XtGem Forum catalog
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải-full

Lượt xem :
muốn tôi quỳ gối ở cửa nghênh đón anh vào nhà?”

“Vậy thì không cần.” Trong nụ cười của Chân Lãng có mấy phần nghiền ngẫm, “Nếu là vợ chồng, vậy nghĩa vụ vợ chồng thì sao?”

Cổ Thược phồng má, “Vừa mới nói xong, còn muốn nói cái gì?”

Chân Lãng bất lực lắc đầu, “Không phải em coi quét nhà giặt quần áo là nghĩa vụ vợ chồng chứ?”

“Vậy còn gì nữa?”

Ngón tay Chân Lãng nâng cằm cô, “Anh muốn chỉ cùng giường chung gối, cá nước thân mật, triền miên quyến luyến, hiểu không?”

Hiểu, cô đương nhiên hiểu cái gì là cá nước thân mật, cái gì là triền miên quyến luyến, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện mình và Chân Lãng ở trên giường gió nổi mây vần.

Thật ra, vóc người của hắn không tệ, cảm giác khi vuốt ve cũng rất tốt, xúc cảm không tồi, thoải mái hơn cả gối ôm, nhưng…

“Anh thật tà ác.” Cô bực bội phun ra một câu, “Chúng ta là bạn tốt, anh sao có thể nghĩ đến chuyện này.”

“Anh cũng là đàn ông.” Chân Lãng cúi đầu, giọng nói đầy sức hút, “Hơn nữa còn là một người đàn ông khỏe mạnh, trẻ tuổi cường tráng, có nhu cầu bình thường.”

“Không được.” Cổ Thược buông xuống một câu, “Nghĩ cũng không được nghĩ.”

Cô quay đầu lên lầu, Chân Lãng dựa vào một bên xe, bàn tay cắm trong túi quần, ánh mắt nhìn theo bóng lưng cô bỏ đi, khóe môi vẫn mang theo mỉm cười nhàn nhạt.

Cho đến khi bóng người ôm đứa bé biến mất trong ánh mắt, hắn mới từ từ đóng cửa xe, đuổi theo bước chân của cô lên lầu.

Cổ Thược ôm một bụng uất ức, vừa mới bước vào cửa đã bị mẹ già đại nhân đón đầu, “Bảo con mang cháu đi tiêm phòng, con lang thang ở ngoài đến giờ mới về? Mấy giờ rồi mà mới mò về?”

“Con…” Cổ Thược nghẹn ngào oan uổng một chữ cũng không nói lên lời, mở tròn mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy đau lòng của mẹ già đi về phía cô, cảm động trong lòng vừa dâng lên, đứa bé đã bị người ta ôm đi, “Con ngoan ngoan, để bà xem chỗ tiêm kia nào, có còn đau nữa không?”

Một chút ít cảm động vừa dâng lên đã như ngọn lửa nhỏ gặp phải gió lạnh vô tình, phù một cái, tắt ngấm.

“Vì sao không hỏi con?” Cô đứng ở cửa, giống như đang tranh sủng, “Nhỡ may con bị cướp bóc, hoặc bị sàm sỡ, mẹ cũng không lo sao?”

“Cướp bóc?” Mẹ Cổ vuốt ve đứa trẻ, không thèm nhìn cô lấy một cái, “Cũng không đánh lại được con, làm gì có chuyện sàm sỡ, có mắt cũng sẽ không nhìn trúng con.”

Đây, đây là mẹ nói con gái sao, quá đả kích người ta.

Cổ Thược yên lặng cởi giày, một mình làm ổ trên sofa bật điều hòa, tự thương cảm chính mình.

Sớm biết vậy cô đã không trở về. Cứ ngây ngốc ở bên kia lại tốt, chụp hình của cô, ăn cơm của cô, cho dù sống cùng một nhà với Chân Lãng cũng tốt hơn ở đây, ít nhất người kia cũng cho cô ăn ngon.

Chuông cửa chợt vang lên, cô nhảy người lên đi về phía cửa, quả nhiên, mở cửa ra đã thấy chính là cái người vừa chia tay, mình đang nghĩ đến, cộng thêm là ông chồng mới nhận chức —- Chân Lãng.

“Anh đến làm cái gì?” Cô thấp giọng, đề phòng nhìn hắn chằm chằm, xoay người muốn đóng cửa lại.

Chân Lãng đưa tay giữ cánh cửa, “Em mua di động chưa?”

Cổ Thược lắc lắc đầu.

Kể từ sau lần rơi xuống nước đó, di động cũng thành cục gạch, lại mấy sự kiện liên tiếp xảy ra, cô căn bản không có thời gian đi mua di động, sau khi về nhà lại không ra khỏi cửa, việc này cũng bị vứt ra khỏi đầu.

“Anh mua rồi, em có muốn xem một chút không?” Hắn giơ giơ cái hộp trong tay.

Sao!?

Cổ Thược nhanh chóng bắt được hình ảnh trên cái hộp, ánh mắt lập tức sáng lên, nhảy người lên, “Đưa cho tôi xem.”

Nhìn Cổ Thược nhảy lại đây, Chân Lãng rất tự giác khẽ hạ đầu xuống, môi chà quà hai bên má Cổ Thược, một cánh tay tự nhiên ôm lấy cô, cuối cùng cô từng bước chạy vào trong lòng một người.

Cổ Thược cướp được chiếc hộp di động, vui vẻ móc những thứ trong hộp ra, Chân Lãng vòng một tay bên hông cô, cúi đầu nói bên tai cô, “Vào trong nhìn?”

“Ừ.” Cổ Thược nghịch nghịch di động, bị Chân Lãng kéo vào cửa, một đường kéo tới sofa.

“Lần trước em nhìn chằm chằm tạp chí chảy nước miếng, là cái này phải không?” Chân Lãng nhìn Cổ Thược vui vẻ đùa nghịch, trong mắt chứa một vẻ dịu dàng.

Cổ Thược không thèm ngẩng đầu, “Ừ, nhưng tôi nghĩ không lên thành phố sớm đươc, dù sao anh hại tôi làm hỏng di động, đương nhiên phải bồi thường cho tôi.” Cô hoàn toàn không chú ý tới mình đang ngồi giữa hai chân người nào đó, bị ôm lấy từ phía sau.

“Được!” Chân Lãng uể oải gối đầu trên vai cô, cùng cô nghiên cứu chiếc di động mới.

“Nhưng…” Cổ Thược ngẩng mặt lên, bỗng nhiên ánh mắt dừng trên tay Chân Lãng, đưa tay ra, “Anh, đưa tôi xem.”

Chân Lãng ngẩng ra, “Không cho.”

“Đưa tôi!” Dã man kéo vạt áo sơ-mi của hắn một cái, bất kể trên người rốt cuộc là hàng hiệu gì, giá trị bao nhiêu, “Anh nhất định cất giấu riêng, nhiều năm như vậy, tôi hiểu anh rất rõ.”

Chân Lãng thuận thế bị cô áp đảo, buồn cười, “Thật không?”

Bất chấp tất cả, tay cô với vào trong túi áo Chân Lãng, lục lọi, Chân Lãng cười, tùy ý cô.

Sau một trận sờ soạng, Cổ Thược mò ra được một chiếc di động cùng loại trên người Chân Lãng, cười vênh vang, “Tôi biết mà, anh tư tàng.”

“Em xem cái gì?” Ánh mắt Chân Lãng dừng lại trên màn hình lớn của di động, chính mình trong hình.

“Nhìn xem anh dám để lại màu bạc cho mình, màu đen cho tôi, bất mãn.” Cổ Thược hừ một cái, nhanh chóng tháo vỏ di động của anh ra, “Đổi, tôi muốn màu này, màu đen cho anh.

Mỉm cười một cái, Chân Lãng bất đắc dĩ, “Đổi đi, đổi đi.”

“Vậy còn được.” Cổ Thược vui vẻ cười lớn, “Nể mặt cái di động này, tha thứ cho anh.”

Tha thứ cái gì?

Dường như hai ngày nay anh đắc tội cô, chính là lừa cô kết hôn sao?

Nhưng người nào đó hoàn toàn không có ý thức về ý nghĩa của câu nói này, nhanh chóng rút sim của Chân Lãng ra cho vào máy màu đen, tự mình ôm máy màu bạc chơi trò chơi.

“Có thưởng không?”

“Thưởng?” Cổ Thược ngẩng đầu, hô to một tiếng với nhà bếp đối diện, “Mẹ, hôm nay Chân Lãng ở đây ăn cơm, đùi gà cho hắn.”

“A Lãng đến à?” Giọng nói mẹ Cổ truyền ra từ trong bếp, “Nha đầu, đổi hộ khẩu chưa?”

Chân Lãng cười một tiếng quỷ dị, “Đổi rồi ạ.”

“Vậy nha đầu, con để vào ngăn kéo đi.”

Cổ Thược trả lời một tiếng, cầm hộ khẩu vào phòng. Còn Chân Lãng, cầm lấy chiếc di động màu đen, khởi động nguồn, trên màn hình sáng lên hình ảnh bảo vệ.

Môi hồng mày liễu, bất lực cúi đầu, tay che trước ngực, mái tóc như tơ, lộ nửa bờ vai, ánh mắt vừa thanh khiết lại có vài phần ai oán.

Trên mặt có hai vạt ửng hồng xinh đẹp ngây ngô, ba phần quyến rũ, so với tấm biển treo trên “Golden Sunflower” ngày đó còn tự nhiên xinh đẹp hơn.

“Đồ ngốc, đã biết tính cách em mà, luôn luôn phải tranh với anh.” Chân Lãng thở dài, giọng nói yêu chiều, đáng tiếc rằng người vừa vào phòng không có cơ hội nghe.

Chương 41: Suýt chút nữa bắt gian tại giường.
Bữa cơm hôm nay biến thành cuộc tụ họp của nhà họ Chân và nhà họ Cổ, là thói quen liên hệ tình cảm đã mười mấy năm.

“Nha đầu, đùi gà con thích nhất.” Mẹ Chân luôn luôn thích Cổ Thược, không chút do dự gắp đùi gà bỏ vào bát Cổ Thược.

Đôi mắt Cổ Thược cười đến mức cũng cong lên, liên tục cầm bát duỗi qua, “Cảm ơn mẹ Chân.”

Cô trộm liếc Chân Lãng, người nào đó đang cầm bát, ánh mắt lướt qua, ý tứ cô hiểu rất rõ.

Vừa rồi hình như đã đồng ý cho hắn ăn đùi gà, phải không?

Cổ Thược rất tự nhiên gắp đùi gà bỏ vào bát Chân Lãng, “Cho anh ăn.” Cúi đầu bới cơm của mình rồi ăn.

Ăn được hai miếng, cô bỗng phát hiện bên cạnh mình rất yên tĩnh, khi ngẩng đầu, phát hiện bố Chân mẹ Chân, còn có cả bố mẹ mình đang kinh ngạc trừng mắt nhìn mình, đôi đũa bố Chân dừng trên không trung, vẫn còn đang gắp một miếng xương sườn, như bị điểm huyệt.

Chân Lãng gắp đùi gà lên, rất thuận mồm cắn một miếng, bốn vị đại nhân lại lần nữa đồng thời há hốc mồm kinh ngạc, ánh mắt chuyển từ trên người Chân Lãng đến trên mặt Cổ Thược.

Mẹ Cổ dùng tay chọc bố Cổ, “Lão già, ông nhìn thấy không? Nha đầu lại đưa thức ăn cho người khác.”

“Nhìn, nhìn thấy.” Bố Cổ có chút mong đợi, “Nha đầu mười mấy năm không làm chuyện này, cái này quá ly kỳ.”

Cổ Thược ngẩng đầu lên từ trong bát, bị ép giữa ánh mắt của mọi người, không chút suy nghĩ vươn đũa vào trong bát Chân Lãng cướp đùi gà về, cắn một miếng thật mạnh, “Vừa rồi không thấy rõ ràng, bây giờ con ăn.”

Điều này, ngay cả mẹ Chân cũng ngây cả người, “Nha đầu, đùi gà này Chân Lãng đã ăn rồi.”

Cổ Thược có chút luống cuống, gắp cái đùi gà bị Chân Lãng cắn một miếng mình gặm một miếng, không biết làm thế nào cho phải, nhìn bốn đôi mắt như có điều suy nghĩ, cô vô thức vung đũa, chiếc đùi gà kia lại bay vào bát Chân Lãng, “Cho anh.”

“Ừ.” Chân Lãng như không cảm nhận được cái gì, cắn rất tự nhiên, ánh mắt bình tĩnh.

“Cái này…” Bố Chân không hổ là đã trên thương trường nhiều năm, tư thế bình tĩnh của Chân Lãng vừa nhìn đã biết di truyền từ ai, ông ho nhẹ một tiếng, “Các con gần đây ở bên kia thế nào?”

“Không tệ.” Chân Lãng yên ổn nhàn nhã trả lời, Cổ Thược vùi đầu ăn cơm, không trả lời.

“Bố cũng nghĩ vậy.” Nụ cười của bố Chân mang theo chút ý tứ sâu xa, “Trước kia nha đầu chưa bao giờ gắp thức ăn cho người khác, con cũng chưa bao giờ ăn những thứ người khác đã ăn, mới mấy tháng ngắn ngủi mà đã khác nhiều.”

“Khụ khụ…” Cổ Thược bị sặc một miếng cơm, che miệng ho khan, ánh mắt ý thức chuyển về hướng Chân Lãng, “Không a, chúng con nào có khác gì?”

Nói quá nhanh, cắn một phát vào môi trong của mình, Cổ Thược đau đớn khẽ hít một hơi, nhe răng nhếch miệng.

Là người, luôn luôn có tật giật mình, giống như Cổ Thược vậy, luôn cảm thấy ánh mắt bố mẹ mình và bố Chân mẹ Chân rất quái lạ, thậm chí cô không dám ngẩng đầu nhìn.

Chân Lãng tiếp tục ăn như không có chuyện gì, “Từ nhỏ không phải bọn con luôn tương thân tương ái thế sao?”

Hai đôi bố mẹ suy nghĩ một chút, đều tự gật đầu.

Che miệng liếm liếm môi, Cổ Thược đau đớn khụt khịt, vô cùng đáng thương nhìn Chân Lãng ở đối diện, vẻ mặt Chân Lãng không chút thay đổi, nói cười với bố Cổ mẹ Cổ, không thèm liếc nhìn cô một cái.

Cổ Thược uất ức rút ánh mắt về, từ từ đào cơm, đầu cũng không ngẩng.

Chân Lãng chết tiệt, Chân Lãng thối, đều tại sao chổi nhà hắn ngồi đối diện mình, hại cô ăn cơm cũng cắn phải môi…

Vừa nguyển rủa trong lòng, Cổ Thược vừa chọc chọc bát cơm, giống như đó là mặt của người đối diện, dùng lực lại dùng lực, bỗng nhiên nghe thấy một câu, “Hộ khẩu của bọn con, mọi người đã xem chưa ạ?”

Cố Thược đứng bật lên, cái ghế phía sau theo đà đổ xuống, phát ra một tiếng vang lớn, “Chân Lãng, anh…”

Hắn không phải vừa hứa với cô sẽ không nói sao? Sao lại xoay người bán đứng cô như vậy?

“Nha đầu, con làm gì vậy?” Mẹ Cổ trừng mắt, “Không lễ phép.”

Cổ Thược phát hiện bố mẹ mình và bố Chân mẹ Chân đang có vẻ mặt rất kinh ngạc, lời nói vừa đến bên miệng lại phải nuốt ngược lại, “Con…”

Chân Lãng đưa bát cơm không tới trước mặt cô, “Xới cơm phải không? Giúp anh xới một bát, cảm ơn.”

Mẹ Cổ cười, “Không cần, con làm việc dì rất yên tâm, chỉ là chuyển hộ khẩu thôi, có gì phải kiểm tra?”

Tâm hồn đang bay lượn trong không trung mờ mịt của Cổ Thược lúc này mới nhẹ nhàng trở về, chậm rãi hạ xuống, thừa dịp mọi người không chú ý liếc hắn một cái, tâm không cam tình không nguyện cầm lấy cái bát của hắn.

Chuyển hộ khẩu thì chuyển hộ khẩu, cần nói dọa người như vậy sao?

Nén nhịn xúc động muốn úp bát cơm lên đầu hắn, Cổ Thược buồn bực tiếp tục đào cơm, yên lặng gắp thức ăn, yên lặng nguyền rủa Chân Lãng.

Đều tại hắn, nếu không phải tại hắn, cô sẽ không hốt hoảng như thế, giống như ngọn cỏ vừa thấy gió là lay.

“Đúng rồi, con gái của cô Trương ở phía trước, hôm nọ mới đưa thiệp mừng cho chị, mời chúng ta tuần sau đi tham dự hôn lễ của con bé.” Mẹ Cổ vô cùng hâm mộ nói với mẹ Chân ở đối diện.

Mẹ Chân cũng gật đầu, “Đúng vậy nha, tháng trước, con trai của dì Lý vừa mới sinh cho dì ấy một đứa cháu trai, mập mạp rất đáng yêu.”

“Cả con trai của lão Tôn nữa, hơi xấu xí một chút nhưng hai ngày trướ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
397/3978