Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem : |
với vẻ làm nũng trách anh ta không biết quan tâm, đi công tác lâu thế mà cũng không hỏi han cô sống thế nào.
Thực ra suy nghĩ của Phùng Hy cũng giống như bao người phụ nữ khác, muốn được chồng quan tâm, nhớ nhung. Nếu sự nhớ nhung mà cô biểu lộ ra còn kèm thêm cả sự bực bội, thậm chí Điền Đại Vĩ còn cau có trả lời cô rằng, được rồi, được rồi, lằng nhằng!
Lúc gọi điện thoại, Phùng Hy không biết hóa ra mình lại cần sự quan tâm và săn sóc của Điền Đại Vĩ biết bao, và cô cũng không biết kết quả là đã gây ra hai năm ly thân và cuối cùng là ly hôn.
Điền Đại Vĩ cáu kỉnh trả lời, tôi gọi điện thoại đến thì cô sống ở đó vui hơn à? Phùng Hy, cô đã thay đổi chứ không phải tôi thay đổi… Đừng lấy việc chồng người nọ người kia như thế nào để ép tôi, tôi chỉ có vậy thôi, nếu cô không hài lòng thì coi như cô đã lấy nhầm người.
Một chậu nước lạnh hất vào mặt, Phùng Hy run lên, răng kêu lập cập.
Sau khi đi công tác về, Phùng Hy nghĩ thử làm rắn một thời gian. Ăn cơm chỉ rửa bát của mình, quần áo cũng chỉ giặt của mình. Cô yêu cầu Điền Đại Vĩ phải chia sẻ việc nhà với mình.
Anh ta nói với cô: “Nếu cô không hài lòng về tôi như vậy thì còn sống với nhau làm gì?”. Nói xong câu đó liền đóng sầm cửa bỏ đi.
Khóc xong Phùng Hy liền tự kiểm điểm mình, Điền Đại Vĩ chưa bao giờ giờ làm việc nhà, trong đầu cũng không có khái niệm phải làm việc nhà. Hay là tại yêu cầu của mình hơi quá đáng? Đàn ông mà, làm sao có thể nhốt mình trong nhà bếp được? Nhưng rồi, Điền Đại Vĩ kiên quyết đòi ly hôn, đồng thời phá lệ để Phùng Hy nhìn thấy anh ta trong tư thế làm việc nhà.
Nửa năm sau khi Phùng Hy được điều động lên tổng công ty, cô kéo hành lý về nhà, Điền Đại Vĩ đang đeo tạp dề nấu nướng trong bếp, ngoài phòng khách là anh họ và vợ anh họ của Điền Đại Vĩ.
Bữa cơm này ăn rất ngon, Phùng Hy khen: “Đại Vĩ sao tay nghề của anh lại giỏi đến vậy?”.
“Trước đây tôi không thích làm, tôi mà thích làm thì tay nghề cũng không kém ai”.
Phùng Hy tưởng rằng Điền Đại Vĩ đã hồi tâm chuyển ý, nhưng tối hôm đó Điền Đại Vĩ lại một lần nữa nói ra chuyện ly hôn. Ánh mắt xa cách đó khiến cô lại một lần nữa xách va ly đi công tác. Cuối cùng kéo dài đến mức ngay cả bản thân cô cũng thấy chẳng còn nghĩa lý gì nữa, lòng cũng đã nguội lạnh, mới hạ quyết tâm ly hôn.
Cô mơ màng nghĩ, mình thật là người lười vận động, ngay cả việc ly hôn với người đàn ông mình không yêu nữa cũng phải ép mà ra.
Chân của Phùng Hy bị bác sĩ Tạ nhấc lên, bác sĩ Tạ ấn chặt huyệt vị trên bàn chân cô, Phùng Hy thấy đau nhói, bèn trở về với thực tại. Cô chán chường nghĩ, trong hôn nhân không có đúng sai, chỉ có hợp và không hợp mà thôi. Bất kể trong lòng Điền Đại Vĩ nghĩ gì, con người này đã là người dưng, kiếp này cô không bao giờ muốn qua lại với anh ta nữa.
“Hôm nay tạm dừng ở đây, ngày mai tôi sẽ lên kế hoạch riêng cho em”.Trán bác sĩ Tạ lấm tấm mồ hôi.
“Cảm ơn bác sĩ Tạ”. Phùng Hy khẽ hoạt động chân tay, sau một hồi đau mỏi, giờ lại cảm thấy rất nhẹ nhàng, khiến cô vô cùng nhớ tới những ngày cơ thể nhẹ nhàng như chim én. Người béo lên, ngay cả đi bộ cũng cảm thấy bước chân nặng nề.
Hai người thay quần áo đi ra, trong đại sảnh đã không còn khách nào, chỉ đợi Phùng Hy làm xong là đóng cửa. Điều này khiến Phùng Hy cảm thấy rất áy náy, cô liền lên tiếng xin lỗi.
Bác sĩ Tạ vỗ vai Phùng Hy với vẻ quan tâm, nói: “Có khách là tốt, tôi chỉ muốn một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ có khách đến”.
Nhìn thấy cô và bác sĩ Tạ đi ra, Mạnh Thời đứng bật dậy, mắt nhìn Phùng Hy như dò hỏi, thấy cô mỉm cười không đáp, bèn đoán mọi việc đều ổn.
Bác sĩ Tạ khẽ vênh mặt lên hỏi: “Hài lòng rồi chứ? Ngày mai đến sớm hơn chút!”.
“Vâng vâng vâng, dì mấy giờ đi làm?”. Nói rồi Mạnh Thời nắm lấy tay bác sĩ Tạ, ân cần xoa bóp cho cô.
Bác sĩ Tạ rụt tay lại, nói: “Hai tháng này tôi đều đến, thế đã được chưa?”.
Phùng Hy đã đoán được ý của bác sĩ Tạ, chỉ vì cô nên mới ngày nào cũng đến thẩm mỹ viện. Cô rất biết ơn, nhưng không biết nói gì, đành đứng một bên mỉm cười.
Ra khỏi cổng thẩm mỹ viện, Mạnh Thời bắt một chiếc xe taxi về nhà. Anh ngồi ở ghế trước, kể lại những chuyện vui giữa anh và bác sĩ Tạ hồi anh còn nhỏ, nói xong hình như cũng mệt nên không nói gì nữa.
Về đến khu chung cư, lúc chia tay Phùng Hy liền cười nói: “Cảm ơn anh nhiều. Hôm nay làm anh mệt, thật là ngại quá. Tìm được chỗ rồi, ngày mai em sẽ tự đi. Chúc anh ngủ ngon”.
Mạnh Thời trầm ngâm một lát, cũng không nói gì thêm, chúc Phùng Hy ngủ ngon rồi về.
Đợi Phùng Hy bước vào cửa tòa nhà, Mạnh Thời mới dừng chân lại. Anh đi quanh hồ nước nhân tạo trong khu chung cư một vòng nữa, nhặt hai hòn đá lên liệng xuống hồ với vẻ bực dọc, sau đó lại rút điện thoại di động ra gọi điện: “Về rồi à? Ngày mai anh đi Việt Nam, không có thời gian ở bên cạnh em đâu… Em đi làm gì? Một đám công tử việt dã… Một tháng, anh đang thu dọn đồ đạc, thế đã nhé!”.
Tháng năm đầu hạ mà đã có muỗi, tiếng muỗi kêu vo ve khiến Mạnh Thời ngủ không ngon, nửa mơ nửa tỉnh nhìn trời đang sáng dần.
Có lẽ là do hôm qua được bác sĩ Tạ massage huyệt vị rất dễ chịu, khiến cô thấy tự tin hơn, cũng có thể là do cú đá Điền Đại Vĩ của Mạnh Thời khiến cô thích thú, Phùng Hy ngủ rất ngon, cả đêm không có giấc mơ nào.
Cô uể oải tỉnh dậy, mắt khép hờ nhìn tia sáng lọt qua rèm cửa, lại một ngày đẹp có ánh nắng. Hai tháng nghỉ phép chẳng mấy chốc đã hết hai mươi ngày, dường như cô đã có phần quen với sự o ép lẫn nhau và bận rộn trong công ty. Lúc đầu cô còn định gọi điện thoại hỏi thăm giám đốc Dương và phó tổng giám đốc Vương, nhưng nghĩ tới Phụ Minh Ý lại từ bỏ ý định.
Có chỗ dựa nên không sợ, trong đầu cô lóe lên câu thành ngữ này. Vì Phụ Minh Ý mà cô không muốn nghĩ đến những chuyện liên quan đến công việc. Gần như Phùng Hy có thể khẳng định rằng, chắc chắn Phụ Minh Ý sẽ không thể đuổi việc cô, chỉ cần dựa vào kinh nghiệm làm việc tám năm của cô ở công ty, anh không có lý do gì để khai trừ cô. Thế là đủ rồi.
Chính vì thế, hiện giờ việc quan trọng nhất là giảm béo. Phùng Hy nhắm mắt duỗi thẳng chân ra, cố gắng để cơ thể đỡ mỏi sau một đêm say ngủ.
Uể oải trở dậy, cô mở cửa tủ lạnh ra xem, bên trong không có gì cả. Phùng Hy mới sực nhớ ra trước hôm đi Hàng Châu cô đã dọn sạch tủ lạnh, đành phải rót một cốc nước ấm để uống. Rửa mặt xong, bóp một viên vitamin C bôi lên mặt, sau đó lại mở nhạc luyện yoga.
Hít từ từ, lại thở từ từ, nửa tiếng sau, người cô đã lấm tấm mồ hôi, người cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Phùng Hy nhìn đồng hồ, mới bảy giờ sáng. Cô mở cửa, Mạnh Thời đang bê một cái liễn sứ, cười rất tươi chào cô: “Xin chào!”.
Phùng Hy cũng đờ đẫn gật đầu: “Xin chào”,
Chưa kịp đợi cô hỏi có việc gì, Mạnh Thời đã len qua Phùng Hy xông thẳng vào bếp, quen thuộc như nhà của mình. “Xoong ở đâu?”.
“Gì cơ?”.
Mạnh Thời giơ cái liễn sứ trong tay mình ra, nụ cười tươi tắn như tia nắng buổi sớm chiếu vào phòng: “Anh mua sữa tươi, phải đun sôi mới được”.
Phùng Hy vội bước vào bếp, lấy ra cái xoong nhỏ nhất đưa cho anh, “Em không có xoong đun sữa, thôi dùng tạm vậy”. Cô còn không biết ở đây lại còn có thể mua được sữa tươi. Hiện giờ thành phố ngày càng ít nơi bán sữa tươi, cô toàn phải mua sữa đóng hộp. Mạnh Thời đến đúng lúc quá, kể từ khi từ Hàng Châu về, cô vẫn chưa đi siêu thị.
Cô đứng ở trước cửa bếp nhìn Mạnh Thời đun nóng sữa với vẻ rất thành thạo, vẻ chuyên tâm đó khiến Phùng Hy thần người ra nhìn. Cô đứng im mấy phút rồi mới hỏi Mạnh Thời: “Ở đây có bán sữa tươi à?”.
Mạnh Thời quay đầu cười: “Có. Anh nghĩ em mới về, chắc chắn trong tủ lạnh chẳng còn gì nên mới dậy sớm mua về đây. À, tủ lạnh nhà anh cũng không còn gì nữa, nếu đi siêu thị thì anh có thể chở em đi. Em vừa luyện yoga à? Tiếp tục đi, đun xong anh sẽ gọi em”.
Làm sao Phùng Hy còn có thể luyện được nữa? Cô muốn đi tắm một cái, nhưng có Mạnh Thời lại thấy không tiện. Cô đành phải quay ra pha một ấm trà để đó, sau đó ngồi trên ghế sofa mở ti vi ra xem thời sự buổi sáng. Thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn về phía bếp, cảm thấy không được thoải mái. Cô nghĩ, anh chàng Mạnh Thời này hơi nhiệt tình quá mức thì phải?
Thấy sữa trong xoong đã sôi, bọt trắng trào lên, Mạnh Thời liền gọi Phùng Hy: “Lấy cốc ra đây!”.
Sữa trắng thơm ngậy được đổ vào hai cốc thủy tinh, vừa đúng hai cốc. Mạnh Thời nói với vẻ cười cười: “Thế nào? Uống cái này sẽ thấy sữa đóng hộp không bì được đúng không?”
“Vâng”. Phùng Hy thổi cho nguội rồi nhấp từng ngụm một.
Mạnh Thời thì đợi sữa hơi nguội rồi uống một hơi hết luôn, sau đó nhìn Phùng Hy uống.
Ánh nắng phía sau lưng anh chiếu lên mặt Phùng Hy, mặt cô trắng nõn, bọt sữa còn đang dính quanh mép, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn, bất giác anh cảm thấy cổ họng hơi khô, bèn vội bước tới bàn làm việc gần cửa sổ, hỏi với vẻ lơ đãng: “Phùng Hy, em gầy được đi bao nhiêu rồi?”.
“Năm cân sáu lạng, từ lúc em chuyển về đây cho đến nay, hai tháng rồi”. Phùng Hy trả lời rất chính xác. Từ lúc ở Hàng Châu về cô đã cân, hiện giờ cô chỉ còn hơn năm mươi lăm kilôgam, mặc dù vẫn còn một khoảng cách khá xa so với mục tiêu đặt ra, nhưng cô đã rất hài lòng rồi. Một điều khó nhất là, mặc dù gầy đi hơn năm cân, nhưng da thịt không hề có cảm giác nhão, điều này có được là do cô kiên trì luyện tập.
Trong cốc thủy tinh chỉ còn gần nửa cốc sữa, Phùng Hy vẫn uống từng ngụm một, cảm giác nâng niu đó khiến Mạnh Thời rất thích thú. Mạnh Thời liếc nhìn hàng sách trên giá, hỏi với vẻ vô tình: “Phùng Hy, nếu em giảm béo thành công thì việc em muốn làm nhất là gì?”.
Phùng Hy trả lời ngay: “Mua quần áo! Mua các loại quần áo đẹp! Hai tháng này nếu em giảm béo thành công thì đúng vào dịp hè. Kể từ ngày bị béo lên, cứ đến mùa hè em lại thấy chán chường, đi shopping cũng thấy chán, gầy được rồi, em sẽ đền bù cho mình!”.
Cô ngồi trên ghế sofa ngửa mặt lên, khóe môi vẫn dính bọt sữa trắng, ngọn lửa bùng cháy trong mắt tràn đầy nhựa sống. Mạnh Thời nhìn thấy rất rõ, rồi anh chuyển sang chủ đề khác, nói: “Mười giờ rồi, đi siêu thị không?”.
“Hôm nay anh không đi làm à?”.
“Anh nghỉ phép”.
Phùng Hy than lớn: “Anh cũng nghỉ phép à?”.
Mạnh Thời chớp mắt, cười lớn: “Chúng ta có duyên, anh cũng nghỉ phép. Mười giờ, anh đợi em ở cổng bãi để xe nhé”.
Lúc rời khỏi phòng Phùng Hy, Mạnh Thời vẫn đang cười. “Anh, cũng, nghỉ, phép!”. Mạnh Thời thốt lên từng chữ một, vui vẻ quay về nhà.
Anh vào mạng Internet, bảy, tám email hiện ra. Mạnh Thời lại bắt đầu cau mày, sao Giang Du San không chịu để anh yên một lát. Đã nói hôm nay anh và bạn bè sang Việt Nam tham gia cuộc đua việt dã, lẽ nào tháng này ngày nào cô ta cũng nhét bảy, tám bức thư vào hòm thư email của anh hay sao? Mạnh Thời không đọc lá nào mà đóng ngay cửa sổ lại.
Đun cốc cà phê uống xong, Mạnh Thời liền gọi điện thoại về nhà.
Người nhấc máy là mẹ anh, nghe thấy giọng Mạnh Thời liền hào hứng gọi: “Du San! Nhanh lên! Mạnh Thời”.
Mạnh Thời chỉ kịp kêu một tiếng: “Mẹ…”. Giọng nói trong trẻo của Giang Du San đã vang lên bên tai anh: “Anh Thời! Anh không đi Việt Nam nữa à? Bao giờ anh về?”.
“Anh xuất phát rồi, em nói với nhà thế nhé”. Sau khi hít thở một hơi thật sâu, Mạnh Thời bình tĩnh trả lời.
“Em mua quà cho anh rồi. Anh đoán thử xem?”.
Giang Du San láu lỉnh như một chú chim nhỏ. Bất giác Mạnh Thời lại nghĩ đến vẻ nhã nhặn, trầm tĩnh của Phùng Hy, vẻ bình thản lúc cô cúi đầu mài mực. Anh thở dài một tiếng, nói: “Cảm ơn. Anh đang bận, em bảo mẹ anh ra nghe điện thoại đi… Bà bận à? Thôi anh cúp máy nhé”.
“Đợi đã, đừng cúp vội?”. Tiếng Giang Du San hét lớn trong điện thoại, khiến Mạnh Thời đành phải để ống nghe ra xa. Anh bực dọc nghĩ, chắc chắn là mẹ tạo cơ hội cho Giang Du San, kể cả có ngồi bên cạnh cũng sẽ khua tay nói mình đang bận.
Giang Du San đã đoán được thái độ của Mạnh Thời từ lâu, rồi cô nói liền một tràng dài: “Anh Thời, bao giờ anh về nhà? Bác Mạnh nói ba tháng rồi không được gặp anh, cô Tạ nói vẫn chưa biết anh đang ở đâu, anh làm gì vậy! Không được, em phải kiểm tra bất ngờ! Anh nói đi, anh ở đâu! Không phải em muốn đến đâu nhé, mà em chỉ làm theo lệnh của cô Tạ thôi!”.
Điện thoại để cách xa tai một mét vẫn nghe thấy tiếng của Giang Du San, Mạnh Thời nghĩ, hiện giờ không nói chuyện được với mẹ nữa. Anh vội nói: “Nói với mẹ anh rằng, sang bên đó anh thay sim, không gọi điện thoại được cho anh cũng đừng trác
Thực ra suy nghĩ của Phùng Hy cũng giống như bao người phụ nữ khác, muốn được chồng quan tâm, nhớ nhung. Nếu sự nhớ nhung mà cô biểu lộ ra còn kèm thêm cả sự bực bội, thậm chí Điền Đại Vĩ còn cau có trả lời cô rằng, được rồi, được rồi, lằng nhằng!
Lúc gọi điện thoại, Phùng Hy không biết hóa ra mình lại cần sự quan tâm và săn sóc của Điền Đại Vĩ biết bao, và cô cũng không biết kết quả là đã gây ra hai năm ly thân và cuối cùng là ly hôn.
Điền Đại Vĩ cáu kỉnh trả lời, tôi gọi điện thoại đến thì cô sống ở đó vui hơn à? Phùng Hy, cô đã thay đổi chứ không phải tôi thay đổi… Đừng lấy việc chồng người nọ người kia như thế nào để ép tôi, tôi chỉ có vậy thôi, nếu cô không hài lòng thì coi như cô đã lấy nhầm người.
Một chậu nước lạnh hất vào mặt, Phùng Hy run lên, răng kêu lập cập.
Sau khi đi công tác về, Phùng Hy nghĩ thử làm rắn một thời gian. Ăn cơm chỉ rửa bát của mình, quần áo cũng chỉ giặt của mình. Cô yêu cầu Điền Đại Vĩ phải chia sẻ việc nhà với mình.
Anh ta nói với cô: “Nếu cô không hài lòng về tôi như vậy thì còn sống với nhau làm gì?”. Nói xong câu đó liền đóng sầm cửa bỏ đi.
Khóc xong Phùng Hy liền tự kiểm điểm mình, Điền Đại Vĩ chưa bao giờ giờ làm việc nhà, trong đầu cũng không có khái niệm phải làm việc nhà. Hay là tại yêu cầu của mình hơi quá đáng? Đàn ông mà, làm sao có thể nhốt mình trong nhà bếp được? Nhưng rồi, Điền Đại Vĩ kiên quyết đòi ly hôn, đồng thời phá lệ để Phùng Hy nhìn thấy anh ta trong tư thế làm việc nhà.
Nửa năm sau khi Phùng Hy được điều động lên tổng công ty, cô kéo hành lý về nhà, Điền Đại Vĩ đang đeo tạp dề nấu nướng trong bếp, ngoài phòng khách là anh họ và vợ anh họ của Điền Đại Vĩ.
Bữa cơm này ăn rất ngon, Phùng Hy khen: “Đại Vĩ sao tay nghề của anh lại giỏi đến vậy?”.
“Trước đây tôi không thích làm, tôi mà thích làm thì tay nghề cũng không kém ai”.
Phùng Hy tưởng rằng Điền Đại Vĩ đã hồi tâm chuyển ý, nhưng tối hôm đó Điền Đại Vĩ lại một lần nữa nói ra chuyện ly hôn. Ánh mắt xa cách đó khiến cô lại một lần nữa xách va ly đi công tác. Cuối cùng kéo dài đến mức ngay cả bản thân cô cũng thấy chẳng còn nghĩa lý gì nữa, lòng cũng đã nguội lạnh, mới hạ quyết tâm ly hôn.
Cô mơ màng nghĩ, mình thật là người lười vận động, ngay cả việc ly hôn với người đàn ông mình không yêu nữa cũng phải ép mà ra.
Chân của Phùng Hy bị bác sĩ Tạ nhấc lên, bác sĩ Tạ ấn chặt huyệt vị trên bàn chân cô, Phùng Hy thấy đau nhói, bèn trở về với thực tại. Cô chán chường nghĩ, trong hôn nhân không có đúng sai, chỉ có hợp và không hợp mà thôi. Bất kể trong lòng Điền Đại Vĩ nghĩ gì, con người này đã là người dưng, kiếp này cô không bao giờ muốn qua lại với anh ta nữa.
“Hôm nay tạm dừng ở đây, ngày mai tôi sẽ lên kế hoạch riêng cho em”.Trán bác sĩ Tạ lấm tấm mồ hôi.
“Cảm ơn bác sĩ Tạ”. Phùng Hy khẽ hoạt động chân tay, sau một hồi đau mỏi, giờ lại cảm thấy rất nhẹ nhàng, khiến cô vô cùng nhớ tới những ngày cơ thể nhẹ nhàng như chim én. Người béo lên, ngay cả đi bộ cũng cảm thấy bước chân nặng nề.
Hai người thay quần áo đi ra, trong đại sảnh đã không còn khách nào, chỉ đợi Phùng Hy làm xong là đóng cửa. Điều này khiến Phùng Hy cảm thấy rất áy náy, cô liền lên tiếng xin lỗi.
Bác sĩ Tạ vỗ vai Phùng Hy với vẻ quan tâm, nói: “Có khách là tốt, tôi chỉ muốn một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ có khách đến”.
Nhìn thấy cô và bác sĩ Tạ đi ra, Mạnh Thời đứng bật dậy, mắt nhìn Phùng Hy như dò hỏi, thấy cô mỉm cười không đáp, bèn đoán mọi việc đều ổn.
Bác sĩ Tạ khẽ vênh mặt lên hỏi: “Hài lòng rồi chứ? Ngày mai đến sớm hơn chút!”.
“Vâng vâng vâng, dì mấy giờ đi làm?”. Nói rồi Mạnh Thời nắm lấy tay bác sĩ Tạ, ân cần xoa bóp cho cô.
Bác sĩ Tạ rụt tay lại, nói: “Hai tháng này tôi đều đến, thế đã được chưa?”.
Phùng Hy đã đoán được ý của bác sĩ Tạ, chỉ vì cô nên mới ngày nào cũng đến thẩm mỹ viện. Cô rất biết ơn, nhưng không biết nói gì, đành đứng một bên mỉm cười.
Ra khỏi cổng thẩm mỹ viện, Mạnh Thời bắt một chiếc xe taxi về nhà. Anh ngồi ở ghế trước, kể lại những chuyện vui giữa anh và bác sĩ Tạ hồi anh còn nhỏ, nói xong hình như cũng mệt nên không nói gì nữa.
Về đến khu chung cư, lúc chia tay Phùng Hy liền cười nói: “Cảm ơn anh nhiều. Hôm nay làm anh mệt, thật là ngại quá. Tìm được chỗ rồi, ngày mai em sẽ tự đi. Chúc anh ngủ ngon”.
Mạnh Thời trầm ngâm một lát, cũng không nói gì thêm, chúc Phùng Hy ngủ ngon rồi về.
Đợi Phùng Hy bước vào cửa tòa nhà, Mạnh Thời mới dừng chân lại. Anh đi quanh hồ nước nhân tạo trong khu chung cư một vòng nữa, nhặt hai hòn đá lên liệng xuống hồ với vẻ bực dọc, sau đó lại rút điện thoại di động ra gọi điện: “Về rồi à? Ngày mai anh đi Việt Nam, không có thời gian ở bên cạnh em đâu… Em đi làm gì? Một đám công tử việt dã… Một tháng, anh đang thu dọn đồ đạc, thế đã nhé!”.
Tháng năm đầu hạ mà đã có muỗi, tiếng muỗi kêu vo ve khiến Mạnh Thời ngủ không ngon, nửa mơ nửa tỉnh nhìn trời đang sáng dần.
Có lẽ là do hôm qua được bác sĩ Tạ massage huyệt vị rất dễ chịu, khiến cô thấy tự tin hơn, cũng có thể là do cú đá Điền Đại Vĩ của Mạnh Thời khiến cô thích thú, Phùng Hy ngủ rất ngon, cả đêm không có giấc mơ nào.
Cô uể oải tỉnh dậy, mắt khép hờ nhìn tia sáng lọt qua rèm cửa, lại một ngày đẹp có ánh nắng. Hai tháng nghỉ phép chẳng mấy chốc đã hết hai mươi ngày, dường như cô đã có phần quen với sự o ép lẫn nhau và bận rộn trong công ty. Lúc đầu cô còn định gọi điện thoại hỏi thăm giám đốc Dương và phó tổng giám đốc Vương, nhưng nghĩ tới Phụ Minh Ý lại từ bỏ ý định.
Có chỗ dựa nên không sợ, trong đầu cô lóe lên câu thành ngữ này. Vì Phụ Minh Ý mà cô không muốn nghĩ đến những chuyện liên quan đến công việc. Gần như Phùng Hy có thể khẳng định rằng, chắc chắn Phụ Minh Ý sẽ không thể đuổi việc cô, chỉ cần dựa vào kinh nghiệm làm việc tám năm của cô ở công ty, anh không có lý do gì để khai trừ cô. Thế là đủ rồi.
Chính vì thế, hiện giờ việc quan trọng nhất là giảm béo. Phùng Hy nhắm mắt duỗi thẳng chân ra, cố gắng để cơ thể đỡ mỏi sau một đêm say ngủ.
Uể oải trở dậy, cô mở cửa tủ lạnh ra xem, bên trong không có gì cả. Phùng Hy mới sực nhớ ra trước hôm đi Hàng Châu cô đã dọn sạch tủ lạnh, đành phải rót một cốc nước ấm để uống. Rửa mặt xong, bóp một viên vitamin C bôi lên mặt, sau đó lại mở nhạc luyện yoga.
Hít từ từ, lại thở từ từ, nửa tiếng sau, người cô đã lấm tấm mồ hôi, người cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Phùng Hy nhìn đồng hồ, mới bảy giờ sáng. Cô mở cửa, Mạnh Thời đang bê một cái liễn sứ, cười rất tươi chào cô: “Xin chào!”.
Phùng Hy cũng đờ đẫn gật đầu: “Xin chào”,
Chưa kịp đợi cô hỏi có việc gì, Mạnh Thời đã len qua Phùng Hy xông thẳng vào bếp, quen thuộc như nhà của mình. “Xoong ở đâu?”.
“Gì cơ?”.
Mạnh Thời giơ cái liễn sứ trong tay mình ra, nụ cười tươi tắn như tia nắng buổi sớm chiếu vào phòng: “Anh mua sữa tươi, phải đun sôi mới được”.
Phùng Hy vội bước vào bếp, lấy ra cái xoong nhỏ nhất đưa cho anh, “Em không có xoong đun sữa, thôi dùng tạm vậy”. Cô còn không biết ở đây lại còn có thể mua được sữa tươi. Hiện giờ thành phố ngày càng ít nơi bán sữa tươi, cô toàn phải mua sữa đóng hộp. Mạnh Thời đến đúng lúc quá, kể từ khi từ Hàng Châu về, cô vẫn chưa đi siêu thị.
Cô đứng ở trước cửa bếp nhìn Mạnh Thời đun nóng sữa với vẻ rất thành thạo, vẻ chuyên tâm đó khiến Phùng Hy thần người ra nhìn. Cô đứng im mấy phút rồi mới hỏi Mạnh Thời: “Ở đây có bán sữa tươi à?”.
Mạnh Thời quay đầu cười: “Có. Anh nghĩ em mới về, chắc chắn trong tủ lạnh chẳng còn gì nên mới dậy sớm mua về đây. À, tủ lạnh nhà anh cũng không còn gì nữa, nếu đi siêu thị thì anh có thể chở em đi. Em vừa luyện yoga à? Tiếp tục đi, đun xong anh sẽ gọi em”.
Làm sao Phùng Hy còn có thể luyện được nữa? Cô muốn đi tắm một cái, nhưng có Mạnh Thời lại thấy không tiện. Cô đành phải quay ra pha một ấm trà để đó, sau đó ngồi trên ghế sofa mở ti vi ra xem thời sự buổi sáng. Thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn về phía bếp, cảm thấy không được thoải mái. Cô nghĩ, anh chàng Mạnh Thời này hơi nhiệt tình quá mức thì phải?
Thấy sữa trong xoong đã sôi, bọt trắng trào lên, Mạnh Thời liền gọi Phùng Hy: “Lấy cốc ra đây!”.
Sữa trắng thơm ngậy được đổ vào hai cốc thủy tinh, vừa đúng hai cốc. Mạnh Thời nói với vẻ cười cười: “Thế nào? Uống cái này sẽ thấy sữa đóng hộp không bì được đúng không?”
“Vâng”. Phùng Hy thổi cho nguội rồi nhấp từng ngụm một.
Mạnh Thời thì đợi sữa hơi nguội rồi uống một hơi hết luôn, sau đó nhìn Phùng Hy uống.
Ánh nắng phía sau lưng anh chiếu lên mặt Phùng Hy, mặt cô trắng nõn, bọt sữa còn đang dính quanh mép, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn, bất giác anh cảm thấy cổ họng hơi khô, bèn vội bước tới bàn làm việc gần cửa sổ, hỏi với vẻ lơ đãng: “Phùng Hy, em gầy được đi bao nhiêu rồi?”.
“Năm cân sáu lạng, từ lúc em chuyển về đây cho đến nay, hai tháng rồi”. Phùng Hy trả lời rất chính xác. Từ lúc ở Hàng Châu về cô đã cân, hiện giờ cô chỉ còn hơn năm mươi lăm kilôgam, mặc dù vẫn còn một khoảng cách khá xa so với mục tiêu đặt ra, nhưng cô đã rất hài lòng rồi. Một điều khó nhất là, mặc dù gầy đi hơn năm cân, nhưng da thịt không hề có cảm giác nhão, điều này có được là do cô kiên trì luyện tập.
Trong cốc thủy tinh chỉ còn gần nửa cốc sữa, Phùng Hy vẫn uống từng ngụm một, cảm giác nâng niu đó khiến Mạnh Thời rất thích thú. Mạnh Thời liếc nhìn hàng sách trên giá, hỏi với vẻ vô tình: “Phùng Hy, nếu em giảm béo thành công thì việc em muốn làm nhất là gì?”.
Phùng Hy trả lời ngay: “Mua quần áo! Mua các loại quần áo đẹp! Hai tháng này nếu em giảm béo thành công thì đúng vào dịp hè. Kể từ ngày bị béo lên, cứ đến mùa hè em lại thấy chán chường, đi shopping cũng thấy chán, gầy được rồi, em sẽ đền bù cho mình!”.
Cô ngồi trên ghế sofa ngửa mặt lên, khóe môi vẫn dính bọt sữa trắng, ngọn lửa bùng cháy trong mắt tràn đầy nhựa sống. Mạnh Thời nhìn thấy rất rõ, rồi anh chuyển sang chủ đề khác, nói: “Mười giờ rồi, đi siêu thị không?”.
“Hôm nay anh không đi làm à?”.
“Anh nghỉ phép”.
Phùng Hy than lớn: “Anh cũng nghỉ phép à?”.
Mạnh Thời chớp mắt, cười lớn: “Chúng ta có duyên, anh cũng nghỉ phép. Mười giờ, anh đợi em ở cổng bãi để xe nhé”.
Lúc rời khỏi phòng Phùng Hy, Mạnh Thời vẫn đang cười. “Anh, cũng, nghỉ, phép!”. Mạnh Thời thốt lên từng chữ một, vui vẻ quay về nhà.
Anh vào mạng Internet, bảy, tám email hiện ra. Mạnh Thời lại bắt đầu cau mày, sao Giang Du San không chịu để anh yên một lát. Đã nói hôm nay anh và bạn bè sang Việt Nam tham gia cuộc đua việt dã, lẽ nào tháng này ngày nào cô ta cũng nhét bảy, tám bức thư vào hòm thư email của anh hay sao? Mạnh Thời không đọc lá nào mà đóng ngay cửa sổ lại.
Đun cốc cà phê uống xong, Mạnh Thời liền gọi điện thoại về nhà.
Người nhấc máy là mẹ anh, nghe thấy giọng Mạnh Thời liền hào hứng gọi: “Du San! Nhanh lên! Mạnh Thời”.
Mạnh Thời chỉ kịp kêu một tiếng: “Mẹ…”. Giọng nói trong trẻo của Giang Du San đã vang lên bên tai anh: “Anh Thời! Anh không đi Việt Nam nữa à? Bao giờ anh về?”.
“Anh xuất phát rồi, em nói với nhà thế nhé”. Sau khi hít thở một hơi thật sâu, Mạnh Thời bình tĩnh trả lời.
“Em mua quà cho anh rồi. Anh đoán thử xem?”.
Giang Du San láu lỉnh như một chú chim nhỏ. Bất giác Mạnh Thời lại nghĩ đến vẻ nhã nhặn, trầm tĩnh của Phùng Hy, vẻ bình thản lúc cô cúi đầu mài mực. Anh thở dài một tiếng, nói: “Cảm ơn. Anh đang bận, em bảo mẹ anh ra nghe điện thoại đi… Bà bận à? Thôi anh cúp máy nhé”.
“Đợi đã, đừng cúp vội?”. Tiếng Giang Du San hét lớn trong điện thoại, khiến Mạnh Thời đành phải để ống nghe ra xa. Anh bực dọc nghĩ, chắc chắn là mẹ tạo cơ hội cho Giang Du San, kể cả có ngồi bên cạnh cũng sẽ khua tay nói mình đang bận.
Giang Du San đã đoán được thái độ của Mạnh Thời từ lâu, rồi cô nói liền một tràng dài: “Anh Thời, bao giờ anh về nhà? Bác Mạnh nói ba tháng rồi không được gặp anh, cô Tạ nói vẫn chưa biết anh đang ở đâu, anh làm gì vậy! Không được, em phải kiểm tra bất ngờ! Anh nói đi, anh ở đâu! Không phải em muốn đến đâu nhé, mà em chỉ làm theo lệnh của cô Tạ thôi!”.
Điện thoại để cách xa tai một mét vẫn nghe thấy tiếng của Giang Du San, Mạnh Thời nghĩ, hiện giờ không nói chuyện được với mẹ nữa. Anh vội nói: “Nói với mẹ anh rằng, sang bên đó anh thay sim, không gọi điện thoại được cho anh cũng đừng trác
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1606/6685