Snack's 1967
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Nam Thần Biến Thành Cún-full

Lượt xem :
t Viên ngăn cản, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được, chờ Quả bóng nhỏ tỉnh lại phải cảm ơn nó thật tốt..."

Tô Tiểu Đường sờ sờ bộ lông mềm mại ấm áp của Thịt Viên, hốc mắt ửng đỏ, lần trước tai nạn giao thông là Phương Cảnh Thâm ở phía trước chắn cho cô, lần này lại là anh ấy cứu cô...

Cái gì mà phúc tinh chiếu rọi chứ, cô chính là tai họa, hơn nữa tất cả tai nạn đều chuyển qua người cô yêu quý nhất, trên đời còn có trừng phạt nào tàn nhẫn hơn thế chứ? Kiếp trước cô đã giết bao nhiêu người để kiếp này tạo nghiệp chướng nhiều đến thế...

"Tôi không sao rồi; cậu cứ làm việc của mình đi, không cần ở cùng với tôi ." Tô Tiểu Đường kìm nén cảm xúc bình tĩnh nói.

"Vậy được rồi, Thịt Viên tỉnh thì nói cho tôi biết một tiếng, tôi đưa bọn cô trở về."

"Được."

Tô Tiểu Đường nằm sấp ở mép giường, không chớp mắt nhìn Phương Cảnh Thâm, đau lòng sờ sờ đầu của anh, sao lại ngốc như thế chứ, chẳng may anh xảy ra chuyện gì hoặc lúc đó bị dao gây thương tích thì phải làm thế nào, vốn dĩ đã không quen thân thể của Thịt Viên, tiếp tục bị thương thì càng vất vả, nếu đổi lại là cơ thể nhiều mỡ của cô, bị đâm một dao cũng chẳng là vấn đề gì lớn.

Tô Tiểu Đường suy nghĩ miên man, nghĩ đi nghĩ lại không biết làm sao lại mơ màng ngủ mất, lúc tỉnh lại lần nữa là do trên mặt ngứa ...

Mê man mở mắt ra, nhìn thấy Thịt Viên phóng đại trước mắt; sau đó cảm giác bị đầu lưỡi liếm trên mặt, chính là cảm giác này khiến cô tỉnh lại.

"Thịt Viên đừng đùa nữa..." Tô Tiểu Đường mơ màng vài giây liền tỉnh lại, ngây ngốc ngồi thẳng người, ôm đầu Thịt Viên xem trái nhìn phải, "Phương Cảnh Thâm anh tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu hay không? Anh có đói bụng không, tôi đi chuẩn bị cho đồ ăn cho anh!"

Phương Cảnh Thâm há miệng thở phì phò, nhiệt tình liếm trên tay trên người cô, cái đuôi lắc trái lắc phải ngoe nguẩy, còn có ý đồ đè lên người cô đùa nghịch...

Tô Tiểu Đường rất nhanh liền nhận ra có gì đó không đúng; một lần nữa đẩy chú cún nào đó có ý định nhào lên người mình ra, giơ một ngón tay, vô cùng khẩn trương hỏi, "Phương Cảnh Thâm, đây là mấy?"

Phương Cảnh Thâm trả lời bằng cách sung sướng cắn ngón tay cô một cái.

Tô Tiểu Đường: "..."

Tô Tiểu Đường rút ngón tay ra, lại chìa bàn tay đến trước mặt anh để anh viết chữ, "Phương Cảnh Thâm... anh, có phải anh không phải là Phương Cảnh Thâm không?"

"Phương Cảnh Thâm" cúi đầu liếm liếm lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn cô, chân không nhịn được mà giơ lên có ý muốn bắt tay.

Tô Tiểu Đường không thể tin nhìn ánh mắt ngu ngốc của Husky, đây... Đây là Thịt Viên của cô! Thịt Viên của cô đã trở lại!

Thịt Viên của cô quay về rồi; vậy Cảnh Thâm đã đi đâu?

Còn đang kinh ngạc, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bàn tán của mấy cô y tá.

"Cậu nói bác sĩ Phương tỉnh rồi hả? Thiệt hay giả thế!"

"Đã công bố lâu rồi, bên ngoài hành lang có cả một đám người đến xem bệnh kia, còn có thể giả sao?"

"Chuyện này xảy ra khi nào? Không phải nói ngày mai sẽ chuyển đến bệnh viện ở Mỹ sao? Sao đột nhiên tỉnh lại rồi!"

"Ai biết được, mới cách đây không lâu, bác sĩ đỡ anh ấy về giường phát hiện ngón tay anh ấy cử động; sau đó thì anh ấy tỉnh lại! Mọi người còn đang vui vẻ đây!"

"Cám ơn trời đất, Bồ Tát phù hộ, nam thần nhà tớ chính là phúc lớn mạng lớn!"

...

Tỉnh rồi? Phương Cảnh Thâm thật sự tỉnh rồi? !

Tô Tiểu Đường đứng vụt lên, sau đó lảo đảo chạy ra ngoài.

"Thịt Viên, lại đây!"

Sau lưng Thịt Viên nghe tiếng chủ nhân gọi phe phẩy đuôi nhảy xuống giường đi theo, lúc nhảy xuống đột nhiên mất thăng bằng suýt nữa trượt chân, chắc là còn chưa quen thân thể mình đột nhiên nhẹ như thế.


Chương 32
Một đoàn người đang tụ tập chen lấn ở phía trước hành lang, mọi người đều cầm hoa tươi, ôm cả giỏ đồ bổ, trong đó có không ít bạn học mà cô quen biết, thậm chí còn có không ít phóng viên của các toàn soạn báo nôn nóng chờ đợi ở đó, không thấy người, lập tức quấn lấy y tá bác sĩ để hỏi thăm tin tức.

Trong đám người truyền đến tiếng rỉ tai nho nhỏ____

“Trước kia ông đây đã nghe các người nói gia đình của bác sĩ Phương thế này thế kia, nếu có nhiều tiền như vậy thì cần gì chạy tới đây làm bác sĩ, không ngờ địa vị lại lớn như thế…”.

“Không phải sao, nếu anh ta không đột ngột bị tai nạn xe thì ai biết anh ta lại là đại thiếu gia của tập đoàn Phương thị”.

“Nhưng vì sao đến cuối cùng công ty là do Nhị thiếu gia thừa hưởng? Bác sĩ Phương cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện trong nhà…”.

“Chuyện của người nhà giàu ai mà biết được”.

“Tôi còn nghe nói lúc này bác sĩ Phương có thể tỉnh lại là vì Phương gia tìm một người con gái xung hỉ cho anh ta”.

“Thật hay giả thế? Bây giờ còn có người xung hỉ sao?”.

“Không phải vậy sao, cô đừng vội không tin, mới vừa xung hỉ xong người lập tức tỉnh lại đó”.

“Trùng hợp thì sao?”.

***

Tô Tiểu Đường đứng bên ngoài phòng bệnh đang bị một đám người bao vây, từ xa xa nhìn vào bên trong, thật may vóc dáng của cô không tính là thấp, nhón mũi chân, miễn cưỡng có thể xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy tình hình bên trong phòng bệnh.

Áo blouse trắng đi tới đi lui, đứng cạnh giường bệnh là Phương Trạch Minh và Phương Cảnh Xán, trên giường bệnh, Phương Cảnh Thâm lẳng lặng mà ngồi dựa vào thành giường, ánh mặt trời từ cửa sổ thủy tinh đối diện chiếu thẳng lên đuôi lông mày lạnh nhạt của anh, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh mà phối hợp với các bước kiểm tra của bác sĩ, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, nhưng tinh thần xem ra cũng không tệ lắm, hai mắt vốn luôn nhắm chặt cũng đã khôi phục ánh sáng tràn đầy màu sắc của ngày xưa.

Không biết anh đã nói gì đó với Phương Cảnh Xán ở bên cạnh, Phương Cảnh Xán lập tức giậm chân, khuôn miệng đóng đóng mở mở rất nhanh, có lẽ là cãi nhau với anh, Phương Cảnh Thâm cong môi cười dáng vẻ có chút bất đắc dĩ, vẻ mặt giống như vừa trải qua một đời người vậy, Phương Cảnh Xán nhìn thấy sắc mặt của anh thì đột nhiên ngậm miệng lại, nghiêng mặt hai tay ôm ngực không kiên nhẫn mà nói câu gì đó…

Tô Tiểu Đường vẫn đứng ngay tại chỗ ngơ ngác nhìn, quan sát từng cử chỉ hành động, từng biểu cảm của anh…

Phương Cảnh Thâm thật sự đã trở lại…

Tảng đá to lớn lúc nào cũng bị đè nén ở trong lòng rốt cuộc ầm ầm rơi xuống, khi nhìn thấy anh bình yên vô sự thì sự tự trách, áy náy, lo lắng cùng sốt ruột lúc nào cũng tra tấn cô đột nhiên biến mất như tuyết tan, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Nhưng mà, sau khi tất cả những rối rắm cùng phiền não biến mất, thì lập tức một cảm giác trống rỗng rất lớn ập đến càng quét cô, chỉ trong nháy mắt, cô ngờ nghệch mà đứng ngây ra tại chỗ, giống như đứa nhỏ vẫn luôn được nắm tay đột nhiên lại lạc mất người lớn, không biết bước tiếp theo mình nên đi đâu…

“Gâu…” Thịt Viên vòng quanh chân của cô gấp đến độ quay vòng vòng.

“Đói bụng rồi?” Tô Tiểu Đường ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nó, sau đó làm những chuyện mà từ trước tới giờ chưa bao giờ dám làm với Phương Cảnh Thâm, ôm chặt cơ thể của Thịt Viên, thật vui vẻ mà xoa xoa nhúm lông xù trên đầu nó.

Thịt Viên rất vui vẻ mà đáp lại, đưa đầu ra đùa giỡn nhiệt tình

Tô Tiểu Đường chôn đầu vào bộ lông ấm áp như bông của nó, một lúc sau, chậm rãi đứng lên, liếc mắt vào trong phòng bệnh lần cuối, sau đó xoay người…

“Thịt Viên chúng ta về nhà thôi, làm thịt bò viên cho cưng được không?”.

“Gâu u u !”.

***

Trong phòng bệnh.

Phương Cảnh Thâm nhìn xuyên qua cửa sổ, liếc nhìn ra bên ngoài phòng bệnh, vẻ mặt vốn bình tĩnh dần dần nhuộm vài phần thiếu kiên nhẫn.

Các đốt ngón tay thon dài gõ “Cộc, cộc, cộc” rất có quy luật lên mặt bàn bằng gỗ nguyên chất bên cạnh giường, gõ gõ, đột nhiên một tay túm lấy Phương Cảnh Xán đang lải nhãi bên cạnh lôi sang, một tay sờ soạng trên người cậu ta.

Phương Cảnh Xán nhìn thấy Phương Cảnh Thâm bỗng dưng giở trò với mình, khoa trương mà lùi về sau vài bước che quần áo: “Làm gì đó, làm gì đó?”.

“Cho anh mượn di động”.

“Anh vừa mới tỉnh lại sao không nghỉ ngơi đi? Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi điều dưỡng cho khỏe, những chuyện khác anh đừng quan tâm tới, dù sao anh cũng đã ngủ lâu như vậy rồi, cũng không cần để ý có nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa…”.

Phương Cảnh Thâm thẳng thừng cắt ngang lời nói của cậu ta: “Đưa cho anh”.

“Lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú…” Phương Cảnh Xán lẩm bẩm không tình nguyện mà đưa di động cho anh: “Anh gọi điện thoại cho ai vậy? Có nhớ số không? Đúng rồi, em phải mở pass đã…”.

Nhìn thấy Phương Cảnh Thâm không đợi anh nói mật khẩu liền “Cạch, cạch, cạch” nhập mật khẩu thành công. Vẻ mặt Phương Cảnh Xán khiếp sợ mà chỉ chỉ vào anh nói không ra lời: “Em thấy anh đúng là một kẻ biến thái, vì sao anh lại biết pass di động của em! Em còn chút riêng tư nào không?”.

Phương Cảnh Thâm không để ý em trai nhà mình đang đứng đó bất mãn gào thét, nhanh chóng lục lọi danh bạ, cuối cùng ngón tay khẽ động, màn hình dừng lại ở cột chữ C, ánh mắt rơi vào cái tên “Candy” trên màn hình,

Phương Cảnh Thâm ngẩng đầu liếc Phương Cảnh Xán một cái, Phương Cảnh Xán có chút chột dạ chớp chớp mắt: “Làm gì vậy? Trong di động của em có người mà anh quen à?”.

Phương Cảnh Thâm trực tiếp nhấn vào biểu tượng màu xanh lá bên cạnh cái tên, tiêu biểu cho việc gọi vào số điện thoại đó.

“Này, này, anh đừng làm bậy…” Phương Cảnh Xán thiếu chút nữa là bổ nhào qua, nhưng bị ánh mắt của Phương Cảnh Thâm dọa mà lùi lại, nghĩ thầm người này sao không có chút ý thức nào của bệnh nhân thế nhỉ, hung dữ như sói con.

“Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy…”.

Di động truyền đến giọng nói máy móc, lặp đi lặp lại lời nhắc nhở…

Phương Cảnh Thâm nhíu mày, xoay tròn di động trong lòng bàn tay vài vòng, lại gọi một lần nữa, nhưng vẫn được báo đã tắt máy.

Phương Cảnh Xán nhân cơ hội đó đoạt di động về: “Anh biết số này sao?”.

“Lúc anh không có ở đây, có phát sinh chuyện gì hay không?” Phương Cảnh Thâm không trả lời mà hỏi ngược lại.

Phương Cảnh Xán lập tức trả lời: “Không có, không có, có thể xảy ra chuyện gì chứ”.

Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đã được đẩy ra, bà cụ được Phương Trạch Minh đón tới đây, vừa khóc vừa kích động mà tiến lên : “Thâm Thâm à…”.

“Bà cố…”.

Bà cụ ngồi ở mép giường, nhìn chắt trai từ trên xuống dưới, sờ trái sờ phải lúc này mới khẳng định anh thật sự không sao cả: “Thâm Thâm à, rốt cuộc cháu đã tỉnh lại…”.

“Bà cố, cháu không phải đang rất khỏe sao, bà đừng khóc”.

“Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi! Thâm Thâm à, lần này cháu có thể tỉnh lại, nhất định phải cảm ơn một người”.

Phương Cảnh Xán không kịp ngăn lại, bà cụ đã buột miệng nói ra: “Là bạn học của cháu đó, là Tô Tiểu Đường, nếu nói ra cháu có thể không vui, nhưng thật sự may nhờ có cô bé đó cháu mới có thể tỉnh lại, ba của cháu còn nói ta làm càn, nếu không phải ta kiên trì xin con gái nhà người ta xung hỉ cho cháu thì làm sao cháu có thể tỉnh lại”.

Bà cụ khăng khăng nhất định nguyên nhân là do xung hỉ mới có thể giúp cho chắt trai bà biến nguy thành an mà tỉnh lại.

Trên đời này không có bức tường nào kín gió, Phương Trạch Minh biết chuyện này sớm hay muộn cũng không giấu được, ông cũng không cản bà cụ nói ra, chẳng qua đối với phản ứng của con trai ông vẫn có chút lo lắng, đứng bên cạnh giải thích, nói: “Chỉ là nghi thức mà thôi, cũng không có người ngoài biết, bố đã hứa sau này nếu gặp chuyện gì phiền phức, có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp, không cần thiết phải dây dưa đến những chuyện khác, con cũng đừng trách bọn ta tự quyết định, chúng ta thực sự không còn cách nào khác…”.

Nổi giận đi, nổi giận đi, nổi giận đi! Phương Cảnh Xán ở bên cạnh yên lặng cầu nguyện, với sự hiểu biết của cậu về Phương Cảnh Thâm, người này không chỉ có thân thể sạch sẽ mà tinh thần cũng phải sạch sẽ…

“Không sao, chỉ cảm thấy quá oan ức cho con gái người ta”.

Phản ứng một cách bình tĩnh của Phương Cảnh Thâm làm cho cậu hoảng sợ. Chẳng những không tức giận, trong ánh mắt dường như có vẻ vui vui? Đây thật sự là anh trai của cậu ta sao?

Bà cố vừa nghe liền phấn khích, lôi kéo tay anh, kích động không thôi: “Đúng đúng, cháu cũng cảm thấy vậy à, Tiểu Đường đúng là một cô g
<<1 ... 3031323334 ... 42>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
258/5337