Tiểu thuyết Người Chồng Tuyệt Vời-full
Lượt xem : |
t sự rất buồn cười! Tuy rằng như thế, cô vẫn chột dạ nói thêm một câu. “Hiện tại nên ngủ như thế nào mới tốt?”
Lôi Diễm cứng đờ, không khí cả tân phòng trở nên có điểm quỷ dị.
Đáng chết! Anh thế nhưng không nghĩ tới vấn đề này, hiện tại đột nhiên bị cô hỏi như vậy, anh đầu bắt đầu đứng lên —— tất nhiên không thể bảo anh ngủ trên ghế nhỏ trước bàn trang điểm để ngủ? Không có ai bi thảm như vậy trong đêm tân hôn.
“À...... Tạm thời trước hết như vậy ngủ, chờ trở về còn muốn biện pháp.” Anh suy tư.
Hiện tại cũng không có cách nào hay hơn.
Hiện tại quả thật nên ngủ ở trên giường. Bất đắc dĩ như vậy, anh cũng chỉ có thể lựa chọn cùng cô ngủ trên cùng một chiếc giường, chờ khi trở về nhà, nên ráp thêm một cái giường mới, hay nằm trên số pha giải quyết vấn đề giấc ngủ.cũng được.
“Cùng nhau ngủ sao?” Cô nhẹ nhàng nằm ở trên giường, đã chờ mong lại sợ bị thương tổn nhỏ giọng hỏi.
“...... Ừm.” Anh đáp nhẹ, cảm giác trên trán thấm ra mồ hôi lạnh.
Lôi Diễm để nguyên y phục ở bên người cô nằm xuống, mới nằm xuống đã ngửi thấy trên người cô có một mùi hương tươi mát, không hiểu vì sao đã khiến cho thân thể anh rung động một phen, anh hoảng sợ lập tức nín thở, ngay cả suy nghỉ cũng phải hết sức đè nén.
Gặp quỷ! Cũng không chưa từng cùng phụ nữ qua đêm, anh đang khẩn trương tinh thần làm cái gì?
Anh không ngừng thôi miên chính mình, nhưng khi cô nằm bên cạnh anh, phàng phất hương vị ngọt ngào kia, không ngừng nhiễu loạn khứu giác anh, anh bất an cuộn tròn cơ thể, bất đắc dĩ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đào Lục Nhân cũng không chịu nổi, cô khẩn trương đến mức trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay nhỏ bé nhanh cầm lấy chăn hơi hơi run, cả thân thể giống phát sốt dường như đang tuôn ra mồ hôi.
Bình tĩnh một chút Đào Lục Nhân! Chẳng qua là một buổi tối mà thôi, không có gì đáng sợ, nhắm mắt lại, mấy giờ liền trôi qua, bình tĩnh! Bình tĩnh nào Đào Lục Nhân! Ngươi tuyệt đối có thể!
Một đêm động phòng hoa chúc hảo hảo, ngay khi hai người trong trạng thái khẩn trương không thôi với ý xấu đầy người, chậm rãi, chậm rãi trôi qua......
Lôi Diễm bị sự khó thở trong lúc mơ ngủ làm cho tỉnh, vừa tỉnh dậy mới phát hiện trên cổ mình bị quấn quanh bởi một cánh tay khác, anh nháy mắt từ nửa mơ nửa tỉnh sang tỉnh hẳn.
Nhìn chăm chú lên, thì ra là nha đầu Lục Nhân kia ngay cả ngủ cũng không an phận, khi ngủ tay liền đưa ngang qua cổ anh, xem anh như là cái gối ôm sao? Anh tức giận thầm than một tiếng, động tác cực kì nhẹ nhàng chậm rãi lấy cánh tay của cô xuống, đặt xuống vị trí bên cạnh cô đang ngủ ngon.
Không nghĩ tới anh nằm xuống một lúc, không biết từ khi nào anh đã ngủ say, ngay cả nói chuyện cũng không cùng Lục Nhân bàn bạc.
Tối hôm qua không hiểu cảm thấy xấu hổ, cũng không hiểu được nên cùng cô nói cái gì đó mới tốt, nhưng cùng so với sự xấu hổ của anh, Lục Nhân so với anh lẽ ra càng không thể dễ chịu, mà anh thế nhưng một chút cũng chưa thể lĩnh hội tâm tình của cô, còn chính mình ngã đầu liền ngủ, thật sự rất đúng không dậy nổi cô.
Anh nghiêng thân nhìn thấy cô ngủ còn mang vẻ mặt nhăn nhó —— cô suy nghĩ cái gì? Vì cái gì ngay cả ngủ cũng chau mày lại?
Hay là này cuộc hôn nhân gây cho cô áp lực, khiến cho biểu hiện của cô không thoải mái?
Nha đầu kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nếu áp lực của cô lớn như vậy, vì sao còn muốn cùng anh giả kết hôn để lừa gạt mọi người?
Anh khó hiểu nhìn chằm chằm vào dung nhan của cô khi ngủ, thật ra mà nói, tuy rằng hai người quen biết lâu như vậy, anh thật đúng là chưa từng gần gũi như vậy với cô —— thời điểm cô ngủ, cặp lông mi dài bao phủ đôi mắt to long lanh ngập nước, không thấy vẻ đáng yêu khẽ cười của ngày thường, lại có vẻ tươi mát thanh tú.
Cái mũi tinh tế thở từng nhịp đều đặn, theo quy luật hô hấp lên xuống phập phồng, kế tiếp là khuôn miệng thanh tú càng làm tăng sự kiều diễm của chủ nhân, giờ phút này nguyên nhân chính là ngủ say mà khẽ nhếch, thoạt nhìn tựa như búp bê được tôn quý, đáng yêu cực kỳ.
Kỳ thật, có được một lão bà như thế tựa hồ cũng không tồi.
Có điểm so sánh làm anh phiền lòng, Lục Nhân hoạt bát vừa lúc cùng anh bổ sung; anh không phải là người thích nói chuyện, Lục Nhân lại nói nhiều, vừa lúc có thể bổ sung cho anh không phải sao...... Anh không chuyển mắt ngắm nhìn Đào Lục Nhân trong lúc ngủ mơ, xem kĩ khuôn mặt tinh tế xinh đẹp của cô, nghĩ của cô hảo, bất giác vươn tay chạm nhẹ vào hai má mềm mại có chút hơi lạnh của cô.
Ngay khi anh chạm vào hai má mềm mại của cô, trong lòng anh bỗng nhiên chấn động, thình lình ngồi dậy ——OH, SHIT! Anh rốt cuộc ở trong đầu đang miên man suy nghĩ cái gì?
Lục Nhân là em gái của anh a! Anh tại sao lại có thể có loại suy nghĩ xấu xa không bình thường này?
Đáng chết! Chết tiệt! Anh là lâu lắm không có cô gái nào bên cạnh sao? Tại sao lại đối với Lục Nhân sinh ra loại cảm giác khác thường này?
“Ừm......” Có lẽ là động tác anh ngồi dậy quá mạnh, quấy nhiễu giấc ngủ say của Lục Nhân, cô mềm mại gượng gạo đưa mắt nhìn, nhẹ nhàng từ trong mơ tỉnh lại.
“Em tỉnh rồi?” Lôi Diễm bị ngọn lửa trong đầu làm cho rùng mình, chấn động tinh thần, liền cúi đầu nhìn cô.
“A!” Vừa nhìn lên, làm cho Đào Lục Nhân cả người nhảy đánh đứng lên, lại tuyệt đối không nghĩ tới bởi vậy cùng đầu của anh chàng vừa vặn, hai người đồng thời khóc thét ra tiếng.
“Đáng chết!” Vì ngồi dậy quá nhanh, trán của cô đụng vào cằm Lôi Diễm, Lôi Diễm xoa nhẹ phần cằm dưới.
“Ô...... Đau quá!” Lục Nhân cũng chạm vào cái trán kêu đau ra tiếng.
“Đụng vào chỗ nào rồi?” Lôi Diễm chịu đựng cái cằm đau đớn của chính mình, dừng lại suy nghĩ sờ sờ đầu của cô.
“Cái trán!” Cô hai mắt ngâm lệ, nước mắt lưng tròng chạm vào trán.
“Đến đây, để anh xem.” Anh nàng cằm của cô lên, quả nhiên nhìn thấy cái trán của cô đỏ một khối, anh cúi đầu hướng tới chỗ phiếm hồng thổi nhẹ khí.
Đào Lục Nhân nước mắt rưng rưng dò xét hành động ôn nhu của anh, trong lòng cảm động không hiểu.
Lôi Diễm thật ôn nhu nga! Nếu có thể vì anh làm một người vợ chân chính, không biết là chuyện hạnh phúc đến mức nào...... Cô suy nghĩ, không tự chủ được nhắm hai tròng mắt lại, nhẹ nhàng cong nhẹ đôi môi đỏ mọng, chờ mong anh hôn. (hờ hờ, sắc nữ)
TV không phải là biểu diễn như vậy sao? Cô gái nhẹ cong môi nhắm mắt lại, chàng trai sẽ hôn cô gái, anh có thể hay không cũng giống như nam diễn viên trên tivi sẽ hôn cô?
Thấy cô vẻ mặt ngượng ngùng nhắm mắt lại, trong lòng Loi Diễm bất chợt trở nên căng thẳng, chăm chú nhìn đôi môi khẽ cong của cô, hô hấp của anh bất giác dồn dập lên.
Cô đây là có ý tứ gì?
Mời anh hôn cô sao?
Làm sao có thể như vậy được, trái tim của anh không khống chế được đập với tốc độ kinh hoàng; anh khó khăn nuốt nước miếng xuống, hai mắt cứ nhìn chằm chằm trên đôi môi đỏ mọng của cô, làm thế nào mới có thể như đui mù đây.
“Lôi Diễm?” Đào Lục Nhân đợi đã lâu, đợi đến cô nghĩ đến Lôi Diễm đã muốn ngủ, khi cô mở ra mắt, chỉ thấy anh ngẩn người mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm miệng mình.
“Sao?” Anh đột nhiên bừng tỉnh, vẻ mặt xấu hổ thanh thanh yết hầu.”Ách, nên đứng lên chuẩn bị một chút, chúng ta phải trở về.”
“Ác.” Cô thất vọng cúi đầu, theo lời đứng dậy bắt đầu sửa sang lại hành lý.
Vốn dĩ cô nghĩ đến chế tạo cơ hội cho anh, anh có lẽ hiểu ý vượn ý mã hôn cô, không nghĩ tới cô vẫn là thất bại.
Sự thật chứng minh, Lôi Diễm đối cô một chút “hứng thú” đều không có, một chút...... Đều không có ——
Trong từ điển Đào Lục Nhân không có hai chữ “Từ bỏ”, nếu bởi sự việc ở tân phòng của khách sạn thất bại, có thể đánh mất ý niệm chinh phục Lôi Diễm trong đầu Đào Lục Nhân, vậy cô sẽ không gọi là Đào Lục Nhân.
Vì thế cô bắt đầu tiến hành kế hoạch câu dẫn Lôi Diễm.
Muốn sự việc được thành công, cần phải vạch ra kế sách hoàn mỹ, bởi vậy cô tìm đến bằng hữu tốt nhất Trần Trăn Trăn bồi cô cùng đi mua “Vũ khí”.
Hai người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê ở một khu náo nhiệt, sau khi gặp đều tự gọi cho mình một li cà phê, liền ngồi vào chỗ ngồi nói chuyện phiếm.
“Cái gì? Cậu cũng lấy chồng như vậy?” Trần Trăn Trăn biết được sự thật về cuộc hôn nhân của cô, kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Cô nghe qua rất nhiều cuộc hôn nhân kiểu cũ như thế, chính là chưa từng nghe qua Lục Nhân lại làm như vậy.
Cô không hiểu, như vậy mà Lục Nhân cũng nguyện ý? Thật sự rất tiện nghi cho nam nhân kia.
“Đó! Tại sao lại không lấy chồng?” Đào Lục Nhân thêm đường vào li cà phê mới đưa tới, cầm muỗng nhẹ nhàng quấy. “Tớ chính là thích anh ấy thôi! Có cơ hội này đương nhiên phải gả.”
Cô đương nhiên khẩn trương nắm lấy thời cơ tốt, bằng không liền mất đi cơ hội.
Trần Trăn Trăn không nói gì trừng mắt nhìn cô.”...... Cậu thật khờ nha!”
“Sẽ không đâu?” Đào Lục Nhân hỏi lại, khóe miệng giơ lên tự tin cười yếu ớt. “Tình yêu là đáng giá chờ đợi.”
Trần Trăn Trăn không dám tin trừng mắt nhìn Lục Nhân, đột nhiên phát hiện trên người Lục Nhân giống như có ánh sang tình yêu vây quanh, lóe sáng làm cho cô gần như muốn mờ mắt.
Gặp quỷ! Tình yêu của các cô gái trẻ đều như thế sao?
Cô cũng đang bị tình yêu vây quanh! Tại sao lại không có dáng vẻ xinh đẹp như Lục Nhân. Lão thiên gia thật sự là rất không công bằng.
“Vậy cậu không thể chờ được! Cậu ngây ngốc như vậy liền gả cho anh ấy, làm sao có thể biết được chyện này về sau có thể không phát triển như cậu mong muốn?” Trăn Trăn vẫn là cảm thấy làm như vậy rất mạo hiểm.
“Không thử thì làm sao biết được kết quả?” Con người cần phải có quá trình thực hành, có tinh thần hi sinh chịu đựng, đội mũ sắt đi về phía trước! “Phải biết nắm bắt cơ hội. Có lẽ cơ hội thành công không cao, nhưng ít ra đã thử qua!” Cô lạc quan cười nói.
“Tớ thật sự là chịu thua cậu.” Trần Trăn Trăn đảo cặp mắt trắng dã, không hề nói thêm cái gì. “Tuy rằng không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng tớ vẫn là chân thành chúc phúc cho cậu có thể hạnh phúc.”
“A, không hổ là bạn tốt nhất của tớ.”
Lục Nhân chậm rãi thưởng thức hương vị cà phê, vừa cùng Trăn Trăn nói việc nhà, hai cái cô gái ngay tại quán cà phê thảo luận nói chuyện cười đùa, hàn huyên nửa giờ sau mới tính tiền rời đi.
“Hiện tại cậu muốn đi đâu?” Ra khỏi quán cà phê, Trần Trăn Trăn thấy thời gian còn sớm, liền hỏi ý kiến Lục Nhân.
“Quay lại mua chút vật nhỏ chế tạo lãng mạn!” Lục Nhân đương nhiên đáp lại.
“A?” Cái gì cùng cái gì a? “Cái gì tên là vật nhỏ chế tạo lãng mạn ?”
“Như là tinh dầu nè, đèn nhỏ và vân vân, không khí có chút mờ ảo, cậu không biết là thực lãng mạn sao?” Trong mắt Lục Nhân toát ra ngập tràn tình cảm.
Cô chính là có tìm tư liệu trước!
Sách báo có viết rất nhiều về các loại đồ chơi thú tính gì đó, có chút làm cho cô mặt đỏ tim đập khi xem, tự nhận không có cái dũng khí để thử qua, cho nên tốt nhất ban đầu nên dùng cách đơn giản một chút.
Nói không chừng đơn giản có thể có hiệu quả, vậy không cần dùng các chiêu thức mị hoặc là chính mình mặt đỏ tim đập, cô bị con đà điểu trong lòng mình thuyết phục.
“Tốt nhất là có tác dụng!” Trần Trăn Trăn có chút không đồng tình.
“Này, cậu có thái độ gì vậy?” Không có ý tốt liếc Trăn Trăn một cái, Lục Nhân hất cằm lên, lấy biểu hiện khoan dung của chính mình để thể hiện tự tin cùng quyết tâm. “Tớ chỉ muốn nghiên cứu, tin tưởng tớ một chút được không?”
Nhìn thấy bạn tốt của mình hưng phấn như thế, Trần Trăn Trăn còn có thể nói cái gì đây? Đành phải bồi cô cùng nhau đi mua!
Cái gọi là vật lãng mạn gì đó, hôm sau, Đào Lục Nhân theo vị hôn phu Lôi Diễm đang ở tại Lôi gia đại trạch, cũng đã được lão ba sau khi đồng ý, tạm thời đem chức vụ kế toán ở công ty của lão ba tạm nghỉ không lương, lý do là muốn hưởng cuộc sống sau hôn nhân, kì thực là muốn đem tất cả tâm tư đều đặt ở trên người lão công Lôi Diễm, chuyên tâm hấp dẫn làm anh chú ý.
Đào Lục Nhân cũng không bài xích cùng trưởng bối ở cùng một chỗ, nhất là Lôi Trường Minh cùng Du Ngọc Mai xem cô như con gái, cô cơ hồ không có khó khăn thích ứng.
Hơn nữa cùng cha mẹ chồng ở chung còn có cái tuyệt hảo thật là tốt chỗ điểm rất tuyệt vời, vì sợ ba mẹ nghi ngờ, cho nên không thể cùng nàng phân phòng ngủ, bởi vậy cô có nhiều cơ hội hơn để có thể tiến
Lôi Diễm cứng đờ, không khí cả tân phòng trở nên có điểm quỷ dị.
Đáng chết! Anh thế nhưng không nghĩ tới vấn đề này, hiện tại đột nhiên bị cô hỏi như vậy, anh đầu bắt đầu đứng lên —— tất nhiên không thể bảo anh ngủ trên ghế nhỏ trước bàn trang điểm để ngủ? Không có ai bi thảm như vậy trong đêm tân hôn.
“À...... Tạm thời trước hết như vậy ngủ, chờ trở về còn muốn biện pháp.” Anh suy tư.
Hiện tại cũng không có cách nào hay hơn.
Hiện tại quả thật nên ngủ ở trên giường. Bất đắc dĩ như vậy, anh cũng chỉ có thể lựa chọn cùng cô ngủ trên cùng một chiếc giường, chờ khi trở về nhà, nên ráp thêm một cái giường mới, hay nằm trên số pha giải quyết vấn đề giấc ngủ.cũng được.
“Cùng nhau ngủ sao?” Cô nhẹ nhàng nằm ở trên giường, đã chờ mong lại sợ bị thương tổn nhỏ giọng hỏi.
“...... Ừm.” Anh đáp nhẹ, cảm giác trên trán thấm ra mồ hôi lạnh.
Lôi Diễm để nguyên y phục ở bên người cô nằm xuống, mới nằm xuống đã ngửi thấy trên người cô có một mùi hương tươi mát, không hiểu vì sao đã khiến cho thân thể anh rung động một phen, anh hoảng sợ lập tức nín thở, ngay cả suy nghỉ cũng phải hết sức đè nén.
Gặp quỷ! Cũng không chưa từng cùng phụ nữ qua đêm, anh đang khẩn trương tinh thần làm cái gì?
Anh không ngừng thôi miên chính mình, nhưng khi cô nằm bên cạnh anh, phàng phất hương vị ngọt ngào kia, không ngừng nhiễu loạn khứu giác anh, anh bất an cuộn tròn cơ thể, bất đắc dĩ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đào Lục Nhân cũng không chịu nổi, cô khẩn trương đến mức trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay nhỏ bé nhanh cầm lấy chăn hơi hơi run, cả thân thể giống phát sốt dường như đang tuôn ra mồ hôi.
Bình tĩnh một chút Đào Lục Nhân! Chẳng qua là một buổi tối mà thôi, không có gì đáng sợ, nhắm mắt lại, mấy giờ liền trôi qua, bình tĩnh! Bình tĩnh nào Đào Lục Nhân! Ngươi tuyệt đối có thể!
Một đêm động phòng hoa chúc hảo hảo, ngay khi hai người trong trạng thái khẩn trương không thôi với ý xấu đầy người, chậm rãi, chậm rãi trôi qua......
Lôi Diễm bị sự khó thở trong lúc mơ ngủ làm cho tỉnh, vừa tỉnh dậy mới phát hiện trên cổ mình bị quấn quanh bởi một cánh tay khác, anh nháy mắt từ nửa mơ nửa tỉnh sang tỉnh hẳn.
Nhìn chăm chú lên, thì ra là nha đầu Lục Nhân kia ngay cả ngủ cũng không an phận, khi ngủ tay liền đưa ngang qua cổ anh, xem anh như là cái gối ôm sao? Anh tức giận thầm than một tiếng, động tác cực kì nhẹ nhàng chậm rãi lấy cánh tay của cô xuống, đặt xuống vị trí bên cạnh cô đang ngủ ngon.
Không nghĩ tới anh nằm xuống một lúc, không biết từ khi nào anh đã ngủ say, ngay cả nói chuyện cũng không cùng Lục Nhân bàn bạc.
Tối hôm qua không hiểu cảm thấy xấu hổ, cũng không hiểu được nên cùng cô nói cái gì đó mới tốt, nhưng cùng so với sự xấu hổ của anh, Lục Nhân so với anh lẽ ra càng không thể dễ chịu, mà anh thế nhưng một chút cũng chưa thể lĩnh hội tâm tình của cô, còn chính mình ngã đầu liền ngủ, thật sự rất đúng không dậy nổi cô.
Anh nghiêng thân nhìn thấy cô ngủ còn mang vẻ mặt nhăn nhó —— cô suy nghĩ cái gì? Vì cái gì ngay cả ngủ cũng chau mày lại?
Hay là này cuộc hôn nhân gây cho cô áp lực, khiến cho biểu hiện của cô không thoải mái?
Nha đầu kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nếu áp lực của cô lớn như vậy, vì sao còn muốn cùng anh giả kết hôn để lừa gạt mọi người?
Anh khó hiểu nhìn chằm chằm vào dung nhan của cô khi ngủ, thật ra mà nói, tuy rằng hai người quen biết lâu như vậy, anh thật đúng là chưa từng gần gũi như vậy với cô —— thời điểm cô ngủ, cặp lông mi dài bao phủ đôi mắt to long lanh ngập nước, không thấy vẻ đáng yêu khẽ cười của ngày thường, lại có vẻ tươi mát thanh tú.
Cái mũi tinh tế thở từng nhịp đều đặn, theo quy luật hô hấp lên xuống phập phồng, kế tiếp là khuôn miệng thanh tú càng làm tăng sự kiều diễm của chủ nhân, giờ phút này nguyên nhân chính là ngủ say mà khẽ nhếch, thoạt nhìn tựa như búp bê được tôn quý, đáng yêu cực kỳ.
Kỳ thật, có được một lão bà như thế tựa hồ cũng không tồi.
Có điểm so sánh làm anh phiền lòng, Lục Nhân hoạt bát vừa lúc cùng anh bổ sung; anh không phải là người thích nói chuyện, Lục Nhân lại nói nhiều, vừa lúc có thể bổ sung cho anh không phải sao...... Anh không chuyển mắt ngắm nhìn Đào Lục Nhân trong lúc ngủ mơ, xem kĩ khuôn mặt tinh tế xinh đẹp của cô, nghĩ của cô hảo, bất giác vươn tay chạm nhẹ vào hai má mềm mại có chút hơi lạnh của cô.
Ngay khi anh chạm vào hai má mềm mại của cô, trong lòng anh bỗng nhiên chấn động, thình lình ngồi dậy ——OH, SHIT! Anh rốt cuộc ở trong đầu đang miên man suy nghĩ cái gì?
Lục Nhân là em gái của anh a! Anh tại sao lại có thể có loại suy nghĩ xấu xa không bình thường này?
Đáng chết! Chết tiệt! Anh là lâu lắm không có cô gái nào bên cạnh sao? Tại sao lại đối với Lục Nhân sinh ra loại cảm giác khác thường này?
“Ừm......” Có lẽ là động tác anh ngồi dậy quá mạnh, quấy nhiễu giấc ngủ say của Lục Nhân, cô mềm mại gượng gạo đưa mắt nhìn, nhẹ nhàng từ trong mơ tỉnh lại.
“Em tỉnh rồi?” Lôi Diễm bị ngọn lửa trong đầu làm cho rùng mình, chấn động tinh thần, liền cúi đầu nhìn cô.
“A!” Vừa nhìn lên, làm cho Đào Lục Nhân cả người nhảy đánh đứng lên, lại tuyệt đối không nghĩ tới bởi vậy cùng đầu của anh chàng vừa vặn, hai người đồng thời khóc thét ra tiếng.
“Đáng chết!” Vì ngồi dậy quá nhanh, trán của cô đụng vào cằm Lôi Diễm, Lôi Diễm xoa nhẹ phần cằm dưới.
“Ô...... Đau quá!” Lục Nhân cũng chạm vào cái trán kêu đau ra tiếng.
“Đụng vào chỗ nào rồi?” Lôi Diễm chịu đựng cái cằm đau đớn của chính mình, dừng lại suy nghĩ sờ sờ đầu của cô.
“Cái trán!” Cô hai mắt ngâm lệ, nước mắt lưng tròng chạm vào trán.
“Đến đây, để anh xem.” Anh nàng cằm của cô lên, quả nhiên nhìn thấy cái trán của cô đỏ một khối, anh cúi đầu hướng tới chỗ phiếm hồng thổi nhẹ khí.
Đào Lục Nhân nước mắt rưng rưng dò xét hành động ôn nhu của anh, trong lòng cảm động không hiểu.
Lôi Diễm thật ôn nhu nga! Nếu có thể vì anh làm một người vợ chân chính, không biết là chuyện hạnh phúc đến mức nào...... Cô suy nghĩ, không tự chủ được nhắm hai tròng mắt lại, nhẹ nhàng cong nhẹ đôi môi đỏ mọng, chờ mong anh hôn. (hờ hờ, sắc nữ)
TV không phải là biểu diễn như vậy sao? Cô gái nhẹ cong môi nhắm mắt lại, chàng trai sẽ hôn cô gái, anh có thể hay không cũng giống như nam diễn viên trên tivi sẽ hôn cô?
Thấy cô vẻ mặt ngượng ngùng nhắm mắt lại, trong lòng Loi Diễm bất chợt trở nên căng thẳng, chăm chú nhìn đôi môi khẽ cong của cô, hô hấp của anh bất giác dồn dập lên.
Cô đây là có ý tứ gì?
Mời anh hôn cô sao?
Làm sao có thể như vậy được, trái tim của anh không khống chế được đập với tốc độ kinh hoàng; anh khó khăn nuốt nước miếng xuống, hai mắt cứ nhìn chằm chằm trên đôi môi đỏ mọng của cô, làm thế nào mới có thể như đui mù đây.
“Lôi Diễm?” Đào Lục Nhân đợi đã lâu, đợi đến cô nghĩ đến Lôi Diễm đã muốn ngủ, khi cô mở ra mắt, chỉ thấy anh ngẩn người mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm miệng mình.
“Sao?” Anh đột nhiên bừng tỉnh, vẻ mặt xấu hổ thanh thanh yết hầu.”Ách, nên đứng lên chuẩn bị một chút, chúng ta phải trở về.”
“Ác.” Cô thất vọng cúi đầu, theo lời đứng dậy bắt đầu sửa sang lại hành lý.
Vốn dĩ cô nghĩ đến chế tạo cơ hội cho anh, anh có lẽ hiểu ý vượn ý mã hôn cô, không nghĩ tới cô vẫn là thất bại.
Sự thật chứng minh, Lôi Diễm đối cô một chút “hứng thú” đều không có, một chút...... Đều không có ——
Trong từ điển Đào Lục Nhân không có hai chữ “Từ bỏ”, nếu bởi sự việc ở tân phòng của khách sạn thất bại, có thể đánh mất ý niệm chinh phục Lôi Diễm trong đầu Đào Lục Nhân, vậy cô sẽ không gọi là Đào Lục Nhân.
Vì thế cô bắt đầu tiến hành kế hoạch câu dẫn Lôi Diễm.
Muốn sự việc được thành công, cần phải vạch ra kế sách hoàn mỹ, bởi vậy cô tìm đến bằng hữu tốt nhất Trần Trăn Trăn bồi cô cùng đi mua “Vũ khí”.
Hai người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê ở một khu náo nhiệt, sau khi gặp đều tự gọi cho mình một li cà phê, liền ngồi vào chỗ ngồi nói chuyện phiếm.
“Cái gì? Cậu cũng lấy chồng như vậy?” Trần Trăn Trăn biết được sự thật về cuộc hôn nhân của cô, kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Cô nghe qua rất nhiều cuộc hôn nhân kiểu cũ như thế, chính là chưa từng nghe qua Lục Nhân lại làm như vậy.
Cô không hiểu, như vậy mà Lục Nhân cũng nguyện ý? Thật sự rất tiện nghi cho nam nhân kia.
“Đó! Tại sao lại không lấy chồng?” Đào Lục Nhân thêm đường vào li cà phê mới đưa tới, cầm muỗng nhẹ nhàng quấy. “Tớ chính là thích anh ấy thôi! Có cơ hội này đương nhiên phải gả.”
Cô đương nhiên khẩn trương nắm lấy thời cơ tốt, bằng không liền mất đi cơ hội.
Trần Trăn Trăn không nói gì trừng mắt nhìn cô.”...... Cậu thật khờ nha!”
“Sẽ không đâu?” Đào Lục Nhân hỏi lại, khóe miệng giơ lên tự tin cười yếu ớt. “Tình yêu là đáng giá chờ đợi.”
Trần Trăn Trăn không dám tin trừng mắt nhìn Lục Nhân, đột nhiên phát hiện trên người Lục Nhân giống như có ánh sang tình yêu vây quanh, lóe sáng làm cho cô gần như muốn mờ mắt.
Gặp quỷ! Tình yêu của các cô gái trẻ đều như thế sao?
Cô cũng đang bị tình yêu vây quanh! Tại sao lại không có dáng vẻ xinh đẹp như Lục Nhân. Lão thiên gia thật sự là rất không công bằng.
“Vậy cậu không thể chờ được! Cậu ngây ngốc như vậy liền gả cho anh ấy, làm sao có thể biết được chyện này về sau có thể không phát triển như cậu mong muốn?” Trăn Trăn vẫn là cảm thấy làm như vậy rất mạo hiểm.
“Không thử thì làm sao biết được kết quả?” Con người cần phải có quá trình thực hành, có tinh thần hi sinh chịu đựng, đội mũ sắt đi về phía trước! “Phải biết nắm bắt cơ hội. Có lẽ cơ hội thành công không cao, nhưng ít ra đã thử qua!” Cô lạc quan cười nói.
“Tớ thật sự là chịu thua cậu.” Trần Trăn Trăn đảo cặp mắt trắng dã, không hề nói thêm cái gì. “Tuy rằng không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng tớ vẫn là chân thành chúc phúc cho cậu có thể hạnh phúc.”
“A, không hổ là bạn tốt nhất của tớ.”
Lục Nhân chậm rãi thưởng thức hương vị cà phê, vừa cùng Trăn Trăn nói việc nhà, hai cái cô gái ngay tại quán cà phê thảo luận nói chuyện cười đùa, hàn huyên nửa giờ sau mới tính tiền rời đi.
“Hiện tại cậu muốn đi đâu?” Ra khỏi quán cà phê, Trần Trăn Trăn thấy thời gian còn sớm, liền hỏi ý kiến Lục Nhân.
“Quay lại mua chút vật nhỏ chế tạo lãng mạn!” Lục Nhân đương nhiên đáp lại.
“A?” Cái gì cùng cái gì a? “Cái gì tên là vật nhỏ chế tạo lãng mạn ?”
“Như là tinh dầu nè, đèn nhỏ và vân vân, không khí có chút mờ ảo, cậu không biết là thực lãng mạn sao?” Trong mắt Lục Nhân toát ra ngập tràn tình cảm.
Cô chính là có tìm tư liệu trước!
Sách báo có viết rất nhiều về các loại đồ chơi thú tính gì đó, có chút làm cho cô mặt đỏ tim đập khi xem, tự nhận không có cái dũng khí để thử qua, cho nên tốt nhất ban đầu nên dùng cách đơn giản một chút.
Nói không chừng đơn giản có thể có hiệu quả, vậy không cần dùng các chiêu thức mị hoặc là chính mình mặt đỏ tim đập, cô bị con đà điểu trong lòng mình thuyết phục.
“Tốt nhất là có tác dụng!” Trần Trăn Trăn có chút không đồng tình.
“Này, cậu có thái độ gì vậy?” Không có ý tốt liếc Trăn Trăn một cái, Lục Nhân hất cằm lên, lấy biểu hiện khoan dung của chính mình để thể hiện tự tin cùng quyết tâm. “Tớ chỉ muốn nghiên cứu, tin tưởng tớ một chút được không?”
Nhìn thấy bạn tốt của mình hưng phấn như thế, Trần Trăn Trăn còn có thể nói cái gì đây? Đành phải bồi cô cùng nhau đi mua!
Cái gọi là vật lãng mạn gì đó, hôm sau, Đào Lục Nhân theo vị hôn phu Lôi Diễm đang ở tại Lôi gia đại trạch, cũng đã được lão ba sau khi đồng ý, tạm thời đem chức vụ kế toán ở công ty của lão ba tạm nghỉ không lương, lý do là muốn hưởng cuộc sống sau hôn nhân, kì thực là muốn đem tất cả tâm tư đều đặt ở trên người lão công Lôi Diễm, chuyên tâm hấp dẫn làm anh chú ý.
Đào Lục Nhân cũng không bài xích cùng trưởng bối ở cùng một chỗ, nhất là Lôi Trường Minh cùng Du Ngọc Mai xem cô như con gái, cô cơ hồ không có khó khăn thích ứng.
Hơn nữa cùng cha mẹ chồng ở chung còn có cái tuyệt hảo thật là tốt chỗ điểm rất tuyệt vời, vì sợ ba mẹ nghi ngờ, cho nên không thể cùng nàng phân phòng ngủ, bởi vậy cô có nhiều cơ hội hơn để có thể tiến
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1433/3231