Tiểu thuyết Người Yêu Ngây Thơ Của Tôi-full
Lượt xem : |
n ăn bậy, đầu không cần phải tùy tiện nghĩ lung tung.
Cô và Tư Đồ Tĩnh làm bạn đã lâu rồi, nhưng cô và Hoa Hoa Công Tử [Play Boy"> tuyệt đối sẽ không có điện, xin không cần tùy tiện hoài nghi cô, được không?
“Ảnh chụp thân mật của hai người cũng quá nhiều đó?” Từ Trọng Hi càng lúc càng giận, dứt khoát tắt website, không hề xem thảo luận trên web¬sites.
“Đó là...” Thoáng chốc, Kỳ Trăn cảm giác lời mình kém cỏi.
Cô làm sao giải thích đó là Tư Đồ Tĩnh vì chuẩn bị kinh phí cho hội học sinh, đã làm ra chuyện này? Việc này để cho người không liên quan biết rõ, được không?
Cái này xem như bí mật của Tư Đồ Tĩnh a?
Nói với Từ Trọng Hi, không phải là cô phản bội Tư Đồ Tĩnh, phạm vào tật xấu trọng sắc khinh bạn? Nhưng không nói Từ Trọng Hi còn có thể tiếp tục hiểu lầm... Aii, vì sao lại có chuyện vớ vẩn như vậy?
Kỳ Trăn bắt đầu cảm thấy mặc kệ nói hoặc không nói, cô sẽ biến thành heo nịnh nọt hai mặt.
“Em không muốn nói coi như xong!” Chứng kiến biểu lộ của Kỳ Trăn, Từ Trọng Hi phẫn nộ quay đầu, bắt đầu làm việc.
Ai! Bây giờ là như thế nào đây?
Chiến tranh lạnh với cô sao? Kỳ Trăn biết rõ bệnh ấu trĩ của Từ Trọng Hi lại tái phát. Nếu như cô không để ý tới anh, vậy anh có thể sẽ càng tức giận hơn.
Có thể hiện tại cô thật sự không có biện pháp nói với anh cả quá trình sự việc, ít nhất không thể ở trường học.
Văn phòng chỉ có bốn mét vuông, bên ngoài hành lang còn có người...
Không phải chỗ nói chuyện... Nói, để cho người khác nghe được, Tư Đồ Tĩnh sẽ có phiền toái lớn. Kỳ Trăn bất đắc dĩ thở dài, ngồi lại vị trí của mình, bắt đầu xử lý văn kiện trong tay. Anh thích giận như vậy... cô cũng không thể bảo anh không nên tức giận, không phải sao?
Vốn muốn nói chuyện này với anh, hiện tại anh tham giận như vậy... Vậy thì để cho anh giận trọn vẹn, cô đi làm chuyện của mình trước đã!
Hắc, không cần nhớ cô quá đó!
Chương 8
Ôi! Có thể thường tới nhà cùng mình làm bài thì hay quá, nhưng đây là chuyện không có khả năng... .
Ai, nếu như giải phẫu tim thành công, có thể trở về trường học đi học, ít nhất còn có một năm thời gi¬an ở chung, nhưng nếu như không thành công...
Thiên Khởi nhìn Kỳ Trăn, dưới đáy lòng trăm trở ngàn chuyển vấn đề cũ mà cô và cha mẹ phải đối mặt.
Rốt cuộc có nên đi Mĩ quốc phẫu thuật tim hay không?
Nhìn người bạn cô thích nhất, trên mặt Thiên Khởi mang ý cười, hai tay thoáng nắm chặt, tiết lộ ra trong lòng có bí mật.
Cô thật sự rất do dự!
★★★
Hả, nha đầu kia đâu!
Từ Trọng Hi không nghĩ tới từ tổ phụ đạo trở về, sẽ không chứng kiến bóng dáng Kỳ Trăn, vị trí sinh viên trợ giảng thu thập không còn một mảnh, xem ra... hình như cô đã đi trước?
Anh nặng nề thở dài, cả người không còn hứng thú rã rời ngồi ở trên ghế máy vi tính, không muốn nói chuyện.
Kỳ thật, anh cũng không có tức giận như vậy, chỉ là... Anh muốn nhìn bộ dạng Kỳ Trăn lo nghĩ vì mình, muốn biết cô quan tâm đến mình bao nhiêu, anh cũng biết bộ dạng mình sinh hờn dỗi với cô rất ngây thơ, nhưng anh chỉ muốn biết cô có quan tâm tới anh hay không.
Hết lần này tới lần khác cô chạy trốn không thấy bóng dáng, anh làm thế nào để giữ cô đây?
“Từ Trọng Hi! Từ Trọng Hi!” Đang lúc anh suy nghĩ đến nhập thần, đột nhiên từ cửa ra vào vang lên âm thanh kêu to tên anh.
“Ừ? Có chuyện gì sao?” Truyền Đạo! Anh đến đây làm gì vậy? Vừa rồi không phải đã nói chuyện xong rồi sao? Tại sao bây giờ lại chạy đến tìm anh?
Trước khi Uông Truyền Đạo nói chuyện, vẫn không quên trêu chọc bạn tốt chút: “Tôi quên nói với cậu! Ánh mắt của cậu thật sự giống với trước kia, tìm một học sinh trường học lừng lẫy nổi danh làm sinh viên trợ giảng. Cậu muốn tôi mệt chết mới cam tâm sao?” Thời gi¬an này, người tiếp thu phàn nàn từ bốn phương tám hướng đều là anh.
“Trường nào chịu dùng học sinh thành tích không tốt làm việc công?” Phương pháp nào là đúng? Muốn ói chút hay không?
Từ Trọng Hi tức giận liếc anh ta, bây giờ là như thế nào? Lúc trước cũng là do anh ta sai khiến anh, hiện tại hối hận có thể quá muộn hay không?
“Kỳ Trăn là đội trưởng đội bóng rổ nữ, lớp phó lớp học... Thỉnh thoảng còn phải giúp hội học sinh làm ít việc... Nói tóm lại, cô ta là một nhân vật phong vân của trường học. Giờ vừa làm vừa học của cậu đã chiếm đi thời gian của cô ấy rất nhiều.” Không ít học sinh tới kháng nghị với anh, Tư Đồ Tĩnh cũng hi vọng Từ Trọng Hi có thể sắp xếp lại một ít thời gi¬an, bởi vì gần đây sau khi học xong cũng rất ít khi thấy bóng dáng Kỳ Trăn.
“Những điều này, cô ấy không có nói với mình.” Liếc nhìn bạn tốt, giọng điệu Từ Trọng Hi tỏ vẻ đạm mạc. Huống chi hiện tại cô đã biến đi không thấy bóng dáng, không ở phòng làm việc của anh... Truyền Đạo chạy tới kháng nghị chuyện này với anh, cũng không khỏi quá buồn cười đi?
“Cá tính cô ấy còn mạnh hơn đàn ông... Những điều này hẳn là cũng sẽ không nói ra.” Uông Truyền Đạo lưu ý đến biểu lộ quái dị trên mặt trứng thối, nhàn nhạt giải thích thói quen thường ngày của Kỳ Trăn.
“Cô ấy có khí chất nam tử ở chỗ nào? Chỉ quá thẳng thắn thôi.” Từ Trọng Hi nghe được chữ làm cho mình nhíu mày, mở miệng uốn nắn.
“Chuyện này sao...” Nên nói như thế nào?
Cô cũng thẳng thắng đến hơi quá đáng a? Còn có, con gái không phải nên hàm súc, uyển chuyển sao? Cô luôn cực kỳ trực tiếp, lại quá nặng nghĩa khí bạn bè... Uông Truyền Đạo có thể đưa ra nhiều ví dụ, nói rõ anh hiểu Kỳ Trăn, nhưng trong đầu lại sáng ngời cảm giác rất kỳ quái...
Anh hẳn không phải là đến nói chuyện cá tính Kỳ Trăn với Từ Trọng Hi! Bây giờ là như thế nào?
“Như thế nào?” Từ Trọng Hi thả tay xuống bên cạnh, chăm chú nhìn bạn tốt.
“Tôi nói anh hai à, cậu có khỏe không?” Uông Truyền Đạo kéo cái ghế dựa, ngồi vào trước mặt bạn tốt, muốn nói rõ với anh.
“Mình rất khỏe a.” Từ Trọng Hi cầm lấy nước khoáng bên cạnh, uống một ngụm lớn.
“Mới là lạ! Khoẻ cái đầu cậu.” Uông Truyền Đạo và Từ Trọng Hi là bạn cùng phòng ba năm ở đại học, đối với cá tính của anh coi như hiểu rõ.
Người này, thích nhất ở trên mặt luôn giả bộ dạng trấn định...
Mặt ngoài càng bình tĩnh, sóng trong lòng càng mãnh liệt, làm không tốt trong lòng đúng là gió tanh mưa máu, cho nên nói chuyện với anh ta phải rất cẩn thận, ngàn vạn không cần phải giẫm lầm địa lôi.
“Cậu và Kỳ Trăn có quan hệ đặc biệt sao?” Thấy anh không nói lời nào, Uông Truyền Đạo dứt khoát trực tiếp một chút.
Bọn họ là anh em, không có việc gì không thể đàm !
Ngay cả nội quy trường học, anh cũng không đặt ở đáy mắt.
“Thì thế nào?” Từ Trọng Hi không có trực tiếp trả lời, nhưng từ anh nhướng mày và giọng điệu hỏi lại, Uông Truyền Đạo đã biết.
Bọn họ quả nhiên có quan hệ “đặc biệt”! Chỉ là không biết đến gi¬ai đoạn nào rồi.
“Thưởng thức của cậu... Quả nhiên rất đặc biệt!” Ho khan nửa ngày, Uông Truyền Đạo chỉ có thể thả ra lời bình này.
“Ừ hừ.” Phải không? Cám ơn, anh cũng biết ánh mắt của mình đặc biệt tốt, về điểm ấy không cần tán thưởng nhiều hơn nữa.
Uông Truyền Đạo suy nghĩ hồi lâu, chỉ dặn dò trước một câu, “Các cẩu ở trường học phải cẩn thận.”
“Mình đến dạy thế chỉ có hai tháng... Cậu muốn như thế nào?”
Anh không phải là nhân viên chính thức, anh muốn kết gi¬ao với ai sao lại cần ngại đến bất luận kẻ nào?
Quả nhiên, tính tình không sợ trời không sợ đất còn đây! Tính cách thời còn học sinh cho tới bây giờ vẫn chưa thay đổi.
Cũng phải. Trước kia đều như vậy, huống chi hiện tại mình cũng đã có công ty riêng, chính mình làm ông chủ rồi, loại liều lĩnh này, cá tính làm theo ý mình này chỉ có thể phát huy tiếp mà thôi.
Uông Truyền Đạo nhìn bạn tốt, đột nhiên không biết mời anh ta đến dạy thế mình rốt cuộc là đúng hoặc sai.
Kinh ngạc nhìn anh, Uông Truyền Đạo sững sờ nửa ngày mới mở miệng, “Có thể cô ấy sẽ có chuyện!”
“Biết rồi! Tụi mình sẽ chú ý, sẽ không dẫn đến phiền toái cho cô ấy hay cậu.” Từ Trọng Hi nặng nề thở dài, nhanh chóng mở phiếu bảo hành.
Về chuyện tình cảm, anh sớm đã cùng Kỳ Trăn cam đoan không cho người khác biết, không cần Uông Truyền Đạo lo lắng.
Không giấu diếm anh ta, chỉ là bởi vì gi¬ao tình của hai người thôi.
“Ai...” Chứng kiến biểu lộ của Từ Trọng Hi, Uông Truyền Đạo cảm thấy rất đau đầu, cũng cho là mình không nên thông minh như vậy. Phát hiện bí mật của bọn họ làm gì?
Biết rõ chuyện này, anh chỉ có thể gánh thêm phần lo lắng mà thôi. Căn bản không có chỗ tốt, không phải sao?
Còn chuyện chân chính muốn tìm anh thương lượng, sớm bị ném lên chín từng mây... Hai người cứ ngồi trong văn phòng, một câu cũng nói không nên lời.
“Hô! Hô...”
Kỳ Trăn thoải mái chạy quanh trường một vòng, rồi cầm khăn mặt, lau đi mồ hôi trên trán.
Cảm giác vận động thật tốt...
Chạy bộ chung với mặt trời, có gió nương theo ở bên cạnh, chuyện không vui gì cũng có thể ném ra sau đầu, cái gì đều không cần nghĩ đến.
Có thể không nghĩ đến đương nhiên là tốt nhất, hết lần này tới lần khác cô lại không bị chứng mất trí nhớ, vẫn biết mình đang trốn tránh cái gì.
Hắc hắc hắc... Người làm đà điểu cũng có giới hạn...
Từ thứ tư cô đã bỏ chạy từ phòng làm việc của thầy giáo dạy thế đến bây giờ, đã suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ cô không có nói chuyện với “người đàn ông kia”. Cô rất nhớ anh! Nhưng cô lại không muốn thỏa hiệp với anh, nên làm cái gì bây giờ? Muốn tiếp tục chiến tranh lạnh sao?
Kỳ Trăn ngồi một mình ở dưới cây sững sờ, tự hỏi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ... Nhưng lại bất lực...
Thì ra chuyện quan trọng đến trước mắt, cô mới biết được năng lực ứng biến của mình kém như vậy.
“Anh nói em làm người cũng không cần quá phận như vậy...”
Từ Trọng Hi âm khí nặng nề từ phía sau cô toát ra, trong tay còn cầm bình đồ uống cho người chơi thể thao.
“Cái gì!” Kỳ Trăn xoay người, thấy chai nước uống trên tay anh nở nụ cười.
Cô không qua, cho nên anh đến đây.
“En biết rõ anh để ý, sao không nói rõ cho anh biết, thế nào?”
Đem đồ uống cho người chơi thể thao gi¬ao cho gi¬ai nhân, nhưng giọng điệu không được tốt.
Người yêu đã tìm đến cô, Kỳ Trăn cũng không thật sự không để ý tới anh, nhẹ nhàng giải thích, “Trường học không phải nơi tốt để nói chuyện!”
“Như vậy...” Từ Trọng Hi trừng mắt nhìn cô, “Định đi đâu không?”
“Cũng có thể! Đi một chỗ có thể nói bí mật.” Mắt to có thần quay tròn chuyển động, quyết định bán đứng Tư Đồ Tĩnh, đỡ phải tình cảm lưu luyến khó giữ được.
Dù sao có người yêu, thì phải xem tâm tình của người yêu là việc chính.
“Vậy đến chỗ anh, có thể chứ?” Từ Trọng Hi thấy gi¬ai nhân nhượng bộ, khuôn mặt tuấn tú kéo căng hai ngày rốt cục lộ ra vui vẻ.
“Ok! Bất quá anh phải nấu cơm tối mời em.” Kỳ Trăn cười đến cực kỳ sáng lạn.
Vừa vặn hôm nay thứ sáu, có thể không cần trở lại ký túc xá ngủ, bọn họ có thể có rất nhiều thời gi¬an để hiểu nhau.
Tối tăm lúc trước... Bởi vì hễ có người yêu xuất hiện quét là sạch.
Nhìn hướng đám mây màu xanh thẳm trên không trung, Kỳ Trăn đột nhiên cảm thấy màu của bầu trời rất đẹp, giống với tâm tình của cô.
Thì ra cô đang chờ anh...
★★★
“Hì hì... Ha ha...”
Mặc kệ trong TV xuất hiện hình ảnh gì, Kỳ Trăn đều cảm thấy như đèn kéo quân, chợt lóe lên.
Từ Trọng Hi mang cô đến chỗ ở của anh, nấu mỳ Ý sốt cà, tăng thêm canh bắp khẩu vị thơm nồng, hai người cùng dùng bữa tối sắc hương vị đều đủ. Hiện tại anh đang rửa chén, cô ngồi ở phòng khách xem tivi, cực kỳ có cảm giác gia đình...
Nhưng, cô đã có chút mất hồn mất vía.
Chủ đề lúc trước tranh chấp ở trường học không có tiếp tục nữa, tất cả nội dung nói chuyện phiếm của hai người tại trên bàn cơm đều là một câu có hay không, cô tận lực dùng tâm bình tĩnh trả lời với anh, nhưng mà càng lúc càng khẩn trương... đã hai ngày không chạm mặt Từ Trọng Hi, mọi cử động sẽ làm cô có liên tưởng đến tình dục...
Cô không có cách nào tỉnh táo, chỉ liều mình khắc chế tim đập của mình.
Ít nhất, phải cùng anh nói qua chuyện Tư Đồ Tĩnh cho rõ ràng, muốn như thế nào thì lại như thế nào? Cô một mực yên lặng tự nói với mình như vậy.
Chỉ là càng nghĩ như vậy, tâm lại càng không bình ổn.
“Tiểu Trăn?” Ti
Cô và Tư Đồ Tĩnh làm bạn đã lâu rồi, nhưng cô và Hoa Hoa Công Tử [Play Boy"> tuyệt đối sẽ không có điện, xin không cần tùy tiện hoài nghi cô, được không?
“Ảnh chụp thân mật của hai người cũng quá nhiều đó?” Từ Trọng Hi càng lúc càng giận, dứt khoát tắt website, không hề xem thảo luận trên web¬sites.
“Đó là...” Thoáng chốc, Kỳ Trăn cảm giác lời mình kém cỏi.
Cô làm sao giải thích đó là Tư Đồ Tĩnh vì chuẩn bị kinh phí cho hội học sinh, đã làm ra chuyện này? Việc này để cho người không liên quan biết rõ, được không?
Cái này xem như bí mật của Tư Đồ Tĩnh a?
Nói với Từ Trọng Hi, không phải là cô phản bội Tư Đồ Tĩnh, phạm vào tật xấu trọng sắc khinh bạn? Nhưng không nói Từ Trọng Hi còn có thể tiếp tục hiểu lầm... Aii, vì sao lại có chuyện vớ vẩn như vậy?
Kỳ Trăn bắt đầu cảm thấy mặc kệ nói hoặc không nói, cô sẽ biến thành heo nịnh nọt hai mặt.
“Em không muốn nói coi như xong!” Chứng kiến biểu lộ của Kỳ Trăn, Từ Trọng Hi phẫn nộ quay đầu, bắt đầu làm việc.
Ai! Bây giờ là như thế nào đây?
Chiến tranh lạnh với cô sao? Kỳ Trăn biết rõ bệnh ấu trĩ của Từ Trọng Hi lại tái phát. Nếu như cô không để ý tới anh, vậy anh có thể sẽ càng tức giận hơn.
Có thể hiện tại cô thật sự không có biện pháp nói với anh cả quá trình sự việc, ít nhất không thể ở trường học.
Văn phòng chỉ có bốn mét vuông, bên ngoài hành lang còn có người...
Không phải chỗ nói chuyện... Nói, để cho người khác nghe được, Tư Đồ Tĩnh sẽ có phiền toái lớn. Kỳ Trăn bất đắc dĩ thở dài, ngồi lại vị trí của mình, bắt đầu xử lý văn kiện trong tay. Anh thích giận như vậy... cô cũng không thể bảo anh không nên tức giận, không phải sao?
Vốn muốn nói chuyện này với anh, hiện tại anh tham giận như vậy... Vậy thì để cho anh giận trọn vẹn, cô đi làm chuyện của mình trước đã!
Hắc, không cần nhớ cô quá đó!
Chương 8
Ôi! Có thể thường tới nhà cùng mình làm bài thì hay quá, nhưng đây là chuyện không có khả năng... .
Ai, nếu như giải phẫu tim thành công, có thể trở về trường học đi học, ít nhất còn có một năm thời gi¬an ở chung, nhưng nếu như không thành công...
Thiên Khởi nhìn Kỳ Trăn, dưới đáy lòng trăm trở ngàn chuyển vấn đề cũ mà cô và cha mẹ phải đối mặt.
Rốt cuộc có nên đi Mĩ quốc phẫu thuật tim hay không?
Nhìn người bạn cô thích nhất, trên mặt Thiên Khởi mang ý cười, hai tay thoáng nắm chặt, tiết lộ ra trong lòng có bí mật.
Cô thật sự rất do dự!
★★★
Hả, nha đầu kia đâu!
Từ Trọng Hi không nghĩ tới từ tổ phụ đạo trở về, sẽ không chứng kiến bóng dáng Kỳ Trăn, vị trí sinh viên trợ giảng thu thập không còn một mảnh, xem ra... hình như cô đã đi trước?
Anh nặng nề thở dài, cả người không còn hứng thú rã rời ngồi ở trên ghế máy vi tính, không muốn nói chuyện.
Kỳ thật, anh cũng không có tức giận như vậy, chỉ là... Anh muốn nhìn bộ dạng Kỳ Trăn lo nghĩ vì mình, muốn biết cô quan tâm đến mình bao nhiêu, anh cũng biết bộ dạng mình sinh hờn dỗi với cô rất ngây thơ, nhưng anh chỉ muốn biết cô có quan tâm tới anh hay không.
Hết lần này tới lần khác cô chạy trốn không thấy bóng dáng, anh làm thế nào để giữ cô đây?
“Từ Trọng Hi! Từ Trọng Hi!” Đang lúc anh suy nghĩ đến nhập thần, đột nhiên từ cửa ra vào vang lên âm thanh kêu to tên anh.
“Ừ? Có chuyện gì sao?” Truyền Đạo! Anh đến đây làm gì vậy? Vừa rồi không phải đã nói chuyện xong rồi sao? Tại sao bây giờ lại chạy đến tìm anh?
Trước khi Uông Truyền Đạo nói chuyện, vẫn không quên trêu chọc bạn tốt chút: “Tôi quên nói với cậu! Ánh mắt của cậu thật sự giống với trước kia, tìm một học sinh trường học lừng lẫy nổi danh làm sinh viên trợ giảng. Cậu muốn tôi mệt chết mới cam tâm sao?” Thời gi¬an này, người tiếp thu phàn nàn từ bốn phương tám hướng đều là anh.
“Trường nào chịu dùng học sinh thành tích không tốt làm việc công?” Phương pháp nào là đúng? Muốn ói chút hay không?
Từ Trọng Hi tức giận liếc anh ta, bây giờ là như thế nào? Lúc trước cũng là do anh ta sai khiến anh, hiện tại hối hận có thể quá muộn hay không?
“Kỳ Trăn là đội trưởng đội bóng rổ nữ, lớp phó lớp học... Thỉnh thoảng còn phải giúp hội học sinh làm ít việc... Nói tóm lại, cô ta là một nhân vật phong vân của trường học. Giờ vừa làm vừa học của cậu đã chiếm đi thời gian của cô ấy rất nhiều.” Không ít học sinh tới kháng nghị với anh, Tư Đồ Tĩnh cũng hi vọng Từ Trọng Hi có thể sắp xếp lại một ít thời gi¬an, bởi vì gần đây sau khi học xong cũng rất ít khi thấy bóng dáng Kỳ Trăn.
“Những điều này, cô ấy không có nói với mình.” Liếc nhìn bạn tốt, giọng điệu Từ Trọng Hi tỏ vẻ đạm mạc. Huống chi hiện tại cô đã biến đi không thấy bóng dáng, không ở phòng làm việc của anh... Truyền Đạo chạy tới kháng nghị chuyện này với anh, cũng không khỏi quá buồn cười đi?
“Cá tính cô ấy còn mạnh hơn đàn ông... Những điều này hẳn là cũng sẽ không nói ra.” Uông Truyền Đạo lưu ý đến biểu lộ quái dị trên mặt trứng thối, nhàn nhạt giải thích thói quen thường ngày của Kỳ Trăn.
“Cô ấy có khí chất nam tử ở chỗ nào? Chỉ quá thẳng thắn thôi.” Từ Trọng Hi nghe được chữ làm cho mình nhíu mày, mở miệng uốn nắn.
“Chuyện này sao...” Nên nói như thế nào?
Cô cũng thẳng thắng đến hơi quá đáng a? Còn có, con gái không phải nên hàm súc, uyển chuyển sao? Cô luôn cực kỳ trực tiếp, lại quá nặng nghĩa khí bạn bè... Uông Truyền Đạo có thể đưa ra nhiều ví dụ, nói rõ anh hiểu Kỳ Trăn, nhưng trong đầu lại sáng ngời cảm giác rất kỳ quái...
Anh hẳn không phải là đến nói chuyện cá tính Kỳ Trăn với Từ Trọng Hi! Bây giờ là như thế nào?
“Như thế nào?” Từ Trọng Hi thả tay xuống bên cạnh, chăm chú nhìn bạn tốt.
“Tôi nói anh hai à, cậu có khỏe không?” Uông Truyền Đạo kéo cái ghế dựa, ngồi vào trước mặt bạn tốt, muốn nói rõ với anh.
“Mình rất khỏe a.” Từ Trọng Hi cầm lấy nước khoáng bên cạnh, uống một ngụm lớn.
“Mới là lạ! Khoẻ cái đầu cậu.” Uông Truyền Đạo và Từ Trọng Hi là bạn cùng phòng ba năm ở đại học, đối với cá tính của anh coi như hiểu rõ.
Người này, thích nhất ở trên mặt luôn giả bộ dạng trấn định...
Mặt ngoài càng bình tĩnh, sóng trong lòng càng mãnh liệt, làm không tốt trong lòng đúng là gió tanh mưa máu, cho nên nói chuyện với anh ta phải rất cẩn thận, ngàn vạn không cần phải giẫm lầm địa lôi.
“Cậu và Kỳ Trăn có quan hệ đặc biệt sao?” Thấy anh không nói lời nào, Uông Truyền Đạo dứt khoát trực tiếp một chút.
Bọn họ là anh em, không có việc gì không thể đàm !
Ngay cả nội quy trường học, anh cũng không đặt ở đáy mắt.
“Thì thế nào?” Từ Trọng Hi không có trực tiếp trả lời, nhưng từ anh nhướng mày và giọng điệu hỏi lại, Uông Truyền Đạo đã biết.
Bọn họ quả nhiên có quan hệ “đặc biệt”! Chỉ là không biết đến gi¬ai đoạn nào rồi.
“Thưởng thức của cậu... Quả nhiên rất đặc biệt!” Ho khan nửa ngày, Uông Truyền Đạo chỉ có thể thả ra lời bình này.
“Ừ hừ.” Phải không? Cám ơn, anh cũng biết ánh mắt của mình đặc biệt tốt, về điểm ấy không cần tán thưởng nhiều hơn nữa.
Uông Truyền Đạo suy nghĩ hồi lâu, chỉ dặn dò trước một câu, “Các cẩu ở trường học phải cẩn thận.”
“Mình đến dạy thế chỉ có hai tháng... Cậu muốn như thế nào?”
Anh không phải là nhân viên chính thức, anh muốn kết gi¬ao với ai sao lại cần ngại đến bất luận kẻ nào?
Quả nhiên, tính tình không sợ trời không sợ đất còn đây! Tính cách thời còn học sinh cho tới bây giờ vẫn chưa thay đổi.
Cũng phải. Trước kia đều như vậy, huống chi hiện tại mình cũng đã có công ty riêng, chính mình làm ông chủ rồi, loại liều lĩnh này, cá tính làm theo ý mình này chỉ có thể phát huy tiếp mà thôi.
Uông Truyền Đạo nhìn bạn tốt, đột nhiên không biết mời anh ta đến dạy thế mình rốt cuộc là đúng hoặc sai.
Kinh ngạc nhìn anh, Uông Truyền Đạo sững sờ nửa ngày mới mở miệng, “Có thể cô ấy sẽ có chuyện!”
“Biết rồi! Tụi mình sẽ chú ý, sẽ không dẫn đến phiền toái cho cô ấy hay cậu.” Từ Trọng Hi nặng nề thở dài, nhanh chóng mở phiếu bảo hành.
Về chuyện tình cảm, anh sớm đã cùng Kỳ Trăn cam đoan không cho người khác biết, không cần Uông Truyền Đạo lo lắng.
Không giấu diếm anh ta, chỉ là bởi vì gi¬ao tình của hai người thôi.
“Ai...” Chứng kiến biểu lộ của Từ Trọng Hi, Uông Truyền Đạo cảm thấy rất đau đầu, cũng cho là mình không nên thông minh như vậy. Phát hiện bí mật của bọn họ làm gì?
Biết rõ chuyện này, anh chỉ có thể gánh thêm phần lo lắng mà thôi. Căn bản không có chỗ tốt, không phải sao?
Còn chuyện chân chính muốn tìm anh thương lượng, sớm bị ném lên chín từng mây... Hai người cứ ngồi trong văn phòng, một câu cũng nói không nên lời.
“Hô! Hô...”
Kỳ Trăn thoải mái chạy quanh trường một vòng, rồi cầm khăn mặt, lau đi mồ hôi trên trán.
Cảm giác vận động thật tốt...
Chạy bộ chung với mặt trời, có gió nương theo ở bên cạnh, chuyện không vui gì cũng có thể ném ra sau đầu, cái gì đều không cần nghĩ đến.
Có thể không nghĩ đến đương nhiên là tốt nhất, hết lần này tới lần khác cô lại không bị chứng mất trí nhớ, vẫn biết mình đang trốn tránh cái gì.
Hắc hắc hắc... Người làm đà điểu cũng có giới hạn...
Từ thứ tư cô đã bỏ chạy từ phòng làm việc của thầy giáo dạy thế đến bây giờ, đã suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ cô không có nói chuyện với “người đàn ông kia”. Cô rất nhớ anh! Nhưng cô lại không muốn thỏa hiệp với anh, nên làm cái gì bây giờ? Muốn tiếp tục chiến tranh lạnh sao?
Kỳ Trăn ngồi một mình ở dưới cây sững sờ, tự hỏi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ... Nhưng lại bất lực...
Thì ra chuyện quan trọng đến trước mắt, cô mới biết được năng lực ứng biến của mình kém như vậy.
“Anh nói em làm người cũng không cần quá phận như vậy...”
Từ Trọng Hi âm khí nặng nề từ phía sau cô toát ra, trong tay còn cầm bình đồ uống cho người chơi thể thao.
“Cái gì!” Kỳ Trăn xoay người, thấy chai nước uống trên tay anh nở nụ cười.
Cô không qua, cho nên anh đến đây.
“En biết rõ anh để ý, sao không nói rõ cho anh biết, thế nào?”
Đem đồ uống cho người chơi thể thao gi¬ao cho gi¬ai nhân, nhưng giọng điệu không được tốt.
Người yêu đã tìm đến cô, Kỳ Trăn cũng không thật sự không để ý tới anh, nhẹ nhàng giải thích, “Trường học không phải nơi tốt để nói chuyện!”
“Như vậy...” Từ Trọng Hi trừng mắt nhìn cô, “Định đi đâu không?”
“Cũng có thể! Đi một chỗ có thể nói bí mật.” Mắt to có thần quay tròn chuyển động, quyết định bán đứng Tư Đồ Tĩnh, đỡ phải tình cảm lưu luyến khó giữ được.
Dù sao có người yêu, thì phải xem tâm tình của người yêu là việc chính.
“Vậy đến chỗ anh, có thể chứ?” Từ Trọng Hi thấy gi¬ai nhân nhượng bộ, khuôn mặt tuấn tú kéo căng hai ngày rốt cục lộ ra vui vẻ.
“Ok! Bất quá anh phải nấu cơm tối mời em.” Kỳ Trăn cười đến cực kỳ sáng lạn.
Vừa vặn hôm nay thứ sáu, có thể không cần trở lại ký túc xá ngủ, bọn họ có thể có rất nhiều thời gi¬an để hiểu nhau.
Tối tăm lúc trước... Bởi vì hễ có người yêu xuất hiện quét là sạch.
Nhìn hướng đám mây màu xanh thẳm trên không trung, Kỳ Trăn đột nhiên cảm thấy màu của bầu trời rất đẹp, giống với tâm tình của cô.
Thì ra cô đang chờ anh...
★★★
“Hì hì... Ha ha...”
Mặc kệ trong TV xuất hiện hình ảnh gì, Kỳ Trăn đều cảm thấy như đèn kéo quân, chợt lóe lên.
Từ Trọng Hi mang cô đến chỗ ở của anh, nấu mỳ Ý sốt cà, tăng thêm canh bắp khẩu vị thơm nồng, hai người cùng dùng bữa tối sắc hương vị đều đủ. Hiện tại anh đang rửa chén, cô ngồi ở phòng khách xem tivi, cực kỳ có cảm giác gia đình...
Nhưng, cô đã có chút mất hồn mất vía.
Chủ đề lúc trước tranh chấp ở trường học không có tiếp tục nữa, tất cả nội dung nói chuyện phiếm của hai người tại trên bàn cơm đều là một câu có hay không, cô tận lực dùng tâm bình tĩnh trả lời với anh, nhưng mà càng lúc càng khẩn trương... đã hai ngày không chạm mặt Từ Trọng Hi, mọi cử động sẽ làm cô có liên tưởng đến tình dục...
Cô không có cách nào tỉnh táo, chỉ liều mình khắc chế tim đập của mình.
Ít nhất, phải cùng anh nói qua chuyện Tư Đồ Tĩnh cho rõ ràng, muốn như thế nào thì lại như thế nào? Cô một mực yên lặng tự nói với mình như vậy.
Chỉ là càng nghĩ như vậy, tâm lại càng không bình ổn.
“Tiểu Trăn?” Ti
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
532/4113