Tiểu thuyết Phó Bang Chủ Cưỡng Tình-full
Lượt xem : |
nh mẽ bao trùm lấy mảnh đất thần bí của nàng, nàng hít sâu một hơi, tim đập suýt chút nữa rớt ra ngoài, hắn chưa từng táo bạo như vậy, “Đừng! Không thể!”
“Anh là gì của em?” Ngón tay hắn miết nhẹ lên quần lót của nàng, khiến cho cả người nàng run rẩy cùng yêu kiều thở gấp, hắn cười khẽ liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng.
“Anh là bạn trai thân yêu…thân yêu nhất của em.”
Tay hắn vẫn quấy nhiễu trong váy nàng, còn tay kia kéo cánh tay nhỏ bé có ý đồ ngăn cản của nàng qua một bên, để tránh cho nàng làm trở ngại lạc thú mới của hắn.
“Không thể như vậy, anh đã hứa với em.” Nàng cuồng loạn giãy dụa, nhưng không có cách nào ngăn cản ngón tay tà ác của hắn, hắn ở ……của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, ma sát, khiến cho lòng của nàng nổi lửa.
“Còn gì nữa?” Hắn thấp giọng cười nói.
“Không còn nữa.” Nàng thở gấp, hắn dùng ngón tay ma sát xoa nắn bụng của nàng
Làm cho nàng run rẩy, yêu kiều la lên.
“Đừng. . . . . . Ông xã yêu dấu. . . . . . dừng nha!” Một cỗ khoái cảm nóng bỏng lủi qua toàn thân nàng không chừa một chỗ, nàng đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
“Nói lại lần nữa xem.”
Nàng xấu hổ đến mức trốn vào trong lòng ngực của hắn, dịu dàng ngọt ngào nói: “Ông xã.”
Dựa vào trong lòng ngực dày rộng của hắn, Tô Doanh San cảm thấy cực kỳ an toàn, thấp giọng nói: “Em rất yêu anh!”
“Anh cũng yêu em.” Ánh mắt nóng rực của Đổng Thiệu Vĩ nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ bừng của nàng.
“Em phải làm vợ của anh.”
“Đời này em là người vợ duy nhất của anh.” Hắn gật đầu hứa hẹn.
*********
Khi lần đầu tiên mắt Tiết Trấn Kỳ đầu tiên nhìn thấy Tô Hạo Ân, đã biết mọi chuyện không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, tình hình năm đó nhất định sẽ bị điều tra ra, nhưng hắn vẫn kiên trì mang Tô Hạo Ân đi gặp Đổng Thiệu Vĩ.
Tô Hạo Ân đã hơn hai tuổi, vừa nhìn thấy bóng dáng mẹ, lập tức chạy chậm từng bước về phía Tô Doanh San, ôm chặt nàng, cúi đầu khóc nức nở .
Nó nghĩ mẹ nó không cần nó!
Trước đây mẹ luôn nhìn nhìn nó rồi khóc, nó ngoan ngoãn không quậy phá cũng không ầm ĩ, tại sao mẹ luôn nhìn nó mà khóc?
Nó làm sai chuyện gì sao?
Nó rất yêu thương người mẹ xinh đẹp của mình, không muốn mẹ bỏ lại nó một mình ở Mỹ, nó phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ với mẹ.
Tô Doanh San phát hiện bản thân bị một đứa bé trai ôm chặt, nó cúi đầu khóc nức nở, vẻ mặt tủi thân nói: “Mẹ đừng bỏ lại con, Hạo Ân sẽ thật ngoan ngoãn, mẹ đừng bỏ lại con.”
Mẹ? Nàng kinh hãi vuốt ve đầu của đứa bé, buồn bực nói: “Con là con trai của ta?” Nàng theo bản năng vuốt bụng, “Đứa nhỏ không phải ở trong bụng sao?”
“Mẹ, mẹ không cần Hạo Ân nữa sao?” Nghe thấy giọng nói xa lạ của mẹ, cảm giác bị vứt bỏ trong lòng nó dâng lên càng thêm mãnh liệt.
“Con là con trai của ta?” Nàng nghiêng đầu nhìn nó.
“Mẹ!” Đứa bé trai khóc càng lớn tiếng hơn, sao mẹ lại có thể không cần nó, nó đã rất ngoan ngoãn, khi ở nhà cùng bảo mẫu, nó không có cãi lời, nó vẫn ngoan ngoãn chờ mẹ trở về!
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Có lẽ là bản năng người mẹ, có lẽ là nước mắt của đứa nhỏ làm cho nàng mềm lòng, ôm nó vào trong ngực, cẩn thận che chở yêu thương.
Đổng Thiệu Vĩ lặng lẽ đi đến trước mặt nàng, biết đứa bé trai mà Tô Doanh San ôm trong lòng ngực chính là đứa nhỏ mà năm đó nàng chịu nhục sinh ra.
“Đừng khóc. Mẹ của con bị bệnh, cho nên có rất nhiều chuyện đều đã quên, con phải thông cảm hơn cho mẹ, ngoan ngoãn một chút mới có thể khiến cho mẹ từ từ nhớ tới con.” Đổng Thiệu Vĩ nhẹ giọng an ủi đứa bé trai chôn ở trong lòng ngực mẹ khóc nghẹn ngào.
“Mẹ bị bệnh?” Tô Hạo Ân vội vàng quẹt nước mắt, quan tâm hỏi: “Mẹ bị bệnh gì?”
“Sau này rồi nói, bây giờ giúp đỡ mẹ của con lên ghế ngồi đi.” Đổng Thiệu Vĩ nâng Tô Hạo Ân dậy, sau khi thấy rõ khuôn mặt của nó, hắn bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, không dám tin đứa bé trai đang đứng trước mắt.
Đứa bé trai này giống như bản sao thu nhỏ của hắn!
Hắn khiếp sợ không thôi nhìn về phía Tiết Trấn Kỳ, đã thấy Tiết Trấn Kỳ lảng tránh ánh mắt hắn, cuối cùng hắn nhịn không được lẩm bẩm tự hỏi: “Tại sao có thể như vậy. . . . . .”
Ba mươi triệu là do bác Đổng trực tiếp gửi vào sổ tiết kiệm của Tô Doanh San, ngày mà Tô Doanh San mất tích là ở trong phòng của bác Đổng. Trong đầu hắn hiện lên những lời mà Tiết Trấn Kỳ đã nói trước đó.
Không! Chuyện này không phải sự thật!
“Thiệu Vĩ.” Tiết Trấn Kỳ đỡ lấy người bạn tốt suýt chút nữa chân đứng không vững, chuyện hắn lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Đổng Thiệu Vĩ đột nhiên túm lấy cổ áo Tiết Trấn Kỳ, không dám quấy nhiễu hai mẹ con đang ngồi bên kia, hắn gầm nhẹ giống như dã thú bị thương: “Không thể nào! Đừng nói cho tôi biết, người đàn ông đó là cha tôi!”
“Thiệu Vĩ. . . . . .”
Vẻ mặt khó xử của bạn thân làm cho một tia hy vọng cuối cùng của hắn cũng tan biến .
Khó trách, bà Tô không muốn hắn đi điều tra lại chuyện năm đó.
Thì ra chân tướng đúng là xấu xa như thế!
Trời ơi! Dù có gào thét bi phẫn hơn nữa, cũng không thể diễn tả được hết đau đớn trong lòng hắn lúc này.
Đổng Thiệu Vĩ lái xe như bay đế nơi ở của cha mẹ, chạy nhanh vào nhà giống như kẻ điên, gầm rú với hai ông bà: “Tại sao? Tại sao ông phải làm như vậy?”
“Con đang làm cái gì vậy?” Đổng Dịch Trung tức giận khi thấy con trai chẳng phân biệt được công và tư, vì một người phụ nữ mà bỏ mặc tất cả công việc.
“Người ức hiếp cô ấy là ông phải không?” Cha của hắn sao lại có thể làm ra những chuyện như vậy đối với Tô Doanh San, nhưng Tô Hạo Ân chính là căn cứ xác thực nhất, khiến cho hắn không muốn tin cũng không được.
“Con đang nói hươu nói vượn cái gì đó!” Đổng Dịch Trung tức giận đến mức cần cổ ửng đỏ lên.
“Ba mươi triệu là do ông chuyển vào tài khoản tiết kiệm của cô ấy, cô ấy mất tích hai ngày cũng là ở trong phòng của ông. Ông nói đi, nói là ông không làm những chuyện đó với cô ấy?” Đổng Thiệu Vĩ điên cuồng hét lên, không thể chấp nhận được những chuyện mà ông đã làm.
“Chỉ cần làm cho con bé hoàn toàn rời khỏi con, chuyện gì ta cũng đều có thể làm được, như vậy con đã vừa lòng chưa?” Tiếng rống của Đổng Dịch Trung không hề kém hơn so với hắn, “Nó là đứa con gái tàn hoa bại liễu, không xứng với Đổng gia của chúng ta, hiểu không?” (Mẹ kiếp, thằng cha này, Grừ Grừ)
“Thật là ông. . . . . .” Người khởi xướng ra tất cả những chuyện này đúng là cha của hắn, ông ấy dựa vào cái gì mà trách nàng?
Đổng Thiệu Vĩ hoàn toàn bị đánh bại, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trong đầu hiện lên khuôn mặt bi thương của nàng, thì ra tất cả những chuyện bi thảm mà nàng gặp phải, đều do ông ta ban tặng.
“Con là một người đàn ông, mà lại vì một người phụ nữ bé nhỏ không đáng kể trở nên như vậy, con xem, hiện tại bộ dáng con không ra gì cả!” Đổng Dịch Trung điên cuồng hét lên, nhịn không được vung tay đánh hắn, nghĩ muốn đánh cho hắn thức tỉnh lại.
“Đủ rồi! Ông không được ra tay đánh con lần nữa.” Trần Châu Kỳ đau lòng lau chùi vết máu trên khóe miệng con trai, bà thật sự là rất lo sợ.
“Đừng đụng vào tôi!” Đổng Thiệu Vĩ dùng sức đẩy bà ra, uất hận nhìn bà nói: “Năm đó, bà cũng có tham dự vào việc này, đúng không?”
“Ta. . . . . .” Bà áy náy cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt con trai.
Đổng Thiệu Vĩ bi thống cười điên cuồng, thì ra cái gọi là sự thật, đáng buồn cười như thế, nhưng cũng thật thảm thương nha!
Tiết Trấn Kỳ theo tới ở phía sau, vội vàng nâng Đổng Thiệu Vĩ nằm trên mặt đất dậy.
Ánh mắt lạnh như băng của Đổng Thiệu Vĩ nhìn cha mẹ hắn, “Huyết thống của Đổng gia quả thật tôn quý như thế sao? Tôn quý đến mức cuối cùng cũng không có con nối dõi.” Nói xong, từ trong túi quần hắn lấy ra một tờ giấy ném về hướng Đổng Dịch Trung.
Đổng Dịch Trung khó hiểu nhặt lên, tập trung nhìn vào, sắc mặt lập tức thay đổi, rống to: “Thằng con không ra gì này, mày dám. . . . . .”
“Làm sao vậy?” Trần Châu Kỳ ghé mắt vào nhìn, sau đó cũng ngây ngẩn cả người, khẽ khóc: “Báo ứng nha. . . . . .”
“Cậu đã làm chuyện gì?” Tiết Trấn Kỳ khó hiểu nhìn người bạn thân.
“Vì huyết thống, ông có thể đối đãi với người vợ chưa cưới mà tôi thương yêu nhất như vậy. Cô ấy đã điên rồi, mà tôi cũng không dự tính sẽ kết hôn, thắt ống dẫn tinh dường như là phương thức trả thù tốt nhất.” (Thắt dễ nhưng tháo khó nha ^^)
Tiết Trấn Kỳ khó tin nhìn hắn, không nghĩ tới thủ đoạn trả thù của hắn lại quyết liệt như vậy.
“Con lập tức đi tìm bác sĩ cho ta, con là huyết mạch duy nhất của Đổng gia chúng ta, ai cho phép con làm như thế! Ta lập tức liên lạc bác sĩ, con. . . . . . ” Đổng Dịch Trung tức giận đến mức nói không nên lời, ông không có dự đoán được đứa con trai quật cường của mình lại đối với Tô Doanh San tình sâu nghĩa nặng như thế.
Chẳng lẽ ông làm sai rồi sao?
Ông chỉ cho rằng con trai có thể cưới một người vợ tốt hơn, duy trì huyết mạch cao quý của Đổng gia.
“Không bao giờ! Đời này chỉ có Tô Doanh San mới có thể có được cốt nhục của tôi, từ sau khi cô ấy gặp phải chuyện tàn nhẫn này, tôi không thể để cô ấy tiếp tục chịu nửa điểm tủi thân, cũng sẽ không để cho cô ấy phải chịu bất kỳ đau đớn nào nữa, kiếp này, tôi sẽ không chạm vào cô ấy.”
“Đổng Thiệu Vĩ!”
“Đây không phải kết cục tốt nhất sao?” Đổng Thiệu Vĩ ý bảo Tiết Trấn Kỳ rời khỏi nơi này, hắn không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nhìn thấy người cha người mẹ đã khiến hắn đau lòng, hắn sợ bản thân sẽ nhịn không được, mà gây ra chuyện giết cha.
“Con không sợ làm ... liệt tổ liệt tông Đổng gia thất vọng sao?”
“Con không sợ làm ... lương tâm của mình thất vọng sao?”
Đổng Dịch Trung giống như bị đấm một quyền, lui về phía sau từng bước, không thể tin được mưu kế của ông lại đẩy đến kết cục con trai ông đi thắt ống dẫn tinh, ông không cam lòng nha!
“Tôi không làm ... lương tâm của mình thất vọng .” Nói xong, Đổng Thiệu Vĩ được Tiết Trấn Kỳ dìu đi.
“Chúng ta nên đem chân tướng nói cho nó biết, như vậy nó sẽ không hiểu lầm ông, có lẽ mọi chuyện còn có thể thay đổi được.” Trần Châu Kỳ năn nỉ. Nếu lúc trước bà chịu thay Tô Doanh San cầu xin, nếu năm đó bà có chút lòng thương hại, có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này.
“Có thể nói sao? Bà cho là nói ra chân tướng thì sẽ tốt hơn sao? Nếu bà muốn muốn trực tiếp hủy diệt con trai bà, thì bà cứ nói cho nó biết sự thật đi.” Đổng Dịch Trung đau nhập gan ruột xé nát bản báo cáo thắt ống dẫn tinh kia, nổi giận đùng đùng xoay người lên lầu.
Trần Châu Kỳ rơi lệ đầy mặt, ngậm miệng không nói gì.
Chương 8
“Vĩ ca ca, anh làm sao vậy?” Tô Doanh San đứng trước vẻ mặt cực kỳ bi ai của Đổng Thiệu Vĩ, bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ chân mày nhíu chặt của hắn.
“Em có hận anh không? Có trách anh không?” Đổng Thiệu Vĩ đau thương nhìn nàng.
“Cái gì?” Nàng không hiểu hắn đang nói cái gì.
“Nếu năm đó chúng ta chưa từng gặp nhau, anh chưa từng ép em ở lại bên cạnh anh, có lẽ em sẽ không gặp phải nhiều chuyện bất hạnh như vậy.” Hắn đau lòng vỗ về khuôn mặt khó hiểu của nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực, hít thật sâu hương vị tươi mát tản ra từ người nàng.
“Em thích Vĩ ca ca, anh không cần khổ sở. Đúng rồi, em có một đứa con trai nha! Nó rất ngoan, Vĩ ca ca, anh có thích con em hay không?” Nàng khẩn trương ngẩng đầu nhìn hắn, khao khát nghe được lời hứa hẹn thốt ra từ miệng hắn.
“Thích.”
“Em đã biết Vĩ ca ca là tốt nhất.” Nàng dựa vào trong lòng ngực hắn, mỉm cười ngọt ngào .
Lòng Đổng Thiệu Vĩ chua xót nhìn vào khuôn mặt ngây thơ của nàng, San! Tha thứ cho anh, tha thứ cho anh vì đã không thể báo thù cho em.
Tha thứ cho anh. . . . . .
Bởi vì Tô Hạo Ân cũng rất quan trọng, nên thím Phương bị điều đến đây chăm sóc hai mẹ con Tô Doanh San.
Thím Phương vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Doanh San biến thành như vậy, nhưng lúc bà nhìn thấy Tô Hạo Ân, thiếu chút nữa kinh hãi hét ra tiếng, gương mặt của Tô Hạo Ân quả thật là giống y như đúc thiếu gia khi còn nhỏ!
Chẳng lẽ Tô Hạo Ân là con trai ruột của thiếu gia?
Thím Phương thấy Đổng Thiệu Vĩ chỉ có ở trước mặt Tô Doanh San mới mỉm cười, nói cách khác, là tất cả thời gian còn lại đều âm trầm giống như tượng đá, thật ra cậu ấy có tâm sự gì?
“Tiểu thiếu gia, cậu muốn đi đâu?” Thím Phương đuổi theo phía sau Tô Hạ
“Anh là gì của em?” Ngón tay hắn miết nhẹ lên quần lót của nàng, khiến cho cả người nàng run rẩy cùng yêu kiều thở gấp, hắn cười khẽ liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng.
“Anh là bạn trai thân yêu…thân yêu nhất của em.”
Tay hắn vẫn quấy nhiễu trong váy nàng, còn tay kia kéo cánh tay nhỏ bé có ý đồ ngăn cản của nàng qua một bên, để tránh cho nàng làm trở ngại lạc thú mới của hắn.
“Không thể như vậy, anh đã hứa với em.” Nàng cuồng loạn giãy dụa, nhưng không có cách nào ngăn cản ngón tay tà ác của hắn, hắn ở ……của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, ma sát, khiến cho lòng của nàng nổi lửa.
“Còn gì nữa?” Hắn thấp giọng cười nói.
“Không còn nữa.” Nàng thở gấp, hắn dùng ngón tay ma sát xoa nắn bụng của nàng
Làm cho nàng run rẩy, yêu kiều la lên.
“Đừng. . . . . . Ông xã yêu dấu. . . . . . dừng nha!” Một cỗ khoái cảm nóng bỏng lủi qua toàn thân nàng không chừa một chỗ, nàng đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
“Nói lại lần nữa xem.”
Nàng xấu hổ đến mức trốn vào trong lòng ngực của hắn, dịu dàng ngọt ngào nói: “Ông xã.”
Dựa vào trong lòng ngực dày rộng của hắn, Tô Doanh San cảm thấy cực kỳ an toàn, thấp giọng nói: “Em rất yêu anh!”
“Anh cũng yêu em.” Ánh mắt nóng rực của Đổng Thiệu Vĩ nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ bừng của nàng.
“Em phải làm vợ của anh.”
“Đời này em là người vợ duy nhất của anh.” Hắn gật đầu hứa hẹn.
*********
Khi lần đầu tiên mắt Tiết Trấn Kỳ đầu tiên nhìn thấy Tô Hạo Ân, đã biết mọi chuyện không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, tình hình năm đó nhất định sẽ bị điều tra ra, nhưng hắn vẫn kiên trì mang Tô Hạo Ân đi gặp Đổng Thiệu Vĩ.
Tô Hạo Ân đã hơn hai tuổi, vừa nhìn thấy bóng dáng mẹ, lập tức chạy chậm từng bước về phía Tô Doanh San, ôm chặt nàng, cúi đầu khóc nức nở .
Nó nghĩ mẹ nó không cần nó!
Trước đây mẹ luôn nhìn nhìn nó rồi khóc, nó ngoan ngoãn không quậy phá cũng không ầm ĩ, tại sao mẹ luôn nhìn nó mà khóc?
Nó làm sai chuyện gì sao?
Nó rất yêu thương người mẹ xinh đẹp của mình, không muốn mẹ bỏ lại nó một mình ở Mỹ, nó phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ với mẹ.
Tô Doanh San phát hiện bản thân bị một đứa bé trai ôm chặt, nó cúi đầu khóc nức nở, vẻ mặt tủi thân nói: “Mẹ đừng bỏ lại con, Hạo Ân sẽ thật ngoan ngoãn, mẹ đừng bỏ lại con.”
Mẹ? Nàng kinh hãi vuốt ve đầu của đứa bé, buồn bực nói: “Con là con trai của ta?” Nàng theo bản năng vuốt bụng, “Đứa nhỏ không phải ở trong bụng sao?”
“Mẹ, mẹ không cần Hạo Ân nữa sao?” Nghe thấy giọng nói xa lạ của mẹ, cảm giác bị vứt bỏ trong lòng nó dâng lên càng thêm mãnh liệt.
“Con là con trai của ta?” Nàng nghiêng đầu nhìn nó.
“Mẹ!” Đứa bé trai khóc càng lớn tiếng hơn, sao mẹ lại có thể không cần nó, nó đã rất ngoan ngoãn, khi ở nhà cùng bảo mẫu, nó không có cãi lời, nó vẫn ngoan ngoãn chờ mẹ trở về!
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Có lẽ là bản năng người mẹ, có lẽ là nước mắt của đứa nhỏ làm cho nàng mềm lòng, ôm nó vào trong ngực, cẩn thận che chở yêu thương.
Đổng Thiệu Vĩ lặng lẽ đi đến trước mặt nàng, biết đứa bé trai mà Tô Doanh San ôm trong lòng ngực chính là đứa nhỏ mà năm đó nàng chịu nhục sinh ra.
“Đừng khóc. Mẹ của con bị bệnh, cho nên có rất nhiều chuyện đều đã quên, con phải thông cảm hơn cho mẹ, ngoan ngoãn một chút mới có thể khiến cho mẹ từ từ nhớ tới con.” Đổng Thiệu Vĩ nhẹ giọng an ủi đứa bé trai chôn ở trong lòng ngực mẹ khóc nghẹn ngào.
“Mẹ bị bệnh?” Tô Hạo Ân vội vàng quẹt nước mắt, quan tâm hỏi: “Mẹ bị bệnh gì?”
“Sau này rồi nói, bây giờ giúp đỡ mẹ của con lên ghế ngồi đi.” Đổng Thiệu Vĩ nâng Tô Hạo Ân dậy, sau khi thấy rõ khuôn mặt của nó, hắn bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, không dám tin đứa bé trai đang đứng trước mắt.
Đứa bé trai này giống như bản sao thu nhỏ của hắn!
Hắn khiếp sợ không thôi nhìn về phía Tiết Trấn Kỳ, đã thấy Tiết Trấn Kỳ lảng tránh ánh mắt hắn, cuối cùng hắn nhịn không được lẩm bẩm tự hỏi: “Tại sao có thể như vậy. . . . . .”
Ba mươi triệu là do bác Đổng trực tiếp gửi vào sổ tiết kiệm của Tô Doanh San, ngày mà Tô Doanh San mất tích là ở trong phòng của bác Đổng. Trong đầu hắn hiện lên những lời mà Tiết Trấn Kỳ đã nói trước đó.
Không! Chuyện này không phải sự thật!
“Thiệu Vĩ.” Tiết Trấn Kỳ đỡ lấy người bạn tốt suýt chút nữa chân đứng không vững, chuyện hắn lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Đổng Thiệu Vĩ đột nhiên túm lấy cổ áo Tiết Trấn Kỳ, không dám quấy nhiễu hai mẹ con đang ngồi bên kia, hắn gầm nhẹ giống như dã thú bị thương: “Không thể nào! Đừng nói cho tôi biết, người đàn ông đó là cha tôi!”
“Thiệu Vĩ. . . . . .”
Vẻ mặt khó xử của bạn thân làm cho một tia hy vọng cuối cùng của hắn cũng tan biến .
Khó trách, bà Tô không muốn hắn đi điều tra lại chuyện năm đó.
Thì ra chân tướng đúng là xấu xa như thế!
Trời ơi! Dù có gào thét bi phẫn hơn nữa, cũng không thể diễn tả được hết đau đớn trong lòng hắn lúc này.
Đổng Thiệu Vĩ lái xe như bay đế nơi ở của cha mẹ, chạy nhanh vào nhà giống như kẻ điên, gầm rú với hai ông bà: “Tại sao? Tại sao ông phải làm như vậy?”
“Con đang làm cái gì vậy?” Đổng Dịch Trung tức giận khi thấy con trai chẳng phân biệt được công và tư, vì một người phụ nữ mà bỏ mặc tất cả công việc.
“Người ức hiếp cô ấy là ông phải không?” Cha của hắn sao lại có thể làm ra những chuyện như vậy đối với Tô Doanh San, nhưng Tô Hạo Ân chính là căn cứ xác thực nhất, khiến cho hắn không muốn tin cũng không được.
“Con đang nói hươu nói vượn cái gì đó!” Đổng Dịch Trung tức giận đến mức cần cổ ửng đỏ lên.
“Ba mươi triệu là do ông chuyển vào tài khoản tiết kiệm của cô ấy, cô ấy mất tích hai ngày cũng là ở trong phòng của ông. Ông nói đi, nói là ông không làm những chuyện đó với cô ấy?” Đổng Thiệu Vĩ điên cuồng hét lên, không thể chấp nhận được những chuyện mà ông đã làm.
“Chỉ cần làm cho con bé hoàn toàn rời khỏi con, chuyện gì ta cũng đều có thể làm được, như vậy con đã vừa lòng chưa?” Tiếng rống của Đổng Dịch Trung không hề kém hơn so với hắn, “Nó là đứa con gái tàn hoa bại liễu, không xứng với Đổng gia của chúng ta, hiểu không?” (Mẹ kiếp, thằng cha này, Grừ Grừ)
“Thật là ông. . . . . .” Người khởi xướng ra tất cả những chuyện này đúng là cha của hắn, ông ấy dựa vào cái gì mà trách nàng?
Đổng Thiệu Vĩ hoàn toàn bị đánh bại, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trong đầu hiện lên khuôn mặt bi thương của nàng, thì ra tất cả những chuyện bi thảm mà nàng gặp phải, đều do ông ta ban tặng.
“Con là một người đàn ông, mà lại vì một người phụ nữ bé nhỏ không đáng kể trở nên như vậy, con xem, hiện tại bộ dáng con không ra gì cả!” Đổng Dịch Trung điên cuồng hét lên, nhịn không được vung tay đánh hắn, nghĩ muốn đánh cho hắn thức tỉnh lại.
“Đủ rồi! Ông không được ra tay đánh con lần nữa.” Trần Châu Kỳ đau lòng lau chùi vết máu trên khóe miệng con trai, bà thật sự là rất lo sợ.
“Đừng đụng vào tôi!” Đổng Thiệu Vĩ dùng sức đẩy bà ra, uất hận nhìn bà nói: “Năm đó, bà cũng có tham dự vào việc này, đúng không?”
“Ta. . . . . .” Bà áy náy cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt con trai.
Đổng Thiệu Vĩ bi thống cười điên cuồng, thì ra cái gọi là sự thật, đáng buồn cười như thế, nhưng cũng thật thảm thương nha!
Tiết Trấn Kỳ theo tới ở phía sau, vội vàng nâng Đổng Thiệu Vĩ nằm trên mặt đất dậy.
Ánh mắt lạnh như băng của Đổng Thiệu Vĩ nhìn cha mẹ hắn, “Huyết thống của Đổng gia quả thật tôn quý như thế sao? Tôn quý đến mức cuối cùng cũng không có con nối dõi.” Nói xong, từ trong túi quần hắn lấy ra một tờ giấy ném về hướng Đổng Dịch Trung.
Đổng Dịch Trung khó hiểu nhặt lên, tập trung nhìn vào, sắc mặt lập tức thay đổi, rống to: “Thằng con không ra gì này, mày dám. . . . . .”
“Làm sao vậy?” Trần Châu Kỳ ghé mắt vào nhìn, sau đó cũng ngây ngẩn cả người, khẽ khóc: “Báo ứng nha. . . . . .”
“Cậu đã làm chuyện gì?” Tiết Trấn Kỳ khó hiểu nhìn người bạn thân.
“Vì huyết thống, ông có thể đối đãi với người vợ chưa cưới mà tôi thương yêu nhất như vậy. Cô ấy đã điên rồi, mà tôi cũng không dự tính sẽ kết hôn, thắt ống dẫn tinh dường như là phương thức trả thù tốt nhất.” (Thắt dễ nhưng tháo khó nha ^^)
Tiết Trấn Kỳ khó tin nhìn hắn, không nghĩ tới thủ đoạn trả thù của hắn lại quyết liệt như vậy.
“Con lập tức đi tìm bác sĩ cho ta, con là huyết mạch duy nhất của Đổng gia chúng ta, ai cho phép con làm như thế! Ta lập tức liên lạc bác sĩ, con. . . . . . ” Đổng Dịch Trung tức giận đến mức nói không nên lời, ông không có dự đoán được đứa con trai quật cường của mình lại đối với Tô Doanh San tình sâu nghĩa nặng như thế.
Chẳng lẽ ông làm sai rồi sao?
Ông chỉ cho rằng con trai có thể cưới một người vợ tốt hơn, duy trì huyết mạch cao quý của Đổng gia.
“Không bao giờ! Đời này chỉ có Tô Doanh San mới có thể có được cốt nhục của tôi, từ sau khi cô ấy gặp phải chuyện tàn nhẫn này, tôi không thể để cô ấy tiếp tục chịu nửa điểm tủi thân, cũng sẽ không để cho cô ấy phải chịu bất kỳ đau đớn nào nữa, kiếp này, tôi sẽ không chạm vào cô ấy.”
“Đổng Thiệu Vĩ!”
“Đây không phải kết cục tốt nhất sao?” Đổng Thiệu Vĩ ý bảo Tiết Trấn Kỳ rời khỏi nơi này, hắn không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nhìn thấy người cha người mẹ đã khiến hắn đau lòng, hắn sợ bản thân sẽ nhịn không được, mà gây ra chuyện giết cha.
“Con không sợ làm ... liệt tổ liệt tông Đổng gia thất vọng sao?”
“Con không sợ làm ... lương tâm của mình thất vọng sao?”
Đổng Dịch Trung giống như bị đấm một quyền, lui về phía sau từng bước, không thể tin được mưu kế của ông lại đẩy đến kết cục con trai ông đi thắt ống dẫn tinh, ông không cam lòng nha!
“Tôi không làm ... lương tâm của mình thất vọng .” Nói xong, Đổng Thiệu Vĩ được Tiết Trấn Kỳ dìu đi.
“Chúng ta nên đem chân tướng nói cho nó biết, như vậy nó sẽ không hiểu lầm ông, có lẽ mọi chuyện còn có thể thay đổi được.” Trần Châu Kỳ năn nỉ. Nếu lúc trước bà chịu thay Tô Doanh San cầu xin, nếu năm đó bà có chút lòng thương hại, có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này.
“Có thể nói sao? Bà cho là nói ra chân tướng thì sẽ tốt hơn sao? Nếu bà muốn muốn trực tiếp hủy diệt con trai bà, thì bà cứ nói cho nó biết sự thật đi.” Đổng Dịch Trung đau nhập gan ruột xé nát bản báo cáo thắt ống dẫn tinh kia, nổi giận đùng đùng xoay người lên lầu.
Trần Châu Kỳ rơi lệ đầy mặt, ngậm miệng không nói gì.
Chương 8
“Vĩ ca ca, anh làm sao vậy?” Tô Doanh San đứng trước vẻ mặt cực kỳ bi ai của Đổng Thiệu Vĩ, bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ chân mày nhíu chặt của hắn.
“Em có hận anh không? Có trách anh không?” Đổng Thiệu Vĩ đau thương nhìn nàng.
“Cái gì?” Nàng không hiểu hắn đang nói cái gì.
“Nếu năm đó chúng ta chưa từng gặp nhau, anh chưa từng ép em ở lại bên cạnh anh, có lẽ em sẽ không gặp phải nhiều chuyện bất hạnh như vậy.” Hắn đau lòng vỗ về khuôn mặt khó hiểu của nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực, hít thật sâu hương vị tươi mát tản ra từ người nàng.
“Em thích Vĩ ca ca, anh không cần khổ sở. Đúng rồi, em có một đứa con trai nha! Nó rất ngoan, Vĩ ca ca, anh có thích con em hay không?” Nàng khẩn trương ngẩng đầu nhìn hắn, khao khát nghe được lời hứa hẹn thốt ra từ miệng hắn.
“Thích.”
“Em đã biết Vĩ ca ca là tốt nhất.” Nàng dựa vào trong lòng ngực hắn, mỉm cười ngọt ngào .
Lòng Đổng Thiệu Vĩ chua xót nhìn vào khuôn mặt ngây thơ của nàng, San! Tha thứ cho anh, tha thứ cho anh vì đã không thể báo thù cho em.
Tha thứ cho anh. . . . . .
Bởi vì Tô Hạo Ân cũng rất quan trọng, nên thím Phương bị điều đến đây chăm sóc hai mẹ con Tô Doanh San.
Thím Phương vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Doanh San biến thành như vậy, nhưng lúc bà nhìn thấy Tô Hạo Ân, thiếu chút nữa kinh hãi hét ra tiếng, gương mặt của Tô Hạo Ân quả thật là giống y như đúc thiếu gia khi còn nhỏ!
Chẳng lẽ Tô Hạo Ân là con trai ruột của thiếu gia?
Thím Phương thấy Đổng Thiệu Vĩ chỉ có ở trước mặt Tô Doanh San mới mỉm cười, nói cách khác, là tất cả thời gian còn lại đều âm trầm giống như tượng đá, thật ra cậu ấy có tâm sự gì?
“Tiểu thiếu gia, cậu muốn đi đâu?” Thím Phương đuổi theo phía sau Tô Hạ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1380/3178