Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem : |
bạn thích leo núi đi leo núi uống trà. Cô phủi quần đứng dậy, khóc xong, tự nhiên lại thấy trong lòng vui hơn.
Phùng Hy chầm chậm chạy về, đúng lúc này cô nhìn thấy Mạnh Thời. Anh đang đứng dưới cột đèn và nói chuyện với nhân viên bảo vệ, Phùng Hy liếc anh một cái, cô không định chào anh.
“Phùng Hy!”. Nhìn thấy cô anh liền cười, vội vàng chào nhân viên bảo vệ rồi bước tới. Anh đến đây là để tìm cô, “Tôi đến là để xin lỗi. Chuyện này tôi xử lý không khéo, đáng lẽ phải hỏi ý kiến cô từ trước mới đúng”.
Nghe Mạnh Thời nói như vậy, tự nhiên Phùng Hy thấy ngại. Cô khẽ cười, nói: “Không có gì cả, anh cũng có ý tốt, thực ra điều kiện rất tốt, chẳng qua là do tôi không muốn mà thôi”.
Mạnh Thời đưa một xấp giấy A4 cho cô, nói một cách rất chân thành: “Đây là các thực đơn giảm béo do tôi tìm được, và cả kế hoạch giảm béo nữa, cô cứ tham khảo đi”.
Sự nhiệt tình của Mạnh Thời khiến Phùng Hy có phần bối rối. Nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình, ôn hòa của Mạnh Thời, cô liền cười, đưa tay đón lấy và nói “Cảm ơn anh”, rồi hai người liền đứng yên tại chỗ. Mạnh Thời đợi Phùng Hy nói tạm biệt, Phùng Hy nhận đồ của anh, thấy nếu bỏ đi ngay e rằng không tiện. Cả hai đều không nói gì, không khí có phần hơi kỳ cục.
Cuối cùng vẫn là Phùng Hy mỉm cười, giơ xấp giấy A4 trong tay, nói: “Cảm ơn anh, nửa tháng tôi đã gầy đi được hai cân rưỡi rồi”.
Mạnh Thời cười ha ha, “Tốt, tiếp tục kiên trì”.
Câu chuyện đã được mở đầu, tiếp theo thì dễ dàng hơn rất nhiều. Dưới ánh đèn và ánh trăng, Phùng Hy xem qua thực đơn, rau xanh, thịt cá, trứng, không thiếu thứ nào. Cô có phần nghi ngờ. Theo như cô tìm hiểu, cách hiệu quả nhất để giảm béo là kiểm soát cái miệng của mình, ăn ít chắc chắn sẽ gầy đi.
Mạnh Thời cười nói: “Chỉ cần mỗi ngày nhiệt lượng mà con người hấp thu vào không vượt quá mức quy định thì sẽ không chuyển hóa thành chất béo, sắp xếp theo thực đơn này sẽ không cảm thấy đói. Luyện tập là để chuyển hóa chất béo thành cơ bắp; kết hợp hai yếu tố này mới là cách giảm béo khoa học”.
Phùng Hy rất tiếp thu, cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Thời, thân hình anh cao lớn, vai rộng, eo nhỏ, một thân hình khiến người khác phải ngưỡng mộ. Cô hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Anh Mạnh Thời, anh học ngành gì vậy?”.
“Giám định đồ cổ”.
Phùng Hy liền trợn tròn mắt, đây là chuyên ngành khiến cô ngưỡng mộ vô cùng. Cô khẽ than một tiếng nói: “Chuyên ngành này gấu thật”.
“Ồ? Cô cũng thích đồ cổ à?”.
“Tôi thích những món đồ nhỏ”.
Mạnh Thời nghĩ một lát, nói: “Tôi cũng thích những món đồ nhỏ, nếu cô thu thập được món nào hay hay, tôi có thể giám định giúp cô”.
Những món đồ nhỏ mà cô thích cũng bao gồm các loại cốc sứ, đĩa, nhưng so với các món đồ cổ đắt tiền thì chẳng ăn nhằm gì. Phùng Hy nhún nhún vai, nói “Vâng”.
Đợi Phùng Hy bước vào tòa nhà, Mạnh Thời mới ra về. Anh vui vẻ nghĩ, cuối cùng cũng không còn áy náy nữa, vẻ buồn bã của Phùng Hy lúc ban ngày khiến anh không sao quên được.
Từ đó trở đi thời gian biểu của Phùng Hy lại có thêm một nội dung - đi siêu thị mua thức ăn. Cô mua một máy xay sinh tố, còn mua cả một cái cân mười kilôgam, dựa theo thực đơn chuẩn bị cho mình bữa ăn.
Cuộc sống dường như cũng trở nên sinh động hơn. Phùng Hy cảm thấy nấu ăn cho mình là một sự hưởng thụ, vừa gặm dưa chuột, vừa uống nước cà rốt, vừa nghe Vitas(2) hát. Cứ cách một tuần cô lại đứng lên cân để cân, nhìn thấy mũi kim dừng lại ở mốc sáu mươi kilôgam mà không nhích thêm nữa, mừng đến nỗi hét lớn một tiếng nhảy tót lên giường, cầm điện thoại gọi cho Chi Hoa.
“Hê hê, gầy được ba kilôgam rồi hả? Đến đây cho tao xem”.
“Tao đang bận chết đi được. Tuần sau, con trai tròn hai tuổi, tao sẽ mang quà đến”. Phùng Hy cúp điện thoại, mở tủ quần áo ra, đứng trước gương ngắm mình.
Bụng nhỏ đi không ít, cô lấy tay véo, vẫn thấy núc ních thịt. Cô đứng nghiêng người, nhìn nghiêng thấy dường như hai cằm đã mỏng đi một chút, cô liền cười khúc khích.
Người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi của Phùng Hy là Phụ Minh Ý.
Hôm nay bộ váy cô mặc đi làm vẫn là bộ váy màu đen đó, nhưng khi cô quay người, chiếc váy không còn căng quá nữa. Phụ Minh Ý nhìn dịch lên trên, ánh mắt Phùng Hy lộ rõ vẻ phấn khởi. Đến công ty hơn một tháng nay, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ sáng ngời trong mắt cô. Năm xưa chính sự hoạt bát, tràn đầy sức sống của Phùng Hy đã thu hút anh. Khi quen Phùng Hy, ánh mắt cô chứa đầy vẻ sáng ngời này, khiến người khác cảm thấy, ở bên cô, cuộc sống tràn ngập ánh nắng mặt trời. Bất giác Phụ Minh Ý có phần mơ màng.
“Giám đốc Dương, anh sang phòng tôi một chút”. Phụ Minh Ý gọi Dương Thành Thượng, không kìm được lại liếc Phùng Hy một cái.
Dương Thành Thượng bước vào phòng làm việc, theo phản xạ nhìn ra phía ngoài, hạ thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, có người bạn nói với tôi hình như đường ống của bộ phận vật liệu có vấn đề”.
Phụ Minh Ý “Vâng” một tiếng nói: “Tôi gọi anh vào trước mặt Vương Thiết là để khích ông ta ra tay. Buổi trưa đi ăn cơm, anh gọi Phùng Hy đi cùng nữa nhé”.
Cả bữa cơm không nói chuyện gì cả, Phùng Hy thầm kêu khổ. Ba người đi ăn cùng nhau, Phó tổng giám đốc Vương sẽ nghĩ gì? Phụ Minh Ý không cho không ai cái gì bao giờ.
Quả nhiên, lúc cô đang nằm trên giường massage của thẩm mỹ viện để massage bằng tinh dầu, phó tổng giám đốc Vương liền gọi điện thoại đến.
Phùng Hy cười đau khổ, cô nhớ lại câu thoại “Đánh chết tôi cũng không nói” trong bộ phim Bên A bên B. Cô phải nói thế nào mới có thể để cho Vương Thiết tin, bữa cơm buổi trưa hôm nay là một bữa cơm bình dân hết sức bình thường?
Chưa kịp đợi cô nghĩ xong nên nói thế nào, phó tổng giám đốc Vương liền cười khà khà bảo: “Phùng Hy, tối nay tôi muốn mời cô và giám đốc Trần đi ăn cơm, để Trần Mông mua cua bể về, bảo đầu bếp Lưu ở nhà hàng Hồng Vận phía dưới công ty nấu. Tôi xách thêm mấy chai rượu ngon nữa”.
Vừa nghe nói vậy Phùng Hy muốn nổ tung đầu. Buổi trưa cũng ăn cua, cô lấy cớ đang bị dị ứng, chỉ ăn ít rau. Buối tối lại ăn cua bể. Mấy ông sếp này có còn định cho cô giảm béo nữa không? Nhưng rồi cô cũng không từ chối được, Phùng Hy cúp máy, quyết định tối nay sẽ nói thẳng với phó tổng giám đốc Vương cô đang giảm béo.
Cô thầm nghĩ, hai người bên phía Phụ Minh Ý đã có được hiệp định dễ đối phó, nhưng phía phó tổng giám đốc Vương lại khó ăn nói rồi. Mặt dù cô đã hứa sẽ không giúp phó tổng giám đốc Vương, nhưng cô cũng không muốn làm gì trái với lương tâm. Buổi trưa Phụ Minh Ý mời ăn cơm, buổi tối phó tổng giám đốc Vương mời ăn cơm, tối nay liệu ông ta sẽ nói những gì đây?
Tập xong yoga đã là năm rưỡi, Phùng Hy chậm rãi đi về cơ quan, lúc bước chân vào nhà hàng Hồng Vận, nhìn thấy Phụ Minh Ý đi ra, mắt liếc về phía xe của phó tổng giám đốc Vương trước cổng nhà hàng, cười chào Phùng Hy một câu rồi đi ra.
Trần Mông mua hai mươi con cua thịt loại nhỏ, vui vẻ bảo đầu bếp Lưu luộc lên. Phó tổng giám đốc Vương xách bốn chai rượu Cổ Việt Long Sơn mười hai năm, nói với vẻ hào phóng: “Hôm nay không gọi món gì khác, uống rượu ăn cua thôi”.
Trần Mông cười nói: “Ông chủ nhà hàng chỉ thu tiền chế biến thôi, nể mặt phó tổng giám đốc Vương quá còn gì”.
“Nhà hàng mở ngay phía dưới công ty, đã tạo bao nhiêu công ăn việc làm cho ông ta, đừng nói là tiền chế biến, kể cả bảo ông ta mời bữa này, ông ta cũng vui vẻ ấy chứ”. Phó tổng giám đốc Vương gắp một con cua vào đĩa của Phùng Hy, rồi nâng chén rượu lên nói: “Bình thường uống rượu là vì quan hệ, hôm nay là tụ tập bạn bè, uống đi!”.
Phùng Hy và Trần Mông vội nâng chén lên, Phùng Hy nhấp một ngụm, theo phản xạ cô nghĩ ngay đến việc tính xem nhiệt lượng trong một cốc rượu là bao nhiêu. Phó tổng giám đốc Vương liền cau mày, nói, “Phùng Hy, cô không phải là người ẻo lả đâu nhé. Còn nhớ năm xưa chúng ta đi ăn với khách hàng ở Cáp Nhĩ Tân không? Cô uống mười chai bia mà sắc mặt không hề đổi, cũng chẳng phải vào nhà vệ sinh lần nào”.
“Sếp Vương, em sẽ không bao giờ uống bia nữa. Sếp nhìn thân hình em đây này, em mà uống thêm nữa, bụng không chỉ đơn thuần là giống bà bầu bốn tháng đâu. Không giấu gì sếp, em đang muốn giảm béo”. Phùng Hy tự lấy mình ra làm trò cười.
Nghe vậy, phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông liền bật cười. Trần Mông cười nói: “Hôm nay ta uống rượu ngon, ăn cua, không sợ. Nếu cô mà không ăn không uống, tôi và sếp Vương sẽ không vui đâu. Thế này nhé, về sau ai mà bắt cô uống bia, tôi sẽ uống thay cho cô”.
Không phải Phùng Hy mỗi chén rượu cũng không thể uống, cho dù hôm nay uống bia, cô cũng sẽ uống như thường, chỉ có điều tháng này ăn uống bóp mồm bóp miệng đã thành quen rồi. Cô hào phóng uống hết một hơi, khen: “Đúng là ăn cua uống rượu Cổ Việt Long Sơn là nhất, sếp Vương là người am hiểu văn hóa rượu. Trưa nay tổng giám đốc Phụ cũng mời ăn cua, nhưng là uống bia. Vì thân hình của em, em không uống ngụm nào cả”.
Phó tổng giám đốc Vương vẻ mặt rạng rỡ.
Đang lúc chuyện trò thì có khách bước vào. Phó tổng giám đốc Vương ngẩng đầu nhìn thấy, bất giác lên tiếng: “Ồ, Điền Đại Vĩ, cậu...”. Nói đến đây ông liền dừng lại, sắc mặt vô cùng khó tả.
Phùng Hy quay đầu thì nhìn thấy Điền Đại Vĩ đang dắt tay một cô gái đứng ở cửa. Cô gái bên cạnh anh rất trẻ, đôi mắt to tròn, hai người tỏ ra rất thân mật. Phùng Hy than thầm trong lòng.
Điền Đại Vĩ không bước tới, chỉ khẽ động đậy khóe môi, hơi cười cười, nhìn Phùng Hy bằng ánh mắt đầy ẩn ý nói: “Đúng lúc quá! Các vị cứ ăn đi, hôm nay không ghép bàn nữa”. Nói xong Điền Đại Vĩ dắt tay cô gái, tìm một góc ngồi xuống gọi món.
Phùng Hy quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông. Mới chỉ ly hôn hơn một tháng, hôm nay nhìn thấy Điền Đại Vĩ và một người con gái khác xuất hiện tay trong tay rất thân mật, cô không hề thấy bực bội, lúc này đây cô chỉ cảm thấy bất lực.
Có những lúc con người không thể làm chủ được mình, rõ ràng là chuyện riêng tư cá nhân, nhưng lại không thể che giấu. Cô đành phải nâng chén rượu mời phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông: “Bọn em ly hôn rồi. Em chưa báo với mọi người chuyện này, em chịu phạt một chén”.
Phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông nhìn nhau một lát, ánh mắt vượt qua Phùng Hy, nhìn về phía Điền Đại Vĩ đang ngồi ở góc xa, không biết nói gì hơn, đành phải nâng chén lên uống cạn.
Phùng Hy cười nói: “Chúng ta uống rượu đi, không phải vì ly hôn mà trời sập”.
Lúc này đây phó tổng giám đốc Vương sầm mặt xuống, nói: “Nếu cậu ta ăn cơm ở chỗ khác thì cũng cho qua, mang theo bồ mới mà ngồi đây ăn cơm. Hồi cô và cậu ta cưới nhau, tôi còn làm chủ hôn nữa đấy! Một ngày vợ chồng bằng nghĩa trăm năm, sao cơ, định ra oai hả?”.
“Không sao, đằng nào thì cũng ly hôn rồi, giữa em và anh ta không còn quan hệ gì nữa. Chúng ta uống rượu”. Phùng Hy thầm kêu khổ trong bụng, phó tổng giám đốc Vương mời cô ra đây ăn cơm là để lấy lòng cô. Cô không muốn để Phụ Minh Ý biết chuyện này, có thể chưa cần đến ngày mai, anh đã biết rồi. Phùng Hy thấy hơi đau đầu, có thể Phụ Minh Ý không hỏi cô tại sao lại béo, nhưng chắc chắn anh sẽ hỏi cô tại sao lại ly hôn.
Nghe thấy Phùng Hy nói vậy, phó tổng giám đốc Vương càng tỏ ra không vui. Từ xưa đến nay ông nổi tiếng vì tính hay bênh vực, ông liền phất tay, nói: “Hôm nay nếu cậu ta không giải thích rõ ràng thì đừng có hòng bước ra khỏi cửa này”. Không đợi Phùng Hy ngăn lại, phó tổng giám đốc Vương đã cầm chén bước về phía Điền Đại Vĩ.
Phùng Hy giật nảy mình, đột nhiên cô nghĩ, nếu như Điền Đại Vĩ mở mồm ra là nói về quan hệ giữa cô và Phụ Minh Ý thì sao? Cô vội vàng đứng dậy, kéo phó tổng giám đốc Vương lại, hạ thấp giọng năn nỉ: “Sếp à, sếp đừng đi nữa, em xin sếp đấy, em không muốn để anh ta nói trước mặt mọi người em giống như một con lợn”.
Lúc đầu định nói để gợi lòng trắc ẩn của phó tổng giám đốc Vương, đừng làm to chuyện nữa, không ngờ khi nói ra câu này, nước mắt của Phùng Hy liền trào ra mà không sao kìm chế được. Lúc này đây cô mới biết, trong sâu thẳm lòng cô, vết thương này sâu biết bao nhiêu. Hóa ra, cô tưởng rằng cô sẽ coi như mình bị chó cắn một miếng, từ đó không nghĩ nữa thì sẽ quên, nhưng sự ác độc của Điền Đại Vĩ hôm đó đã đâm một nhát sâu vào sâu thẳm tâm hồn cô, khiến cô đau đớn đến tột độ.
Lúc này đây phó tổng giám đốc Vương đã thực sự thấy thương Phùng Hy, ông thở dài một tiếng rồi quay về chỗ ngồi, nâng chén rượu lên nói: “Thôi không nói gì nữa, hôm nay cũng đừng gọi tôi là sếp Vương nữa, gọi anh! Anh Thiết và Trần Mông hôm nay sẽ uống say với em mới thôi!”.
Một chén
Phùng Hy chầm chậm chạy về, đúng lúc này cô nhìn thấy Mạnh Thời. Anh đang đứng dưới cột đèn và nói chuyện với nhân viên bảo vệ, Phùng Hy liếc anh một cái, cô không định chào anh.
“Phùng Hy!”. Nhìn thấy cô anh liền cười, vội vàng chào nhân viên bảo vệ rồi bước tới. Anh đến đây là để tìm cô, “Tôi đến là để xin lỗi. Chuyện này tôi xử lý không khéo, đáng lẽ phải hỏi ý kiến cô từ trước mới đúng”.
Nghe Mạnh Thời nói như vậy, tự nhiên Phùng Hy thấy ngại. Cô khẽ cười, nói: “Không có gì cả, anh cũng có ý tốt, thực ra điều kiện rất tốt, chẳng qua là do tôi không muốn mà thôi”.
Mạnh Thời đưa một xấp giấy A4 cho cô, nói một cách rất chân thành: “Đây là các thực đơn giảm béo do tôi tìm được, và cả kế hoạch giảm béo nữa, cô cứ tham khảo đi”.
Sự nhiệt tình của Mạnh Thời khiến Phùng Hy có phần bối rối. Nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình, ôn hòa của Mạnh Thời, cô liền cười, đưa tay đón lấy và nói “Cảm ơn anh”, rồi hai người liền đứng yên tại chỗ. Mạnh Thời đợi Phùng Hy nói tạm biệt, Phùng Hy nhận đồ của anh, thấy nếu bỏ đi ngay e rằng không tiện. Cả hai đều không nói gì, không khí có phần hơi kỳ cục.
Cuối cùng vẫn là Phùng Hy mỉm cười, giơ xấp giấy A4 trong tay, nói: “Cảm ơn anh, nửa tháng tôi đã gầy đi được hai cân rưỡi rồi”.
Mạnh Thời cười ha ha, “Tốt, tiếp tục kiên trì”.
Câu chuyện đã được mở đầu, tiếp theo thì dễ dàng hơn rất nhiều. Dưới ánh đèn và ánh trăng, Phùng Hy xem qua thực đơn, rau xanh, thịt cá, trứng, không thiếu thứ nào. Cô có phần nghi ngờ. Theo như cô tìm hiểu, cách hiệu quả nhất để giảm béo là kiểm soát cái miệng của mình, ăn ít chắc chắn sẽ gầy đi.
Mạnh Thời cười nói: “Chỉ cần mỗi ngày nhiệt lượng mà con người hấp thu vào không vượt quá mức quy định thì sẽ không chuyển hóa thành chất béo, sắp xếp theo thực đơn này sẽ không cảm thấy đói. Luyện tập là để chuyển hóa chất béo thành cơ bắp; kết hợp hai yếu tố này mới là cách giảm béo khoa học”.
Phùng Hy rất tiếp thu, cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Thời, thân hình anh cao lớn, vai rộng, eo nhỏ, một thân hình khiến người khác phải ngưỡng mộ. Cô hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Anh Mạnh Thời, anh học ngành gì vậy?”.
“Giám định đồ cổ”.
Phùng Hy liền trợn tròn mắt, đây là chuyên ngành khiến cô ngưỡng mộ vô cùng. Cô khẽ than một tiếng nói: “Chuyên ngành này gấu thật”.
“Ồ? Cô cũng thích đồ cổ à?”.
“Tôi thích những món đồ nhỏ”.
Mạnh Thời nghĩ một lát, nói: “Tôi cũng thích những món đồ nhỏ, nếu cô thu thập được món nào hay hay, tôi có thể giám định giúp cô”.
Những món đồ nhỏ mà cô thích cũng bao gồm các loại cốc sứ, đĩa, nhưng so với các món đồ cổ đắt tiền thì chẳng ăn nhằm gì. Phùng Hy nhún nhún vai, nói “Vâng”.
Đợi Phùng Hy bước vào tòa nhà, Mạnh Thời mới ra về. Anh vui vẻ nghĩ, cuối cùng cũng không còn áy náy nữa, vẻ buồn bã của Phùng Hy lúc ban ngày khiến anh không sao quên được.
Từ đó trở đi thời gian biểu của Phùng Hy lại có thêm một nội dung - đi siêu thị mua thức ăn. Cô mua một máy xay sinh tố, còn mua cả một cái cân mười kilôgam, dựa theo thực đơn chuẩn bị cho mình bữa ăn.
Cuộc sống dường như cũng trở nên sinh động hơn. Phùng Hy cảm thấy nấu ăn cho mình là một sự hưởng thụ, vừa gặm dưa chuột, vừa uống nước cà rốt, vừa nghe Vitas(2) hát. Cứ cách một tuần cô lại đứng lên cân để cân, nhìn thấy mũi kim dừng lại ở mốc sáu mươi kilôgam mà không nhích thêm nữa, mừng đến nỗi hét lớn một tiếng nhảy tót lên giường, cầm điện thoại gọi cho Chi Hoa.
“Hê hê, gầy được ba kilôgam rồi hả? Đến đây cho tao xem”.
“Tao đang bận chết đi được. Tuần sau, con trai tròn hai tuổi, tao sẽ mang quà đến”. Phùng Hy cúp điện thoại, mở tủ quần áo ra, đứng trước gương ngắm mình.
Bụng nhỏ đi không ít, cô lấy tay véo, vẫn thấy núc ních thịt. Cô đứng nghiêng người, nhìn nghiêng thấy dường như hai cằm đã mỏng đi một chút, cô liền cười khúc khích.
Người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi của Phùng Hy là Phụ Minh Ý.
Hôm nay bộ váy cô mặc đi làm vẫn là bộ váy màu đen đó, nhưng khi cô quay người, chiếc váy không còn căng quá nữa. Phụ Minh Ý nhìn dịch lên trên, ánh mắt Phùng Hy lộ rõ vẻ phấn khởi. Đến công ty hơn một tháng nay, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ sáng ngời trong mắt cô. Năm xưa chính sự hoạt bát, tràn đầy sức sống của Phùng Hy đã thu hút anh. Khi quen Phùng Hy, ánh mắt cô chứa đầy vẻ sáng ngời này, khiến người khác cảm thấy, ở bên cô, cuộc sống tràn ngập ánh nắng mặt trời. Bất giác Phụ Minh Ý có phần mơ màng.
“Giám đốc Dương, anh sang phòng tôi một chút”. Phụ Minh Ý gọi Dương Thành Thượng, không kìm được lại liếc Phùng Hy một cái.
Dương Thành Thượng bước vào phòng làm việc, theo phản xạ nhìn ra phía ngoài, hạ thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, có người bạn nói với tôi hình như đường ống của bộ phận vật liệu có vấn đề”.
Phụ Minh Ý “Vâng” một tiếng nói: “Tôi gọi anh vào trước mặt Vương Thiết là để khích ông ta ra tay. Buổi trưa đi ăn cơm, anh gọi Phùng Hy đi cùng nữa nhé”.
Cả bữa cơm không nói chuyện gì cả, Phùng Hy thầm kêu khổ. Ba người đi ăn cùng nhau, Phó tổng giám đốc Vương sẽ nghĩ gì? Phụ Minh Ý không cho không ai cái gì bao giờ.
Quả nhiên, lúc cô đang nằm trên giường massage của thẩm mỹ viện để massage bằng tinh dầu, phó tổng giám đốc Vương liền gọi điện thoại đến.
Phùng Hy cười đau khổ, cô nhớ lại câu thoại “Đánh chết tôi cũng không nói” trong bộ phim Bên A bên B. Cô phải nói thế nào mới có thể để cho Vương Thiết tin, bữa cơm buổi trưa hôm nay là một bữa cơm bình dân hết sức bình thường?
Chưa kịp đợi cô nghĩ xong nên nói thế nào, phó tổng giám đốc Vương liền cười khà khà bảo: “Phùng Hy, tối nay tôi muốn mời cô và giám đốc Trần đi ăn cơm, để Trần Mông mua cua bể về, bảo đầu bếp Lưu ở nhà hàng Hồng Vận phía dưới công ty nấu. Tôi xách thêm mấy chai rượu ngon nữa”.
Vừa nghe nói vậy Phùng Hy muốn nổ tung đầu. Buổi trưa cũng ăn cua, cô lấy cớ đang bị dị ứng, chỉ ăn ít rau. Buối tối lại ăn cua bể. Mấy ông sếp này có còn định cho cô giảm béo nữa không? Nhưng rồi cô cũng không từ chối được, Phùng Hy cúp máy, quyết định tối nay sẽ nói thẳng với phó tổng giám đốc Vương cô đang giảm béo.
Cô thầm nghĩ, hai người bên phía Phụ Minh Ý đã có được hiệp định dễ đối phó, nhưng phía phó tổng giám đốc Vương lại khó ăn nói rồi. Mặt dù cô đã hứa sẽ không giúp phó tổng giám đốc Vương, nhưng cô cũng không muốn làm gì trái với lương tâm. Buổi trưa Phụ Minh Ý mời ăn cơm, buổi tối phó tổng giám đốc Vương mời ăn cơm, tối nay liệu ông ta sẽ nói những gì đây?
Tập xong yoga đã là năm rưỡi, Phùng Hy chậm rãi đi về cơ quan, lúc bước chân vào nhà hàng Hồng Vận, nhìn thấy Phụ Minh Ý đi ra, mắt liếc về phía xe của phó tổng giám đốc Vương trước cổng nhà hàng, cười chào Phùng Hy một câu rồi đi ra.
Trần Mông mua hai mươi con cua thịt loại nhỏ, vui vẻ bảo đầu bếp Lưu luộc lên. Phó tổng giám đốc Vương xách bốn chai rượu Cổ Việt Long Sơn mười hai năm, nói với vẻ hào phóng: “Hôm nay không gọi món gì khác, uống rượu ăn cua thôi”.
Trần Mông cười nói: “Ông chủ nhà hàng chỉ thu tiền chế biến thôi, nể mặt phó tổng giám đốc Vương quá còn gì”.
“Nhà hàng mở ngay phía dưới công ty, đã tạo bao nhiêu công ăn việc làm cho ông ta, đừng nói là tiền chế biến, kể cả bảo ông ta mời bữa này, ông ta cũng vui vẻ ấy chứ”. Phó tổng giám đốc Vương gắp một con cua vào đĩa của Phùng Hy, rồi nâng chén rượu lên nói: “Bình thường uống rượu là vì quan hệ, hôm nay là tụ tập bạn bè, uống đi!”.
Phùng Hy và Trần Mông vội nâng chén lên, Phùng Hy nhấp một ngụm, theo phản xạ cô nghĩ ngay đến việc tính xem nhiệt lượng trong một cốc rượu là bao nhiêu. Phó tổng giám đốc Vương liền cau mày, nói, “Phùng Hy, cô không phải là người ẻo lả đâu nhé. Còn nhớ năm xưa chúng ta đi ăn với khách hàng ở Cáp Nhĩ Tân không? Cô uống mười chai bia mà sắc mặt không hề đổi, cũng chẳng phải vào nhà vệ sinh lần nào”.
“Sếp Vương, em sẽ không bao giờ uống bia nữa. Sếp nhìn thân hình em đây này, em mà uống thêm nữa, bụng không chỉ đơn thuần là giống bà bầu bốn tháng đâu. Không giấu gì sếp, em đang muốn giảm béo”. Phùng Hy tự lấy mình ra làm trò cười.
Nghe vậy, phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông liền bật cười. Trần Mông cười nói: “Hôm nay ta uống rượu ngon, ăn cua, không sợ. Nếu cô mà không ăn không uống, tôi và sếp Vương sẽ không vui đâu. Thế này nhé, về sau ai mà bắt cô uống bia, tôi sẽ uống thay cho cô”.
Không phải Phùng Hy mỗi chén rượu cũng không thể uống, cho dù hôm nay uống bia, cô cũng sẽ uống như thường, chỉ có điều tháng này ăn uống bóp mồm bóp miệng đã thành quen rồi. Cô hào phóng uống hết một hơi, khen: “Đúng là ăn cua uống rượu Cổ Việt Long Sơn là nhất, sếp Vương là người am hiểu văn hóa rượu. Trưa nay tổng giám đốc Phụ cũng mời ăn cua, nhưng là uống bia. Vì thân hình của em, em không uống ngụm nào cả”.
Phó tổng giám đốc Vương vẻ mặt rạng rỡ.
Đang lúc chuyện trò thì có khách bước vào. Phó tổng giám đốc Vương ngẩng đầu nhìn thấy, bất giác lên tiếng: “Ồ, Điền Đại Vĩ, cậu...”. Nói đến đây ông liền dừng lại, sắc mặt vô cùng khó tả.
Phùng Hy quay đầu thì nhìn thấy Điền Đại Vĩ đang dắt tay một cô gái đứng ở cửa. Cô gái bên cạnh anh rất trẻ, đôi mắt to tròn, hai người tỏ ra rất thân mật. Phùng Hy than thầm trong lòng.
Điền Đại Vĩ không bước tới, chỉ khẽ động đậy khóe môi, hơi cười cười, nhìn Phùng Hy bằng ánh mắt đầy ẩn ý nói: “Đúng lúc quá! Các vị cứ ăn đi, hôm nay không ghép bàn nữa”. Nói xong Điền Đại Vĩ dắt tay cô gái, tìm một góc ngồi xuống gọi món.
Phùng Hy quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông. Mới chỉ ly hôn hơn một tháng, hôm nay nhìn thấy Điền Đại Vĩ và một người con gái khác xuất hiện tay trong tay rất thân mật, cô không hề thấy bực bội, lúc này đây cô chỉ cảm thấy bất lực.
Có những lúc con người không thể làm chủ được mình, rõ ràng là chuyện riêng tư cá nhân, nhưng lại không thể che giấu. Cô đành phải nâng chén rượu mời phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông: “Bọn em ly hôn rồi. Em chưa báo với mọi người chuyện này, em chịu phạt một chén”.
Phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông nhìn nhau một lát, ánh mắt vượt qua Phùng Hy, nhìn về phía Điền Đại Vĩ đang ngồi ở góc xa, không biết nói gì hơn, đành phải nâng chén lên uống cạn.
Phùng Hy cười nói: “Chúng ta uống rượu đi, không phải vì ly hôn mà trời sập”.
Lúc này đây phó tổng giám đốc Vương sầm mặt xuống, nói: “Nếu cậu ta ăn cơm ở chỗ khác thì cũng cho qua, mang theo bồ mới mà ngồi đây ăn cơm. Hồi cô và cậu ta cưới nhau, tôi còn làm chủ hôn nữa đấy! Một ngày vợ chồng bằng nghĩa trăm năm, sao cơ, định ra oai hả?”.
“Không sao, đằng nào thì cũng ly hôn rồi, giữa em và anh ta không còn quan hệ gì nữa. Chúng ta uống rượu”. Phùng Hy thầm kêu khổ trong bụng, phó tổng giám đốc Vương mời cô ra đây ăn cơm là để lấy lòng cô. Cô không muốn để Phụ Minh Ý biết chuyện này, có thể chưa cần đến ngày mai, anh đã biết rồi. Phùng Hy thấy hơi đau đầu, có thể Phụ Minh Ý không hỏi cô tại sao lại béo, nhưng chắc chắn anh sẽ hỏi cô tại sao lại ly hôn.
Nghe thấy Phùng Hy nói vậy, phó tổng giám đốc Vương càng tỏ ra không vui. Từ xưa đến nay ông nổi tiếng vì tính hay bênh vực, ông liền phất tay, nói: “Hôm nay nếu cậu ta không giải thích rõ ràng thì đừng có hòng bước ra khỏi cửa này”. Không đợi Phùng Hy ngăn lại, phó tổng giám đốc Vương đã cầm chén bước về phía Điền Đại Vĩ.
Phùng Hy giật nảy mình, đột nhiên cô nghĩ, nếu như Điền Đại Vĩ mở mồm ra là nói về quan hệ giữa cô và Phụ Minh Ý thì sao? Cô vội vàng đứng dậy, kéo phó tổng giám đốc Vương lại, hạ thấp giọng năn nỉ: “Sếp à, sếp đừng đi nữa, em xin sếp đấy, em không muốn để anh ta nói trước mặt mọi người em giống như một con lợn”.
Lúc đầu định nói để gợi lòng trắc ẩn của phó tổng giám đốc Vương, đừng làm to chuyện nữa, không ngờ khi nói ra câu này, nước mắt của Phùng Hy liền trào ra mà không sao kìm chế được. Lúc này đây cô mới biết, trong sâu thẳm lòng cô, vết thương này sâu biết bao nhiêu. Hóa ra, cô tưởng rằng cô sẽ coi như mình bị chó cắn một miếng, từ đó không nghĩ nữa thì sẽ quên, nhưng sự ác độc của Điền Đại Vĩ hôm đó đã đâm một nhát sâu vào sâu thẳm tâm hồn cô, khiến cô đau đớn đến tột độ.
Lúc này đây phó tổng giám đốc Vương đã thực sự thấy thương Phùng Hy, ông thở dài một tiếng rồi quay về chỗ ngồi, nâng chén rượu lên nói: “Thôi không nói gì nữa, hôm nay cũng đừng gọi tôi là sếp Vương nữa, gọi anh! Anh Thiết và Trần Mông hôm nay sẽ uống say với em mới thôi!”.
Một chén
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
725/4306