Tiểu thuyết Tình Nhân Ngầm-full
Lượt xem : |
ã đứng ở cạnh cửa, mặt không chút thay đổi nhìn hướng nơi này, khiến nàng chột dạ luống cuống sợ hãi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến đỏ hơn.
Lam Lăng cũng không biết Nhâm Chi Giới ở sau lưng nàng, thấy Quan Vũ Điệp gương mặt đỏ nhưng không nói lời nào, mưu đồ, nói: “Nếu như tôi nói tôi chính là thích ôm hắn đây?”
“Sao?” Quan Vũ Điệp sững sờ nhìn nàng, căn bản không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.
“Cô sợ hắn bị tôi cướp đi?”
Quan Vũ Điệp còn không lên tiếng, lại dò xét Nhâm Chi Giới sau lưng nàng một cái.
“Cô biết không? Nếu như tôi vẫn ở lại chỗ này, nhất định sẽ đem Nhâm Chi Giới cướp đi, nếu như cô muốn bảo vệ hắn, tôi có thể dạy cô một phương pháp, như thế nào?”
“Cô ấy sẽ không giúp cô lúc này rời đi.”
Quan Vũ Điệp còn chưa mở miệng, một thanh âm khác liền tham gia trước. Nhâm Chi Giới lướt qua Quan Vũ Điệp, tiến lên chế trụ đích cổ tay Lam Lăng, tiếp không nói lời nào đem nàng kéo lên lầu hai.
“Mau buông tôi ra! Tôi tự mình đi!” Âm mưu bị nhìn thấu, Lam Lăng có chút hơi tức giận, bất quá làm nàng lúng túng cũng không phải cái này, mà là Nhâm Chi Giới ánh mắt đùa cợt , phảng phất nàng là vĩnh viễn trốn không thoát lòng bàn tay hắn, để cho hắn chế giễu một chút, lại còn trước mặt Quan Vũ Điệp.
Nữ nhân kia thật sự là bạn gái Nhâm Chi Giới ? Vừa nghĩ tới điều này, nàng lại bắt đầu không khỏi phiền não , bị hắn lôi kéo tay cũng không vui mừng muốn quất trở về.
Đem nàng kéo vào trong phòng, Nhâm Chi Giới cũng không có đi theo vào, ngược lại đưa tay liền đem cửa khóa trái, thái độ biến chuyển rất nhanh, làm cho Lam Lăng nhất thời có chút không phản ứng kịp.
“Nhâm Chi Giới, anh đứng lại đó cho tôi!” Nàng hướng về phía cánh cửa rống lên.
Chỉ tiếc đáp lại nàng là một mảnh trầm mặt.
Hắn cứ như vậy đi? Đúng không? Nhưng kỳ dị chính là, lòng của nàng giống như cũng đi theo tiếng bước chân hắn .
Đi xuống lâu, Nhâm Chi Giới thấy mặt Quan Vũ Điệp lúng túng, lướt qua nàng, hắn hướng quầy ba đi tới, rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu liền đem rượu uống cạn.
“Anh tức giận?” Quan Vũ Điệp nhút nhát đi tới, nhìn hắn lại rót một chén rượu uống vào.
Nhâm Chi Giới nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Không có.”
“Em. . . . . . Không phải cố ý, chẳng qua là. . . . . . Không thích nhìn anh ôm cô ta, cho nên em mới nói anh là bạn trai em, nếu như anh rất để ý, em liền nói xin lỗi, anh. . . . . . đừng giận em, được không? Cũng không cần đuổi em đi.”
“Em đa tâm, anh nói rồi không có tức giận.”
“Nhưng là anh. . . . . .”
“Không có chuyện gì anh muốn ở một mình.”
Đối với lệnh trục khách của hắn, Quan Vũ Điệp quan tâm cũng chỉ có thể nuốt vào cổ họng, sâu kín gật đầu xoay người rời đi.
“Thiếu chủ trở lại không?” Khóe mắt thấy Cao thẩm đã đi xuống nhìn hắn một hồi lâu, Nhâm Chi Giới mở miệng hỏi.
“Thiếu chủ nói tối nay không trở lại, thiếu gia.”
“Ừ.” Thấy nàng còn đứng ở đó, Nhâm Chi Giới khó có thể lộ ra mỉm cười, hỏi: “Cao thẩm, bà có phải hay không còn có việc muốn nói với ta?”
“Không có, thiếu gia, chẳng qua là Lam tiểu thư cô ấy. . . . . .”
“Cô ấy thế nào?” Chẳng lẽ nàng lại muốn từ cửa sổ nhảy xuống?
“Cô ấy tựa hồ trong phòng hất đổ hết đồ.”
Hất đồ? Đúng là giống như con mèo hoang biết gây chuyện.
Nhâm Chi Giới cười một tiếng, “Cô ấy muốn đạp đổ bao nhiêu cũng được, đừng để ý tới.”
“Tôi cũng là nghĩ như vậy, chẳng qua là. . . . . . Bên trong bây giờ một chút thanh âm cũng không có, tôi là đang suy nghĩ, có cần hay không vào xem một chút? Nàng dù sao cũng là nữ nhân của Thiếu chủ , nếu như nửa điểm bị thương hoặc là gây ra án mạng, vậy thì không tốt lắm.”
“Ta biết, ta sẽ đi xem, bà có thể đi nghỉ ngơi.”
“Dạ, thiếu gia.” Đem lời nên nói đều nói xong, Cao thẩm an tâm lui ra.
Thân là quản gia Khuyết gia tại biệt thự NewYork, nàng luôn luôn không cho phép có quá nhiều trạng huống bên ngoài phát sinh, bởi vì nơi này cùng nhà của chính mình không có khác gì, từ trẻ đến bây giờ, coi là nàng đã ở đây hai mươi mấy đầu năm, chẳng khác gì là nhìn Khuyết Lạc cùng Nhâm Chi Giới lớn lên .
Uống xong chén rượu thứ năm, Nhâm Chi Giới mới chậm rãi để chén rượu xuống lên lầu.
Mở ra cửa phòng Lam Lăng , cảnh tượng trước mắt hỗn loạn giống như là bãi rác không khỏi làm hắn nhíu mày.
Nữ nhân kia lại đem tất cả lễ phục hắn phái người mua về đều cắt thành từng mảnh từng mảnh làm dây treo, còn đem tất cả những thứ trong phòng đập phá xuống đất, giống như sợ tiền Khuyết gia dùng không hết, bữa ăn Cao thẩm đưa vào cũng bị rơi vãi phải chung quanh, nếu là Khuyết lạc nhìn thấy tình cảnh này, hận không thể đem Lam Lăng treo ngược lên đánh dử dội một trận!
“Lam Lăng?” Bên trong phòng yên tĩnh một chút thanh âm cũng không có, Nhâm Chi Giới lên tiếng gọi, vừa mới nhảy vào trong phòng, phía sau cửa trong lúc bất chợt thoát ra một đạo thân ảnh, không biết cầm thứ gì liền muốn đánh xuống gáy của hắn, hắn cúi người né tránh công kích, trở tay bắt được nàng.
“Đáng chết!” Nàng thanh âm nguyền rủa, không nghĩ tới mình ôm cây đợi thỏ kết quả thế nhưng thất bại trong gang tấc, hại nàng núp ở phía sau cửa đói bụng muốn chết lại mệt mỏi muốn chết, hiện tại giống như con thỏ nhỏ bị bắt chặt rồi, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, giận đến một câu cũng nói không nên lời.
“Cô thật sự đáng chết.” Nhâm Chi Giới một tay chế trụ hai cổ tay nàng, đem giơ cao khỏi đầu, hai mắt nhíu lại, nguy hiểm hướng nàng tiến tới gần.
Hơi thở chợt tiến tới gần, trong miệng hắn khạc ra mùi rượu thổi phù bốn phía trước mặt của nàng, làm Lam Lăng tâm cuồng loạn không dứt, chỉ có thể nhìn hắn càng lúc càng đến gần, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ chốc lát cả người liền bị hắn kìm ở trên ván cửa không thể động đậy, không đường lui.
“Anh. . . . . . anh nghĩ làm gì?” Giờ phút này mắt của hắn chìm đen như mực, giống như Mãnh Hổ ban đêm chờ phác sát con mồi , toàn thân bao phủ khí tức cuồng bạo làm cho người ta lông măng đứng thẳng.
“Cô cũng biết sợ?” Nhâm Chi Giới lấn đến gần nàng, đưa tay liền đem y phục trên người nàng xoạt một tiếng.
“A! Anh làm gì! Buông tôi ra! Mau buông ra!” Lam Lăng hoảng hốt, theo bản năng giãy giụa thân thể, cũng một giây sau bị hắn dùng thân thể chống đỡ, đem thân thể mềm mại kẹp ở giữa lồng ngực rộng rãi đầy lửa nóng cùng cánh cửa.
“Dùng thân thể của cô cảm nhận, cô sẽ biết tôi muốn đối với cô làm cái gì.” Cúi người nhìn nàng đang rất tức giận nhưng dung nhan như cũ xinh đẹp động lòng người, Nhâm Chi Giới chỉ muốn muốn hôn nàng.
Dùng thân thể của nàng cảm nhận?
Nàng khoảnh khắc ngạc nhiên cùng mê hoặc, ngay sau đó giống như phát hiện cái gì mặt tựa như đỏ lên, thân thể giãy dụa lợi hại hơn, hô to, “Anh cái này đại sắc lang! Mau buông tôi ra! Anh nếu không buông ra, tôi sẽ kêu to!”
“Cô kêu đi.” Vừa nói, môi của hắn đã vội vàng không kịp chuẩn bị tập kích nàng.
Nụ hôn này cuồng mãnh mà nhanh chóng, Lam Lăng không còn kịp né tránh, kinh sợ hắn khi đó thỉnh thoảng ôn nhu phát ra hơi thở phái nam cuồng mãnh, thật sâu trầm mê mà không thể kềm chế, chỉ chốc lát, nàng cảm thấy thân thể mềm nhũn đứng cũng đứng không vững, chỉ có thể đưa ra hai tay vị ở cổ hắn, thật chặt dựa vào hắn.
Tình huống này tựa như trước ở thời điểm trên thang, Lam Lăng ôm chặt hắn, lần nữa cảm thụ vẻ an toàn cùng tình cảm ôn nhu này. . . . . .
Chương 3
Cái hôn này tính trừng phạt để cho nàng sợ, nhưng nàng vì khóc thút thít mà trở nên mềm mại, vừa tiếp xúc thì ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt trong cơ thể, phần dưới bụng đã cố gắng chống lại sự mềm mại của nàng, nụ hôn mang theo mùi rượu thoang thoảng hòa lẫn với đôi môi ngọt ngào làm hắn không tài nào dừng lại được.
Nhâm Chi Giới chỉ muốn hôn nàng thật sâu, không bao giờ muốn buông ra.
Hắn trở tay ôm lấy thân thể của nàng để ngăn nàng rơi xuống đất, khi bàn tay thô ráp chạm vào da thịt mềm mại như lụa của nàng, Lam Lăng phát ra một tiếng than nhẹ, làm cho hắn theo bản năng muốn cởi bỏ nốt cái áo lót mỏng manh trên người nàng ra, dùng bàn tay bao lấy bầu ngực đẫy đà của nàng.
“Ngô.” Lam Lăng không kìm được khẽ rên lên thành tiếng, thân thể nóng như lửa dựa sát vào người hắn, mặc dù lý trí không ngừng nói cho nàng biết như vậy là không đúng, hắn cùng với con người dã thú kia đều là loại bại hoại giống nhau, nhưng tại sao nàng đối với nụ hôn của hắn lại bị mê hoặc, có chút mong đợi?
Nhưng, nàng không hề chán ghét nụ hôn của hắn, thậm chí là thích, thích hắn hôn nàng lúc mãnh liệt lúc ôn nhu, chuyên chú cùng mê luyến. . . . . .
Bị đôi tay mạnh mẽ của hắn ôm, nàng cảm thấy thật an toàn lại ấm áp. Hiện tại nếu hắn muốn nàng hiến thân mình cho hắn nàng cũng không cự tuyệt.
Lão Thiên! Nàng bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình. Nàng lại muốn đem lần đầu tiên của mình cho hắn, hắn đối với nàng chỉ là một nam nhân xa lạ mà thôi.
Không, nàng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Nàng tựa như được hắn ban ân, được hắn hôn liền không nhịn được định lấy thân báo đáp?
Cảm giác được bàn tay to của hắn vuốt ve, nụ hoa nhạy cảm của nàng nháy mắt thẳng đứng, Lam Lăng thở gấp một tiếng, theo bản năng dán chặt vào hắn.
Đầu ngón tay của hắn như mang theo dòng điện, chỉ cần hắn chạm tới một chỗ trên cơ thể nàng cũng làm nàng trở nên run rẩy, cái cảm giác khác lạ đó vừa tuyệt vời vừa kỳ dị làm nàng trở nên vui vẻ, không tự chủ được lại muốn nhiều hơn nữa.
“Cô hình như rất hưởng thụ.” Nhâm Chi Giới cứng rắn ngừng tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết nhẹ khuôn mặt, khắc chế chính bản thân mình muốn nàng.
Chậm rãi mở con ngươi, Lam Lăng nhất thời không biết nên đáp lại lời châm chọc của hắn như thế nào.
Hẳn là châm chọc đi? Nhưng tai sao vẻ mặt của hắn lại lạnh đến dọa người?
Lam Lăng sửng sốt hồi lâu, nàng dùng toàn lực đem hắn đẩy ra, nàng cảm thấy vừa rồi mình đăm chiêu suy nghĩ vì người đàn ông vô sỉ này thật không đáng giá. Thế nhưng nàng lại quyến luyến nụ hôn ôn nhu của hắn? Điều này tựa như cái búa giáng vào đầu nàng, nam nhân này giống như loài sói chỉ coi nàng là con mồi, căn bản không đáng giá để nàng tín nhiệm, nàng thật sự là có mắt như mù!
“Cút!” Cảm giác nhục nhã không ngừng tăng lên làm nàng cảm thấy thật khổ sở, nàng bảo vệ nửa thân trần trụi của mình, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Từ trên cao nhìn xuống nàng, Nhâm Chi Giới trong phút chốc mềm lòng cùng không đành lòng, hắn muốn ôm lấy nàng, muốn hung hăng hôn nàng, nói cho nàng biết, thích nụ hôn của hắn cùng cái ôm của hắn không cần phải cảm thấy xấu hổ, nói cho nàng biết, hắn cũng quyến luyến đôi môi của nàng cùng thân thể xinh đẹp của nàng.
Nhưng cuối cùng hắn không hề làm như vậy, bởi vì nàng không phải của hắn, nàng là người của Khuyết Lạc , trừ khi Khuyết Lạc không muốn nàng, nếu không đời này nàng vĩnh viễn đều là tình nhân của Khuyết Lạc, Nhâm Chi Giới hắn không được phép đụng đến nàng, việc xảy ra tối nay đã là điều không nên có thêm một lần nào nữa.
“Không được làm tiếp ra chuyện như vậy nữa, nếu như là Khuyết Lạc, kết quả của cô cũng chỉ như thế mà thôi.”
Bỏ lại nàng, Nhâm Chi Giới cũng không quay đầu lại, rời đi.
Cửa mở đóng lại, hắn vừa đi ra khỏi tầm mắt, Lam Lăng mới chậm rãi đưa tay lau đi khóe mắt đẫm lệ từ lúc nào không hay.
Hắn đến tột cùng là thấy nàng thế nào? Hắn nghĩ nàng là một kỹ nữ, khi cần thì gọi đến không cần lại đuổi đi?
Không! Thật là quá đáng. . . . . .
Hắn vừa mới hôn nàng ôn nhu như vậy, nhìn nàng thời điểm đó động tâm như vậy, hắn lại không để cho nàng tự chủ động, sau đó hắn lại lạnh lùng giội cho nàng một chậu nước lạnh, chỉ trích nàng là không biết liêm sỉ cỡ nào lại còn hưởng thụ nụ hôn cùng vuốt ve của hắn. . . . . .
Lam Lăng lệ càng tuôn trào, dù không muốn nghỉ nhưng tâm nàng lại vô cùng đau đớn .
Bên trong phòng họp, hội nghị đã họp được gần nửa giờ, Khuyết Lạc mới mỉm cười đi tới, trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt của mọi người đồng thời dừng lại trên người hắn, chỉ thấy hắn hai tay khoát một cái, thoải mái nói: ” Mời các vị cứ tiếp tục, đừng vì ta mà trở ngại việc đại sự.”
Nhâm Chi Giới nhìn Khuyết Lạc một cái, quần áo có chút xốc xếch, biết nhất định đem qua hắn nhất định vừa vui vẻ cùng nữ nhân ở một nơi nào đó. Hắn đối với việc này đã thành thói quen, nhưng hắn lôi thôi lếch thếch như vậy đi họp, căn bản là cố ý để cho mọi người ở chi nhánh công ty Newyork chế giễu.
Lam Lăng cũng không biết Nhâm Chi Giới ở sau lưng nàng, thấy Quan Vũ Điệp gương mặt đỏ nhưng không nói lời nào, mưu đồ, nói: “Nếu như tôi nói tôi chính là thích ôm hắn đây?”
“Sao?” Quan Vũ Điệp sững sờ nhìn nàng, căn bản không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.
“Cô sợ hắn bị tôi cướp đi?”
Quan Vũ Điệp còn không lên tiếng, lại dò xét Nhâm Chi Giới sau lưng nàng một cái.
“Cô biết không? Nếu như tôi vẫn ở lại chỗ này, nhất định sẽ đem Nhâm Chi Giới cướp đi, nếu như cô muốn bảo vệ hắn, tôi có thể dạy cô một phương pháp, như thế nào?”
“Cô ấy sẽ không giúp cô lúc này rời đi.”
Quan Vũ Điệp còn chưa mở miệng, một thanh âm khác liền tham gia trước. Nhâm Chi Giới lướt qua Quan Vũ Điệp, tiến lên chế trụ đích cổ tay Lam Lăng, tiếp không nói lời nào đem nàng kéo lên lầu hai.
“Mau buông tôi ra! Tôi tự mình đi!” Âm mưu bị nhìn thấu, Lam Lăng có chút hơi tức giận, bất quá làm nàng lúng túng cũng không phải cái này, mà là Nhâm Chi Giới ánh mắt đùa cợt , phảng phất nàng là vĩnh viễn trốn không thoát lòng bàn tay hắn, để cho hắn chế giễu một chút, lại còn trước mặt Quan Vũ Điệp.
Nữ nhân kia thật sự là bạn gái Nhâm Chi Giới ? Vừa nghĩ tới điều này, nàng lại bắt đầu không khỏi phiền não , bị hắn lôi kéo tay cũng không vui mừng muốn quất trở về.
Đem nàng kéo vào trong phòng, Nhâm Chi Giới cũng không có đi theo vào, ngược lại đưa tay liền đem cửa khóa trái, thái độ biến chuyển rất nhanh, làm cho Lam Lăng nhất thời có chút không phản ứng kịp.
“Nhâm Chi Giới, anh đứng lại đó cho tôi!” Nàng hướng về phía cánh cửa rống lên.
Chỉ tiếc đáp lại nàng là một mảnh trầm mặt.
Hắn cứ như vậy đi? Đúng không? Nhưng kỳ dị chính là, lòng của nàng giống như cũng đi theo tiếng bước chân hắn .
Đi xuống lâu, Nhâm Chi Giới thấy mặt Quan Vũ Điệp lúng túng, lướt qua nàng, hắn hướng quầy ba đi tới, rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu liền đem rượu uống cạn.
“Anh tức giận?” Quan Vũ Điệp nhút nhát đi tới, nhìn hắn lại rót một chén rượu uống vào.
Nhâm Chi Giới nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Không có.”
“Em. . . . . . Không phải cố ý, chẳng qua là. . . . . . Không thích nhìn anh ôm cô ta, cho nên em mới nói anh là bạn trai em, nếu như anh rất để ý, em liền nói xin lỗi, anh. . . . . . đừng giận em, được không? Cũng không cần đuổi em đi.”
“Em đa tâm, anh nói rồi không có tức giận.”
“Nhưng là anh. . . . . .”
“Không có chuyện gì anh muốn ở một mình.”
Đối với lệnh trục khách của hắn, Quan Vũ Điệp quan tâm cũng chỉ có thể nuốt vào cổ họng, sâu kín gật đầu xoay người rời đi.
“Thiếu chủ trở lại không?” Khóe mắt thấy Cao thẩm đã đi xuống nhìn hắn một hồi lâu, Nhâm Chi Giới mở miệng hỏi.
“Thiếu chủ nói tối nay không trở lại, thiếu gia.”
“Ừ.” Thấy nàng còn đứng ở đó, Nhâm Chi Giới khó có thể lộ ra mỉm cười, hỏi: “Cao thẩm, bà có phải hay không còn có việc muốn nói với ta?”
“Không có, thiếu gia, chẳng qua là Lam tiểu thư cô ấy. . . . . .”
“Cô ấy thế nào?” Chẳng lẽ nàng lại muốn từ cửa sổ nhảy xuống?
“Cô ấy tựa hồ trong phòng hất đổ hết đồ.”
Hất đồ? Đúng là giống như con mèo hoang biết gây chuyện.
Nhâm Chi Giới cười một tiếng, “Cô ấy muốn đạp đổ bao nhiêu cũng được, đừng để ý tới.”
“Tôi cũng là nghĩ như vậy, chẳng qua là. . . . . . Bên trong bây giờ một chút thanh âm cũng không có, tôi là đang suy nghĩ, có cần hay không vào xem một chút? Nàng dù sao cũng là nữ nhân của Thiếu chủ , nếu như nửa điểm bị thương hoặc là gây ra án mạng, vậy thì không tốt lắm.”
“Ta biết, ta sẽ đi xem, bà có thể đi nghỉ ngơi.”
“Dạ, thiếu gia.” Đem lời nên nói đều nói xong, Cao thẩm an tâm lui ra.
Thân là quản gia Khuyết gia tại biệt thự NewYork, nàng luôn luôn không cho phép có quá nhiều trạng huống bên ngoài phát sinh, bởi vì nơi này cùng nhà của chính mình không có khác gì, từ trẻ đến bây giờ, coi là nàng đã ở đây hai mươi mấy đầu năm, chẳng khác gì là nhìn Khuyết Lạc cùng Nhâm Chi Giới lớn lên .
Uống xong chén rượu thứ năm, Nhâm Chi Giới mới chậm rãi để chén rượu xuống lên lầu.
Mở ra cửa phòng Lam Lăng , cảnh tượng trước mắt hỗn loạn giống như là bãi rác không khỏi làm hắn nhíu mày.
Nữ nhân kia lại đem tất cả lễ phục hắn phái người mua về đều cắt thành từng mảnh từng mảnh làm dây treo, còn đem tất cả những thứ trong phòng đập phá xuống đất, giống như sợ tiền Khuyết gia dùng không hết, bữa ăn Cao thẩm đưa vào cũng bị rơi vãi phải chung quanh, nếu là Khuyết lạc nhìn thấy tình cảnh này, hận không thể đem Lam Lăng treo ngược lên đánh dử dội một trận!
“Lam Lăng?” Bên trong phòng yên tĩnh một chút thanh âm cũng không có, Nhâm Chi Giới lên tiếng gọi, vừa mới nhảy vào trong phòng, phía sau cửa trong lúc bất chợt thoát ra một đạo thân ảnh, không biết cầm thứ gì liền muốn đánh xuống gáy của hắn, hắn cúi người né tránh công kích, trở tay bắt được nàng.
“Đáng chết!” Nàng thanh âm nguyền rủa, không nghĩ tới mình ôm cây đợi thỏ kết quả thế nhưng thất bại trong gang tấc, hại nàng núp ở phía sau cửa đói bụng muốn chết lại mệt mỏi muốn chết, hiện tại giống như con thỏ nhỏ bị bắt chặt rồi, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, giận đến một câu cũng nói không nên lời.
“Cô thật sự đáng chết.” Nhâm Chi Giới một tay chế trụ hai cổ tay nàng, đem giơ cao khỏi đầu, hai mắt nhíu lại, nguy hiểm hướng nàng tiến tới gần.
Hơi thở chợt tiến tới gần, trong miệng hắn khạc ra mùi rượu thổi phù bốn phía trước mặt của nàng, làm Lam Lăng tâm cuồng loạn không dứt, chỉ có thể nhìn hắn càng lúc càng đến gần, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ chốc lát cả người liền bị hắn kìm ở trên ván cửa không thể động đậy, không đường lui.
“Anh. . . . . . anh nghĩ làm gì?” Giờ phút này mắt của hắn chìm đen như mực, giống như Mãnh Hổ ban đêm chờ phác sát con mồi , toàn thân bao phủ khí tức cuồng bạo làm cho người ta lông măng đứng thẳng.
“Cô cũng biết sợ?” Nhâm Chi Giới lấn đến gần nàng, đưa tay liền đem y phục trên người nàng xoạt một tiếng.
“A! Anh làm gì! Buông tôi ra! Mau buông ra!” Lam Lăng hoảng hốt, theo bản năng giãy giụa thân thể, cũng một giây sau bị hắn dùng thân thể chống đỡ, đem thân thể mềm mại kẹp ở giữa lồng ngực rộng rãi đầy lửa nóng cùng cánh cửa.
“Dùng thân thể của cô cảm nhận, cô sẽ biết tôi muốn đối với cô làm cái gì.” Cúi người nhìn nàng đang rất tức giận nhưng dung nhan như cũ xinh đẹp động lòng người, Nhâm Chi Giới chỉ muốn muốn hôn nàng.
Dùng thân thể của nàng cảm nhận?
Nàng khoảnh khắc ngạc nhiên cùng mê hoặc, ngay sau đó giống như phát hiện cái gì mặt tựa như đỏ lên, thân thể giãy dụa lợi hại hơn, hô to, “Anh cái này đại sắc lang! Mau buông tôi ra! Anh nếu không buông ra, tôi sẽ kêu to!”
“Cô kêu đi.” Vừa nói, môi của hắn đã vội vàng không kịp chuẩn bị tập kích nàng.
Nụ hôn này cuồng mãnh mà nhanh chóng, Lam Lăng không còn kịp né tránh, kinh sợ hắn khi đó thỉnh thoảng ôn nhu phát ra hơi thở phái nam cuồng mãnh, thật sâu trầm mê mà không thể kềm chế, chỉ chốc lát, nàng cảm thấy thân thể mềm nhũn đứng cũng đứng không vững, chỉ có thể đưa ra hai tay vị ở cổ hắn, thật chặt dựa vào hắn.
Tình huống này tựa như trước ở thời điểm trên thang, Lam Lăng ôm chặt hắn, lần nữa cảm thụ vẻ an toàn cùng tình cảm ôn nhu này. . . . . .
Chương 3
Cái hôn này tính trừng phạt để cho nàng sợ, nhưng nàng vì khóc thút thít mà trở nên mềm mại, vừa tiếp xúc thì ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt trong cơ thể, phần dưới bụng đã cố gắng chống lại sự mềm mại của nàng, nụ hôn mang theo mùi rượu thoang thoảng hòa lẫn với đôi môi ngọt ngào làm hắn không tài nào dừng lại được.
Nhâm Chi Giới chỉ muốn hôn nàng thật sâu, không bao giờ muốn buông ra.
Hắn trở tay ôm lấy thân thể của nàng để ngăn nàng rơi xuống đất, khi bàn tay thô ráp chạm vào da thịt mềm mại như lụa của nàng, Lam Lăng phát ra một tiếng than nhẹ, làm cho hắn theo bản năng muốn cởi bỏ nốt cái áo lót mỏng manh trên người nàng ra, dùng bàn tay bao lấy bầu ngực đẫy đà của nàng.
“Ngô.” Lam Lăng không kìm được khẽ rên lên thành tiếng, thân thể nóng như lửa dựa sát vào người hắn, mặc dù lý trí không ngừng nói cho nàng biết như vậy là không đúng, hắn cùng với con người dã thú kia đều là loại bại hoại giống nhau, nhưng tại sao nàng đối với nụ hôn của hắn lại bị mê hoặc, có chút mong đợi?
Nhưng, nàng không hề chán ghét nụ hôn của hắn, thậm chí là thích, thích hắn hôn nàng lúc mãnh liệt lúc ôn nhu, chuyên chú cùng mê luyến. . . . . .
Bị đôi tay mạnh mẽ của hắn ôm, nàng cảm thấy thật an toàn lại ấm áp. Hiện tại nếu hắn muốn nàng hiến thân mình cho hắn nàng cũng không cự tuyệt.
Lão Thiên! Nàng bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình. Nàng lại muốn đem lần đầu tiên của mình cho hắn, hắn đối với nàng chỉ là một nam nhân xa lạ mà thôi.
Không, nàng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Nàng tựa như được hắn ban ân, được hắn hôn liền không nhịn được định lấy thân báo đáp?
Cảm giác được bàn tay to của hắn vuốt ve, nụ hoa nhạy cảm của nàng nháy mắt thẳng đứng, Lam Lăng thở gấp một tiếng, theo bản năng dán chặt vào hắn.
Đầu ngón tay của hắn như mang theo dòng điện, chỉ cần hắn chạm tới một chỗ trên cơ thể nàng cũng làm nàng trở nên run rẩy, cái cảm giác khác lạ đó vừa tuyệt vời vừa kỳ dị làm nàng trở nên vui vẻ, không tự chủ được lại muốn nhiều hơn nữa.
“Cô hình như rất hưởng thụ.” Nhâm Chi Giới cứng rắn ngừng tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết nhẹ khuôn mặt, khắc chế chính bản thân mình muốn nàng.
Chậm rãi mở con ngươi, Lam Lăng nhất thời không biết nên đáp lại lời châm chọc của hắn như thế nào.
Hẳn là châm chọc đi? Nhưng tai sao vẻ mặt của hắn lại lạnh đến dọa người?
Lam Lăng sửng sốt hồi lâu, nàng dùng toàn lực đem hắn đẩy ra, nàng cảm thấy vừa rồi mình đăm chiêu suy nghĩ vì người đàn ông vô sỉ này thật không đáng giá. Thế nhưng nàng lại quyến luyến nụ hôn ôn nhu của hắn? Điều này tựa như cái búa giáng vào đầu nàng, nam nhân này giống như loài sói chỉ coi nàng là con mồi, căn bản không đáng giá để nàng tín nhiệm, nàng thật sự là có mắt như mù!
“Cút!” Cảm giác nhục nhã không ngừng tăng lên làm nàng cảm thấy thật khổ sở, nàng bảo vệ nửa thân trần trụi của mình, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Từ trên cao nhìn xuống nàng, Nhâm Chi Giới trong phút chốc mềm lòng cùng không đành lòng, hắn muốn ôm lấy nàng, muốn hung hăng hôn nàng, nói cho nàng biết, thích nụ hôn của hắn cùng cái ôm của hắn không cần phải cảm thấy xấu hổ, nói cho nàng biết, hắn cũng quyến luyến đôi môi của nàng cùng thân thể xinh đẹp của nàng.
Nhưng cuối cùng hắn không hề làm như vậy, bởi vì nàng không phải của hắn, nàng là người của Khuyết Lạc , trừ khi Khuyết Lạc không muốn nàng, nếu không đời này nàng vĩnh viễn đều là tình nhân của Khuyết Lạc, Nhâm Chi Giới hắn không được phép đụng đến nàng, việc xảy ra tối nay đã là điều không nên có thêm một lần nào nữa.
“Không được làm tiếp ra chuyện như vậy nữa, nếu như là Khuyết Lạc, kết quả của cô cũng chỉ như thế mà thôi.”
Bỏ lại nàng, Nhâm Chi Giới cũng không quay đầu lại, rời đi.
Cửa mở đóng lại, hắn vừa đi ra khỏi tầm mắt, Lam Lăng mới chậm rãi đưa tay lau đi khóe mắt đẫm lệ từ lúc nào không hay.
Hắn đến tột cùng là thấy nàng thế nào? Hắn nghĩ nàng là một kỹ nữ, khi cần thì gọi đến không cần lại đuổi đi?
Không! Thật là quá đáng. . . . . .
Hắn vừa mới hôn nàng ôn nhu như vậy, nhìn nàng thời điểm đó động tâm như vậy, hắn lại không để cho nàng tự chủ động, sau đó hắn lại lạnh lùng giội cho nàng một chậu nước lạnh, chỉ trích nàng là không biết liêm sỉ cỡ nào lại còn hưởng thụ nụ hôn cùng vuốt ve của hắn. . . . . .
Lam Lăng lệ càng tuôn trào, dù không muốn nghỉ nhưng tâm nàng lại vô cùng đau đớn .
Bên trong phòng họp, hội nghị đã họp được gần nửa giờ, Khuyết Lạc mới mỉm cười đi tới, trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt của mọi người đồng thời dừng lại trên người hắn, chỉ thấy hắn hai tay khoát một cái, thoải mái nói: ” Mời các vị cứ tiếp tục, đừng vì ta mà trở ngại việc đại sự.”
Nhâm Chi Giới nhìn Khuyết Lạc một cái, quần áo có chút xốc xếch, biết nhất định đem qua hắn nhất định vừa vui vẻ cùng nữ nhân ở một nơi nào đó. Hắn đối với việc này đã thành thói quen, nhưng hắn lôi thôi lếch thếch như vậy đi họp, căn bản là cố ý để cho mọi người ở chi nhánh công ty Newyork chế giễu.
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
891/2689