Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Sống Chung Sau Ly Hôn-full

Lượt xem :
ng với một người phụ nữ đã từng thân thuộc, gắn bó với anh.

Hứa Đông Dương chậm rãi dập tắt điếu thuốc, bóp vụn đầu thuốc.

Còn bây giờ, hơi ấm của cô, thân hình của cô đã thuộc về một người đàn ông khác.

Cố Nguyên nhanh chóng tới nơi mà Hứa Đông Dương nói. Từ xa, Hứa Đông Dương đã nhìn thấy Cố Nguyên vội vàng xuống xe, nhìn quanh tứ phía tìm kiếm.

Anh ta là chồng của Tô Dao sao?

Hứa Đông Dương lạnh lùng nhìn sự lo lắng của Cố Nguyên. Hóa ra cô đã tìm được người đàn ông như thế này sau khi rời xa anh. Dù đối phương có dáng người cao lớn, vẻ ngoài tuấn tú, trong lúc lo lắng vẫn rất có phong độ nhưng anh vẫn không thể tìm ra được đối phương có gì hơn anh, hoặc có điểm gì nổi bật, vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Tại sao Tô Dao lại nhẫn tâm rời bỏ anh?

Hứa Đông Dương đứng thẳng người, đón Cố Nguyên đang bước lại gần: “Chào anh, anh tìm Tô Dao?”

“Chào anh, tôi là chồng của Tô Dao.”

Cố Nguyên thu lại bước chân vội vã, nhìn người đàn ông trước mặt. Đây là cấp trên của Tô Dao sao? Anh ta trẻ hơn nhiều so với sự dự liệu của anh, cũng xuất sắc hơn dự liệu của anh. Người đàn ông này cho anh một cảm giác bất an. Hứa Đông Dương nhìn ánh mắt dò xét tò mò của Cố Nguyên, anh điềm tĩnh nói: “Tô Dao ở đây.”

Hứa Đông Dương xoay người, mở cửa sau xe. Cố Nguyên nhìn Hứa Đông Dương rồi tiến lại gần. Cánh cửa xe vừa mở, mùi rượu xông lên mũi khiến anh không khỏi chau mày, Tô Dao bất tỉnh nhân sự, mặt đỏ như máu, ngủ trong xe một người đàn ông lạ mà không phòng bị gì.

Sự phẫn nộ trào lên trong lòng Cố Nguyên. Anh đưa tay đỡ Tô Dao, nhấc cô dậy rồi ôm cô, nhẹ nhàng đưa ra khỏi xe, quay người nói với Hứa Đông Dương: “Làm phiền anh quá.”

Hứa Đông Dương không trả lời. Anh lạnh lùng nhìn bàn tay đang ôm chặt Tô Dao rồi chậm rãi bước đi, dừng lại một giây trên gương mặt Cố Nguyên, gật đầu lạnh lùng, xoay người lên xe.

Cố Nguyên cũng không nói thêm gì, ôm Tô Dao đưa về xe của mình, cẩn thận đặt cô vào trong rồi lái xa rời đi.

Cố Nguyên rất giận. Trên đoạn đường lái xe về nhà đến khi lên lầu, lửa giận trong người anh càng lúc càng lớn, nhưng anh không thể trút bỏ lên ai. Con gái Tô Thư đã ngủ, Tô Dao giờ cũng chìm sâu vào giấc ngủ.

Cố Tô Dao đã 28 tuổi rồi, là mẹ của một đứa bé 8 tuổi, làm sao đến việc đề phòng tối thiểu với một người xa lạ cũng không có? Cố Nguyên nhớ lại ánh mắt của người đàn ông khi nãy nhìn Tô Dao, nếu anh không nhầm thì đó là ánh mắt sở hữu tuyệt đối.

Cố Nguyên nén giận bế Tô Dao về nhà rồi đi kiểm tra bé Tô Thư, sau đó quay lại nhà bếp cầm một lon bia ngồi trên ghế sofa uống một mình.

Tô Dao luôn là một người mẹ rất có trách nhiệm, người rất có kỷ luật. Vậy tại sao trong ngày đầu tiên đi làm cô lại uống say đến thế?

Cố Nguyên đặt lon bia trong tay xuống bàn, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, dùng khăn sạch thấm nước nóng rồi lại bên Tô Dao. Anh sợ cô say rượu sẽ làm con gái sợ nên không đưa cô vào phòng Tô Thư mà đưa cô vào giường anh. Tô Dao nằm ngủ ở giữa giường, chiếc drap trải giường và chiếc chăn lớn như nuốt chửng cô, cô co người lại, nằm ngủ như một đứa bé.

Cố Nguyên khẽ nhấc chăn để lộ khuôn mặt Tô Dao. Ngón tay anh khẽ đỡ má cô, làn da nơi ngón tay tiếp xúc với da mặt cô nóng lên hừng hực, có thể là do rượu. Ngọn lửa nơi ngón tay bỗng chốc như đốt cháy tâm can anh.

Cố Nguyên rút bàn tay lại. Tô Dao khẽ kêu lên một tiếng vì sự va chạm này rồi kéo chăn cuộn tròn. Cố Nguyên nghiêng người vuốt những sợi tóc rơi bên ngoài chăn của Tô Dao, khẽ cuộn tròn vào giữa những ngón tay mình. Trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng đâu đó là một cảm giác khổ sở đến lạ kỳ. Cảm giác này khiến tâm trạng anh dần bình tĩnh trở lại.

Tô Dao, có phải là vì gần gũi với mình từ lâu rồi nên ngay cả đến ý niệm phòng bị cũng không có?

Xem ra phải cho để em biết thế nào là cảnh giác, nghĩ đến đàn ông là nghĩ đến một loài động vật thật nguy hiểm.

Chương 4: Nếu có thể ôm em
Cảm giác sau khi say rượu là đầu đau như búa bổ. Tô Dao tỉnh dậy muộn hơn rất nhiều so với thường ngày. Nhìn màn hình điện thoại, cô kêu lên, vội vàng nhảy khỏi giường, lại phát hiện thêm một nỗi kinh hoàng nữa - cô thấy mình đang nằm trên giường của Cố Nguyên. Đẩy cửa đi ra, dì Dư - bảo mẫu đang liên tay li chân trong bếp, th

y cô đã dậy vội dừng tay, quay người lại cười với cô: “Cô Tô dậy rồi à, cậu Cố ăn sáng rồi đưa cháu đến trường rồi, còn dặn tôi nói với cô là không phải lo gì cả.”

“Dạ, vâng, làm phiền dì quá.”

Tô Dao yên tâm hơn, dì Dư đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng nóng hổi đặt lên bàn ăn. Đầu đau như búa bổ, Tô Dao không còn cảm giác muốn ăn, cô bước vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh vã lên mặt, những gì xảy ra trong ngày hôm qua dần hiện về trong trí nhớ cô.

Cô nhớ là mình đã uống say. Sau đó thì sao? Làm sao cô có thể về đến nhà? Làm sao cô lại ngủ trên giường của Cố Nguyên? Những điều đó hoàn toàn trống rỗng trong ký ức cô. Tô Dao rút khăn lau mặt, nhìn đồng hồ, không kịp nghĩ tiếp gì nữa, chào dì Dư rồi vơ vội túi xách lao xuống lầu.

Không ngờ vừa ra tới cửa thang máy thì gặp Cố Nguyên. Tô Dao vội dừng lại: “Anh quên không mang theo gì à?”

“Anh quay về đón em.”

Cố Nguyên vừa nói vừa đón lấy túi của Tô Dao: “Em ăn sáng chưa?”

“Em ăn rồi.” Tô Dao đành nói dối, Cố Nguyên nhìn cô, không nói gì, bước qua cô, quay trở lại nhà, gói đồ ăn sáng mà dì Dư đã chuẩn bị rồi đặt vào tay cô: “Vừa đi vừa ăn.”

Tô Dao đón lấy đồ ăn, Cố Nguyên rất tự nhiên nắm chặt lấy bàn tay cô, kéo cô đi: “Anh đã đưa Tô Thư tới trường rồi. Tối qua em say mềm, cứ ngỡ là em đói bụng nên lang thang đi xe bus ở

Sắc mặt anh lạnh băng, giọng đanh lại. Tô Dao không dám nói gì, lật đật bước theo, mặc cho anh kéo lên xe. Trên cả chặng đường tâm trạng cô rất buồn. Cô có thể cảm nhận được là Cố Nguyên đang giận, môi anh bậm chặt lại. Khi giận Cố Nguyên thường lạnh lùng, anh sẽ không nói gì, không làm gì, đã có lúc Tô Dao không thể không kêu lên về sự lạnh lùng của anh. Người đàn ông này ngay cả đến khi nổi giận cũng vô cùng quả quyết, vẫn là cô cuối cùng cũng vì sự im lặng của anh mà phải tự nhận sai.

Tắc đường cao điểm vào buổi sáng, Cố Nguyên và Tô Dao bị tắc ở đầu cầu. Tô Dao nhìn sắc mặt của Cố Nguyên, muốn hỏi anh hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng rồi lại quyết định một cách lý trí rằng không nên mở miệng hỏi vào lúc này thì tốt hơn. Không ngờ Cố Nguyên lại quay đầu sang nhìn cô lạnh lùng rồi tra hỏi cô: “Tối qua em làm sao, ngày đầu tiên đi làm sao lại uống say như vậy? Ngay cả đến khái niệm tự bảo vệ bản thân cũng không có, ngủ mê mệt chẳng biết gì trước mặt một người đàn ông?”

Tô Dao thầm giật mình, ngủ mê mệt trước mặt ai?

Trước mắt Tô Dao chợt hiện ra ánh nhìn lạnh lùng của Hứa Đông Dương, cô nhớ lại mình bị anh ép phải uống rượu ra sao, sau đó...

“Tối qua làm sao em có thể về được nhà?” Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên. Anh nhăn mày: “Cấp trên của em điện thoại nói cho anh biết, anh lái xe tới đón em.” Nói tới đây anh không kiềm chế được, lên tiếng trách móc: “Ngày đầu tiên đi làm, người ta là người như thế nào em cũng không biết mà em lại say mềm như thế trong xe người ta. Nếu người ta có ý đồ gì xấu thì em làm sao?”

Anh gọi điện thoại cho Cố Nguyên đi đón mình sao? Tô Dao im lặng không nói. Cô không thể nói với Cố Nguyên những gì đã xảy ra với cô rất lâu trước đây, những gì lẽ ra không nên xảy ra đều đã xảy ra. Tô Dao cúi đầu ôm mặt, uống say, rồi cả việc sáng nay cuống cuồng chạy đi làm, thêm vào đó là những lời trách móc của Cố Nguyên khiến đầu cô cứ ong ong lên: “Em đau đầu.”

Cố Nguyên hít thật sâu rồi khẽ thở ra, cố kiềm chế cơn giận trong người, nhìn Tô Dao: “Anh cảm thấy công việc của em rất có vấn đề, ngày đầu tiên đi làm đã thế này, không biết sau này sẽ còn thế nào nữa. Đau đầu thì đừng đi làm nữa, em bỏ công việc này rồi tìm một công việc bình thường khác đi.”

“Khó khăn lắm em mới tìm được một công việc tốt như vậy, Tô Thư và em cần công việc này...”

“Anh nói rồi, trước khi em ổn định, anh sẽ nuôi em và con.”

Cố Nguyên chau mày lại, giọng thêm lạnh lùng: “Tô Dao, em có cần phải phân rõ giới hạn giữa hai chúng ta khi chúng ta vừa mới ly hôn hay không? Đúng, anh biết em cần công việc này để nuôi em và con, anh không hy vọng em sẽ sống dựa vào anh. Thế nhưng, ngoài tình nghĩa vợ chồng, anh và em còn có tình cảm gần 30 năm trời, dựa vào anh lẽ nào khiến em cảm thấy không an tâm, khiến em mất mặt lắm sao?”

“Em sợ mình sẽ ỷ lại vào anh.”

Tô Dao nói khẽ, giọng nói run run đã làm tiêu tan cơn phẫn nộ của Cố Nguyên. Anh quay đầu nhìn cô nhưng cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh ánh nhìn của anh, giọng pha chút mệt mỏi: “Những năm qua lúc nào em cũng phải giữ gìn, em sợ mình sẽ ngày càng không thể rời xa anh được.”

“Dao Dao...” Cố Nguyên định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị những lời vừa nói của Tô Dao ngăn lại. Cô ngoảnh đầu nhìn anh, cười khẽ: “Trước đây vì Tô Thư và vì phải trả nợ nên chúng ta mới kết hôn. Cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này đã trói anh lại lâu như vậy, em không muốn tiếp tục làm phiền anh nữa. Em không thể ỷ lại vào anh, Cố Nguyên ạ. Từ nay về sau em có cuộc sống của em, và anh cũng phải có cuộc sống của anh.”

Những lời nói của Tô Dao khiến lòng Cố Nguyên trào dâng một nỗi buồn, anh nhìn cô trầm ngâm: “Em sống cuộc sống của em? Em có dự tính gì cho cuộc sống sau này của em?”

“Em không biết.”

Trong đầu Tô Dao thoáng hiện lên hình ảnh Hứa Đông Dương, tim cô chợt thắt lại đau nhói, giọng bất giác chùng xuống: “Em biết là anh muốn tốt cho em. Công việc này em cũng không muốn làm tiếp nữa, nhưng trước mắt thực sự là em rất cần nó...”

Giọng của Tô Dao càng lúc càng nhỏ đi, cô nghĩ đến khả năng xấu nhất, dòng suy nghĩ đó khiến sắc mặt cô trở nên tái mét.

Tô Dao ngẩng lên nhìn chăm chăm vào Cố Nguyên. Anh nói đúng, ngày hôm qua sau khi phát hiện ra cấp trên của mình là Hứa Đông Dương, cô đã không còn muốn ở bên cạnh anh ta. Ban đầu cô cũng có ý định sẽ từ bỏ, tránh xa anh, càng xa càng tốt. Huống hồ, huống hồ... Tô Dao càng nghĩ càng sợ, mặt cô trắng bệch, trong nhà còn có Tô Thư giống như một quả bom hẹn giờ. Nếu Hứa Đông Dương phát hiện ra điều gì đó thì phải làm sao?

“Được, em sẽ từ bỏ công việc này để tìm công việc khác.”

Tô Dao đột nhiên nói giọng quả quyết, Cố Nguyên có vẻ hơi ngạc nhiên: “Em đồng ý?”

“Em đồng ý. Em cũng cảm thấy công việc này không thực sự phù hợp với em, em muốn chăm sóc con, sau này còn phải tiếp khách kiểu này nữa thì em biết phải làm sao?” Tô Dao ngừng lại: “Sợ rằng trước mắt phải nhờ anh nuôi mẹ con em

Nghe những lời nói này của Tô Dao, sắc mặt Cố Nguyên có phần giãn ra, dù không hiểu rõ tại sao cô lại thay đổi thái độ nhanh đến vậy nhưng anh rất hài lòng với kết quả này: “Được, em bỏ đi. Cuối tuần bố mẹ tới anh sẽ giải thích thay em.”

Dù đã quyết định bỏ việc, Tô Dao vẫn chưa thể bình tâm trở lại. Cô lên thu dọn đồ đạc cá nhân. Vừa đi làm được một ngày nên cô không có nhiều vật dụng, có đi cũng gọn ghẽ.

Tô Dao đến văn phòng, vẫn chưa kịp viết đơn xin nghỉ theo dự định thì thư ký Trương đã qua gõ cửa: “Cô Cố, cô chuẩn bị nhanh lên. Ngay bây giờ phải họp tại tầng 15, những tài liệu cần thiết tôi đã đặt ở đó hết rồi. Cô lên cùng phó tổng, nhớ ghi lại nội dung cuộc họp nhé.”

Tô Dao đứng đó, phút chốc như rơi vào ngã ba đường. Cuối cùng thì tinh thần trách nhiệm đã chiến thắng, Tô Dao cầm tập hồ sơ mà thư ký Trương đã chuẩn bị giúp, đi tới phòng họp.

Thôi thì làm hết buổi sáng hôm nay, sau giờ nghỉ trưa làm đơn xin nghỉ việc rồi buổi chiều nói cũng được.

Vừa bước vào cửa phòng họp, Tô Dao nhận thấy không khí có phần khác thường, hôm qua tổng giám đốc Hàn vẫn còn tươi cười thì giờ ngồi trên ghế trầm ngâm. Hứa Đông Dương đã yên vị, ngồi đối diện với tổng giám đốc Hàn. Những người còn lại thì Tô Dao đều không quen. Rất may là thư ký Trương đã theo sau, ra hiệu cho Tô Dao đưa tài liệu cho Hứa Đông Dương, rồi ngồi phía sau anh.

Cửa phòng họp đóng lại. Máy chiếu được mở lên, cả phòng họp im phăng phắc. Tổng giám đốc Hàn nghiêm mặt nhìn xung quanh một lượt, chậm rãi nói: “Anh Thượng, anh nói xem, việc này là

Người đàn ông bị gọi tên liền đứng dậy, nhìn tổng giám đốc Hàn một cách lo lắng rồi nhìn Hứa Đông Dương: “Tổng giám đốc Hàn, những sản phẩm mới lần này đều có lỗi kỹ thuật nghiêm trọng. Tuần trước tổ sản xuất của anh Vương có sử dụng khuôn mới để sản xuất thử 100 mảnh, kiểm tra chất lượng thì toàn bộ đều báo phế phẩm.”

“Rầm” một tiếng, Tô Dao giật
<<1 ... 45678 ... 39>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
341/3922

Insane