Tiểu thuyết Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc-full
Lượt xem : |
Chúc các bạn đọc truyện online vui vẻ!
Tình trạng: Hoàn Thành
Tác giả:
Tên truyện: Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc
Thể loại: Tiểu thuyết tình yêu,truyện nhiều tập
Chương 1
Ngày hắn tới, cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác.
Kỷ Vân Vân chưa bao giờ nghĩ rằng, sau hôm nay, những ngày sắp tới lại có những thay đổi to lớn đến long trời lở đất như thế.
Cô cũng không có lý do gì để suy nghĩ, không phải sao?
Cô nên sớm tập thói quen thích nghi với cuộc sống như thế này. ….Giống như những hạt mưa bụi đang rơi ngoài cửa sổ, những âm thanh tí tách vừa đơn điệu lại vừa buồn chán.
Mưa như thế đã mấy ngày rồi, góc tường xây bằng gạch đỏ có lẽ cũng đã mọc đầy rêu xanh. Khi còn thơ ấu, cô luôn bị thu hút bởi những thảm rêu xanh mướt như thế này, mỗi khi có một thảm rêu xanh mọc lên, bao giờ cô cũng ngồi xổm ở góc tường, nhìn đàn kiến bò qua bò lại trên những thảm rêu xanh đó. . . . . .
Kỷ Vân Vân vô thức phát ra một tiếng thở dài.
Vào những ngày mưa như thế, cô thường nhớ lại những chuyện từ khi còn bé thơ, và cũng vì vậy, tiếng thở dài lại nhiều hơn một chút. Nhưng, nói gì thì nói, nếu không nghĩ về những chuyện trong quá khứ, thì cô còn có thể làm được gì đây? Cô cắn cắn môi dưới, cố gắng muốn hất đi sự tuyệt vọng và buồn chán đang trào dâng mãnh liệt trong tâm trí, sự tuyệt vọng và buồn chán này đã làm bạn với cô gần một năm nay, và có lẽ sẽ làm bạn với cô đến hết cuộc đời. . . . . .
Kỷ Vân Vân theo bản năng nắm chặt nắm tay, xót xa suy nghĩ.
Đột nhiên, cô nghe hình như có tiếng xe.
Cô kìm lòng không được nghiêng tai lắng nghe, gần mấy tháng nay, thính lực của cô đã nhạy cảm đến nỗi khiến cho người ta phải giật mình.
Xe ngừng lại trước cửa nhà cô, tiếp theo sau đó, là tiếng cửa xe đóng lại.
Cô nghe thấy tiếng ai đó bước đến, tiếng bước chân nhẹ nhàng gõ vào những phiến đá trải đường. Những bước chân nam tính, trầm ổn, tràn đầy sự tự tin, chắc chắn là thuộc về một người đàn ông không biết sợ hãi điều gì cả.
Tiếng bước chân này không phải là của bác sĩ riêng của Kỷ gia – bác sĩ Sử, cũng không phải tiếng bước chân của bạn mẹ cô, ông Kim, như vậy. . . . . . Là của ai chứ? Giống như là muốn trả lời cho những nghi vấn của cô, tiếng gõ cửa vang lên, tiếp sau đó là một giọng nói nam tính trầm thấp, sâu lắng và quen thuộc cất lên:
"Xin chào, xin hỏi cô Kỷ Vân Vân có nhà không?"
"Có đây, xin mời vào, cô ấy đang ở phía sau hành lang."
Má Lâm - Quản gia đi tới mở cửa, có người tới chơi, dường như tâm trạng bà tốt hơn.
Nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đó theo má Lâm đi tới, trái tim của Kỷ Vân Vân đập mãnh liệt không thôi.
Là anh ấy! Nhất định là anh ấy!
Sau một thời gian chờ đợi thật lâu, cuối cùng anh ấy cũng trở lại!
Ôi. . . . . . Trời ạ!
Quần áo trên người cô có lôi thôi lếch thếch quá không?
Mái tóc của cô có ngay ngắn chỉnh tề không?
Vẫn còn đang lo lắng về vấn đề dáng vẻ của mình thì má Lâm đã dẫn khách đi xuyên qua khu vườn trồng đầy hoa và cây trúc để vào một phòng khách nhỏ.
"Vân Vân, con lại ngồi ngẩn người ra như thế sẽ không tốt cho cơ thể đâu!" Má Lâm bật tất cả những ngọn đèn ở trong phòng cho sáng lên, nhẹ nhàng trách cứ.
Kỷ Vân Vân hầu như không nghe thấy bà nói gì, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt hết vào người khách này – Người mà cô đã đợi một đời để giao cuộc sống của mình cho người ấy!
"Trọng Kiệt, là anh sao?"
Cô không kịp chờ người đó tới gần, đã đứng lên, vươn tay về phía hắn.
"Em chờ anh đã lâu lắm rồi. . . . . ."
Vì căng thẳng nên giọng nói của cô trở nên run rẩy; gương mặt xinh xắn thanh lệ của cô vì vui mừng mà rạng rỡ như ánh mặt trời tỏa sáng.
Người nọ bước lên trước nửa bước, sau đó dừng lại.
"Thật xin lỗi, cô Kỷ, tôi sợ cô đang nhầm lẫn, tôi không phải Vệ Trọng Kiệt."
Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Vân Vân nhất thời trở nên trắng bạch như tờ giấy.
"Tôi là anh cùng cha khác mẹ của Trọng Kiệt, tôi tên là Vệ Tử Hiên."
"Anh là anh cùng cha khác mẹ với Trọng Kiệt?" Cô có chút xấu hổ, luống cuống nói, "Tôi. . . . . . Tôi thậm chí không biết anh ấy có một người anh cùng cha khác mẹ. . . . . ."
"Trọng Kiệt chưa từng giới thiệu về tôi cho cô biết, chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên." Hắn thản nhiên nói, "Tình cảm anh em chúng tôi từ trước đến giờ cũng không tốt đẹp gì cho lắm!"
"Giọng nói của hai người thật giống nhau. . . . . ." Kỷ Vân Vân nói nhỏ.
"Tôi không phải Vệ Trọng Kiệt." Hắn nhắc lại.
Cô khẽ run một chút, cố gắng kéo suy nghĩ trở về hiện tại
"Anh nói. . . . . . Anh tên là gì? Thật xin lỗi, tôi không nghe rõ."
"Vệ Tử Hiên."
Cô khẽ gật đầu, "Anh Vệ Tử Hiên, mời ngồi, anh muốn uống gì? Trà được không?"
"Cà phê."
Kỷ Vân Vân thoáng ngây người, nhưng cô cũng không có ý kiến gì, chỉ nhẹ nhàng nói: "Má Lâm, làm phiền má pha cho anh Vệ một ly cà phê."
Sau khi má Lâm rời phòng, cô cũng không biết nên nói cái gì trong lúc này, vì vậy không thể làm gì khác hơn là tìm một chủ đề bình thường nhất để mở miệng:
"Thời tiết như thế này chắc anh lái xe ngoài đường rất vất vả phải không?"
Cô phán đoán chắc không phải hắn đi tắc xi tới, bởi vì cô không nghe thấy tiếng xe rời đi.
"Cũng tàm tạm." Hắn nhàn nhạt nói, rồi sau đó cũng không nói thêm câu nào.
Không khí lại trở nên yên tĩnh, may thay ngay lúc đó má Lâm kịp thời mang cà phê vào. Kỷ Vân Vân thoáng dừng lại một chút, ít nhất lúc này cũng khiến cho đôi tay của cô có một số việc để làm, chứ không giống như đứa ngốc chỉ biết nắm chặt tay vào thành ghế sofa.
"Hương vị cà phê pha có được không anh Vệ?" Cô lịch sự hỏi.
Hắn bưng chén lên, nhấp một ngụm.
"Tôi tới đây không phải để thăm hỏi xã giao, cho nên, những câu nói nhàm chán có thể miễn đi, chúng ta nên trực tiếp nói chuyện nghiêm chỉnh đi!"
"Nói chuyện nghiêm chỉnh?" Kỷ Vân Vân ngẩn ngơ, đôi môi mỏng khẽ run nhè nhẹ, "Có phải Trọng Kiệt đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Lại là Trọng Kiệt?
Vệ Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
"Trọng Kiệt rất tốt, thậm chí ngay cả cảm vặt cũng không có. Xem ra. . . . . . Cô rất quan tâm đến Nó."
"Tôi. . . . . ." Cô cúi đầu, cố gắng che giấu tâm trạng của mình, "Bất luận như thế nào, thì tôi và Trọng Kiệt cũng đã đính hôn, là vợ chồng chưa cưới. . . . . ."
"Ha ha!" Hắn không khách khí cười to hai tiếng, "Đúng rồi! Hai người đã đính hôn! Nhưng kể từ khi Trọng Kiệt chở cô gây ra tai nạn đến giờ, nó đã vứt bỏ cô, chưa hề đến thăm cô dù chỉ một lần, không phải sao?"
Những lời nói của hắn thật tàn nhẫn, giống như từng nhát dao đâm vào trái tim Kỷ Vân Vân, bàn tay của cô đang định bưng ly cà phê lên bỗng nhiên run rẩy, làm đổ cà phê ra bàn, những giọt cà phê nóng hổi văng ra tung tóe, bắn cả lên bàn tay cô.
"Ôi, xin lỗi . . . . . Tay chân tôi luôn vụng về như thế!" Kỷ Vân Vân mỉm cười gượng gạo, nửa như xin lỗi, nửa như tự giễu.
"Bởi vì đôi mắt của cô không nhìn thấy thôi." Vệ Tử Hiên không thương tiếc nói: "Đây chính là nguyên nhân em trai yêu quý của tôi không nhớ đến cô, không phải sao? Trận tai nạn xe cộ chết tiệt kia đều là sai lầm do nó tạo thành, nhưng kẻ hèn nhát này, ngay cả can đảm đối mặt với thực tế cũng không có, lại bỏ trốn mất dạng như vậy!"
Trong lời nói của hắn có kèm theo sự căm phẫn khiến Kỷ Vân Vân sợ hãi, cô hỏi với vẻ không dám tin: "Nghe qua có vẻ như. . . . . . Anh hận anh ấy?"
"Dùng từ ‘Khinh bỉ’ thì có vẻ chuẩn xác hơn một chút." Vệ Tử Hiên hờ hững nói, "Cô mới là người nên hận nó, nhưng nếu bây giờ tôi là nó, cô đã không chút do dự mà nằm trong vòng tay của tôi rồi, không phải sao?"
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt của Kỷ Vân Vân bỗng chốc đỏ bừng.
"Chuyện này không có liên quan gì đến anh!"
"Tôi lại cho rằng rất có liên quan."
"Anh nói vậy là có ý gì?"
"Có nghĩa là, tôi quyết định xem những chuyện này thành chuyện của tôi." Giọng điệu của Vệ Tử Hiên rất lạnh nhạt, ý nghĩa lời nói lại cương quyết không cho người khác có cơ hội kháng cự.
Kỷ Vân Vân nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt, "Chuyện này thật vô lý! Anh Vệ, tôi và anh vốn không quen biết, anh. . . . . ."
"Vệ Tử Hiên, con trưởng của nhà họ Vệ, năm nay ba mươi tuổi, hiện tại đang điều hành hoạt động kinh doanh của công ty Khoa học công nghệ ở Canada, doanh thu cũng không tệ lắm, dự tính năm nay lên sàn (lên sàn cổ phiếu)." Vệ Tử Hiên nhìn đôi mắt vô hồn của cô một chút, "Cô còn muốn biết thêm gì nữa?"
Cuối cùng Kỷ Vân Vân cũng bị làm cho tức giận.
"Tôi thấy rằng trò đùa này không đáng cười một chút nào! Nửa giờ trước, thậm chí tôi còn không biết trên thế giới này lại có nhân vật số một như anh tồn tại, mà bây giờ anh lại muốn xông vào cuộc sống của tôi? Anh. . . . . . Anh là người tự cao tự đại, ngạo mạn nhất mà tôi từng gặp trong đời. . . . . . Cũng là người vô lý nhất!"
"Tức giận sao? Ừ, biết phải tức giận, cũng không tệ lắm! Tôi còn tưởng rằng ngay cả tính tình của cô cũng bị đánh mất!" Hắn gần như thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Vân Vân giận đến xanh cả mặt, cô mở miệng tính gọi má Lâm đuổi khách, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, hắn đã lặng lẽ tiến đến gần, nhanh chóng nắm giữ cổ tay của cô.
"Tôi từ Đài Bắc xa xôi chạy đến Đài Đông này, không phải muốn bị sập cửa vào mặt." Hắn lẳng lặng nói.
Kỷ Vân Vân rất khiếp sợ, vặn vẹo tay muốn thoát, nhưng rõ ràng hắn không muốn buông tay cô ra.
Sức lực của cô đối với hắn mà nói, thật sự là không đáng kể!
Kỷ Vân Vân đột nhiên thấy sợ.
Người đàn ông trước mặt này, rõ ràng là một người khỏe mạnh, trong phòng lại chỉ có cô cùng má Lâm —— một cô gái bị mù mắt, cùng một phụ nữ trung niên yếu ớt. . . . . . Nghĩ tới đây, Kỷ Vân Vân bất giác run rẩy, toàn thân trở nên căng thẳng.
"Buông tôi ra!" Cô đứng dậy hét lên, nhưng giọng nói lại trầm nhẹ không có một chút uy hiếp nào.
Cảm nhận được sự sợ hãi trong lời nói của cô, hắn hơi nới lỏng các đầu ngón tay, nhưng vẫn không buông cô ra.
"Thật xin lỗi." Giọng nói của Vệ Tử Hiên bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng, "Tôi phải biết cô có còn sức lực để phấn đấu vì bản thân mình hay không. . . . . . Cám ơn trời đất! Tối nay khi vừa mới gặp cô, tôi còn tưởng rằng tôi đã tới quá muộn!"
Kỷ Vân Vân ngẩn người ra, tuy rằng sự hiểu biết của mình về Vệ Tử Hiên qua lời giới thiệu của hắn vẫn còn nửa vời, song, sự sợ hãi của cô vì những lời hắn nói mà dần dần biến mất. Sau khi trấn tĩnh, cô phát hiện cổ tay của mình vẫn còn nằm trong tay của hắn, cả hai dường như rất gần, hơi thở của hắn phả vào những sợi tóc trên đỉnh đầu cô. . . . . .
". . . . . . Rất cao sao?" Cô đột nhiên hỏi.
"Sao cô không tự mình nhìn xem một chút?"
Nghe vậy, Kỷ Vân Vân co rúm người lại, cúi đầu.
"Chuyện này không có gì buồn cười cả."
"Có ý tứ gì?" trong giọng nói của Vệ Tử Hiên mang theo nghi hoặc.
"Anh kêu tôi ‘tự mình nhìn xem một chút’"
"Kỷ Vân Vân, chứ cô mong đợi cái gì? Mong tôi phát minh ra một ngôn ngữ đặc biệt, để tránh đụng chạm đến cô sao? Mãi mãi tránh những từ "Nhìn", "Nhìn", "Mù" sao? Thật xin lỗi, tôi làm không được! Ở trong mắt tôi, cô không có gì khác biệt so với những người bình thường khác, mù thì sao? Nhưng đó lại là lý do cô dùng để trốn tránh công việc và cuộc sống này, đừng hy vọng tôi sẽ là đồng lõa của cô, cô nghe rõ chưa?"
Kỷ Vân Vân sững người.
Những lời hắn nói rất thẳng thắn, thẳng thắn đến tàn nhẫn, nhưng trong cơn giận dữ đó, cô lại cảm giác như có một dòng nước ấm chảy sâu trong trái tim cô.
Cô không phải là người bình thường đã bao lâu rồi?
Bạn bè của mẹ thường thường ở trước mặt cô "Dùng chữ mù mắt" , sau đó lại hối hận vì đã lỡ lời, tiếp theo là cả phòng đều có vẻ lúng túng và lặng lẽ.
Vậy mà Vệ Tử Hiên. . . . . .
Kỷ Vân Vân hít một hơi thật sâu, không nhịn được đưa tay ra chạm vào người đàn ông trước mặt.
Hắn quả nhiên rất cao! Cô đứng thẳng người mới đến cằm của hắn.
Bờ vai của hắn rất rộng, lồng ngực rất dầy. . . . . . Kỷ Vân Vân thu tay về.
"Anh thật rất cao lớn."
"185cm, 75 kí lô." Trong giọng nói của hắn mang theo ý cườ
Tình trạng: Hoàn Thành
Tác giả:
Tên truyện: Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc
Thể loại: Tiểu thuyết tình yêu,truyện nhiều tập
Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại
Chương 1
Ngày hắn tới, cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác.
Kỷ Vân Vân chưa bao giờ nghĩ rằng, sau hôm nay, những ngày sắp tới lại có những thay đổi to lớn đến long trời lở đất như thế.
Cô cũng không có lý do gì để suy nghĩ, không phải sao?
Cô nên sớm tập thói quen thích nghi với cuộc sống như thế này. ….Giống như những hạt mưa bụi đang rơi ngoài cửa sổ, những âm thanh tí tách vừa đơn điệu lại vừa buồn chán.
Mưa như thế đã mấy ngày rồi, góc tường xây bằng gạch đỏ có lẽ cũng đã mọc đầy rêu xanh. Khi còn thơ ấu, cô luôn bị thu hút bởi những thảm rêu xanh mướt như thế này, mỗi khi có một thảm rêu xanh mọc lên, bao giờ cô cũng ngồi xổm ở góc tường, nhìn đàn kiến bò qua bò lại trên những thảm rêu xanh đó. . . . . .
Kỷ Vân Vân vô thức phát ra một tiếng thở dài.
Vào những ngày mưa như thế, cô thường nhớ lại những chuyện từ khi còn bé thơ, và cũng vì vậy, tiếng thở dài lại nhiều hơn một chút. Nhưng, nói gì thì nói, nếu không nghĩ về những chuyện trong quá khứ, thì cô còn có thể làm được gì đây? Cô cắn cắn môi dưới, cố gắng muốn hất đi sự tuyệt vọng và buồn chán đang trào dâng mãnh liệt trong tâm trí, sự tuyệt vọng và buồn chán này đã làm bạn với cô gần một năm nay, và có lẽ sẽ làm bạn với cô đến hết cuộc đời. . . . . .
Kỷ Vân Vân theo bản năng nắm chặt nắm tay, xót xa suy nghĩ.
Đột nhiên, cô nghe hình như có tiếng xe.
Cô kìm lòng không được nghiêng tai lắng nghe, gần mấy tháng nay, thính lực của cô đã nhạy cảm đến nỗi khiến cho người ta phải giật mình.
Xe ngừng lại trước cửa nhà cô, tiếp theo sau đó, là tiếng cửa xe đóng lại.
Cô nghe thấy tiếng ai đó bước đến, tiếng bước chân nhẹ nhàng gõ vào những phiến đá trải đường. Những bước chân nam tính, trầm ổn, tràn đầy sự tự tin, chắc chắn là thuộc về một người đàn ông không biết sợ hãi điều gì cả.
Tiếng bước chân này không phải là của bác sĩ riêng của Kỷ gia – bác sĩ Sử, cũng không phải tiếng bước chân của bạn mẹ cô, ông Kim, như vậy. . . . . . Là của ai chứ? Giống như là muốn trả lời cho những nghi vấn của cô, tiếng gõ cửa vang lên, tiếp sau đó là một giọng nói nam tính trầm thấp, sâu lắng và quen thuộc cất lên:
"Xin chào, xin hỏi cô Kỷ Vân Vân có nhà không?"
"Có đây, xin mời vào, cô ấy đang ở phía sau hành lang."
Má Lâm - Quản gia đi tới mở cửa, có người tới chơi, dường như tâm trạng bà tốt hơn.
Nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đó theo má Lâm đi tới, trái tim của Kỷ Vân Vân đập mãnh liệt không thôi.
Là anh ấy! Nhất định là anh ấy!
Sau một thời gian chờ đợi thật lâu, cuối cùng anh ấy cũng trở lại!
Ôi. . . . . . Trời ạ!
Quần áo trên người cô có lôi thôi lếch thếch quá không?
Mái tóc của cô có ngay ngắn chỉnh tề không?
Vẫn còn đang lo lắng về vấn đề dáng vẻ của mình thì má Lâm đã dẫn khách đi xuyên qua khu vườn trồng đầy hoa và cây trúc để vào một phòng khách nhỏ.
"Vân Vân, con lại ngồi ngẩn người ra như thế sẽ không tốt cho cơ thể đâu!" Má Lâm bật tất cả những ngọn đèn ở trong phòng cho sáng lên, nhẹ nhàng trách cứ.
Kỷ Vân Vân hầu như không nghe thấy bà nói gì, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt hết vào người khách này – Người mà cô đã đợi một đời để giao cuộc sống của mình cho người ấy!
"Trọng Kiệt, là anh sao?"
Cô không kịp chờ người đó tới gần, đã đứng lên, vươn tay về phía hắn.
"Em chờ anh đã lâu lắm rồi. . . . . ."
Vì căng thẳng nên giọng nói của cô trở nên run rẩy; gương mặt xinh xắn thanh lệ của cô vì vui mừng mà rạng rỡ như ánh mặt trời tỏa sáng.
Người nọ bước lên trước nửa bước, sau đó dừng lại.
"Thật xin lỗi, cô Kỷ, tôi sợ cô đang nhầm lẫn, tôi không phải Vệ Trọng Kiệt."
Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Vân Vân nhất thời trở nên trắng bạch như tờ giấy.
"Tôi là anh cùng cha khác mẹ của Trọng Kiệt, tôi tên là Vệ Tử Hiên."
"Anh là anh cùng cha khác mẹ với Trọng Kiệt?" Cô có chút xấu hổ, luống cuống nói, "Tôi. . . . . . Tôi thậm chí không biết anh ấy có một người anh cùng cha khác mẹ. . . . . ."
"Trọng Kiệt chưa từng giới thiệu về tôi cho cô biết, chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên." Hắn thản nhiên nói, "Tình cảm anh em chúng tôi từ trước đến giờ cũng không tốt đẹp gì cho lắm!"
"Giọng nói của hai người thật giống nhau. . . . . ." Kỷ Vân Vân nói nhỏ.
"Tôi không phải Vệ Trọng Kiệt." Hắn nhắc lại.
Cô khẽ run một chút, cố gắng kéo suy nghĩ trở về hiện tại
"Anh nói. . . . . . Anh tên là gì? Thật xin lỗi, tôi không nghe rõ."
"Vệ Tử Hiên."
Cô khẽ gật đầu, "Anh Vệ Tử Hiên, mời ngồi, anh muốn uống gì? Trà được không?"
"Cà phê."
Kỷ Vân Vân thoáng ngây người, nhưng cô cũng không có ý kiến gì, chỉ nhẹ nhàng nói: "Má Lâm, làm phiền má pha cho anh Vệ một ly cà phê."
Sau khi má Lâm rời phòng, cô cũng không biết nên nói cái gì trong lúc này, vì vậy không thể làm gì khác hơn là tìm một chủ đề bình thường nhất để mở miệng:
"Thời tiết như thế này chắc anh lái xe ngoài đường rất vất vả phải không?"
Cô phán đoán chắc không phải hắn đi tắc xi tới, bởi vì cô không nghe thấy tiếng xe rời đi.
"Cũng tàm tạm." Hắn nhàn nhạt nói, rồi sau đó cũng không nói thêm câu nào.
Không khí lại trở nên yên tĩnh, may thay ngay lúc đó má Lâm kịp thời mang cà phê vào. Kỷ Vân Vân thoáng dừng lại một chút, ít nhất lúc này cũng khiến cho đôi tay của cô có một số việc để làm, chứ không giống như đứa ngốc chỉ biết nắm chặt tay vào thành ghế sofa.
"Hương vị cà phê pha có được không anh Vệ?" Cô lịch sự hỏi.
Hắn bưng chén lên, nhấp một ngụm.
"Tôi tới đây không phải để thăm hỏi xã giao, cho nên, những câu nói nhàm chán có thể miễn đi, chúng ta nên trực tiếp nói chuyện nghiêm chỉnh đi!"
"Nói chuyện nghiêm chỉnh?" Kỷ Vân Vân ngẩn ngơ, đôi môi mỏng khẽ run nhè nhẹ, "Có phải Trọng Kiệt đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Lại là Trọng Kiệt?
Vệ Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
"Trọng Kiệt rất tốt, thậm chí ngay cả cảm vặt cũng không có. Xem ra. . . . . . Cô rất quan tâm đến Nó."
"Tôi. . . . . ." Cô cúi đầu, cố gắng che giấu tâm trạng của mình, "Bất luận như thế nào, thì tôi và Trọng Kiệt cũng đã đính hôn, là vợ chồng chưa cưới. . . . . ."
"Ha ha!" Hắn không khách khí cười to hai tiếng, "Đúng rồi! Hai người đã đính hôn! Nhưng kể từ khi Trọng Kiệt chở cô gây ra tai nạn đến giờ, nó đã vứt bỏ cô, chưa hề đến thăm cô dù chỉ một lần, không phải sao?"
Những lời nói của hắn thật tàn nhẫn, giống như từng nhát dao đâm vào trái tim Kỷ Vân Vân, bàn tay của cô đang định bưng ly cà phê lên bỗng nhiên run rẩy, làm đổ cà phê ra bàn, những giọt cà phê nóng hổi văng ra tung tóe, bắn cả lên bàn tay cô.
"Ôi, xin lỗi . . . . . Tay chân tôi luôn vụng về như thế!" Kỷ Vân Vân mỉm cười gượng gạo, nửa như xin lỗi, nửa như tự giễu.
"Bởi vì đôi mắt của cô không nhìn thấy thôi." Vệ Tử Hiên không thương tiếc nói: "Đây chính là nguyên nhân em trai yêu quý của tôi không nhớ đến cô, không phải sao? Trận tai nạn xe cộ chết tiệt kia đều là sai lầm do nó tạo thành, nhưng kẻ hèn nhát này, ngay cả can đảm đối mặt với thực tế cũng không có, lại bỏ trốn mất dạng như vậy!"
Trong lời nói của hắn có kèm theo sự căm phẫn khiến Kỷ Vân Vân sợ hãi, cô hỏi với vẻ không dám tin: "Nghe qua có vẻ như. . . . . . Anh hận anh ấy?"
"Dùng từ ‘Khinh bỉ’ thì có vẻ chuẩn xác hơn một chút." Vệ Tử Hiên hờ hững nói, "Cô mới là người nên hận nó, nhưng nếu bây giờ tôi là nó, cô đã không chút do dự mà nằm trong vòng tay của tôi rồi, không phải sao?"
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt của Kỷ Vân Vân bỗng chốc đỏ bừng.
"Chuyện này không có liên quan gì đến anh!"
"Tôi lại cho rằng rất có liên quan."
"Anh nói vậy là có ý gì?"
"Có nghĩa là, tôi quyết định xem những chuyện này thành chuyện của tôi." Giọng điệu của Vệ Tử Hiên rất lạnh nhạt, ý nghĩa lời nói lại cương quyết không cho người khác có cơ hội kháng cự.
Kỷ Vân Vân nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt, "Chuyện này thật vô lý! Anh Vệ, tôi và anh vốn không quen biết, anh. . . . . ."
"Vệ Tử Hiên, con trưởng của nhà họ Vệ, năm nay ba mươi tuổi, hiện tại đang điều hành hoạt động kinh doanh của công ty Khoa học công nghệ ở Canada, doanh thu cũng không tệ lắm, dự tính năm nay lên sàn (lên sàn cổ phiếu)." Vệ Tử Hiên nhìn đôi mắt vô hồn của cô một chút, "Cô còn muốn biết thêm gì nữa?"
Cuối cùng Kỷ Vân Vân cũng bị làm cho tức giận.
"Tôi thấy rằng trò đùa này không đáng cười một chút nào! Nửa giờ trước, thậm chí tôi còn không biết trên thế giới này lại có nhân vật số một như anh tồn tại, mà bây giờ anh lại muốn xông vào cuộc sống của tôi? Anh. . . . . . Anh là người tự cao tự đại, ngạo mạn nhất mà tôi từng gặp trong đời. . . . . . Cũng là người vô lý nhất!"
"Tức giận sao? Ừ, biết phải tức giận, cũng không tệ lắm! Tôi còn tưởng rằng ngay cả tính tình của cô cũng bị đánh mất!" Hắn gần như thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Vân Vân giận đến xanh cả mặt, cô mở miệng tính gọi má Lâm đuổi khách, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, hắn đã lặng lẽ tiến đến gần, nhanh chóng nắm giữ cổ tay của cô.
"Tôi từ Đài Bắc xa xôi chạy đến Đài Đông này, không phải muốn bị sập cửa vào mặt." Hắn lẳng lặng nói.
Kỷ Vân Vân rất khiếp sợ, vặn vẹo tay muốn thoát, nhưng rõ ràng hắn không muốn buông tay cô ra.
Sức lực của cô đối với hắn mà nói, thật sự là không đáng kể!
Kỷ Vân Vân đột nhiên thấy sợ.
Người đàn ông trước mặt này, rõ ràng là một người khỏe mạnh, trong phòng lại chỉ có cô cùng má Lâm —— một cô gái bị mù mắt, cùng một phụ nữ trung niên yếu ớt. . . . . . Nghĩ tới đây, Kỷ Vân Vân bất giác run rẩy, toàn thân trở nên căng thẳng.
"Buông tôi ra!" Cô đứng dậy hét lên, nhưng giọng nói lại trầm nhẹ không có một chút uy hiếp nào.
Cảm nhận được sự sợ hãi trong lời nói của cô, hắn hơi nới lỏng các đầu ngón tay, nhưng vẫn không buông cô ra.
"Thật xin lỗi." Giọng nói của Vệ Tử Hiên bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng, "Tôi phải biết cô có còn sức lực để phấn đấu vì bản thân mình hay không. . . . . . Cám ơn trời đất! Tối nay khi vừa mới gặp cô, tôi còn tưởng rằng tôi đã tới quá muộn!"
Kỷ Vân Vân ngẩn người ra, tuy rằng sự hiểu biết của mình về Vệ Tử Hiên qua lời giới thiệu của hắn vẫn còn nửa vời, song, sự sợ hãi của cô vì những lời hắn nói mà dần dần biến mất. Sau khi trấn tĩnh, cô phát hiện cổ tay của mình vẫn còn nằm trong tay của hắn, cả hai dường như rất gần, hơi thở của hắn phả vào những sợi tóc trên đỉnh đầu cô. . . . . .
". . . . . . Rất cao sao?" Cô đột nhiên hỏi.
"Sao cô không tự mình nhìn xem một chút?"
Nghe vậy, Kỷ Vân Vân co rúm người lại, cúi đầu.
"Chuyện này không có gì buồn cười cả."
"Có ý tứ gì?" trong giọng nói của Vệ Tử Hiên mang theo nghi hoặc.
"Anh kêu tôi ‘tự mình nhìn xem một chút’"
"Kỷ Vân Vân, chứ cô mong đợi cái gì? Mong tôi phát minh ra một ngôn ngữ đặc biệt, để tránh đụng chạm đến cô sao? Mãi mãi tránh những từ "Nhìn", "Nhìn", "Mù" sao? Thật xin lỗi, tôi làm không được! Ở trong mắt tôi, cô không có gì khác biệt so với những người bình thường khác, mù thì sao? Nhưng đó lại là lý do cô dùng để trốn tránh công việc và cuộc sống này, đừng hy vọng tôi sẽ là đồng lõa của cô, cô nghe rõ chưa?"
Kỷ Vân Vân sững người.
Những lời hắn nói rất thẳng thắn, thẳng thắn đến tàn nhẫn, nhưng trong cơn giận dữ đó, cô lại cảm giác như có một dòng nước ấm chảy sâu trong trái tim cô.
Cô không phải là người bình thường đã bao lâu rồi?
Bạn bè của mẹ thường thường ở trước mặt cô "Dùng chữ mù mắt" , sau đó lại hối hận vì đã lỡ lời, tiếp theo là cả phòng đều có vẻ lúng túng và lặng lẽ.
Vậy mà Vệ Tử Hiên. . . . . .
Kỷ Vân Vân hít một hơi thật sâu, không nhịn được đưa tay ra chạm vào người đàn ông trước mặt.
Hắn quả nhiên rất cao! Cô đứng thẳng người mới đến cằm của hắn.
Bờ vai của hắn rất rộng, lồng ngực rất dầy. . . . . . Kỷ Vân Vân thu tay về.
"Anh thật rất cao lớn."
"185cm, 75 kí lô." Trong giọng nói của hắn mang theo ý cườ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
76/4780