Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Ông Chủ Là Cực Phẩm-full

Lượt xem :
> ***

Sau khi rời khỏi triển lãm nhiếp ảnh, Nguy Đồng mời Nhược Thần ăn một bữa lớn. Ăn xong hai người có giao ước đến sân thể dục trường tiểu học cách nhà không xa chạy bộ tiêu cơm.

Mười một tuổi Nhược Thần vào Nguy gia, anh từng học cùng Nguy Đồng ở đây suốt hai năm.

Nguy Đồng lúc nhỏ vô cùng nghịch ngợm. Có một lần vào tiết thể dục bị thầy giáo phạt chạy quanh sân. Lúc đó là giờ tan học, cả sân chỉ có một mình cô, càng chạy càng đói, cô suýt khóc. Sau đó Nhược Thần tìm đến, vứt cặp sách, chạy cùng cô, vừa chạy vừa kể truyện cười trêu cô. Sau khi chạy xong, anh dẫn cô đến quán ăn vặt trước cổng trường ăn canh há cảo và bánh ngọt. Tối đó về nhà, hai đứa đã ăn no nhưng sợ cha biết chuyện bị phạt chạy nên ăn sạch bữa tối hôm đó.[d☺n"> Kết quả không chịu được, đến nửa đêm, cả hai không hẹn mà cùng chạy ra võ đường tiêu cơm.

Gió đêm phả lên mặt Nguy Đồng, nhìn sân thể dục quen thuộc, những ký ức còn nhỏ lần lượt hiện ra trước mắt.

Nhớ lúc đó, ngày tháng thật đơn giản mà vui vẻ. Nhược Thần tuy không phải là anh ruột của Nguy Đồng, nhưng đối với cô rất tốt. Cô thường xuyên nghịch ngợm nhưng người bị phạt lại là anh.

Anh cũng từng nói, bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần có anh, không ai có thể bắt nạt cô.

Nhưng mà, chuyện trên đời này, luôn không được lâu dài như mình mong muốn. Tất cả kết thúc khi cô mười tám tuổi. Mẹ cô mất đột ngột, không ai có thể cứu vãn hay ngăn chặn, nhưng cô dường như đi vào ngõ cụt, không thể quay đầu được.

Năm lớp mười hai, Nguy Đồng hoàn toàn suy sụp, sau khi thi trượt đại học cô càng thay đổi, cả ngày đi theo đám lưu manh đánh nhau gây chuyện. Cha cô vì cái chết của mẹ cô mà day dứt tự trách, không khuyên được cô. Cả Nguy gia, chỉ có Nhược Thần mới có thể áp chế được cô.

Cho đến sau này, cô gặp Lăng Thái ở quán bar, qua một đêm, cô hoàn toàn tỉnh táo lại. Cô chỉ muốn bỏ mặc tất cả, rốt cuộc vẫn không đến mức sa đọa. Bí mật đêm đó, ngoài Hình Phong Phong và Tô Sung, cô không nói cho ai, chỉ nhuộm lại tóc, bắt đầu học lại lớp mười hai.

Cha cô không hỏi ra nguyên nhân, chỉ vui mừng, chiều cô hơn lúc trước. Sư huynh đệ khác cũng rất chiều cô, đặc biệt là Nhược Thần, gần như tất cả tiền làm thêm đều dùng để mua đồ ăn cho cô.

Sau đó nghĩ lại, chắc là vì nguyên nhân này hại anh mãi không tìm được bạn gái. Bây giờ anh cũng coi như thành công quay về, cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.

"Kết hôn?" Trên đường về nhà, Nhược Thần bị hỏi chuyện quan trọng đó, anh cười, "Anh cũng muốn, nhưng vẫn chưa tìm được bạn gái."

"Không sao, từ bây giờ bắt đầu tìm, rất nhanh thôi."

Nhược Thần quay đầu nhìn cô, đôi mắt màu nâu dưới ánh đèn trở nên lấp lánh như sao, "Đồng Đồng, em lúc nào chuẩn bị tìm bạn trai?"…

Đại tiểu thư Nguy gia nghe thấy vậy lập tức bực bội.

Lại còn bạn trai! Cô sắp thành phụ nữ ly hôn rồi! Thật không biết nợ họ Lăng kia cái gì. Đi làm chăm chỉ, đầu tiên bị người cháu theo đuổi rồi bị đá, sau đó kết hôn một cách kỳ lạ, rồi lại bị ly hôn cũng kỳ lạ không kém.

Nghe Hình Phong Phong và Tô Sung nói phụ nữ đang yêu sẽ tuyệt vời thế nào, còn về phần mình, cô chẳng cảm thấy gì hết ngoài phiền phức. Đây cũng là nguyên nhân trước đây cô không nhắc đến chuyện này với Nhược Thần.

Cô thật sự không biết nói từ đâu với anh. Sáu năm trước là cô tự gây chuyện?

Nguy Đồng lúc này không hề biết, sau đó, không cần cô phiền não, tự có người chủ động mở miệng giải thích.

Chương 41: LẦN TRẠM TRÁN ĐẦU TIÊN
Chiếc xe màu tàn thuốc quen thuộc đứng lặng lẽ phía đầu con phố cũ.

Trái tim Nguy Đồng đột nhiên đập thình thịch, cô bất giác nuốt nước bọt.

Nguy Đồng nghĩ, có lẽ cô là người duy nhất trên thế giới này chủ động ly hôn với chồng, trong khi vẫn còn say đắm anh ấy như vậy.

Cô lại nghĩ, nửa đêm nửa hôm rồi, anh còn mặc đẹp như vậy là muốn làm gì. Chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, ống tay áo được sắn gọn gàn, để lộ bàn tay trắng mềm, và cánh tay rắn chắc của anh, hai chiếc cúc nơi cổ áo được nới lỏng, như phô diễn chiếc mặt dây chuyền thánh giá lấp lánh dưới ánh đèn đường. Cộng thêm chiếc quần tây màu nhạt, càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ từ cơ thể anh. Anh mở cửa bước ra, đứng đó nhìn cô với ánh mắt thật trìu mến như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nguy Đồng phải cố gắng hết sức, mới có thể kiềm chế không lao đến ôm chầm lấy anh mà hôn tới tấp. Trong lúc kích động như vậy, đương nhiên Nguy Đồng không thể nhận ra ánh mắt Lăng Thái khẽ lướt qua phía Nhược Thần đang đứng cạnh cô, cũng như cái nhíu mày không mấy vui vẻ của Lăng Thái.

"Em về rồi?" Cuối cùng vẫn là anh lên tiếng trước.

"Sao anh biết em sẽ về nhà vào lúc này?" Câu hỏi của cô thật ngốc nghếch.

"Anh đã đợi em hai tiếng đồng hồ rồi." Đuôi mắt anh khẽ động, giọng nói điềm nhiên.

"Đâu có ai bắt anh đợi!" Nguy Đồng bĩu môi.

Thái độ đó khiến ánh mắt anh nhìn cô trở nên sâu xa hơn, chính trong lúc cô bắt đầu cảm thấy nổi da gà thì Nhược Thần vui vẻ lên tiếng, "Chào anh! Tôi là đại sư huynh của Đồng Đồng, xin hỏi muộn như vậy anh tới tìm cô ấy có việc gì không?"

Lăng Thái khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên, "Chào anh. Thật ra cũng không có việc gì, chỉ vì không muốn quấy rầy cha, nên tôi đứng đợi ở đây."

"Cha?" Nhược Thần khó hiểu.

"Đó là cha em, không phải cha anh!" Nguy Đồng xen vào. Chiều nay còn muốn nhanh chóng đón cô đi làm thủ tục ly hôn, bây giờ còn một điều cha, hai điều cha, đúng là giải dối. …

Nụ cười nơi khóe môi Lăng Thái càng khoét sâu, nhưng Nguy Đồng lại cảm thấy anh có chút gì đó tức giận, đang phân vân xem cảm giác đó có đúng hay không, thì anh đã bước tới trước mặt cô, theo thói quen, đưa tay vuốt mái tóc cô.

Những ngón tay thon dài của Lăng Thái bị một bàn tay to lớn khác chặn lại, Lăng Thái bất ngờ ngoảnh đầu sang, đối diện với đôi mắt đầy cảnh giác của đối phương, Lăng Thái hiểu ra, nhẹ nhàng thu tay lại, chậm rãi nói, "Anh hiểu lầm rồi, tôi là chồng của cô ấy."

***

Chồng, hay còn gọi là ông xã, là đối tượng hôn nhân được luật pháp thừa nhận, là người có quyền lực cao nhất và duy nhất đối với tất cả những hành động từ vuốt tóc, nắm tay hay thậm chí là XXOO.

Lúc đó, cho dù Nguy Đồng có cố đính chính lại rằng hai người họ sắp ly hôn, nhưng Nhược Thần vẫn không khỏi bàng hoàng trước thông tin đột ngột này. Tối hôm đó, tất cả mười một sư huynh đệ Nguy gia không ai được ngủ yên, từng người từng người một theo thứ tự được đại sư huynh chỉ đích danh lên tường thuật lại chuyện này từ đầu tới cuối.

Sau khi làm rõ mọi chuyện, sắc mặt Nhược Thần càng trở nên khó coi, anh kết luận một câu: Hồ đồ!

Và thế là sắc mặt của những người còn lại cũng khó coi theo. Bọn họ dường như có thể dự đoán được cuộc sống gia đình đầy "sóng gió" trong những ngày tiếp theo...

Còn về phía Nguy Đồng, sau khi Lăng Thái nói rõ thân phận của mình, cũng không tránh khỏi một cuộc nói chuyện thẳng thắn giữa hai người.

"Mấy ngày trước anh có chút việc bận."

"Vâng." Thái độ của anh rất bình thản, còn cô thì muốn nổi điên. Cô vò đầu suy nghĩ, sau đó bất lực lên tiếng, "Không sao, dù gì thì ngày nào em cũng rảnh, đợi anh có thời gian thì chúng ta đi làm thủ tục."

"Nguy Đồng." Anh đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, hai ngón tay xoay tròn một lọn tóc, "Em không biết tín đồ đạo Thiên Chúa không được ly hôn sao?"

"Hả..." Nguy Đồng há hốc miệng, ngây người tại chỗ.

Không phải cô cố tình làm ra vẻ ngớ ngẩn, mà thật sự là câu nói đó đã khiến cô quá bất ngờ. Không, phải nói là quá vui mừng mới đúng.[lⓔ"> Tín đồ đạo Thiên Chúa không được ly hôn? Cũng tức là Lăng Thái không thể ly hôn với cô? Hay nói một cách khác, hai người vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau?

Thông tin này thật sự khiến người khác quá hưng phấn, nếu có thể, Nguy Đồng thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười thật lớn. Nhưng bây giờ đang ở trước mặt Lăng Thái, sắc mặt của anh rõ ràng là không lấy gì làm vui vẻ. Để tránh khiến anh càng tức giận, cô quyết định kiềm chế niềm vui đó.

"Em không biết mà..." Cô chớp chớp mắt, ánh mắt thật ngây thơ vô tội.

"Vậy bây giờ em biết rồi chứ?" Anh khẽ nhíu mày.

"Vâng." Nguy Đồng thật thà gật đầu, cố kiềm chế nụ cười, cô dùng ánh mắt đầy cảm thông vỗ nhẹ vai anh, "Thật ra... nếu đã như vậy, thì anh cũng đừng buồn, trên đời này chuyện gì cũng có cách giải quyết, chuyện gì cũng có thể bàn bạc mà, đúng không?"

Những chuyện tình yêu tan tan hợp hợp này Nguy Đồng không mấy có kinh nghiệm. Ban đầu thấy anh tức giận, cô suy nghĩ cả ngày trời mới nén nỗi đau nghĩ ra cách đó, bây giờ nghe anh nói không thể làm vậy được, ngoài niềm vui sướng khôn siết ra, đương nhiên cô cũng cảm thấy có chút tội lỗi, nên mới xuống nước, nói vài câu dễ nghe an ủi anh một chút cũng là chuyện nên làm.

Thấy anh không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt sâu xa đó nhìn mình, cô cúi đầu, bẽn lẽn hỏi, "Vậy chi bằng anh nói xem bây giờ phải làm thế nào?"

Sếp lớn nhà họ Lăng hạ lệnh xuống, "Đi thu dọn đồ đạc, tối nay về với anh."

Không thể ly hôn, vậy là vẫn còn cơ hội làm cho anh yêu cô. Nguy Đồng lập tức vứt bỏ ngay ý định cho anh một bài học vào xọt rác, thái độ ôn hòa, cử chỉ dịu dàng nói, "Nhưng em vẫn muốn ở lại đây một hai ngày..."

Anh nhìn cô, ra hiệu cho cô nói tiếp.

"Đại sư huynh mới về, cả nhà khó khăn lắm mới có dịp đoàn tụ..."

Lăng Thái khẽ nheo mắt, hình như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lập tức đồng ý, "Cũng được, dù gì thì mấy hôm nay anh cũng bận chút việc, em ở đây ít ra cũng có người chăm sóc." Nói đoạn, ánh mắt anh chợt dịu dàng, lưu luyến không nỡ rời khuôn mặt cô. Anh đưa rộng vòng tay về phía cô, "Lại đây nào."

Nguy Đồng ngượng ngùng, rồi bước nhanh về phía anh. Những ngón tay thon dài vuốt nhẹ khuôn mặt cô, "Mấy ngày nay em đã làm những gì?"

"Ăn cơm, ngủ. đánh nhau."…

Khóe môi Lăng Thái khẽ cong lên, cố nhịn cười, "Ừ, em vui vẻ thật đó. À phải rồi, mấy ngày nữa có lẽ anh không ở thành phố Z, nếu em có chuyện gấp, không tìm được anh thì cứ gọi cho Lục Lộ." Nghĩ một chút, anh nói tiếp, "Ra ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh ấy, thời gian này anh ấy sẽ là lái xe riêng của em, không cần khách sáo."

"Thật chứ?" Nguy Đồng nhảy lên vui sướng.

"Anh đã gạt em bao giờ chưa?" Ngón tay thon dài âu yếm chạm nhẹ lên môi Nguy Đồng. Anh cúi đầu hôn cô, một nụ hôn thật vội, anh nghe rõ tiếng đập nơi tim mình.

Mấy ngày không gặp, đúng là nhớ thật.

Nụ hôn thật ngắn, đôi môi mềm mát lạnh của Lăng Thái như một chiếc lông vũ, khẽ lướt qua môi cô rồi vội vàng rời đi. Sự tiếp xúc trong giây lát đó đã khiến Nguy Đồng hồn bay phách lạc. Gương mặt anh gần trong gang tấc, dưới ánh đèn vàng êm dịu, ánh mắt trìu mến mê hoặc, nụ cười tuyệt đẹp khiến cô thần hồn điên đảo. Nhịp đập trái tim cô bắt đầu rối loạn, như chú nai con nghịch ngợm,[qu๖ۣۜY"> chỉ cần một chút không cẩn thận là có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhìn theo bóng anh đang quay trở lại xe, Nguy Đồng mặt ửng hồng, miệng lẩm bẩm, "Dám hôn trộm mình..."

Không ngờ, Lăng Thái trước khi mở cửa bước vào trong xe còn ngoảnh đầu lại cười, "Lần sau sẽ để em hôn trộm anh."

"..." Lại một lần nữa bị câu nói của anh trêu chọc, nhưng đáng chết là cô lại cảm thấy vô cùng vui sướng. Đúng là vô dụng, vô dụng, vô dụng mà!

***

Mấy ngày sau đó, đại tiểu thư Nguy gia tươi như nắng mùa thu, còn đại sư huynh thì lại âm u như tiết trời đông.

Các sư huynh đệ Nguy gia lại càng thêm thiểu não, sau đó cuối cùng thì ông Nguy cũng nhận thấy sự khác thường, bèn gọi cô con gái rượu tới bên thì thầm to nhỏ, hỏi xem Nhược Thần rốt cuộc là có chuyện gì.

Nguy Đồng tỏ ý bản thân cô cũng không được rõ, có lẽ là vừa về nước chưa quen thủy thổ. Hoặc là khi trở về thì nghe tin cô đã kết hôn, trong khi bản thân đã ngoài ba mươi mà vẫn chưa có một mảnh tình nào vắt vai, nên tâm trạng không được ổn định...

Ông Nguy nghe cô con gái phân tích một hồi, thấy cũng có lí, bèn nói nhỏ gì đó vào tai Nguy Đồng. Cô gật đầu lia lịa, thán phục cha mình đúng là túc trí đa mưu.

Qua hai ngày nữa là tới sinh nhật lần thứ hai lăm của Nguy Đồng, hàng năm mỗi lần tới sinh nhật cô, đều là ông Nguy đích thân xuống bếp, cả nhà quây quần ăn uống một bữa no say, sau đó tất cả góp tiền đưa thẳng cho Nguy Đồng, coi như quà sinh nhật.

Nhưng năm nay ông Nguy nói Nhược Thần mới về nước, giới trẻ nên ra ngoài vui chơi cho thoải mái. Hôm nay lại đúng vào thứ bảy, ngoài những sư huynh đệ phải làm thêm, hầu hết đều được nghỉ, nên cả hội rủ nhau tới nhà hàn
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
514/514

Disneyland 1972 Love the old s