Tiểu thuyết Mướn Phòng Rồi Lên Giường-full
Lượt xem : |
n hai run, vội vàng giải thích: "Trời đất chứng giám, tớ và Kỷ đại gia thật sự nửa xu quan hệ cũng không có, nếu không có người uy hiếp tớ tìm được anh ấy, tớ thật sự chính là không muốn đuổi theo anh ấy tới nơi này! Tớ chỉ có thể nói nhiều như vậy thôi. . . . . . Lại nói, Giang cô nương, có thể buông tớ ra trước rồi lại nói được không?"
Tiểu Huệ hì hì cười lên một tiếng: "Cậu là đứa bé thật nghe lời, chỉ là với bản chất sắc nữ của cậu, cùng Kỷ Thiên Hàng thật đúng là tuyệt phối, làm sao lại không có va chạm ngọn lửa kích tình đây?"
Tiểu Tiết vội vàng ôm chăn dùng sức vê tay khiếp sợ: "Kỷ đại ca đã sớm là danh thảo có chủ rồi, những người không có liên quan có thể đụng vào sao? Tớ không nghĩ tráng niên từ lâu. . . . . ." Khi nói chuyện, ánh mắt của cô thẳng hướng trên người Tiểu Huệ ngắm.
Lúc này ngoài cửa có người vừa gõ vừa kêu: "Tiểu Huệ? Tiểu Tiết? Các người có ở bên trong không, anh vừa mới mua bữa ăn khuya trở lại, ra ngoài cùng nhau ăn chút đi."
Tiểu Huệ cau mày: Kỷ Thiên Hàng có tiền mua bữa ăn khuya?
Tiểu Tiết thở ra một hơi, nghĩ thầm: vừa rồi cuối cùng cũng không phí công gào thét rồi, Kỷ đại ca này coi như có chút lương tâm, rốt cuộc tới cứu một màn, nhưng mà đại ca ơi đại ca! Anh không thể tới sớm hơn một chút à!
Trước mắt bày một hộp hai hộp ba bốn hộp đồ ăn vặt, có bánh ngọt Nam Phương tinh sảo, có bánh bao hấp nóng hổi, có thịt nướng xì xì tỏa ra hương thơm nồng đậm, còn có khuôn mặt tươi cười của Kỷ Thiên Hàng muốn bị đánh.
Tiểu Huệ quét mắt một vòng, mỉm cười: "Đây là anh mời khách à? Hay là Quả Táo Quân? Hay là Tiểu Phong Tử? Tôi đoán là Tiểu Phong Tử, em ấy có tính tình đơn thuần để anh thích hợp xuống tay nhất."
Tiểu Tiết nhịn không được bật cười, cô chột dạ tiếp nhận hai ánh mắt bắn càn quét tới, hướng bên cạnh né một cái: "Hai người các người đừng nhìn tôi như vậy được không, tôi thật sự chính là rất cố gắng nén cười. Xem đi, chính tôi ở nơi này nhất định sẽ quấy rầy hai người các người kề gối trường đàm, tôi. . . . . . Đi ngủ đây." Nói xong cô liền chạy như một làn khói.
Cái gọi là cửa thành cháy vạ đến cá dưới ao, điểm đạo lý này Tiết cô nương vẫn hiểu.
Tiểu Tiết vừa mới đi, Tiểu Phong Tử lại đi ra, cậu hướng Kỷ Thiên Hàng nở nụ cười: "Anh rể, anh mua nhiều vậy." Nói xong, cậu cũng rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Tiểu Huệ.
Chỉ thấy ánh mắt Tiểu Huệ ở giữa hai người đàn ông xuyên qua, cuối cùng cô đem ánh mắt chất vấn nện ở trên người Kỷ Thiên Hàng, sâm sâm hỏi: "Anh rể? Tôi thế nào không biết cha tôi lúc nào thì có thêm một người vợ vậy?"
Kỷ Thiên Hàng hướng Tiểu Phong Tử nhướng nhướng lông mày, âm thầm cảm thán: Tiểu Phong Tử này là một gia hỏa không khóa miệng thế hả, không phải buổi chiều đều cùng cậu thương lượng xong rồi sao, sau này lúc không có người mới được gọi anh là anh rể mà?
Đối mặt với câu hỏi mang theo uy hiếp hăng hái của Tiểu Huệ, Thiên ca chỉ có thể trở lại một nụ cười Kỷ thị kinh điển, sau đó chân chó mà dùng khăn giấy bao chặt phần que của thịt nước, đôi tay đưa tới, dùng tới 120% thành ý: "Anh nhớ em thích ăn nhất là cá mực xiên, thử một chút, mùi vị không tệ."
Vào lúc này Tiểu Phong Tử phát ra một tiếng hút, bánh bao hấp chấm nước liền chui vào trong miệng cậu, tươi mới, mềm, trơn mượt, mùi vị thơm ngào ngạt tràn đầy khoang miệng, cảm giác này thật là hưởng thụ.
Khi phát hiện cả chị gái, anh rể đều nhìn mình, cậu cúi đầu kiểm tra một chút, hỏi: "Nước canh nhỏ giọt trên quần áo em rồi sao?"
Kỷ Thiên Hàng thở dài một cái: đứa nhỏ ngốc này, bên cạnh là cảnh tàn sát khốc liệt, cậu ấy lại vẫn ăn vui mừng như vậy bình tĩnh như vậy nghiêm túc như vậy.
Tiểu Huệ cười, rút một tờ khăn giấy không khách khí chút nào ở khóe miệng Tiểu Phong Tử lau hai cái: "Trên quần áo không có, trên miệng đều có."
Khi hai chị em bọn họ nói chuyện, Thiên ca cũng bắt đầu ăn bánh bao hấp rồi, nói chính xác hơn, anh bắt đầu học theo Tiểu Phong Tử hút nước canh bên trong rồi. . . . . . Sau đó anh hướng Tiểu Phong Tử nháy mắt, ý là: cũng bảo cô ấy lau cho tôi một cái đi.
Tiểu Phong Tử hiểu ý gật đầu một cái, sau đó trực tiếp cầm khăn giấy trên tay đưa tới, thân thiết nói: "Ha ha, anh rể, anh mau lau một chút đi."
Khóe miệng Kỷ Thiên Hàng co giật một chút, chịu khổ nhận lấy khăn giấy bị miệng Tiểu Phong Tử giày xéo qua, sớm đã nhiều nếp nhăn, vết dầu loang lổ.
Tiểu Huệ khẽ mỉm cười: Tiểu Phong Tử của chúng tôi là đơn thuần, chỉ là cũng phải xem đối tượng, chẳng lẽ người nào đó tùy tiện là cũng có thể lợi dụng em ấy sao?
Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ ngược lại có chút kỳ quái, thái độ của Tiểu Phong Tử đối với Kỷ Thiên Hàng cùng đối với Tiểu Tiết hiển nhiên là không quá giống nhau, bởi vì có nội tình là đàn ông tốt không cùng phụ nữ đấu sao?
Mà đang lúc hai nam một nữ ở phòng khách theo đuổi tâm tư của mình, điện thoại nhà vang lên, là Quả Táo.
Bên cậu ấy âm thanh rất loạn, giống như ở quầy rượu, hộp đêm ... Chỉ nghe cậu ấy gào thét nói: "Tiểu Huệ, hôm nay tổ diễn kịch có việc, tôi không trở về, đúng rồi, Lệ Toa nói cô ấy phải tăng ca, có thể phải làm suốt đêm. A, được, cứ như vậy nhé, tôi cúp trước."
Khóe miệng Tiểu Huệ không tự chủ cong lên: có một hoạt động, một làm thêm giờ, hơn nữa hai người đều qua đêm ở bên ngoài, có khả năng xảy ra cái gì cẩu huyết trùng hợp hay không đây? Có lẽ một buổi tối này, tình cảm của hai người sẽ xảy ra về bản chất là vượt rào.
Tiểu Phong Tử ăn không sai biệt lắm, cậu đánh một cái ợ no nê, đánh ra một hơi mùi bánh bao hấp và thịt nướng. Cậu ngượng ngùng nói xin lỗi: "Còn dư lại, hai người giải quyết đi, tôi đi tắm một cái rồi ngủ."
Tiểu Huệ gật đầu: "Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi làm để Thiên ca cùng đi đi với em, dù sao anh ta cũng rảnh rỗi không có việc gì. Hai chữ "rảnh rỗi" cô nói đặc biệt rõ ràng.
Kỷ Thiên Hàng khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười kia có một chút quái dị. Mà trước lúc Tiểu Phong Tử vào toilet đưa cho anh một cái ánh mắt, sau đó nụ cười của anh càng thêm ý vị sâu xa.
Theo như lời nói của Tiểu Phong Tử mà nói đúng là, bí mật giữa người đàn ông, tuyệt đối sẽ không ít hơn so với phụ nữ.
Chương 13: Oa, xích độ...
Lệ Toa cầm một cái áp-phích kếch sù mở cửa đi vào, cô còn chưa lên tiếng liền tiếp nhận được bốn đôi mắt kiểu FBI. Chỉ thấy bốn người ngồi trên ghế sô pha, đồng loạt bắt chéo bốn đôi tay, bắt chéo hai chân.
Cô cầm áp-phích che đậy ở trên người một cái: "Các người nhìn tôi như vậy là có ý gì?"
Tiểu Huệ chậm rãi đứng dậy, vòng quanh thân thể Lệ Toa vòng vo hai vòng, đồng thời lỗ mũi đi đến gần ngửi hai cái, ánh mắt nghiêm túc: "Thành thật khai báo, tối hôm qua cô và Quả Táo Quân làm cái gì?"
Lệ Toa cười: "Không có gì hay để khai báo. A, đúng rồi, Quả Táo Quân đã đi làm rồi. Anh ấy bảo tôi đem vật này mang về, nói là có người sẽ rất muốn xem." Nói qua cô đem áp-phích trong tay lấy ra.
Đó là áp-phích khiến cô gái rất trào máu, gương mặt có góc cạnh hợp với cơ ngực, cơ bụng đợi chút các loại bắp thịt tinh sảo, vóc người kiện mỹ, quan trọng nhất là. . . . . . Đây là lõa - thể, xích lõa - trắng trợn, chỉ còn lại một cái quần lót tam giác che đậy phái nam lõa - thể.
Tinh thần Tiểu Tiết nhất thời tỉnh táo, cô lại gần nhận lấy áp-phích, một đôi mắt không sai biệt lắm muốn dính vào phía trên, sau đó trên mặt của cô lộ ra cái loại vẻ mặt như tên trộm, cười lớn nói với Tiểu Huệ: "Ha ha, xem một chút, ngay cả cọng lông đều lộ ra. . . . . . Xích độ này thật là lớn!"
Theo ngón tay của cô Tiểu Huệ nhìn sang, dọc theo bên trong quần quả nhiên thấy mấy cây lông mờ ảo gì đó. . . . . . Nhất thời có một nguồn nhiệt tán loạn ở trong người, cô cũng không thể không thừa nhận xích độ này quả thật có chút lớn rồi.
Đôi chân Thiên ca đổi một vị trí, sờ sờ lỗ mũi, khẽ mỉm cười nhưng không nói lời nào.
Tiểu Phong Tử hỏi: "Người kia là ai?"
Tiểu Tiết một bộ dáng vẻ chuyên gia: "Một minh tinh gần đây rất lửa, trong rất nhiều quảng cáo đều có bóng dáng của anh ta, chỉ là giống như vóc người của anh ta thay đổi tốt hơn." Nói qua cô lại ngắm vài lần trên poster.
Lệ Toa lại cười: "Thiên ca, Quả Táo Quân để cho tôi đem áp-phích này cho anh, nói là tùy anh xử lý, dù sao. . . . . ." Cô nói đến một nửa lại không nói, đem hứng thú của mọi người gắt gao treo lên, sau đó khốc khốc đi vào phòng.
Thiên ca nhún nhún vai: "Các người xem tôi làm gì, phạm nhân đều đã lưu còn không nhanh đi bắt!"
Tiểu Huệ ngồi xuống bên cạnh, vỗ bờ vai của anh một cái: "Gấp cái gì, còn có Quả Táo Quân nữa, chờ cậu ấy trở về nhất định sẽ để cho cậu ấy thành thực khai báo. Hiện tại trước phải giải quyết vấn đề của anh. . . . . ." Cô đoạt lấy áp-phích, ngón tay chỉ cơ ngực phái nam ở trên poster, dáng vẻ giả bộ không hiểu, "Tôi xem vóc người này thế nào không giống như Thiên ca anh thế? Sẽ không thật sự là anh đi?"
Tiểu Tiết ở một bên kêu lên: "Vóc người Thiên ca tốt như vậy? Không nhìn ra . . . . . . Còn có Lọ Lem, cậu và Thiên ca đã đến trình độ thẳng thắn thành khẩn với nhau sao?"
Tiểu Huệ sâu kín quay đầu đi, nhìn cô một cái, tuôn ra mấy chữ: "Ngạc nhiên cái gì, thân thể của cô, tỷ tỷ đều nhìn qua, không phải là cúp A sao?"
Tiểu Tiết hình như thấy được một thanh kiếm hung hăng chọc vào bộ ngực của cô, máu tươi văng khắp nơi. Cô phát điên: "Lọ Lem, cậu là tên khốn kiếp. . . . . ." Cuối cùng, âm thanh của cô bị bao phủ bởi tiếng đóng cửa —— Tiểu Phong Tử lôi kéo cô đi đánh điện tử rồi.
Thiên ca khẽ cười, kéo Tiểu Huệ đang muốn đuổi theo lại: "Em làm gì thế?"
Tiểu Huệ liếc: "Tôi không yên tâm để cho Tiểu Phong Tử cùng nha đầu kia ở trong một căn phòng, ngộ nhỡ một nữ thú tính đại phát, Tiểu Phong Tử nhà tôi không phải là trinh tiết khó giữ được à."
Thiên ca phá lên cười: "Em nói là một người phái nam cao lớn mười tám không bình thường sẽ bị một phái nữ gầy yếu 16 đụng ngã sao? Còn Bá Vương ngạnh thượng cung?"
Tiểu Huệ trừng mắt liếc anh một cái, cười như không cười đem áp-phích nhét vào trong tay Thiên ca: "Lần sau còn chụp hình khiêu dâm nhớ chớ lộ nhiều như vậy, lông đều hiện ra rồi. . . . . ."
Mắt thấy Tiểu Huệ sẽ vào phòng, Thiên ca nhanh chóng đuổi theo, ở trước lúc Tiểu Huệ đóng cửa cùng nhau vào phòng.
Thời điểm Tiểu Huệ còn chưa phản ứng kịp, cũng đã té nhào trên giường, cô giật mình, đưa tay “bộp” một tiếng đánh vào trên lưng Thiên ca, quát: "Kỷ Thiên Hàng, anh tự đâm đầu vào chỗ chết à!"
Vì phòng ngừa cô đột nhiên tập kích, Kỷ Thiên Hàng kẹp lại bắp đùi của cô mới dám yên lòng nói: "Em tin hay không, áp-phích tuyệt đối là xử lý qua, thời điểm anh chụp không có thấp như vậy, tối thiểu bộ vị mấu chốt đều là che kín."
Tiểu Huệ giận quá hóa cười: "Bây giờ tốt nhất anh mau đứng dậy, nếu không tôi không thể bảo đảm miệng của tôi có thể giải tỏa hay không. A, quên nói cho anh biết, mấy ngày trước có người còn gọi điện thoại hỏi tôi có tin tức của anh hay không. Anh nói xem, ngộ nhỡ tôi đem chuyện anh chụp ảnh nude vạch trần, bọn họ sẽ làm như thế nào?"
Trong mắt Thiên ca lóe lên một tia bị thương: "Huệ Huệ thân ái, em thật nhẫn tâm tổn thương thiện lương của anh đây như vậy sao?" Nói qua thân thể anh chuyển, Tiểu Huệ té ở trên giường, buồn bã mà nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Tiểu Huệ thở hổn hển hai cái, cầm gối lên nện ở trên người Kỷ Thiên Hàng: "Mau đưa tiền."
Thiên ca vỗ trán: "Tự em lục soát một chút xem, có thể lục soát nửa xu thì là của em."
Tiểu Huệ hí mắt: "Cũng chụp áp-phích rồi, làm sao có thể không có tiền cầm? Anh không nói cũng được, tôi đi hỏi Quả Táo, cậu ấy nhất định sẽ biết."
Thiên ca cực kỳ bất đắc dĩ: "Huệ Huệ, nói tiền nhiều làm tổn thương cảm tình. Chỉ bằng quan hệ này của hai ta, của anh đều là của em."
Tiểu Huệ đứng dậy, vừa tìm kiếm quần áo trong tủ quần áo, vừa cười: "Ngừng! Tôi không dám cầm loạn đồ của anh, ngộ nhỡ ngẫu nhiên lại là bạn gái anh đưa cho anh, tôi liền thật chết không chỗ chôn cất rồi."
Nghe nói như thế, Thiên ca lập tức từ trên giường ngồi dậy, anh ở sau lưng kêu: "Huệ Huệ, em thật quá xử oan anh rồi, đồ của anh đưa em đều là anh . . . . . . ừ, tính tiền."
Tiểu Huệ cầm một bộ áo đầm màu vàng nhạt bó sát người, ném bên cạnh Kỷ Thiên Hàng, nhoẻn miệng cười: "Đúng vậy, anh tính tiền, chỉ là vốn muốn đưa cho bạn gái của anh? Được rồi, hiện tại tôi phải thay quần áo, làm phiền anh đi ra ngoài."
Cuối cùng Thiên ca cũng bị đuổi ra phòng của Tiểu Huệ, anh ghé vào cửa gõ vài cái, Tiểu Huệ ở trong phòng cũng không đáp lại anh. Bởi vì Tiểu Huệ nhớ tới chuyện tình thật lâu trước đây để cho cô nổi trận l
Tiểu Huệ hì hì cười lên một tiếng: "Cậu là đứa bé thật nghe lời, chỉ là với bản chất sắc nữ của cậu, cùng Kỷ Thiên Hàng thật đúng là tuyệt phối, làm sao lại không có va chạm ngọn lửa kích tình đây?"
Tiểu Tiết vội vàng ôm chăn dùng sức vê tay khiếp sợ: "Kỷ đại ca đã sớm là danh thảo có chủ rồi, những người không có liên quan có thể đụng vào sao? Tớ không nghĩ tráng niên từ lâu. . . . . ." Khi nói chuyện, ánh mắt của cô thẳng hướng trên người Tiểu Huệ ngắm.
Lúc này ngoài cửa có người vừa gõ vừa kêu: "Tiểu Huệ? Tiểu Tiết? Các người có ở bên trong không, anh vừa mới mua bữa ăn khuya trở lại, ra ngoài cùng nhau ăn chút đi."
Tiểu Huệ cau mày: Kỷ Thiên Hàng có tiền mua bữa ăn khuya?
Tiểu Tiết thở ra một hơi, nghĩ thầm: vừa rồi cuối cùng cũng không phí công gào thét rồi, Kỷ đại ca này coi như có chút lương tâm, rốt cuộc tới cứu một màn, nhưng mà đại ca ơi đại ca! Anh không thể tới sớm hơn một chút à!
Trước mắt bày một hộp hai hộp ba bốn hộp đồ ăn vặt, có bánh ngọt Nam Phương tinh sảo, có bánh bao hấp nóng hổi, có thịt nướng xì xì tỏa ra hương thơm nồng đậm, còn có khuôn mặt tươi cười của Kỷ Thiên Hàng muốn bị đánh.
Tiểu Huệ quét mắt một vòng, mỉm cười: "Đây là anh mời khách à? Hay là Quả Táo Quân? Hay là Tiểu Phong Tử? Tôi đoán là Tiểu Phong Tử, em ấy có tính tình đơn thuần để anh thích hợp xuống tay nhất."
Tiểu Tiết nhịn không được bật cười, cô chột dạ tiếp nhận hai ánh mắt bắn càn quét tới, hướng bên cạnh né một cái: "Hai người các người đừng nhìn tôi như vậy được không, tôi thật sự chính là rất cố gắng nén cười. Xem đi, chính tôi ở nơi này nhất định sẽ quấy rầy hai người các người kề gối trường đàm, tôi. . . . . . Đi ngủ đây." Nói xong cô liền chạy như một làn khói.
Cái gọi là cửa thành cháy vạ đến cá dưới ao, điểm đạo lý này Tiết cô nương vẫn hiểu.
Tiểu Tiết vừa mới đi, Tiểu Phong Tử lại đi ra, cậu hướng Kỷ Thiên Hàng nở nụ cười: "Anh rể, anh mua nhiều vậy." Nói xong, cậu cũng rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Tiểu Huệ.
Chỉ thấy ánh mắt Tiểu Huệ ở giữa hai người đàn ông xuyên qua, cuối cùng cô đem ánh mắt chất vấn nện ở trên người Kỷ Thiên Hàng, sâm sâm hỏi: "Anh rể? Tôi thế nào không biết cha tôi lúc nào thì có thêm một người vợ vậy?"
Kỷ Thiên Hàng hướng Tiểu Phong Tử nhướng nhướng lông mày, âm thầm cảm thán: Tiểu Phong Tử này là một gia hỏa không khóa miệng thế hả, không phải buổi chiều đều cùng cậu thương lượng xong rồi sao, sau này lúc không có người mới được gọi anh là anh rể mà?
Đối mặt với câu hỏi mang theo uy hiếp hăng hái của Tiểu Huệ, Thiên ca chỉ có thể trở lại một nụ cười Kỷ thị kinh điển, sau đó chân chó mà dùng khăn giấy bao chặt phần que của thịt nước, đôi tay đưa tới, dùng tới 120% thành ý: "Anh nhớ em thích ăn nhất là cá mực xiên, thử một chút, mùi vị không tệ."
Vào lúc này Tiểu Phong Tử phát ra một tiếng hút, bánh bao hấp chấm nước liền chui vào trong miệng cậu, tươi mới, mềm, trơn mượt, mùi vị thơm ngào ngạt tràn đầy khoang miệng, cảm giác này thật là hưởng thụ.
Khi phát hiện cả chị gái, anh rể đều nhìn mình, cậu cúi đầu kiểm tra một chút, hỏi: "Nước canh nhỏ giọt trên quần áo em rồi sao?"
Kỷ Thiên Hàng thở dài một cái: đứa nhỏ ngốc này, bên cạnh là cảnh tàn sát khốc liệt, cậu ấy lại vẫn ăn vui mừng như vậy bình tĩnh như vậy nghiêm túc như vậy.
Tiểu Huệ cười, rút một tờ khăn giấy không khách khí chút nào ở khóe miệng Tiểu Phong Tử lau hai cái: "Trên quần áo không có, trên miệng đều có."
Khi hai chị em bọn họ nói chuyện, Thiên ca cũng bắt đầu ăn bánh bao hấp rồi, nói chính xác hơn, anh bắt đầu học theo Tiểu Phong Tử hút nước canh bên trong rồi. . . . . . Sau đó anh hướng Tiểu Phong Tử nháy mắt, ý là: cũng bảo cô ấy lau cho tôi một cái đi.
Tiểu Phong Tử hiểu ý gật đầu một cái, sau đó trực tiếp cầm khăn giấy trên tay đưa tới, thân thiết nói: "Ha ha, anh rể, anh mau lau một chút đi."
Khóe miệng Kỷ Thiên Hàng co giật một chút, chịu khổ nhận lấy khăn giấy bị miệng Tiểu Phong Tử giày xéo qua, sớm đã nhiều nếp nhăn, vết dầu loang lổ.
Tiểu Huệ khẽ mỉm cười: Tiểu Phong Tử của chúng tôi là đơn thuần, chỉ là cũng phải xem đối tượng, chẳng lẽ người nào đó tùy tiện là cũng có thể lợi dụng em ấy sao?
Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ ngược lại có chút kỳ quái, thái độ của Tiểu Phong Tử đối với Kỷ Thiên Hàng cùng đối với Tiểu Tiết hiển nhiên là không quá giống nhau, bởi vì có nội tình là đàn ông tốt không cùng phụ nữ đấu sao?
Mà đang lúc hai nam một nữ ở phòng khách theo đuổi tâm tư của mình, điện thoại nhà vang lên, là Quả Táo.
Bên cậu ấy âm thanh rất loạn, giống như ở quầy rượu, hộp đêm ... Chỉ nghe cậu ấy gào thét nói: "Tiểu Huệ, hôm nay tổ diễn kịch có việc, tôi không trở về, đúng rồi, Lệ Toa nói cô ấy phải tăng ca, có thể phải làm suốt đêm. A, được, cứ như vậy nhé, tôi cúp trước."
Khóe miệng Tiểu Huệ không tự chủ cong lên: có một hoạt động, một làm thêm giờ, hơn nữa hai người đều qua đêm ở bên ngoài, có khả năng xảy ra cái gì cẩu huyết trùng hợp hay không đây? Có lẽ một buổi tối này, tình cảm của hai người sẽ xảy ra về bản chất là vượt rào.
Tiểu Phong Tử ăn không sai biệt lắm, cậu đánh một cái ợ no nê, đánh ra một hơi mùi bánh bao hấp và thịt nướng. Cậu ngượng ngùng nói xin lỗi: "Còn dư lại, hai người giải quyết đi, tôi đi tắm một cái rồi ngủ."
Tiểu Huệ gật đầu: "Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi làm để Thiên ca cùng đi đi với em, dù sao anh ta cũng rảnh rỗi không có việc gì. Hai chữ "rảnh rỗi" cô nói đặc biệt rõ ràng.
Kỷ Thiên Hàng khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười kia có một chút quái dị. Mà trước lúc Tiểu Phong Tử vào toilet đưa cho anh một cái ánh mắt, sau đó nụ cười của anh càng thêm ý vị sâu xa.
Theo như lời nói của Tiểu Phong Tử mà nói đúng là, bí mật giữa người đàn ông, tuyệt đối sẽ không ít hơn so với phụ nữ.
Chương 13: Oa, xích độ...
Lệ Toa cầm một cái áp-phích kếch sù mở cửa đi vào, cô còn chưa lên tiếng liền tiếp nhận được bốn đôi mắt kiểu FBI. Chỉ thấy bốn người ngồi trên ghế sô pha, đồng loạt bắt chéo bốn đôi tay, bắt chéo hai chân.
Cô cầm áp-phích che đậy ở trên người một cái: "Các người nhìn tôi như vậy là có ý gì?"
Tiểu Huệ chậm rãi đứng dậy, vòng quanh thân thể Lệ Toa vòng vo hai vòng, đồng thời lỗ mũi đi đến gần ngửi hai cái, ánh mắt nghiêm túc: "Thành thật khai báo, tối hôm qua cô và Quả Táo Quân làm cái gì?"
Lệ Toa cười: "Không có gì hay để khai báo. A, đúng rồi, Quả Táo Quân đã đi làm rồi. Anh ấy bảo tôi đem vật này mang về, nói là có người sẽ rất muốn xem." Nói qua cô đem áp-phích trong tay lấy ra.
Đó là áp-phích khiến cô gái rất trào máu, gương mặt có góc cạnh hợp với cơ ngực, cơ bụng đợi chút các loại bắp thịt tinh sảo, vóc người kiện mỹ, quan trọng nhất là. . . . . . Đây là lõa - thể, xích lõa - trắng trợn, chỉ còn lại một cái quần lót tam giác che đậy phái nam lõa - thể.
Tinh thần Tiểu Tiết nhất thời tỉnh táo, cô lại gần nhận lấy áp-phích, một đôi mắt không sai biệt lắm muốn dính vào phía trên, sau đó trên mặt của cô lộ ra cái loại vẻ mặt như tên trộm, cười lớn nói với Tiểu Huệ: "Ha ha, xem một chút, ngay cả cọng lông đều lộ ra. . . . . . Xích độ này thật là lớn!"
Theo ngón tay của cô Tiểu Huệ nhìn sang, dọc theo bên trong quần quả nhiên thấy mấy cây lông mờ ảo gì đó. . . . . . Nhất thời có một nguồn nhiệt tán loạn ở trong người, cô cũng không thể không thừa nhận xích độ này quả thật có chút lớn rồi.
Đôi chân Thiên ca đổi một vị trí, sờ sờ lỗ mũi, khẽ mỉm cười nhưng không nói lời nào.
Tiểu Phong Tử hỏi: "Người kia là ai?"
Tiểu Tiết một bộ dáng vẻ chuyên gia: "Một minh tinh gần đây rất lửa, trong rất nhiều quảng cáo đều có bóng dáng của anh ta, chỉ là giống như vóc người của anh ta thay đổi tốt hơn." Nói qua cô lại ngắm vài lần trên poster.
Lệ Toa lại cười: "Thiên ca, Quả Táo Quân để cho tôi đem áp-phích này cho anh, nói là tùy anh xử lý, dù sao. . . . . ." Cô nói đến một nửa lại không nói, đem hứng thú của mọi người gắt gao treo lên, sau đó khốc khốc đi vào phòng.
Thiên ca nhún nhún vai: "Các người xem tôi làm gì, phạm nhân đều đã lưu còn không nhanh đi bắt!"
Tiểu Huệ ngồi xuống bên cạnh, vỗ bờ vai của anh một cái: "Gấp cái gì, còn có Quả Táo Quân nữa, chờ cậu ấy trở về nhất định sẽ để cho cậu ấy thành thực khai báo. Hiện tại trước phải giải quyết vấn đề của anh. . . . . ." Cô đoạt lấy áp-phích, ngón tay chỉ cơ ngực phái nam ở trên poster, dáng vẻ giả bộ không hiểu, "Tôi xem vóc người này thế nào không giống như Thiên ca anh thế? Sẽ không thật sự là anh đi?"
Tiểu Tiết ở một bên kêu lên: "Vóc người Thiên ca tốt như vậy? Không nhìn ra . . . . . . Còn có Lọ Lem, cậu và Thiên ca đã đến trình độ thẳng thắn thành khẩn với nhau sao?"
Tiểu Huệ sâu kín quay đầu đi, nhìn cô một cái, tuôn ra mấy chữ: "Ngạc nhiên cái gì, thân thể của cô, tỷ tỷ đều nhìn qua, không phải là cúp A sao?"
Tiểu Tiết hình như thấy được một thanh kiếm hung hăng chọc vào bộ ngực của cô, máu tươi văng khắp nơi. Cô phát điên: "Lọ Lem, cậu là tên khốn kiếp. . . . . ." Cuối cùng, âm thanh của cô bị bao phủ bởi tiếng đóng cửa —— Tiểu Phong Tử lôi kéo cô đi đánh điện tử rồi.
Thiên ca khẽ cười, kéo Tiểu Huệ đang muốn đuổi theo lại: "Em làm gì thế?"
Tiểu Huệ liếc: "Tôi không yên tâm để cho Tiểu Phong Tử cùng nha đầu kia ở trong một căn phòng, ngộ nhỡ một nữ thú tính đại phát, Tiểu Phong Tử nhà tôi không phải là trinh tiết khó giữ được à."
Thiên ca phá lên cười: "Em nói là một người phái nam cao lớn mười tám không bình thường sẽ bị một phái nữ gầy yếu 16 đụng ngã sao? Còn Bá Vương ngạnh thượng cung?"
Tiểu Huệ trừng mắt liếc anh một cái, cười như không cười đem áp-phích nhét vào trong tay Thiên ca: "Lần sau còn chụp hình khiêu dâm nhớ chớ lộ nhiều như vậy, lông đều hiện ra rồi. . . . . ."
Mắt thấy Tiểu Huệ sẽ vào phòng, Thiên ca nhanh chóng đuổi theo, ở trước lúc Tiểu Huệ đóng cửa cùng nhau vào phòng.
Thời điểm Tiểu Huệ còn chưa phản ứng kịp, cũng đã té nhào trên giường, cô giật mình, đưa tay “bộp” một tiếng đánh vào trên lưng Thiên ca, quát: "Kỷ Thiên Hàng, anh tự đâm đầu vào chỗ chết à!"
Vì phòng ngừa cô đột nhiên tập kích, Kỷ Thiên Hàng kẹp lại bắp đùi của cô mới dám yên lòng nói: "Em tin hay không, áp-phích tuyệt đối là xử lý qua, thời điểm anh chụp không có thấp như vậy, tối thiểu bộ vị mấu chốt đều là che kín."
Tiểu Huệ giận quá hóa cười: "Bây giờ tốt nhất anh mau đứng dậy, nếu không tôi không thể bảo đảm miệng của tôi có thể giải tỏa hay không. A, quên nói cho anh biết, mấy ngày trước có người còn gọi điện thoại hỏi tôi có tin tức của anh hay không. Anh nói xem, ngộ nhỡ tôi đem chuyện anh chụp ảnh nude vạch trần, bọn họ sẽ làm như thế nào?"
Trong mắt Thiên ca lóe lên một tia bị thương: "Huệ Huệ thân ái, em thật nhẫn tâm tổn thương thiện lương của anh đây như vậy sao?" Nói qua thân thể anh chuyển, Tiểu Huệ té ở trên giường, buồn bã mà nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Tiểu Huệ thở hổn hển hai cái, cầm gối lên nện ở trên người Kỷ Thiên Hàng: "Mau đưa tiền."
Thiên ca vỗ trán: "Tự em lục soát một chút xem, có thể lục soát nửa xu thì là của em."
Tiểu Huệ hí mắt: "Cũng chụp áp-phích rồi, làm sao có thể không có tiền cầm? Anh không nói cũng được, tôi đi hỏi Quả Táo, cậu ấy nhất định sẽ biết."
Thiên ca cực kỳ bất đắc dĩ: "Huệ Huệ, nói tiền nhiều làm tổn thương cảm tình. Chỉ bằng quan hệ này của hai ta, của anh đều là của em."
Tiểu Huệ đứng dậy, vừa tìm kiếm quần áo trong tủ quần áo, vừa cười: "Ngừng! Tôi không dám cầm loạn đồ của anh, ngộ nhỡ ngẫu nhiên lại là bạn gái anh đưa cho anh, tôi liền thật chết không chỗ chôn cất rồi."
Nghe nói như thế, Thiên ca lập tức từ trên giường ngồi dậy, anh ở sau lưng kêu: "Huệ Huệ, em thật quá xử oan anh rồi, đồ của anh đưa em đều là anh . . . . . . ừ, tính tiền."
Tiểu Huệ cầm một bộ áo đầm màu vàng nhạt bó sát người, ném bên cạnh Kỷ Thiên Hàng, nhoẻn miệng cười: "Đúng vậy, anh tính tiền, chỉ là vốn muốn đưa cho bạn gái của anh? Được rồi, hiện tại tôi phải thay quần áo, làm phiền anh đi ra ngoài."
Cuối cùng Thiên ca cũng bị đuổi ra phòng của Tiểu Huệ, anh ghé vào cửa gõ vài cái, Tiểu Huệ ở trong phòng cũng không đáp lại anh. Bởi vì Tiểu Huệ nhớ tới chuyện tình thật lâu trước đây để cho cô nổi trận l
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
369/5448