Tiểu thuyết Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải-full
Lượt xem : |
nhiên cao giọng nói, “Thằng nhóc, mi có mấy sợi lông ngực?”
Cửa phòng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, trong tay cầm đĩa thức ăn còn bốc hơi nóng, trên eo còn buộc tạp dề, “Để thầy biết em có lợi gì?”
Tay Cổ Thược run lên, suýt nữa hất văng lon bia trong tay, “Sao anh lại ở đây?”
Anh bê đĩa thức ăn đưa đến trước mặt cô, “Lão già chuẩn bị món ăn cho cô, nếm thử mùi vị thế nào không?”
“Anh có hạ độc không?” Cổ Thược cảnh giác trừng mắt nhìn anh, đè xuống cái tay xúc động muốn giơ lên, “Nói anh đến đây làm gì trước, ông ấy là huấn luyện viên của tôi, không thân thiết gì với anh.”
“Thân thiết, vô cùng thân thiết.” Lão già nhanh chóng uống hết một lon bia, cầm lên mở lon thứ hai, “Ai nói nó…”
“Trước kia tôi thường hay chờ em luyện tập, ông ấy tốt xấu gì cũng coi như nhìn tôi lớn lên, sao có thể nói là không quen?” Chân Lãng liếc nhìn huấn luyện viên Chu một cái như có như không, người phía sau nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào miệng, không ngừng gật đầu.
“Giúp huấn luyện viên tìm bác sĩ.” Cổ Thược hờn dỗi bĩu môi.
Chân Lãng còn chưa lên tiếng, huấn luyện viên đã ra vẻ cánh tay mình khỏe mạnh, khua loạn lên, “Thầy rất khỏe, không cần.”
Hai đôi mắt khinh thường đồng thời trừng ông, huấn luyện viên đáng thương yên lặng cầm đũa, tiếp tục ăn, không dám lên tiếng kháng nghị nữa.
“Chỗ nào tốt nhỉ?” Chân Lãng nhìn thấy một giọt nước bên khóe miệng Cổ Thược, đưa tay muốn lau.
Cổ Thược nghiêng mặt một cái né tránh, ngón tay lướt qua môt, cô cảm thấy hai má rất nóng, lấy tay xoa xoa cũng không lau được hết cảm giác kia.
“Tùy ý anh, anh chọn là được.”
Dù sao ngày mai anh ta sẽ kết hôn, còn có thể áp bức cô được bao lâu?
“Vậy tôi sẽ suy nghĩ.”
Một đêm này, Chân Lãng ở trong bếp bận rộn làm đồ ăn, còn Cổ Thược và huấn luyện viên hâm hâm điên điên khi thì ca hát, khi thì cười to, hai người tính cách gần như giống nhau, náo loạn đến không thể vui hơn.
Chân Lãng nhìn vỏ bia đầy đất, còn cả hai người nằm trên thảm lăn qua lăn lại, đưa tay kéo Cổ Thược lên, “Nha đầu, về nhà.”
“Ừ.” Uống suốt một buổi tối, Cổ Thược rất vui vẻ nên cũng có chút say, cô vẫy vẫy tay với huấn luyện viên, dựa vào vai Chân Lãng lảo đảo bước đi.
Hai người đi dưới ánh trăng, trên con đường về chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, hai cái bóng trải dài dưới ngọn đèn đường, tà tà, dài dài.
“Chúng ta đã bao lâu không cùng nhau về nhà như thế này rồi?” Chân Lãng dắt tay cô, “Phải đến mười năm đi?”
“Từ sau khi anh hại tôi không thể vào đội tuyển quốc gia.” Cổ Thược oán hận.
“Không phải từ sau khi em lén nhận cho tôi một đống thư tình và quà tặng, ăn hết quà tặng, đọc một đống thư buồn nôn xong rồi không dám gặp tôi sao?” Chân Lãng hỏi ngược lại.
“Là từ khi anh nói nữ sinh chơi cùng tôi đều thầm yêu tôi, hại tôi một người bạn là nữ cũng không có.” Cổ Thược cố ý tranh cãi.
“Nữ sinh không để ý tới em, là em nói ai tới gần tôi sẽ đánh người đó, làm chính mình trở thành kẻ thù của mọi người, không phải sao?”
“Ý tôi là chỉ nam sinh, là anh cố ý làm người ta hiểu lầm, hại tôi ba năm trung học ngay cả một người bạn gái cũng không có!”
“Là em lấy tên tôi viết thư tình, làm bên cạnh ba năm cấp ba của tôi đều là con gái.”
“Là anh đã hứa với tôi cái gĩ cũng là của tôi, tự anh đi thu hút người ta, phá vỡ ước hẹn.”
Hai người vừa đi vừa chỉ trích lẫn nhau, gần như từng hạt vừng hạt kê của hơn hai mươi năm đều bị Cổ Thược lật lên, uống nhiều rượu càng làm ký ức của cô rõ ràng hơn.
“Em đã đồng ý đính hôn với tôi mà còn chạy trốn, chữ tín của em thì sao?”
Một câu nói của Chân Lãng làm Cổ Thược nghẹn lại một lúc lâu không nói nên lời.
Một lúc sau, cô mới lạnh lùng xì một tiếng, “Dù sao cũng tốt hơn anh, mới có mấy ngày đã đi tìm người khác, ngựa giống!!!”
“Ngựa giống?” Đôi mắt Chân Lãng nhíu lại, trong ánh mắt bay qua một tia sáng nguy hiểm, hai bàn tay bóp lấy vai Cổ Thược vây cô giữa bờ tường và thân thể mình, “Em nói tôi là ngựa giống?”
Mùi rượu trong cổ họng Cổ Thược vọt lên, cô bất chấp tất cả thẳng đầu, “Chính là ngựa giống!”
Môi, nặng nề đè lên, hung hăng ngậm lấy cánh môi cô, bá đạo mút lấy, mạnh mẽ xâm lược, tiến vào trong miệng cô, đầy kích động.
Còn cô, ngây ngốc tùy ý anh hành động, chỉ cảm thấy thân thể thật mềm, thật mềm.
Sau khi cô tỉnh lại, Chân Lãng đã không thấy tung tích đâu nữa, chỉ có mình cô dựa vào tường, bên tai còn vang vang lời nói của Chân Lãng, “Muốn tôi tìm bác sĩ cho huấn luyện viên, đây là tiền đặt cọc.”
Dùng sức xoa xoa môi một chút, Cổ Thược tức giận nắm tay.
Hắn, thật ác tâm!!!
Bạch Vi gả cho hắn, thật phí phạm.
Chương 38: Kết hôn rồi…
Cổ Thược nằm trên giường, giương mắt nhìn trần nhà, ánh mặt trời lóa mắt ở bên ngoài làm cô không cách nào ngủ yên.
Hoặc là nói, từ sau hôm qua về nhà, cô vẫn chưa ngủ được.
Vẫn quanh quẩn trong đầu là ánh mắt ngày hôm qua của Chân Lãng, tức giận, bất đắc dĩ, và cả quyến luyến.
Ngón tay lướt trên môi, nơi bị anh ta cắn vẫn còn cảm giác nóng nóng.
Ký ức lại lần nữa trở về đêm qua, nụ hôn đột ngột kia. Trong nháy mắt bị anh ta hoàn toàn áp chế, không cách nào kháng cự, cô thậm chí cảm thấy khi đó sức mạnh của Chân Lãng rất lớn, làm cô không cách nào phản kháng, cũng quên mất phải phản kháng.
Chân Lãng đáng chết, đã sắp kết hôn còn phát tình loạn xạ!!!
Cổ Thược lật người, vùi đầu trong chăn, hung hăng đấm gối.
Đi ngủ, đi ngủ, không nghĩ bất cứ cái gì nữa!
Co mình thành một cuộn, Cổ Thược xoay lại xoay trong chăn, trên người như có rận, làm thế nào cũng không ngủ được, cong cái mông định làm tư thế như đà điểu.
Trên người bỗng nhiên lạnh toát, chăn rời khỏi người, Cổ Thược lật người lại, nhìn người quấy nhiễu cô ở đầu giường, vô lực nói, “Mẹ, chuyện gì vậy?”
Người bên giường một tay ôm đứa trẻ, một tay cầm hai cọng hành lớn, củ hành gõ gõ lên đầu Cổ Thược, “Dậy mau, làm việc.”
Xụi lơ trên giường, Cổ Thược mở đôi mắt to vô thần, “Hôm nay mẹ muốn nhào bột hay làm bánh bao? Muốn con rửa rau hay thái thịt?”
“Đều không phải!” Mẹ Cổ cầm hành đâm đâm Cổ Thược, “Hôm nay baby phải tiêm phòng, mẹ không có thời gian, con đi đi.”
“Vâng!” Cổ Thược xoa xoa đầu ngồi dậy, nhận lấy đứa trẻ từ trong tay mẹ, baby tựa vào tay cô, đưa lên một loạt cái hôn ngọt ngào.
Hai người chơi đủ rồi Cổ Thược mới rời khỏi giường rửa mặt, đội chiếc mũ hoa nhỏ xinh xắn cho đứa bé, ôm ra khỏi cửa đi tiêm phòng.
“Oa…”
Góc đường, hướng mọi người đang đổ tới, phát ra một tiếng trẻ con khóc xé gan xé ruột, đứa bé gục trên vai Cổ Thược, nước mắt lưng tròng, từng chuỗi nước mắt trượt xuống má, khẽ hít lỗ mũi thỉnh thoảng còn tuôn ra một bong bóng nước mũi, cọ cọ vào vai Cổ Thược.
Cổ Thược vuốt ve đứa bé, vỗ vỗ lưng, “Ngoan, không khóc nha, dì mua kẹo que cho con.”
Đứa bé ôm lấy cổ Cổ Thược, mở miệng gào khóc, đầy vẻ uất ức, Cổ Thược móc ra một cây kẹo que, xé giấy gói, vẫy vẫy trước mặt thằng nhóc, tiếng khóc kia mới dần biến mất.
Bàn tay nhỏ mập mạp nắm trên không trung, hướng về phía cây kẹo của Cổ Thược, bi bô gọi, Cổ Thược lắc lắc cây kẹo trong tay, hoàn toàn thu hút sự chú ý của thằng bé.
Bàn tay nhỏ khó khăn lắm mới bắt được ngón tay Cổ Thược, cái miệng hồng non nớt rướn ra, dùng cả nước mắt nước mũi liếm cây kẹo.
Cổ Thược lấy khăn giấy cẩn thận lau nước mắt nước mũi trên mặt đứa bé, ngẩng đầu tìm thùng rác, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mấy chữ vàng to đùng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“ “Cục dân chính” ở đây?” Cổ Thược gãi gãi đầu, ngây ngốc tự hỏi.
Mấy năm nay thành phố quy hoạch lại nhiều, rất nhiều cơ quan chính phủ chuyển sang chỗ khác, thỉnh thoảng Cổ Thược mới nghe bố mẹ nói đến, cũng không để trong đầu, đến giờ mới phát hiện thì ra “Cục dân chính” ở ngay bên cạnh bệnh viện tiêm phòng trẻ con.
Ôm đứa bé ngồi xuống ghế đá trước cửa cục dân chính, Cổ Thược nắm lấy kẹo que để đứa bé từ từ liếm, thuận tiên mở một chai nước khoáng.
“Ăn xong rồi chúng ta về nhà, về nhà gào thét cho bà nghe, bà nhất định thương con chết được, biết không?” Cổ Thược nhéo nhéo má đứa bé, cũng chẳng quan tâm đứa bé nghe không hiểu những gì cô nói.
Sảng khoái hứng gió, ánh mắt Cổ Thược đảo khắp nơi, trước cửa cục dân chính người người đi lại tấp nập, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một đôi tình nhân tay trong tay đi vào, cũng có những người đi ra thì chia đôi đường, có cười có khóc, trăm vẻ nhân sinh, ở cánh cửa lớn như vậy thể hiện đủ loại lâm ly bi đát.
Bỗng nhiên, cô trợn tròn mắt.
Từ xa, một nam một nữ đang từ chỗ để xe đi ra, cười cười nói nói đi về phía cửa cục dân chính, Chân Lãng mặc một bộ đồ tây màu xám bạc, thân người thon dài. Bạch Vi mặc một chiếc sườn xám cách tân màu hồng nhạt, có vẻ rất thanh tú xinh đẹp.
Hai người đi sóng vai, hai bóng người tương xứng, bỗng nhiên sáng đến lóa mắt, làm mờ đi khung cảnh phía sau, làm người ta không nhịn được cúi đầu than thở.
Làm thế nào lại đụng phải bọn họ?
Ánh mắt Cổ Thược di động theo bọn họ, cho đến khi nhìn thấy bọn họ đi vào đại sảnh, biến mất.
Cô không nhịn được đứng lên, không nhịn được đi theo, không nhịn được tìm kiếm bóng dáng hai người kia, ngây ngốc đi theo vào đại sảnh.
Một dãy dài đứng xếp hàng tới chiếc bàn lớn đầu kia căn phòng, sau bàn làm việc có không ít nhân viên đi tới đi lui, có hỏi thăm, có điền đơn từ, các loại âm thanh hỗn tạp.
Đứa bé ở trong lòng Cổ Thược xoay xoay đầu, tò mò nhìn khắp nơi, còn ánh mắt Cổ Thược lại nhìn thẳng về phía trước, nhìn chằm chằm người kia.
Cô nhìn thấy Bạch Vi rút sổ hộ khẩu từ trong túi xách ra, nghiêm túc điền thứ gì đó.
Cứ để bọn họ kết hôn như vậy? Cứ để cái tên đã ức hiếp mình hơn hai mươi năm kết thúc như thế? Hôm qua còn giở trò với mình, hôm nay lại dẫn người khác đi kết hôn?
Đấu tranh trong lòng, giống như có giọng nói hấp dẫn của một ác ma nhỏ không ngừng vang lên bên tai cô…
Lại đùa giỡn hắn một lần nữa đi!
Lại làm hắn mất thể diện một lần nữa đi!
Lại làm hắn thành trò cười trước mặt người khác một lần nữa đi!
Có một đôi tay vô hình đẩy cô đi về phía trước, đi về phía trước, cho đến khi đứng trước mặt Chân Lãng và Bạch Vi.
Chân Lãng đanh nhìn Bạch Vi điền đơn từ, hơi quay đầu đã thấy Cổ Thược đang đứng bên cạnh mình.
Áo phông rộng bị đứa trẻ nhéo nhăn nhúm, bên trên có một vết đen sẫm như vết chocolate, trước vạt áo còn có một vết ướt, một cái quần sóc thoải mái, dưới chân trần, một đôi dép lê tùy tiện.
Không chỉ chật vật mà quần áo còn có chút xốc xếch.
Ánh mắt Chân Lãng lóe lên, khóe môi nhẹ cong lên, “Sao em lại đến đây?”
“Tôi…” Lúc này Cổ Thược mới phát hiện Chân Lãng đi đến đâu cũng vô cùng làm người khác chú ý, mình ở đây đã sớm trở thành trung tâm liếc trộm của người khác.
Nếu đã đến nước này, cô cứ đơn giản là bất chấp đi.
Đặt đứa bé lên trên bàn, Cổ Thược bỗng nhiên hất cằm, “Anh cùng cô ta tới công chứng?”
Không đợi Chân Lãng lên tiếng, giọng nói cô lại lanh lảnh vang lên, “Anh cùng cô ta công chứng, vậy tôi đây phải làm thế nào?”
Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để mọi người trong phòng đều nghe rõ.
Nhất thời, viết đơn, điền đơn, chọn tài liệu, toàn bộ công việc trên tay đều dừng lại, một đôi vợ chồng đang tranh cãi ầm ĩ bên cạnh cũng đột nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn về phía bọn họ.
“Không phải anh nói muốn đính hôn với tôi sao? Không phải anh nói muốn đi mua nhẫn sao? Mới hơn một tuần, anh đã dẫn cô ta đi công chứng?” Giọng nói Cổ Thược lại cao hơn một chút, “Trước mặt baby, anh có nói những lời đó hay không?”
“Trước mặt baby?” Khóe mắt Chân Lãng liếc đến đứa trẻ đang ngồi trên bàn đá đá hai cái chân mập mạp, vẻ mặt tò mò ngẩng lên, “Em mang theo baby đi tìm tôi?”
“Đúng a!” Nghe Chân Lãng trả lời, Cổ Thược vui mừng trong lòng, cô đang chờ những câu nói này của Chân Lãng, vẻ đau khổ trên khuôn mặt lại càng sâu hơn, “Nếu tôi không mang baby đi tiêm phòng thì sao biết anh đưa người khác đi công chứng, anh lừa gạt tình cảm của tôi, anh nói xem tôi và baby sau này phải thế nào?”
Một câu nói này làm cả căn ph
Cửa phòng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, trong tay cầm đĩa thức ăn còn bốc hơi nóng, trên eo còn buộc tạp dề, “Để thầy biết em có lợi gì?”
Tay Cổ Thược run lên, suýt nữa hất văng lon bia trong tay, “Sao anh lại ở đây?”
Anh bê đĩa thức ăn đưa đến trước mặt cô, “Lão già chuẩn bị món ăn cho cô, nếm thử mùi vị thế nào không?”
“Anh có hạ độc không?” Cổ Thược cảnh giác trừng mắt nhìn anh, đè xuống cái tay xúc động muốn giơ lên, “Nói anh đến đây làm gì trước, ông ấy là huấn luyện viên của tôi, không thân thiết gì với anh.”
“Thân thiết, vô cùng thân thiết.” Lão già nhanh chóng uống hết một lon bia, cầm lên mở lon thứ hai, “Ai nói nó…”
“Trước kia tôi thường hay chờ em luyện tập, ông ấy tốt xấu gì cũng coi như nhìn tôi lớn lên, sao có thể nói là không quen?” Chân Lãng liếc nhìn huấn luyện viên Chu một cái như có như không, người phía sau nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào miệng, không ngừng gật đầu.
“Giúp huấn luyện viên tìm bác sĩ.” Cổ Thược hờn dỗi bĩu môi.
Chân Lãng còn chưa lên tiếng, huấn luyện viên đã ra vẻ cánh tay mình khỏe mạnh, khua loạn lên, “Thầy rất khỏe, không cần.”
Hai đôi mắt khinh thường đồng thời trừng ông, huấn luyện viên đáng thương yên lặng cầm đũa, tiếp tục ăn, không dám lên tiếng kháng nghị nữa.
“Chỗ nào tốt nhỉ?” Chân Lãng nhìn thấy một giọt nước bên khóe miệng Cổ Thược, đưa tay muốn lau.
Cổ Thược nghiêng mặt một cái né tránh, ngón tay lướt qua môt, cô cảm thấy hai má rất nóng, lấy tay xoa xoa cũng không lau được hết cảm giác kia.
“Tùy ý anh, anh chọn là được.”
Dù sao ngày mai anh ta sẽ kết hôn, còn có thể áp bức cô được bao lâu?
“Vậy tôi sẽ suy nghĩ.”
Một đêm này, Chân Lãng ở trong bếp bận rộn làm đồ ăn, còn Cổ Thược và huấn luyện viên hâm hâm điên điên khi thì ca hát, khi thì cười to, hai người tính cách gần như giống nhau, náo loạn đến không thể vui hơn.
Chân Lãng nhìn vỏ bia đầy đất, còn cả hai người nằm trên thảm lăn qua lăn lại, đưa tay kéo Cổ Thược lên, “Nha đầu, về nhà.”
“Ừ.” Uống suốt một buổi tối, Cổ Thược rất vui vẻ nên cũng có chút say, cô vẫy vẫy tay với huấn luyện viên, dựa vào vai Chân Lãng lảo đảo bước đi.
Hai người đi dưới ánh trăng, trên con đường về chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, hai cái bóng trải dài dưới ngọn đèn đường, tà tà, dài dài.
“Chúng ta đã bao lâu không cùng nhau về nhà như thế này rồi?” Chân Lãng dắt tay cô, “Phải đến mười năm đi?”
“Từ sau khi anh hại tôi không thể vào đội tuyển quốc gia.” Cổ Thược oán hận.
“Không phải từ sau khi em lén nhận cho tôi một đống thư tình và quà tặng, ăn hết quà tặng, đọc một đống thư buồn nôn xong rồi không dám gặp tôi sao?” Chân Lãng hỏi ngược lại.
“Là từ khi anh nói nữ sinh chơi cùng tôi đều thầm yêu tôi, hại tôi một người bạn là nữ cũng không có.” Cổ Thược cố ý tranh cãi.
“Nữ sinh không để ý tới em, là em nói ai tới gần tôi sẽ đánh người đó, làm chính mình trở thành kẻ thù của mọi người, không phải sao?”
“Ý tôi là chỉ nam sinh, là anh cố ý làm người ta hiểu lầm, hại tôi ba năm trung học ngay cả một người bạn gái cũng không có!”
“Là em lấy tên tôi viết thư tình, làm bên cạnh ba năm cấp ba của tôi đều là con gái.”
“Là anh đã hứa với tôi cái gĩ cũng là của tôi, tự anh đi thu hút người ta, phá vỡ ước hẹn.”
Hai người vừa đi vừa chỉ trích lẫn nhau, gần như từng hạt vừng hạt kê của hơn hai mươi năm đều bị Cổ Thược lật lên, uống nhiều rượu càng làm ký ức của cô rõ ràng hơn.
“Em đã đồng ý đính hôn với tôi mà còn chạy trốn, chữ tín của em thì sao?”
Một câu nói của Chân Lãng làm Cổ Thược nghẹn lại một lúc lâu không nói nên lời.
Một lúc sau, cô mới lạnh lùng xì một tiếng, “Dù sao cũng tốt hơn anh, mới có mấy ngày đã đi tìm người khác, ngựa giống!!!”
“Ngựa giống?” Đôi mắt Chân Lãng nhíu lại, trong ánh mắt bay qua một tia sáng nguy hiểm, hai bàn tay bóp lấy vai Cổ Thược vây cô giữa bờ tường và thân thể mình, “Em nói tôi là ngựa giống?”
Mùi rượu trong cổ họng Cổ Thược vọt lên, cô bất chấp tất cả thẳng đầu, “Chính là ngựa giống!”
Môi, nặng nề đè lên, hung hăng ngậm lấy cánh môi cô, bá đạo mút lấy, mạnh mẽ xâm lược, tiến vào trong miệng cô, đầy kích động.
Còn cô, ngây ngốc tùy ý anh hành động, chỉ cảm thấy thân thể thật mềm, thật mềm.
Sau khi cô tỉnh lại, Chân Lãng đã không thấy tung tích đâu nữa, chỉ có mình cô dựa vào tường, bên tai còn vang vang lời nói của Chân Lãng, “Muốn tôi tìm bác sĩ cho huấn luyện viên, đây là tiền đặt cọc.”
Dùng sức xoa xoa môi một chút, Cổ Thược tức giận nắm tay.
Hắn, thật ác tâm!!!
Bạch Vi gả cho hắn, thật phí phạm.
Chương 38: Kết hôn rồi…
Cổ Thược nằm trên giường, giương mắt nhìn trần nhà, ánh mặt trời lóa mắt ở bên ngoài làm cô không cách nào ngủ yên.
Hoặc là nói, từ sau hôm qua về nhà, cô vẫn chưa ngủ được.
Vẫn quanh quẩn trong đầu là ánh mắt ngày hôm qua của Chân Lãng, tức giận, bất đắc dĩ, và cả quyến luyến.
Ngón tay lướt trên môi, nơi bị anh ta cắn vẫn còn cảm giác nóng nóng.
Ký ức lại lần nữa trở về đêm qua, nụ hôn đột ngột kia. Trong nháy mắt bị anh ta hoàn toàn áp chế, không cách nào kháng cự, cô thậm chí cảm thấy khi đó sức mạnh của Chân Lãng rất lớn, làm cô không cách nào phản kháng, cũng quên mất phải phản kháng.
Chân Lãng đáng chết, đã sắp kết hôn còn phát tình loạn xạ!!!
Cổ Thược lật người, vùi đầu trong chăn, hung hăng đấm gối.
Đi ngủ, đi ngủ, không nghĩ bất cứ cái gì nữa!
Co mình thành một cuộn, Cổ Thược xoay lại xoay trong chăn, trên người như có rận, làm thế nào cũng không ngủ được, cong cái mông định làm tư thế như đà điểu.
Trên người bỗng nhiên lạnh toát, chăn rời khỏi người, Cổ Thược lật người lại, nhìn người quấy nhiễu cô ở đầu giường, vô lực nói, “Mẹ, chuyện gì vậy?”
Người bên giường một tay ôm đứa trẻ, một tay cầm hai cọng hành lớn, củ hành gõ gõ lên đầu Cổ Thược, “Dậy mau, làm việc.”
Xụi lơ trên giường, Cổ Thược mở đôi mắt to vô thần, “Hôm nay mẹ muốn nhào bột hay làm bánh bao? Muốn con rửa rau hay thái thịt?”
“Đều không phải!” Mẹ Cổ cầm hành đâm đâm Cổ Thược, “Hôm nay baby phải tiêm phòng, mẹ không có thời gian, con đi đi.”
“Vâng!” Cổ Thược xoa xoa đầu ngồi dậy, nhận lấy đứa trẻ từ trong tay mẹ, baby tựa vào tay cô, đưa lên một loạt cái hôn ngọt ngào.
Hai người chơi đủ rồi Cổ Thược mới rời khỏi giường rửa mặt, đội chiếc mũ hoa nhỏ xinh xắn cho đứa bé, ôm ra khỏi cửa đi tiêm phòng.
“Oa…”
Góc đường, hướng mọi người đang đổ tới, phát ra một tiếng trẻ con khóc xé gan xé ruột, đứa bé gục trên vai Cổ Thược, nước mắt lưng tròng, từng chuỗi nước mắt trượt xuống má, khẽ hít lỗ mũi thỉnh thoảng còn tuôn ra một bong bóng nước mũi, cọ cọ vào vai Cổ Thược.
Cổ Thược vuốt ve đứa bé, vỗ vỗ lưng, “Ngoan, không khóc nha, dì mua kẹo que cho con.”
Đứa bé ôm lấy cổ Cổ Thược, mở miệng gào khóc, đầy vẻ uất ức, Cổ Thược móc ra một cây kẹo que, xé giấy gói, vẫy vẫy trước mặt thằng nhóc, tiếng khóc kia mới dần biến mất.
Bàn tay nhỏ mập mạp nắm trên không trung, hướng về phía cây kẹo của Cổ Thược, bi bô gọi, Cổ Thược lắc lắc cây kẹo trong tay, hoàn toàn thu hút sự chú ý của thằng bé.
Bàn tay nhỏ khó khăn lắm mới bắt được ngón tay Cổ Thược, cái miệng hồng non nớt rướn ra, dùng cả nước mắt nước mũi liếm cây kẹo.
Cổ Thược lấy khăn giấy cẩn thận lau nước mắt nước mũi trên mặt đứa bé, ngẩng đầu tìm thùng rác, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mấy chữ vàng to đùng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“ “Cục dân chính” ở đây?” Cổ Thược gãi gãi đầu, ngây ngốc tự hỏi.
Mấy năm nay thành phố quy hoạch lại nhiều, rất nhiều cơ quan chính phủ chuyển sang chỗ khác, thỉnh thoảng Cổ Thược mới nghe bố mẹ nói đến, cũng không để trong đầu, đến giờ mới phát hiện thì ra “Cục dân chính” ở ngay bên cạnh bệnh viện tiêm phòng trẻ con.
Ôm đứa bé ngồi xuống ghế đá trước cửa cục dân chính, Cổ Thược nắm lấy kẹo que để đứa bé từ từ liếm, thuận tiên mở một chai nước khoáng.
“Ăn xong rồi chúng ta về nhà, về nhà gào thét cho bà nghe, bà nhất định thương con chết được, biết không?” Cổ Thược nhéo nhéo má đứa bé, cũng chẳng quan tâm đứa bé nghe không hiểu những gì cô nói.
Sảng khoái hứng gió, ánh mắt Cổ Thược đảo khắp nơi, trước cửa cục dân chính người người đi lại tấp nập, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một đôi tình nhân tay trong tay đi vào, cũng có những người đi ra thì chia đôi đường, có cười có khóc, trăm vẻ nhân sinh, ở cánh cửa lớn như vậy thể hiện đủ loại lâm ly bi đát.
Bỗng nhiên, cô trợn tròn mắt.
Từ xa, một nam một nữ đang từ chỗ để xe đi ra, cười cười nói nói đi về phía cửa cục dân chính, Chân Lãng mặc một bộ đồ tây màu xám bạc, thân người thon dài. Bạch Vi mặc một chiếc sườn xám cách tân màu hồng nhạt, có vẻ rất thanh tú xinh đẹp.
Hai người đi sóng vai, hai bóng người tương xứng, bỗng nhiên sáng đến lóa mắt, làm mờ đi khung cảnh phía sau, làm người ta không nhịn được cúi đầu than thở.
Làm thế nào lại đụng phải bọn họ?
Ánh mắt Cổ Thược di động theo bọn họ, cho đến khi nhìn thấy bọn họ đi vào đại sảnh, biến mất.
Cô không nhịn được đứng lên, không nhịn được đi theo, không nhịn được tìm kiếm bóng dáng hai người kia, ngây ngốc đi theo vào đại sảnh.
Một dãy dài đứng xếp hàng tới chiếc bàn lớn đầu kia căn phòng, sau bàn làm việc có không ít nhân viên đi tới đi lui, có hỏi thăm, có điền đơn từ, các loại âm thanh hỗn tạp.
Đứa bé ở trong lòng Cổ Thược xoay xoay đầu, tò mò nhìn khắp nơi, còn ánh mắt Cổ Thược lại nhìn thẳng về phía trước, nhìn chằm chằm người kia.
Cô nhìn thấy Bạch Vi rút sổ hộ khẩu từ trong túi xách ra, nghiêm túc điền thứ gì đó.
Cứ để bọn họ kết hôn như vậy? Cứ để cái tên đã ức hiếp mình hơn hai mươi năm kết thúc như thế? Hôm qua còn giở trò với mình, hôm nay lại dẫn người khác đi kết hôn?
Đấu tranh trong lòng, giống như có giọng nói hấp dẫn của một ác ma nhỏ không ngừng vang lên bên tai cô…
Lại đùa giỡn hắn một lần nữa đi!
Lại làm hắn mất thể diện một lần nữa đi!
Lại làm hắn thành trò cười trước mặt người khác một lần nữa đi!
Có một đôi tay vô hình đẩy cô đi về phía trước, đi về phía trước, cho đến khi đứng trước mặt Chân Lãng và Bạch Vi.
Chân Lãng đanh nhìn Bạch Vi điền đơn từ, hơi quay đầu đã thấy Cổ Thược đang đứng bên cạnh mình.
Áo phông rộng bị đứa trẻ nhéo nhăn nhúm, bên trên có một vết đen sẫm như vết chocolate, trước vạt áo còn có một vết ướt, một cái quần sóc thoải mái, dưới chân trần, một đôi dép lê tùy tiện.
Không chỉ chật vật mà quần áo còn có chút xốc xếch.
Ánh mắt Chân Lãng lóe lên, khóe môi nhẹ cong lên, “Sao em lại đến đây?”
“Tôi…” Lúc này Cổ Thược mới phát hiện Chân Lãng đi đến đâu cũng vô cùng làm người khác chú ý, mình ở đây đã sớm trở thành trung tâm liếc trộm của người khác.
Nếu đã đến nước này, cô cứ đơn giản là bất chấp đi.
Đặt đứa bé lên trên bàn, Cổ Thược bỗng nhiên hất cằm, “Anh cùng cô ta tới công chứng?”
Không đợi Chân Lãng lên tiếng, giọng nói cô lại lanh lảnh vang lên, “Anh cùng cô ta công chứng, vậy tôi đây phải làm thế nào?”
Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để mọi người trong phòng đều nghe rõ.
Nhất thời, viết đơn, điền đơn, chọn tài liệu, toàn bộ công việc trên tay đều dừng lại, một đôi vợ chồng đang tranh cãi ầm ĩ bên cạnh cũng đột nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn về phía bọn họ.
“Không phải anh nói muốn đính hôn với tôi sao? Không phải anh nói muốn đi mua nhẫn sao? Mới hơn một tuần, anh đã dẫn cô ta đi công chứng?” Giọng nói Cổ Thược lại cao hơn một chút, “Trước mặt baby, anh có nói những lời đó hay không?”
“Trước mặt baby?” Khóe mắt Chân Lãng liếc đến đứa trẻ đang ngồi trên bàn đá đá hai cái chân mập mạp, vẻ mặt tò mò ngẩng lên, “Em mang theo baby đi tìm tôi?”
“Đúng a!” Nghe Chân Lãng trả lời, Cổ Thược vui mừng trong lòng, cô đang chờ những câu nói này của Chân Lãng, vẻ đau khổ trên khuôn mặt lại càng sâu hơn, “Nếu tôi không mang baby đi tiêm phòng thì sao biết anh đưa người khác đi công chứng, anh lừa gạt tình cảm của tôi, anh nói xem tôi và baby sau này phải thế nào?”
Một câu nói này làm cả căn ph
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
131/4957