Tiểu thuyết - Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Lượt xem : |
Tang Chỉ: ‘‘Ngươi bảo bản công chúa biến thì ta phải biến sao? Bản công chúa…”
Tang Chỉ còn chưa nói xong, Tuấn Thúc lại cong môi vẻ nham hiểm: “Nàng đùa cợt ta”.
“………” Tang Chỉ ngây ra tại chỗ, cuối cùng im bặt. Vốn là, trong khoảng thờigian này, phượng hoàng cao ngạo thích nhất một câu nói, cũng là…đòn hiểm đối với Tang Chỉ. Lúc đó tiểu hồ ly bị ép làm Nữ bộc, đương nhiên trong lòng không vui, làm việc cũng dựa vào cớ phượng hoàng cao ngạo khôngthể cử động, nên chỉ biết nghịch ngợm, trêu đùa. Cuối cùng, có một ngàyTuấn Thúc bình tĩnh nói: “ Thất Thủy, ngày mai ngươi gọi tất cả các tiểu thần làm việc ở trấn Bình Lạc như Tắc thần, Hoa Thần, Hỷ thần, SàngThần, Trà thần, Thanh Oa thần .... đến đây cho ta”.
Gọi bọnhọ đến làm gì? Tang Chỉ chớp chớp mắt. Bình thường, những tiểu thần dưới phàm giới này chẳng qua là do tiểu yêu hoặc địa phách địa phương tuluyện mà thành, vô cùng thô tục, Phượng quân đại nhân đương nhiên sẽkhông thèm để ý, việc gọi các tiểu thần đến là việc chưa từng xảy ra.
Tuấn Thúc nhướn mày: “Gọi bọn họ đến, cho bọn họ xem Thổ thần đại nhân của trấn Bình Lạc rốt cuộc có bộ dạng như thế nào.’’
Tang Chỉ thấy kỳ lạ: “Ý gì chứ”?
“Nói cho bọn họ biết, Tang Chỉ đại nhân chẳng qua chỉ là một sắc nữ hồ ly,đến bản Phượng quân, quan trên của nàng ta mà cũng giám nhìn trộm?’’
………
Tỉnh lại từ trong hồi ức xa xăm, hồ ly nữ bộc sợ Tuấn Thúc lại uy hiếp mình, muốn đem chuyện mình nhìn trộm hắn nói ra ngoài, vội vàng biến ra taihồ ly, buồn bã nói: “Như thế này ngươi hài lòng rồi chứ”?
“Ừm, không tồi.’’
“Cái gì không tồi?”
“Tấm vải. Với hai chiếc tai hồ ly trên đầu, như thế này mới giống dáng vẻcủa nữ bộc. Tối nay ta bảo Thất Thủy may thêm cho nàng bộ tranh phục nữbộc.’’
Tang Chỉ----/// Phượng quân đại nhân ngươi nhàn rỗi đến phát khùng rồi! Đúng chứ! Đúng chứ! Đúng chứ!?
Chuyện buồn bực không chỉ có những chuyện này. Những ngày tháng hầu hạ phượnghoàng cao ngạo, chuyện mỗi ngày đau khổ nhất vẫn là dụng thiện. Khôngphải là nóng thì là lạnh, không phải mặn thì là nhạt… Tóm lại, Tuấn Thúc thích thay đổi phương pháp để giày vò tiểu hồ ly. Tang Chỉ nhẫn nại hết lần này lần khác, dù có bị chà đạp đến khổ sở hơn đi nữa thì cũng chỉđến nửa tháng, chớp mắt cái là sẽ qua.
Chỉ cần đợi phượnghoàng cao ngạo khoẻ lại, nàng sẽ được giải thoát. Nhưng mà cái chớp mắtnày đã dài hơn một tháng, Tuấn Thúc vẫn thẳng thắn vai cương thi, khôngcó nửa chút chuyển biến tốt nào. Thế là tiểu hồ ly cuối cùng bắt đầu suy xét, con phượng hoàng bất lương nào đó, có phải là cố ý giả bệnh không?
Nói đến những ngày gió mưa ấy, Tang Chỉ đưa Tuấn Thúc ra ngoài sân sưởinắng như thường lệ, khi Tuấn Thúc không để ý liền rắc một chút bột xungquanh rồi mượn cớ trốn sang một bên, lấy ra cái gói từ trên cây, rải ởbên ngoài sân, và thấy hơn chục con rắn hoa màu xanh, màu trắng, màuđen, màu tìm…cuộn xoắn thành một khối. tiểu hồ ly trốn dưới hàng ràocười thầm, nghe nói phượng hoàng cao ngạo ghét nhất rắn, đặc biệt là rắn ngũ nhan lục sắc, bây giờ nhiều rắn như thế này tràn vào trong sân, bòlên người hắn, bản công chúa không tin là ngươi sẽ cử động ! Đợi đến khi ngươi nhảy lên, ta sẽ xuất hiện, khi đó ta sẽ không phải hầu hạ conphượng hoàng cao ngạo ngươi nữa.
Tiểu hồ ly vừa nghĩ vừa vui sướng cười híp mắt, nhưng thực tế lại như thế này…
Hơn chục con rắn lớn, nhỏ bị bỏ đói ba ngày ba đêm tranh nhau tràn vàotrong sân. Ngửi thấy mùi hương khác thường trên người Tuấn Thúc, cả bọnhá to miệng, hí hửng đi hưởng thụ đồ ăn ngon. Nhưng Tuấn Thúc tưởng đang nhắm mắt dưỡng thần cũng cảm thấy khác thường, hơi hé mắt, trước mắtloáng thoáng thứ ánh sáng khác thường, hắn lạnh lùng ‘‘hừ’’ một tiếng,một đàn rắn lớn, rắn nhỏ giống như điểm huyệt, nằm nguyên tại chỗ.
Phượng hoàng cao ngạo nhếch môi, mắt đầy vẻ miệt thị như đang muốn nói: ‘‘Có bản lĩnh thì bò lên người bản tọa thử xem.’’
Đám rắn: o0o không dám đâu !
Lúc này đám rắn chuồn sạch trơn. Tiểu hồ ly ở bên dưới hàng rào xấu hổ đếntoát mồ hôi. Đám rắn thối tha các ngươi sao mà chẳng có chút bản lĩnh,đến phượng hoàng cũng không giám ăn !
Kế hoạch một khôngthành thì nghĩ kế hoạch hai, tiểu hồ ly thông minh, dũng cảm của chúngta đương nhiên sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy. Tối nay, Tang Chỉ mặtluôn nở nụ cười gian xuất hiện ở Thanh Ngô cư. Phượng hoàng cao ngạo quả không hổ danh là cao ngạo, tuy trúng chướng khí không thể đi lại đượcnhưng vẫn phải tắm rửa rồi mới yên tâm đi ngủ.
Thế là mộttối ăn cơm xong, Tuấn Thúc đều đi tắm dưới sự trợ giúp của Thất Thủy, mà những lúc này, tiểu hồ ly đương nhiên là tránh xa tam xá, nhưng hôm nay Thất Thủy mới chuẩn bị xong nước tắm thì thấy tiểu hồ ly đi rồi quaylại, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: ‘‘Ấy, Tang Chỉ tỷ tỷ, sao tỷ lại quaylại? Quên đồ sao?’’
Tang Chỉ che miệng cười trộm: ‘‘Haizz !Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy Thất Thủy ngươi chân tay vụng về, không hầu hạ nổi phượng quân đại nhân, ta thấy không yên tâm nên quay lại.’’
Thất Thủy chưa từng nghe thấy tiểu hồ ly nũng nịu như thế này, lập tức nổida gà, toát mồ hôi, nói: ‘‘Đệ đã hầu hạ Phượng quân tắm rửa một thángnay rồi, hôm nay tỷ mới bắt đầu không yên tâm ! =_=’’
Tiểu hồ ly bĩu môi: Ngươi thì hiểu gì chứ? Ra ngoài !
Thất Thủy vẫn có chút không chịu, nhưng Tuấn Thúc nói: ‘‘ra ngoài đi !’’
Đuổi Thất Thủy đi rồi, Tang Chỉ mừng thầm, chống tay mạng sườn cười ha ha.Đợi lát nữa, đương nhiên sẽ giả vờ xán đến giúp phượng hoàng cao ngạocởi y phục, nàng không tin phượng hoàng cao ngạo không biết xấu hổ, đợiđến khi hắn xấu hổ, trong lúc gấp gáp sẽ đuổi mình, đến lúc đó mình sẽkhông cần hầu hạ con phượng hoàng khốn nạn này nữa.
Tiểu hồ ly híp mắt, cố ý ngồi xuống bên cạnh Tuấn Thúc, nhưng chuyện xảy ra sau đó là như thế này…
Tiểu hồ ly dùng cánh tay hích hích Tuấn Thúc: ‘‘Phượng quân, bây giờ ta sẽgiúp người cởi y phục, sau đó hầu hạ người tắm rửa.’’
Phượng hoàng cao ngạo nhắm mắt không nói, Tang Chỉ lạnh lùng ‘‘hừ’’ một tiếng, giả vờ, bản công chúa xem ngươi giả vờ được đến lúc nào. Nghĩ xong,tiểu hồ ly bắt đầu cởi đai áo của phượng hoàng cao ngạo, cởi được nửa áo ngoài của người nào đó, Tuấn Thúc mở mắt, Tang Chỉ nhướn nhướn mày:‘‘Làm gì vậy? Ngươi sợ à?’’
“Muốn cởi thì cởi mau lên, nước nguội rồi”.
Tang Chỉ líu lưỡi, cắn răng nghĩ thầm, ta không tin, bản công chúa còn cóthể sợ ngươi sao? Tiểu hồ ly tức giận đùng đùng đứng dậy, nhanh chóng,dứt khoát cởi đến nội y của Tuấn Thúc. Nội y dưới sự co kéo dã man củatiểu hồ ly, chỗ cổ áo đã hơi kéo ra, phần ngực của con phượng hoàng nàođó thoắt ẩn thoắt hiện, bởi vì Tang Chỉ đang đứng, mắt cũng rất tự nhiên liếc đến …quang cảnh bên trong, mặt bỗng đỏ bừng.
Tiểu hồly lườm, phượng hoàng chết tiệt ! Phượng hoàng khốn nạn ! Sao mà hắnchẳng hoảng sợ chút nào, ngược lại còn có vẻ rất hưởng thụ nữa chứ?.
Tuấn Thúc nhướn mày: ‘‘Nàng đã cởi rồi, tiếp tục cởi đi.’’
Tang Chỉ tức đến mức hai tay run run, nuốt nước miếng, nói từng từ một: ‘‘Ta sắp cởi đây !’’
Tuấn Thúc cười thành tiếng: “Ừm, cởi đi, lát nữa nhớ giúp ta kỳ lưng.”
“Ngươi…” Tiểu hồ ly chỉ vào Tuấn Thúc, run bần bật. “Ngươi đừng cho rằng ta không dám!”
Phượng hoàng cao ngạo nở nụ cười mê hoặc, giọng nói trầm thấp: “Vậy mau đến đi!”
…
Tiếp đó, chỉ nghe thấy từ Thanh Ngô cư truyền đến một tiếng gầm hét: “TuấnThúc ngươi chết đi! Chết đi!!” Dứt lời, một nữ nhân tiểu hồ ly chạy trốn mất. Thất Thuỷ gãi đầu, nói: “Tang Chỉ tỷ tỷ uống rượu sao? Sao mặt lại như đang lên cơn sốt vậy?”
Haizz! Thế mới nói, thế giới của người lớn quả nhiên khiến người ta không cách nào lý giải được!
Chương 22 : Tiểu Kim Long
“Tức chết được! Tức chết được!” Ở núi Thuý Bình, Tang Chỉ vừa gào vừa lấy cành cây chọc đông chọc tây. Tối hôm qua, vì để phơi bày chân tướng việc phượng hoàng cao ngạo giả bệnh, tiểu hồ ly đã lấy thân thử nghiệm, dùng mỹ nhân kế dụ dỗ, kết quả… trộm gà không được lại lỗ mất bao gạo.
Tang Chỉ da mặt mỏng, nghĩ đến dáng vẻ thật thà, bình tĩnh của Tuấn Thúc tối qua liền đỏ mặt, tim đập nhanh, sáng hôm nay nói thế nào cũng không chịu đi làm hồ ly nữ bộc nữa, vậy nên mới đổi công việc với Thất Thuỷ, Thất Thuỷ ở nhà chăm sóc phượng hoàng cao ngạo, còn mình thì lên núi hái thuốc.
Nhưng Tang Chỉ ở trong núi cả thời thần, vừa khát vừa mệt mà vẫn không tìm thấy loại thuốc mà Thất Thuỷ nói. Trong lúc căm phẫn lại nhớ đến việc tất cả những điều này đều do kẻ nào đó giở trò, không kìm được nghiến răng. Tiểu hồ ly lẩm bẩm một mình, nói với cỏ cây, hoa lá: “Phượng hoàng thối tha! Phượng hoàng khốn nạn! Hắn có gì tài giỏi chứ? Nếu có bản lĩnh, bây giờ ngươi ra đay cắn ta đi!!’’
Vừa nói xong, Tiểu hồ ly còn chưa nghe thấy tiếng mình vọng lại thì phía sau vang lên “bụp” một tiếng, hình như…có thứ gì đó rơi xuống. Tang Chỉ kinh hãi, quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì cả. Đang thấy kỳ lạ thì nghe thấy trong bụi cây có tiếng xào xạc, giống như có tiếng gì đó đang động đậy.
Tang Chỉ nghiêng đầu, không phải rắn chứ, Thất Thuỷ từng nói núi Thuý Bình này hình như có rắn độc. Tang Chỉ đảo đảo mắt, chống tay mạng sườn, nói: “Nếu như có rắn càng tốt! Vừa hay để bản công chúa trút giận.”
Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly cất bước đi đến, cầm cành cây gẩy gẩy một hồi, vẫn chẳng thấy có gì. Đang chống cằm suy nghĩ, Tang Chỉ liền cảm thấy trên đỉnh đầu có một luồng hơi nóng, vô thức ngẩng lên lại thấy ánh vàng lấp lánh khiến người ta không mở nổi mắt. Ngốc nghếch như Tang Chỉ, lúc này mới cảm thấy hơi thở sáng rực tiên khí.
Dụi dụi mắt, Tang Chỉ quay đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt… Một con rồng vàng khá lớn đang bay lơ lửng giữa không trung, mây cuộn xung quanh, cách mình không quá ba thước. Vì thân hình của nó khá lớn, lấp trời che đất khiến cả người Tang Chỉ đều bị che lấp dưới bóng râm của nó. Mà lúc này, từ mũi rồng vàng phun ra hơi nóng, nó nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng chằm chằm, cặp mắt rồng mở to tròn, hình như… rất không thoải mái.
Tiểu hồ ly nuốt nước miếng, bất giác lùi về phía sau: “Rồng? sao lại có rồng ở đây?” Còn là con rồng tiên thuỵ bao quanh, vậy đây chắc là Long thần nhỉ? Tang Chỉ ngây ra như khúc gỗ, cằm suýt rớt xuống đất, làm sao có thể?
Núi Thuý Bình thuộc phạm vi quản hạt của trấn Bình Lạc, nếu như ở đây có Long thần cư trú, mình thân làm Thổ thần không thể nào không biết. Vì sao Khế Lạc chưa từng nói tới? Phượng hoàng cao ngạo cũng chưa bao giờ nói luôn.
Tang Chỉ bám vào thân cây, líu lưỡi. dáng vẻ của nó bây giờ có phải là… rất không vui vì chuyện mình làm phiền nó ngủ không? “Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!” Tiểu hồ ly tự dối mình, dối người lắc đầu, nhìn chằm chằm vào rồng vàng, cười: “nhất định là ta bị phượng hoàng thối tha làm tức đến hồ đồ rồi. Đúng! Tức đến hồ đồ rồi, mở mắt ra nó sẽ biến mất thôi.”
Nói xong, tiểu hồ ly ngốc nghếch nhắm mắt, ngoan ngoãn bấm ngón tay, đếm: “Một, hai, ba…”
Khi Tang Chỉ mở mắt ra, thấy kim long quả thật không phun khí nóng nữa, mà há chiếc miệng rồng lớn, kêu: “Oa oa…” Âm thanh rung động màng nhĩ, cả ngọn núi Thuý Bình cũng chấn động trong tiếng hét của nó. Tiểu hồ ly hoảng loạn, chẳng kịp tìm đường, ôm đầu rơi nước mắt: “Mẫu hậu, cứu con…” Còn chưa dứt lời, trượt chân một cái rồi rơi xuống vách đá…
Cùng lúc đó ở Thanh Ngô cư, Tuấn Thúc đang chăm chú đọc sách, bỗng lông mày hơi nhíu lại, mắt phượng liếc nhìn ra cửa sổ, xuyên qua ánh sáng nhàn nhạt. Thất Thuỷ ở bên cạnh vừa rót trà vừa hỏi: “Phượng quân sao vậy?”
Nói xong, Tuấn Thúc còn chưa kịp cất tiếng trả lời, Bích Nữ đã phất tay áo, cười nói: “Còn có thể sao chứ? Hôm nay tiểu hồ ly không đến, người nào đó… e là tình cảm nhớ nhung đã vượt ngoài khả năng miêu tả của ngôn ngữ rồi.”
Tuấn Thúc lạnh lùng “hừ” một tiếng, thu lại ánh nhìn, nghiêm túc nói: “Vừa rồi… không sao!”
Thất Thuỷ im lặng, gãi đầu vẻ không hiểu. Bên này, Bích Nữ hơi ngơ ngác, lại hỏi: “Lẽ nào ngươi cảm ứng được tiểu hồ ly đang xảy ra chuyện?” cái gọi là huyết khế này, hay chính là ở chỗ đó, chủ tớ hai người đồng tâm, nếu một trong hai người gặp nạn, đối phương s
Tang Chỉ còn chưa nói xong, Tuấn Thúc lại cong môi vẻ nham hiểm: “Nàng đùa cợt ta”.
“………” Tang Chỉ ngây ra tại chỗ, cuối cùng im bặt. Vốn là, trong khoảng thờigian này, phượng hoàng cao ngạo thích nhất một câu nói, cũng là…đòn hiểm đối với Tang Chỉ. Lúc đó tiểu hồ ly bị ép làm Nữ bộc, đương nhiên trong lòng không vui, làm việc cũng dựa vào cớ phượng hoàng cao ngạo khôngthể cử động, nên chỉ biết nghịch ngợm, trêu đùa. Cuối cùng, có một ngàyTuấn Thúc bình tĩnh nói: “ Thất Thủy, ngày mai ngươi gọi tất cả các tiểu thần làm việc ở trấn Bình Lạc như Tắc thần, Hoa Thần, Hỷ thần, SàngThần, Trà thần, Thanh Oa thần .... đến đây cho ta”.
Gọi bọnhọ đến làm gì? Tang Chỉ chớp chớp mắt. Bình thường, những tiểu thần dưới phàm giới này chẳng qua là do tiểu yêu hoặc địa phách địa phương tuluyện mà thành, vô cùng thô tục, Phượng quân đại nhân đương nhiên sẽkhông thèm để ý, việc gọi các tiểu thần đến là việc chưa từng xảy ra.
Tuấn Thúc nhướn mày: “Gọi bọn họ đến, cho bọn họ xem Thổ thần đại nhân của trấn Bình Lạc rốt cuộc có bộ dạng như thế nào.’’
Tang Chỉ thấy kỳ lạ: “Ý gì chứ”?
“Nói cho bọn họ biết, Tang Chỉ đại nhân chẳng qua chỉ là một sắc nữ hồ ly,đến bản Phượng quân, quan trên của nàng ta mà cũng giám nhìn trộm?’’
………
Tỉnh lại từ trong hồi ức xa xăm, hồ ly nữ bộc sợ Tuấn Thúc lại uy hiếp mình, muốn đem chuyện mình nhìn trộm hắn nói ra ngoài, vội vàng biến ra taihồ ly, buồn bã nói: “Như thế này ngươi hài lòng rồi chứ”?
“Ừm, không tồi.’’
“Cái gì không tồi?”
“Tấm vải. Với hai chiếc tai hồ ly trên đầu, như thế này mới giống dáng vẻcủa nữ bộc. Tối nay ta bảo Thất Thủy may thêm cho nàng bộ tranh phục nữbộc.’’
Tang Chỉ----/// Phượng quân đại nhân ngươi nhàn rỗi đến phát khùng rồi! Đúng chứ! Đúng chứ! Đúng chứ!?
Chuyện buồn bực không chỉ có những chuyện này. Những ngày tháng hầu hạ phượnghoàng cao ngạo, chuyện mỗi ngày đau khổ nhất vẫn là dụng thiện. Khôngphải là nóng thì là lạnh, không phải mặn thì là nhạt… Tóm lại, Tuấn Thúc thích thay đổi phương pháp để giày vò tiểu hồ ly. Tang Chỉ nhẫn nại hết lần này lần khác, dù có bị chà đạp đến khổ sở hơn đi nữa thì cũng chỉđến nửa tháng, chớp mắt cái là sẽ qua.
Chỉ cần đợi phượnghoàng cao ngạo khoẻ lại, nàng sẽ được giải thoát. Nhưng mà cái chớp mắtnày đã dài hơn một tháng, Tuấn Thúc vẫn thẳng thắn vai cương thi, khôngcó nửa chút chuyển biến tốt nào. Thế là tiểu hồ ly cuối cùng bắt đầu suy xét, con phượng hoàng bất lương nào đó, có phải là cố ý giả bệnh không?
Nói đến những ngày gió mưa ấy, Tang Chỉ đưa Tuấn Thúc ra ngoài sân sưởinắng như thường lệ, khi Tuấn Thúc không để ý liền rắc một chút bột xungquanh rồi mượn cớ trốn sang một bên, lấy ra cái gói từ trên cây, rải ởbên ngoài sân, và thấy hơn chục con rắn hoa màu xanh, màu trắng, màuđen, màu tìm…cuộn xoắn thành một khối. tiểu hồ ly trốn dưới hàng ràocười thầm, nghe nói phượng hoàng cao ngạo ghét nhất rắn, đặc biệt là rắn ngũ nhan lục sắc, bây giờ nhiều rắn như thế này tràn vào trong sân, bòlên người hắn, bản công chúa không tin là ngươi sẽ cử động ! Đợi đến khi ngươi nhảy lên, ta sẽ xuất hiện, khi đó ta sẽ không phải hầu hạ conphượng hoàng cao ngạo ngươi nữa.
Tiểu hồ ly vừa nghĩ vừa vui sướng cười híp mắt, nhưng thực tế lại như thế này…
Hơn chục con rắn lớn, nhỏ bị bỏ đói ba ngày ba đêm tranh nhau tràn vàotrong sân. Ngửi thấy mùi hương khác thường trên người Tuấn Thúc, cả bọnhá to miệng, hí hửng đi hưởng thụ đồ ăn ngon. Nhưng Tuấn Thúc tưởng đang nhắm mắt dưỡng thần cũng cảm thấy khác thường, hơi hé mắt, trước mắtloáng thoáng thứ ánh sáng khác thường, hắn lạnh lùng ‘‘hừ’’ một tiếng,một đàn rắn lớn, rắn nhỏ giống như điểm huyệt, nằm nguyên tại chỗ.
Phượng hoàng cao ngạo nhếch môi, mắt đầy vẻ miệt thị như đang muốn nói: ‘‘Có bản lĩnh thì bò lên người bản tọa thử xem.’’
Đám rắn: o0o không dám đâu !
Lúc này đám rắn chuồn sạch trơn. Tiểu hồ ly ở bên dưới hàng rào xấu hổ đếntoát mồ hôi. Đám rắn thối tha các ngươi sao mà chẳng có chút bản lĩnh,đến phượng hoàng cũng không giám ăn !
Kế hoạch một khôngthành thì nghĩ kế hoạch hai, tiểu hồ ly thông minh, dũng cảm của chúngta đương nhiên sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy. Tối nay, Tang Chỉ mặtluôn nở nụ cười gian xuất hiện ở Thanh Ngô cư. Phượng hoàng cao ngạo quả không hổ danh là cao ngạo, tuy trúng chướng khí không thể đi lại đượcnhưng vẫn phải tắm rửa rồi mới yên tâm đi ngủ.
Thế là mộttối ăn cơm xong, Tuấn Thúc đều đi tắm dưới sự trợ giúp của Thất Thủy, mà những lúc này, tiểu hồ ly đương nhiên là tránh xa tam xá, nhưng hôm nay Thất Thủy mới chuẩn bị xong nước tắm thì thấy tiểu hồ ly đi rồi quaylại, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: ‘‘Ấy, Tang Chỉ tỷ tỷ, sao tỷ lại quaylại? Quên đồ sao?’’
Tang Chỉ che miệng cười trộm: ‘‘Haizz !Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy Thất Thủy ngươi chân tay vụng về, không hầu hạ nổi phượng quân đại nhân, ta thấy không yên tâm nên quay lại.’’
Thất Thủy chưa từng nghe thấy tiểu hồ ly nũng nịu như thế này, lập tức nổida gà, toát mồ hôi, nói: ‘‘Đệ đã hầu hạ Phượng quân tắm rửa một thángnay rồi, hôm nay tỷ mới bắt đầu không yên tâm ! =_=’’
Tiểu hồ ly bĩu môi: Ngươi thì hiểu gì chứ? Ra ngoài !
Thất Thủy vẫn có chút không chịu, nhưng Tuấn Thúc nói: ‘‘ra ngoài đi !’’
Đuổi Thất Thủy đi rồi, Tang Chỉ mừng thầm, chống tay mạng sườn cười ha ha.Đợi lát nữa, đương nhiên sẽ giả vờ xán đến giúp phượng hoàng cao ngạocởi y phục, nàng không tin phượng hoàng cao ngạo không biết xấu hổ, đợiđến khi hắn xấu hổ, trong lúc gấp gáp sẽ đuổi mình, đến lúc đó mình sẽkhông cần hầu hạ con phượng hoàng khốn nạn này nữa.
Tiểu hồ ly híp mắt, cố ý ngồi xuống bên cạnh Tuấn Thúc, nhưng chuyện xảy ra sau đó là như thế này…
Tiểu hồ ly dùng cánh tay hích hích Tuấn Thúc: ‘‘Phượng quân, bây giờ ta sẽgiúp người cởi y phục, sau đó hầu hạ người tắm rửa.’’
Phượng hoàng cao ngạo nhắm mắt không nói, Tang Chỉ lạnh lùng ‘‘hừ’’ một tiếng, giả vờ, bản công chúa xem ngươi giả vờ được đến lúc nào. Nghĩ xong,tiểu hồ ly bắt đầu cởi đai áo của phượng hoàng cao ngạo, cởi được nửa áo ngoài của người nào đó, Tuấn Thúc mở mắt, Tang Chỉ nhướn nhướn mày:‘‘Làm gì vậy? Ngươi sợ à?’’
“Muốn cởi thì cởi mau lên, nước nguội rồi”.
Tang Chỉ líu lưỡi, cắn răng nghĩ thầm, ta không tin, bản công chúa còn cóthể sợ ngươi sao? Tiểu hồ ly tức giận đùng đùng đứng dậy, nhanh chóng,dứt khoát cởi đến nội y của Tuấn Thúc. Nội y dưới sự co kéo dã man củatiểu hồ ly, chỗ cổ áo đã hơi kéo ra, phần ngực của con phượng hoàng nàođó thoắt ẩn thoắt hiện, bởi vì Tang Chỉ đang đứng, mắt cũng rất tự nhiên liếc đến …quang cảnh bên trong, mặt bỗng đỏ bừng.
Tiểu hồly lườm, phượng hoàng chết tiệt ! Phượng hoàng khốn nạn ! Sao mà hắnchẳng hoảng sợ chút nào, ngược lại còn có vẻ rất hưởng thụ nữa chứ?.
Tuấn Thúc nhướn mày: ‘‘Nàng đã cởi rồi, tiếp tục cởi đi.’’
Tang Chỉ tức đến mức hai tay run run, nuốt nước miếng, nói từng từ một: ‘‘Ta sắp cởi đây !’’
Tuấn Thúc cười thành tiếng: “Ừm, cởi đi, lát nữa nhớ giúp ta kỳ lưng.”
“Ngươi…” Tiểu hồ ly chỉ vào Tuấn Thúc, run bần bật. “Ngươi đừng cho rằng ta không dám!”
Phượng hoàng cao ngạo nở nụ cười mê hoặc, giọng nói trầm thấp: “Vậy mau đến đi!”
…
Tiếp đó, chỉ nghe thấy từ Thanh Ngô cư truyền đến một tiếng gầm hét: “TuấnThúc ngươi chết đi! Chết đi!!” Dứt lời, một nữ nhân tiểu hồ ly chạy trốn mất. Thất Thuỷ gãi đầu, nói: “Tang Chỉ tỷ tỷ uống rượu sao? Sao mặt lại như đang lên cơn sốt vậy?”
Haizz! Thế mới nói, thế giới của người lớn quả nhiên khiến người ta không cách nào lý giải được!
Chương 22 : Tiểu Kim Long
“Tức chết được! Tức chết được!” Ở núi Thuý Bình, Tang Chỉ vừa gào vừa lấy cành cây chọc đông chọc tây. Tối hôm qua, vì để phơi bày chân tướng việc phượng hoàng cao ngạo giả bệnh, tiểu hồ ly đã lấy thân thử nghiệm, dùng mỹ nhân kế dụ dỗ, kết quả… trộm gà không được lại lỗ mất bao gạo.
Tang Chỉ da mặt mỏng, nghĩ đến dáng vẻ thật thà, bình tĩnh của Tuấn Thúc tối qua liền đỏ mặt, tim đập nhanh, sáng hôm nay nói thế nào cũng không chịu đi làm hồ ly nữ bộc nữa, vậy nên mới đổi công việc với Thất Thuỷ, Thất Thuỷ ở nhà chăm sóc phượng hoàng cao ngạo, còn mình thì lên núi hái thuốc.
Nhưng Tang Chỉ ở trong núi cả thời thần, vừa khát vừa mệt mà vẫn không tìm thấy loại thuốc mà Thất Thuỷ nói. Trong lúc căm phẫn lại nhớ đến việc tất cả những điều này đều do kẻ nào đó giở trò, không kìm được nghiến răng. Tiểu hồ ly lẩm bẩm một mình, nói với cỏ cây, hoa lá: “Phượng hoàng thối tha! Phượng hoàng khốn nạn! Hắn có gì tài giỏi chứ? Nếu có bản lĩnh, bây giờ ngươi ra đay cắn ta đi!!’’
Vừa nói xong, Tiểu hồ ly còn chưa nghe thấy tiếng mình vọng lại thì phía sau vang lên “bụp” một tiếng, hình như…có thứ gì đó rơi xuống. Tang Chỉ kinh hãi, quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì cả. Đang thấy kỳ lạ thì nghe thấy trong bụi cây có tiếng xào xạc, giống như có tiếng gì đó đang động đậy.
Tang Chỉ nghiêng đầu, không phải rắn chứ, Thất Thuỷ từng nói núi Thuý Bình này hình như có rắn độc. Tang Chỉ đảo đảo mắt, chống tay mạng sườn, nói: “Nếu như có rắn càng tốt! Vừa hay để bản công chúa trút giận.”
Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly cất bước đi đến, cầm cành cây gẩy gẩy một hồi, vẫn chẳng thấy có gì. Đang chống cằm suy nghĩ, Tang Chỉ liền cảm thấy trên đỉnh đầu có một luồng hơi nóng, vô thức ngẩng lên lại thấy ánh vàng lấp lánh khiến người ta không mở nổi mắt. Ngốc nghếch như Tang Chỉ, lúc này mới cảm thấy hơi thở sáng rực tiên khí.
Dụi dụi mắt, Tang Chỉ quay đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt… Một con rồng vàng khá lớn đang bay lơ lửng giữa không trung, mây cuộn xung quanh, cách mình không quá ba thước. Vì thân hình của nó khá lớn, lấp trời che đất khiến cả người Tang Chỉ đều bị che lấp dưới bóng râm của nó. Mà lúc này, từ mũi rồng vàng phun ra hơi nóng, nó nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng chằm chằm, cặp mắt rồng mở to tròn, hình như… rất không thoải mái.
Tiểu hồ ly nuốt nước miếng, bất giác lùi về phía sau: “Rồng? sao lại có rồng ở đây?” Còn là con rồng tiên thuỵ bao quanh, vậy đây chắc là Long thần nhỉ? Tang Chỉ ngây ra như khúc gỗ, cằm suýt rớt xuống đất, làm sao có thể?
Núi Thuý Bình thuộc phạm vi quản hạt của trấn Bình Lạc, nếu như ở đây có Long thần cư trú, mình thân làm Thổ thần không thể nào không biết. Vì sao Khế Lạc chưa từng nói tới? Phượng hoàng cao ngạo cũng chưa bao giờ nói luôn.
Tang Chỉ bám vào thân cây, líu lưỡi. dáng vẻ của nó bây giờ có phải là… rất không vui vì chuyện mình làm phiền nó ngủ không? “Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!” Tiểu hồ ly tự dối mình, dối người lắc đầu, nhìn chằm chằm vào rồng vàng, cười: “nhất định là ta bị phượng hoàng thối tha làm tức đến hồ đồ rồi. Đúng! Tức đến hồ đồ rồi, mở mắt ra nó sẽ biến mất thôi.”
Nói xong, tiểu hồ ly ngốc nghếch nhắm mắt, ngoan ngoãn bấm ngón tay, đếm: “Một, hai, ba…”
Khi Tang Chỉ mở mắt ra, thấy kim long quả thật không phun khí nóng nữa, mà há chiếc miệng rồng lớn, kêu: “Oa oa…” Âm thanh rung động màng nhĩ, cả ngọn núi Thuý Bình cũng chấn động trong tiếng hét của nó. Tiểu hồ ly hoảng loạn, chẳng kịp tìm đường, ôm đầu rơi nước mắt: “Mẫu hậu, cứu con…” Còn chưa dứt lời, trượt chân một cái rồi rơi xuống vách đá…
Cùng lúc đó ở Thanh Ngô cư, Tuấn Thúc đang chăm chú đọc sách, bỗng lông mày hơi nhíu lại, mắt phượng liếc nhìn ra cửa sổ, xuyên qua ánh sáng nhàn nhạt. Thất Thuỷ ở bên cạnh vừa rót trà vừa hỏi: “Phượng quân sao vậy?”
Nói xong, Tuấn Thúc còn chưa kịp cất tiếng trả lời, Bích Nữ đã phất tay áo, cười nói: “Còn có thể sao chứ? Hôm nay tiểu hồ ly không đến, người nào đó… e là tình cảm nhớ nhung đã vượt ngoài khả năng miêu tả của ngôn ngữ rồi.”
Tuấn Thúc lạnh lùng “hừ” một tiếng, thu lại ánh nhìn, nghiêm túc nói: “Vừa rồi… không sao!”
Thất Thuỷ im lặng, gãi đầu vẻ không hiểu. Bên này, Bích Nữ hơi ngơ ngác, lại hỏi: “Lẽ nào ngươi cảm ứng được tiểu hồ ly đang xảy ra chuyện?” cái gọi là huyết khế này, hay chính là ở chỗ đó, chủ tớ hai người đồng tâm, nếu một trong hai người gặp nạn, đối phương s
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1707/6786