Tiểu thuyết Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc-full
Lượt xem : |
p đồ ăn, đem tất cả những thứ hắn đã chuẩn bị đặt hết xuống.
Bên trong chiếc giỏ trúc có một ít bánh mì sandwich, nước trái cây và vài món kho, Kỷ Vân Vân vui vẻ ăn uống và hưởng thụ không gian thoải mái và mộc mạc này. Trong lúc đó, bọn họ nói chuyện không nhiều lắm, nhưng cả hai đều thấy rất thoải mái. Sau khi thưởng thức xong bữa trưa, Vệ Tử Hiên ngáp dài một cái, tiện tay cuốn một góc thảm lại làm thành một cái gối, ngả người ra sau nằm xuống.
"Tôi chỉ ngủ một lát thôi, em không để ý chứ?"
"Em không nghĩ rằng anh cần sự đồng ý của em!"
Nằm xuống rồi mới hỏi tới vấn đề này, không cảm thấy câu hỏi này quá dư thừa hay sao? Kỷ Vân Vân liếc hắn bĩu môi.
"Không sai!"
Hắn mỉm cười rồi lại ngáp một cái, sau đó nhắm mắt lại, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp, hơi thở trở nên nhẹ nhàng và đều đặn.
Thấy hắn ngủ say, Kỷ Vân Vân không nhịn được cúi đầu quan sát hắn.
Sắc mặt của hắn vẫn còn một chút tiều tụy. Không kịp suy nghĩ quá nhiều, cô đau lòng nhẹ nhàng vén vài sợi tóc vương trên trán hắn, ngây thơ không phát hiện ra rằng đây là một động tác rất thân mật, chờ khi cô ý thức được mình đã làm gì, thì khuôn mặt nhỏ đã đỏ ửng lên, cô đột ngột đứng lên, tựa như muốn che giấu một điều gì đó, nên hướng về phía sau rừng cây đi tới.
Men theo những phiến đá trải thành những bậc thang dài lê thê, cô bị tiếng nước chảy róc rách hấp dẫn, không nhịn được cởi giày ra, bước vào lòng suối.
Một tay cô xách giày, một tay kéo váy, đi dọc theo dòng suối, làn nước lạnh như băng khiến cô nổi cả gai ốc.
Dọc theo bờ suối nở đầy những khóm hoa dại không biết tên, thuận tay cô hái một nhánh hoa màu hồng tím, vừa ngẩng đầu lên, tầm mắt của cô liền đối diện với cặp mắt thâm thúy của Vệ Tử Hiên, cô giật mình hoảng sợ, nhánh hoa đang cầm trên tay rơi vào giữa dòng suối.
"Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn dọa em." Hắn vừa ngồi bật dậy từ tấm thảm, đi về phía cô, "Tôi chỉ không nhịn được khi nhìn thấy em đang đứng ngây ngẩn cả người."
Kỷ Vân Vân mắc cỡ đến đỏ hết cả tai, cô không biết làm sao bèn cúi người xuống, vớt nhánh hoa nhỏ màu tím đang lượn quanh đôi chân trần của mình, cố gắng nói lảng sang chuyện khác: "Anh xem, những cánh hoa màu tím này dịu dàng, kiều diễm đến như thế, đúng thật là kiệt tác của tạo hóa."
Cô ngừng lại, cảm thấy vui sướng vì sự hồi phục thị lực của mình giống như một kỳ tích, quá khứ đã qua một lần nữa lại lướt qua tâm trí, trong khoảnh khắc, nước mắt đã làm mờ đôi mắt của cô.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Tử Hiên nở một nụ cười chân thành nhất.
"Nếu như không có anh, em không cách nào thấy vẻ đẹp của những đóa hoa này rồi, Tử Hiên, em thật sự không biết phải biểu đạt lòng biết ơn của mình đối với anh như thế nào cho đúng."
Sắc mặt của Vệ Tử Hiên đột nhiên trầm xuống, "Tôi không muốn em biết ơn." Giọng nói của hắn lạnh nhạt, lạnh lùng và có vẻ xa cách.
Vẻ mặt Kỷ Vân Vân ngây ngẩn nhìn hắn, không hiểu mình đã nói sai cái gì, "Em thật sự biết ơn anh. . . . . ."
"Chính vì nguyên nhân đó mà em chịu chăm sóc cho tôi sao? Chính là lý do mà em sẵn sàng lên giường để sưởi ấm cho tôi sao?" Hắn gằn từng chữ hỏi.
Kỷ Vân Vân một lần nữa khuôn mặt lại đỏ bừng, bất lực xua xua cả hai tay, "Không phải như thế!"
"Đây chính là nguyên nhân mà em sẵn sàng cùng tôi ra ngoài ăn cơm dã ngoại sao? Bởi vì biết ơn?" Vệ Tử Hiên không chút để ý tới lời giải thích của cô, không chút thương tình nói tiếp.
"Cho dù vì lý do muốn tỏ lòng biết ơn nên mới cùng anh đi chơi, vậy có gì không đúng? Anh cũng là vì muốn bù đắp cho những sai lầm của Trọng Kiệt, nên mới đối xử tốt với em, không phải sao?"
"Từ khi em đến nhà tôi, thời gian ở cùng Trọng Kiệt có lẽ không ít nhỉ Nghe bác Vương nói, dường như hai người ở bên nhau rất vui vẻ!"
Kỷ Vân Vân trợn mắt ngơ ngẩn nhìn hắn."Em và Trọng Kiệt ở cùng một nhà, không thể nhìn thấy nhau mà nhắm mắt làm ngơ được!"
"Hừ! Ở cùng một nhà? Em không phải không biết chứ? Trọng kiệt có một căn hộ ở khu Đông, bình thường mọi khi không ở trong nhà!"
"Vậy. . . . . . Có lẽ vì anh ấy muốn ở cùng với em!" Kỷ Vân Vân nhún vai nói.
"Vậy em thì sao? Em vẫn còn yêu nó sao?" Ánh mắt hắn dường như muốn bắn ra tia lửa.
Kỷ Vân Vân hất cằm lên, bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào hắn.
"Có lẽ thế." Cô tỉnh bơ nói, ít nhất, cô hy vọng mình cứ tỉnh bơ như thế.
"Vân Vân, em thật sự chưa đủ thông minh!"
"Em đối với Trọng Kiệt có cảm giác gì, có quan hệ với anh sao?"
Đôi mắt của hắn hơi nheo lại, "Bởi vì tôi biết nó muốn quay lại với em."
"Sao anh biết được? Hai người đã rất lâu không gặp nhau rồi!"
"Tôi. . . . . ." Hình như hắn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại ngừng lại, "Tôi hiểu nó rất rõ."
Kỷ Vân Vân nhìn chằm chằm vài hắn một hồi lâu, "Hai người vì sao lại ghét nhau như thế?"
Vệ Tử Hiên mím chặt miệng, "Tôi chưa bao giờ nói là tôi ghét nó."
"Khẩu thị tâm phi!" (Nghĩ một đường nói một nẻo)
"Trọng kiệt muốn như thế nào, đó là chuyện của nó, tôi không muốn hao phí sức lực vào những chuyện này. Hiện tại tôi chỉ muốn biết em có cảm giác như thế nào với nó mà thôi."
Cô dừng một lát, nhìn hắn một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng thở dài.
"Tử Hiên, vết thương của anh còn chưa khỏi, vào lúc này, em không muốn tranh cãi với anh! Em và Trọng Kiệt gặp lại nhau cũng đã là chuyện của một tuần trước rồi, khoảng hơn một năm nay, em cũng chưa từng gặp lại anh ấy, làm sao em có thể biết được cảm giác của mình đối với anh ấy như thế nào chứ?"
"Hừ! Khi Trọng Kiệt gọi điện thoại cho tôi, lại không nói như vậy. . . ." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi đưa tay cầm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, muốn kéo cô ra dòng suối nhỏ.
Không ngờ, hai chân cô mất thăng bằng, cả cơ thể ngã vào trong lòng hắn.
Đột nhiên tiếp cận gần sát như thế khiến nhịp tim cô đập dồn dập, cô ngẩng đầu lên, nhận thấy ánh mắt của Vệ Tử Hiên thay đổi, nhịp tim cô lại càng đập nhanh hơn, cố gắng muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhưng hai tay của hắn lại gắt gao ôm chặt lấy cô.
"Sáng nay khi nhìn thấy em đi vào phòng ăn, tôi đã muốn làm như vậy rồi. . . . . ." Đầu của hắn từ từ cúi thấp xuống .
Kỷ Vân Vân không nói gì khép chặt đôi mắt, không biết có phải mình bị thôi miên rồi hay không, cô cảm thấy bờ môi của hắn nhẹ nhàng phớt qua môi cô, rồi sau đó phủ chụp thật chặt lên môi cô. . . . . .
Vân Vân không kìm lòng được trở nên run rẩy, sự kích thích mãnh liệt cùng choáng váng tấn công cô cùng một lúc, khiến cô có phần đứng không vững, sức lực toàn thân dường như đều bị giờ khắc này rút thật sạch sẽ.
Mặt trời dường như biến mất, những chú chim cũng ẩn mình, tiếng suối chảy róc rách cũng như ngừng lại. Toàn bộ cảm giác của cô lúc này chỉ cảm nhận được Vệ Tử Hiên. Mãi cho đến bây giờ cô mới hiểu được, thì ra cô chờ đợi nụ hôn này, chờ đợi đã rất lâu rồi. . . . . .
Đột nhiên, Vệ Tử Hiên đẩy cô ra, Kỷ Vân Vân nhất thời đứng không vững, thiếu chút nữa ngã vào lòng suối, may mà hắn lại rất nhanh vươn cánh tay dài ra mạnh mẽ kéo cô lại. Hắn nắm tay cô thật chặt, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
Kỷ Vân Vân hốt hoảng nhìn hắn, ánh mắt sợ hãi và bối rối.
Hắn làm như vậy là có ý gì? Cô thật sự không thể giải thích được vì sao phản ứng của hắn đột nhiên lại thay đổi như thế.
"Lúc Trọng Kiệt hôn em, em cũng sẽ có phản ứng như thế này sao? Nó cũng giống như tôi đánh thức dục vọng của em sao? Vân Vân, hãy nói cho tôi biết!"
Vẻ bị tổn thương dần dần lan tỏa khắp gương mặt Kỷ Vân Vân, "Buông tôi ra! Tại sao anh lại hỏi tôi vấn đề này? Tất cả những chuyện này chỉ là một trò chơi đối với anh thôi, phải không? Anh chỉ muốn chứng minh anh mạnh mẽ hơn so với Trọng Kiệt, có đúng không? Anh. . . . . . Anh là sắc lang, vô lại, lưu manh! Anh buông tôi ra!" Kỷ Vân Vân hét lên giận dữ.
"Tôi không cần phải chứng minh với Trọng Kiệt cái gì hết!" Vệ Tử Hiên lắc cô thật mạnh, "Bất kể Trọng Kiệt nói với em cái gì, thì từ trước tới giờ tôi cũng không có thói quen chiếm đoạt đồ vật của người khác!"
Hắn đột nhiên ngừng lại, ánh mắt sắc bén như dao, "Mấy ngày nay. . . . . . Trọng kiệt cầu xin em nối lại tình yêu, có đúng không?"
". . . . . ." Hắn dường như rất có hứng thú với vấn đề này.
Đôi mắt Vệ Tử Hiên thoáng nheo lại, "Em đáp ứng?"
"Không có." Cô thành thật trả lời, trong thoáng chốc, vẻ mặt của hắn giống như trút được gánh nặng, nhưng vẻ mặt đó chợt lóe lên rồi biến mất ngay lập tức, nhanh đến nỗi khiến Kỷ Vân Vân nghĩ rằng mình chỉ đang tưởng tượng mà thôi.
"Cô gái thông minh!" Vệ Tử Hiên gật đầu một cái, ngữ điệu không buồn cũng chẳng giận, nhưng lời nói đã tiết lộ ra rất nhiều cảm xúc.
"Vì sao anh không muốn em và Trọng Kiệt ở bên nhau? Chuyện này đối với anh mà nói, có gì khác biệt sao?" Cô tò mò hỏi.
"Nếu em và Trọng Kiệt ở bên nhau, như vậy có phần không công bằng đối với em, nó căn bản không xứng với em!"
"Vậy sao? Đây chính là lý do?"
"Nếu như có lý do nào khác, tôi cũng không có ý định nói cho em biết."
Dường như câu trả lời của Kỷ Vân Vân khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, Vệ Tử Hiên cười lên có chút nghịch ngợm, nụ cười ấy chạm vào trái tim của Kỷ Vân Vân.
Sau cả một ngày chung đụng với một người đàn ông đẹp trai, sau rất nhiều cuộc nói chuyện, sau nụ hôn mãnh liệt của hắn như vậy, sau sự vui vẻ, tức giận, đùa giỡn cùng tranh cãi, lúc này Vệ Tử Hiên càng biểu lộ rõ vẻ chân thật, sâu sắc hơn bất kỳ lúc nào khác, lại càng. . . . . . hấp dẫn cô hơn.
Hấp dẫn cô? Vân Vân thoáng sửng sốt. Tại sao cô lại có cảm giác mình bị hắn hấp dẫn, thậm chí. . . . . . Đúng như lời Trọng Kiệt nói, tai sao cô lại để ý đến tất cả những chuyện lớn nhỏ có liên quan đến Tử Hiên như vậy? Chẳng lẽ cô đã. . . . . . Yêu hắn?
"Em sao thế?" Nhìn cô im lặng suy nghĩ, hắn không hiểu hỏi.
"Không có. . . . . . Không có gì, em chỉ là . . . . . Có chút mệt mỏi thôi."
"Sắc mặt của em xem ra có phần hơi nhợt nhạt." Vệ Tử Hiên ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi!"
Kỷ Vân Vân đi theo phía sau hắn, hai người thu dọn mọi thứ bỏ vào trong xe.
Sự im lặng lan tỏa xung quanh hai người họ, dần dần tạo thành một bầu không khí kỳ lạ.
------------------
Khi về đến nhà, trong nhà để xe có thêm mấy chiếc xe.
"Họ đã trở về!"
"Em cứ nghĩ rằng sớm nhất cũng phải ngày mai họ mới về !"
"Tôi cũng thế."
Giọng điệu của hắn một lần nữa trở nên không buồn không vui, điều này khiến Vân Vân lại bắt đầu căng thẳng."Họ mà biết anh đã về, nhất định sẽ rất mừng đấy!"
Vệ Tử Hiên nhún vai thờ ơ, "Có lẽ thế! Em có cần tới chào hỏi họ một tiếng không?"
Thật sự cô đã rất mệt mỏi, mới đầu cô rất muốn nhanh chóng trở về phòng của mình. Nhưng khi biết vợ chồng nhà Vệ đã trở về, cô liền thay đổi chủ ý. . . . . Có lẽ là vì muốn xem hai người họ đối xử với Vệ Tử Hiên như thế nào.
"Có." Cô theo vệ Tử Hiên đi vào phòng khách.
Mẹ Vệ đang ngồi ở phòng khách xem báo chí, nghe thấy âm thanh bọn họ đến gần, ngẩng đầu lên, nhìn hai người cười rạng rỡ.
"Vân Vân, Tử Hiên! Hai con đi chơi về rồi sao?" Bà đứng lên chào đón hai người, chân váy lụa màu xám tro dưới chân bà lay động thành những gợn sóng lăn tăn, "Tử Hiên, thật vui khi thấy con về nhà."
Vệ Tử Hiên bước tới cầm tay của bà, nhưng điều làm Vân Vân kinh ngạc chính là, hắn nhìn mẹ Vệ cười rất ấm áp, đương nhiên là thật lòng yêu quý mẹ kế của mình.
"Chào Dì, rất vui khi gặp lại Dì, Dì càng ngày càng đẹp ra!"
"Con thật đúng là mồm mép láu lỉnh!" Mẹ Vệ cười rất vui vẻ, "lúc này có con ở đây thật sự là quá tốt! Trọng Kiệt không có ở nhà, Dì đang lo lắng không có ai làm bạn với vân Vân!"
"Bác Vệ, Trọng Kiệt không về cùng với hai bác sao?" Kỷ Vân Vân hỏi.
"Ừ, sau khi hai bác đến Mĩ, liền bận rộn chuyện của riêng mình! Còn nó lại bận chuyện của công ty, bác với bác gái cùng nhau đi du lịch khắp nơi." Ba Vệ nói.
"Đúng rồi! Tử Hiên, Vân Vân, bảy giờ tối nay vợ chồng Hoàng tổng giám đốc tới đây ăn cơm, hai con còn nhớ Hoàng tổng giám đốc chứ?"
Hoàng tổng giám đốc? Ngoại trừ có nhiều tiền của ra, Kỷ Vân Vân đối với ông ta thật sự không có ấn tượng gì đặc biệt.
"Vậy cháu lên lầu thay quần áo trước đã." Trên người cô toàn là cỏ vụn.
"Không cần! Em mặc như vậy cũng rất đẹp rồi!" Vệ Tử Hiên cười khẽ một tiếng, đưa tay nhẹ
Bên trong chiếc giỏ trúc có một ít bánh mì sandwich, nước trái cây và vài món kho, Kỷ Vân Vân vui vẻ ăn uống và hưởng thụ không gian thoải mái và mộc mạc này. Trong lúc đó, bọn họ nói chuyện không nhiều lắm, nhưng cả hai đều thấy rất thoải mái. Sau khi thưởng thức xong bữa trưa, Vệ Tử Hiên ngáp dài một cái, tiện tay cuốn một góc thảm lại làm thành một cái gối, ngả người ra sau nằm xuống.
"Tôi chỉ ngủ một lát thôi, em không để ý chứ?"
"Em không nghĩ rằng anh cần sự đồng ý của em!"
Nằm xuống rồi mới hỏi tới vấn đề này, không cảm thấy câu hỏi này quá dư thừa hay sao? Kỷ Vân Vân liếc hắn bĩu môi.
"Không sai!"
Hắn mỉm cười rồi lại ngáp một cái, sau đó nhắm mắt lại, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp, hơi thở trở nên nhẹ nhàng và đều đặn.
Thấy hắn ngủ say, Kỷ Vân Vân không nhịn được cúi đầu quan sát hắn.
Sắc mặt của hắn vẫn còn một chút tiều tụy. Không kịp suy nghĩ quá nhiều, cô đau lòng nhẹ nhàng vén vài sợi tóc vương trên trán hắn, ngây thơ không phát hiện ra rằng đây là một động tác rất thân mật, chờ khi cô ý thức được mình đã làm gì, thì khuôn mặt nhỏ đã đỏ ửng lên, cô đột ngột đứng lên, tựa như muốn che giấu một điều gì đó, nên hướng về phía sau rừng cây đi tới.
Men theo những phiến đá trải thành những bậc thang dài lê thê, cô bị tiếng nước chảy róc rách hấp dẫn, không nhịn được cởi giày ra, bước vào lòng suối.
Một tay cô xách giày, một tay kéo váy, đi dọc theo dòng suối, làn nước lạnh như băng khiến cô nổi cả gai ốc.
Dọc theo bờ suối nở đầy những khóm hoa dại không biết tên, thuận tay cô hái một nhánh hoa màu hồng tím, vừa ngẩng đầu lên, tầm mắt của cô liền đối diện với cặp mắt thâm thúy của Vệ Tử Hiên, cô giật mình hoảng sợ, nhánh hoa đang cầm trên tay rơi vào giữa dòng suối.
"Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn dọa em." Hắn vừa ngồi bật dậy từ tấm thảm, đi về phía cô, "Tôi chỉ không nhịn được khi nhìn thấy em đang đứng ngây ngẩn cả người."
Kỷ Vân Vân mắc cỡ đến đỏ hết cả tai, cô không biết làm sao bèn cúi người xuống, vớt nhánh hoa nhỏ màu tím đang lượn quanh đôi chân trần của mình, cố gắng nói lảng sang chuyện khác: "Anh xem, những cánh hoa màu tím này dịu dàng, kiều diễm đến như thế, đúng thật là kiệt tác của tạo hóa."
Cô ngừng lại, cảm thấy vui sướng vì sự hồi phục thị lực của mình giống như một kỳ tích, quá khứ đã qua một lần nữa lại lướt qua tâm trí, trong khoảnh khắc, nước mắt đã làm mờ đôi mắt của cô.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Tử Hiên nở một nụ cười chân thành nhất.
"Nếu như không có anh, em không cách nào thấy vẻ đẹp của những đóa hoa này rồi, Tử Hiên, em thật sự không biết phải biểu đạt lòng biết ơn của mình đối với anh như thế nào cho đúng."
Sắc mặt của Vệ Tử Hiên đột nhiên trầm xuống, "Tôi không muốn em biết ơn." Giọng nói của hắn lạnh nhạt, lạnh lùng và có vẻ xa cách.
Vẻ mặt Kỷ Vân Vân ngây ngẩn nhìn hắn, không hiểu mình đã nói sai cái gì, "Em thật sự biết ơn anh. . . . . ."
"Chính vì nguyên nhân đó mà em chịu chăm sóc cho tôi sao? Chính là lý do mà em sẵn sàng lên giường để sưởi ấm cho tôi sao?" Hắn gằn từng chữ hỏi.
Kỷ Vân Vân một lần nữa khuôn mặt lại đỏ bừng, bất lực xua xua cả hai tay, "Không phải như thế!"
"Đây chính là nguyên nhân mà em sẵn sàng cùng tôi ra ngoài ăn cơm dã ngoại sao? Bởi vì biết ơn?" Vệ Tử Hiên không chút để ý tới lời giải thích của cô, không chút thương tình nói tiếp.
"Cho dù vì lý do muốn tỏ lòng biết ơn nên mới cùng anh đi chơi, vậy có gì không đúng? Anh cũng là vì muốn bù đắp cho những sai lầm của Trọng Kiệt, nên mới đối xử tốt với em, không phải sao?"
"Từ khi em đến nhà tôi, thời gian ở cùng Trọng Kiệt có lẽ không ít nhỉ Nghe bác Vương nói, dường như hai người ở bên nhau rất vui vẻ!"
Kỷ Vân Vân trợn mắt ngơ ngẩn nhìn hắn."Em và Trọng Kiệt ở cùng một nhà, không thể nhìn thấy nhau mà nhắm mắt làm ngơ được!"
"Hừ! Ở cùng một nhà? Em không phải không biết chứ? Trọng kiệt có một căn hộ ở khu Đông, bình thường mọi khi không ở trong nhà!"
"Vậy. . . . . . Có lẽ vì anh ấy muốn ở cùng với em!" Kỷ Vân Vân nhún vai nói.
"Vậy em thì sao? Em vẫn còn yêu nó sao?" Ánh mắt hắn dường như muốn bắn ra tia lửa.
Kỷ Vân Vân hất cằm lên, bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào hắn.
"Có lẽ thế." Cô tỉnh bơ nói, ít nhất, cô hy vọng mình cứ tỉnh bơ như thế.
"Vân Vân, em thật sự chưa đủ thông minh!"
"Em đối với Trọng Kiệt có cảm giác gì, có quan hệ với anh sao?"
Đôi mắt của hắn hơi nheo lại, "Bởi vì tôi biết nó muốn quay lại với em."
"Sao anh biết được? Hai người đã rất lâu không gặp nhau rồi!"
"Tôi. . . . . ." Hình như hắn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại ngừng lại, "Tôi hiểu nó rất rõ."
Kỷ Vân Vân nhìn chằm chằm vài hắn một hồi lâu, "Hai người vì sao lại ghét nhau như thế?"
Vệ Tử Hiên mím chặt miệng, "Tôi chưa bao giờ nói là tôi ghét nó."
"Khẩu thị tâm phi!" (Nghĩ một đường nói một nẻo)
"Trọng kiệt muốn như thế nào, đó là chuyện của nó, tôi không muốn hao phí sức lực vào những chuyện này. Hiện tại tôi chỉ muốn biết em có cảm giác như thế nào với nó mà thôi."
Cô dừng một lát, nhìn hắn một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng thở dài.
"Tử Hiên, vết thương của anh còn chưa khỏi, vào lúc này, em không muốn tranh cãi với anh! Em và Trọng Kiệt gặp lại nhau cũng đã là chuyện của một tuần trước rồi, khoảng hơn một năm nay, em cũng chưa từng gặp lại anh ấy, làm sao em có thể biết được cảm giác của mình đối với anh ấy như thế nào chứ?"
"Hừ! Khi Trọng Kiệt gọi điện thoại cho tôi, lại không nói như vậy. . . ." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi đưa tay cầm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, muốn kéo cô ra dòng suối nhỏ.
Không ngờ, hai chân cô mất thăng bằng, cả cơ thể ngã vào trong lòng hắn.
Đột nhiên tiếp cận gần sát như thế khiến nhịp tim cô đập dồn dập, cô ngẩng đầu lên, nhận thấy ánh mắt của Vệ Tử Hiên thay đổi, nhịp tim cô lại càng đập nhanh hơn, cố gắng muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhưng hai tay của hắn lại gắt gao ôm chặt lấy cô.
"Sáng nay khi nhìn thấy em đi vào phòng ăn, tôi đã muốn làm như vậy rồi. . . . . ." Đầu của hắn từ từ cúi thấp xuống .
Kỷ Vân Vân không nói gì khép chặt đôi mắt, không biết có phải mình bị thôi miên rồi hay không, cô cảm thấy bờ môi của hắn nhẹ nhàng phớt qua môi cô, rồi sau đó phủ chụp thật chặt lên môi cô. . . . . .
Vân Vân không kìm lòng được trở nên run rẩy, sự kích thích mãnh liệt cùng choáng váng tấn công cô cùng một lúc, khiến cô có phần đứng không vững, sức lực toàn thân dường như đều bị giờ khắc này rút thật sạch sẽ.
Mặt trời dường như biến mất, những chú chim cũng ẩn mình, tiếng suối chảy róc rách cũng như ngừng lại. Toàn bộ cảm giác của cô lúc này chỉ cảm nhận được Vệ Tử Hiên. Mãi cho đến bây giờ cô mới hiểu được, thì ra cô chờ đợi nụ hôn này, chờ đợi đã rất lâu rồi. . . . . .
Đột nhiên, Vệ Tử Hiên đẩy cô ra, Kỷ Vân Vân nhất thời đứng không vững, thiếu chút nữa ngã vào lòng suối, may mà hắn lại rất nhanh vươn cánh tay dài ra mạnh mẽ kéo cô lại. Hắn nắm tay cô thật chặt, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
Kỷ Vân Vân hốt hoảng nhìn hắn, ánh mắt sợ hãi và bối rối.
Hắn làm như vậy là có ý gì? Cô thật sự không thể giải thích được vì sao phản ứng của hắn đột nhiên lại thay đổi như thế.
"Lúc Trọng Kiệt hôn em, em cũng sẽ có phản ứng như thế này sao? Nó cũng giống như tôi đánh thức dục vọng của em sao? Vân Vân, hãy nói cho tôi biết!"
Vẻ bị tổn thương dần dần lan tỏa khắp gương mặt Kỷ Vân Vân, "Buông tôi ra! Tại sao anh lại hỏi tôi vấn đề này? Tất cả những chuyện này chỉ là một trò chơi đối với anh thôi, phải không? Anh chỉ muốn chứng minh anh mạnh mẽ hơn so với Trọng Kiệt, có đúng không? Anh. . . . . . Anh là sắc lang, vô lại, lưu manh! Anh buông tôi ra!" Kỷ Vân Vân hét lên giận dữ.
"Tôi không cần phải chứng minh với Trọng Kiệt cái gì hết!" Vệ Tử Hiên lắc cô thật mạnh, "Bất kể Trọng Kiệt nói với em cái gì, thì từ trước tới giờ tôi cũng không có thói quen chiếm đoạt đồ vật của người khác!"
Hắn đột nhiên ngừng lại, ánh mắt sắc bén như dao, "Mấy ngày nay. . . . . . Trọng kiệt cầu xin em nối lại tình yêu, có đúng không?"
". . . . . ." Hắn dường như rất có hứng thú với vấn đề này.
Đôi mắt Vệ Tử Hiên thoáng nheo lại, "Em đáp ứng?"
"Không có." Cô thành thật trả lời, trong thoáng chốc, vẻ mặt của hắn giống như trút được gánh nặng, nhưng vẻ mặt đó chợt lóe lên rồi biến mất ngay lập tức, nhanh đến nỗi khiến Kỷ Vân Vân nghĩ rằng mình chỉ đang tưởng tượng mà thôi.
"Cô gái thông minh!" Vệ Tử Hiên gật đầu một cái, ngữ điệu không buồn cũng chẳng giận, nhưng lời nói đã tiết lộ ra rất nhiều cảm xúc.
"Vì sao anh không muốn em và Trọng Kiệt ở bên nhau? Chuyện này đối với anh mà nói, có gì khác biệt sao?" Cô tò mò hỏi.
"Nếu em và Trọng Kiệt ở bên nhau, như vậy có phần không công bằng đối với em, nó căn bản không xứng với em!"
"Vậy sao? Đây chính là lý do?"
"Nếu như có lý do nào khác, tôi cũng không có ý định nói cho em biết."
Dường như câu trả lời của Kỷ Vân Vân khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, Vệ Tử Hiên cười lên có chút nghịch ngợm, nụ cười ấy chạm vào trái tim của Kỷ Vân Vân.
Sau cả một ngày chung đụng với một người đàn ông đẹp trai, sau rất nhiều cuộc nói chuyện, sau nụ hôn mãnh liệt của hắn như vậy, sau sự vui vẻ, tức giận, đùa giỡn cùng tranh cãi, lúc này Vệ Tử Hiên càng biểu lộ rõ vẻ chân thật, sâu sắc hơn bất kỳ lúc nào khác, lại càng. . . . . . hấp dẫn cô hơn.
Hấp dẫn cô? Vân Vân thoáng sửng sốt. Tại sao cô lại có cảm giác mình bị hắn hấp dẫn, thậm chí. . . . . . Đúng như lời Trọng Kiệt nói, tai sao cô lại để ý đến tất cả những chuyện lớn nhỏ có liên quan đến Tử Hiên như vậy? Chẳng lẽ cô đã. . . . . . Yêu hắn?
"Em sao thế?" Nhìn cô im lặng suy nghĩ, hắn không hiểu hỏi.
"Không có. . . . . . Không có gì, em chỉ là . . . . . Có chút mệt mỏi thôi."
"Sắc mặt của em xem ra có phần hơi nhợt nhạt." Vệ Tử Hiên ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi!"
Kỷ Vân Vân đi theo phía sau hắn, hai người thu dọn mọi thứ bỏ vào trong xe.
Sự im lặng lan tỏa xung quanh hai người họ, dần dần tạo thành một bầu không khí kỳ lạ.
------------------
Khi về đến nhà, trong nhà để xe có thêm mấy chiếc xe.
"Họ đã trở về!"
"Em cứ nghĩ rằng sớm nhất cũng phải ngày mai họ mới về !"
"Tôi cũng thế."
Giọng điệu của hắn một lần nữa trở nên không buồn không vui, điều này khiến Vân Vân lại bắt đầu căng thẳng."Họ mà biết anh đã về, nhất định sẽ rất mừng đấy!"
Vệ Tử Hiên nhún vai thờ ơ, "Có lẽ thế! Em có cần tới chào hỏi họ một tiếng không?"
Thật sự cô đã rất mệt mỏi, mới đầu cô rất muốn nhanh chóng trở về phòng của mình. Nhưng khi biết vợ chồng nhà Vệ đã trở về, cô liền thay đổi chủ ý. . . . . Có lẽ là vì muốn xem hai người họ đối xử với Vệ Tử Hiên như thế nào.
"Có." Cô theo vệ Tử Hiên đi vào phòng khách.
Mẹ Vệ đang ngồi ở phòng khách xem báo chí, nghe thấy âm thanh bọn họ đến gần, ngẩng đầu lên, nhìn hai người cười rạng rỡ.
"Vân Vân, Tử Hiên! Hai con đi chơi về rồi sao?" Bà đứng lên chào đón hai người, chân váy lụa màu xám tro dưới chân bà lay động thành những gợn sóng lăn tăn, "Tử Hiên, thật vui khi thấy con về nhà."
Vệ Tử Hiên bước tới cầm tay của bà, nhưng điều làm Vân Vân kinh ngạc chính là, hắn nhìn mẹ Vệ cười rất ấm áp, đương nhiên là thật lòng yêu quý mẹ kế của mình.
"Chào Dì, rất vui khi gặp lại Dì, Dì càng ngày càng đẹp ra!"
"Con thật đúng là mồm mép láu lỉnh!" Mẹ Vệ cười rất vui vẻ, "lúc này có con ở đây thật sự là quá tốt! Trọng Kiệt không có ở nhà, Dì đang lo lắng không có ai làm bạn với vân Vân!"
"Bác Vệ, Trọng Kiệt không về cùng với hai bác sao?" Kỷ Vân Vân hỏi.
"Ừ, sau khi hai bác đến Mĩ, liền bận rộn chuyện của riêng mình! Còn nó lại bận chuyện của công ty, bác với bác gái cùng nhau đi du lịch khắp nơi." Ba Vệ nói.
"Đúng rồi! Tử Hiên, Vân Vân, bảy giờ tối nay vợ chồng Hoàng tổng giám đốc tới đây ăn cơm, hai con còn nhớ Hoàng tổng giám đốc chứ?"
Hoàng tổng giám đốc? Ngoại trừ có nhiều tiền của ra, Kỷ Vân Vân đối với ông ta thật sự không có ấn tượng gì đặc biệt.
"Vậy cháu lên lầu thay quần áo trước đã." Trên người cô toàn là cỏ vụn.
"Không cần! Em mặc như vậy cũng rất đẹp rồi!" Vệ Tử Hiên cười khẽ một tiếng, đưa tay nhẹ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
4/4830