The Soda Pop
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Người Yêu Cũ Có Người Yêu Mới-full

Lượt xem :
cõi hư vô mà thôi. Tất cả chúng ta… tất cả… không bao giờ có cuộc đời thứ hai để nói lời yêu thương và chứng minh rằng mình kiên cường. Hãy làm điều đó ngay bây giờ!

Chương 3
Anh đã hết yêu em

Tại sao vẫn là một ngày trời xanh nắng gắt anh bước giữa lòng thành phố nhỏ này mà nghe tim mình trống trải đến đau khổ.

Anh nghĩ về những thói quen của chúng ta một cách bình tĩnh.

Chẳng có gì thay đổi ngoại trừ việc anh đã hết yêu em.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, anh hiểu rõ lòng anh thật nhẫn tâm, anh thấy mọi nghĩ đều đắng nghét, điêu tàn dưới những tượng đài do chính anh đã xây.

Tình yêu bỗng dưng phũ phàng trôi tuột khỏi trái tim anh, để mọi thứ nhớ thương trở thành xa xỉ.

Anh chẳng yêu thương thêm một ai khác, cũng chẳng phiền lòng hay trách hờn về tình yêu của em.

Chỉ là lạ lắm em ơi, một buổi sáng thức dậy anh như bị ai đánh cắp tất cả hoài niệm về em, bỏ lại trong anh một quãng đời trống trơn đến lạnh lùng.

Anh đã từng nghĩ mình thật xấu xa khi không thể giải thích cho sự ra đi của chính mình.

Tại sao tình yêu dừng lại? Tại sao?

Tình yêu – đến bao giờ anh thấu được tường tận con đường nó sẽ đi, đến bao giờ xúc cảm được giữ lại mãi mãi trong tim anh.

Đứng dưới bầu trời này, nước mắt anh bỗng chốc lăn dài nghẹn đắng cổ họng vì anh biết điều tốt nhất anh có thể làm cho người rất yêu anh là thẳng thắn nói với cô ấy rằng: anh đã hết yêu em.

Và thế là có một người khác ra đi đã khóc…….

Làm gì có kiếp sau

Khi con người ta cảm thấy vô vọng với thứ tình yêu đang có người ta mới hứa đến kiếp sau.

Em thật lòng chẳng cần những điều vĩ đại được lưu truyền ngàn năm sau nữa.

Cũng chẳng cần xây tượng đài cho những tháng năm chờ đợi mỏi mòn.

Chẳng cần đâu anh những điều viễn tưởng, con đường tình yêu ở thiên đường xa lấp lối.

Hãy quay về với em nếu ngày mai không bao giờ đến. Hãy yêu em thêm lần nữa vì em chẳng biết tim anh ở đâu vào kiếp sau.

Chỉ cần yêu anh, em sẽ thôi không nghĩ suy.

Chỉ cần yêu anh, em sẽ sống một đời trọn vẹn.

Việc bình yên nắm tay một người, tự hào bước giữa cuộc đời nó ý nghĩa hơn nhiều những yêu thương bằng lời nói, sớm muộn cũng trôi tuột giữa những ồn ào.

Thấy không anh, làm gì có kiếp sau. Người ta còn phải trả biết bao nhiêu duyên số ở từng kiếp người, đừng để ta nợ nhau thêm kiếp nữa.

Thấy không anh, làm gì có kiếp sau. Làm gì có mãi mãi. Chỉ có một người cho một lần yêu duy nhất và một đời là đủ.

Thấy không anh, làm gì có kiếp sau.

Mà nếu có… chắc gì đã nhận ra nhau!

Hãy để em khóc

Sau bao năm, tôi bất chợt gặp lại anh ấy – người đàn ông luôn tin rằng tình yêu của chúng tôi chỉ là duyên phận vô chừng.

Bốn năm yêu nhau, anh ấy đã nói rằng anh ấy phải ra đi. Mây trời man mác, thổi nhẹ qua mái tóc bồng bềnh của anh ấy. Đứng đối diện để nghe những lời nói như dao cắt ấy, sao tất cả tôi thấy chỉ là bờ vai vững chai nơi tôi muốn tựa vào suốt đời. Ánh mắt trong veo, tôi ước được nhìn thấy vào mỗi bình minh. Và nụ cười hiền lành chẳng tì một nỗi đau sau mỗi hoàng hôn.

Tôi đã rất muốn níu kéo người đàn ông ấy.

Thế nhưng tôi đã không làm gì cả, tôi bất giác nghĩ rằng đã đến lúc anh ấy cần phải ra đi, vậy thôi. Những tháng ngày sau đó tôi đã đi về những con đường cũ kỹ, thấy anh ấy đâu đó chờ tôi. Tôi đã từng ngồi hàng giờ liền với những món quà anh ấy từng tặng tôi. Tôi đã từng thức trắng nhiều đêm vì một nỗi nhớ quá sức chịu đựng. Tôi đã từng mơ ước những giấc mơi khác nhau vì cùng một người. Tôi đã từng lang thang khắp nới để cố quên thật nhanh những điều không muốn nhớ. Tôi đã từng cảm thấy lòng mình thật đau đớn và cuộc đời thật quá tàn nhẫn. Tôi đã từng thử yêu một người khác với những vụng dại của kí ức về anh ấy. Hôm nay, thấy anh ấy đứng đó. Vẫn bờ vai vững chãi, ánh mắt trong veo và nụ cười hiền lành. Tôi bỗng bật khóc, khóc òa như một đứa trẻ.

Anh ấy nhìn tôi sao gượng một câu chào trước những giọt nước mắt lăn dài.

Làm sao anh ấy biết được, từ khi anh ấy ra đi tôi đã phải sống rất mạnh mẽ, tôi đã làm rất nhiều thứ để nhớ anh ấy, để quên anh ấy, để sống một mình với cuộc sống hỗn độn của tôi.

Chỉ có duy nhất một điều tôi không làm là khóc… điều đáng lẽ tôi nên làm khi anh ấy ra đi.

Đôi khi trong cuộc sống chúng ta nên có những giây phút thật sự yếu đuối, để mở cửa cho nước mắt chảy xuôi, cho nỗi đau trôi xa. Đừng cố gắng mạnh mẽ để rạn vỡ âm thầm sống cùng tháng năm, điều mạnh mẽ không cần thiết ấy đối với người đã ra đi thì có là gì…

Cô ấy

Cô ấy không quá xinh đẹp, chân thẳng dài và cũng chưa từng tồn tại những tham vọng về sự nghiệp lớn lao.

Cô ấy rất khó để nhận ra giữa đám đông vì cô ấy nhỏ bé, bình thường và giản dị.

Cô ấy nói với anh ấy rằng mình đã có thai.

Người đàn ông ấy mỉm cười ôm cô vào lòng mà chẳng hiểu vì sao hai dòng nước mắt cứ tuôn chảy không ngừng.

Cô ấy không cần có quá nhiều nhưng có đủ một người đàn ông tốt để trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Nếu nhất định phải ra đi

Nếu nhất định phải ra đi, hãy cứ lặng yên mà ra đi.

Anh không cần phải nói “nếu như” vì em biết nếu còn yêu thì không có gì là không thể.

Bằng tất cả lòng vị tha và tình yêu to lớn chúng ta từng có.

Bằng tất cả nụ cười và nước mắt em rơi.

Bằng tất cả những tháng ngày mặc đớn đau dừng bước.

Bằng tất cả chúng ta của ngày ấy.

Em chúc anh hạnh phúc.

Nhắm mắt một đời người.

Nhắm mắt một tình yêu.

Người yêu cũ

Đừng bao giờ oán trách những nỗi đau, chẳng phải ai cũng cần những ngã rẽ để lớn lên đấy sao?

Đừng bao giờ hối hận bởi những tình yêu từng một lần rơi nước mắt, chẳng phải ai cũng cần biết mình đang sống đấy sao?

Đừng bao giờ trả thù người làm tổn thương mình, sống cuộc đời thanh thản đã là cách trả thù xuất sắc nhất.

Đừng bao giờ buồn khi họ ra đi, chẳng phải tình yêu đến cuối cùng vẫn là sự vị tha đấy sao?

Đừng bao giờ trở lại với điều từng một lần quay lưng, chẳng phải sớm muộn gì điều đó cũng sẽ lặp lại thêm lần nữa đấy sao?

Đừng bao giờ khóc khi gặp lại nhau, chẳng phải giọt nước mắt dù mặn đắng hay ngọt ngào cũng chỉ là vết cắt dài cho những điều đã qua đấy sao?

Đừng bao giờ hy vọng quá nhiều vào những năm tháng cô đơn, chẳng phải thất vọng sau những thất vọng là điều thật tồi tệ đấy sao?

Đôi khi bất chợt nghĩ về họ, lòng ta sẽ chỉ toàn là những nỗi buồn mênh mông vì…

… người yêu cũ chỉ nên là người yêu cũ.

Họ đã yêu thương ra.

Họ đã đi qua ta.

Họ đã ít nhiều ở trong ta.

Nhưng quyền năng về tình yêu đối với ta đã vơi đi.

Hãy xem họ như những cơn mưa, đôi khi ồn ào, đôi khi lặng lẽ nhưng sẽ luôn tồn tại để nhắc nhở ta về những khắc nghiệt, về những đổi thay….

Bài học này, ai cũng cần phải học.

Chương 4
Sài gòn

Làm bạn với người Sài Gòn cần nhất là cái duyên. Tuy có những vòng tròn nghiệt ngã giữa người này kẻ nọ nhưng những người sinh ra để là bạn của nhau đến cuối cùng sẽ ngồi lại với nhau.

Làm người yêu với người Sài Gòn hơi cái duyên còn là cái số vì người Sài Gòn yêu mãnh liệt nhưng hiếm khi yêu lại hai lần, thế nên có những người sinh ra là dành cho nhau nhưng vẫn đôi lần đánh mất nhau giữa Sài Gòn này….

Khi chúng ta phải đứng một mình

Thì đó chẳng qua là tạo hóa đang muốn dành chút thời gian dạy ta cách phải đứng thăng bằng trên chính đôi chân này.

Thì đó chẳng qua là những khoảnh khắc để mà ghi nhớ ngàn đời về sự lạc lõng, cô đơn và ngu ngốc.

Thì đó chẳng qua là ta đang cho phép ta được tự do tự tại giữa thế gian khi những yêu thương không được trả lời bằng yêu thương.

Thì đó chẳng qua là giọt nước mắt không ai lau, cái gục ngã không ai đỡ, để biết rằng lớn lên trên đời này thật khó khăn.

Thì đó chẳng qua là đến một giây phút nào đó trong cuộc đời ta không giũ bỏ trước thì ắt hẳn sẽ có người giũ bỏ ta. Là do ta chọn đóng vai người ta đi hay ở lại mà thôi.

Đúng thật là người ta có bao nhiêu cách yêu, sẽ có bấy nhiêu cách trả thù và ngần ấy cách tha thứ.

Cái cách chúng ta đứng một mình cũng là cách chúng ta tha thứ cho tất cả những người đã qua và chỉ nhận thứ bình yên giản dị nhất về mình….

Vết sẹo

Có phải tất cả chúng ta đều lớn lên với ít nhất một vết sẹo ở đầu gối?

Chúng ta đều học chung những bài học đầu tiên về bò, đi, chạy và chúng ta đều ngã ở đầu gối?

Chúng ta đều khóc ở những lần vấp ngã đầu tiên….

Có bao giờ bạn nhìn đầu gối của mình, phát hiện ra một vết sẹo rất cũ và bật cười khi nghĩ rằng có rất nhiều người cũng đã từng vấp ngã giống như bạn.

Thật ra một vết sẹo ở đầu gối là một chuyện đáng tự hào đấy chứ, một bài học nhỏ nhưng nhớ lâu về những lần đứng lên mạnh mẽ!

Đồng tính

Tôi có rất nhiều bạn bè là người đồng tính.

Đa phần họ đều rất giỏi, một phần là vị bản chất được sinh ra với sự nhạy cảm, rung động nhiều hơn những người khác nên việc gì họ làm cũng trôi chảy hơn, một phần vì họ muốn được tôn trọng, muốn được sống ngang hàng với những định kiến xã hội.

Đồng tính không phải là một căn bệnh.

Điều này tôi nghe sách báo giải thích nhiều rồi nhưng trong suy nghĩ một số người thì cái gì cứ khác đi bình thường thì là “bệnh” và trong vô vàn những lý luận thiếu bao dung thì đồng tính là “bệnh”.

Một căn bệnh lạ không cần kê toa, cũng chẳng thể chữa trị bằng thuốc. Căn bệnh được hình thành từ suy nghĩ hẹp hòi và trái tim ích kỷ của rất nhiều người.

Đồng tính không phải là một cái tội.

Nếu đó là một cái tội thì chắc tòa án sẽ đông nghẹt người và các luật sư sẽ chẳng biết đưa ra mức án nào với những con người đôi khi mắc tội lúc vừa lọt lòng mẹ.

Chẳng ai tuyên án tử hình một người đàn ông không thể yêu phụ nữ. Hay xử chung thân một người phụ nữ vô cảm với đàn ông.

Đồng tính không phải là điều bất hạnh.

Ít nhất với một số người tìm ra chính mình giữa bộn bề những ngược xuôi đã là một điều hạnh phúc rồi.

Chẳng ai muốn đi trái với tự nhiên.

Chẳng ai muốn sống cuộc đời khác biệt.

Chỉ là nấc xúc cảm rung động cùng tần số với những người cùng giới, thế thôi.

Quy đổi ra tình yêu, hóa ra nhân loại vẫn vô tội. Cái sinh tử mong manh, ai cũng sẽ trải qua hết một kiếp người. Có người loay hoay hơn nửa đời người vẫn không biết mình là ai, có người nhắm mắt xuôi tay vẫn mang một nỗi đau không thể nói.

Vũ trụ bao la và thượng đế yêu quý tất cả nhân loại như con người.

Người đồng tính đa phần không thích bị thương hại và không cần lòng thương hại, tự họ vẫn sẽ sống và vươn lên cùng với số phận của họ, với rất nhiều định kiến trong xã hội của họ.

Thế nên, nếu không thể đồng cảm xin hãy… im đi! – đó đã là một việc làm rất tốt rồi hỡi nhưng con người tưởng mình lành lặn như lại thiếu mất trái tim.

Trên nóc nhà là thiên đường

Tôi ra đời khi gia đình chưa khá giả, nghe mẹ kể rằng ba tôi có một thói quen là rất hay vứt những đồng xe lên nóc tủ, vì thế khi nhà hết tiền ba lại trèo lên nóc tủ gom những đồng xu lại và mua sữa cho tôi.

Ngày bé tôi lại còn rất khó ăn, bữa nào mẹ cũng trầy trật đủ các loại cháo, sữa. Ba thì hết ca hát lại lấy đồ trùm tivi múa lân cho tôi xem.

Chắc vì thế mà tôi lớn nhanh trong tình thương yêu vô bờ bến của ba mẹ tôi.

Trước cửa phòng ba mẹ là một cái giếng trời, mà theo trí nhớ tôi ngày đó thì không bao giờ tôi nhìn thấy nóc cả. Cái giếng trời đối với tôi là một điều gì đó rất kì bí, nơi mà ba tôi có thể bịa ra hàng trăm câu chuyện cổ tích về những đứa bé ngoan sẽ được đến thiên đường dạo chơi.

Ba nói: “Thiên đường là một nơi rất xa mà không phải ai cũng tới được, chỉ những người nào sống thật tốt mới có cơ hội lên thiên đường.”

Tôi hỏi: “Xa là ở đâu vậy ba?”

Ba: “Trên nóc nhà mình.”

Tôi: “Wow, thật xa ba nhỉ…”

Rồi tôi lớn lên, cao dần, theo năm tháng tôi lại nhìn thấy xa hơn cái giếng trời, rồi tôi có thể nhìn thấy nóc nhà mình. Tôi đã bật ra thành tiếng: “Thiên đường, nó nằm ngay trên kia.”

Cho đ
<<1234 ... 7>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
45/45