Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
t tí chẳng phải tốt hơn sao?”.
Cảmgiác như có điều gì đó không thể lí giải nổi, thường thì thân chủ nếu đã quyếtđịnh mời cô làm luật sư, quan hệ vợ chồng giữa bọn họ đã đến mức như nước vớilửa, trở mặt thành kẻ thù rồi, nhà này thật lạ, còn chưa gặp mặt thân chủ nhưngđã có hai người liên tục xin cô khuyên can.
Cửaphòng khách khép hờ, còn chưa đi đến gần đã nghe thấy tiếng phụ nữ cất lên: “Làluật sư Diệp phải không? Mời vào trong”.
Một mặttường của phòng khách được dựng bằng vách kính trong suốt, phía sau đó là mộthoa viên, thảm cỏ xanh chan hòa trải dài, lan rộng ra tới cả mặt hồ trong lànhyên ả. Ánh nắng rực rỡ, một thân hình mảnh dẻ ngồi ở sofa lập tức đứng dậy,thân mật bắt tay cô, cái nắm tay rất chặt, móng tay sáng bóng.
Ánh mắtcô nhìn thẳng vào cô gái họ Ân, lời Tiểu Mai nhận xét quả là không sai.
Cô ấycó mái tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú, chiếc cằm hơi tròn, khi nhìn thẳng vàongười đối diện ánh mắt rất bình thản, hoàn toàn không thể nhận ra đây là mộtngười phụ nữ đang phải trải qua giai đoạn biến động trong hôn nhân, quả nhiênrất có khí chất, cô thích những người như thế.
“Chàochị, tôi là Ân Như”. Cô ấy mỉm cười rồi ra hiệu mời cô ngồi.
“Chàochị, tôi là Diệp Tề Mi, sáng nay tôi tới muộn đã làm mất thời gian của chị,thật ngại quá”. Gật đầu đáp lại, Diệp Tề Mi nói lời xin lỗi.
“Khôngsao. Giờ tôi rất rảnh”. Cô ấy mỉm cười chua chát, gọi cô Trương mang nước lên.
“Tôi đãxem qua thư ủy thác, chị có thể nói rõ hơn về nội dung khởi tố không? Nếu vấnđề là tranh chấp tài sản, hai bên đã từng thương lượng chưa?”.
“Khôngphải vấn đề tài sản. Tôi chỉ muốn tòa nhanh chóng đồng ý cho chúng tôi li hôn”.
“Đốiphương không đồng ý sao?”.
Cô Ântrầm ngâm.
Cũngđúng thôi, nếu thuận lợi thì còn mời luật sư làm gì. Nghĩ một lúc Diệp Tề Milại hỏi, thấy cũng có chút tàn nhẫn, nhưng đây là trình tự bắt buộc: “Cô xảy rabạo lực gia đình không?”.
Mỉmcười, tay áo của Ân Như rất rộng, mềm mại phủ trên cổ tay, lúc này mới từ từvén lên: “Thế này có được tính không?”.
Một vệthằn đỏ, nhức nhối đập thẳng vào mắt cô, Diệp Tề Mi nhíu mày hỏi: “Những chỗ khácthì sao? Đã đến bệnh viện kiểm tra thương tật chưa? Cái này có thể làm chứngcứ”.
Bênngoài vọng vào tiếng bước chân gấp gáp, sau đó cửa bị đẩy mạnh rầm một tiếng:“Ân Như, em đừng có mơ!”.
Bị giậtmình, theo phản xạ Diệp Tề Mi đứng bật dậy quay người lại nhìn.
Mộtngười đàn ông nước da đen sạm xộc vào, sải bước rất nhanh, bộ dạng hung hăngchỉ vài bước đã đứng trước mặt họ.
Cảmgiác không ổn, cô vội vàng nói: “Này anh, hành vi bạo lực gia đình là phạmpháp”.
Dườngnhư giờ mới nhận ra sự có mặt của cô, người đàn ông đó nhíu mắt lại liếc sang,giọng nói nguy hiểm: “Cô chính là vị luật sư đó?”.
“Đúng,tôi là luật sư”. Mặc dù hơi nghiêng người về phía sau, nhưng cô cố tỏ ra điềmtĩnh.
“Được”.Anh ta cũng xắn ống tay lên.
Vẫn cầmchiếc túi xách trên tay, phản ứng đầu tiên của Diệp Tề Mi là muốn thò tay vàolấy dùi cui điện ra, nhưng câu nói tiếp theo của anh ta khiến cô sững lại khôngthốt lên lời.
Tay áo vừa được xắn, trên cánh tayrắn chắc lực lưỡng chằng chịt những vết lằn đỏ, nhìn rất thảm hại: “Bạo lực giađình phải không? Phiền cô nói lại với cô ấy lần nữa, đấy là hành vi phạm pháp”.
“LiêmVăn, anh buông tay ra”.
Giọnganh ta khá lớn, lời nói nghiêm nghị, nhưng khi liếc nhìn anh ta, thấy rất rõ sựkhẩn thiết sáng rực lên trong ánh mắt, không muốn nhiều chuyện, nhưng quả thậtanh ta khiến Diệp Tề Mi nhớ đến một người.
“Mặc kệanh ta, chúng ta ra ngoài nói chuyện”. Không thèm để ý tới sự có mặt của chồngmình, Ân Như kéo cô đi ra phía cửa.
“Emđứng lại”. Người đàn ông đó đưa tay ra kéo.
Luôn làngười có phản ứng khá nhanh nhẹn, Diệp Tề Mi liền đưa tay ra ngăn cản anh tahành động tiếp theo: “Anh Liêm, xin hãy để tôi tìm hiểu tình hình trước đã”.
“Cô làluật sư, có gì mà phải tìm hiểu? Tôi không đồng ý li hôn”.
“Tôicòn chưa quyết định có chấp nhận ủy thác hay không, chỉ muốn nói với cô Ân đâyvài câu”.
“Cô ấylà bà Liêm”.
Anh tahét lớn, hai người phụ nữ không hẹn mà cùng đưa tay lên bịt chặt tai, sau đóquay sang nhìn nhau, ánh mắt như gặp được tri kỉ.
Cuốicùng thoát thân an toàn là bởi vì đúng lúc ấy điện thoại của Liêm Vân vang lên,anh ta nhất định không buông tay, ấn nút tắt, nhưng tiếng chuông lại tiếp tụcreo.
Ân Nhưcười nhạt: “Anh không sợ xảy ra án mạng?”.
Anh tatức giận, dúi điện thoại vào tay Ân Như, “Em tự nghe đi”.
Ân Nhưhất ra: “Tôi không có hứng”.
Cảmgiác như đang được xem kịch, Diệp Tề Mi sốt ruột đưa tay lên nhìn đồng hồ, thờigian của cô quý hơn vàng, bao nhiêu hiếu kì tự nhiên tan biến hết, cô đưa tayra nhặt chiếc điện thoại đang đổ chuông liên hồi: “Tôi nghe nhé?”.
Khôngai trả lời, cô bắt máy thật.
Vừa bắtmáy đã nghe thấy một tràng tiếng địa phương, giọng nói rất vang, có vẻ gấp gáp,cũng may cô nghe hiểu được nội dung đại khái, “Anh Liêm, cuộc điện thoại nàyanh phải nghe”.
Haingười vẫn còn đang hằm hằm nhìn nhau nghe thấy vậy liền cùng quay sang nhìn cô,cô lạnh lùng nhìn tiếp: “Hình như ở nhà máy xảy ra chuyện gì đó, anh mà khôngnghe e là xảy ra án mạng thật đấy”.
LiêmVân vội vàng rời đi, trước khi đi còn dùng ánh mắt cảnh cáo lần lượt nhìn haingười phụ nữ, sau khi anh ta đi khỏi, Ân Như thở dài, sau đó nhìn cô cườingượng ngập.
Ngườiphụ nữ trước mặt đã lấy lại dáng vẻ xinh đẹp lạnh lùng như lúc mới gặp, cảmthấy hơi lạ, Diệp Tề Mi nhíu mày hỏi: “Hai người thật sự muốn li hôn?”.
“Chúngta ra ngoài nói chuyện”. Cô ấy nói xong liền bước ra ngoài.
Tư thếlái xe của Ân Như nhìn rất thành thục, dứt khoát, khi đưa xe vào chỗ đỗ phongthái cũng rất man, phanh xe rít lên một tiếng.
Dù nhìnthế nào cũng không thấy cô ấy giống một phụ nữ an nhàn ở nhà lo tề gia nội trợ,quán cà phê cô ấy chọn cũng toàn dân văn phòng ngồi, xung quanh đều là nhữngtiếng thảo luận sôi nổi, thời gian nghỉ trưa nhưng không thấy ai ngồi an nhànlật giở tạp chí, cho dù có đi một người cũng mang theo máy tính, mười đầu ngóntay lướt nhanh lên bàn phím, bận rộn không ngẩng được đầu lên.
Nhìnmột lượt khắp quán, Ân Như thở dài, giọng rất nhỏ như đang nói cho chính mìnhnghe: “Họ rất bận rộn, nhưng tôi rất nhớ cảm giác đó”.
Cảmgiác lần được ủy thác này rất thú vị, Diệp Tề Mi xác nhận lại một lần nữa: “Chịthật sự muốn li hôn sao? Tôi không can thiệp vào chuyện vợ chồng cãi nhau”.
Nhìnthẳng vào mắt cô, ánh mắt Ân Như tối sầm: “Chúng tôi lấy nhau là vì tình yêu”.
“Vậythì thứ mà hai người cần không phải là tôi”. Tề Mi nhìn đồng hồ, rất muốn nghecâu chuyện của cô ấy, nhưng còn phải làm việc nữa, cô cũng không phải chuyêngia tư vấn tâm lí hôn nhân.
Cổ taybị túm lấy, là Ân Như, cô ấy nắm nhẹ tay Diệp Tề Mi, rất kiên quyết: “Đừng vội,tôi muốn li hôn”.
“Nhưthế không được coi là bạo lực gia đình”. Cô chỉ ra sự thật.
“Phải”.Cô ấy gật đầu xác nhận.
“Haingười đã li thân hai năm rồi?”. Nhìn thì đâu có giống thế.
“Không,nhưng một tháng nhiều nhất cũng chỉ gặp anh ấy một lần”.
Chínhxác đấy chính là vấn đề, nhưng những cặp vợ chồng như vậy rất nhiều: “Việc ấykhông thể trở thành lí do để li hôn, anh ta có ở cùng những người phụ nữ kháckhông?”.
Cô ấyim lặng, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Chắc không đâu”.
“Côkhẳng định?”, rất nhiều thân chủ của cô, chồng lập phòng nhì bên ngoài mà vẫn cho rằngchồng mình bận rộn vì công việc, mỗi lần nghe điện thoại đều đau lòng vì sự vấtvả của anh ta, tự oán trách mình không gánh vác bớt được trách nhiệm giúpchồng.
Ân Nhưngẩng đầu nhìn cô, biểu hiện kìm nén: “Không khẳng định”.
Diệp TềMi thở dài, không thể tin tưởng, đây mới chính là nguyên nhân gây đổ vỡ.
“Tôi đãnghe điện của một người phụ nữ khác gọi đến, không chỉ một lần”.
“Có ghiâm lại không?”.
“Khôngcần, cô ta không phải là vấn đề”.
“Vậyvấn đề là gì?”.
“Tôinhớ tiếc tôi của ngày xưa, tôi đã đánh mất mình vì cuộc hôn nhân này, đấy mớilà vấn đề”.
Diệp TềMi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô chỉ thở dài.
“Yêntâm”. Ân Như nhìn đồng hồ, “Tôi biết chị thu phí thế nào, thời gian nói chuyện cũngsẽ trả phí theo quy định”.
Rấttốt, cô thích công việc của mình, càng thích những thân chủ như cô ấy.
Ân Nhưnói ngắn gọn, thiên về tổng kết nhiều hơn, tính ra kể lại câu chuyện của mìnhcũng hết sức đơn giản.
Trướckhi kết hôn cô ấy làm ở NKC, là chuyên viên tư vấn có tiếng trong ngành, gầnđứng đầu trong bảng xếp hạng ở châu Á, ba mươi tuổi đã đi khắp mọi nơi trên thếgiới.
Mỗi dựán đều ở các nước khác nhau trên thế giới, thời gian làm việc cứ hết tuần nàyđến tháng khác, người ngoài nhìn vào thấy sợ, nhưng đối với cô ấy đó là một sựhưởng thụ.
Cũngphải, có hứng thú mới có thể xuất sắc hơn người, nếu cảm thấy khổ sở vất vả thìchẳng khác nào chọn nhầm nghề.
Tốtnghiệp đại học ở một trường nước ngoài danh giá, làm việc trong một công ty tốtnhất trên thế giới, bạn bè đều là các nhân vật tinh anh ở mọi lĩnh vực khácnhau, cô ấy nổi bật xuất chúng, không hổ là con người quốc tế.
LiêmVăn thì ngược lại, sinh ra và lớn lên ở trong nước, liệt tổ liệt tông đều làthương nhân, dựa vào trực giác để đứng vững và phát triển trong cái thế giớihỗn loạn này, là một thương nhân bẩm sinh, nói dễ nghe thì anh là một doanhnhân thành công, nói khó nghe thì anh là một doanh nhân nông dân.
Từ bấtđộng sản cho đến sản xuất, công ty trở thành tập đoàn, quản lý càng ngày càngcó vấn đề, anh tỉnh táo hiểu rằng muốn tiếp tục duy trì thì cần có một chuyêngia hàng đầu tới chỉnh đốn và sắp xếp lại cơ cấu công ty.
Công tytư vấn tốt nhất, đội ngũ chuyên gia tốt nhất, kết quả cuối cùng khiến ai cũngthỏa mãn. Công ty phát triển mạnh mẽ, anh cũng có được một nửa của mình.
“Chínhchị đã vứt bỏ cuộc sống trước đây”. Diệp Tề Mi lạnh lùng kết luận.
“Phải,không ai có thể chịu đựng được những cuộc hẹn hò vội vã ở sân bay, thậm chí cólúc không thể bảo đảm những cuộc hẹn hò như thế, hôn nhân cần sự hi sinh”.
“Vì vậyngười hi sinh là chị?”.
Ân Nhưcười đau khổ: “Tôi đã bị chinh phục, khao khát được ở bên anh ấy”.
“Kếtquả thì sao?”.
“Cuộcsống cực kì vô vị, công ty anh ấy bắt đầu quốc tế hóa, còn tôi bị giam chân ởnhà”.
“Haingười không nói chuyện với nhau sao? Hoặc là chị cũng có thể giúp đỡ anh ấy vềmặt nghiệp vụ?”.
“HọLiêm vô cùng bảo thủ, trước khi kết hôn phải ký giao ước, không được phép thamgia vào việc của công ty”.
Diệp TềMi kinh ngạc, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, “Một giao ước nhưvậy mà chị cũng ký sao?”.
Ân Nhưcúi đầu, thái độ cay đắng, “Luật sư Diệp”.
“Gọitôi là Tề Mi được rồi”.
“Tề Mi,chị đã từng yêu một ai đó sâu sắc chưa?”.
Lần nàytới phiên cúi đầu, lặng lẽ thở dài.
Cũngthời gian đó, Thành Chí Đông kết thúc hội nghị, mọi người lần lượt ra khỏiphòng họp.
Daisytay ôm tập tài liệu vừa mới đi được vài bước thì bị gọi giật lại từ phía sau:“Daisy, cô vào cất tài liệu rồi tới phòng tôi”.
Hả? Vẫncòn có việc sao? Cô quayngười lại văng da, than thầm trong lòng.
Vừabước vào phòng đã thấy tổng giám đốc ngồi nhìn chăm chú vào màn hình máy tínhnhăn trán nhíu mày, biểu hiện rất phức tạp.
Lạichuyện gì nữa đây? Cảm giác lạnh hết sống lưng, Daisy hỏi: “Tổng giám đốcThành, anh gọi em có
Chương 9: Chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào
Vì giống nhau nên đồng cảm, môi hở răng lạnh, vào buổi sáng sớmmùa thu hôm ấy, Diệp Tề Mi nằm gọn trong lòng Thành Chí Đông mềm yếu tự thừanhận, cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ kiên cường trước mọi người chẳng qua cũngchỉ để che giấu sự hèn nhát và sợ hãi của mình, so với những người phụ nữ khác,giờ cô đã nhận thức rõ ràng rằng, mình chính là kẻ yếu đuối nhất.
Sánghôm sau Thành Chí Đông phải ra sân bay, buổi sáng vơ lấy chìa khóa rồi đi vộivàng, lúc ra xe mới thấy trong chùm chìa khóa có thêm một chiếc chìa khóa sángloáng.
Anhđứng yên lặng quên cả khởi động xe, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc chìa khóa mới,tay nắm chặt.
Anh y
Cảmgiác như có điều gì đó không thể lí giải nổi, thường thì thân chủ nếu đã quyếtđịnh mời cô làm luật sư, quan hệ vợ chồng giữa bọn họ đã đến mức như nước vớilửa, trở mặt thành kẻ thù rồi, nhà này thật lạ, còn chưa gặp mặt thân chủ nhưngđã có hai người liên tục xin cô khuyên can.
Cửaphòng khách khép hờ, còn chưa đi đến gần đã nghe thấy tiếng phụ nữ cất lên: “Làluật sư Diệp phải không? Mời vào trong”.
Một mặttường của phòng khách được dựng bằng vách kính trong suốt, phía sau đó là mộthoa viên, thảm cỏ xanh chan hòa trải dài, lan rộng ra tới cả mặt hồ trong lànhyên ả. Ánh nắng rực rỡ, một thân hình mảnh dẻ ngồi ở sofa lập tức đứng dậy,thân mật bắt tay cô, cái nắm tay rất chặt, móng tay sáng bóng.
Ánh mắtcô nhìn thẳng vào cô gái họ Ân, lời Tiểu Mai nhận xét quả là không sai.
Cô ấycó mái tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú, chiếc cằm hơi tròn, khi nhìn thẳng vàongười đối diện ánh mắt rất bình thản, hoàn toàn không thể nhận ra đây là mộtngười phụ nữ đang phải trải qua giai đoạn biến động trong hôn nhân, quả nhiênrất có khí chất, cô thích những người như thế.
“Chàochị, tôi là Ân Như”. Cô ấy mỉm cười rồi ra hiệu mời cô ngồi.
“Chàochị, tôi là Diệp Tề Mi, sáng nay tôi tới muộn đã làm mất thời gian của chị,thật ngại quá”. Gật đầu đáp lại, Diệp Tề Mi nói lời xin lỗi.
“Khôngsao. Giờ tôi rất rảnh”. Cô ấy mỉm cười chua chát, gọi cô Trương mang nước lên.
“Tôi đãxem qua thư ủy thác, chị có thể nói rõ hơn về nội dung khởi tố không? Nếu vấnđề là tranh chấp tài sản, hai bên đã từng thương lượng chưa?”.
“Khôngphải vấn đề tài sản. Tôi chỉ muốn tòa nhanh chóng đồng ý cho chúng tôi li hôn”.
“Đốiphương không đồng ý sao?”.
Cô Ântrầm ngâm.
Cũngđúng thôi, nếu thuận lợi thì còn mời luật sư làm gì. Nghĩ một lúc Diệp Tề Milại hỏi, thấy cũng có chút tàn nhẫn, nhưng đây là trình tự bắt buộc: “Cô xảy rabạo lực gia đình không?”.
Mỉmcười, tay áo của Ân Như rất rộng, mềm mại phủ trên cổ tay, lúc này mới từ từvén lên: “Thế này có được tính không?”.
Một vệthằn đỏ, nhức nhối đập thẳng vào mắt cô, Diệp Tề Mi nhíu mày hỏi: “Những chỗ khácthì sao? Đã đến bệnh viện kiểm tra thương tật chưa? Cái này có thể làm chứngcứ”.
Bênngoài vọng vào tiếng bước chân gấp gáp, sau đó cửa bị đẩy mạnh rầm một tiếng:“Ân Như, em đừng có mơ!”.
Bị giậtmình, theo phản xạ Diệp Tề Mi đứng bật dậy quay người lại nhìn.
Mộtngười đàn ông nước da đen sạm xộc vào, sải bước rất nhanh, bộ dạng hung hăngchỉ vài bước đã đứng trước mặt họ.
Cảmgiác không ổn, cô vội vàng nói: “Này anh, hành vi bạo lực gia đình là phạmpháp”.
Dườngnhư giờ mới nhận ra sự có mặt của cô, người đàn ông đó nhíu mắt lại liếc sang,giọng nói nguy hiểm: “Cô chính là vị luật sư đó?”.
“Đúng,tôi là luật sư”. Mặc dù hơi nghiêng người về phía sau, nhưng cô cố tỏ ra điềmtĩnh.
“Được”.Anh ta cũng xắn ống tay lên.
Vẫn cầmchiếc túi xách trên tay, phản ứng đầu tiên của Diệp Tề Mi là muốn thò tay vàolấy dùi cui điện ra, nhưng câu nói tiếp theo của anh ta khiến cô sững lại khôngthốt lên lời.
Tay áo vừa được xắn, trên cánh tayrắn chắc lực lưỡng chằng chịt những vết lằn đỏ, nhìn rất thảm hại: “Bạo lực giađình phải không? Phiền cô nói lại với cô ấy lần nữa, đấy là hành vi phạm pháp”.
“LiêmVăn, anh buông tay ra”.
Giọnganh ta khá lớn, lời nói nghiêm nghị, nhưng khi liếc nhìn anh ta, thấy rất rõ sựkhẩn thiết sáng rực lên trong ánh mắt, không muốn nhiều chuyện, nhưng quả thậtanh ta khiến Diệp Tề Mi nhớ đến một người.
“Mặc kệanh ta, chúng ta ra ngoài nói chuyện”. Không thèm để ý tới sự có mặt của chồngmình, Ân Như kéo cô đi ra phía cửa.
“Emđứng lại”. Người đàn ông đó đưa tay ra kéo.
Luôn làngười có phản ứng khá nhanh nhẹn, Diệp Tề Mi liền đưa tay ra ngăn cản anh tahành động tiếp theo: “Anh Liêm, xin hãy để tôi tìm hiểu tình hình trước đã”.
“Cô làluật sư, có gì mà phải tìm hiểu? Tôi không đồng ý li hôn”.
“Tôicòn chưa quyết định có chấp nhận ủy thác hay không, chỉ muốn nói với cô Ân đâyvài câu”.
“Cô ấylà bà Liêm”.
Anh tahét lớn, hai người phụ nữ không hẹn mà cùng đưa tay lên bịt chặt tai, sau đóquay sang nhìn nhau, ánh mắt như gặp được tri kỉ.
Cuốicùng thoát thân an toàn là bởi vì đúng lúc ấy điện thoại của Liêm Vân vang lên,anh ta nhất định không buông tay, ấn nút tắt, nhưng tiếng chuông lại tiếp tụcreo.
Ân Nhưcười nhạt: “Anh không sợ xảy ra án mạng?”.
Anh tatức giận, dúi điện thoại vào tay Ân Như, “Em tự nghe đi”.
Ân Nhưhất ra: “Tôi không có hứng”.
Cảmgiác như đang được xem kịch, Diệp Tề Mi sốt ruột đưa tay lên nhìn đồng hồ, thờigian của cô quý hơn vàng, bao nhiêu hiếu kì tự nhiên tan biến hết, cô đưa tayra nhặt chiếc điện thoại đang đổ chuông liên hồi: “Tôi nghe nhé?”.
Khôngai trả lời, cô bắt máy thật.
Vừa bắtmáy đã nghe thấy một tràng tiếng địa phương, giọng nói rất vang, có vẻ gấp gáp,cũng may cô nghe hiểu được nội dung đại khái, “Anh Liêm, cuộc điện thoại nàyanh phải nghe”.
Haingười vẫn còn đang hằm hằm nhìn nhau nghe thấy vậy liền cùng quay sang nhìn cô,cô lạnh lùng nhìn tiếp: “Hình như ở nhà máy xảy ra chuyện gì đó, anh mà khôngnghe e là xảy ra án mạng thật đấy”.
LiêmVân vội vàng rời đi, trước khi đi còn dùng ánh mắt cảnh cáo lần lượt nhìn haingười phụ nữ, sau khi anh ta đi khỏi, Ân Như thở dài, sau đó nhìn cô cườingượng ngập.
Ngườiphụ nữ trước mặt đã lấy lại dáng vẻ xinh đẹp lạnh lùng như lúc mới gặp, cảmthấy hơi lạ, Diệp Tề Mi nhíu mày hỏi: “Hai người thật sự muốn li hôn?”.
“Chúngta ra ngoài nói chuyện”. Cô ấy nói xong liền bước ra ngoài.
Tư thếlái xe của Ân Như nhìn rất thành thục, dứt khoát, khi đưa xe vào chỗ đỗ phongthái cũng rất man, phanh xe rít lên một tiếng.
Dù nhìnthế nào cũng không thấy cô ấy giống một phụ nữ an nhàn ở nhà lo tề gia nội trợ,quán cà phê cô ấy chọn cũng toàn dân văn phòng ngồi, xung quanh đều là nhữngtiếng thảo luận sôi nổi, thời gian nghỉ trưa nhưng không thấy ai ngồi an nhànlật giở tạp chí, cho dù có đi một người cũng mang theo máy tính, mười đầu ngóntay lướt nhanh lên bàn phím, bận rộn không ngẩng được đầu lên.
Nhìnmột lượt khắp quán, Ân Như thở dài, giọng rất nhỏ như đang nói cho chính mìnhnghe: “Họ rất bận rộn, nhưng tôi rất nhớ cảm giác đó”.
Cảmgiác lần được ủy thác này rất thú vị, Diệp Tề Mi xác nhận lại một lần nữa: “Chịthật sự muốn li hôn sao? Tôi không can thiệp vào chuyện vợ chồng cãi nhau”.
Nhìnthẳng vào mắt cô, ánh mắt Ân Như tối sầm: “Chúng tôi lấy nhau là vì tình yêu”.
“Vậythì thứ mà hai người cần không phải là tôi”. Tề Mi nhìn đồng hồ, rất muốn nghecâu chuyện của cô ấy, nhưng còn phải làm việc nữa, cô cũng không phải chuyêngia tư vấn tâm lí hôn nhân.
Cổ taybị túm lấy, là Ân Như, cô ấy nắm nhẹ tay Diệp Tề Mi, rất kiên quyết: “Đừng vội,tôi muốn li hôn”.
“Nhưthế không được coi là bạo lực gia đình”. Cô chỉ ra sự thật.
“Phải”.Cô ấy gật đầu xác nhận.
“Haingười đã li thân hai năm rồi?”. Nhìn thì đâu có giống thế.
“Không,nhưng một tháng nhiều nhất cũng chỉ gặp anh ấy một lần”.
Chínhxác đấy chính là vấn đề, nhưng những cặp vợ chồng như vậy rất nhiều: “Việc ấykhông thể trở thành lí do để li hôn, anh ta có ở cùng những người phụ nữ kháckhông?”.
Cô ấyim lặng, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Chắc không đâu”.
“Côkhẳng định?”, rất nhiều thân chủ của cô, chồng lập phòng nhì bên ngoài mà vẫn cho rằngchồng mình bận rộn vì công việc, mỗi lần nghe điện thoại đều đau lòng vì sự vấtvả của anh ta, tự oán trách mình không gánh vác bớt được trách nhiệm giúpchồng.
Ân Nhưngẩng đầu nhìn cô, biểu hiện kìm nén: “Không khẳng định”.
Diệp TềMi thở dài, không thể tin tưởng, đây mới chính là nguyên nhân gây đổ vỡ.
“Tôi đãnghe điện của một người phụ nữ khác gọi đến, không chỉ một lần”.
“Có ghiâm lại không?”.
“Khôngcần, cô ta không phải là vấn đề”.
“Vậyvấn đề là gì?”.
“Tôinhớ tiếc tôi của ngày xưa, tôi đã đánh mất mình vì cuộc hôn nhân này, đấy mớilà vấn đề”.
Diệp TềMi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô chỉ thở dài.
“Yêntâm”. Ân Như nhìn đồng hồ, “Tôi biết chị thu phí thế nào, thời gian nói chuyện cũngsẽ trả phí theo quy định”.
Rấttốt, cô thích công việc của mình, càng thích những thân chủ như cô ấy.
Ân Nhưnói ngắn gọn, thiên về tổng kết nhiều hơn, tính ra kể lại câu chuyện của mìnhcũng hết sức đơn giản.
Trướckhi kết hôn cô ấy làm ở NKC, là chuyên viên tư vấn có tiếng trong ngành, gầnđứng đầu trong bảng xếp hạng ở châu Á, ba mươi tuổi đã đi khắp mọi nơi trên thếgiới.
Mỗi dựán đều ở các nước khác nhau trên thế giới, thời gian làm việc cứ hết tuần nàyđến tháng khác, người ngoài nhìn vào thấy sợ, nhưng đối với cô ấy đó là một sựhưởng thụ.
Cũngphải, có hứng thú mới có thể xuất sắc hơn người, nếu cảm thấy khổ sở vất vả thìchẳng khác nào chọn nhầm nghề.
Tốtnghiệp đại học ở một trường nước ngoài danh giá, làm việc trong một công ty tốtnhất trên thế giới, bạn bè đều là các nhân vật tinh anh ở mọi lĩnh vực khácnhau, cô ấy nổi bật xuất chúng, không hổ là con người quốc tế.
LiêmVăn thì ngược lại, sinh ra và lớn lên ở trong nước, liệt tổ liệt tông đều làthương nhân, dựa vào trực giác để đứng vững và phát triển trong cái thế giớihỗn loạn này, là một thương nhân bẩm sinh, nói dễ nghe thì anh là một doanhnhân thành công, nói khó nghe thì anh là một doanh nhân nông dân.
Từ bấtđộng sản cho đến sản xuất, công ty trở thành tập đoàn, quản lý càng ngày càngcó vấn đề, anh tỉnh táo hiểu rằng muốn tiếp tục duy trì thì cần có một chuyêngia hàng đầu tới chỉnh đốn và sắp xếp lại cơ cấu công ty.
Công tytư vấn tốt nhất, đội ngũ chuyên gia tốt nhất, kết quả cuối cùng khiến ai cũngthỏa mãn. Công ty phát triển mạnh mẽ, anh cũng có được một nửa của mình.
“Chínhchị đã vứt bỏ cuộc sống trước đây”. Diệp Tề Mi lạnh lùng kết luận.
“Phải,không ai có thể chịu đựng được những cuộc hẹn hò vội vã ở sân bay, thậm chí cólúc không thể bảo đảm những cuộc hẹn hò như thế, hôn nhân cần sự hi sinh”.
“Vì vậyngười hi sinh là chị?”.
Ân Nhưcười đau khổ: “Tôi đã bị chinh phục, khao khát được ở bên anh ấy”.
“Kếtquả thì sao?”.
“Cuộcsống cực kì vô vị, công ty anh ấy bắt đầu quốc tế hóa, còn tôi bị giam chân ởnhà”.
“Haingười không nói chuyện với nhau sao? Hoặc là chị cũng có thể giúp đỡ anh ấy vềmặt nghiệp vụ?”.
“HọLiêm vô cùng bảo thủ, trước khi kết hôn phải ký giao ước, không được phép thamgia vào việc của công ty”.
Diệp TềMi kinh ngạc, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, “Một giao ước nhưvậy mà chị cũng ký sao?”.
Ân Nhưcúi đầu, thái độ cay đắng, “Luật sư Diệp”.
“Gọitôi là Tề Mi được rồi”.
“Tề Mi,chị đã từng yêu một ai đó sâu sắc chưa?”.
Lần nàytới phiên cúi đầu, lặng lẽ thở dài.
Cũngthời gian đó, Thành Chí Đông kết thúc hội nghị, mọi người lần lượt ra khỏiphòng họp.
Daisytay ôm tập tài liệu vừa mới đi được vài bước thì bị gọi giật lại từ phía sau:“Daisy, cô vào cất tài liệu rồi tới phòng tôi”.
Hả? Vẫncòn có việc sao? Cô quayngười lại văng da, than thầm trong lòng.
Vừabước vào phòng đã thấy tổng giám đốc ngồi nhìn chăm chú vào màn hình máy tínhnhăn trán nhíu mày, biểu hiện rất phức tạp.
Lạichuyện gì nữa đây? Cảm giác lạnh hết sống lưng, Daisy hỏi: “Tổng giám đốcThành, anh gọi em có
Chương 9: Chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào
Vì giống nhau nên đồng cảm, môi hở răng lạnh, vào buổi sáng sớmmùa thu hôm ấy, Diệp Tề Mi nằm gọn trong lòng Thành Chí Đông mềm yếu tự thừanhận, cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ kiên cường trước mọi người chẳng qua cũngchỉ để che giấu sự hèn nhát và sợ hãi của mình, so với những người phụ nữ khác,giờ cô đã nhận thức rõ ràng rằng, mình chính là kẻ yếu đuối nhất.
Sánghôm sau Thành Chí Đông phải ra sân bay, buổi sáng vơ lấy chìa khóa rồi đi vộivàng, lúc ra xe mới thấy trong chùm chìa khóa có thêm một chiếc chìa khóa sángloáng.
Anhđứng yên lặng quên cả khởi động xe, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc chìa khóa mới,tay nắm chặt.
Anh y
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1240/3038