Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem : |
ấy có điều gì đó đáng tiếc.
“Anh lấy con gái của Dương Học Đông”. Chỉ cần một câu nói, Phụ Minh Ý đã giải thích được rõ ràng, quay lại chủ đề tại sao anh đến công ty làm tổng giám đốc.
Phùng Hy hơi sững người. Con gái của sếp tổng? Quả nhiên là lấy cô vợ không tồi. Cô biết gia cảnh nhà Phụ Minh Ý cũng bình thường, không giàu không nghèo, lấy được vợ con sếp có thể giảm được bao nhiêu năm phấn đấu.
Một cảm giác khó tả đan xen trong lòng cô, Phùng Hy lịch sự hỏi: “Cô ấy không đến cùng anh à?”.
“Cô ấy quen ở Thượng Hải, anh cũng ở đây không lâu đâu, sớm muộn cũng lên tổng công ty thôi. Mấy năm nay ông cụ sức khỏe không được tốt, cần có người quản lý công việc. Em trai cô ấy vẫn đang đi học ở nước ngoài. Anh đến công ty con rèn luyện một thời gian”. Phụ Minh Ý nói liền một hơi cho hết thông tin. Anh nhìn Phùng Hy nghĩ, có nên nói cho cô ấy thêm nữa không nhỉ? Anh cố kìm nén suy nghĩ này.
Phùng Hy lặng lẽ nuốt lấy những thông tin ẩn chứa trong câu nói này, khẽ hỏi: “Công ty của chúng ta có vấn đề hay sao?”.
Phụ Minh Ý cười, đặt dao dĩa xuống lau miệng, châm điếu thuốc tựa vào ghế sofa, chậm rãi nói: “Hy Hy, anh nghĩ chúng mình nên tin tưởng nhau hơn”.
Cô vẫn thông minh như trước. Nếu công ty số ba không xảy ra chuyện thì cũng không phải đến lượt cậu con rể sếp tổng đến cầm trịch. Không liên quan gì đến lợi nhuận, quan trọng là quyền lực.
“Năm xưa ông cụ cùng với mấy vị trên tổng công ty lập nên công ty CWE, tổng giám đốc của năm công ty chia nhau địa bàn để làm vua. Còn công ty số ba, trước khi anh đến, tổng giám đốc Chu không quản lý được công việc, mọi việc đều do phó tổng giám đốc Vương cầm trịch, chỉ cần hằng năm hoàn thành được nhiệm vụ của tổng công ty là xong, nhưng Vương Thiết lại là người của Trương Đạo Ứng, nếu phải đợi đến khi con trai của sếp tổng học xong về nước, e rằng CWE đã đổi họ rồi. Hiện nay cổ phần trong tay Trương Đạo Ứng không ít hơn ông cụ là bao nhiêu”.
Phụ Minh Ý đã nói rõ điểm này, anh nghĩ chắc Phùng Hy cũng hiểu ý anh.
Nhưng Phùng Hy coi như không nghe thấy gì. Chẳng qua là cô chỉ muốn kiếm một vị trí tốt, kiếm ít tiền đảm bảo cho cuộc sống của mình, không ngờ chỉ trong chốc lát đã bị kéo vào vòng xoáy thay triều đổi đại.
“Em chỉ là con tép riu mà thôi”, Phùng Hy lại đưa một miếng bít tết nữa vào miệng. Cô đang ăn ngon, đằng nào thì cũng ăn rồi, thôi đành ăn cho ngon cho no vậy. Cô tự an ủi mình nói, dù sao thì ăn cũng còn hay hơn là ngồi không chẳng làm gì trước ánh mắt sắc bén của Phụ Minh Ý.
Vẫn rụt rè như vậy, Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, họ không biết quan hệ của chúng ta đâu. Điều này chắc chắn được giữ bí mật”.
Cuối cùng thì cô đã ăn no, cô uống một ngụm nước chanh súc miệng, chớp mắt hỏi: “Anh nghĩ em có thể giúp được anh điều gì?”.
Phụ Minh Ý nhấc người dậy, ghé lại gần hơn, khẽ nói: “Anh không muốn em làm gì cả, chỉ cần em không giúp Vương Thiết là được. Có Dương Thành Thượng rồi, em không phải làm gì cả”.
Phụ Minh Ý đã nói chuyện riêng với Dương Thành Thượng, đã hiểu hết ý đồ của Vương Thiết khi thành lập phòng đấu thầu của Phùng Hy trực thuộc bộ phận cơ khí. Tiếp sau đây hàng loạt những hành động mà anh tiến hành ở công ty ắt sẽ khiến cô bị kìm kẹp giữa một bên là Vương Thiết, một bên là Dương Thành Thượng. Anh phải xác định Phùng Hy sẽ không đi đào chân tường của Dương Thành Thượng.
Phùng Hy cười nói: “Tốt quá. Em còn sợ anh bắt em phải làm gì đó. Thực ra em cũng chẳng làm được gì cả, chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi, anh đừng đập bát cơm của em là được”.
Phụ Minh Ý trở nên dịu dàng, anh nhìn trân trân vào Phùng Hy đáp: “Em yên tâm, kể cả có đập thì anh cũng phải đền em một bát khác tốt hơn”.
“Đền? Nói thì đơn giản. Anh đi tìm cho em một vị trí giám đốc khác lương mỗi năm ba trăm nghìn tệ? Em chỉ biết làm ngành này, việc khác em chịu”. Phùng Hy vừa nhai bít tết vừa hỏi vặn Phụ Minh Ý.
Tám năm đã làm thay đổi bề ngoài của cô, và cũng làm thay đổi cả mối quan hệ giữa cô và anh. Cô biết cách đòi hỏi quyền lợi cho mình, dù đối phương là anh, cô cũng không còn tin tưởng.
“Anh sẽ ký công văn, đổi số tiền lương trong mười năm của em thành cổ phần của công ty. Nếu anh làm em mất việc thì cổ phần sẽ đứng tên em. Đây chính là sự bảo đảm”. Phụ Minh Ý thầm nghĩ với vẻ tiếc nuối, cuối cùng thì anh vẫn nói ra điều này.
Trong chốc lát Phùng Hy thấy nhẹ nhàng trở lại. Cô nhìn vẻ bình thản trên gương mặt Phụ Minh Ý, bất giác giải thích: “Em chỉ là người làm thuê, bát cơm manh áo rất quan trọng đối với em”.
Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, đã ly hôn, cô không lo cho mình thì không ai lo cho cô hết.
Phụ Minh Ý lại hiểu theo một nghĩa khác. Đột nhiên anh không xác định hành động tiếp theo của anh có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với Phùng Hy. Cô có một người chồng đẹp trai biết quan tâm đến vợ, xem ra hai người rất hạnh phúc. Một gia đình khá giả, nếu cô để mất công việc thì gia đình này ắt sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Phụ Minh Ý nói với vẻ nghiêm túc: “Anh cố gắng đảm bảo, đây chỉ là đề phòng nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Hy Hy, người mà anh không muốn làm tổn thương nhất là em. Cho dù em thay đổi như thế nào thì trong lòng anh, em vẫn là em của ngày trước, không hề thay đổi”.
Câu nói thốt ra bất ngờ này khiến Phùng Hy không thể không dừng tay đang cầm dao dĩa lại, cô từ từ ngẩng đầu lên, muốn cười nhưng không thể cười được. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong chốc lát, những tình cảm thân mật, những lời thề non hẹn biển của ngày trước lại như hiện ra trước mắt.
Phùng Hy thầm nghĩ, năm đó khi cưới vợ anh có nói câu nào đâu, còn em thì vẫn ngốc nghếch tự lãng mạn một mình, tưởng tượng có thể một ngày nào đó anh sẽ xuất hiện trước mặt em, nói với em rằng không thể xa em, từ bỏ tất cả để đến với em.
Hóa ra trong cuộc sống không có những điều lãng mạn như vậy, giống như hiện nay phải bắt anh hứa không làm ảnh hưởng đến công việc của cô cô mới chịu giúp anh.
Phùng Hy bình tĩnh nói: “Anh đã lấy người khác, em cũng đã lấy chồng.Cuộc sống của em rất ổn, xem ra cuộc sống của anh cũng không tồi. Năm xưa chúng ta đã chia tay trong hòa bình, giờ vẫn còn làm được bạn của nhau là tốt rồi”.
Phụ Minh Ý nhìn vẻ trong trẻo trong đôi mắt cô, anh đưa tay ra bắt tay Phùng Hy. Bàn tay cô khẽ rụt lại trong tay anh, anh khẽ bóp tay, cố kìm nén tình cảm đang trào dâng trong lòng, nói gấp: “Đương nhiên rồi, chúng ta vẫn là bạn bè mà”.
Rồi Phụ Minh Ý liền buông tay ra ngay, anh biết hành động này được gọi là dụ dỗ phụ nữ đã có chồng. “Xin lỗi, chẳng qua là anh nhớ tới…”
“Em biết”. Phùng Hy khẽ mỉm cười, “Anh đã đem lại niềm vinh dự lớn lao nhất cho một người phụ nữ. Sau tám năm xa nhau, khi mình như biến thành bà thím già thì người yêu cũ của mình vẫn chưa quên mình. Cảm ơn anh”.
Cô cầm túi xách và đứng lên, ngăn Phụ Minh Ý: “Đừng tiễn em nữa. Vì chuyện của anh, hai chúng ta nên chia hai đường để hành động. Thành phố này không nhỏ cũng không lớn. Bữa trưa ngày hôm nay em ăn rất ngon. Minh Ý, cảm ơn anh”.
Phùng Hy mỉm cười rời nhà hàng, gần như ngay khi bước ra khỏi cửa, nước mắt cũng lăn dài trên má cô. Một nỗi buồn không tên, một niềm vui không tên, cô chỉ cảm thấy đáng thương cho thân gái một mình.
Vì miếng cơm manh áo, thậm chí cô còn không dám lớn tiếng chất vấn Phụ Minh Ý. Hôm nay anh dám nói là anh không hề thay đổi. Tại sao anh kết hôn mà không hề tỏ ra do dự? Hôm nay anh dám nói là không thay đổi, vậy tại sao sau khi chia tay lại cắt đứt liên hệ?
Tất cả mọi câu hỏi của cô đều phải giấu kín trong lòng. Cô không thể gây xích mích với anh. Cô không biết có phải anh đang lợi dụng tình cảm ngày xưa để kéo cô về phía anh hay không. Tuy nhiên, anh lại tự tin đến vậy, tiết lộ hết cho cô biết những thông tin mật, dám chắc rằng cô sẽ không bán đứng anh. Có thể, anh không hề sợ điều này. Chỉ có cô mới vùi đầu trong những thao tác nghiệp vụ, không biết sự đấu đá giữa các sếp trong công ty, những chuyện khác phó tổng giám đốc Vương đã biết rõ từ lâu.
Phùng Hy lang thang trên đường, nước mắt đã lau khô từ lâu. Trên đường xe cộ đi lại như mắc cửi, những người lạ không quen biết đi lướt qua cô. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời trong xanh, mây trắng bay lững lờ theo gió.
Cô nhìn thấy ven đường có quán trà. Phùng Hy bước vào, ngay bên cửa sổ có chiếc xích đu. Cô cũng không quan tâm đến việc mình có mặc bộ quần áo công sở già dặn hay không, gọi một cốc trà hoa quả, ngồi trên xích đu chầm chậm đung đưa qua lại.
Cả buổi chiều đã trôi qua như vậy, giống như quãng thời gian tám năm, trong tích tắc đã trôi qua.
Về đến nhà, trời đã tối. Đột nhiên cô nhớ ra việc hôm nay đã ăn bít tết, ăn xong còn ngồi cả một buổi chiều, tự nhiên cảm thấy hối hận vô cùng. Phùng Hy đi đi lại lại trong nhà, hạ quyết tâm lấy ra một gói trà giảm béo pha một ấm rồi uống.
Hai tiếng sau, cô bắt đầu chạy vào nhà vệ sinh, đi ba lần rồi mới vừa xoa bụng vừa lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đã đi hết rồi”.
Nghĩ đến thành tích giảm béo phải rèn luyện vất vả suốt cả tuần bị hủy trong một buổi chiều, dạ dày lại bị tra tấn khổ sở, Phùng Hy hậm hực chửi thầm: “Biết thế này nói quách với anh ta mình đang giảm béo cho xong!”.
Cô nằm lên giường một lát, vẫn thấy chưa đủ. Nhìn đồng hồ thấy mới chín giờ tối, cô bắt mình trở dậy, cầm đồ đi bơi.
Phùng Hy thay quần áo tắm, bước vào khu bể bơi nước nóng. Buổi tối người thưa, dưới bể bơi chỉ có một người đang bơi tự do. Bể bơi dài ba mươi mét, cô dự định sẽ bơi năm vòng.
Ở dưới nước cô thấy rất vui, chỉ cần nghĩ đến việc cứ bơi được một mét, lớp mỡ trong cơ thể được đốt cháy một cách nhiệt tình là cô lại cảm thấy như được tăng thêm sinh lực.
Cô vừa bơi vừa nhớ lại cảnh gặp Phụ Minh Ý. Anh yêu cầu, cô trả giá, không có cái gì là không công bằng cả. Chỉ khi câu nói đó của Phụ Minh Ý bất ngờ vang lên trong đầu cô, cô mơ màng vừa bơi vừa nghĩ, anh nói anh không hề thay đổi.
Cô nhớ đi nhớ lại câu nói này, nhớ đi nhớ lại gương mặt đó với những đường nét rõ ràng dưới ánh mặt trời. Mặc dù không còn tin, mặc dù không trở lại được thời quá khứ, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Mối tình đầu đẹp nhất của cô, tuổi thanh xuân đẹp nhất của cô đã quay trở về cùng với câu nói đó.
Phùng Hy ngày đó, và cô hiện nay.
Sự đối nghịch một trời một vực khiến cô cảm thấy hết sức phẫn uất, Phùng Hy cố gắng xoải đều hai tay bơi về phía trước. Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như cô còn trẻ trung thon thả, nếu như cô có thể tìm được một người yêu cô… Trong lòng Phùng Hy biết, không có nếu như, cô phải bắt đầu từ con số không – khổ sở giảm béo để tìm lại sự tự tin và sắc đẹp, khổ sở lăn lộn trên thương trường, khổ sở kiếm tiền để đảm bảo cho tương lai của mình.
Lúc này đây một nỗi sợ hãi và trống vắng vô hình trào dâng trong đầu cô, Phùng Hy lật người bơi ngửa trên mặt nước, cô đưa cánh tay rẽ sóng hết lần này đến lần khác, mỗi lần tiến lên đều khiến cô cảm thấy như được trút bỏ cảm giác đáng sợ đó ở phía sau lưng. Chẳng mấy chốc, cô đã bơi được một vòng, rồi lại bắt đầu một vòng bơi mới.
Bất giác tay cô cứng lại, có người đang túm lấy cánh tay cô, kéo Phùng Hy trở về với thực tại. Cô giật nảy mình, vẫn chưa kịp vuốt nước trên mặt bỏ kính bơi ra, liền nghe thấy tiếng nói sốt sắng của đối phương, “Cô làm thế sẽ sảy thai đấy! Có bầu không được bơi như thế đâu!”.
Phùng Hy sững người.
Người đó đã kéo cô vào thành bể bơi, nhanh tay cẩn thận đỡ cô lên.
Phùng Hy từ trên cao trợn mắt nhìn anh ta, cô tức đến nỗi nắm chặt tay lại.Trong đầu chỉ nghĩ một câu hỏi, lúc mình bơi ngửa, bụng to giống như người có bầu bốn tháng ư?
Người kia tay chống lên thành bể bơi, ngửa đầu nhìn cô cau mày, “Chồng cô đâu? Sao lại vô tâm đến mức để bà bầu bơi một mình thế này! Cô không được vận động quá sức đâu!”.
Tóc anh ta ướt sũng hất về phía sau, các nét rõ ràng, cặp lông mày rậm, ánh mắt toát lên vẻ quan tâm, trách móc.
Nhìn thấy ánh mắt của anh ta, lòng Phùng Hy lại nhói lên, cô thấy hơi cảm động. Mặc dù đó là sự quan tâm nhầm lẫn, nhưng cũng khiến cô cảm động, dù sao đó cũng là sự tốt bụng của anh ta. Nắm đấm trong tay Phùng Hy khẽ buông ra, cô bình thản nói: “Tôi đang giảm béo!”. Nói xong cô bước sang một bên và xuống nước, tiếp tục hoàn thành năm vòng bơi của mình.
Người đàn ông vuốt nước trên mặt xuống, vừa ngại ngùng vừa buồn cười, nhưng lại cố gắng nhịn cười, tay chống lên thành bể bơi, mặt cúi xuống cánh tay cười một hồi lâu.
Tải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
“Anh lấy con gái của Dương Học Đông”. Chỉ cần một câu nói, Phụ Minh Ý đã giải thích được rõ ràng, quay lại chủ đề tại sao anh đến công ty làm tổng giám đốc.
Phùng Hy hơi sững người. Con gái của sếp tổng? Quả nhiên là lấy cô vợ không tồi. Cô biết gia cảnh nhà Phụ Minh Ý cũng bình thường, không giàu không nghèo, lấy được vợ con sếp có thể giảm được bao nhiêu năm phấn đấu.
Một cảm giác khó tả đan xen trong lòng cô, Phùng Hy lịch sự hỏi: “Cô ấy không đến cùng anh à?”.
“Cô ấy quen ở Thượng Hải, anh cũng ở đây không lâu đâu, sớm muộn cũng lên tổng công ty thôi. Mấy năm nay ông cụ sức khỏe không được tốt, cần có người quản lý công việc. Em trai cô ấy vẫn đang đi học ở nước ngoài. Anh đến công ty con rèn luyện một thời gian”. Phụ Minh Ý nói liền một hơi cho hết thông tin. Anh nhìn Phùng Hy nghĩ, có nên nói cho cô ấy thêm nữa không nhỉ? Anh cố kìm nén suy nghĩ này.
Phùng Hy lặng lẽ nuốt lấy những thông tin ẩn chứa trong câu nói này, khẽ hỏi: “Công ty của chúng ta có vấn đề hay sao?”.
Phụ Minh Ý cười, đặt dao dĩa xuống lau miệng, châm điếu thuốc tựa vào ghế sofa, chậm rãi nói: “Hy Hy, anh nghĩ chúng mình nên tin tưởng nhau hơn”.
Cô vẫn thông minh như trước. Nếu công ty số ba không xảy ra chuyện thì cũng không phải đến lượt cậu con rể sếp tổng đến cầm trịch. Không liên quan gì đến lợi nhuận, quan trọng là quyền lực.
“Năm xưa ông cụ cùng với mấy vị trên tổng công ty lập nên công ty CWE, tổng giám đốc của năm công ty chia nhau địa bàn để làm vua. Còn công ty số ba, trước khi anh đến, tổng giám đốc Chu không quản lý được công việc, mọi việc đều do phó tổng giám đốc Vương cầm trịch, chỉ cần hằng năm hoàn thành được nhiệm vụ của tổng công ty là xong, nhưng Vương Thiết lại là người của Trương Đạo Ứng, nếu phải đợi đến khi con trai của sếp tổng học xong về nước, e rằng CWE đã đổi họ rồi. Hiện nay cổ phần trong tay Trương Đạo Ứng không ít hơn ông cụ là bao nhiêu”.
Phụ Minh Ý đã nói rõ điểm này, anh nghĩ chắc Phùng Hy cũng hiểu ý anh.
Nhưng Phùng Hy coi như không nghe thấy gì. Chẳng qua là cô chỉ muốn kiếm một vị trí tốt, kiếm ít tiền đảm bảo cho cuộc sống của mình, không ngờ chỉ trong chốc lát đã bị kéo vào vòng xoáy thay triều đổi đại.
“Em chỉ là con tép riu mà thôi”, Phùng Hy lại đưa một miếng bít tết nữa vào miệng. Cô đang ăn ngon, đằng nào thì cũng ăn rồi, thôi đành ăn cho ngon cho no vậy. Cô tự an ủi mình nói, dù sao thì ăn cũng còn hay hơn là ngồi không chẳng làm gì trước ánh mắt sắc bén của Phụ Minh Ý.
Vẫn rụt rè như vậy, Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, họ không biết quan hệ của chúng ta đâu. Điều này chắc chắn được giữ bí mật”.
Cuối cùng thì cô đã ăn no, cô uống một ngụm nước chanh súc miệng, chớp mắt hỏi: “Anh nghĩ em có thể giúp được anh điều gì?”.
Phụ Minh Ý nhấc người dậy, ghé lại gần hơn, khẽ nói: “Anh không muốn em làm gì cả, chỉ cần em không giúp Vương Thiết là được. Có Dương Thành Thượng rồi, em không phải làm gì cả”.
Phụ Minh Ý đã nói chuyện riêng với Dương Thành Thượng, đã hiểu hết ý đồ của Vương Thiết khi thành lập phòng đấu thầu của Phùng Hy trực thuộc bộ phận cơ khí. Tiếp sau đây hàng loạt những hành động mà anh tiến hành ở công ty ắt sẽ khiến cô bị kìm kẹp giữa một bên là Vương Thiết, một bên là Dương Thành Thượng. Anh phải xác định Phùng Hy sẽ không đi đào chân tường của Dương Thành Thượng.
Phùng Hy cười nói: “Tốt quá. Em còn sợ anh bắt em phải làm gì đó. Thực ra em cũng chẳng làm được gì cả, chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi, anh đừng đập bát cơm của em là được”.
Phụ Minh Ý trở nên dịu dàng, anh nhìn trân trân vào Phùng Hy đáp: “Em yên tâm, kể cả có đập thì anh cũng phải đền em một bát khác tốt hơn”.
“Đền? Nói thì đơn giản. Anh đi tìm cho em một vị trí giám đốc khác lương mỗi năm ba trăm nghìn tệ? Em chỉ biết làm ngành này, việc khác em chịu”. Phùng Hy vừa nhai bít tết vừa hỏi vặn Phụ Minh Ý.
Tám năm đã làm thay đổi bề ngoài của cô, và cũng làm thay đổi cả mối quan hệ giữa cô và anh. Cô biết cách đòi hỏi quyền lợi cho mình, dù đối phương là anh, cô cũng không còn tin tưởng.
“Anh sẽ ký công văn, đổi số tiền lương trong mười năm của em thành cổ phần của công ty. Nếu anh làm em mất việc thì cổ phần sẽ đứng tên em. Đây chính là sự bảo đảm”. Phụ Minh Ý thầm nghĩ với vẻ tiếc nuối, cuối cùng thì anh vẫn nói ra điều này.
Trong chốc lát Phùng Hy thấy nhẹ nhàng trở lại. Cô nhìn vẻ bình thản trên gương mặt Phụ Minh Ý, bất giác giải thích: “Em chỉ là người làm thuê, bát cơm manh áo rất quan trọng đối với em”.
Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, đã ly hôn, cô không lo cho mình thì không ai lo cho cô hết.
Phụ Minh Ý lại hiểu theo một nghĩa khác. Đột nhiên anh không xác định hành động tiếp theo của anh có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với Phùng Hy. Cô có một người chồng đẹp trai biết quan tâm đến vợ, xem ra hai người rất hạnh phúc. Một gia đình khá giả, nếu cô để mất công việc thì gia đình này ắt sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Phụ Minh Ý nói với vẻ nghiêm túc: “Anh cố gắng đảm bảo, đây chỉ là đề phòng nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Hy Hy, người mà anh không muốn làm tổn thương nhất là em. Cho dù em thay đổi như thế nào thì trong lòng anh, em vẫn là em của ngày trước, không hề thay đổi”.
Câu nói thốt ra bất ngờ này khiến Phùng Hy không thể không dừng tay đang cầm dao dĩa lại, cô từ từ ngẩng đầu lên, muốn cười nhưng không thể cười được. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong chốc lát, những tình cảm thân mật, những lời thề non hẹn biển của ngày trước lại như hiện ra trước mắt.
Phùng Hy thầm nghĩ, năm đó khi cưới vợ anh có nói câu nào đâu, còn em thì vẫn ngốc nghếch tự lãng mạn một mình, tưởng tượng có thể một ngày nào đó anh sẽ xuất hiện trước mặt em, nói với em rằng không thể xa em, từ bỏ tất cả để đến với em.
Hóa ra trong cuộc sống không có những điều lãng mạn như vậy, giống như hiện nay phải bắt anh hứa không làm ảnh hưởng đến công việc của cô cô mới chịu giúp anh.
Phùng Hy bình tĩnh nói: “Anh đã lấy người khác, em cũng đã lấy chồng.Cuộc sống của em rất ổn, xem ra cuộc sống của anh cũng không tồi. Năm xưa chúng ta đã chia tay trong hòa bình, giờ vẫn còn làm được bạn của nhau là tốt rồi”.
Phụ Minh Ý nhìn vẻ trong trẻo trong đôi mắt cô, anh đưa tay ra bắt tay Phùng Hy. Bàn tay cô khẽ rụt lại trong tay anh, anh khẽ bóp tay, cố kìm nén tình cảm đang trào dâng trong lòng, nói gấp: “Đương nhiên rồi, chúng ta vẫn là bạn bè mà”.
Rồi Phụ Minh Ý liền buông tay ra ngay, anh biết hành động này được gọi là dụ dỗ phụ nữ đã có chồng. “Xin lỗi, chẳng qua là anh nhớ tới…”
“Em biết”. Phùng Hy khẽ mỉm cười, “Anh đã đem lại niềm vinh dự lớn lao nhất cho một người phụ nữ. Sau tám năm xa nhau, khi mình như biến thành bà thím già thì người yêu cũ của mình vẫn chưa quên mình. Cảm ơn anh”.
Cô cầm túi xách và đứng lên, ngăn Phụ Minh Ý: “Đừng tiễn em nữa. Vì chuyện của anh, hai chúng ta nên chia hai đường để hành động. Thành phố này không nhỏ cũng không lớn. Bữa trưa ngày hôm nay em ăn rất ngon. Minh Ý, cảm ơn anh”.
Phùng Hy mỉm cười rời nhà hàng, gần như ngay khi bước ra khỏi cửa, nước mắt cũng lăn dài trên má cô. Một nỗi buồn không tên, một niềm vui không tên, cô chỉ cảm thấy đáng thương cho thân gái một mình.
Vì miếng cơm manh áo, thậm chí cô còn không dám lớn tiếng chất vấn Phụ Minh Ý. Hôm nay anh dám nói là anh không hề thay đổi. Tại sao anh kết hôn mà không hề tỏ ra do dự? Hôm nay anh dám nói là không thay đổi, vậy tại sao sau khi chia tay lại cắt đứt liên hệ?
Tất cả mọi câu hỏi của cô đều phải giấu kín trong lòng. Cô không thể gây xích mích với anh. Cô không biết có phải anh đang lợi dụng tình cảm ngày xưa để kéo cô về phía anh hay không. Tuy nhiên, anh lại tự tin đến vậy, tiết lộ hết cho cô biết những thông tin mật, dám chắc rằng cô sẽ không bán đứng anh. Có thể, anh không hề sợ điều này. Chỉ có cô mới vùi đầu trong những thao tác nghiệp vụ, không biết sự đấu đá giữa các sếp trong công ty, những chuyện khác phó tổng giám đốc Vương đã biết rõ từ lâu.
Phùng Hy lang thang trên đường, nước mắt đã lau khô từ lâu. Trên đường xe cộ đi lại như mắc cửi, những người lạ không quen biết đi lướt qua cô. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời trong xanh, mây trắng bay lững lờ theo gió.
Cô nhìn thấy ven đường có quán trà. Phùng Hy bước vào, ngay bên cửa sổ có chiếc xích đu. Cô cũng không quan tâm đến việc mình có mặc bộ quần áo công sở già dặn hay không, gọi một cốc trà hoa quả, ngồi trên xích đu chầm chậm đung đưa qua lại.
Cả buổi chiều đã trôi qua như vậy, giống như quãng thời gian tám năm, trong tích tắc đã trôi qua.
Về đến nhà, trời đã tối. Đột nhiên cô nhớ ra việc hôm nay đã ăn bít tết, ăn xong còn ngồi cả một buổi chiều, tự nhiên cảm thấy hối hận vô cùng. Phùng Hy đi đi lại lại trong nhà, hạ quyết tâm lấy ra một gói trà giảm béo pha một ấm rồi uống.
Hai tiếng sau, cô bắt đầu chạy vào nhà vệ sinh, đi ba lần rồi mới vừa xoa bụng vừa lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đã đi hết rồi”.
Nghĩ đến thành tích giảm béo phải rèn luyện vất vả suốt cả tuần bị hủy trong một buổi chiều, dạ dày lại bị tra tấn khổ sở, Phùng Hy hậm hực chửi thầm: “Biết thế này nói quách với anh ta mình đang giảm béo cho xong!”.
Cô nằm lên giường một lát, vẫn thấy chưa đủ. Nhìn đồng hồ thấy mới chín giờ tối, cô bắt mình trở dậy, cầm đồ đi bơi.
Phùng Hy thay quần áo tắm, bước vào khu bể bơi nước nóng. Buổi tối người thưa, dưới bể bơi chỉ có một người đang bơi tự do. Bể bơi dài ba mươi mét, cô dự định sẽ bơi năm vòng.
Ở dưới nước cô thấy rất vui, chỉ cần nghĩ đến việc cứ bơi được một mét, lớp mỡ trong cơ thể được đốt cháy một cách nhiệt tình là cô lại cảm thấy như được tăng thêm sinh lực.
Cô vừa bơi vừa nhớ lại cảnh gặp Phụ Minh Ý. Anh yêu cầu, cô trả giá, không có cái gì là không công bằng cả. Chỉ khi câu nói đó của Phụ Minh Ý bất ngờ vang lên trong đầu cô, cô mơ màng vừa bơi vừa nghĩ, anh nói anh không hề thay đổi.
Cô nhớ đi nhớ lại câu nói này, nhớ đi nhớ lại gương mặt đó với những đường nét rõ ràng dưới ánh mặt trời. Mặc dù không còn tin, mặc dù không trở lại được thời quá khứ, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Mối tình đầu đẹp nhất của cô, tuổi thanh xuân đẹp nhất của cô đã quay trở về cùng với câu nói đó.
Phùng Hy ngày đó, và cô hiện nay.
Sự đối nghịch một trời một vực khiến cô cảm thấy hết sức phẫn uất, Phùng Hy cố gắng xoải đều hai tay bơi về phía trước. Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như cô còn trẻ trung thon thả, nếu như cô có thể tìm được một người yêu cô… Trong lòng Phùng Hy biết, không có nếu như, cô phải bắt đầu từ con số không – khổ sở giảm béo để tìm lại sự tự tin và sắc đẹp, khổ sở lăn lộn trên thương trường, khổ sở kiếm tiền để đảm bảo cho tương lai của mình.
Lúc này đây một nỗi sợ hãi và trống vắng vô hình trào dâng trong đầu cô, Phùng Hy lật người bơi ngửa trên mặt nước, cô đưa cánh tay rẽ sóng hết lần này đến lần khác, mỗi lần tiến lên đều khiến cô cảm thấy như được trút bỏ cảm giác đáng sợ đó ở phía sau lưng. Chẳng mấy chốc, cô đã bơi được một vòng, rồi lại bắt đầu một vòng bơi mới.
Bất giác tay cô cứng lại, có người đang túm lấy cánh tay cô, kéo Phùng Hy trở về với thực tại. Cô giật nảy mình, vẫn chưa kịp vuốt nước trên mặt bỏ kính bơi ra, liền nghe thấy tiếng nói sốt sắng của đối phương, “Cô làm thế sẽ sảy thai đấy! Có bầu không được bơi như thế đâu!”.
Phùng Hy sững người.
Người đó đã kéo cô vào thành bể bơi, nhanh tay cẩn thận đỡ cô lên.
Phùng Hy từ trên cao trợn mắt nhìn anh ta, cô tức đến nỗi nắm chặt tay lại.Trong đầu chỉ nghĩ một câu hỏi, lúc mình bơi ngửa, bụng to giống như người có bầu bốn tháng ư?
Người kia tay chống lên thành bể bơi, ngửa đầu nhìn cô cau mày, “Chồng cô đâu? Sao lại vô tâm đến mức để bà bầu bơi một mình thế này! Cô không được vận động quá sức đâu!”.
Tóc anh ta ướt sũng hất về phía sau, các nét rõ ràng, cặp lông mày rậm, ánh mắt toát lên vẻ quan tâm, trách móc.
Nhìn thấy ánh mắt của anh ta, lòng Phùng Hy lại nhói lên, cô thấy hơi cảm động. Mặc dù đó là sự quan tâm nhầm lẫn, nhưng cũng khiến cô cảm động, dù sao đó cũng là sự tốt bụng của anh ta. Nắm đấm trong tay Phùng Hy khẽ buông ra, cô bình thản nói: “Tôi đang giảm béo!”. Nói xong cô bước sang một bên và xuống nước, tiếp tục hoàn thành năm vòng bơi của mình.
Người đàn ông vuốt nước trên mặt xuống, vừa ngại ngùng vừa buồn cười, nhưng lại cố gắng nhịn cười, tay chống lên thành bể bơi, mặt cúi xuống cánh tay cười một hồi lâu.
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
448/4029