Tiểu thuyết - Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Lượt xem : |
ẽ có cảm ứng, liền có thể sử dụng huyết đồ trận, trong nháy mắt đã có thể di chuyển đến bên cạnh người kia.
Tuấn Thúc ngẩng đầu: “Ta vốn cảm ứng được tiểu hồ ly đang rất sợ hãi, nhưng trong thoáng chốc, hình như được kết giới gì đó bảo vệ rồi.”
“Kết giới?” Bích Nữ nhớ đến thời gian trước nhìn thấy lớp sương mỏng màu xanh trên người tiểu hồ ly, nghĩ chắc là có thứ gì đó đang âm thầm bảo vệ Tang Chỉ. Bên này, Thất Thủy gấp gáp nói: “Vậy Tang Chỉ tỷ tỷ có xảy ra chuyện gì không? Phượng Quân, chúng ta có cần đi cứu tỷ ấy không?
Bích Nữ xoa xoa đầu Thất Thủy, lắc đầu, dịu giọng nói: “Không sao đâu ! Nếu tiểu hồ ly thật sự xảy ra chuyện gì, Phượng quân nhà đệ đã sớm lao đi rồi, hà tất phải đợi ta với đệ nhắc nhở?’’
Tuấn Thúc nghe Bích Nữ châm chọc, liền hắng giọng một cách không tự nhiên: “Thất Thủy, bảo Khế Lạc đem sổ sách mấy ngày trước ra đây, ta muốn so sánh tất cả.’’
Thất Thủy vâng lời, ra khỏi cửa rồi còn quay lại, do dự: “Ấy…Phượng quân, người mới khỏe hơn một chút, chẳng phải nên nghỉ ngơi thêm sao? Hao phí sức lực thế này…’’
Chưa dứt lời, Tuấn Thúc đã lạnh lùng nghiến răng: “Ta hao phí sức lực như thế này là do ai hại?’’
Nghe thấy vậy, sống lưng Thất Thủy lạnh toát, chân như mọc rễ, đứng bất động. Bích Nữ lại như người rỗi hơi, cười gian : “ Đừng có đẩy hết trách nhiệm cho chúng ta. Cũng không biết ai vô vị như thế này, trêu đùa tiểu hồ ly đến nghiện, giả làm xác chết đã hơn nửa tháng rồi ! Ngươi thấy ta nói đúng chứ, Thất Thủy ?’’
Nhất thời, Thất Thủy đáp phải không được, đáp không phải cũng chẳng xong. Trong lúc khó xử liền lén nhìn Tuấn Thúc một cái, nhưng phát hiện ánh mắt người nào đó lại hướng ra ngoài cửa sổ, hình như…đang đợi ai đó. Thất Thủy và Bích Nữ nhìn nhau khẽ nói : “ Bích Nữ tỷ tỷ, phượng quân đang đợi Tang Chỉ tỷ tỷ đến ?’’ Đã sốt ruột như vậy, vì sao không đích thân đi đón?
Bích Nữ nghe thấy vậy cũng cười vui, khẽ nói : “ Trẻ con thì hiểu cái gì chứ ?Cái này gọi là tình ý …’’Ngừng một lát rồi lại chống cằm, nàng bổ sung : “ Một người không chịu đón, một người không chịu đến, cũng chẳng biết ai sẽ không chịu đựng được trước.’’
Tuấn Thúc tuy tâm tư đang để tận đâu đâu, nhưng vẫn còn nửa chiếc tai nghe ngóng động tĩnh bên này. Vốn không muốn để ý đến hai kẻ này nhưng Bích Nữ và Thất Thủy, kẻ xướng người đệm, phiền đến mức Tuấn Thúc bực mình, vứt quyển sách xuống, định đập bàn đứng dậy thì nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến tiếng vang cực lớn, tiếp ngay sau đó chính là tiếng gào thét ồn ào của tiểu hồ ly : “ phượng hoàng cao ngạo, mau cứu mạng !!!!’’
Da mắt Tuấn Thúc giật giật, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn sải bước ra cửa, nói : “ Công Chúa Tang Chỉ, cửa nhà ta không phải để cho nàng đá.’’
Tang Chỉ đang lo lắng đến mức đầu óc rối tung, thấy phượng hoàng cao ngạo thì vẫn không kìm được ngơ ngác, chống tay mạng sườn, giận giữ nói : “ Được đấy ! Quả nhiên ngươi khỏi rồi, còn giả bệnh muốn ta hầu hạ, ngươi…tên…’’Tang Chỉ chỉ ngón tay vào mũi Tuấn Thúc, đang nói lại nhớ đến chuyện chính, vỗ vỗ đầu, nói : “ Bỏ đi, lát nữa bản công chúa sẽ tính sổ với ngươi. Đi, bây giờ đi đến miếu Thổ thần đã.’’
Bích Nữ ở trên tường quay một vòng : “ Đến miếu Thổ thần làm gì? Nói chuyện gì mà ta với Thất Thủy không nghe được ?’’
Tang Chỉ lắc đầu, trong chốc lát cũng không giải thích rõ được, giậm chân nói : “ Không phải đâu ! Vừa rồi ta gặp phải một con rồng, suýt chút nữa nó đã ăn thịt ta rồi, sau đó …Haizz ! Dù gì ngươi cứ đi thì biết!’’ Nói xong, tiểu hồ ly liền kéo Tuấn Thúc ra ngoài, những hình ảnh vừa rồi vẫn đang lật qua lật lại trong đầu nàng.
Nói ra thì ….con rồng này thật sự là một con rồng…ngu ngốc nhất mà Tang Chỉ từng gặp.
Lúc đó, Kim long giận giữ gầm rung trời, Tang Chỉ không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách đá, chính vào lúc tiểu hồ ly căng thẳng đến mức quên cả việc đọc đằng vân chú thì được một luồng ánh sáng xanh ấm áp cuốn lấy. Tang Chỉ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị luồng ánh sáng ấy đưa lên miệng vực. Nhìn lại lần nữa thì thấy kim long đang cào cào móng vuốt, nhìn nàng chăm chú, dáng vẻ giống như …rất lo lắng rằng mình sẽ ngã chết?
Thấy vậy, Tang Chỉ đột nhiên nhớ ra, lúc bị Chấp Bỉ Phán quan và Mệnh Bạc Thượng quân truy sát, nàng cũng được một luồng ánh sáng xanh cứu, lẽ nào…là con rồng vàng này giúp đỡ? Nghĩ đến chuyện này, tiểu hồ ly vô thức ngước đầu chỉ thấy rồng vàng duỗi móng vuốt ra, nhẹ nhàng dụi dụi lên đầu tiểu hồ ly. Sự khác biệt cực lớn về thân thể khiến “ chiếc vuốt nhẹ nhàng’’ như thế này vẫn khiến Tang Chỉ mềm nhũn, ngã xuống đất, còn chưa phản ứng lại được thì con rồng vàng này lại cắp nàng lên.
Lúc này Tang Chỉ mới hoàn toàn tỉnh táo, động tác vô thức đầu tiên là : Chạy ! Nhưng tiểu hồ ly nào có phải đối thủ của con rồng có khả năng che trời lấp biển này. Chạy chưa được một vòng, tiểu hồ ly đã mệt đến mức thở hồng hộc, quay đầu lại, rồng vàng đang bấm ngón tay, giống như đứa trẻ ngoan lũn cũn đi theo sau.
Tang Chỉ hít một hơi thật sâu, lòng tự tôn bị tổn thương nặng nề. Bà nội nó chứ! Mình chạy bán mạng, kết quả rồng vàng lại cho rằng mình đang …chơi đùa? Tiểu hồ ly xoa xoa mũi, vừa thăm dò vừa từ từ di chuyển một bước về bên trái, mắt của rồng vàng chớp chớp vẻ rất trong sáng, cũng từ từ di chuyển sang bên trái.
“Không phải chứ ?’’ Tang Chỉ thốt lên kinh ngạc, lại cẩn trọng di chuyển về bên phải, thế là…con rồng vàng ngốc nghếch đó cũng học rất nhanh, dịch sang bên phải. Tang Chỉ thở phào một hơi, dần dần thấy yên tâm. Yên tâm là vì …hình như con rồng này rất ngốc, không có sức sát thương gì, nhưng nguy là, bây giờ con rồng ngu ngốc này nhắm mắt theo đuôi, nàng phải làm thế nào?
Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Tang Chỉ nói : “ Này ! Ta lên Tang Chỉ, là cáo chín đuôi của Thanh Khâu quốc. Ngươi …tên là gì?’’
“…’’Nói xong, kim long không nói gì, chỉ nhìn Tang Chỉ chăm chú, giống như đang suy nghĩ, cũng giống như …chỉ đơn giản là đang ngẩn ra….>0<
Một cáo một rồng nhìn nhau chằm chằm. Kim long chẳng biết vì sao, đột nhiên lại gầm rống rồi bay lên, đau đớn vật lộn trong biển mây, cuối cùng hết sức lực, rơi xuống lần nữa. Tang Chỉ xán đến gần, kim long đã thu nhỏ lại đến kích thước bằng con rắn, cuộn tròn lại, giống như bị thương. Thế là tiểu hồ ly về mặt đạo nghĩa không cho phép từ chối, liền đem con rồng nhỏ quay về miếu Thổ Thần. Vốn định đưa nó về xem xét vết thương trước, ai ngờ vừa đưa vào phòng, toàn thân kim long liền phát sáng lấp lánh, Tang Chỉ và Khế Lạc đều không lại gần được, trong lúc bất lực, đành cầu cứu phượng hoàng cao ngạo.
Phượng hoàng cao ngạo bị Tang Chỉ lôi cả đoạn đường đến miếu Thổ thần, nghe nàng kể rõ ngọn nguồn rồi giận dỗi nói : “ Ngươi cũng thật tốt bụng, còn cứu nó đưa về đây.’’ Một câu nói, người nói tâm trí đang tập trung nghe chuyện, không cảm thấy đầy ý ghen tuông, người nghe cũng đang lo lắng cho tiểu kim long nên không để tâm lắm, nhưng lại khiến Thất Thủy ở bên cạnh được một trận nổi da gà, vội vàng lấy hồ tâm kính ra tám chuyện với Bích Nữ : “ Bích Nữ tỷ tỷ, tỷ nghe thấy rồi chứ? Phượng Quân ghen rồi, thực sự là ghen rất ghê gớm !’’
Ở trong gương, Bích Nữ vừa cười vừa giận, chỉ hận mình không thể tận mắt nhìn thấy bộ mặt đó của phượng hoàng cao ngạo nói : “ Thất Thủy đừng có đóng gương, tỷ tỷ ta rất lâu chưa được vui vẻ thế này rồi !’’
‘‘Đến rồi !’’ Bên này, Tang Chỉ mắt sáng lên, nở nụ cười tươi nhìn miếu Thổ thần ở trước mặt, cũng không gọi Khế Lạc mở cửa, một chân đạp cửa, cửa liền tự động mở ra.
“Phượng hoàng cao ngạo, ngươi mau vào đi, nhìn xem con rồng này rốt cuộc thế …’’Tiểu hồ ly vừa kéo Tuấn Thúc vừa đi vào trong, nhưng chưa nói hết câu, quay đầu nhìn cảnh tượng trong phòng, liền đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, những lời còn lại nghẹn trong cổ họng, không thốt ra khỏi miệng được nữa.
Sắc mặt Tuấn Thúc cũng tái xanh, hắn phất áo định đi. Thất Thủy nhìn thấy, vô cùng tò mò, đang nói đi vào trong xem thế nào thì nghe thấy Bích Nữ quát : “ Thất Thủy, mau giơ cao gương lên một chút, để tỷ tỷ nhìn xem bên trong thế nào rồi !’’
Thất Thủy ngoan ngoãn ngẩng đầu, giờ cao gương lên, đang hỏi Bích Nữ cái gì khiến Tang Chỉ và Phượng quân lúng túng như vậy, lại nghe thấy một tiếng “tách”, gương nứt rồi.
Thất Thủy:-_-/// Tỷ tỷ, tỷ có cần phải hưng phấn như vậy không?
Chương 23 : Dưỡng Thành Kế Hoạch
Ngoài cửa, một đám người đang ngẩn ra, tiến thoái lưỡng nan.
Tang Chỉ há hốc miệng. Nàng chẳng thể nào nghĩ được rằng, kéo phượng hoàng cao ngạo chạy như điên đến miếu Thổ thần, vừa vào cửa đã đụng phải cảnh tượng …hạn chế người xem như thế này…
Trong phòng, tiểu kim long không biết từ lúc nào đã hóa thành hình dáng một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, mặt mày thanh tú, ngũ quan tinh tế, trên sống mũi thẳng cao là cặp mắt đen sáng lấp lánh, trong veo. Ấy…Được rồi ! Vấn đề trọng điểm không phải là tướng mạo, mà ở chỗ…tiểu kim long hóa thành nhân hình, là…cơ thể trần truồng ! >0<
Tang Chỉ ngạc nhiên, còn chua kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng, u ám của phượng hoàng cao ngạo : “ Nàng gọi bọn ta đến là để nhìn nam nhân khỏa thân sao ?’’
“Không phải đâu, ta…’’tiểu hồ ly chưa nói xong đã thấy tiếng kêu lên một tiếng, thân hình trước mặt đột nhiên nhào đến, khiến nàng lảo đảo, suýt chút nữa thì ngồi bịch xuống đất. Hóa ra tiểu kim long nhìn thấy Tang Chỉ, vui mừng lao đến kéo Tang Chỉ nhỏ bé vào lòng, vừa dụi vừa xoa, vẻ nũng nịu.
Tuấn Thúc thấy vậy, tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Tang Chỉ bị tiểu kim long cao tám thước kéo vào lòng, thực sự không ngăn cản được, cuối cùng không nhịn được nữa liền gầm lên : “ đào thụ tinh, ngươi ra đây cho ta…’’
Quả nhiên đào thụ tinh từ trong phòng đi ra, thấy tình cảnh này cũng giật thót mình : “ Đây…đây….Ôi trời ! Ngươi mau buông công chúa Tang Chỉ ra, nam nữ thụ thụ bất thân. Thật là…Ta mới chạy đi tìm y phục có chút xíu, sao đã thành ra thế này rồi ?’’
Hóa ra, Tang Chỉ vừa rời miếu Thổ thần đi tìm Tuấn Thúc, toàn thân tiểu kim long liền tỏa kim quang lấp lánh, một lát sau biến thành nhân hình. Đào thụ tinh tuy là kẻ quê mùa, chưa từng được thấy chân long hóa thân, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, suy nghĩ đầu tiên vẫn là nhanh chóng tìm một bộ y phục cho tiểu kim long mặc để tránh trường hợp tiểu tổ tông Tang Chỉ quay về nhìn thấy, nhưng xem ra, vẫn chậm một bước rồi.
Khế Lạc vừa lôi thôi thuật lại ngọn nguồn sự việc vừa cuống quýt cùng Thất Thủy mặc quần áo cho tiểu kim long, xong xuôi đâu đấy mới do dự nói : “ Ừm…Công chúa, người xem, y phục là của ta, bây giờ cho tiểu kim long mặc, vậy đây coi như thuê của ta đấy nhé ?’’
Mọi người ---///
Tiểu hồ ly hung dữ liếc đào thụ tinh một cái rồi nghiêm túc nhìn sang Tuấn Thúc, nói : “ Ngươi xem con rồng nhỏ ngốc nghếch này có phải là ngã đến hỏng não rồi không ? Lúc ta mới nhặt được nó, nó đã ngốc nghếch lắm rồi, bây giờ đến…khụ, đến khỏa thân cũng không kiêng kị…có phải là có vấn đề gì không ?’’
Tuấn Thúc thấy Tang Chỉ không hề để tâm đến chuyện bản thân mình nhìn thấy nam nhân khác khỏa thân, ánh mắt mập mờ, rất lâu sau mới lạnh nhạt “ừm” một tiếng, cất bước đi đến trước mặt tiểu kim long, cẩn thận quan sát đối phương một lượt, rồi trầm giọng nói : “ Nhặt ở đâu vứt về đó, tự có người tìm đến.’’
Tang Chỉ chớp chớp mắt, vẫn chưa hiểu ý của Tuấn Thúc thì lại thấy hắn dặn dò : “ Thất Thủy, ngươi và Khế Lạc mặc đồ cho nó xong, chúng ta lập tức xuất phát. Còn nữa…’’
‘‘Đợi chút!’’ Tang Chỉ cắt ngang lời của phượng hoàng cao ngạo, đứng chắn trước tiểu kim long, nhăn mày hỏi : “ cái gì mà nặt ở đâu vứt về đó’’? Ta bảo ngươi đến xem giúp ta xem hắn có bị thương không, không phải hỏi ngươi xử lý hắn thế nào!
Thất Thủy gãi gãi đầu, nói xen vào : “ Người xem, chúng ta nói nhiều như vậy mà hắn cũng không để ý, không trả lời, hoàn toàn ở trong thế giới của riêng mình, loại trạng thái này quá nửa là ngốc nhỉ ?’’
“Chính bởi vì hắn ngốc nên càng không thể đem hắn vứt về chỗ cũ, nếu không, có nguy hiểm thì biết phải làm thế nào ?’’
“Ồ ?’’ Tuấn Thúc nghe thấy vậy, mắt hơi nheo lại, từ từ nói : “ Nói như vậy, tức là ngươi không đồng ý với cách làm của ta ?’’
Lời vừa buông, Thất Thủy v
Tuấn Thúc ngẩng đầu: “Ta vốn cảm ứng được tiểu hồ ly đang rất sợ hãi, nhưng trong thoáng chốc, hình như được kết giới gì đó bảo vệ rồi.”
“Kết giới?” Bích Nữ nhớ đến thời gian trước nhìn thấy lớp sương mỏng màu xanh trên người tiểu hồ ly, nghĩ chắc là có thứ gì đó đang âm thầm bảo vệ Tang Chỉ. Bên này, Thất Thủy gấp gáp nói: “Vậy Tang Chỉ tỷ tỷ có xảy ra chuyện gì không? Phượng Quân, chúng ta có cần đi cứu tỷ ấy không?
Bích Nữ xoa xoa đầu Thất Thủy, lắc đầu, dịu giọng nói: “Không sao đâu ! Nếu tiểu hồ ly thật sự xảy ra chuyện gì, Phượng quân nhà đệ đã sớm lao đi rồi, hà tất phải đợi ta với đệ nhắc nhở?’’
Tuấn Thúc nghe Bích Nữ châm chọc, liền hắng giọng một cách không tự nhiên: “Thất Thủy, bảo Khế Lạc đem sổ sách mấy ngày trước ra đây, ta muốn so sánh tất cả.’’
Thất Thủy vâng lời, ra khỏi cửa rồi còn quay lại, do dự: “Ấy…Phượng quân, người mới khỏe hơn một chút, chẳng phải nên nghỉ ngơi thêm sao? Hao phí sức lực thế này…’’
Chưa dứt lời, Tuấn Thúc đã lạnh lùng nghiến răng: “Ta hao phí sức lực như thế này là do ai hại?’’
Nghe thấy vậy, sống lưng Thất Thủy lạnh toát, chân như mọc rễ, đứng bất động. Bích Nữ lại như người rỗi hơi, cười gian : “ Đừng có đẩy hết trách nhiệm cho chúng ta. Cũng không biết ai vô vị như thế này, trêu đùa tiểu hồ ly đến nghiện, giả làm xác chết đã hơn nửa tháng rồi ! Ngươi thấy ta nói đúng chứ, Thất Thủy ?’’
Nhất thời, Thất Thủy đáp phải không được, đáp không phải cũng chẳng xong. Trong lúc khó xử liền lén nhìn Tuấn Thúc một cái, nhưng phát hiện ánh mắt người nào đó lại hướng ra ngoài cửa sổ, hình như…đang đợi ai đó. Thất Thủy và Bích Nữ nhìn nhau khẽ nói : “ Bích Nữ tỷ tỷ, phượng quân đang đợi Tang Chỉ tỷ tỷ đến ?’’ Đã sốt ruột như vậy, vì sao không đích thân đi đón?
Bích Nữ nghe thấy vậy cũng cười vui, khẽ nói : “ Trẻ con thì hiểu cái gì chứ ?Cái này gọi là tình ý …’’Ngừng một lát rồi lại chống cằm, nàng bổ sung : “ Một người không chịu đón, một người không chịu đến, cũng chẳng biết ai sẽ không chịu đựng được trước.’’
Tuấn Thúc tuy tâm tư đang để tận đâu đâu, nhưng vẫn còn nửa chiếc tai nghe ngóng động tĩnh bên này. Vốn không muốn để ý đến hai kẻ này nhưng Bích Nữ và Thất Thủy, kẻ xướng người đệm, phiền đến mức Tuấn Thúc bực mình, vứt quyển sách xuống, định đập bàn đứng dậy thì nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến tiếng vang cực lớn, tiếp ngay sau đó chính là tiếng gào thét ồn ào của tiểu hồ ly : “ phượng hoàng cao ngạo, mau cứu mạng !!!!’’
Da mắt Tuấn Thúc giật giật, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn sải bước ra cửa, nói : “ Công Chúa Tang Chỉ, cửa nhà ta không phải để cho nàng đá.’’
Tang Chỉ đang lo lắng đến mức đầu óc rối tung, thấy phượng hoàng cao ngạo thì vẫn không kìm được ngơ ngác, chống tay mạng sườn, giận giữ nói : “ Được đấy ! Quả nhiên ngươi khỏi rồi, còn giả bệnh muốn ta hầu hạ, ngươi…tên…’’Tang Chỉ chỉ ngón tay vào mũi Tuấn Thúc, đang nói lại nhớ đến chuyện chính, vỗ vỗ đầu, nói : “ Bỏ đi, lát nữa bản công chúa sẽ tính sổ với ngươi. Đi, bây giờ đi đến miếu Thổ thần đã.’’
Bích Nữ ở trên tường quay một vòng : “ Đến miếu Thổ thần làm gì? Nói chuyện gì mà ta với Thất Thủy không nghe được ?’’
Tang Chỉ lắc đầu, trong chốc lát cũng không giải thích rõ được, giậm chân nói : “ Không phải đâu ! Vừa rồi ta gặp phải một con rồng, suýt chút nữa nó đã ăn thịt ta rồi, sau đó …Haizz ! Dù gì ngươi cứ đi thì biết!’’ Nói xong, tiểu hồ ly liền kéo Tuấn Thúc ra ngoài, những hình ảnh vừa rồi vẫn đang lật qua lật lại trong đầu nàng.
Nói ra thì ….con rồng này thật sự là một con rồng…ngu ngốc nhất mà Tang Chỉ từng gặp.
Lúc đó, Kim long giận giữ gầm rung trời, Tang Chỉ không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách đá, chính vào lúc tiểu hồ ly căng thẳng đến mức quên cả việc đọc đằng vân chú thì được một luồng ánh sáng xanh ấm áp cuốn lấy. Tang Chỉ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị luồng ánh sáng ấy đưa lên miệng vực. Nhìn lại lần nữa thì thấy kim long đang cào cào móng vuốt, nhìn nàng chăm chú, dáng vẻ giống như …rất lo lắng rằng mình sẽ ngã chết?
Thấy vậy, Tang Chỉ đột nhiên nhớ ra, lúc bị Chấp Bỉ Phán quan và Mệnh Bạc Thượng quân truy sát, nàng cũng được một luồng ánh sáng xanh cứu, lẽ nào…là con rồng vàng này giúp đỡ? Nghĩ đến chuyện này, tiểu hồ ly vô thức ngước đầu chỉ thấy rồng vàng duỗi móng vuốt ra, nhẹ nhàng dụi dụi lên đầu tiểu hồ ly. Sự khác biệt cực lớn về thân thể khiến “ chiếc vuốt nhẹ nhàng’’ như thế này vẫn khiến Tang Chỉ mềm nhũn, ngã xuống đất, còn chưa phản ứng lại được thì con rồng vàng này lại cắp nàng lên.
Lúc này Tang Chỉ mới hoàn toàn tỉnh táo, động tác vô thức đầu tiên là : Chạy ! Nhưng tiểu hồ ly nào có phải đối thủ của con rồng có khả năng che trời lấp biển này. Chạy chưa được một vòng, tiểu hồ ly đã mệt đến mức thở hồng hộc, quay đầu lại, rồng vàng đang bấm ngón tay, giống như đứa trẻ ngoan lũn cũn đi theo sau.
Tang Chỉ hít một hơi thật sâu, lòng tự tôn bị tổn thương nặng nề. Bà nội nó chứ! Mình chạy bán mạng, kết quả rồng vàng lại cho rằng mình đang …chơi đùa? Tiểu hồ ly xoa xoa mũi, vừa thăm dò vừa từ từ di chuyển một bước về bên trái, mắt của rồng vàng chớp chớp vẻ rất trong sáng, cũng từ từ di chuyển sang bên trái.
“Không phải chứ ?’’ Tang Chỉ thốt lên kinh ngạc, lại cẩn trọng di chuyển về bên phải, thế là…con rồng vàng ngốc nghếch đó cũng học rất nhanh, dịch sang bên phải. Tang Chỉ thở phào một hơi, dần dần thấy yên tâm. Yên tâm là vì …hình như con rồng này rất ngốc, không có sức sát thương gì, nhưng nguy là, bây giờ con rồng ngu ngốc này nhắm mắt theo đuôi, nàng phải làm thế nào?
Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Tang Chỉ nói : “ Này ! Ta lên Tang Chỉ, là cáo chín đuôi của Thanh Khâu quốc. Ngươi …tên là gì?’’
“…’’Nói xong, kim long không nói gì, chỉ nhìn Tang Chỉ chăm chú, giống như đang suy nghĩ, cũng giống như …chỉ đơn giản là đang ngẩn ra….>0<
Một cáo một rồng nhìn nhau chằm chằm. Kim long chẳng biết vì sao, đột nhiên lại gầm rống rồi bay lên, đau đớn vật lộn trong biển mây, cuối cùng hết sức lực, rơi xuống lần nữa. Tang Chỉ xán đến gần, kim long đã thu nhỏ lại đến kích thước bằng con rắn, cuộn tròn lại, giống như bị thương. Thế là tiểu hồ ly về mặt đạo nghĩa không cho phép từ chối, liền đem con rồng nhỏ quay về miếu Thổ Thần. Vốn định đưa nó về xem xét vết thương trước, ai ngờ vừa đưa vào phòng, toàn thân kim long liền phát sáng lấp lánh, Tang Chỉ và Khế Lạc đều không lại gần được, trong lúc bất lực, đành cầu cứu phượng hoàng cao ngạo.
Phượng hoàng cao ngạo bị Tang Chỉ lôi cả đoạn đường đến miếu Thổ thần, nghe nàng kể rõ ngọn nguồn rồi giận dỗi nói : “ Ngươi cũng thật tốt bụng, còn cứu nó đưa về đây.’’ Một câu nói, người nói tâm trí đang tập trung nghe chuyện, không cảm thấy đầy ý ghen tuông, người nghe cũng đang lo lắng cho tiểu kim long nên không để tâm lắm, nhưng lại khiến Thất Thủy ở bên cạnh được một trận nổi da gà, vội vàng lấy hồ tâm kính ra tám chuyện với Bích Nữ : “ Bích Nữ tỷ tỷ, tỷ nghe thấy rồi chứ? Phượng Quân ghen rồi, thực sự là ghen rất ghê gớm !’’
Ở trong gương, Bích Nữ vừa cười vừa giận, chỉ hận mình không thể tận mắt nhìn thấy bộ mặt đó của phượng hoàng cao ngạo nói : “ Thất Thủy đừng có đóng gương, tỷ tỷ ta rất lâu chưa được vui vẻ thế này rồi !’’
‘‘Đến rồi !’’ Bên này, Tang Chỉ mắt sáng lên, nở nụ cười tươi nhìn miếu Thổ thần ở trước mặt, cũng không gọi Khế Lạc mở cửa, một chân đạp cửa, cửa liền tự động mở ra.
“Phượng hoàng cao ngạo, ngươi mau vào đi, nhìn xem con rồng này rốt cuộc thế …’’Tiểu hồ ly vừa kéo Tuấn Thúc vừa đi vào trong, nhưng chưa nói hết câu, quay đầu nhìn cảnh tượng trong phòng, liền đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, những lời còn lại nghẹn trong cổ họng, không thốt ra khỏi miệng được nữa.
Sắc mặt Tuấn Thúc cũng tái xanh, hắn phất áo định đi. Thất Thủy nhìn thấy, vô cùng tò mò, đang nói đi vào trong xem thế nào thì nghe thấy Bích Nữ quát : “ Thất Thủy, mau giơ cao gương lên một chút, để tỷ tỷ nhìn xem bên trong thế nào rồi !’’
Thất Thủy ngoan ngoãn ngẩng đầu, giờ cao gương lên, đang hỏi Bích Nữ cái gì khiến Tang Chỉ và Phượng quân lúng túng như vậy, lại nghe thấy một tiếng “tách”, gương nứt rồi.
Thất Thủy:-_-/// Tỷ tỷ, tỷ có cần phải hưng phấn như vậy không?
Chương 23 : Dưỡng Thành Kế Hoạch
Ngoài cửa, một đám người đang ngẩn ra, tiến thoái lưỡng nan.
Tang Chỉ há hốc miệng. Nàng chẳng thể nào nghĩ được rằng, kéo phượng hoàng cao ngạo chạy như điên đến miếu Thổ thần, vừa vào cửa đã đụng phải cảnh tượng …hạn chế người xem như thế này…
Trong phòng, tiểu kim long không biết từ lúc nào đã hóa thành hình dáng một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, mặt mày thanh tú, ngũ quan tinh tế, trên sống mũi thẳng cao là cặp mắt đen sáng lấp lánh, trong veo. Ấy…Được rồi ! Vấn đề trọng điểm không phải là tướng mạo, mà ở chỗ…tiểu kim long hóa thành nhân hình, là…cơ thể trần truồng ! >0<
Tang Chỉ ngạc nhiên, còn chua kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng, u ám của phượng hoàng cao ngạo : “ Nàng gọi bọn ta đến là để nhìn nam nhân khỏa thân sao ?’’
“Không phải đâu, ta…’’tiểu hồ ly chưa nói xong đã thấy tiếng kêu lên một tiếng, thân hình trước mặt đột nhiên nhào đến, khiến nàng lảo đảo, suýt chút nữa thì ngồi bịch xuống đất. Hóa ra tiểu kim long nhìn thấy Tang Chỉ, vui mừng lao đến kéo Tang Chỉ nhỏ bé vào lòng, vừa dụi vừa xoa, vẻ nũng nịu.
Tuấn Thúc thấy vậy, tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Tang Chỉ bị tiểu kim long cao tám thước kéo vào lòng, thực sự không ngăn cản được, cuối cùng không nhịn được nữa liền gầm lên : “ đào thụ tinh, ngươi ra đây cho ta…’’
Quả nhiên đào thụ tinh từ trong phòng đi ra, thấy tình cảnh này cũng giật thót mình : “ Đây…đây….Ôi trời ! Ngươi mau buông công chúa Tang Chỉ ra, nam nữ thụ thụ bất thân. Thật là…Ta mới chạy đi tìm y phục có chút xíu, sao đã thành ra thế này rồi ?’’
Hóa ra, Tang Chỉ vừa rời miếu Thổ thần đi tìm Tuấn Thúc, toàn thân tiểu kim long liền tỏa kim quang lấp lánh, một lát sau biến thành nhân hình. Đào thụ tinh tuy là kẻ quê mùa, chưa từng được thấy chân long hóa thân, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, suy nghĩ đầu tiên vẫn là nhanh chóng tìm một bộ y phục cho tiểu kim long mặc để tránh trường hợp tiểu tổ tông Tang Chỉ quay về nhìn thấy, nhưng xem ra, vẫn chậm một bước rồi.
Khế Lạc vừa lôi thôi thuật lại ngọn nguồn sự việc vừa cuống quýt cùng Thất Thủy mặc quần áo cho tiểu kim long, xong xuôi đâu đấy mới do dự nói : “ Ừm…Công chúa, người xem, y phục là của ta, bây giờ cho tiểu kim long mặc, vậy đây coi như thuê của ta đấy nhé ?’’
Mọi người ---///
Tiểu hồ ly hung dữ liếc đào thụ tinh một cái rồi nghiêm túc nhìn sang Tuấn Thúc, nói : “ Ngươi xem con rồng nhỏ ngốc nghếch này có phải là ngã đến hỏng não rồi không ? Lúc ta mới nhặt được nó, nó đã ngốc nghếch lắm rồi, bây giờ đến…khụ, đến khỏa thân cũng không kiêng kị…có phải là có vấn đề gì không ?’’
Tuấn Thúc thấy Tang Chỉ không hề để tâm đến chuyện bản thân mình nhìn thấy nam nhân khác khỏa thân, ánh mắt mập mờ, rất lâu sau mới lạnh nhạt “ừm” một tiếng, cất bước đi đến trước mặt tiểu kim long, cẩn thận quan sát đối phương một lượt, rồi trầm giọng nói : “ Nhặt ở đâu vứt về đó, tự có người tìm đến.’’
Tang Chỉ chớp chớp mắt, vẫn chưa hiểu ý của Tuấn Thúc thì lại thấy hắn dặn dò : “ Thất Thủy, ngươi và Khế Lạc mặc đồ cho nó xong, chúng ta lập tức xuất phát. Còn nữa…’’
‘‘Đợi chút!’’ Tang Chỉ cắt ngang lời của phượng hoàng cao ngạo, đứng chắn trước tiểu kim long, nhăn mày hỏi : “ cái gì mà nặt ở đâu vứt về đó’’? Ta bảo ngươi đến xem giúp ta xem hắn có bị thương không, không phải hỏi ngươi xử lý hắn thế nào!
Thất Thủy gãi gãi đầu, nói xen vào : “ Người xem, chúng ta nói nhiều như vậy mà hắn cũng không để ý, không trả lời, hoàn toàn ở trong thế giới của riêng mình, loại trạng thái này quá nửa là ngốc nhỉ ?’’
“Chính bởi vì hắn ngốc nên càng không thể đem hắn vứt về chỗ cũ, nếu không, có nguy hiểm thì biết phải làm thế nào ?’’
“Ồ ?’’ Tuấn Thúc nghe thấy vậy, mắt hơi nheo lại, từ từ nói : “ Nói như vậy, tức là ngươi không đồng ý với cách làm của ta ?’’
Lời vừa buông, Thất Thủy v
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1887/6966