Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full

Lượt xem :
t phòng ngủ cũng đã là tốt lắm rồi.

Đến giờ cô vẫn chưa nói với cha mẹ chuyện ly hôn. Biết được tin này chắc chắn họ sẽ đến ngay. Cô dự định để tết về nhà sẽ nói. Lúc đó tâm trạng của cô đã ổn định, trong túi có tiền, cha mẹ không đến nỗi phải lo lắng cho cô không có chỗ nương thân. Nhưng hiện giờ cô lại cảm thấy lo lắng, biết giới thiệu cho họ như thế nào về Mạnh Thời? Nhà của Mạnh Thời danh gia vọng tộc bên bờ sông Lan Khê, dường như cô có thể tưởng tượng ra thái độ của cha mẹ Mạnh Thời đối với cô. Bản thân Phùng Hy không sợ, nhưng cô sợ thái độ này sẽ làm tổn thương đến cha mẹ cô.

Mạnh Thời khẽ nói: “Em ngẩng đầu lên nhìn anh đi.”

Phùng Hy không chịu, tay ôm chặt eo anh, mặt gục vào ngực anh tham lam tận hưởng sự ấm áp trong lòng anh. Cô nghe thấy rất rõ từng nhịp tim của anh, giống như tiếng trống hoành tráng nhất. Cô thật sự chỉ muốn nhắm chặt mắt lại, để anh ôm cô đến ngày thiên hoang địa lão, không cần phải đối mặt với cha mẹ, chỉ cần mình anh mà thôi.

Nếu cô chưa ly hôn, Mạnh Thời nghĩ, có thể anh sẽ ép cô, và sự nhạy cảm và mềm yếu giấu sâu dưới đáy lòng Phùng Hy đã đem lại cho anh một cảm giác đau đớn như một ngọn lửa đốt cháy trái tim – anh đã được tận mắt chứng kiến cảnh cô bất chấp tất cả để giảm béo và sự đau đớn của cô khi phải đối mặt với chồng cũ. Căn phòng ấm áp với bao bồn cảnh nhỏ xinh là vỏ ốc của cô, cô chuyên tâm chăm sóc, bảo vệ, không bao giờ tùy tiện cho người khác bước vào.

Mạnh Thời chậm rãi nói: “Hy Hy, sở thích lớn nhất của anh là thu thập các mẫu đá. Hàng triệu năm thậm chí hàng chục triệu năm nay, chỉ có đá là thứ trung thành với bản chất của mình nhất trên địa cầu. Và đá lại được chia thành nhiều loại, như loại đá cuội dưới lòng sông này, như loại đá trầm tích được hình thành trong quá trình phong hóa. Đá cuội đâu đâu cũng có thể tìm thấy, nhặt riêng một hòn về nhà bày mới thấy được sự khác biệt. Đá trầm tích chồng chất thành núi, nhưng lại có thể bóc ra từng lớp một, mềm đến mức có thể bóp vụn trong lòng bàn tay. Đá ruby, đá saphire, kim cương là tinh hoa của các loại đá, sau khi được tôi luyện trong nhiệt độ cao, áp suất cao, trở thành loại đá quý rực rỡ nhất. Nếu em đi tìm một người đàn ông bình thường đã ly hôn, có thể anh ta sẽ cho em viên đá cuội tròn trĩnh bình thường; nếu em tìm một người đàn ông để sống tạm bợ cho qua ngày, tình cảm sẽ dễ vỡ vụn như đá trầm tích.”

Anh dừng lại, không nói tiếp nữa. Phùng Hy ngần ngừ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạnh Thời đang mở to miệng, trong rất đáng ăn đập, “Chỉ có tìm anh là tuyệt nhất, diện mạo không xấu, tài cán không tồi, tính tình dễ mến, tình cảm chân thành.”

Phùng Hy không thể nhịn được, vừa cười vừa mắng: “Chưa bao giờ gặp anh chàng nào tự đề cao mình như anh.”

“Hy Hy, anh thích em cười. Tính em rất lạc quan, vậy thì em cứ tiếp tục lạc quan đi. Người sống với em là anh chứ không phải người khác. Kể cả là gia đình anh phản đối, kể cả cha mẹ em không đồng ý, chỉ cần hai chúng ta thật lòng với nhau, sớm muộn cha mẹ cũng sẽ thông cảm thôi. Từ nhỏ anh đã hiểu ra được điều này, cậy thế ở nhà thích làm gì thì làm. Hiện giờ không phải anh đã ra ở riêng rồi đó sao?”. Mạnh Thời tỏ ra rất tự hào.

Phùng Hy dựa vào lòng Mạnh Thời nói với vẻ nghiêm túc: “Liệu chúng ta có mệt không anh?”

“Có thể.” Mạnh Thời hôn lên tóc cô, nói: “Hy Hy, em đừng sợ, chỉ cần ở bên anh là được. Anh yêu em là được rồi.”

Cô ngửa đầu lên hỏi anh: “Tại sao anh lại thích em?”

“Không tại sao cả. Gặp được em chính là em thôi.” Ánh mắt anh như ánh sao lấp lánh trên bầu trời.

Phùng Hy không hỏi thêm gì nữa. Trong cuộc đời, con người gặp gỡ chính là duyên phận, gặp gỡ Phụ Minh Ý, gặp gỡ Điền Đại Vĩ, gặp gỡ Mạnh Thời.

Cô không muốn nghĩ thêm gì nữa, đưa tay vuốt lông mày của Mạnh Thời. Lông mày của anh rất gọn gàng, như nét thư pháp đẹp được viết bằng bút lông. Trong khoảnh khắc đầu lưỡi lướt qua môi anh, thì bị anh ôm chặt hơn. Anh đáp lại cô nồng nhiệt hơn, bất giác tay đưa vào trong áo cô.

Anh kẹp chặt khiến cô không thể nhúc nhích, chỉ thấy một cảm giác nóng bỏng từ đôi môi anh ập tới. Cô như con cá bị vứt lên bờ, ra sức há miệng để thở nhưng vẫn cảm thấy nghẹn thở. Cô chỉ muốn đẩy anh ra một chút, nhưng giống như kiến rung cây to. Cô thở hổn hển kêu anh dừng lại, chỉ thấy âm thanh mơ hồ lùng bùng trước đầu lưỡi, chưa nói ra được lại phải nuốt vào.

Trong lúc cô bắt đầu mềm nhũn người thì anh di chuyển đôi môi, chuyển sang tấn công dái tai và cổ cô, cảm giác bần rần khiến cô run rẩy. Cô ôm chặt cổ anh khẽ kêu một tiếng: “Mạnh Thời.”

Thái độ của cô quyết định tất cả, Mạnh Thời bế cô lên, cúi đầu nhìn thấy mắt cô nhắm nghiền mắt ngượng nghịu, không nhịn được nữa anh khẽ mỉm cười. Anh bế cô vòng qua tảng đá lớn rồi đặt xuống, khẽ hỏi; “Em có sợ lạnh không?”

Phùng Hy mở mắt ra, nhìn sang bốn phía xung quanh, núi đá như tấm bình phong. Anh không bế cô vào lều, mắt nhìn thẳng vào suối nước nhỏ. Cô cười thầm đẩy anh ra, vừa thấy kích thích vừa lại có phần không dám.

“Anh đã ngắm kỹ khi chọn địa điểm này rồi, chỗ này là khúc cua, có tảng đá lớn che rồi, có người đến cũng không nhìn thấy.” Mạnh Thời cười ranh mãnh nói.

Cô phấp phỏng ngó nhìn xung quanh, chưa bao giờ Phùng Hy được trải qua những giây phút như thế này, hơi thở bắt đầu gấp gáp.

Ánh mắt Mạnh Thời đột ngột sáng lên, anh nhanh nhẹn cởi quần áo của mình ra. Anh chỉ mặc một chiếc quần trong đứng trước mặt cô, dưới ánh sáng leo lét, nhìn anh tựa như thiên thần. Cô không nói gì cả, nhắm mắt và dang tay ra.

Trong tích tắc cơ thể chìm trong nước, cô bị kích thích nên bất ngờ mở to mắt, sởn hết gai ốc. Cô như con bạch tuộc bò lên người anh, chỉ khi được tận hưởng hơi ấm từ cơ thể anh, cô mới không bị chết cóng.

Mạnh Thời móc ra một bình rượu như làm ảo thuật, đưa đến bên miệng cô nói: “Rượu Mao Đài năm tám mươi lăm, để hai mấy năm rồi, thơm lắm.”

Một mùi thơm lan tỏa vào tận cổ họng, dạ dày cảm thấy nóng bỏng. Cô không kìm được uống liền mấy ngụm, một cảm giác nóng bỏng, tê tê ăn sâu vào cổ họng. Cô khẽ cười mắng: “Anh có âm mưu từ trước rồi!”

“Ừ, em nói đúng rồi đấy. Lần trước ở Hàng Châu anh đã muốn chuốc cho em say rồi, chỉ tiếc là em lại tỉnh táo quá.” Mạnh Thời khẽ cười, ôm chặt lấy cô. Anh dịu dàng liếm đôi môi cô, Phùng Hy cảm thấy một cảm giác nóng bỏng đan xen trong miệng mình, cơ thể lạnh như vậy, nhưng trái tim lại nóng hổi. Sóng nước trở nên nhẹ nhàng, anh khẽ đỡ lấy eo cô, cô như người đang bồng bềnh trên mây.

Cô bám lấy anh khẽ mở mắt ra thì nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đó của anh. Tất cả mọi ánh sao trên trời đều hút vào trong mắt anh, chùm sáng đó từ từ chuyển động, như một vòng xoáy cực lớn nuốt chửng lấy cô.

“Mạnh Thời.” Cô vuốt ve mặt anh, thì thào gọi tên anh. Mặt anh kề sát mặt cô, dường như giữa cơ thể anh và cô không còn khe hở nào. Đột nhiên Phùng Hy thấy vô cùng cảm động.

Bầu trời đêm không biết đâu là chân trời, chỉ có màn sao dày đặc. Ánh trăng biến khe suối thành một dải lụa bạc bao trùm lấy cô và anh. Suối chảy róc rách, bên tai chỉ có tiếng thở của anh.

Mạnh Thời hôn nhẹ lên má cô, kéo tay cô đặt trước ngực anh, nói một cách vô cùng ngoan đạo: “Hy Hy, đây là của em. Nó rất yêu em.”

Trong tích tắc, sóng lớn xô vào đáy mắt cô. Bàn tay cô cảm nhận được rất rõ nhịp đập dồn dạp của trái tim anh, nó va đập vào lòng bàn tay cô, cũng va đập vào tâm hồn cô.

Tất cả đã diễn ra một cách rất tự nhiên như vậy. Tảng đá lớn ngăn cách trời đất, ngăn cách cha mẹ anh và gia đình cô, chỉ đem lại không gian tuyệt vời cho riêng anh và cô.

Cô khẽ rên lên một tiếng nằm duỗi người ra, trắng ngần như ngọc, cô khẽ nhíu mày, cảm nhận sự đau đớn và hạnh phúc mà anh đem lại. Giây phút này đây, Phùng Hy lại nhớ đến buổi tối hôm cô và Điền Đại Vĩ ly hôn, một giọt nước mắt âm thầm vuột khỏi khóe mắt. Cô siết chặt Mạnh Thời, anh dùng sự nhiệt tình và nhiệt độ của cơ thể anh để lấp đầy những khoảng trống trong lòng cô.

Cô như cây rong rêu yếu đuối dựa vào anh. Anh bị cô ghì chặt, một cảm giác hạnh phúc đến tột độ ập tới. Mạnh Thời khẽ rên lên một tiếng, tay bấm chặt lưng cô, anh dùng lực mạnh đến nỗi như muốn siết chặt cô vào trái tim anh.

Trong đầu Phùng Hy chỉ thấy quay cuồng, bò lên người anh không còn chút sức lực nào.

Một nụ hôn từ từ dịch chuyển từ má lên môi, anh khẽ liếm mà không đưa vào sâu. Tay nhẹ nhàng hơn cả khe suối, vừa vuốt ve vừa rửa cho cô. Cô mơ màng, cô không còn muốn quan tâm, không còn muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, có anh là được.

Cơ thể được nhẹ nhàng bế bổng lên, chiếc khăn mềm mại đã hút hết những giọt nước trên người, anh bế cô vào trong lều, hai cơ thể ấm áp ghì sát nhau khiến cô liên tưởng tới hai chú chuột nhỏ đang nằm bên nhau để sưởi ấm. Cô dịch đầu xuống, tìm đúng chỗ bả vai để tựa vào và quay ra ngủ ngon lành.

Có lẽ ở độ tuổi này của cô, trong tình huống này càng phải cân nhắc trước sau, coi trọng kết quả. Nhưng giây phút này, Phùng Hy đã quên hết tất cả. Cô làm theo bản năng của mình, để mình cho và nhận một cách tự nhiên.

Nhiều năm sau Phùng Hy nghĩ lại, vẫn cảm thấy lần gần gũi đầu tiên với Mạnh Thời như bị trúng tà, mới lựa chọn cách làm chuyện đó dưới nước. Và cô lại thích như vậy.

Chương 13: Chụp lén
Câu chuyện “Sói đến rồi” đã xảy ra trong cuộc sống đời thường, anh rất hụt hẫng khi phát hiện ra rằng anh đã coi ly hôn là phương thức giao lưu với cô. Và lúc này đây Phùng Hy không còn hứng thú gì với phương thức giao lưu này nữa.

Kế hoạch nghỉ ngơi hai ngày đề ra lúc đầu đã bị một cú điện thoại vào buổi trưa ngày thứ bảy phá vỡ. Phùng Hy ngủ một giấc thật ngon tỉnh dậy, đang định đi câu cá với Mạnh Thời, mới mở máy ra một lát, đã nghe thấy tiếng Điền Đại Vĩ lầu bầu nói: “Cô đang ở đâu? Mau về nhà đi, cha mẹ cô đến rồi, không tìm thấy cô, đang ngồi đợi ở nhà.”

Một hồi lâu Phùng Hy không nói ra được lời nào, một cảm giác sợ hãi ập tới. Cô lén nhìn Mạnh Thời, anh vẫn đang thu dọn đồ đạc. Phùng Hy lê bước ra sông, cố gắng tránh Mạnh Thời.

“Cô sao vậy?! Đã mấy tháng rồi mà chưa nói cho cha mẹ cô biết? Tôi đã nói với cô ngay từ đầu phải giải quyết cho êm đẹp, sáng sớm mẹ cô đã mò đến làm ầm ĩ ở nhà tôi, khiến Linh Tử sợ phát khóc lên rồi đây này.”

“Anh có thể đưa điện thoại cho cha mẹ tôi được không?” Phùng Hy ngắc ngứ nói.

Điền Đại Vĩ nổi cáu, “Bà ấy không chịu nghe, bảo cô về nói chuyện trực tiếp! Phùng Hy, rốt cục cô làm sao vậy? Cô cố tình đúng không?”

“Xin lỗi, tôi sẽ quay về ngay. Xin anh hãy gắng nhịn một lát nữa.” Phùng Hy cúp điện thoại, thẫn thờ nhìn khe suối. Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó. Cha mẹ cô cấp tập đến thăm cô, cửa mở ra thì thấy một người phụ nữ lạ mặt khác đang ở cùng với con rể. Sau đó lại nói cô ly hôn rồi, kẻ thứ ba ở ngay trước mặt, mẹ cô đương nhiên là phát điên. Gọi di động cho cô lại tắt máy, hiện giờ chắc chắn họ đang ngồi ở nhà mà lòng nóng như lửa đốt.

“Hy Hy!”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Thời mặc áo phông màu đỏ và quần soóc màu cà phê, tay cầm đồ nghề câu cá. Gương mặt anh rạng rỡ, nhìn tràn đầy sức sống. Một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng Phùng Hy. Liệu chuyện của mình có làm cho Mạnh Thời bực bội không? Cô rất muốn được tự do thư thả nghỉ hai ngày cuối tuần ở đây với anh, nhưng hiện giờ, cô buộc phải quay về.

Phùng Hy cân nhắc một hồi, vẫn quyết định sẽ nói thật với Mạnh Thời. Cô nhún nhún vai, cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Mạnh thiếu gia, em không thể đi câu cá với thiếu gia được nữa.”

Mạnh Thời bước đến gần cô, tinh ý phát hiện ra vẻ u ám trên mặt cô. Anh cau mày, hỏi: “Sao vậy?”

“Hê, anh đừng ghen nhé, ba mẹ em đến rồi. Không còn cách nào khác, em đành phải về làm cô con gái hiếu thảo thôi.”

Mạnh Thời cười ha hả, “Ngốc ạ! Có gì mà rầu rĩ thế? Từ nay trở đi cuối tuần nào ta cũng có thể đến đây. Cha mẹ em từ xa tới, đương nhiên là em phải về với các cụ rồi. Đẹp quá, cho anh đi cùng .”

Phùng Hy nói quanh co như vậy là vì không muốn cho anh về cùng. Cha mẹ bất ngờ nghe thấy chuyện cô ly hôn, trước mặt lại lù lù xuất hiện một anh bạn mới, chắc chắn là họ sẽ không thể chịu nổi.

Cô ấp úng nói: “Hay là, đợi em nói cho họ biết đã rồi gặp sau?”

Mạnh Thời nghĩ một lát, cũng thấy trước đó Phùng Hy chưa hề để lộ thông tin gì, bây giờ xuất hiện trước hai cụ cũng hơi đột ngột quá. Anh cười nói: “Nếu chiếc xe này của mình chưa sơn lại thì tốt biết bao, còn có thể lừa cha mẹ em nói là xe taxi
<<1 ... 3839404142 ... 47>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
31/5110

XtGem Forum catalog