Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp

Lượt xem :
êuthích sự thách thức là bởi yêu thích thứ cảm giác hưng phấn, kích động dângtrào trong lòng khi đối mặt với thách thức, còn cô lại luôn mang lại cho anhnhững cảm giác tuyệt diệu như thế, dường như được trở lại thời trai trẻ đầy háohức hăm hở của lần đầu tiên một mình chu du khắp các nước trên thế giới, muốnkiễng chân lên để lập tức được nhìn thấy kết quả, anh mỉm cười hạnh phúc.

Hãy đợiđấy, Bảo Bảo, chúng ta hãy cùng chờ xem mèo nào cắn mỉu nào.

Diệp TềMi đang đánh răng, đột nhiên thấy toàn thân lạnh toát, cũng không để ý, đến giờcô đi làm như bình thường.

Ba hômsau xe đã sửa xong, ngồi vào chiếc ghế lái thân thuộc, khi đạp chân nhấn gaDiệp Tề Mi cảm thấy rất vui.

Nhớ lạimấy ngày trước được người ta giúp đỡ, cô gõ cửa nhà hàng xóm muốn chính thứcnói lời cảm ơn, tiện thể nói luôn những việc cần phải nói, nhưng sang mấy lầnliền mà nhà hàng xóm vẫn bặt vô âm tín, đến tiếng sủa của Bối Bối cũng hoàntoàn biến mất.

Đi côngtác? Chuyển nhà? Di dân? Đứng trong thang máy thoáng suy nghĩ về việc này mộtphút rồi lập tức ném nó ra khỏi bộ nhớ, có những người đột nhiên xuất hiệntrong cuộc sống, quan hệ mật thiết, sau đó đột nhiên biến mất, không có lý do,đều đã không còn là trẻ con nữa rồi, cô hoàn toàn có thể hiểu được.

Diệp TềMi gặp Ân Như thêm một lần nữa, cô ấy vẫn kiên quyết đòi li hôn, cô cảm thấybất đắc dĩ: “Tôi cảm thấy vấn đề của hai người chưa nghiêm trọng tới mức ấy,hay là thử ngồi lại với nhau xem?”.

Ân Nhưvén mái tóc ngắn gọn gàng của mình ra phía sau, giọng nói chắc nịch: “Tôi đãliên hệ với các thành viên của tổ công tác trước kia, họ rất nhiệt tình mời tôitham gia vào dự án tiếp theo”.

“Nhanhvậy sao?”.

“Nếucòn chậm trễ tôi sẽ bị thế giới lãng quên”.

Lại nhớtới ánh mắt khẩn khoản của người đàn ông đó, Tề Mi cảm thấy nuối tiếc: “Hãy thửsuy nghĩ lại trong vòng một tuần xem sao? Tôi cũng cần thời gian để cân nhắc vềxác suất thành công của vụ án khi ra tòa”.

Cuộcnói chuyện đã kết thúc như thế. Hai ngày sau Thành Chí Đông trở về từ Nhật Bản,đứng ở sân bay Narita gọi điện cho cô, lúc đó cô đang ở văn phòng mỉm cười: “Cócần em tới đón không?”.

“Có láixe rồi”.

“Lái xecó biết đường về nhà không?”.

Thoạtđầu anh không hiểu, sau khi nhớ ra tự nhiên thấy vui mừng khôn xiết: “Khôngsao, anh có thể tự về, phải rồi, lần trước món cà tím đó rất ngon, anh cứ nhớmãi”.

Đúng làrất thẳng thắn, lúc đòi ăn cũng vẫn lý lẽ hùng hồn như thế, cô cười thànhtiếng: “Em biết rồi, sẽ làm một bàn toàn các món cà tím cho anh no căng bụngmới thôi”.

Anh rấtmuốn nói, cho dù có chết no anh cũng sẵn lòng nhưng vui quá, nên anh còn mảicười.

Xuốngsân bay trời đã gần tối, trực tiếp cho lái xe nghỉ phép, anh tự mình lái thẳngxe về nhà.

Ra khỏixe anh ngẩng đầu lên nhìn, giờ thì anh biết mình phải tìm ô cửa sổ nào rồi.

Khôngkìm được anh nhoẻn miệng cười, từ ô cửa sổ nhỏ hắt ra một quầng sáng màu vàng,phía trong ô cửa đó có cô.

Trongphòng bếp có ghế chân cao, cô đang ngồi trước quầy pha chế xem sách, trongchiếc nồi cạnh đó đang hấp gà, tiếng nước sôi nhẹ, có tiếng mở cửa, cô mỉm cườiđứng dậy.

Vừa vàocửa anh đã nhìn thấy một đôi dép lê còn mới được đặt cạnh tủ giày, loại to, màukem sạch sẽ dễ chịu.

“Hey”.Tề Mi khẽ chào, cô mặc bộ quần áo ở nhà đứng trước mặt anh, đôi dép cô đi màukem, xinh xắn, gót chân trắng trẻo thấp thoáng hiện ra trên đế dép, lòng bàntay anh nóng bừng, anh đóng cửa, sau đó ôm chặt lấy cô mà hôn.

“Này!”.Vừa cười cô vừa đẩy anh ra, hoàn toàn không có tác dụng, cơ thể như bị nhấcbổng lên, khi được đặt xuống thì đã ở trên giường.

Đôi môianh nóng bỏng, nhanh chóng mơn man theo cổ cô xuống phía dưới, bộ đồ mặc ở nhàkhá rộng, những ngón tay anh bắt đầu ngang ngược đánh thành chiếm đất, thân thểđột nhiên mát lạnh, cô kêu lên: “Kẻ cướp, em còn đang nấu dở đồ trên bếp”.

Mặt đãvùi vào ngực cô, nghe thấy vậy anh ngẩng đầu lên, cười rất tươi: “Không sao,mình có thể cùng vào bếp”.

Trời ạ,cô muốn lườm anh một cái, nhưng cô nằm ngửa trên giường, tay bị anh giữ chặt,giữa hai đùi đột nhiên nóng lên, anh đã mạnh mẽ đưa vào, khoái cảm trào dâng,cô bắt đầu thở gấp.

Thôiđược rồi, được rồi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô đầu hàng.

Sánghôm sau họ cùng ngồi ăn sáng, chỉ là món sữa đậu nành bình thường nhất, côthích ăn quẩy nhưng lại sợ nhiều dầu mỡ, lần nào ăn cũng bỏ thừa một nửa suất,anh thấy vậy liền nhăn trán, một đũa gắp hết vào bát, sau đó đẩy bát vằn thắnlại, “Ăn hết đi”.

“Em vẫncòn sữa đậu nành, anh tự ăn đi”.

“Em chỉăn một ít vậy có thể no sao? Em là gà đấy chắc?”.

“Hàngngày em vẫn ăn như vậy, ăn nhiều dầu mỡ rất dễ béo”.

“Béoanh vẫn thích”.

Cô phìcười, “Em đâu cần anh thích hay không, duy trì vóc dáng là sự nghiệp cả đời củaphụ nữ”.

Sựnghiệp… mặt anh tối sầm, sự nghiệp cả đời của Nữ hoàng luật sư Diệp Tề Mi chỉlà duy trì vóc dáng, phục thật.

Tronglúc cười nói Diệp Tề Mi vô tình nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính sạchsẽ sáng loáng, vẫn còn rất sớm, không có nhiều người đi trên đường, đột nhiêncô thoáng nhìn thấy một đôi nam nữ, rất quen, cô chăm chú dõi theo.

“Chuyệngì thế?”. Thấy cô cứ nhìn vào một điểm mà không nói gì, anh cũng tò mò, vừa hỏivừa nhìn theo ánh mắt cô.

Mùa hènên trời sáng rất sớm, con đường trong khu chung cư khá yên tĩnh, chỉ có vàingười qua lại, liếc mắt khắp một lượt không thấy gì đáng chú ý.

Nhưngcô lại nhìn rất chăm chú, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.

Bên kiađường là một tòa chung cư cao tầng, một nam một nữ vừa bước từ đấy ra, ngườiđàn ông cao to, nước da đen, bước đi khá nhanh, người phụ nữ mặc một chiếc váyliền thân khá rộng so với cơ thể, đang cắm cúi đi theo phía sau anh ta, nhưngsải bước khá hẹp, xem ra rất vất vả, đến đầu đường người đàn ông đó dừng lại,cô ta liền đưa tay ra ôm chặt lấy cánh tay anh ta, ngẩng đầu lên nói câu gì đó.

Diệp TềMi không kịp nghĩ nhiều, trước ánh mắt kinh ngạc của Thành Chí Đông rút điệnthoại ra chụp lại cảnh đó, sau đó đèn đỏ chuyển xanh, họ lại bước tiếp, nhanhchóng ra khỏi tầm mắt của cô.

“TềMi?”. Càng lúc càng cảm thấy kì quái, Thành Chí Đông cất giọng nghi hoặc.

“Anhkhông ăn nữa à?”. Cô quay lại nhìn, đẩy bát vằn thắn về phía anh: “Anh ăn nhé,em phải đi rồi”. Nói xong cô dứt khoát đứng dậy, định đi thẳng ra ngoài.

Anh kéocô lại, “Cùng đi đi”, nói xong vơ vội chìa khóa xe trên bàn rồi đứng dậy.

Xe củahọ đều đỗ bên đường, cái trước cái sau, màu đen và màu đỏ, khi hai xe song songvới nhau cùng hạ cửa kính xuống, anh thò đầu ra bảo: “Bảo Bảo, lái xe cẩn thận,buổi tối đợi anh”.

Tâmtrạng rối bời vì cảnh vừa nhìn thấy, Diệp Tề Mi nhướn mắt nhìn sang phía anh,cố gắng giữ cho giọng mình được bình thường: “Được, em biết rồi”.

Điềuhòa trong xe bắt đầu phả ra hơi lạnh, tiếng gió thổi nhè nhẹ, trả lời xong côlại tiếp tục nhăn trán suy tư, đồng hồ trên cột đèn giao thông đang nhảy số, côđịnh từ từ nhả phanh, nghĩ thế nào lại quay đầu qua nhìn.

Anh vẫnđang nhìn cô, bởi vì độ cao của hai xe khác nhau, từ xe cô muốn nhìn anh phảihơi ngẩng đầu, ánh mắt anh chiếu thẳng vào cô, cảm giác như không muốn rời đi,như rất lưu luyến.

Tráitim cô như tan chảy, mỉm cười: “Nhớ về sớm nhé, em đợi anh”.

Tới vănphòng cô giở lịch làm việc, kín mít.

Nhưngkhi ngồi xuống lại không có tâm trạng để làm việc gì, cô lấy máy điện thoại raxem lại bức ảnh vừa chụp.

Rấtquen, có những người chỉ gặp một lần cũng rất khó quên, ví dụ như Liêm Vân.

Cô vốnkhông phải người nhiều chuyện, khi nhận án cũng gặp những trường hợp thân chủthuê thám tử ngầm theo dõi điều chồng hoặc vợ mình. Ném ảnh vào mặt đối phươngcảm giác rất thỏa mãn, nhưng việc đã tới nước đó thì không thể cứu vãn đượcnữa.

Thếcũng chẳng sao, nếu hoàn toàn tin tưởng nhau thì đã chẳng tới mức phải li hôn.Đến cô đôi khi cũng phải cầm theo thẻ luật sư âm thầm đi thu thập chứng cứ, đấylà việc hết sức bình thường.

Nhưnglần này cô cảm thấy khinh bỉ.

Có lẽlà vì cô ấy giống cô, trong thâm tâm cô không muốn Ân Như li hôn, cô hi vọngngười phụ nữ đó cuối cùng nhận ra là mình đã sai, cuối cùng có thể tìm ra cáchgiải quyết hoàn mỹ nhất.

Cô đãnhìn thấy quá nhiều cặp đôi có kết thúc bi thảm, ít nhất thì lần này, hi vọngbọn họ sau khi qua được quãng đường gập ghềnh sẽ đến được nơi bằng phẳng, để côcó thể tin rằng tình yêu tác thành hôn nhân, hôn nhân tác thành hạnh phúc.

Ánh mắtkhẩn thiết của Liêm Vân trong căn biệt thự hôm đó vẫn như hiện ra trước mắt, côcó cảm giác người đàn ông này rất khác, Ân Như đã sai lầm, tìm lại chính mìnhkhông cần thiết phải trả giá bằng cách vứt bỏ tất cả.

Mànhình điện thoại từ từ tối đi, đôi tay người phụ nữ kia đang cố gắng ôm chặt lấycánh tay Liêm Vân, thái độ thần phục.

Thôiđược, cô đã sai, có một bài hát tên là Em là mặt trời của anh, cô đã từng được nghe khi thamdự bữa tiệc chúc mừng đám cưới vàng, rất cảm động, nhưng nếu trong thế giới củangười đàn ông đó xuất hiện hai mặt trời, thậm chí là nhiều hơn, cô vẫn hi vọngmọi người có thể rút lui trong yên lặng, đừng đợi tới cái ngày không thể nhẫnnhịn hơn được nữa, cái ngày mà Hậu Nghệ[1"> phải bắn hạ mặt trời, khi rơi xuống sẽ không cóđất chôn thây.

[1"> Hậu Nghệ là nhânvật trong thần thoại Trung Quốc, người đã bắn rụng chín mặt trời để đem lạicuộc sống yên bình cho loài người.

Vì lịchlàm việc của cô đã kín nên cuối cùng đành phải gặp nhau vào buổi tối, anh chàngkêu buổi tối sẽ đợi cô phải dự một bữa cơm sau cuộc họp, nhưng cô lại cảm thấyrất thoải mái, buổi tối cô tự mình lái xe đến nhà hàng gặp Ân Như.

Cô đếntrước, đúng giờ là một đức tính đẹp, Ân Như đến rất đúng giờ, không còn mặc bộđồ ở nhà cổ rộng tay lớn nữa, thay vào đó là chiếc váy liền nhiều màu, cổvuông, cô ấy không đeo trang sức, để lộ chiếc cổ dài kiêu kì, bước chân nhanhnhẹn, chiếc cằm nhọn hơi hếch lên, cảm giác rất mạnh mẽ, khiến ai cũng phảingoái nhìn.

Cô rấtvui vì được nhìn thấy cô ấy như vậy, tuy nhiên nhớ lại tấm ảnh còn lưu trongmáy di động, sự đối lập quá mạnh, còn chưa nói gì, Diệp Tề Mi đã thầm thở dàinão nề.

Đàn ôngnhìn mãi hoa sen tự nhiên sẽ cảm thấy hoa mẫu đơn đẹp, còn có những người đãnhìn chán những cây tre cao vút mạnh mẽ lại mơ tưởng về những rặng liễu mềm mạiyêu kiều, được voi lại đòi tiên, lòng tham của con người là vô đáy.

Khôngphải lần đầu tiên đến đây, lúc gọi đồ cả hai người đều chọn rất nhanh, sau đónhìn nhau cười: “Tề Mi, mấy ngày nay chị sống tốt chứ?”.

“Rấttốt, còn chị?”. Cô trả lời thận trọng, lần đầu tiên Diệp Tề Mi cảm thấy mìnhnói năng không được lưu loát.

“Tôivừa bay đến Hồng Kông đàm phán với chi nhánh bên đấy về những điều kiện khi trởlại làm việc, sau đó mở một cuộc họp online với các đồng nghiệp cũ, thảo luậnvề dự án tiếp theo, mấy ngày nay tôi đều rất bận rộn chuẩn bị tài liệu, giờgiấc hơi đảo lộn”.

“Vậysao?”. Cô quan sát cô ấy kĩ hơn.

“Đừngnhìn nữa, đây là quầng thâm mắt chứ không phải đánh mắt kiểu smocking đâu”. Côấy cầm ly nước lên cười, giọng rất thoải mái.

“Vậycòn anh Liêm thì sao?”.

“Anh ấyà?”. Ân Như hơi sững lại, sau đó đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Khôngnhìn thấy ánh mắt của cô ấy, Diệp Tề Mi nghi ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì rồi phảikhông?”.

Khôngngờ mặt Ân Như ửng hồng: “Không phải, lần trước sau khi nói chuyện với chịxong, chị có đề nghị chúng tôi nên nói chuyện với nhau một lần nữa, tôi đã suynghĩ rất nhiều, sau đó quyết định cùng Liêm Vân nói chuyện một lần cho thôngsuốt”.

Đúng làngoài dự liệu, những lời muốn nói đều nuốt vội vào trong, Diệp Tề Mi chăm chúlắng nghe.

“Sựnghiệp gia tộc của nhà họ không nằm trong phạm vi mà tôi hứng thú, tôi sẽ quaylại với công việc cũ”.

“Anh tacũng đồng ý?”.

Mỉmcười, Ân Như gật đầu: “Không cần anh ấy đồng ý, tuy nhiên cũng không thấy anhấy có ý kiến gì khác”.

“Sau đóthì sao? Tiếp tục cuộc sống mà các cuộc hẹn luôn diễn ra ở sân bay?”.

“Vốnmình có ở nhà cũng rất ít khi gặp anh ấy, cả hai cùng bận rộn thì tốt hơn, mìnhcũng đỡ rảnh quá lại nghĩ ngợi nhiều”.

“Nhưvậy…”. Đầu óc Diệp Tề Mi suy nghĩ rất nhanh xem đang có chuyện gì xảy ra, côlẩm bẩm.

“Xinlỗi, lần này chắc tôi
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1414/3212

80s toys - Atari. I still have