XtGem Forum catalog
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Ngoài Ý Muốn Đã Yêu Lại Rồi-full

Lượt xem :
Chúc các bạn đọc truyện online vui vẻ!
Tình trạng: Hoàn Thành
Tác giả: Nguyên Viện
Tên truyện: Ngoài Ý Muốn Đã Yêu Lại Rồi
Thể loại: Tiểu thuyết ngôn tình,truyện dài tập

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại


~~ Mở đầu ~~

Hôm qua là ngày kỉ niệm kết hôn 5 năm của cô…

Hôm nay, cô chuẩn bị lên máy bay đi xa. Trước khi rời khỏi phòng, cô lấy đơn ly hôn đã kí sẵn, đặt trên bàn trang điểm.

Kỳ thực, kết quả như vậy không ngoài ý muốn của cô. Cuộc hồn này là do cô cưỡng cầu mà có được. Cô ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần kết hôn, cô có thể có được anh, nghĩ rằng thời gian có thể thay đổi mọi thứ, anh sẽ chậm rãi yêu cô, mà không hận cô nữa…

Kết quả chứng minh — cô thua rồi…

Năm năm hôn nhân, cô chỉ có sự vắng vẻ, trào phúng, thái độ lạnh lùng vắng vẻ mỗi ngày của anh, nhìn anh dịu dàng ôm người yêu xuất hiện trên báo, trên tạp chí…

Phu nhân chính thức là cô bị mọi người nhìn bằng ánh mắt đồng tình, chê cười… Cô biết những người đó vẫn nói gì ở sau lưng cô.

Bọn họ nói… Cô xứng đáng! Đây là báo ứng! Cô cướp đi người yêu của người ta, không biết nhục nhã ép kết hôn. Khó trách bị đối xử như vậy.

Bọn họ đều nói đúng. Cô không phủ nhận điều đó. Cô biết anh có bạn gái đã luận đàm cưới gả. Nhưng cô vẫn thiết kế một cái bẫy, buộc anh phải cưới cô.

Cô thành công. Cô gả cho anh…

Ngày hôn lễ, cô vui vẻ sung sướng, cho dù không ai chúc phúc cho cô, cô cũng không đau lòng. Bởi vì… Cô gả cho anh…

Ngày đó, cô yêu anh đến si ngốc, yêu anh đến liều lĩnh…

Có hối hận không? Không, cô không hối hận…

Hôm qua là kỉ niệm ngày kết hôn, cô đã gả cho anh được năm năm.

Theo thường lệ, hằng năm cứ đến ngày kỉ niệm kết hôn, cô sẽ cho người hầu nghỉ một ngày. Cô tự mình làm một cái bánh ngọt thật ngon miệng, nấu toàn các món mà anh thích, mặc quần áo mới, trang điểm thật xinh đẹp, sau đó mỉm cười ngồi trước bàn ăn, chờ anh về.

Sau đó, chỉ chờ được một phòng cô đơn, đồ ăn nguội ngắt, bánh ngọt bị tan ra… Trước bàn ăn, chỉ có một mình cô đơn.

Cho dù khổ sở, cô cũng không cho phép mình khóc.

Đây là cuộc hôn nhân mà cô muốn, cho dù mọi người đều khuyên can, cô vẫn cố chấp. Cuối cùng, ngay cả người thân duy nhất của cô, anh trai yêu thương cô nhất, cũng không ủng hộ cô.

- Đào Tâm Nha, em là đồ ngốc! Em rõ ràng biết cậu ta yêu người khác, lại còn… Chết tiệt! Sau này em đừng có khóc lóc về nhà!

Khi anh trai biết cô gả cho anh, đã nổi giận đùng đùng mắng cô. Trong mắt là đau lòng, là phẫn nộ, là thất vọng vô cùng…

Nhưng cô lại bướng bỉnh không nghe, thậm chí còn nói với anh trai rằng, không đâu, anh ấy sẽ yêu cô, một ngày nào đó anh ấy nhất định sẽ yêu cô!

Trước sự cố chấp của cô, anh trai đành thất vọng rời đi. Mà cô vẫn đứng thẳng, nhìn thân ảnh anh trai rời đi, ngoan cố nghĩ rằng mình làm đúng.

Cô làm đúng! Cô thương anh, cô yêu anh như vậy, cho dù có liều lĩnh, cho dù có ti bỉ cũng phải có được anh!

Cô không khóc, làm sao cô có thể khóc được? Khóc, nghĩa là chấp nhận mình thua…

Không khóc, không thể khóc…

Mỗi năm khi đến ngày kỉ niệm kết hôn, cô vẫn tự nhủ rằng, Đào Tâm Nha, không thể khóc! Cô gả cho anh rồi, sớm muộn gì anh cũng sẽ yêu cô!

Tự lừa mình dối người…

Ngày kỉ niệm kết hôn năm năm, cô vẫn ngồi chờ bên bàn cơm, nhìn ngọn nến rạng rỡ lóe sáng trước mặt chậm rãi tắt dần…

Tiếng chuông vang lên. Mười hai hồi chuông nói cho cô biết, ngày kỉ niệm kết hôn năm năm đã qua rồi.

Cô mỉm cười, cắt lấy một miếng bánh ngọt ăn. Bơ hương dâu tây, ngọt ngào và chua chát, ấn sâu vào trong lòng…

Vì lấy lòng anh, cô bắt đầu học nấu ăn. Mỗi ngày cô đều nấu một bàn đồ ăn, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ mong. Nhưng anh vẫn chưa từng ăn qua…

Cô nhớ, ngày đầu tiên xuông bếp, cô bị dầu nóng bắn lên, bị con cá nhảy lên dọa đến, bị dao cắt làm ngón tay chảy máu… Nhưng cô vẫn cười, nghĩ rằng nấu đồ ăn cho anh, cho dù bị thương cô cũng cam chịu.

Thật ngốc!

Đào Tâm Nha mỉm cười, khóe miệng dính bơ, hay tay cùng quần áo đều dính đầy dầu mỡ. Nhìn bức ảnh trên vách tường, cô mỉm cười. Nước mắt nín nhịn bao năm, rốt cục cũng rơi xuống…

Đến lúc rồi. Hôn nhân ép buộc năm năm, cô không có được anh, anh không yêu cô, trái tim của anh vẫn ở bên cạnh người anh yêu nhất…

Cô thua, hoàn toàn thua rồi, lại không khiến người ta đồng tình một chút nào!

Bởi vì đây là cuộc hôn nhân do cô cưỡng ép mà có.

Cô cho bản thân năm năm. Cô thất bại. Như vậy, cũng nên buông tay…

Đau lòng, đau đớn, khổ sơ, nhưng thế thì sao? Cô thất bại, cô nên trả tự do lại cho anh. Thế giới của ba người… Không, luôn luôn chỉ có hai người! Là cô tự tiện xâm nhập vào giữa bọn họ, tách rời bọn họ, biến mình thành một kẻ xấu xí làm cho người ta oán hận.

Bây giờ, kẻ xấu xí này nên lui ra.

Cô trở về phòng. Căn phòng này luôn luôn chỉ có mình cô ngủ. Anh chưa bao giờ bước vào. Trong phòng chỉ có đồ dùng của cô, không có chút vết tích nào của nam chủ nhân.

Căn nhà này, luôn luôn chỉ có một nữ chủ nhân…

Đào Tâm Nha nhìn hành lý đã sớm thu dọn xong, nhìn đơn ly hôn mà cô đã kí, nước mắt tràn lan qua hai gò má. Nhưng cô vẫn mỉm cười.

Lấy nhẫn cưới trên ngón tay xuống. Viên kim cương tượng trưng cho sự vĩnh hằng như đang cười nhạo cô: những thứ do cô dùng tâm cơ đoạt lấy, vĩnh viễn cũng không phải là của cô.

Cô cười nhẹ nhàng, không chút lưu luyến đặt nhẫn cưới lên trên đơn li hôn.

Trời sáng, cô xách hành lý, trước khi người hầu chưa trở về, rời khỏi ngôi biệt thự đã sống từ sau khi cưới.

Cô bước lên máy bay, không phải là chạy trốn, mà do cô muốn đi xung quanh một chút. Lưu lạc cũng được, trục xuất cũng không sao. Cô chỉ muốn ở một mình, lại không nghĩ rằng đây là lúc cuối cùng của cuộc đời.

.*.

Nhìn đám người hoảng sợ thét chói tai trong cabin, Đào Tâm Nha vẫn thoải mái ngồi trên ghế, trong lòng bình tĩnh dị thường.

Thậm chí lúc này cô vẫn còn tâm trạng nghĩ, lúc anh nhìn thấy đơn ly hôn sẽ có biểu hiện gì? Sẽ vui vẻ sao? Lúc anh nghe tin cô rơi máy bay mà tử vong, lại có cảm giác như thế nào? Có thể cảm thấy khổ sở hay không?

Mặc kệ có hay không thì cũng đã kết thúc rồi…

Khoảnh khắc cô kí tên vào đơn ly hôn, cô đã quyết định sẽ không yêu anh nữa…

Đào Tâm Nha chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận áp khí mãnh liệt khi máy bay rơi xuống. Thoáng chốc, cô cảm thấy hô hấp khó khăn, màng tai đau nhức. Máu ấm áp tràn ngập khắp miệng mũi.

Cô vẫn mỉm cười. Cho dù trong mắt có lệ, cô cũng không cho nó rơi xuống.

Thực sự, cô đã trả lại tự do cho anh rồi…

Một trăm linh một ngày.

Kim đồng hồ vượt qua số mười hai, ngày lễ tình nhân đã trôi qua, mở món quà được đóng gói bằng giấy màu vàng ra, ăn hết chỗ sô cô la vốn muốn đưa cho anh, một miếng lại một miếng, vị cay đắng nồng đậm lan tỏa trong miệng. Kỳ lạ, vì sao lại đắng như vậy chứ? Rõ ràng đã bỏ rất nhiều đường mà……

.

.

.

“Reng reng reng –”

“Bộp!” Một bàn tay từ trong chăn bông chui ra, theo thói quen tìm đến chiếc đồng hồ báo thức đang kêu trên đầu giường, tắt bụp tiếng chuông chói tai.

Chiếc chăn bông được in những đóa hoa màu xanh biếc lại phập phồng trên giường, đôi chân nhỏ từ từ thu vào trong chăn, cô gái đang cuộn mình dưới chăn đó đang từ từ đi vào mộng đẹp, trên giường lại phục hồi yên tĩnh vốn có của nó… Mười phút nữa trôi qua, lần này, tiếng chuông báo thức từ điện thoại vang lên, một bàn tay lại từ trong chăn bông mò mẫm sờ đầu giường, vớ được cái di động, tắt bụp!

Một phút sau, một cái đầu với mái tóc bù xù mềm mại thò ra khỏi chăn bông.

“Bụp! Bụp! Bụp!” Ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, có vẻ như là dùng nắm đấm để đập.

“Tâm Tâm, dậy mau!” Cô gái đập cửa gọi một cách hung ác. Không còn cách nào khác, ai bảo người chủ căn phòng này rất bám chiếc giường cơ. “Có chịu tỉnh không thì bảo? Đừng ép tôi phải dựng cô dậy!”

“Có.” Thanh âm yếu ớt từ cái đầu bù xù mềm mại truyền ra. “Tớ tỉnh đây.”

Vén chăn bông ngồi dậy, nàng dụi dụi mắt, lại ngáp thêm một lần nữa.

“Cho cô mười phút, rồi mau ra đây ăn sáng.” Trước khi rời đi, cô gái còn hung tợn uy hiếp. “Mười phút không thấy cô ra thì đích thân tôi sẽ xử lý bữa sáng của cô, từ nay về sau đừng mơ tưởng tôi giúp cô chuẩn bị bữa sáng nữa!”

Sau đó, là tiếng dép lê loẹt quẹt xa dần.

Biết Nia nói được thì làm được – và ít nhất sẽ thực thi trong vòng một tuần liền – người ở trên giường rốt cục cũng rời khỏi cái ổ ấm áp, đi đôi dép lông mềm mại hình gấu mèo, mái tóc xõa tung rối bời, giống như một u hồn lướt đến phòng tắm.

Đứng trước bồn rửa tay, cô bóp tuýp kem đánh răng, đôi mắt vẫn còn tia buồn ngủ mở ra, nhìn khuôn mặt đang phản chiếu trên kính.

Một mái tóc xoăn xõa tung, màu tóc không phải là màu đen tuyền, mà lại nhẹ nhàng ánh hạt dẻ, đuôi tóc uốn về phía trong người tạo thành từng lọn có độ cong đáng yêu, giống một cánh hoa tròn tròn. [Thiên: Tròn tròn kìa =)); Trà: ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới đâu ;))">

Cô có một khuôn mặt mịn màng đậm chất trẻ con, lại thêm đôi mắt to linh hoạt, dưới chóp mũi xinh xắn là đôi môi hồng nhuận, lúc cười rộ lên bên má sẽ có lúm đồng tiền cực sâu, trông vô cùng ngọt ngào.

Đây rõ ràng không phải là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng bù lại được cái rất rất đáng yêu, hơn nữa lại không cao đến 1m60. Tại đất nước Scotland này, chỉ sợ ngay cả học sinh tiểu học cũng cao bằng hoặc hơn cô. Mà cô lại là người phương Đông, bộ dạng bé bỏng lung linh, nhìn kiểu nào cũng không giống một cô gái 20 tuổi mà giống một con búp bê xinh xắn hơn.

Cô, tên là Đào Tâm Nha.

Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, đã hai năm, vậy mà với khuôn mặt này, cô vẫn cảm thấy có chút xa lạ.

Trong trí nhớ của cô, một mái tóc lượn sóng đen nhánh, dáng người nóng bỏng quyến rũ, khuôn mặt thanh tú mang dòng máu lai, cùng một đôi mắt xanh lam như đá quý.

Người trong kí ức của cô cũng tên là Đào Tâm Nha. Hai người có cùng một cái tên, nhưng lại có ngoại hình vô cùng khác biệt.

Cô chính là người đã chiếm lấy thân thể của cô gái cùng tên Đào Tâm Nha.

Sau một lần rơi máy bay, lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình không chết, lại thành một một cô bé phương Đông mười tám tuổi – một cô bé có cha mẹ khi đi du lịch đã gặp tai nạn xe cộ, đều đã tử vong. Cô bé này chỉ bị hôn mê ba ngày, nhưng khi tỉnh lại, đã mang một linh hồn khác.

Đối với sự việc kì quái này, Đào Tâm Nha khiếp sợ, cô không hề biết tại sao linh hồn mình lại nhập vào thân thể cô gái này, là do thời điểm rớt máy bay và tai nạn xe cộ trùng nhau, hay là do các cô có tên giống nhau?

Cô đương nhiên không thể tìm thấy đáp án cho cái sự kì dị này, nhưng đã chết một lần, kí ức cố chấp giờ chỉ như giấc mơ, làm cho cô cảm thấy thật nực cười.

Ông trời đã khiến cô sống lại một lần, khiến cô rũ bỏ được những sự việc đau khổ, vậy hãy quên Đào Tâm Nha của kiếp trước đi! Từ nay về sau, cô sẽ sống tốt thay cho cô bé kia.

Ban đầu, cô không rõ thân thế của thân thể này, rồi sau đó qua lời của người khác mới biết được, gia đình họ Đào đến từ Đài Loan – đối với hòn đảo châu Á xa xôi này, cô cũng không lạ gì nữa. Ở kiếp trước, khi cô 5 tuổi, mẹ đã mất tại Đài Loan, vậy nên hàng năm cứ đến ngày giỗ của mẹ, cô cũng sẽ đến Đài Loan thăm mộ mẹ.

Gia đình họ Đào ở Scotland chỉ thuộc tầng lớp nhân viên lao động thấp kém, nhưng do tai nạn xe cộ nên được bồi thường rất nhiều, hơn nữa lại thêm tiền bảo hiểm, Đào Tâm Nha bỗng nhiên trở nên giàu có, cũng tự nhiên có rất nhiều người “thân thích” đến hỏi thăm.

Đối mặt với tình hình này cô không rối loạn chút nào. Năm cô mười lăm tuổi, cha qua đời, cũng có một đống thân thích nhảy ra, nói là muốn chăm sóc cho cô và anh trai. Khi đó là người anh trai lớn hơn cô năm tuổi bảo vệ cô, đuổi hết đống thân thích này đi, sau đó ôm lấy cô, tự hứa với mình rằng, cho dù cha không còn trên thế gian này, cũng còn có người anh trai này này chăm sóc cô, bảo hộ cô.

Nhưng cuối cùng, chính cô lại làm cho anh trai yêu thương nhất thất vọng. Cô cố chấp theo đuổi tình yêu, khiến cho mọi người đều thống khổ vì cô.

Sau khi sống lại, đối mặt với sự rình rập t
123 ... 17>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
135/135