Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
ơn.
“Cóthường xuyên gặp những chuyện như vậy không? Vụ như vậy cô cũng nhận sao?”
“Không,tôi chỉ thỉnh thoảng tới Hiệp hội bảo vệ phụ nữ, một dạng làm công ích thôi,rất nhiều người không thể thuê được luật sư, hơn nữa tôi cũng không có nhiềuthời gian”.
Hiểurồi, nhưng vấn đề đáng quan tâm ở câu hỏi sau cơ: “Bạn trai cô không lo lắngsao?”
Diệp TềMi liếc nhìn anh, không cần phải nói dối: “Tôi chưa có bạn trai.”
Tốtlắm! Tim như đang bắnpháo hoa, Thành Chí Đông cười rấtvui vẻ.
“Tôicũng còn độc thân, bay đi khắp nơi, không dừng lại được”
“Baykhắp nơi?”
“Trướcđây phụ trách khu vực châu Âu, giờ chuyển sang phụ trách khu vực châu Á, phảiđi rất nhiều nước, cũng đã từng có bạn gái, mới đầu thì không sao, sau này ngheđiện thoại chỉ thấy khóc lóc, trách tại sao anh lúc nào cũng không ở đây, tạisao chưa quay về? Rất phiền phức, thế là độc thân”
“Khôngmuốn dừng lại?”
“Tôithích cuộc sống như thế, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, việc gì cũng phải tự mìnhlàm, thiết lập quan hệ ngoại giao với chính phủ nơi đó, thiết lập quan hệ vớingười ở đó, cuối cùng là được nhìn thấy tất cả mọi việc đi vào quỹ đạo, cảmgiác rất tuyệt, tiếc là ở châu Á cũng chẳng còn lại mấy nước, sau này sẽ chuyểnsang châu Phi”. Anh mường tượng, háo hức muốn được thử sức.
“Vậythì anh không thích hợp để lập giađình.”
“Đúng,vì vậy tôi theo chủ nghĩa độc thân.”
Rấtthẳng thắn, cũng là một phẩm chất tốt, cô tán đồng gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Anhnhướn mày, cô kiên nhẫn giải thích: “Tôi chuyên thụ lý vụ án li hôn, gặp nhiềurồi, thấy không còn hứng thú”.
“Cô đãyêu bao giờ chưa?”
Cái nàycó được gọi là xúc phạm không nhỉ?
“Đươngnhiên là đã từng”. Diệp Tề Mi không do dự đáp.
Thật ranhiều năm trước, một anh khóa trên ở trường đại học trước khi đóng sầm cửa bỏđi đã tức giận gào lên với cô:
“Chủnghĩa độc thân? Cô đừng dùng cái cớ vớ vẩn ấy để qua mặt tôi, Diệp Tề Mi, tôisẽ chống mắt đợi xem cả đời này cô có kết hôn hay không!”
Thờibuổi này còn có người đàn ông oán trách vì không có danh phận, những gì cô nóikhông nhận được sự đồng tình của bất kì ai, tốt nhất là không nói.
Hợpquá, trực giác của anh quả không sai, cô ấy chính là người phù hợp nhất, tácphong của Thành Chí Đông từ trước tới nay vẫn rất thẳng thắn nhanh gọn, anh tỏra hết sức chân thành, thành khẩn nhìn thẳng vào mắt cô, “Chúng ta rất giốngnhau, nếu đã như vậy, có muốn tìm một partner không?”
Haingười im lặng, khoảng cách gần như vậy, lông mi của cô rất dài, anh có thể nhìnthấy hình ảnh của chính mình trong đôi mắt sáng ấy.
“Khôngđược” Cô trả lời rất thẳng thắn, anh sụp đổ.
“Tạisao?”
“Tôi cónguyên tắc, không chơi tình một đêm, sợ AIDS”.
Cô nóixong quay người bỏ đi, bước đi hơi tập tễnh, nhưng vẫn sải bước đi nhanh thoănthoắt, bóng dáng dịu dàng đó mang lại cho anh cảm giác bị áp đảo rất lớn, tớikhi Thành Chí Đông vượt qua được trở ngại về tâm lý chạy đuổi theo thì chỉ kịpthấy đuôi của chiếc xe Volvo lao vút đi.
Về nhàDiệp Tề Mi lấy đá chườm, chườm xong lên giường nằm lại nhớ tới vẻ mặt lúc saucùng của người đàn ông đó.
Cô hơigiận, nghe xem anh ta nói cái gì. Nhưng vừa lật người cô lại bật cười, loạingười này chắc chưa nếm qua vị bị từ chối bao giờ?
Khinhắm mắt lại cô cảm thấy có chút đắc ý, mặc dù hôm nay bị đẩy ngã giữa phố, mặcdù còn kinh động tới cả cảnh sát, mặc dù làm ơn mắc oán, mặc dù có người đã đưara một yêu cầu hết sức kì lạ với cô, nhưng khi nằm yên tĩnh suy nghĩ lại thấykhá thú vị.
Ngàyhôm sau, gần hết giờ làm có bưu kiện chuyển phát nhanh từ Hồng Kông gửi tới yêucầu cô ký nhận, bóc ra xem, đó là một lọ dầu bóp của một nhãn hiệu lâu đời, tìmkhắp cái túi không thấy có một lời nhắn gửi nào nhưng cô biết là ai.
Ngoàianh chàng Thành Chí Đông ra thì còn có thể là ai? Cô mỉm cười.
Buổitối còn có hẹn với đương sự, không kịp mở hộp ra xem kĩ bên trong, cô cầm cáitúi ra khỏi văn phòng.
Trợ lýthấy lạ khi nhìn cô cầm chiếc túi chuyển phát nhanh vừa đi vừa cười, sáng naykhi tới văn phòng còn nhăn nhó, đi lại thì tập tễnh, hỏi thì cũng không nói làđã xảy ra chuyện gì, giờ tâm trạng sao lại vui vẻ thế kia?
Diệp TềMi vào xe, tiện tay vứt chiếc túi ở ghế bên cạnh. Sắp sáu giờ, đường tắc kinhkhủng, xe xếp thành hàng dài.
Gõ gõngón tay theo nhịp trên vô lăng một cách thiếu kiên nhẫn, cô quay sang nhìnchiếc túi rồi quay lại nhìn dòng xe vẫn đang bất động không nhích lên được thêmtí nào, cuối cùng không kìm được, cô cắn môi thò tay ra sờ cái hộp.
Hộpđựng lọ dầu xoa bóp này đậm chất Trung Quốc, cô gái với hai bím tóc dài mặc võphục, sau lưng còn thò ra hai chui kiếm. Cô mở ra xem, bên trong là một chiếclọ to màu đỏ, kèm theo một tấmthiệp nhỏ, bên trên từng nét chữ Trung Quốc viết có vẻ rất vất vả: “Không phảitình một đêm, tôi cũng sợ AIDS”, phía sau là một dãy điện thoại ý đồ quá rõràng, không hề úp mở.
Đườngvẫn rất tắc, trong ma trận toàn xe là xe có người đã bắt đầu chửi đổng, ngườiđó vừa quay đầu sang nhìn thì giật nảy mình, chúa ơi, cô gái trong chiếc xeVolve bên cạnh tay cầm một lọ dầu xoa bóp cười rũ rượi.
Kiêntrì không chịu từ bỏ - người đàn ông tên Thành Chí Đông này đúng là rất thú vị.Nhưng vừa mới đấy mà đã ở Hồng Kông rồi, đúng là một sky walker đích thực.
Đợi mãikhông thấy Diệp Tề Mi gọi điện, sự háo hức ban đầu của Thành Chí Đông giờ đãbiến thành nỗi chán chường thất vọng.
Khi ởNhật bị khách hàng túm đi uống rượu tâm sự: “Chí Đông, thật ngưỡng mộ cậu, lúcnào cũng tự do tự tại.”
Ngườiđàn ông trung niên Nhật Bản uống nhiều tới mức líu lưỡi, túm lấy tay anh đểtrút bầu tâm sự.
Trênđường còn có một cô gái chạy tới kéo anh, tiếng Nhật nói nghe rất sexy.
Một bênlà ông chú lảm nhảm lải nhải, một bên là cô gái đi chân trần trong gió lạnh,phiền, thế giới này quả là hỗn loạn.
Trongđầu đầy ắp những hình ảnh của cô ấy, muộn thế này rồi, cô ấy liệu có đi ăn đêmkhông? Liệu có cười dịu dàng vẫy gọi đứa bé đó? Còn cả đôi chân nhỏ xinh kianữa… Haizz, hay là bỏ qua Hàn Quốc về thẳng Thượng Hải nhỉ?
Rũ bỏphiền phức bên phải bên trái, Thành Chí Đông đi lên phía trước, ngẫm nghĩ thếnào, bước chậm lại, cứ thế này quay về, liệu có được không?
Buồnbực ghê, Thành Chí Đông cảm thấy đau đầu nhức óc.
Sángsớm thứ sáu cô lại nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh, một phong bì tài liệuđược gửi từ Thượng Hải. Không ghi tên người gửi, chắc là tài liệu cần dùng chovụ án nào sắp tới, Diệp Tề Mi vội đi tới tòa án, tiện tay vứt lên bàn cũngkhông mở ra.
Sau khixong việc quay về, cô vừa ngồi xuống thì trợ lý đi vào.
“Chuyệngì thế?”
“Luậtsư Diệp, vừa rồi có mấy cuộc gọi tới tìm chị, em đã ghi lại cả đây.”
Cô đưatay ra nhận, hờ hững liếc qua một lượt, nhìn thấy số điện thoại cuối cùng rấtlạ, nhắn lại một câu cũng rất kì quái: “Đã xem chưa? Nếu không hồi âm, tôi coinhư cô đã ngầm đồng ý, ok?”
Diệp TềMi chỉ vào số điện thoại đó hỏi: “Ai gọi đến vậy?”
Cô trợlý đăm chiêu suy nghĩ: “Là một người đàn ông, hỏi anh ta cũng không để lại họtên, nói là chị sẽ biết.”
Cô suynghĩ một lúc, bảo trợ lý ra ngoài trước, nhìn chằm chằm vào số điện thoại đótrí não như chiếu film, hình như cũng có chút ấn tượng, nhưng không thể nhớ rađược, lẽ nào muốn đe dọa? Làm luật sư thường xuyên gặp phải những chuyện như vậy,cô cũng quen rồi.
Cô đặttờ giấy đó xuống, cầm phong bì được chuyển tới buổi sáng xé ra xem, bên tronglà một cuốn sổ mỏng, báo cáo tình trạng sức khỏe, ở bìa có dán ảnh.
Đó làmột tấm thẻ bốn nhân sáu, người đàn ông trong ảnh không cười, vẻ mặt có chútmiễn cưỡng.
Trợ lýngồi bên ngoài đang cắm cúi gõ chữ, bỗng nghe thấy tiếng cười phá lên, lạ lẫmngẩng đầu nhìn, lẽ nào là luật sư Diệp?
Qua lớpkính cửa cô nhìn thấy Diệp Tề Mi đang cho tài liệu vào phong bì, không thể nào,cô lại cúi đầu cặm cụi đánh máy, haizz, công việc khiến người ta nhanh già, áplực lại lớn, cô còn trẻ thế mà đã bắt đầu mắc chứng lãng tai.
Diệp TềMi cuối cùng cũng hiểu vì sao mình lại cảm thấy có ấn tượng với dãy số điệnthoại kia, lọ dầu xoa bóp tác dụng rất tốt, cô tiện tay để ở tủ giày cạnh cửara vào, mỗi lần ra ngoài lại liếc nhìn nó bất giác cười.
Nhétquyển số báo cáo về tình trạng sức khỏe vào phong bì, cô bắt đầu làm việc.
Bìnhthường cô làm việc rất hiệu quả, chút việc nhỏ này chỉ cần một tiếng đồng hồ làcó thể hoàn thành, hôm nay dềnh dàng thế nào, từ ba giờ cho tới năm giờ mớihoàn thành xong một nửa, rõ ràng là không tập trung, chốc chốc lại phân tâm bởichiếc phong bì bên cạnh.
Cô vứtbút xuống, phì cười, với tay lấy điện thoại, Thành Chí Đông tiên sinh, anh quảthật rất lợi hại, tôi phục rồi.
Lúcnhận được điện thoại anh đang họp, hết người này tới người khác cẩn thận dè dặtlên báo cáo. Điện thoại rung, ban đầu anh không để ý, nhưng nghĩ đến cô liềnnhấn nút nghe.
“A lô?”
Tiếngđầu tiên đã khiến anh chấn động, cuối cùng, cuối cùng…
Chỉ cầnkiên trì thì sắt cũng mài thành kim được.
Trongphòng không ai nói gì, mọi người đều chăm chú theo dõi nét mặt của anh. Cuộcđiện thoại quan trọng đến thế nào mà tổng giám đốc Thành nghe rồi không nói câugì, lẽ nào head office của khu vực Châu Á bị giải thể…
Làm mộtđộng tác hất tay dứt khoát ra hiệu cho mọi người cứ tiếp tục, Thành Chí Đôngcầm điện thoại bước ra ngoài.
Khôngcó ai nói gì, Diệp Tề Mi nhìn điện thoại, rõ ràng đã bắt máy rồi mà, cô đangđịnh cúp máy thì đầu dây bên kia có tiếng nói vọng tới; “Em đã xem chưa?”
“Xemrồi.”, cô lại phì cười, “Anh Thành, anh rất khỏe mạnh”.
“Cảmơn”. Anh lập tức đáp.
“Ngàymai anh có ở Thượng Hải không?”
“Có,cuối tuần này anh ở Thượng Hải, cùng ăn cơm nhé?”
“Để tôixem lại lịch đã! Ngày mai chỉ rảnh buổi trưa.”
“Vậyđược, anh đang họp, họp xong sẽ gọi lại cho em.”
ThànhChí Đông sợ cô đổi ý, lập tức nhận lời, hành lang không có ai, ngắt máy xongkhông kìm được nắm chặt tay nói: Yes.
Đàmphán xong với quan chức Việt Nam cũng không khiến anh vui đến thế, Diệp Tề Michính là Diệp Tề Mi, gần một tháng mới… trái tim Thành Chí Đông lại một lần nữatràn ngập ánh nắng mặt trời ấm áp.
Chương 3: To be continued
Không ngờ sáng sớm tỉnh dậy được ngắm nhìn gương mặt đàn ôngđang say ngủ lại là một việc thú vị như thế, Diệp Tề Mi đã hạ quyết tâm ngaylúc ấy.
Cho xevòng lên dốc, trong bãi đã đỗ chật xe, người bảo vệ mặc đồng phục đứng ở cửavẫy tay, khi Diệp Tề Mi đưa xe vào vị trí cô liếc sang chiếc xe đỗ cạnh, AudiQ7, lại còn là A84.2 nữa chứ, trái đất đang nóng lên mày biết không?
Lúcbước vào cửa quay cô thấy khu hải sản tươi sống có rất nhiều người đứng chờ xếpchỗ, cô gái mặc chiếc váy dài kiểu Trung Quốc đứng đó mỉm cười:
“Xinhỏi chị đã đặt chỗ chưa?”
“Chắclà có, chị kiểm tra giúp một người họ Thành”.
“AnhThành đã đến, mời chị đi theo tôi”
Cô bướctới thì nhìn thấy anh ngồi ở đó chăm chú nghiên cứu thực đơn, vẻ mặt rất nghiêmtúc như đang đọc một tác phẩm nổi tiếng thế giới, cô ngồi xuống chào:
“Hey”.
Nghetiếng cô Thành Chí Đông liền ngẩng đầu lên, mắt anh chàng mở to hết cỡ.
Côthuận tay vắt chiếc áo liền mũ bằng vải thô lên thành ghế, bên trong cô mặc mộtchiếc áo phông trắng đơn giản và một chiếc quần thể thao rộng bằng vải nilon,chân đi giày thể thao màu xám xanh, đầu mũi giày tròn cong xinh xắn lộ ra ngoàiống quần.
Diệp TềMi mặc đồ thể thao… thật đúng là ngoài sức tưởng tượng, lần đầu tiên gặp ngườicon gái đi hẹn hò lần đầu mà lại đi giày thể thao.
“Em vừađi chơi thể thao về à?”. Nhìn dáng vẻ cô ấy rất tươi tắn sảng khoái.
“Không,chiều nay tôi có hẹn với bạn đi đánh bóng”. Diệp Tề Mi cười, “Anh gọi đồ xongchưa?”
“Chưa,em chọn đi”.
Diệp TềMi vui vẻ đón lấy menu, chọn đại vài món:
“Sủicảo nhân tôm, nem hải sản, sườn lợn hấp mơ”.
Cô phụcvụ đứng bên cạnh, nét mặt tươi cười
“Đượcrồi”, anh bắt đầu miêu tả với cô ta, “Có một món chiên, vỏ ngoài rất giòn”.
“Anhmuốn nói tới món bánh bao chiên giòn phải không ạ?”
Cô liếcnhìn anh rồi chỉ vào m
“Cóthường xuyên gặp những chuyện như vậy không? Vụ như vậy cô cũng nhận sao?”
“Không,tôi chỉ thỉnh thoảng tới Hiệp hội bảo vệ phụ nữ, một dạng làm công ích thôi,rất nhiều người không thể thuê được luật sư, hơn nữa tôi cũng không có nhiềuthời gian”.
Hiểurồi, nhưng vấn đề đáng quan tâm ở câu hỏi sau cơ: “Bạn trai cô không lo lắngsao?”
Diệp TềMi liếc nhìn anh, không cần phải nói dối: “Tôi chưa có bạn trai.”
Tốtlắm! Tim như đang bắnpháo hoa, Thành Chí Đông cười rấtvui vẻ.
“Tôicũng còn độc thân, bay đi khắp nơi, không dừng lại được”
“Baykhắp nơi?”
“Trướcđây phụ trách khu vực châu Âu, giờ chuyển sang phụ trách khu vực châu Á, phảiđi rất nhiều nước, cũng đã từng có bạn gái, mới đầu thì không sao, sau này ngheđiện thoại chỉ thấy khóc lóc, trách tại sao anh lúc nào cũng không ở đây, tạisao chưa quay về? Rất phiền phức, thế là độc thân”
“Khôngmuốn dừng lại?”
“Tôithích cuộc sống như thế, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, việc gì cũng phải tự mìnhlàm, thiết lập quan hệ ngoại giao với chính phủ nơi đó, thiết lập quan hệ vớingười ở đó, cuối cùng là được nhìn thấy tất cả mọi việc đi vào quỹ đạo, cảmgiác rất tuyệt, tiếc là ở châu Á cũng chẳng còn lại mấy nước, sau này sẽ chuyểnsang châu Phi”. Anh mường tượng, háo hức muốn được thử sức.
“Vậythì anh không thích hợp để lập giađình.”
“Đúng,vì vậy tôi theo chủ nghĩa độc thân.”
Rấtthẳng thắn, cũng là một phẩm chất tốt, cô tán đồng gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Anhnhướn mày, cô kiên nhẫn giải thích: “Tôi chuyên thụ lý vụ án li hôn, gặp nhiềurồi, thấy không còn hứng thú”.
“Cô đãyêu bao giờ chưa?”
Cái nàycó được gọi là xúc phạm không nhỉ?
“Đươngnhiên là đã từng”. Diệp Tề Mi không do dự đáp.
Thật ranhiều năm trước, một anh khóa trên ở trường đại học trước khi đóng sầm cửa bỏđi đã tức giận gào lên với cô:
“Chủnghĩa độc thân? Cô đừng dùng cái cớ vớ vẩn ấy để qua mặt tôi, Diệp Tề Mi, tôisẽ chống mắt đợi xem cả đời này cô có kết hôn hay không!”
Thờibuổi này còn có người đàn ông oán trách vì không có danh phận, những gì cô nóikhông nhận được sự đồng tình của bất kì ai, tốt nhất là không nói.
Hợpquá, trực giác của anh quả không sai, cô ấy chính là người phù hợp nhất, tácphong của Thành Chí Đông từ trước tới nay vẫn rất thẳng thắn nhanh gọn, anh tỏra hết sức chân thành, thành khẩn nhìn thẳng vào mắt cô, “Chúng ta rất giốngnhau, nếu đã như vậy, có muốn tìm một partner không?”
Haingười im lặng, khoảng cách gần như vậy, lông mi của cô rất dài, anh có thể nhìnthấy hình ảnh của chính mình trong đôi mắt sáng ấy.
“Khôngđược” Cô trả lời rất thẳng thắn, anh sụp đổ.
“Tạisao?”
“Tôi cónguyên tắc, không chơi tình một đêm, sợ AIDS”.
Cô nóixong quay người bỏ đi, bước đi hơi tập tễnh, nhưng vẫn sải bước đi nhanh thoănthoắt, bóng dáng dịu dàng đó mang lại cho anh cảm giác bị áp đảo rất lớn, tớikhi Thành Chí Đông vượt qua được trở ngại về tâm lý chạy đuổi theo thì chỉ kịpthấy đuôi của chiếc xe Volvo lao vút đi.
Về nhàDiệp Tề Mi lấy đá chườm, chườm xong lên giường nằm lại nhớ tới vẻ mặt lúc saucùng của người đàn ông đó.
Cô hơigiận, nghe xem anh ta nói cái gì. Nhưng vừa lật người cô lại bật cười, loạingười này chắc chưa nếm qua vị bị từ chối bao giờ?
Khinhắm mắt lại cô cảm thấy có chút đắc ý, mặc dù hôm nay bị đẩy ngã giữa phố, mặcdù còn kinh động tới cả cảnh sát, mặc dù làm ơn mắc oán, mặc dù có người đã đưara một yêu cầu hết sức kì lạ với cô, nhưng khi nằm yên tĩnh suy nghĩ lại thấykhá thú vị.
Ngàyhôm sau, gần hết giờ làm có bưu kiện chuyển phát nhanh từ Hồng Kông gửi tới yêucầu cô ký nhận, bóc ra xem, đó là một lọ dầu bóp của một nhãn hiệu lâu đời, tìmkhắp cái túi không thấy có một lời nhắn gửi nào nhưng cô biết là ai.
Ngoàianh chàng Thành Chí Đông ra thì còn có thể là ai? Cô mỉm cười.
Buổitối còn có hẹn với đương sự, không kịp mở hộp ra xem kĩ bên trong, cô cầm cáitúi ra khỏi văn phòng.
Trợ lýthấy lạ khi nhìn cô cầm chiếc túi chuyển phát nhanh vừa đi vừa cười, sáng naykhi tới văn phòng còn nhăn nhó, đi lại thì tập tễnh, hỏi thì cũng không nói làđã xảy ra chuyện gì, giờ tâm trạng sao lại vui vẻ thế kia?
Diệp TềMi vào xe, tiện tay vứt chiếc túi ở ghế bên cạnh. Sắp sáu giờ, đường tắc kinhkhủng, xe xếp thành hàng dài.
Gõ gõngón tay theo nhịp trên vô lăng một cách thiếu kiên nhẫn, cô quay sang nhìnchiếc túi rồi quay lại nhìn dòng xe vẫn đang bất động không nhích lên được thêmtí nào, cuối cùng không kìm được, cô cắn môi thò tay ra sờ cái hộp.
Hộpđựng lọ dầu xoa bóp này đậm chất Trung Quốc, cô gái với hai bím tóc dài mặc võphục, sau lưng còn thò ra hai chui kiếm. Cô mở ra xem, bên trong là một chiếclọ to màu đỏ, kèm theo một tấmthiệp nhỏ, bên trên từng nét chữ Trung Quốc viết có vẻ rất vất vả: “Không phảitình một đêm, tôi cũng sợ AIDS”, phía sau là một dãy điện thoại ý đồ quá rõràng, không hề úp mở.
Đườngvẫn rất tắc, trong ma trận toàn xe là xe có người đã bắt đầu chửi đổng, ngườiđó vừa quay đầu sang nhìn thì giật nảy mình, chúa ơi, cô gái trong chiếc xeVolve bên cạnh tay cầm một lọ dầu xoa bóp cười rũ rượi.
Kiêntrì không chịu từ bỏ - người đàn ông tên Thành Chí Đông này đúng là rất thú vị.Nhưng vừa mới đấy mà đã ở Hồng Kông rồi, đúng là một sky walker đích thực.
Đợi mãikhông thấy Diệp Tề Mi gọi điện, sự háo hức ban đầu của Thành Chí Đông giờ đãbiến thành nỗi chán chường thất vọng.
Khi ởNhật bị khách hàng túm đi uống rượu tâm sự: “Chí Đông, thật ngưỡng mộ cậu, lúcnào cũng tự do tự tại.”
Ngườiđàn ông trung niên Nhật Bản uống nhiều tới mức líu lưỡi, túm lấy tay anh đểtrút bầu tâm sự.
Trênđường còn có một cô gái chạy tới kéo anh, tiếng Nhật nói nghe rất sexy.
Một bênlà ông chú lảm nhảm lải nhải, một bên là cô gái đi chân trần trong gió lạnh,phiền, thế giới này quả là hỗn loạn.
Trongđầu đầy ắp những hình ảnh của cô ấy, muộn thế này rồi, cô ấy liệu có đi ăn đêmkhông? Liệu có cười dịu dàng vẫy gọi đứa bé đó? Còn cả đôi chân nhỏ xinh kianữa… Haizz, hay là bỏ qua Hàn Quốc về thẳng Thượng Hải nhỉ?
Rũ bỏphiền phức bên phải bên trái, Thành Chí Đông đi lên phía trước, ngẫm nghĩ thếnào, bước chậm lại, cứ thế này quay về, liệu có được không?
Buồnbực ghê, Thành Chí Đông cảm thấy đau đầu nhức óc.
Sángsớm thứ sáu cô lại nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh, một phong bì tài liệuđược gửi từ Thượng Hải. Không ghi tên người gửi, chắc là tài liệu cần dùng chovụ án nào sắp tới, Diệp Tề Mi vội đi tới tòa án, tiện tay vứt lên bàn cũngkhông mở ra.
Sau khixong việc quay về, cô vừa ngồi xuống thì trợ lý đi vào.
“Chuyệngì thế?”
“Luậtsư Diệp, vừa rồi có mấy cuộc gọi tới tìm chị, em đã ghi lại cả đây.”
Cô đưatay ra nhận, hờ hững liếc qua một lượt, nhìn thấy số điện thoại cuối cùng rấtlạ, nhắn lại một câu cũng rất kì quái: “Đã xem chưa? Nếu không hồi âm, tôi coinhư cô đã ngầm đồng ý, ok?”
Diệp TềMi chỉ vào số điện thoại đó hỏi: “Ai gọi đến vậy?”
Cô trợlý đăm chiêu suy nghĩ: “Là một người đàn ông, hỏi anh ta cũng không để lại họtên, nói là chị sẽ biết.”
Cô suynghĩ một lúc, bảo trợ lý ra ngoài trước, nhìn chằm chằm vào số điện thoại đótrí não như chiếu film, hình như cũng có chút ấn tượng, nhưng không thể nhớ rađược, lẽ nào muốn đe dọa? Làm luật sư thường xuyên gặp phải những chuyện như vậy,cô cũng quen rồi.
Cô đặttờ giấy đó xuống, cầm phong bì được chuyển tới buổi sáng xé ra xem, bên tronglà một cuốn sổ mỏng, báo cáo tình trạng sức khỏe, ở bìa có dán ảnh.
Đó làmột tấm thẻ bốn nhân sáu, người đàn ông trong ảnh không cười, vẻ mặt có chútmiễn cưỡng.
Trợ lýngồi bên ngoài đang cắm cúi gõ chữ, bỗng nghe thấy tiếng cười phá lên, lạ lẫmngẩng đầu nhìn, lẽ nào là luật sư Diệp?
Qua lớpkính cửa cô nhìn thấy Diệp Tề Mi đang cho tài liệu vào phong bì, không thể nào,cô lại cúi đầu cặm cụi đánh máy, haizz, công việc khiến người ta nhanh già, áplực lại lớn, cô còn trẻ thế mà đã bắt đầu mắc chứng lãng tai.
Diệp TềMi cuối cùng cũng hiểu vì sao mình lại cảm thấy có ấn tượng với dãy số điệnthoại kia, lọ dầu xoa bóp tác dụng rất tốt, cô tiện tay để ở tủ giày cạnh cửara vào, mỗi lần ra ngoài lại liếc nhìn nó bất giác cười.
Nhétquyển số báo cáo về tình trạng sức khỏe vào phong bì, cô bắt đầu làm việc.
Bìnhthường cô làm việc rất hiệu quả, chút việc nhỏ này chỉ cần một tiếng đồng hồ làcó thể hoàn thành, hôm nay dềnh dàng thế nào, từ ba giờ cho tới năm giờ mớihoàn thành xong một nửa, rõ ràng là không tập trung, chốc chốc lại phân tâm bởichiếc phong bì bên cạnh.
Cô vứtbút xuống, phì cười, với tay lấy điện thoại, Thành Chí Đông tiên sinh, anh quảthật rất lợi hại, tôi phục rồi.
Lúcnhận được điện thoại anh đang họp, hết người này tới người khác cẩn thận dè dặtlên báo cáo. Điện thoại rung, ban đầu anh không để ý, nhưng nghĩ đến cô liềnnhấn nút nghe.
“A lô?”
Tiếngđầu tiên đã khiến anh chấn động, cuối cùng, cuối cùng…
Chỉ cầnkiên trì thì sắt cũng mài thành kim được.
Trongphòng không ai nói gì, mọi người đều chăm chú theo dõi nét mặt của anh. Cuộcđiện thoại quan trọng đến thế nào mà tổng giám đốc Thành nghe rồi không nói câugì, lẽ nào head office của khu vực Châu Á bị giải thể…
Làm mộtđộng tác hất tay dứt khoát ra hiệu cho mọi người cứ tiếp tục, Thành Chí Đôngcầm điện thoại bước ra ngoài.
Khôngcó ai nói gì, Diệp Tề Mi nhìn điện thoại, rõ ràng đã bắt máy rồi mà, cô đangđịnh cúp máy thì đầu dây bên kia có tiếng nói vọng tới; “Em đã xem chưa?”
“Xemrồi.”, cô lại phì cười, “Anh Thành, anh rất khỏe mạnh”.
“Cảmơn”. Anh lập tức đáp.
“Ngàymai anh có ở Thượng Hải không?”
“Có,cuối tuần này anh ở Thượng Hải, cùng ăn cơm nhé?”
“Để tôixem lại lịch đã! Ngày mai chỉ rảnh buổi trưa.”
“Vậyđược, anh đang họp, họp xong sẽ gọi lại cho em.”
ThànhChí Đông sợ cô đổi ý, lập tức nhận lời, hành lang không có ai, ngắt máy xongkhông kìm được nắm chặt tay nói: Yes.
Đàmphán xong với quan chức Việt Nam cũng không khiến anh vui đến thế, Diệp Tề Michính là Diệp Tề Mi, gần một tháng mới… trái tim Thành Chí Đông lại một lần nữatràn ngập ánh nắng mặt trời ấm áp.
Chương 3: To be continued
Không ngờ sáng sớm tỉnh dậy được ngắm nhìn gương mặt đàn ôngđang say ngủ lại là một việc thú vị như thế, Diệp Tề Mi đã hạ quyết tâm ngaylúc ấy.
Cho xevòng lên dốc, trong bãi đã đỗ chật xe, người bảo vệ mặc đồng phục đứng ở cửavẫy tay, khi Diệp Tề Mi đưa xe vào vị trí cô liếc sang chiếc xe đỗ cạnh, AudiQ7, lại còn là A84.2 nữa chứ, trái đất đang nóng lên mày biết không?
Lúcbước vào cửa quay cô thấy khu hải sản tươi sống có rất nhiều người đứng chờ xếpchỗ, cô gái mặc chiếc váy dài kiểu Trung Quốc đứng đó mỉm cười:
“Xinhỏi chị đã đặt chỗ chưa?”
“Chắclà có, chị kiểm tra giúp một người họ Thành”.
“AnhThành đã đến, mời chị đi theo tôi”
Cô bướctới thì nhìn thấy anh ngồi ở đó chăm chú nghiên cứu thực đơn, vẻ mặt rất nghiêmtúc như đang đọc một tác phẩm nổi tiếng thế giới, cô ngồi xuống chào:
“Hey”.
Nghetiếng cô Thành Chí Đông liền ngẩng đầu lên, mắt anh chàng mở to hết cỡ.
Côthuận tay vắt chiếc áo liền mũ bằng vải thô lên thành ghế, bên trong cô mặc mộtchiếc áo phông trắng đơn giản và một chiếc quần thể thao rộng bằng vải nilon,chân đi giày thể thao màu xám xanh, đầu mũi giày tròn cong xinh xắn lộ ra ngoàiống quần.
Diệp TềMi mặc đồ thể thao… thật đúng là ngoài sức tưởng tượng, lần đầu tiên gặp ngườicon gái đi hẹn hò lần đầu mà lại đi giày thể thao.
“Em vừađi chơi thể thao về à?”. Nhìn dáng vẻ cô ấy rất tươi tắn sảng khoái.
“Không,chiều nay tôi có hẹn với bạn đi đánh bóng”. Diệp Tề Mi cười, “Anh gọi đồ xongchưa?”
“Chưa,em chọn đi”.
Diệp TềMi vui vẻ đón lấy menu, chọn đại vài món:
“Sủicảo nhân tôm, nem hải sản, sườn lợn hấp mơ”.
Cô phụcvụ đứng bên cạnh, nét mặt tươi cười
“Đượcrồi”, anh bắt đầu miêu tả với cô ta, “Có một món chiên, vỏ ngoài rất giòn”.
“Anhmuốn nói tới món bánh bao chiên giòn phải không ạ?”
Cô liếcnhìn anh rồi chỉ vào m
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
886/2684