Tiểu thuyết Người Yêu Cũ Có Người Yêu Mới-full
Lượt xem : |
vào bước ra khỏi cuộc đời anh”.
Đi trần trụi bằng đôi chân này, giẫm đạp lên tất cả những thứ chúng ta từng cùng nhau tôn sùng, cho dù có xước máu thì cũng để nói với em rằng: “Khi tình yêu là trọn vẹn đau khổ thì chúng ta sẽ đổi lại được một đôi chân cứng cáp hơn.”
Hết là hết
Người ta viết nhiều về tình yêu vì nó là thứ ngọt ngào nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhất. Và nếu tình yêu đi song hành với thời gian thì nó chỉ có một là đậm sâu hơn, hai là nhạt nhòa dần. Chứ nó chẳng lưng chừng khó đoán.
Em có biết về một con đường vui không?
Đó là nơi cả anh lẫn em đều thuộc nằm lòng những hàng cây, biết đến khúc quanh nào sẽ là ổ gà. Nơi em ngồi sát vào anh, vòng tay ôm chặt như chưa bao giờ là đủ.
Em có biết về một con đường không còn vui?
Là tất cả những thứ cũ kỹ đó nhưng em ngồi rất xa anh, em để mặc cho khoảng trống vô tình ấy cắt nát từng suy nghĩ của anh, còn em nghĩ gì anh cũng chẳng rõ!
Em có biết về một bàn tay vui không?
Đó là bàn tay em luôn muốn nắm lấy tay anh, kể cả trong lúc ngủ chúng ta vẫn rất thích nắm tay nhau. Để xiết anh lại trong lòng em thêm chút nữa.
Em có biết về một bàn tay không còn vui?
Là tất cả những thứ cũ kỹ đó nhưng cả ngày hôm nay em đã chẳng biết tay anh có một vệt cắt rất đau do va vào cửa lúc sáng. À, vì em có nắm tay anh đâu mà biết.
Em có biết về một câu chuyện vui không?
Đó là một câu chuyện chẳng thực sự vui, nhưng anh luôn thấy trong mắt em ánh lên sự rạng rỡ. Với em nghe thấy giọng anh nói mỗi ngày đã là một sự tồn tại vĩ đại.
Em có biết về một câu chuyện không còn vui?
Là dù anh có cố gắng cách mấy cũng chẳng thể mang về lại nụ cười trên gương mặt em. Những điều cũ hóa ra ngớ ngẩn, anh hóa ra lẩn thẩn.
Vậy có phải là tình yêu sẽ bắt đầu nhạt màu khi một trong hai người ngừng cố gắng?
Vậy có phải là tình yêu của mỗi người đều có thời hạn riêng?
Làm gì cũng đừng nên miễn cưỡng – yêu cũng vậy. Hết là hết.
Về nhà ăn cơm
Mẹ đợi cơm con đấy, có biết không?
Canh cải bắp, thịt kho mà con thích.
Con vội vã ghé về trong mưa gió.
Vội vã đi nên chẳng thấy mẹ chờ.
Mẹ đợi cơm con đấy, có biết không?
Ngần ấy chiều hằn vô vàn nhẫn nại.
Cơm canh nóng không bao giờ ăn trước.
Vì đợi con nên mẹ cứ ngóng chờ.
Mẹ đợi cơm con đấy, có biết không?
Nấu mười hôm chắc con ăn vài đũa.
Con bận rộn bạn bè, rồi công việc.
Ấy thế mà, mẹ vẫn đợi đấy thôi.
Con nhìn em, cuộc đời mẹ quá nửa.
Chẳng ở mãi để ngồi đợi cơm con.
Khi con nhớ gia đình – nơi chờ đợi.
Hãy quay về với mẹ cùng ăn cơm.
Thương mẹ quá – ngày nào cũng mòn mỏi chờ cơm mình. Mình thì vừa ở công ty về vứt cái ba lô lại vác cái máy tính đi làm. Cứ tầm 4h mẹ sẽ nhắn tin rằng hôm nay cơm ngon lắm, con về ăn nhé hoặc mẹ sẽ kể thực đơn của bữa tối rất mời gọi để mong mình về.
Hôm nào ăn cơm nhà, mẹ cũng ngồi nhìn mình ăn trong niềm hạnh phúc vô tận. Mẹ hay bảo rằng: “Con làm gì cũng được, đi với ai cũng được, chỉ cần về ăn cơm mẹ nấu là mẹ vui rồi.”
Cơm mẹ là cơm ngọt ngào.
Cơm mẹ là cơm ấu thơ.
Vì mẹ chan hạnh phúc vào từng bữa cơm để con lớn lên vẹn tròn.
Mỗi chúng ta, ngày qua sẽ có càng ít dần những bữa cơm mẹ nấu vì mẹ không ở mãi nơi đây.
Ngẫm nghĩ xem, có phải dù đi năm châu bốn bể, ăn biết bao nhiêu cao lương mỹ vị, thế mà hỏi thích món gì nhất ai cũng trả lời: “Cơm mẹ nấu.”
Vậy thì những đứa con ơi – hãy về nhà ăn cơm. Nơi mẹ vẫn luôn chờ.
Mình – hứa sẽ cơm nhà đều đặn hơn!
Người ta hơn nhau ở sự sinh tồn
Tôi đã nghĩ như thế khi tôi gặp một cậu bé mới chỉ có vài tháng tuổi, cậu có một khối u ở não bẩm sinh và các bác sĩ tại Việt Nam đều đã lắc đầu.
Bố mẹ cậu thì dường như vẫn có một niềm tin to lớn vào phép mầu nên đã ôm con ra nước ngoài điều trị.
Tôi chẳng rõ phép mầu nó hình thù thế nào, màu sắc ra sao chỉ biết là dường như nó có tồn tại với những người không từ bỏ.
Rồi cậu vẫn mở mắt rất to để nhìn bố mẹ mình và thế giới xung quanh.
Rồi cậu vẫn vẫy vẫy cái bàn tay bé xíu của mình một cách cứng cỏi.
Rồi cậu cười – nụ cười của sự đấu tranh để sinh tồn – nụ cười cám ơn bậc sinh thành ra cậu, yêu thương cậu dù niềm hy vọng dành lấy sự sống là rất nhỏ nhoi.
Tôi chợt thấy hổ thẹn vô cùng, khi đôi lần tôi đã muốn từ bỏ cuộc sống này vì những vấp ngã trong cuộc sống, vì những nỗi đau tôi không thể gánh lấy.
Khi cái bàn tay nhỏ xíu kia nắm lấy ngón tay tôi thì tôi biết dù chúng ta là ai đi nữa thì có chăng chúng ta chỉ hơn nhau về sự sinh tồn. Còn sống – là còn tất cả.
Một bài học to lớn mà tôi lại học được từ một cậu bé còn chưa biết nói, cậu cứ dũng cảm ở đó, đấu tranh vì sự sống của mình từng ngày từng ngày một.
Quả thật là hạnh phúc khi mỗi sáng thức dậy vẫn thấy mình vẫn còn có thêm một ngày để sống.
Đúng rồi! Người ta hơn nhau ở sự sinh tồn thôi. Thứ mẹ cần
Mẹ đặt một bức thư viết không – vội vào túi áo sơ mi trắng của con trai vào một sáng mùa thu đầy gió. Khi hơi thở sang mùa thôi thúc những yêu thương đặc quánh lại.
“Gửi con trai,
Có lẽ mẹ đã viết những dòng này rất chậm, rất điềm tĩnh và rất nhẹ nhàng.
Vậy là con bên mẹ đã 23 năm trời có lẻ, nhìn con lớn lên từng ngày là một điều kì diệu thượng đế đã ưu ái dành cho riêng mẹ.
Con đường con đi ngày càng dần xa mẹ hơn, con bước về nơi con muốn thuộc về, con trở thành người con luôn mong ước, yêu một người con cho là hạnh phúc.
Mẹ sinh con ra, ôm con rất chặt nhưng sẽ chẳng mãi mãi vừa vặn. Đó là lúc mẹ biết con cần thêm một vòng tay khác.
Mẹ sinh con ra, con tựa vai mẹ qua rất dài những tháng năm nhưng sẽ chẳng mãi mãi vẹn tròn. Đó là lúc mẹ biết con cần thêm một bờ vai khác.
Mẹ sinh con ra, yêu thương con quá đỗi những bình yên nhưng sẽ chẳng mãi mãi đong đầy. Đó là lúc mẹ biết con cần thêm một yêu thương khác.
Mẹ sinh con ra, đi với con quãng đường tuyệt vời nhất cuộc đời mẹ nhưng sẽ chẳng mãi mãi về phía xa. Đó là lúc mẹ biết con cần thêm một con đường khác.
Lòng mẹ đã từng nhói đau khi người con yêu thương và dẫn về với mẹ… không phải là một cô gái. Mẹ không sợ những lời bàn tán về mẹ, mẹ lo những thiệt thòi về con.
Nhưng con ạ, con cần rất nhiều thứ để trở thành một chàng trai toàn vẹn.
Con cần rất nhiều thứ để vững chãi bước qua những đớn đau.
Con cần rất nhiều thứ để vững chãi bước qua những đớn đau.
Con cần rất nhiều thứ để thực sự hiểu tận tường về yêu thương.
Còn mẹ…
Mẹ đã cho con cuộc đời này. Mẹ chỉ cần con hạnh phúc.
Mẹ luôn thương con.
Mẹ.”
Điều vô hình
Thật ra không có nhau cũng được, điều quan trọng nhất là sau tất cả chúng ta vẫn thương nhau.
Tình thương nó kì lạ lắm em ạ, chỉ cần nó có tồn tại thì dù gần hay xa, dù sở hữu hay không sở hữu, dù đau khổ hay hạnh phúc, em sẽ vẫn được giữ rất bình yên giữa bộn bề những xuôi ngược.
Yêu đủ Biết vừa
Có thể nói một trong những điều ngu ngốc nhất chúng ta từng làm là: Xem tin nhắn trong điện thoại của người yêu.
Có thể các bạn tặc lưỡi bảo tôi vô lí vì yêu nhau phải tin tưởng nhau, phải chia sẻ tất cả mọi chuyện với nhau. Điều ấy, trong tình yêu của cá nhân tôi thì hoàn toàn sai.
Quan niệm của tôi là, ai cũng cần cho riêng mình một chỗ trống nhất định sau những gần sát của tình yêu.
Chúng ta nên giữ cho riêng chúng ta những bí mật. Chúng ta nên tôn trọng những bí mật của người khác.
Phàm ở đời, thứ gì chúng ta không có được trọn vẹn thì luôn trong trạng thái ham muốn, đê mê. Còn cái gì nắm trọn trong tay thì có còn gì để mà chinh phục, khám phá.
Đừng mong một người suốt đời sống chung thủy với tình yêu của chúng ta. Hãy mong rằng dù có muôn vàn tình yêu đi chăng nữa, họ vẫn sẽ trở về bên chúng ta.
Xem tin nhắn, lục lọi email và đời tư của người yêu là tự hại mình, hại người. Tự mang thứ nỗi đau tàn nhẫn nhất táng thẳng vào mặt mình.
Sống trọn vẹn với thứ mình có, đừng phán xét, đừng trách móc, đừng đổ thừa. Học cách chịu trách nhiệm với những thứ tồi tệ nhất,
Cái nào của mình là của mình. Còn không phải của mình thì là của người khác. Đừng lăn tăn, rách việc.
Tình yêu là do chúng ta chọn lựa.
Thế nên, yêu đủ - biết vừa.
Chương 7
Sau một tình yêu
Một trong những giai đoạn khó khăn nhất của mỗi chúng ta là: đứng dậy sau một tình yêu.
1. Nó là thứ cảm giác tồi tệ vô cùng cực. Đứng xiêu điêu bằng chính đôi chân của chúng ta mà cảm giác vũ trụ này vừa nổ tung cách đây ít phút.
2. Những lần suy nghĩ của những điều tươi đẹp ngày nào nay trả về nguyên xi nhưng lại bao bọc bằng tên gọi mới: kỉ niệm.
3. Nỗi thất vọng thường trực và câu nói: “không bao giờ yêu nữa “ hoặc “Single đi cho khỏe” luôn ngự trị trên đầu môi, trong từng câu chuyện kể. Nhưng đó chỉ là ngụy biện trong thời gian đau khổ.
4. Chúng ta sẽ nếm trải cái cảm giác như thế cả ngân hà bao la này kiên quyết quay lưng với chúng ta và niềm tin bị đánh cắp hết sạch.
5. Vài ba lần chúng ta thoáng nghĩ về cái chết.
6. Cố làm mọi thứ để có lại ngày hôm qua.
7. Có hai trạng thái khóc: khóc ồ ạt khi nghĩ rằng tất cả kết thúc và khóc lắng sau khi tự nhủ với bản thân phảu vượt qua bằng được dù đau đớn tột cùng.
8. Thích được ở một mình vì càng đi với đông bạn bè càng thấy mình cô đơn.
9. Nghe lại những bài hát cũ cốt tra tấn bản thân thật dã man để ghi nhớ nỗi đau này.
10. Tìm một số loại bia rượu như kiểu trong phim để quên đi nhưng phim ảnh là dối lừa. Uống đi, càng uống càng tỉnh. Mà tỉnh trong cái đau, thế mới càng đau.
11. Luôn muốn nhìn thấy những người khác tan vỡ cho nó đồng cảnh ngộ.
12. Tự thấy nguy cơ ế của bản thân tăng vọt.
13. Máu nghệ sĩ dâng trào khi bình thường nửa câu thơ làm không xong mà sau khi thất tình thì xuất bản cả sách (tui không có nói tui đâu ha).
14. Ngủ không yên giấc, ăn không ngon miệng vì mắt và miệng cũng như các bộ phận không liên quan khác đều nặng như đeo đá.
15. Muốn bê đại đứa nào ngoài đường về yêu vì không thể chịu được cái cảm giác một mình hoặc chỉ để cho người kia tức chơi. Mà đừng dại, người ta cũng chả tức đâu, cùng lắm là khó chịu chút chút vậy thôi, phương pháp này không thể lôi kéo người xưa quay về.
16. Không có nhu cầu nghe chuyện cổ tích về mấy nhân vật công chúa hoàng tử đã giàu còn hạnh phúc với nhau suốt đời.
17. Nghe bất kì thể loại nhạc nào cũng thấy y như viết về mình, viết cho mình. Người thất tình nghe nhạc sâu sắc lắm, chứ cũng bài đó bình thường có bồ nghe mặt cứ nhơn nhơn.
Phân tích sâu sắc những biểu hiện trên, chúng ta có thể thấy rằng hầu hết khi yêu chúng ta không để lại gì cho bản thân cả. Yêu that thiết, yêu chân thành là điều tuyệt vời nhưng yêu cạn kiệt sẽ dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn khi tình yêu không còn.
Khi yêu hãy cho nhiều, nhưng đừng cho hết.
Khóc (2)
Tôi khóc – cho những điều buồn bã.
Như cách xa hay hẹn mà chẳng về.
Thêu đau xót đan sầu tư lên mắt.
Khóc rồi thôi tôi chẳng khóc suốt đời.
Tôi khóc – khi ngày tàn đêm xuống.
Ánh hoàng hôn sao cứ gượng cuối chiều.
Vài người đến vài người đi thảng thốt
Nhói lòng tôi, nhói đến hết đêm này.
Tôi khóc – vì vài điều vội bỏ.
Khoét vẹn nguyên nên tôi chẳng mang về.
Thì đâu đó trong cuộc đời rộng lối.
Nắm rồi buông ai biết được chữ ngờ.
Tôi cười lớn – ngày anh quay bước.
Vì niềm đau đã chết lặng bao giờ.
Giọt nước mắt chẳng che tôi yếu đuối.
Cười là mong anh hạnh phúc suốt đời.
Tình người
Đó là một người đàn ông khoảng 50 gầy giơ xương, ốm yếu hằn rõ trong từng bước đi. Vai mang một cái túi rõ to, giọng nói yếu ớt, tay cầm tờ chứng minh và giấy khám bệnh của bệnh viện.
“Con tôi nó mắc bệnh nằm chờ chết, giúp tôi với!”
Câu nói ngắn gọn, rơi tõm vào không gian ồn ào của một buổi tối náo nhiệt hệ như lời cầu xin cuối cùng của một tử tù trước khi ra pháp trường.
Tôi móc trong túi ra vài chục nghìn đưa ông ta, rồi đi.
Trong lòng tôi bộn bề đủ
Đi trần trụi bằng đôi chân này, giẫm đạp lên tất cả những thứ chúng ta từng cùng nhau tôn sùng, cho dù có xước máu thì cũng để nói với em rằng: “Khi tình yêu là trọn vẹn đau khổ thì chúng ta sẽ đổi lại được một đôi chân cứng cáp hơn.”
Hết là hết
Người ta viết nhiều về tình yêu vì nó là thứ ngọt ngào nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhất. Và nếu tình yêu đi song hành với thời gian thì nó chỉ có một là đậm sâu hơn, hai là nhạt nhòa dần. Chứ nó chẳng lưng chừng khó đoán.
Em có biết về một con đường vui không?
Đó là nơi cả anh lẫn em đều thuộc nằm lòng những hàng cây, biết đến khúc quanh nào sẽ là ổ gà. Nơi em ngồi sát vào anh, vòng tay ôm chặt như chưa bao giờ là đủ.
Em có biết về một con đường không còn vui?
Là tất cả những thứ cũ kỹ đó nhưng em ngồi rất xa anh, em để mặc cho khoảng trống vô tình ấy cắt nát từng suy nghĩ của anh, còn em nghĩ gì anh cũng chẳng rõ!
Em có biết về một bàn tay vui không?
Đó là bàn tay em luôn muốn nắm lấy tay anh, kể cả trong lúc ngủ chúng ta vẫn rất thích nắm tay nhau. Để xiết anh lại trong lòng em thêm chút nữa.
Em có biết về một bàn tay không còn vui?
Là tất cả những thứ cũ kỹ đó nhưng cả ngày hôm nay em đã chẳng biết tay anh có một vệt cắt rất đau do va vào cửa lúc sáng. À, vì em có nắm tay anh đâu mà biết.
Em có biết về một câu chuyện vui không?
Đó là một câu chuyện chẳng thực sự vui, nhưng anh luôn thấy trong mắt em ánh lên sự rạng rỡ. Với em nghe thấy giọng anh nói mỗi ngày đã là một sự tồn tại vĩ đại.
Em có biết về một câu chuyện không còn vui?
Là dù anh có cố gắng cách mấy cũng chẳng thể mang về lại nụ cười trên gương mặt em. Những điều cũ hóa ra ngớ ngẩn, anh hóa ra lẩn thẩn.
Vậy có phải là tình yêu sẽ bắt đầu nhạt màu khi một trong hai người ngừng cố gắng?
Vậy có phải là tình yêu của mỗi người đều có thời hạn riêng?
Làm gì cũng đừng nên miễn cưỡng – yêu cũng vậy. Hết là hết.
Về nhà ăn cơm
Mẹ đợi cơm con đấy, có biết không?
Canh cải bắp, thịt kho mà con thích.
Con vội vã ghé về trong mưa gió.
Vội vã đi nên chẳng thấy mẹ chờ.
Mẹ đợi cơm con đấy, có biết không?
Ngần ấy chiều hằn vô vàn nhẫn nại.
Cơm canh nóng không bao giờ ăn trước.
Vì đợi con nên mẹ cứ ngóng chờ.
Mẹ đợi cơm con đấy, có biết không?
Nấu mười hôm chắc con ăn vài đũa.
Con bận rộn bạn bè, rồi công việc.
Ấy thế mà, mẹ vẫn đợi đấy thôi.
Con nhìn em, cuộc đời mẹ quá nửa.
Chẳng ở mãi để ngồi đợi cơm con.
Khi con nhớ gia đình – nơi chờ đợi.
Hãy quay về với mẹ cùng ăn cơm.
Thương mẹ quá – ngày nào cũng mòn mỏi chờ cơm mình. Mình thì vừa ở công ty về vứt cái ba lô lại vác cái máy tính đi làm. Cứ tầm 4h mẹ sẽ nhắn tin rằng hôm nay cơm ngon lắm, con về ăn nhé hoặc mẹ sẽ kể thực đơn của bữa tối rất mời gọi để mong mình về.
Hôm nào ăn cơm nhà, mẹ cũng ngồi nhìn mình ăn trong niềm hạnh phúc vô tận. Mẹ hay bảo rằng: “Con làm gì cũng được, đi với ai cũng được, chỉ cần về ăn cơm mẹ nấu là mẹ vui rồi.”
Cơm mẹ là cơm ngọt ngào.
Cơm mẹ là cơm ấu thơ.
Vì mẹ chan hạnh phúc vào từng bữa cơm để con lớn lên vẹn tròn.
Mỗi chúng ta, ngày qua sẽ có càng ít dần những bữa cơm mẹ nấu vì mẹ không ở mãi nơi đây.
Ngẫm nghĩ xem, có phải dù đi năm châu bốn bể, ăn biết bao nhiêu cao lương mỹ vị, thế mà hỏi thích món gì nhất ai cũng trả lời: “Cơm mẹ nấu.”
Vậy thì những đứa con ơi – hãy về nhà ăn cơm. Nơi mẹ vẫn luôn chờ.
Mình – hứa sẽ cơm nhà đều đặn hơn!
Người ta hơn nhau ở sự sinh tồn
Tôi đã nghĩ như thế khi tôi gặp một cậu bé mới chỉ có vài tháng tuổi, cậu có một khối u ở não bẩm sinh và các bác sĩ tại Việt Nam đều đã lắc đầu.
Bố mẹ cậu thì dường như vẫn có một niềm tin to lớn vào phép mầu nên đã ôm con ra nước ngoài điều trị.
Tôi chẳng rõ phép mầu nó hình thù thế nào, màu sắc ra sao chỉ biết là dường như nó có tồn tại với những người không từ bỏ.
Rồi cậu vẫn mở mắt rất to để nhìn bố mẹ mình và thế giới xung quanh.
Rồi cậu vẫn vẫy vẫy cái bàn tay bé xíu của mình một cách cứng cỏi.
Rồi cậu cười – nụ cười của sự đấu tranh để sinh tồn – nụ cười cám ơn bậc sinh thành ra cậu, yêu thương cậu dù niềm hy vọng dành lấy sự sống là rất nhỏ nhoi.
Tôi chợt thấy hổ thẹn vô cùng, khi đôi lần tôi đã muốn từ bỏ cuộc sống này vì những vấp ngã trong cuộc sống, vì những nỗi đau tôi không thể gánh lấy.
Khi cái bàn tay nhỏ xíu kia nắm lấy ngón tay tôi thì tôi biết dù chúng ta là ai đi nữa thì có chăng chúng ta chỉ hơn nhau về sự sinh tồn. Còn sống – là còn tất cả.
Một bài học to lớn mà tôi lại học được từ một cậu bé còn chưa biết nói, cậu cứ dũng cảm ở đó, đấu tranh vì sự sống của mình từng ngày từng ngày một.
Quả thật là hạnh phúc khi mỗi sáng thức dậy vẫn thấy mình vẫn còn có thêm một ngày để sống.
Đúng rồi! Người ta hơn nhau ở sự sinh tồn thôi. Thứ mẹ cần
Mẹ đặt một bức thư viết không – vội vào túi áo sơ mi trắng của con trai vào một sáng mùa thu đầy gió. Khi hơi thở sang mùa thôi thúc những yêu thương đặc quánh lại.
“Gửi con trai,
Có lẽ mẹ đã viết những dòng này rất chậm, rất điềm tĩnh và rất nhẹ nhàng.
Vậy là con bên mẹ đã 23 năm trời có lẻ, nhìn con lớn lên từng ngày là một điều kì diệu thượng đế đã ưu ái dành cho riêng mẹ.
Con đường con đi ngày càng dần xa mẹ hơn, con bước về nơi con muốn thuộc về, con trở thành người con luôn mong ước, yêu một người con cho là hạnh phúc.
Mẹ sinh con ra, ôm con rất chặt nhưng sẽ chẳng mãi mãi vừa vặn. Đó là lúc mẹ biết con cần thêm một vòng tay khác.
Mẹ sinh con ra, con tựa vai mẹ qua rất dài những tháng năm nhưng sẽ chẳng mãi mãi vẹn tròn. Đó là lúc mẹ biết con cần thêm một bờ vai khác.
Mẹ sinh con ra, yêu thương con quá đỗi những bình yên nhưng sẽ chẳng mãi mãi đong đầy. Đó là lúc mẹ biết con cần thêm một yêu thương khác.
Mẹ sinh con ra, đi với con quãng đường tuyệt vời nhất cuộc đời mẹ nhưng sẽ chẳng mãi mãi về phía xa. Đó là lúc mẹ biết con cần thêm một con đường khác.
Lòng mẹ đã từng nhói đau khi người con yêu thương và dẫn về với mẹ… không phải là một cô gái. Mẹ không sợ những lời bàn tán về mẹ, mẹ lo những thiệt thòi về con.
Nhưng con ạ, con cần rất nhiều thứ để trở thành một chàng trai toàn vẹn.
Con cần rất nhiều thứ để vững chãi bước qua những đớn đau.
Con cần rất nhiều thứ để vững chãi bước qua những đớn đau.
Con cần rất nhiều thứ để thực sự hiểu tận tường về yêu thương.
Còn mẹ…
Mẹ đã cho con cuộc đời này. Mẹ chỉ cần con hạnh phúc.
Mẹ luôn thương con.
Mẹ.”
Điều vô hình
Thật ra không có nhau cũng được, điều quan trọng nhất là sau tất cả chúng ta vẫn thương nhau.
Tình thương nó kì lạ lắm em ạ, chỉ cần nó có tồn tại thì dù gần hay xa, dù sở hữu hay không sở hữu, dù đau khổ hay hạnh phúc, em sẽ vẫn được giữ rất bình yên giữa bộn bề những xuôi ngược.
Yêu đủ Biết vừa
Có thể nói một trong những điều ngu ngốc nhất chúng ta từng làm là: Xem tin nhắn trong điện thoại của người yêu.
Có thể các bạn tặc lưỡi bảo tôi vô lí vì yêu nhau phải tin tưởng nhau, phải chia sẻ tất cả mọi chuyện với nhau. Điều ấy, trong tình yêu của cá nhân tôi thì hoàn toàn sai.
Quan niệm của tôi là, ai cũng cần cho riêng mình một chỗ trống nhất định sau những gần sát của tình yêu.
Chúng ta nên giữ cho riêng chúng ta những bí mật. Chúng ta nên tôn trọng những bí mật của người khác.
Phàm ở đời, thứ gì chúng ta không có được trọn vẹn thì luôn trong trạng thái ham muốn, đê mê. Còn cái gì nắm trọn trong tay thì có còn gì để mà chinh phục, khám phá.
Đừng mong một người suốt đời sống chung thủy với tình yêu của chúng ta. Hãy mong rằng dù có muôn vàn tình yêu đi chăng nữa, họ vẫn sẽ trở về bên chúng ta.
Xem tin nhắn, lục lọi email và đời tư của người yêu là tự hại mình, hại người. Tự mang thứ nỗi đau tàn nhẫn nhất táng thẳng vào mặt mình.
Sống trọn vẹn với thứ mình có, đừng phán xét, đừng trách móc, đừng đổ thừa. Học cách chịu trách nhiệm với những thứ tồi tệ nhất,
Cái nào của mình là của mình. Còn không phải của mình thì là của người khác. Đừng lăn tăn, rách việc.
Tình yêu là do chúng ta chọn lựa.
Thế nên, yêu đủ - biết vừa.
Chương 7
Sau một tình yêu
Một trong những giai đoạn khó khăn nhất của mỗi chúng ta là: đứng dậy sau một tình yêu.
1. Nó là thứ cảm giác tồi tệ vô cùng cực. Đứng xiêu điêu bằng chính đôi chân của chúng ta mà cảm giác vũ trụ này vừa nổ tung cách đây ít phút.
2. Những lần suy nghĩ của những điều tươi đẹp ngày nào nay trả về nguyên xi nhưng lại bao bọc bằng tên gọi mới: kỉ niệm.
3. Nỗi thất vọng thường trực và câu nói: “không bao giờ yêu nữa “ hoặc “Single đi cho khỏe” luôn ngự trị trên đầu môi, trong từng câu chuyện kể. Nhưng đó chỉ là ngụy biện trong thời gian đau khổ.
4. Chúng ta sẽ nếm trải cái cảm giác như thế cả ngân hà bao la này kiên quyết quay lưng với chúng ta và niềm tin bị đánh cắp hết sạch.
5. Vài ba lần chúng ta thoáng nghĩ về cái chết.
6. Cố làm mọi thứ để có lại ngày hôm qua.
7. Có hai trạng thái khóc: khóc ồ ạt khi nghĩ rằng tất cả kết thúc và khóc lắng sau khi tự nhủ với bản thân phảu vượt qua bằng được dù đau đớn tột cùng.
8. Thích được ở một mình vì càng đi với đông bạn bè càng thấy mình cô đơn.
9. Nghe lại những bài hát cũ cốt tra tấn bản thân thật dã man để ghi nhớ nỗi đau này.
10. Tìm một số loại bia rượu như kiểu trong phim để quên đi nhưng phim ảnh là dối lừa. Uống đi, càng uống càng tỉnh. Mà tỉnh trong cái đau, thế mới càng đau.
11. Luôn muốn nhìn thấy những người khác tan vỡ cho nó đồng cảnh ngộ.
12. Tự thấy nguy cơ ế của bản thân tăng vọt.
13. Máu nghệ sĩ dâng trào khi bình thường nửa câu thơ làm không xong mà sau khi thất tình thì xuất bản cả sách (tui không có nói tui đâu ha).
14. Ngủ không yên giấc, ăn không ngon miệng vì mắt và miệng cũng như các bộ phận không liên quan khác đều nặng như đeo đá.
15. Muốn bê đại đứa nào ngoài đường về yêu vì không thể chịu được cái cảm giác một mình hoặc chỉ để cho người kia tức chơi. Mà đừng dại, người ta cũng chả tức đâu, cùng lắm là khó chịu chút chút vậy thôi, phương pháp này không thể lôi kéo người xưa quay về.
16. Không có nhu cầu nghe chuyện cổ tích về mấy nhân vật công chúa hoàng tử đã giàu còn hạnh phúc với nhau suốt đời.
17. Nghe bất kì thể loại nhạc nào cũng thấy y như viết về mình, viết cho mình. Người thất tình nghe nhạc sâu sắc lắm, chứ cũng bài đó bình thường có bồ nghe mặt cứ nhơn nhơn.
Phân tích sâu sắc những biểu hiện trên, chúng ta có thể thấy rằng hầu hết khi yêu chúng ta không để lại gì cho bản thân cả. Yêu that thiết, yêu chân thành là điều tuyệt vời nhưng yêu cạn kiệt sẽ dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn khi tình yêu không còn.
Khi yêu hãy cho nhiều, nhưng đừng cho hết.
Khóc (2)
Tôi khóc – cho những điều buồn bã.
Như cách xa hay hẹn mà chẳng về.
Thêu đau xót đan sầu tư lên mắt.
Khóc rồi thôi tôi chẳng khóc suốt đời.
Tôi khóc – khi ngày tàn đêm xuống.
Ánh hoàng hôn sao cứ gượng cuối chiều.
Vài người đến vài người đi thảng thốt
Nhói lòng tôi, nhói đến hết đêm này.
Tôi khóc – vì vài điều vội bỏ.
Khoét vẹn nguyên nên tôi chẳng mang về.
Thì đâu đó trong cuộc đời rộng lối.
Nắm rồi buông ai biết được chữ ngờ.
Tôi cười lớn – ngày anh quay bước.
Vì niềm đau đã chết lặng bao giờ.
Giọt nước mắt chẳng che tôi yếu đuối.
Cười là mong anh hạnh phúc suốt đời.
Tình người
Đó là một người đàn ông khoảng 50 gầy giơ xương, ốm yếu hằn rõ trong từng bước đi. Vai mang một cái túi rõ to, giọng nói yếu ớt, tay cầm tờ chứng minh và giấy khám bệnh của bệnh viện.
“Con tôi nó mắc bệnh nằm chờ chết, giúp tôi với!”
Câu nói ngắn gọn, rơi tõm vào không gian ồn ào của một buổi tối náo nhiệt hệ như lời cầu xin cuối cùng của một tử tù trước khi ra pháp trường.
Tôi móc trong túi ra vài chục nghìn đưa ông ta, rồi đi.
Trong lòng tôi bộn bề đủ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
95/95