Tiểu thuyết Nam Thần Biến Thành Cún-full
Lượt xem : |
nằm lại xuống giường.
***
Lúc Tô Tiểu Đường xách theo túi lớn túi nhỏ trở về đã là buổi trưa.
Xa xa Phương Cảnh Thâm chợt nghe thấy tiếng bước chân của cô, lỗ tai run một cái nhảy xuống giường. Một giấc ngủ mấy giờ đồng hồ cũng đủ để anh hồi phục tinh lực.
"Anh tỉnh rồi à, không ngủ thêm chút nữa sao?" Tô Tiểu Đường lấy ra một cái IPAD, anh không nói được có thể gõ chữ vào đây, "Cái này cho anh dùng, lúc anh nói chuyện sẽ thuận tiện hơn. Được rồi, tôi có mua vài bộ đồ dành cho cún, anh muốn mặc không?"
Phương Cảnh Thâm trầm mặc trong chốc lát, sau đó gật đầu.
Vì vậy Tô Tiểu Đường giúp anh mang quần áo mặc vào.
Nhìn qua... trông thật mập mạp.
Haiz, động vật cũng giống như chồng vậy, mặc quần áo cũng phải chọn size cho phù hợp với dáng người.
Phương Cảnh Thâm lắc lư thân thể, duỗi chân ra, sau đó gõ lên IPAD: [Giúp tôi cởi ra">
"A... Thật sự có cảm giác không thoải mái sao? Thịt Viên cũng không thích tôi mặc cho nó những thứ này!" Tô Tiểu Đường không thể làm gì khác hơn là lại giúp anh cởi ra.
Ý nghĩ muốn đùa kiểu này quả thật quá khó chấp nhận, mỗi lần nó tình nguyện cũng làm cho cô bị trầy tay (bị móng vuốt cào).
Trừ thứ đó ra Tô Tiểu Đường còn mua khăn lông, bàn chải đánh răng mới và một ít đồ dùng hàng ngày.
Chỉ chốc lát sau có người gõ cửa, kotatsu (chiếc bàn lò sưởi) và tatami (nệm trải sàn) cô vừa mới mua được mang đến. Đều là đồ gia dụng kiểu Nhật, rất thấp, như vậy anh không cần lúc nào cũng phải nhảy từ trên giường xuống.
Cô không biết đến lúc nào thì anh mới quay lại hình dáng ban đầu được, có thể là ngày mai, cũng có thể một giây sau... Nhưng cô vẫn mua. Những chuyện kích động vì anh mà muốn làm thật sự không thể nào khống chế được.
***
Đến buổi tối, Tô Tiểu Đường hầu hạ người nào đó đánh răng, lại nhúng nửa cái khăn ướt lau qua mặt anh một lần, sau cùng vô cùng cung kính ôm anh đến bên giường.
Đang chuẩn bị xoay người rời đi, ống tay áo bị một cái chân trước đè xuống, phía sau truyền đến một giọng nam rõ ràng: [Cô đi đâu.">
Người biến thành cún đã là lạ, cún còn biết mở miệng nói chuyện? Phương Cảnh Thâm biến thành cún, sau này có khi nào lại biến thành yêu tinh không? Thế giới này còn có chuyện gì hoang đường hơn nữa đây?
Tô Tiểu Đường sợ đến mặt không còn giọt máu, một lúc lâu mới dám xoay người, sau đó mới phát hiện bản thân sợ chuyện không đâu, chỉ là do Phương Cảnh Thâm dùng một phần mềm (software) gõ chữ lại có thể phát ra tiếng trên IPAD mà thôi...
"Tôi đi ra sofa ở phòng khách ngủ."
[Tôi đi."> Phương Cảnh Thâm "Nói" .
Tô Tiểu Đường vừa nghe xong vội vàng xua tay, "Không nên không nên, sao có thể để anh ngủ ở sofa, sofa cứng như thế, hơn nữa phòng khách không có điều hòa..."
[Hiện tại tôi chỉ là một con cún.">
Bởi vì câu này... Tô Tiểu Đường ho khan một cái, "Nhưng linh hồn của anh thì không phải, sao tôi có thể đối xử với anh như một cún được, hơn nữa đây chỉ là tạm thời, nhất định anh sẽ trở lại hình dáng ban đầu nhanh thôi..."
[Tô Tiểu Đường, cô có nghĩ đến chưa, có thể cả đời này tôi sẽ mãi như vậy.">
Phản ứng đầu tiên trong đầu Tô Tiểu Đường chính là "Tôi đây sẽ chăm sóc anh cả đời", nhưng bởi vì cái miệng không biết lựa lời nói của cô mà phải nhận lấy hình phạt hết sức thảm khốc, cô phải mang những lời này ép ngược trở lại.
Tuy rằng Phương Cảnh Thâm bây giờ đang mang hình dáng của một chú cún, nhưng dù sao linh hồn cũng là của một người đàn ông, không thể nào để phụ nữ ngủ trên sofa, còn bản thân lại ngủ trên giường.
Sau cùng Tô Tiểu Đường đành phải xếp chiếc giường trong phòng ngủ lại thành hai lớp, tạm thời để một ít chăn đệm xuống đất cho Phương Cảnh Thâm ngủ tạm một đêm.
Để nam thần ngủ trên đất khiến cho cô mất ngủ cả đêm, hai ba giờ sáng núp trong chăn sờ soạng tìm kiếm chiếc điện thoại di động đặt trong ổ chó, à không, là sofa.
Cái sofa này trông qua có vẻ rất tốt, thế nhưng nằm chung một ổ với Thịt Viên nhìn thế nào cũng thấy giống nó thế này? Không nên không nên, nhìn những thứ khác, nhìn tới nhìn lui xem có xứng với nam thần hay không, cô muốn mua thêm một chiếc giường, thế nhưng không thể đặt vào trong nhà được.
"Tôi đi, nam thần sao có thể ngủ ở nơi tầm thường thế này được, không được, thế này cũng không được, thật là buồn..."
Đang nắm tóc, nệm bên cạnh đột nhiên lệch về một bên, lõm xuống, cả chiếc giường đều rung động, Tô Tiểu Đường quay đầu nhìn lại, liền thấy Phương Cảnh Thâm không biết đã tỉnh từ lúc nào, còn nhảy lên giường, đang dùng đôi mắt xanh đen nhìn mình.
Chương 5
Vẻ mặt Tô Tiểu Đường tỏ ra áy náy, "Xin lỗi, có phải tôi làm phiền giấc ngủ của anh không?"
Phương Cảnh Thâm dùng mõm ngậm lấy IPAD rồi đưa đến trước chân cô, cô bước gần lại nhìn, trên màn hình là một cái ghế bành, một cái ổ tròn trịa, thoạt nhìn rất mềm rất thoải mái, hoa văn hình quả dâu tây màu hồng.
"A, anh bảo tôi mua cái này?" Cô có chút khó hiểu hỏi.
Phương Cảnh Thâm gật đầu, sau đó mang cái dáng béo tròn nhảy xuống đất tiếp tục ngủ.
Tuy rằng không hiểu tại sao Phương Cảnh Thâm lựa chọn như vậy...phong cách của con gái, nhưng nếu là thứ anh chọn, cô cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều.
Tô Tiểu Đường lên mạng đặt hàng, cuối cùng cũng có thể yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Tô Tiểu Đường nhắc đến việc đi mua một chiếc Audi ở cửa hàng 4S*, rốt cục Phương Cảnh Thâm không nhịn được nữa.
* Cửa hàng 4S: một loại hình thức kinh doanh đặc biệt của các salon ô tô, bao gồm: sửa chữa và bán hàng (sale), linh kiện (Sparepart), phục vụ sau bán hàng (service), thông tin phản hồi (survey).
[ Cô muốn “bao nuôi” tôi sao? ">
Tô Tiểu Đường vô cùng sợ hãi, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, "Không, không phải... Tôi... Tôi đã định mua xe lâu rồi, cái IPAD hôm qua cũng là đã chuẩn bị tiền mua từ trước, chỉ là lười ra khỏi nhà, hôm qua đúng lúc thuận đường nên mua luôn, sau đó mới đưa cho anh dùng tạm, đồ dùng kiểu Nhật và những thứ khác cũng là những vật dụng mà tôi ưa thích, nhất là cái kotatsu, thật sự rất thích hợp với người lười biếng suốt ngày ở nhà như tôi..."
Trong bảy năm qua, cô đều chỉ có thể đứng trong bóng tối, ở xa xa nhìn anh. Cô biết tình cảm của cô đối với anh mà nói chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, anh cũng không có nghĩa vụ phải đáp trả lại sự tình yêu thầm lặng của cô, nói là yêu đến chết đi sống lại, thế nhưng cô lại chưa bao giờ vì anh mà làm chuyện gì? Không có gì cả...
Thật vất vả mới có cơ hội như vậy, cô chỉ hận không thể mang tất cả những thứ của mình lấy ra cho anh...
Cô chỉ xem mỗi giây phút ở cạnh anh đều là giây phút cuối cùng thế thôi.
"Còn cái sofa kia thật ra thì để cho bản thân tôi dùng mà thôi... Những thứ này cũng chỉ là... Chỉ là đúng dịp mà thôi, tôi không có ý gì khác, anh đừng bao giờ hiểu lầm..."
Chuyện này hoàn toàn đúng là “không đánh đã khai, càng tô càng đen”, Tô Tiểu Đường càng nói thanh âm càng nhỏ, sau cùng thật sự không giải thích nổi nữa, hít sâu một hơi, sau đó chăm chú nhìn anh như hạ quyết tâm, "Anh yên tâm, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, bây giờ tôi đã không còn thích anh nữa, làm những chuyện này là bởi vì trong lòng cảm thấy hỗ thẹn muốn bù đắp cho anh mà thôi, dù sao anh biến thành như vậy cũng có một phần liên quan đến tôi."
Cô cũng không hy vọng bị Phương Cảnh Thâm hiểu lầm rằng mình biến thái, ngay cả khi anh biến thành cún cũng không buông tha hay gì gì đó, thật sự điên cuồng mất lý trí.
Phương Cảnh Thâm nói ra câu đó chỉ là do thuận miệng nên đùa một tí thôi, không ngờ khiến cô phản ứng mạnh đến vậy, thậm chí ngay lập tức nói không thích mình như vậy, rõ ràng không lâu trước đó đã từng nói "Thích", không thích thật sao... Không biết tại sao, trong lòng lại có cảm giác khó chịu không giải thích được, nhưng không biểu hiện ra mặt, đương nhiên, vì anh bây giờ đang trong hình dạng cún nên muốn biểu hiện tâm tình ẩn giấu tận đáy lòng ra mặt cũng khó mà làm được.
***
Tô Tiểu Đường trực tiếp lái xe từ cửa hàng 4S đến bệnh viện. Vì bệnh viện không cho dắt thú cưng vào, vậy nên cô lén đi cửa sau như kế hoạch đã định sẵn trước đó, thật tốt khi trước đây Phương Cảnh Thâm làm việc ở nơi này, rất quen thuộc với nơi đây.
Phương Cảnh Thâm nhìn chính mình đang nằm trên giường bệnh, trong lòng nhiều cảm xúc đang xen vào nhau, không thể nào ngờ được chuyện phản nhân loại, phản khoa học này lại xảy ra với mình.
Máy móc, thiết bị đặt bên giường bệnh thể hiện mọi chỉ số sinh lí của anh đều rất bình thường, anh đi đến gần cơ thể của bản thân, không có bất cứ cảm nhận gì về việc linh hồn đang trở lại thân thể, nếu linh hồn của chính mình nhập vào thân xác của con cún này, vậy linh hồn của con cún đã lưu lạc đến nơi nào rồi? Lẽ nào trong thân thể của mình?
May là mình bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu không phải vậy, thật sự chuyện cún nhập vào thân sẽ bị mang ra làm trò cười hoặc bị nói là người bệnh thần kinh có thể bị đưa vào bệnh viện tâm thần .
Đời này thuận buồm xuôi gió rất ít khi gặp phải trở ngại, lại không ngờ rằng sinh mệnh lại bị một quả bom nguyên tử giáng xuống, hủy diệt cả mạng sống của anh, thật sự càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống người (chó) hết hy vọng...
"Phương Cảnh Thâm, anh đừng cứ mãi để chuyện này trong lòng, chờ một thời gian, chúng ta hãy chờ một thời gian được không? Nếu có thể quay trở lại, sẽ nhanh chóng trở lại được thôi, sau này mỗi ngày chúng ta đều đến thử một lần..."
Chân tay Tô Tiểu Đường luống cuống an ủi anh, cô biết mình nói vậy thật sự quá tàn nhẫn, trước mắt trở nên nhợt nhạt, vô lực, thật sự hận không thể biến mình thành cún để chăm sóc anh.
Phương Cảnh Thâm lắc đầu ý muốn nói với cô rằng mình không sao, sau đó xoay người bước chân rời khỏi, bóng lưng béo tròn để lộ ra vài phần hiu quạnh.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Tô Tiểu Đường thấy một bóng người quen thuộc từ phía trước đi về hướng này.
"Phương tiên sinh..."
Phương Cảnh Xán thấy cô, trong con ngươi hiện lên một tia sáng lạ thường, "Là bạn Tô phải không, đến đây xem anh trai tôi?"
"Ừ." Tô Tiểu Đường gật đầu.
Phương Cảnh Xán cười híp mắt cúi đầu nhìn Thịt Viên đang đứng bên cạnh Tô Tiểu Đường, "Ôi? Đây là... Có phải con cún hôm đó không?"
"À... Đúng vậy, xin lỗi, vì nó quá ồn ào, thật lo lắng nếu để nó ở nhà một mình, vậy nên tôi mới mang nó đi theo..."
Phương Cảnh Xán vén tay áo lên sờ phần thịt trên mặt nó, vừa vân vê vừa hưng phấn nói: "Ôi chao thật sự đáng yêu chết mất, tôi cũng rất thích nuôi cún, chỉ tiếc bình thường bận quá không có thời gian để nuôi..."
Vẻ mặt Tô Tiểu Đường co quắp nhìn Phương Cảnh Thâm bị em trai mình dùng “móng vuốt” vuốt ve.
Trên dưới toàn thân của Phương Cảnh Thâm hết lần này đến lần khác đều bị sờ mó, rốt cục không thể nhịn được nữa cố gắng thoát khỏi bàn tay của Phương Cảnh Xán, nhe răng gầm gừ với cậu ta, đáng tiếc Phương Cảnh Xán hoàn toàn không hề tỏ ra kiêng dè gì với hành động này của nó, trái lại cười càng vui vẻ hơn, bởi vì biểu cảm vốn có lực sát thương đó lại do một con chó xù như Thịt Viên thể hiện, hoàn toàn bị phản tác dụng.
Tô Tiểu Đường nhanh chóng tiến lên giải vây, mang Phương Cảnh Thâm bảo vệ ở phía sau, "Cậu đừng trêu chọc nó, tính tình của tên nhóc này rất thất thường, cắn cậu thì không hay lắm đâu..."
Nhìn lông cún của Phương Cảnh Thâm bị vân vê đến bù xù thảm thương không nỡ nhìn, Tô Tiểu Đường thật sự dở khóc dở cười, anh trai mình bị hôn mê nằm trên giường bệnh thế kia, cậu ta còn có tâm trạng đi ghẹo cún.
Phương Cảnh Thâm rất ít khi kể chuyện gia đình, cho đến bây giờ cô cũng không biết anh còn có một cậu em trai, vậy nên không biết cậu em trai này ngày thường quan hệ với anh thế nào, trông có vẻ cũng không quan tâm lắm.
"Phương Cảnh Thâm lúc nào mới có thể tỉnh lại? Bác sĩ nói thế nào?" Vẻ mặt Tô Tiểu Đường tỏ ra lo lắng.
Phương Cảnh Xán không trả lời, đột nhiên hỏi ngược lại: "Cô ăn gì chưa?"
Tô Tiểu Đường ngẩn người, "Hả, vẫn chưa, sao thế?"
"Tôi cũng vậy, đúng lúc hay là cùng nhau ăn cơm tối đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Phương Cảnh Xán đề nghị.
Bởi vì liên quan đến Phương Cảnh Thâm, Tô Tiểu Đường không nghĩ nhiều đồng ý ngay, ống quần chợt bị một cái chân kéo lại, mới nhớ đến còn có Phương Cảnh Thâm.
Không đợi cô mở miệng, Phương Cảnh Xán liền cười nói: "Chúng ta đi tìm quán ăn nhỏ ven đường nào đó ăn tạm chút gì đi, mang theo nó cũng không sao."
Phương Cảnh Thâm để IPAD trong túi xách của Tô Tiểu Đ
***
Lúc Tô Tiểu Đường xách theo túi lớn túi nhỏ trở về đã là buổi trưa.
Xa xa Phương Cảnh Thâm chợt nghe thấy tiếng bước chân của cô, lỗ tai run một cái nhảy xuống giường. Một giấc ngủ mấy giờ đồng hồ cũng đủ để anh hồi phục tinh lực.
"Anh tỉnh rồi à, không ngủ thêm chút nữa sao?" Tô Tiểu Đường lấy ra một cái IPAD, anh không nói được có thể gõ chữ vào đây, "Cái này cho anh dùng, lúc anh nói chuyện sẽ thuận tiện hơn. Được rồi, tôi có mua vài bộ đồ dành cho cún, anh muốn mặc không?"
Phương Cảnh Thâm trầm mặc trong chốc lát, sau đó gật đầu.
Vì vậy Tô Tiểu Đường giúp anh mang quần áo mặc vào.
Nhìn qua... trông thật mập mạp.
Haiz, động vật cũng giống như chồng vậy, mặc quần áo cũng phải chọn size cho phù hợp với dáng người.
Phương Cảnh Thâm lắc lư thân thể, duỗi chân ra, sau đó gõ lên IPAD: [Giúp tôi cởi ra">
"A... Thật sự có cảm giác không thoải mái sao? Thịt Viên cũng không thích tôi mặc cho nó những thứ này!" Tô Tiểu Đường không thể làm gì khác hơn là lại giúp anh cởi ra.
Ý nghĩ muốn đùa kiểu này quả thật quá khó chấp nhận, mỗi lần nó tình nguyện cũng làm cho cô bị trầy tay (bị móng vuốt cào).
Trừ thứ đó ra Tô Tiểu Đường còn mua khăn lông, bàn chải đánh răng mới và một ít đồ dùng hàng ngày.
Chỉ chốc lát sau có người gõ cửa, kotatsu (chiếc bàn lò sưởi) và tatami (nệm trải sàn) cô vừa mới mua được mang đến. Đều là đồ gia dụng kiểu Nhật, rất thấp, như vậy anh không cần lúc nào cũng phải nhảy từ trên giường xuống.
Cô không biết đến lúc nào thì anh mới quay lại hình dáng ban đầu được, có thể là ngày mai, cũng có thể một giây sau... Nhưng cô vẫn mua. Những chuyện kích động vì anh mà muốn làm thật sự không thể nào khống chế được.
***
Đến buổi tối, Tô Tiểu Đường hầu hạ người nào đó đánh răng, lại nhúng nửa cái khăn ướt lau qua mặt anh một lần, sau cùng vô cùng cung kính ôm anh đến bên giường.
Đang chuẩn bị xoay người rời đi, ống tay áo bị một cái chân trước đè xuống, phía sau truyền đến một giọng nam rõ ràng: [Cô đi đâu.">
Người biến thành cún đã là lạ, cún còn biết mở miệng nói chuyện? Phương Cảnh Thâm biến thành cún, sau này có khi nào lại biến thành yêu tinh không? Thế giới này còn có chuyện gì hoang đường hơn nữa đây?
Tô Tiểu Đường sợ đến mặt không còn giọt máu, một lúc lâu mới dám xoay người, sau đó mới phát hiện bản thân sợ chuyện không đâu, chỉ là do Phương Cảnh Thâm dùng một phần mềm (software) gõ chữ lại có thể phát ra tiếng trên IPAD mà thôi...
"Tôi đi ra sofa ở phòng khách ngủ."
[Tôi đi."> Phương Cảnh Thâm "Nói" .
Tô Tiểu Đường vừa nghe xong vội vàng xua tay, "Không nên không nên, sao có thể để anh ngủ ở sofa, sofa cứng như thế, hơn nữa phòng khách không có điều hòa..."
[Hiện tại tôi chỉ là một con cún.">
Bởi vì câu này... Tô Tiểu Đường ho khan một cái, "Nhưng linh hồn của anh thì không phải, sao tôi có thể đối xử với anh như một cún được, hơn nữa đây chỉ là tạm thời, nhất định anh sẽ trở lại hình dáng ban đầu nhanh thôi..."
[Tô Tiểu Đường, cô có nghĩ đến chưa, có thể cả đời này tôi sẽ mãi như vậy.">
Phản ứng đầu tiên trong đầu Tô Tiểu Đường chính là "Tôi đây sẽ chăm sóc anh cả đời", nhưng bởi vì cái miệng không biết lựa lời nói của cô mà phải nhận lấy hình phạt hết sức thảm khốc, cô phải mang những lời này ép ngược trở lại.
Tuy rằng Phương Cảnh Thâm bây giờ đang mang hình dáng của một chú cún, nhưng dù sao linh hồn cũng là của một người đàn ông, không thể nào để phụ nữ ngủ trên sofa, còn bản thân lại ngủ trên giường.
Sau cùng Tô Tiểu Đường đành phải xếp chiếc giường trong phòng ngủ lại thành hai lớp, tạm thời để một ít chăn đệm xuống đất cho Phương Cảnh Thâm ngủ tạm một đêm.
Để nam thần ngủ trên đất khiến cho cô mất ngủ cả đêm, hai ba giờ sáng núp trong chăn sờ soạng tìm kiếm chiếc điện thoại di động đặt trong ổ chó, à không, là sofa.
Cái sofa này trông qua có vẻ rất tốt, thế nhưng nằm chung một ổ với Thịt Viên nhìn thế nào cũng thấy giống nó thế này? Không nên không nên, nhìn những thứ khác, nhìn tới nhìn lui xem có xứng với nam thần hay không, cô muốn mua thêm một chiếc giường, thế nhưng không thể đặt vào trong nhà được.
"Tôi đi, nam thần sao có thể ngủ ở nơi tầm thường thế này được, không được, thế này cũng không được, thật là buồn..."
Đang nắm tóc, nệm bên cạnh đột nhiên lệch về một bên, lõm xuống, cả chiếc giường đều rung động, Tô Tiểu Đường quay đầu nhìn lại, liền thấy Phương Cảnh Thâm không biết đã tỉnh từ lúc nào, còn nhảy lên giường, đang dùng đôi mắt xanh đen nhìn mình.
Chương 5
Vẻ mặt Tô Tiểu Đường tỏ ra áy náy, "Xin lỗi, có phải tôi làm phiền giấc ngủ của anh không?"
Phương Cảnh Thâm dùng mõm ngậm lấy IPAD rồi đưa đến trước chân cô, cô bước gần lại nhìn, trên màn hình là một cái ghế bành, một cái ổ tròn trịa, thoạt nhìn rất mềm rất thoải mái, hoa văn hình quả dâu tây màu hồng.
"A, anh bảo tôi mua cái này?" Cô có chút khó hiểu hỏi.
Phương Cảnh Thâm gật đầu, sau đó mang cái dáng béo tròn nhảy xuống đất tiếp tục ngủ.
Tuy rằng không hiểu tại sao Phương Cảnh Thâm lựa chọn như vậy...phong cách của con gái, nhưng nếu là thứ anh chọn, cô cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều.
Tô Tiểu Đường lên mạng đặt hàng, cuối cùng cũng có thể yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Tô Tiểu Đường nhắc đến việc đi mua một chiếc Audi ở cửa hàng 4S*, rốt cục Phương Cảnh Thâm không nhịn được nữa.
* Cửa hàng 4S: một loại hình thức kinh doanh đặc biệt của các salon ô tô, bao gồm: sửa chữa và bán hàng (sale), linh kiện (Sparepart), phục vụ sau bán hàng (service), thông tin phản hồi (survey).
[ Cô muốn “bao nuôi” tôi sao? ">
Tô Tiểu Đường vô cùng sợ hãi, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, "Không, không phải... Tôi... Tôi đã định mua xe lâu rồi, cái IPAD hôm qua cũng là đã chuẩn bị tiền mua từ trước, chỉ là lười ra khỏi nhà, hôm qua đúng lúc thuận đường nên mua luôn, sau đó mới đưa cho anh dùng tạm, đồ dùng kiểu Nhật và những thứ khác cũng là những vật dụng mà tôi ưa thích, nhất là cái kotatsu, thật sự rất thích hợp với người lười biếng suốt ngày ở nhà như tôi..."
Trong bảy năm qua, cô đều chỉ có thể đứng trong bóng tối, ở xa xa nhìn anh. Cô biết tình cảm của cô đối với anh mà nói chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, anh cũng không có nghĩa vụ phải đáp trả lại sự tình yêu thầm lặng của cô, nói là yêu đến chết đi sống lại, thế nhưng cô lại chưa bao giờ vì anh mà làm chuyện gì? Không có gì cả...
Thật vất vả mới có cơ hội như vậy, cô chỉ hận không thể mang tất cả những thứ của mình lấy ra cho anh...
Cô chỉ xem mỗi giây phút ở cạnh anh đều là giây phút cuối cùng thế thôi.
"Còn cái sofa kia thật ra thì để cho bản thân tôi dùng mà thôi... Những thứ này cũng chỉ là... Chỉ là đúng dịp mà thôi, tôi không có ý gì khác, anh đừng bao giờ hiểu lầm..."
Chuyện này hoàn toàn đúng là “không đánh đã khai, càng tô càng đen”, Tô Tiểu Đường càng nói thanh âm càng nhỏ, sau cùng thật sự không giải thích nổi nữa, hít sâu một hơi, sau đó chăm chú nhìn anh như hạ quyết tâm, "Anh yên tâm, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, bây giờ tôi đã không còn thích anh nữa, làm những chuyện này là bởi vì trong lòng cảm thấy hỗ thẹn muốn bù đắp cho anh mà thôi, dù sao anh biến thành như vậy cũng có một phần liên quan đến tôi."
Cô cũng không hy vọng bị Phương Cảnh Thâm hiểu lầm rằng mình biến thái, ngay cả khi anh biến thành cún cũng không buông tha hay gì gì đó, thật sự điên cuồng mất lý trí.
Phương Cảnh Thâm nói ra câu đó chỉ là do thuận miệng nên đùa một tí thôi, không ngờ khiến cô phản ứng mạnh đến vậy, thậm chí ngay lập tức nói không thích mình như vậy, rõ ràng không lâu trước đó đã từng nói "Thích", không thích thật sao... Không biết tại sao, trong lòng lại có cảm giác khó chịu không giải thích được, nhưng không biểu hiện ra mặt, đương nhiên, vì anh bây giờ đang trong hình dạng cún nên muốn biểu hiện tâm tình ẩn giấu tận đáy lòng ra mặt cũng khó mà làm được.
***
Tô Tiểu Đường trực tiếp lái xe từ cửa hàng 4S đến bệnh viện. Vì bệnh viện không cho dắt thú cưng vào, vậy nên cô lén đi cửa sau như kế hoạch đã định sẵn trước đó, thật tốt khi trước đây Phương Cảnh Thâm làm việc ở nơi này, rất quen thuộc với nơi đây.
Phương Cảnh Thâm nhìn chính mình đang nằm trên giường bệnh, trong lòng nhiều cảm xúc đang xen vào nhau, không thể nào ngờ được chuyện phản nhân loại, phản khoa học này lại xảy ra với mình.
Máy móc, thiết bị đặt bên giường bệnh thể hiện mọi chỉ số sinh lí của anh đều rất bình thường, anh đi đến gần cơ thể của bản thân, không có bất cứ cảm nhận gì về việc linh hồn đang trở lại thân thể, nếu linh hồn của chính mình nhập vào thân xác của con cún này, vậy linh hồn của con cún đã lưu lạc đến nơi nào rồi? Lẽ nào trong thân thể của mình?
May là mình bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu không phải vậy, thật sự chuyện cún nhập vào thân sẽ bị mang ra làm trò cười hoặc bị nói là người bệnh thần kinh có thể bị đưa vào bệnh viện tâm thần .
Đời này thuận buồm xuôi gió rất ít khi gặp phải trở ngại, lại không ngờ rằng sinh mệnh lại bị một quả bom nguyên tử giáng xuống, hủy diệt cả mạng sống của anh, thật sự càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống người (chó) hết hy vọng...
"Phương Cảnh Thâm, anh đừng cứ mãi để chuyện này trong lòng, chờ một thời gian, chúng ta hãy chờ một thời gian được không? Nếu có thể quay trở lại, sẽ nhanh chóng trở lại được thôi, sau này mỗi ngày chúng ta đều đến thử một lần..."
Chân tay Tô Tiểu Đường luống cuống an ủi anh, cô biết mình nói vậy thật sự quá tàn nhẫn, trước mắt trở nên nhợt nhạt, vô lực, thật sự hận không thể biến mình thành cún để chăm sóc anh.
Phương Cảnh Thâm lắc đầu ý muốn nói với cô rằng mình không sao, sau đó xoay người bước chân rời khỏi, bóng lưng béo tròn để lộ ra vài phần hiu quạnh.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Tô Tiểu Đường thấy một bóng người quen thuộc từ phía trước đi về hướng này.
"Phương tiên sinh..."
Phương Cảnh Xán thấy cô, trong con ngươi hiện lên một tia sáng lạ thường, "Là bạn Tô phải không, đến đây xem anh trai tôi?"
"Ừ." Tô Tiểu Đường gật đầu.
Phương Cảnh Xán cười híp mắt cúi đầu nhìn Thịt Viên đang đứng bên cạnh Tô Tiểu Đường, "Ôi? Đây là... Có phải con cún hôm đó không?"
"À... Đúng vậy, xin lỗi, vì nó quá ồn ào, thật lo lắng nếu để nó ở nhà một mình, vậy nên tôi mới mang nó đi theo..."
Phương Cảnh Xán vén tay áo lên sờ phần thịt trên mặt nó, vừa vân vê vừa hưng phấn nói: "Ôi chao thật sự đáng yêu chết mất, tôi cũng rất thích nuôi cún, chỉ tiếc bình thường bận quá không có thời gian để nuôi..."
Vẻ mặt Tô Tiểu Đường co quắp nhìn Phương Cảnh Thâm bị em trai mình dùng “móng vuốt” vuốt ve.
Trên dưới toàn thân của Phương Cảnh Thâm hết lần này đến lần khác đều bị sờ mó, rốt cục không thể nhịn được nữa cố gắng thoát khỏi bàn tay của Phương Cảnh Xán, nhe răng gầm gừ với cậu ta, đáng tiếc Phương Cảnh Xán hoàn toàn không hề tỏ ra kiêng dè gì với hành động này của nó, trái lại cười càng vui vẻ hơn, bởi vì biểu cảm vốn có lực sát thương đó lại do một con chó xù như Thịt Viên thể hiện, hoàn toàn bị phản tác dụng.
Tô Tiểu Đường nhanh chóng tiến lên giải vây, mang Phương Cảnh Thâm bảo vệ ở phía sau, "Cậu đừng trêu chọc nó, tính tình của tên nhóc này rất thất thường, cắn cậu thì không hay lắm đâu..."
Nhìn lông cún của Phương Cảnh Thâm bị vân vê đến bù xù thảm thương không nỡ nhìn, Tô Tiểu Đường thật sự dở khóc dở cười, anh trai mình bị hôn mê nằm trên giường bệnh thế kia, cậu ta còn có tâm trạng đi ghẹo cún.
Phương Cảnh Thâm rất ít khi kể chuyện gia đình, cho đến bây giờ cô cũng không biết anh còn có một cậu em trai, vậy nên không biết cậu em trai này ngày thường quan hệ với anh thế nào, trông có vẻ cũng không quan tâm lắm.
"Phương Cảnh Thâm lúc nào mới có thể tỉnh lại? Bác sĩ nói thế nào?" Vẻ mặt Tô Tiểu Đường tỏ ra lo lắng.
Phương Cảnh Xán không trả lời, đột nhiên hỏi ngược lại: "Cô ăn gì chưa?"
Tô Tiểu Đường ngẩn người, "Hả, vẫn chưa, sao thế?"
"Tôi cũng vậy, đúng lúc hay là cùng nhau ăn cơm tối đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Phương Cảnh Xán đề nghị.
Bởi vì liên quan đến Phương Cảnh Thâm, Tô Tiểu Đường không nghĩ nhiều đồng ý ngay, ống quần chợt bị một cái chân kéo lại, mới nhớ đến còn có Phương Cảnh Thâm.
Không đợi cô mở miệng, Phương Cảnh Xán liền cười nói: "Chúng ta đi tìm quán ăn nhỏ ven đường nào đó ăn tạm chút gì đi, mang theo nó cũng không sao."
Phương Cảnh Thâm để IPAD trong túi xách của Tô Tiểu Đ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1019/2817