Tiểu thuyết Mười Năm Sau Giành Em Về -full
Lượt xem : |
/>
Ba người lập tức hiểu rõ vấn đề, sau khi nhìn nhau một lúc, cũng im lặng không nói.
“Thôi, trông cậy vào mấy đứa cũng không có ích lợi gì.” Bà cũng không muốn nói gì thêm với mấy đứa trẻ này, quay đầu nói với Tang Văn Nhi. “Tiểu Tuấn đâu? Không phải nói muốn ăn cơm cùng nhau sao? Con đi gọi nó đi.”
Tang Văn Nhi khổ sở nói. “Đừng mà, phu nhân, nó vẫn còn đang đọc sách, bây giờ cũng không đói, mọi người ăn trước đi.”
Bà Thi lườm cô một cái. “Hiện tại con cũng dám cự tuyệt ta?”
Nghe được câu này, Tang Văn Nhi chỉ có thể nghe lời mang Tang Tuấn ra khỏi phòng, cô không khỏi có chút lo lắng, mặc dù Tang Tuấn rất giống cô, nhưng dù sao nó vẫn là con trai của Thi Gia Phong, cô sợ anh sẽ nhìn ra đầu mối.
Tang Tuấn thấy trên bàn ăn nhiều người, nên cũng không dám đi nhanh lại, nhưng vẫn xấu hổ đi lại bên cạnh bà Thi. “Bà nội!”
“Ngoan! Tiểu Tuấn!” Bà Thi ý bảo con trái ngồi sang bên cạnh, để Tang Tuấn có thể ngồi cạnh mình.
“Mấy đứa không chịu cho mẹ một đứa cháu trai, vậy mẹ sẽ nhân Tiểu Tuấn làm cháu mẹ.” Trước kia bà Thi cũng từng nói qua, nhưng nói ra điều này trước mặt mọi người, thì vẫn là lần đầu tiên.
Thi Gia Phong và Thi Gia Diệp có chút bận tâm, dù sao đây cũng không phải máu mủ của nhà họ Thi, nếu Tang Văn Nhi ngoài ý muốn khiến mẹ mình vui vẻ, dựa vào điều này để được vào nhà họ thì thật phiền toái.
“Mẹ, như vậy không tốt đâu!” Thi Gia Phong nói. “Đứa nhỏ này không phải là máu mủ của nhà chúng ta, nếu như mẹ muốn đứa nhỏ này ở cùng mẹ thì không sao, nhưng có nhất thiết phải nhận nó là cháu mình không?”
Tang Tuấn đã mười tuổi rồi, dĩ nhiên hiểu được lời mọi người nói, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thi Gia Phong thì hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi lời anh nói, lại cảm thấy không vui.
Đến Thi Gia Diệp cũng mở miệng khuyên can bà, nhưng bà Thi đã quyết định rõ ràng. “Không cần nói, mẹ đã quyết định, Tiểu Tuấn đã ở cạnh mẹ chín năm rồi, mẹ nhìn nó lớn lên, cũng giống như cháu ruột của mẹ vậy, không ai có thể ngăn cản mẹ, dù sao Văn Nhi cũng không có những người thân khác, ở nhà chúng ta để chăm sóc tốt cho mẹ cũng được.”
Tang Văn Nhi cảm động, hốc mắt hơi ẩm ướt, rất cảm kích nhìn bà, nếu là bình thường cô sẽ lập tức cự tuyệt, nhưng sau khi cô biết ba đứa bé là Thi Gia Phong, cô không có lý do gì để ngăn cản hai bà cháu được gặp nhau, huống hồ bà cũng luôn hi vọng được bồng cháu từ rất lâu rồi, vật vả lắm mới hoàn thành được tâm nguyện của bà, cô đương nhiên đồng ý với bà.
“Tiểu Tuấn, cháu muốn làm cháu trai bà không?” Bà Thi hỏi Tang Tuấn đang ăn cơm.
Tang Tuấn nhìn mọi người xung quanh một chút. “Nếu như mọi người không hi vọng, vậy cháu cũng không muốn trở thành cháu của bà, cháu không muốn mọi người gây gổ.”
Bà Thi nghe vậy, cảm thấy đứa nhỏ rất hiểu chuyện. “Được được được! Bà nội không gây gổ với bọn họ, cháu là cháu trai của bà, bà nội quyết định rồi, cháu không thể cự tuyệt.”
Tang Tuấn nhìn về phía Tang Văn Nhi, thật ra thì đối với cậu mà nói, những điều đó cũng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là Tang Văn Nhi có đồng ý hay không.
“Phu nhân, Tiểu Tuấn sẽ luôn ở bên cạnh người, cũng sẽ gọi người là bà nội, nhưng làm cháu người, cũng không thích hợp.” Tang Văn Nhi không hi vọng mọi người coi cô là người phụ nữ ham hư vinh, cho nên cô nghĩ vẫn nên xuống tay với bà Thi, xem xem có thể cự tuyệt chuyện này không.
“Được rồi, đứng nói nữa, ta đã quyết định!” Bà Thi không nói thêm lời nào, không ngừng gắp đồ ăn cho Tiểu Tuấn.
Mọi người cũng hết cách rồi, đành phải để mặc cho bà muốn làm gì thì làm.
Buổi tối, Tang Tuấn leo lên giường nhỏ, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, vẫn mở to mắt nhìn mẹ mình.
“Sao vậy?” Tang Văn Nhi ngồi xuống cạnh giường, hỏi cậu.
“Mẹ, hôm nay chú Gia Phong về nhà, con cảm thấy thật kỳ quái!” Tang Tuấn ôm hông Tang Văn Nhi nói.
Lòng Tang Văn Nhi chìm xuống, không lẽ Tang Tuấn nhận ra điều gì?
“Tại sao lại thấy kỳ quái?”
Tang Tuấn lắc đầu. “Không biết, dù sao khi con nghe lời chú ấy nói, con lập tức cảm thấy không thoải mái, cảm giác như chú ấy không thích con.”
Cô yên lặng, vuốt cái đầu nhỏ nhắn của cậu. “Không ai không thích con, tất cả mọi người trong nhà họ Thi đều rất thích con.”
“Nhưng con vẫn cảm giác như vậy!” Tang Tuấn muốn mẹ nhìn thẳng vào suy nghĩ của mình.
Cô thở dài. “Tiểu Tuấn thích chú Gia Phong sao? Hay là ghét chú ấy?”
Tang Tuấn suy nghĩ một chút, lại lắc lắc cái đầu nhỏ. “Không ghét, con cảm thấy chú ấy có gì đó rất thân thiết.”
Tay Tang Văn Nhi không tự chủ được run rẩy, đúng rồi! Đương nhiên là có cảm giác thân thiết, dù sao anh ta cũng là ba của Tang Tuấn.
“Được rồi, Tiểu Tuấn, con buồn ngủ không? Đứng nghĩ nhiều như vậy nữa!”
“Ừm!” Tang Tuấn vốn muốn ngủ nhưng vẫn mở mắt nói. “Vậy con có thể chơi với chú Gia Phong không?”
Dĩ nhiên Tang Văn Nhi không thể ngăn cản được chuyện hai người gặp nhau. “Nếu như chú ấy đồng ý chơi với con.”
“Được! Cảm ơn mẹ! Mẹ ngủ ngon!” Tang Tuấn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sau khi Tang Văn Nhi hôn lên trán cậu, cũng không đi nghỉ ngơi, ngược lại cô ra khỏi phòng, đi đến phòng bếp.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến cô có chút không tiếp thu nổi, năm đó cô nhất thời không đành lòng, khiến mình có một đứa con gần mười tuổi, cô cho rằng mình bị như vậy là quá lắm rồi, nhưng người đàn ông đó lại xuất hiện.
Cô không biết mình nên làm thế nào, nên nói với Thi Gai Phong, đó là con của anh sao? Nhưng cô sợ, chuyện đêm hôm đó, anh hắn đã quên hết rồi chứ? Nếu không, khi vừa nhìn thấy cô, anh cũng nên nhớ ra rồi, nhưng rất dễ nhìn ra, khi nhìn thấy cô, vẻ mặt anh không hề kinh ngạc, huống hồ đêm đó anh uống say, sao có thể nhớ rõ chuyện đó được?
Nhưng nếu một ngày cô còn chưa xác định được chuyện đó thì cô vẫn không an tâm! Cô sợ có người cướp bảo bối của cô đi, đó là người thân duy nhất của cô, cô đứng trước tủ lạnh, dần dần trở nên trầm tư, đến mức có người xuất hiện sau lưng cũng không biết.
Sau khi Thi Gia Phong và Nhạc Âm kích tình, cảm thấy hơi khát nước, lập tức xuống bếp tìm nước uống, không ngờ vừa bước vào lại thấy Tang Văn Nhi đang đứng ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì, anh đi lại vỗ vào bả vai cô, khiến Tang Văn Nhi giật mình.
Tang Văn Nhi hoảng sợ, hồi hồn nhìn người vừa dọa mình, phát hiện là Thi Gia Phong. “Nhị thiếu gia?”
Thi Gia Phong mở tủ lạnh ra, cầm một lon nước nói. “Tại sao mỗi lần cô nhìn thấy cô, vẻ mặt đều hoảng sợ như vậy?”
Tang Văn Nhi cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào, vì đúng là mỗi lần cô nhìn thấy anh, cũng đều bị hù sợ.
Thi Gia Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm thấy thật ra người phụ nữ này cũng không tệ lắm, cũng coi như dịu dàng, đó là lý do vì sao mẹ anh thích cô sao?
Anh đến gần cô, cúi đầu nhìn, nhất thời muốn trêu chọc cô. “Có phải vì tôi quá đẹp trai không?”
Khóe miệng Tang Văn Nhi co giật, sao anh lại có thể nói ra lời như vậy?
“Rất xin lỗi, không phải.”
Thi Gia Phong cũng không tiếp tục nữa, ngước lại mở miệng hỏi thăm. “Cô muốn nói chuyện với tôi một chút không?”
Tang Văn Nhi nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại đưa ra yêu cầu này, nhưng nhìn thấy Thi Gia Phong đã ngồi trên bàn ăn chờ mình, cô chỉ có thể đi đến.
“Ngồi xuống đi! Hiện tại cô đã tan làm, không phải người giúp việc nhà chúng tôi!” Thi Gia Phong nói trước.
Tang Văn Nhi ngồi xuống, hai tay cầm cốc nước cũng không lên tiếng, chờ anh lên tiếng lần nữa. “Cô ở đây bao lâu rồi? Chồng cô đâu? Tại sao lại chỉ có hai mẹ con các cô?” Thi Gia Phong hỏi thăm, cũng không phải anh muốn nghe chuyện riêng tư của cô, mà là muốn biết lý do cô không phản đối chuyện con trai mình trở thành cháu của mẹ anh.
Tang Văn Nhi nhìn anh hồi lâu mới thốt ra một câu. “Tôi không kết hôn!”
Thi Gia Phong sửng sốt một chút, không ngờ cô lại có thể trả lời như vậy.
“Năm đó, một mình tôi mang theo Tiểu Tuấn vừa sinh ra không bao lâu đến bệnh viện khám bệnh, nhưng trong người lại không có đồng nào, không có cách nào để chữa trị cho nó, là bà ấy giúp đỡ tôi, sau đó tôi lại đến nhà này để chăm sóc bà ấy.” Trong lúc nói chuyện, Tang Văn Nhi cũng không mang theo cảm xúc gì quá lớn, hết sức đè nén tình cảm của mình, không muốn Thi Gia Phong nhìn ra tâm tình thấp thỏm của mình.
Thi Gia Phong đột nhiên như hiểu ra, tại sao người phụ nữ trước mắt lại nhận được nhiều sự yêu thương từ mẹ mình như vậy, trên người cô mang một loại hơi thở khiến người ta đồng tình? Mặc dù thân thế của cô rất đáng thương, nhưng ngoài mặt lại ngụy trang, không dễ dàng cúi đầu trước người khác.
“Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý hỏi cô như vậy, tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút mà thôi.” Thi Gia Phong nhận lỗi với cô.
“Không sao, tôi biết các anh đang nghĩ gì, mấy người đều sợ tôi mơ ước tài sản của phu nhân, cho là tôi sẽ dùng con trai mình để
lừa gạt bà! Nếu như mọi người thật sự cảm thấy phiền phức, vậy tôi lập tức mang Tiểu Tuấn rời khỏi đây." Tang Văn Nhi cũng không muốn trở thành tội nhân.
Thi Gia Phong đột nhiên lắc đầu cười. "Tôi không có ý muốn hai người rời đi, tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút, tại sao mẹ tôi lại che chở cho mẹ con hai người như vậy mà thôi."
"Xem cách ăn nói của cô, xuất thân trước kia của cô phải rất trong sạch mới đúng, tại sao lại biến thành như vậy? Vì người đàn ông đó sao?" Không biết vì sao, Thi Gia Phong rất muốn hiểu người phụ nữ trước mắt nhiều hơn một chút, rất muốn biết những chuyện liên quan đến cô.
Tang Văn Nhi chỉ cau mày nhìn anh, tại sao anh lại muốn biết những thứ này?
"Không muốn nói sao?"
"Ừ, anh không nên hỏi nữa." Tính cách Tang Văn Nhi cũng hơi cứng răn, nếu không việc bà Thi muốn nhận con trai cô làm cháu trai nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn không thành công. Tang Văn Nhi hồi tưởng lại tất cả chuyện năm đó, nếu không phải là Thi Gia Phong, có lễ đến bây giờ cô cũng không thể rời khỏi nơi không có gì tốt đẹp đó.
Thi Gia Phong nhìn bộ dạng như không muốn nói của cô, nhẹ nhàng đụng vào cốc cô. "Ok, vấn đề này đã kết thúc, tôi đã hiểu được một chút, cũng hiểu được suy nghĩ của mẹ tôi, chuyện của Tiểu Tuân, tôi tán thành không quan tâm tương lai như thế nào, Tiểu Tuấn coi như là người của nhà họ Thi chúng tôi."
Vấn đề là anh chỉ hiểu lý do tại sao cô ở lại nhà họ Thi mà thôi, mà không phải là con người cô, cô nhất định phải luôn nhắc nhở mình, vậy cũng coi như để Tiểu Tuấn nhận tổ quy tông đi! Nhưng cô vẫn không có cách nào nói cho Tang Tuấn, Thi Gia Phong là ba của nó.
"Vậy.... đến lượt tôi hỏi anh một vấn đề, được không?" Tang Văn Nhi hỏi.
Thi Gia Phong nhíu mày, cô gái nhỏ này muốn hỏi mình vấn đề gì?
"Được, cô hỏi đi!" Thi Gia Phong muốn xem xem cô muốn hỏi điều gì.
Tang Văn Nhi cũng không xác định được, mình hỏi như vậy, có thể khiến anh tức giận hay không, nhưng nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của anh hôm nay, có lẽ sẽ không tức giận mới đúng. "Tại sao anh lại ở nước ngoài lâu không về nhà như vậy?"
Thi Gia Phong nhìn cô, không trả lời ngay, thật lâu sau mới nói, "Tại sai lại muốn biết? Là mẹ tôi tò mò vấn đề này, nên muốn cô đến hỏi tôi?"
"Không phải, đây chỉ là điều tự tôi muốn hỏi, dù sao mấy năm qua, tôi ở trong nhà họ Thi này, cũng chưa từng gặp anh." Nếu như Tang Văn Nhi sớm biết nơi này là nhà anh, có thể cô đã sớm rời đi.
Thi Gia Phong đột nhiên cười, chuyện này có thể chỉ có chính anh biết, sở dĩ anh ở lại San Francisco chỉ vì một người phụ nữ, một người phụ nữ anh không nhớ nổi diện mạo, anh không biết cô là ai, nhưng rất khẳng định hai người từng xảy ra quan hệ, hơn nữa cũng bắt đầu từ ngày đó, anh vẫn không ngừng nhớ cô. "Cô muốn biết nguyên nhân này? Nhưng tôi lại không muốn nói cho cô biết!"
Mặt Tang Văn Nhi không thay đổi nhìn anh một chút rồi cúi đầu xuống, lầm tưởng trong lòng anh vẫn luôn nhớ Lương Tiểu Tuyền, cho nên mới không quay lại đối mặt: "A, tôi biết rồi, vậy tôi có thể hỏi anh những vấn đề khác không?"
Thi Gia Phong nhún vai: "Dĩ nhiên có thể."
"Tại sao anh lại không kết hôn? Tại sao anh em hai người lại không chịu hoàn thành nguyện vọng của phu nhân, sinh một cậu nhóc cho bà?" Mặc dù Thi Gia Phong đã có đời sau, nhưng trừ cô ra, không một ai biết điều đó.
Thi Gia Phong vì vấn đề của Tang Văn Nhi mà cười to không ngừng, nhưng vì bây giờ là nửa đêm, anh không thể làm gì khác hơn là đè nén âm lượng.
"Văn Nhi, cô nói xem tại sao những vấn đề của cô luôn là những thứ này? Như vậy rất khó để tôi không cho là cô không hỏi thăm thay mẹ tôi."
Văn Nhi? Đây là lần đầu tiên cô nghe
Ba người lập tức hiểu rõ vấn đề, sau khi nhìn nhau một lúc, cũng im lặng không nói.
“Thôi, trông cậy vào mấy đứa cũng không có ích lợi gì.” Bà cũng không muốn nói gì thêm với mấy đứa trẻ này, quay đầu nói với Tang Văn Nhi. “Tiểu Tuấn đâu? Không phải nói muốn ăn cơm cùng nhau sao? Con đi gọi nó đi.”
Tang Văn Nhi khổ sở nói. “Đừng mà, phu nhân, nó vẫn còn đang đọc sách, bây giờ cũng không đói, mọi người ăn trước đi.”
Bà Thi lườm cô một cái. “Hiện tại con cũng dám cự tuyệt ta?”
Nghe được câu này, Tang Văn Nhi chỉ có thể nghe lời mang Tang Tuấn ra khỏi phòng, cô không khỏi có chút lo lắng, mặc dù Tang Tuấn rất giống cô, nhưng dù sao nó vẫn là con trai của Thi Gia Phong, cô sợ anh sẽ nhìn ra đầu mối.
Tang Tuấn thấy trên bàn ăn nhiều người, nên cũng không dám đi nhanh lại, nhưng vẫn xấu hổ đi lại bên cạnh bà Thi. “Bà nội!”
“Ngoan! Tiểu Tuấn!” Bà Thi ý bảo con trái ngồi sang bên cạnh, để Tang Tuấn có thể ngồi cạnh mình.
“Mấy đứa không chịu cho mẹ một đứa cháu trai, vậy mẹ sẽ nhân Tiểu Tuấn làm cháu mẹ.” Trước kia bà Thi cũng từng nói qua, nhưng nói ra điều này trước mặt mọi người, thì vẫn là lần đầu tiên.
Thi Gia Phong và Thi Gia Diệp có chút bận tâm, dù sao đây cũng không phải máu mủ của nhà họ Thi, nếu Tang Văn Nhi ngoài ý muốn khiến mẹ mình vui vẻ, dựa vào điều này để được vào nhà họ thì thật phiền toái.
“Mẹ, như vậy không tốt đâu!” Thi Gia Phong nói. “Đứa nhỏ này không phải là máu mủ của nhà chúng ta, nếu như mẹ muốn đứa nhỏ này ở cùng mẹ thì không sao, nhưng có nhất thiết phải nhận nó là cháu mình không?”
Tang Tuấn đã mười tuổi rồi, dĩ nhiên hiểu được lời mọi người nói, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thi Gia Phong thì hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi lời anh nói, lại cảm thấy không vui.
Đến Thi Gia Diệp cũng mở miệng khuyên can bà, nhưng bà Thi đã quyết định rõ ràng. “Không cần nói, mẹ đã quyết định, Tiểu Tuấn đã ở cạnh mẹ chín năm rồi, mẹ nhìn nó lớn lên, cũng giống như cháu ruột của mẹ vậy, không ai có thể ngăn cản mẹ, dù sao Văn Nhi cũng không có những người thân khác, ở nhà chúng ta để chăm sóc tốt cho mẹ cũng được.”
Tang Văn Nhi cảm động, hốc mắt hơi ẩm ướt, rất cảm kích nhìn bà, nếu là bình thường cô sẽ lập tức cự tuyệt, nhưng sau khi cô biết ba đứa bé là Thi Gia Phong, cô không có lý do gì để ngăn cản hai bà cháu được gặp nhau, huống hồ bà cũng luôn hi vọng được bồng cháu từ rất lâu rồi, vật vả lắm mới hoàn thành được tâm nguyện của bà, cô đương nhiên đồng ý với bà.
“Tiểu Tuấn, cháu muốn làm cháu trai bà không?” Bà Thi hỏi Tang Tuấn đang ăn cơm.
Tang Tuấn nhìn mọi người xung quanh một chút. “Nếu như mọi người không hi vọng, vậy cháu cũng không muốn trở thành cháu của bà, cháu không muốn mọi người gây gổ.”
Bà Thi nghe vậy, cảm thấy đứa nhỏ rất hiểu chuyện. “Được được được! Bà nội không gây gổ với bọn họ, cháu là cháu trai của bà, bà nội quyết định rồi, cháu không thể cự tuyệt.”
Tang Tuấn nhìn về phía Tang Văn Nhi, thật ra thì đối với cậu mà nói, những điều đó cũng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là Tang Văn Nhi có đồng ý hay không.
“Phu nhân, Tiểu Tuấn sẽ luôn ở bên cạnh người, cũng sẽ gọi người là bà nội, nhưng làm cháu người, cũng không thích hợp.” Tang Văn Nhi không hi vọng mọi người coi cô là người phụ nữ ham hư vinh, cho nên cô nghĩ vẫn nên xuống tay với bà Thi, xem xem có thể cự tuyệt chuyện này không.
“Được rồi, đứng nói nữa, ta đã quyết định!” Bà Thi không nói thêm lời nào, không ngừng gắp đồ ăn cho Tiểu Tuấn.
Mọi người cũng hết cách rồi, đành phải để mặc cho bà muốn làm gì thì làm.
Buổi tối, Tang Tuấn leo lên giường nhỏ, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, vẫn mở to mắt nhìn mẹ mình.
“Sao vậy?” Tang Văn Nhi ngồi xuống cạnh giường, hỏi cậu.
“Mẹ, hôm nay chú Gia Phong về nhà, con cảm thấy thật kỳ quái!” Tang Tuấn ôm hông Tang Văn Nhi nói.
Lòng Tang Văn Nhi chìm xuống, không lẽ Tang Tuấn nhận ra điều gì?
“Tại sao lại thấy kỳ quái?”
Tang Tuấn lắc đầu. “Không biết, dù sao khi con nghe lời chú ấy nói, con lập tức cảm thấy không thoải mái, cảm giác như chú ấy không thích con.”
Cô yên lặng, vuốt cái đầu nhỏ nhắn của cậu. “Không ai không thích con, tất cả mọi người trong nhà họ Thi đều rất thích con.”
“Nhưng con vẫn cảm giác như vậy!” Tang Tuấn muốn mẹ nhìn thẳng vào suy nghĩ của mình.
Cô thở dài. “Tiểu Tuấn thích chú Gia Phong sao? Hay là ghét chú ấy?”
Tang Tuấn suy nghĩ một chút, lại lắc lắc cái đầu nhỏ. “Không ghét, con cảm thấy chú ấy có gì đó rất thân thiết.”
Tay Tang Văn Nhi không tự chủ được run rẩy, đúng rồi! Đương nhiên là có cảm giác thân thiết, dù sao anh ta cũng là ba của Tang Tuấn.
“Được rồi, Tiểu Tuấn, con buồn ngủ không? Đứng nghĩ nhiều như vậy nữa!”
“Ừm!” Tang Tuấn vốn muốn ngủ nhưng vẫn mở mắt nói. “Vậy con có thể chơi với chú Gia Phong không?”
Dĩ nhiên Tang Văn Nhi không thể ngăn cản được chuyện hai người gặp nhau. “Nếu như chú ấy đồng ý chơi với con.”
“Được! Cảm ơn mẹ! Mẹ ngủ ngon!” Tang Tuấn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sau khi Tang Văn Nhi hôn lên trán cậu, cũng không đi nghỉ ngơi, ngược lại cô ra khỏi phòng, đi đến phòng bếp.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến cô có chút không tiếp thu nổi, năm đó cô nhất thời không đành lòng, khiến mình có một đứa con gần mười tuổi, cô cho rằng mình bị như vậy là quá lắm rồi, nhưng người đàn ông đó lại xuất hiện.
Cô không biết mình nên làm thế nào, nên nói với Thi Gai Phong, đó là con của anh sao? Nhưng cô sợ, chuyện đêm hôm đó, anh hắn đã quên hết rồi chứ? Nếu không, khi vừa nhìn thấy cô, anh cũng nên nhớ ra rồi, nhưng rất dễ nhìn ra, khi nhìn thấy cô, vẻ mặt anh không hề kinh ngạc, huống hồ đêm đó anh uống say, sao có thể nhớ rõ chuyện đó được?
Nhưng nếu một ngày cô còn chưa xác định được chuyện đó thì cô vẫn không an tâm! Cô sợ có người cướp bảo bối của cô đi, đó là người thân duy nhất của cô, cô đứng trước tủ lạnh, dần dần trở nên trầm tư, đến mức có người xuất hiện sau lưng cũng không biết.
Sau khi Thi Gia Phong và Nhạc Âm kích tình, cảm thấy hơi khát nước, lập tức xuống bếp tìm nước uống, không ngờ vừa bước vào lại thấy Tang Văn Nhi đang đứng ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì, anh đi lại vỗ vào bả vai cô, khiến Tang Văn Nhi giật mình.
Tang Văn Nhi hoảng sợ, hồi hồn nhìn người vừa dọa mình, phát hiện là Thi Gia Phong. “Nhị thiếu gia?”
Thi Gia Phong mở tủ lạnh ra, cầm một lon nước nói. “Tại sao mỗi lần cô nhìn thấy cô, vẻ mặt đều hoảng sợ như vậy?”
Tang Văn Nhi cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào, vì đúng là mỗi lần cô nhìn thấy anh, cũng đều bị hù sợ.
Thi Gia Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm thấy thật ra người phụ nữ này cũng không tệ lắm, cũng coi như dịu dàng, đó là lý do vì sao mẹ anh thích cô sao?
Anh đến gần cô, cúi đầu nhìn, nhất thời muốn trêu chọc cô. “Có phải vì tôi quá đẹp trai không?”
Khóe miệng Tang Văn Nhi co giật, sao anh lại có thể nói ra lời như vậy?
“Rất xin lỗi, không phải.”
Thi Gia Phong cũng không tiếp tục nữa, ngước lại mở miệng hỏi thăm. “Cô muốn nói chuyện với tôi một chút không?”
Tang Văn Nhi nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại đưa ra yêu cầu này, nhưng nhìn thấy Thi Gia Phong đã ngồi trên bàn ăn chờ mình, cô chỉ có thể đi đến.
“Ngồi xuống đi! Hiện tại cô đã tan làm, không phải người giúp việc nhà chúng tôi!” Thi Gia Phong nói trước.
Tang Văn Nhi ngồi xuống, hai tay cầm cốc nước cũng không lên tiếng, chờ anh lên tiếng lần nữa. “Cô ở đây bao lâu rồi? Chồng cô đâu? Tại sao lại chỉ có hai mẹ con các cô?” Thi Gia Phong hỏi thăm, cũng không phải anh muốn nghe chuyện riêng tư của cô, mà là muốn biết lý do cô không phản đối chuyện con trai mình trở thành cháu của mẹ anh.
Tang Văn Nhi nhìn anh hồi lâu mới thốt ra một câu. “Tôi không kết hôn!”
Thi Gia Phong sửng sốt một chút, không ngờ cô lại có thể trả lời như vậy.
“Năm đó, một mình tôi mang theo Tiểu Tuấn vừa sinh ra không bao lâu đến bệnh viện khám bệnh, nhưng trong người lại không có đồng nào, không có cách nào để chữa trị cho nó, là bà ấy giúp đỡ tôi, sau đó tôi lại đến nhà này để chăm sóc bà ấy.” Trong lúc nói chuyện, Tang Văn Nhi cũng không mang theo cảm xúc gì quá lớn, hết sức đè nén tình cảm của mình, không muốn Thi Gia Phong nhìn ra tâm tình thấp thỏm của mình.
Thi Gia Phong đột nhiên như hiểu ra, tại sao người phụ nữ trước mắt lại nhận được nhiều sự yêu thương từ mẹ mình như vậy, trên người cô mang một loại hơi thở khiến người ta đồng tình? Mặc dù thân thế của cô rất đáng thương, nhưng ngoài mặt lại ngụy trang, không dễ dàng cúi đầu trước người khác.
“Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý hỏi cô như vậy, tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút mà thôi.” Thi Gia Phong nhận lỗi với cô.
“Không sao, tôi biết các anh đang nghĩ gì, mấy người đều sợ tôi mơ ước tài sản của phu nhân, cho là tôi sẽ dùng con trai mình để
lừa gạt bà! Nếu như mọi người thật sự cảm thấy phiền phức, vậy tôi lập tức mang Tiểu Tuấn rời khỏi đây." Tang Văn Nhi cũng không muốn trở thành tội nhân.
Thi Gia Phong đột nhiên lắc đầu cười. "Tôi không có ý muốn hai người rời đi, tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút, tại sao mẹ tôi lại che chở cho mẹ con hai người như vậy mà thôi."
"Xem cách ăn nói của cô, xuất thân trước kia của cô phải rất trong sạch mới đúng, tại sao lại biến thành như vậy? Vì người đàn ông đó sao?" Không biết vì sao, Thi Gia Phong rất muốn hiểu người phụ nữ trước mắt nhiều hơn một chút, rất muốn biết những chuyện liên quan đến cô.
Tang Văn Nhi chỉ cau mày nhìn anh, tại sao anh lại muốn biết những thứ này?
"Không muốn nói sao?"
"Ừ, anh không nên hỏi nữa." Tính cách Tang Văn Nhi cũng hơi cứng răn, nếu không việc bà Thi muốn nhận con trai cô làm cháu trai nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn không thành công. Tang Văn Nhi hồi tưởng lại tất cả chuyện năm đó, nếu không phải là Thi Gia Phong, có lễ đến bây giờ cô cũng không thể rời khỏi nơi không có gì tốt đẹp đó.
Thi Gia Phong nhìn bộ dạng như không muốn nói của cô, nhẹ nhàng đụng vào cốc cô. "Ok, vấn đề này đã kết thúc, tôi đã hiểu được một chút, cũng hiểu được suy nghĩ của mẹ tôi, chuyện của Tiểu Tuân, tôi tán thành không quan tâm tương lai như thế nào, Tiểu Tuấn coi như là người của nhà họ Thi chúng tôi."
Vấn đề là anh chỉ hiểu lý do tại sao cô ở lại nhà họ Thi mà thôi, mà không phải là con người cô, cô nhất định phải luôn nhắc nhở mình, vậy cũng coi như để Tiểu Tuấn nhận tổ quy tông đi! Nhưng cô vẫn không có cách nào nói cho Tang Tuấn, Thi Gia Phong là ba của nó.
"Vậy.... đến lượt tôi hỏi anh một vấn đề, được không?" Tang Văn Nhi hỏi.
Thi Gia Phong nhíu mày, cô gái nhỏ này muốn hỏi mình vấn đề gì?
"Được, cô hỏi đi!" Thi Gia Phong muốn xem xem cô muốn hỏi điều gì.
Tang Văn Nhi cũng không xác định được, mình hỏi như vậy, có thể khiến anh tức giận hay không, nhưng nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của anh hôm nay, có lẽ sẽ không tức giận mới đúng. "Tại sao anh lại ở nước ngoài lâu không về nhà như vậy?"
Thi Gia Phong nhìn cô, không trả lời ngay, thật lâu sau mới nói, "Tại sai lại muốn biết? Là mẹ tôi tò mò vấn đề này, nên muốn cô đến hỏi tôi?"
"Không phải, đây chỉ là điều tự tôi muốn hỏi, dù sao mấy năm qua, tôi ở trong nhà họ Thi này, cũng chưa từng gặp anh." Nếu như Tang Văn Nhi sớm biết nơi này là nhà anh, có thể cô đã sớm rời đi.
Thi Gia Phong đột nhiên cười, chuyện này có thể chỉ có chính anh biết, sở dĩ anh ở lại San Francisco chỉ vì một người phụ nữ, một người phụ nữ anh không nhớ nổi diện mạo, anh không biết cô là ai, nhưng rất khẳng định hai người từng xảy ra quan hệ, hơn nữa cũng bắt đầu từ ngày đó, anh vẫn không ngừng nhớ cô. "Cô muốn biết nguyên nhân này? Nhưng tôi lại không muốn nói cho cô biết!"
Mặt Tang Văn Nhi không thay đổi nhìn anh một chút rồi cúi đầu xuống, lầm tưởng trong lòng anh vẫn luôn nhớ Lương Tiểu Tuyền, cho nên mới không quay lại đối mặt: "A, tôi biết rồi, vậy tôi có thể hỏi anh những vấn đề khác không?"
Thi Gia Phong nhún vai: "Dĩ nhiên có thể."
"Tại sao anh lại không kết hôn? Tại sao anh em hai người lại không chịu hoàn thành nguyện vọng của phu nhân, sinh một cậu nhóc cho bà?" Mặc dù Thi Gia Phong đã có đời sau, nhưng trừ cô ra, không một ai biết điều đó.
Thi Gia Phong vì vấn đề của Tang Văn Nhi mà cười to không ngừng, nhưng vì bây giờ là nửa đêm, anh không thể làm gì khác hơn là đè nén âm lượng.
"Văn Nhi, cô nói xem tại sao những vấn đề của cô luôn là những thứ này? Như vậy rất khó để tôi không cho là cô không hỏi thăm thay mẹ tôi."
Văn Nhi? Đây là lần đầu tiên cô nghe
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
32/4858