Tiểu thuyết Một Đêm, Một Ngày, Một Đời-full
Lượt xem : |
cảm thấy hắn anh tuấn vô cùng, lại không nghĩ rằng hắn hung hăng nhìn chằm chằm ta. Tối hôm đó thân thể ta vô cùng đau đớn… khi tỉnh lại, ta thấy Cao Phi đang mở tủ ở đầu giường của ta, ta nghĩ muốn hỏi hắn định làm gì, tuy nhiên sau đó phát hiện, hắn trầm ngâm cẩn thận xem bệnh án của ta cùng với sách hướng dẫn sử dụng thuốc. Cả một cái rương thuốc, hắn lấy từng quyển sách hướng dẫn bên trong ra xem, thỉnh thoảng còn thoáng nhìn ta một chút. Ta vội vàng nhắm mắt lại, quên đi đau đớn, giả bộ lơ đãng trở mình, nghĩ tới một đêm kia hắn ôm ta khóc, khóe mắt cũng lưu lại lệ. Cao Phi, ngươi rốt cục hiểu được như thế nào yêu thương ta. Ngày hôm sau ta có một quyết định vĩ đại, quyết định tổ chức lại sinh nhật cho Cao Phi, ta không thích mang theo tiếc nuối ra đi. Hơn nữa hành động tối qua của Cao Phi đã hóa giải tất cả khúc mắc trong lòng ta. Ta trang trí nhà lại một lần, ta mua nến, cắm hoa tươi, ta nghĩ ta cũng cần một chuyện lãng mạn. Cao Phi trở về nhìn ta, như hóa đá. “Như thế nào? Ánh nến bữa tối rất tầm thường sao?” Ta làm cho hắn ngồi xuống, cho hắn cắt bánh ngọt, làm cho hắn hứa nguyện. Ta nói Cao Phi, bánh ngọt hôm đó ăn rất ngán, hôm nay ta bảo bọn họ chỉ cho vào một ít bơ. Cao Phi không nói, cả quá trình vẫn ngồi như hóa đá. Ta muốn hắn ăn bánh ngọt, nhưng lại không nghĩ rằng mình đột nhiên chảy máu mũi. Máu từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào khăn trải bàn màu trắng trông như những đóa hoa. Ta lập tức luống cuống, ngẩng đầu nhìn lên, Cao Phi đang vùi đầu ăn cái gì đó, ta nghĩ hẳn là hắn sẽ ko chú ý, hơn nữa ánh nến tối như vậy. Ta vội vàng lấy cớ nói ta ko thích bơ, có chút buồn nôn lập tức chạy đến buồng vệ sinh. Đi vào liền đem cửa khóa trái. Máu vẫn ko ngừng chảy xuống, ta vốn chưa từng xảy ra hiện tượng này, đột nhiên trong lúc đó có chút hoảng sợ, bác sĩ ko có nói ta sẽ xuất hiện hiện tượng như vậy. Ta mở vòi nước, không ngừng xả nước, chính là như thế nào vẫn có màu máu. Ta ngửa đầu lên cao, chính là máu vẫn tuôn ra như suối. Chảy cả xuống quần áo, nhuộm hết sức đẹp mắt. Ta sợ Cao Phi phát hiện, bất chấp là mũi hay quần áo đều liều mạng lấy nước rửa sạch. Thân thể ta tố chất không tốt, sức đề kháng ko tốt, nhưng cảm mạo so với để hắn phát hiện tốt hơn. Ta gấp rút luống cuống tay chân, cửa đột nhiên trong lúc đó bị người ta dùng lực đá bật ra. Ta xoay người trông vẻ mặt Cao Phi giống như con sư tử đứng ở cửa, ta vụng về mở miệng: “Cao Phi.” Chỉ là, âm cuối biến mất trong miệng hắn. Ta vô số lần tưởng tưởng cảnh tưởng Cao Phi chủ động hôn ta, sẽ là dưới ánh chiều tà, trong ánh sáng bình minh, sẽ là trong bóng đêm mờ ảo, sẽ là dưới bão tuyết bao trùm, ta cho tới bây giờ cũng không ngừng tưởng tượng. Chỉ là không nghĩ đến trong tình huống ta máu chảy thành sông, Cao Phi hôn ta. Hắn giống như một người mạng sống bị kinh hãi, liều mạng tìm kiếm một chút phương hướng. Ta cảm giác được hắn đẩy ta lui về phía sau, hắn khom người không ngừng thay đổi vị trí để phù hợp với thân thể của ta, giống như luyến tiếc bất cứ điểm nào ko thể áp sát ta. Hắn đem đầu lưỡi đưa vào miệng ta, vô cùng vội vàng tìm kiếm, hắn hút lấy đầu lưỡi ta, ta hận giờ phút này ko thể sinh trưởng ở trong miệng hắn. Bàn tay to mở ra ôm ta vào người. Ta muốn hỏi hắn làm sao vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng sáng tỏ. Cuối cùng, hắn hôn mệt mỏi, ôm ta, chôn ở bả vai ta khóc. Hắn như dùng hết sức để khóc, ta thề ta cho tới bây giờ cũng không biết một nam nhân có thể khóc như vậy, từ bắt đầu than nhẹ, biến thành khóc to, nức nở khóc, ta cảm thấy hắn cũng có thể khóc đến nát cổ họng. Toàn thân hắn bởi vì la khóc trở nên cứng ngắc như sắt thép, ta ôm bộ dạng sắt thép này trấn an hắn, ta nói: “Cao Phi, ta yêu ngươi, cho tới bây giờ sẽ không hối hận.” Đêm hôm đó, ta thật cao hứng, đây là lần cao hứng nhất kể từ khi ta chào đời, ta cảm thấy linh hồn của ta đều nhanh muốn bay lên, ta lần đầu tiên cảm thấy chết cũng không tiếc. Dù là sáng mai tỉnh dậy, ta đã rời đi, ta vẫn sẽ cảm kích trời xanh.
Chương 12: Ta nghĩ chúng ta cần có một lần ân ái hoàn mỹ
Ngày năm tháng năm Hôm đó Cao Phi rất khuya mới ngủ, hắn giống như chớp mắt một cái liền biến thành một đứa trẻ, vô luận ta khuyên nhủ như thế nào, hắn đều để ngoài tai. Cho đến khi ta đi ngủ trước hắn vẫn còn đang thống khổ vướng mắc. Trong lòng ta thương xót, lần đầu tiên cảm thấy Cao Phi của ta để cho ta đau lòng như vậy. Nhưng may mắn chính là ngày hôm sau khi thức dậy, Cao Phi không tiếp tục như vậy nữa. Ta chôn đầu trong lồng ngực hắn, hắn cũng không đẩy ra, ngược lại dung năm ngón tay vuốt nhẹ mái tóc ta hỏi: “Có muốn uống thuốc hay ko?” Ta thừa nhận đây là câu nói thỏa mãn nhất đời này ta được nghe, Cao Phi trước kia hận ta, rời giường trong vòng nửa giờ sẽ không nói với ta bất cứ lời nào, cho dù là lời nói hắn cũng keo kiệt với ta như vậy. Ta đắc ý, chôn trước ngực hắn cười: “Ngươi đút cho ta?” Lại sợ hắn cự tuyệt liền nói: “Ta không còn khí lực.” Cao Phi dừng tay lại, thật lâu ko nói gì. Ta nghĩ ta hẳn là thỏa mãn, mặc dù Cao Phi có đôi khi ko nói nhiều nhưng đôi khi hắn cũng trở nên đặc biệt nhạy cảm. Ta có thể cảm nhận được. Thân thể của ta càng ngày càng kém, thường xuyên không thể ra cửa, ngày đó ta một mình ngây ngô đang nghe nhạc, đúng lúc là bài hát “Hiroshima love” của Mạc Văn Úy, chỗ đó giọng hát của Mạc Văn Úy rất độc đáo “Không cùng thời gian hảo hảo đến yêu ngươi, sớm nên ngừng trò chơi phong lưu.” Ta kỳ thật không phải rất thích Mạc Văn Úy, nhưng lại thích bài hát này của nàng. Khi đó Cao Phi vừa vặn tiến đến, nghe được câu hát này, hắn vừa định bước vào đột nhiên ngừng lại, đứng ở cửa nhìn ta. Ánh tà dương buông xuống, sắc vàng chói lọi vô hạn. Hồi lâu, hắn đột nhiên đi tới hôn môi của ta. Từng chút từng chút một, ko thật sâu. Chính là ta ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của hắn, ko đành lòng. Ngày mười lăm tháng năm Mỗi một ngày còn lại đối với ta đều vô cùng quý giá. Cao Phi đã ko còn đi làm nữa. Nhưng hắn có rất nhiều việc để làm, hắn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ta giống như một loại công việc. Ta không cam lòng, chỉ là, một đêm nào tỉnh lại ta đột nhiên hôn Cao Phi. Sau tai nạn xe cộ, ta ko chủ động hôn hắn. Ta mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình còn có một ít chuyện chưa làm xong. Ta nghĩ chúng ta cần có một lần ân ái hoàn mỹ. Ta mở nút áo của Cao Phi. Cao Phi tỉnh lại cầm lấy tay của ta hỏi ta làm sao vậy? Ta chỉ lắc đầu, tay vẫn cứ tiếp tục. Ta nói: “Cao Phi, ta muốn ngươi.” Đây là lần ta biểu đạt lộ liễu nhất, bất kỳ nam nhân nào cũng ko chịu được nữ nhân khiêu khích như vậy. Nhưng Cao Phi của ta lại cự tuyệt. Hắn hôn hôn mi mắt ta nói: “Ngoan ngoãn, đừng làm rộn!” Ta vốn nên thôi đi, thân thể đã kém như vậy ta sao có thể trải qua một hồi ân ái như thường. Nhưng là, ngươi có tin hay không nhân định thắng thiên? Ta nghĩ có lẽ đêm đó ta bị thứ kỳ quái gì đó bám vào người, dục vọng mãnh liệt trong nội tâm ta trỗi dậy. Ta rất nhanh lột sạch quần áo Cao Phi, sau đó là chính mình. Ta cảm thấy Cao Phi vô cùng mê người, sau đó, ta liền giống như phù thủy hưởng thụ nhấm nháp cống phẩm. Ta ở dưới thân hắn khẩn cầu nói: “Cao Phi, một lần thôi.” Cuối cùng, ta lại dùng đòn sát thủ, lệ rơi đầy mặt, có đôi khi cảm thấy nữ nhân có thể rơi lệ thực là hạnh phúc. Ta nói: “Cao Phi, cho đến nay ngươi ko có một lần tự nguyện cùng ta ân ái.” Lại không được, ta vừa đấm vừa xoa, “Cao Phi, chỉ cần ngươi cẩn thận một chút, ôn nhu một chút.” Cao Phi không đấu thắng ta, hắn cúi người đem mình tiến vào, mỗi cử động đều dè dặt tựa như bất cứ lúc nào ta cũng có thể mất đi mạng sống. Chờ qua hồi lâu mới chuyển động một chút, mỗi lần đều là chậm rãi di chuyển. Ta tại dưới thân hắn phụ họa, theo ánh trăng lưu động ngắm nhìn khuôn mặt hắn, thân thể hắn. Ta nhìn thấy ánh trăng biến thành tia nắng ban mai, chúng ta trong đêm tối cùng ban ngày liên tiếp ân ái, đột nhiên cảm giác vô cùng hạnh phúc, ta ngẩng đầu hôn Cao Phi. Hắn không tận hứng, cũng không thể tận hứng, trong mắt hắn cùng trên mặt là vẻ lo lắng, duy nhất tận hứng chỉ có ta. Ta tất cả một đêm một ngày một đời chỉ vì một cái trong nháy mắt kia…
Chương 13: Ngươi có thích Thương Ương Gia Thố hay ko?
Khi ta còn bé, cha vì thân thể của ta đã khổ cực tìm rất nhiều cách. Chuyện yêu ma quỷ quái gì đều từng thử qua. Khi cha tìm đến Phật giáo, ta mới biết đến Thương Ương Gia Thố. Hắn có một bài thơ, ta đặc biệt thích. Đêm hôm đó, ta nghe một khúc Phạn ko vì hiểu biết, chỉ vì tìm kiếm hơi thở của ngươi. Ta trải qua luân hồi, không vì siêu độ, chỉ vì chạm đến dấu tay của ngươi. Một năm kia, ta dập đầu trước tượng Phật, không vì hướng Phật, chỉ vì muốn gần ấm áp của ngươi. Một đời kia, ta đi khắp mười ngọn núi lớn, không vì tu luyện, chỉ vì giữa đường có thể gặp được ngươi. Ta rốt cục có thể tưởng tượng thành mối quan hệ của ta và Cao Phi, ta chính là vì cái mục đích thuần túy kia mới xuất hiện trên cõi đời này. Thông thường, cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng. Ta hàm chứa cười nhìn khuôn mặt Cao Phi dần dần mơ hồ, sau đó bắt đầu hôn mê. Cao Phi quần áo chỉnh tế đứng ở đó nhìn ta tỉnh lại, hắn tiến đến ôm ta. Người ích kỷ phải đến trình độ nào mới tính là cực phẩm, ta vì vui thích một lát của chính mình suýt nữa làm cho Cao Phi trở thành tội phạm giết người. Hắn ôm ta cảm kích, ta mỉm cười với hắn. Hắn nói ta có chút cảm giác làm cho người khác căm hận. Tỷ như thời điểm ngươi bắt đầu xuất hiện trong sinh mệnh ta. Đôi khi lại có chút cảm giác làm cho người ta sợ hãi, tỷ như thời điểm ngươi phải rời khỏi. Hắn nói, Hà Du Cẩn, ngươi vĩnh viễn không biết ta đến cỡ nào hận ngươi, cũng không biết ta quan tâm ngươi nhiều như thế nào. Hắn không lựa chọn nói yêu, chỉ nói quan tâm. Ta ở trong lòng hắn gật đầu muốn nói biết rõ, nhưng không mở miệng được. Hắn nói, kỳ thật ngươi có thể xả thân cứu ta, điểm này căn bản ta cũng ko bất ngờ. Dựa theo cá tính yêu hận của Hà Du Cẩn, có việc gì là ko thể làm. Ta thậm chí cảm thấy ngươi cho người sắp xếp, tự biên tự diễn cũng có thể. Chỉ là lúc thấy ngươi nằm trong bênh viện, ta mới đột nhiên cảm giác ngươi cũng ko mạnh mẽ như vậy. Cũng chính là buổi sáng hôm đó ngươi rời nhà, ta sau khi tỉnh dậy ko thấy bóng dáng ngươi, ko có ai lén lút đến hôn ta, mà ta cũng ko cần thiết phải giả bộ ngủ say cái gì cũng ko cảm giác. Ta mở điện thoại tìm số của ngươi, nhưng phát hiện ko có. Ta dựa vào trí nhớ để gọi, thế nhưng có mấy số ko thể nhớ được. Hà Du Cẩn, ngươi nói xem chúng ta sống chung đã hai năm, vì sao số điện thoại của ngươi ta cũng ko nhớ được. Còn có, ta đi tìm ngươi, nhưng phát hiện, ta không biết ngươi bình thường hay đến nơi nào, thậm chí khu mộ của cha ngươi ở đâu ta cũng ko biết. Ta thẳng đến lúc đó mới giật mình sợ hãi, ta nghĩ kỳ thực ta có thể đối tốt với ngươi một chút. Ta cười với Cao Phi, hắn bộc trực thực thành khẩn. Hắn nhìn nhìn ta một chút, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu đến siết chặt ta, giọng nói phút chốc thay đổi.”Cho nên, cám ơn ngươi lúc này đã tỉnh lại, ngươi hại ta nhiều như vậy nếu còn muốn để cho ta biến thành tội phạm giết người, ngươi sớm muộn sẽ gặp báo ứng.” Ta núp trong ngực hắn khanh khách cười, giống như một lần trước đây, tiếng cười thanh thúy như con gà con, ta nói: “Cao Phi, ta yêu ngươi.” Đây là mục đích đời này của Hà Du Cẩn, là mục đích duy nhất Hà Du Cẩn khi sống trên đời theo đuổi. Hắn ôm ta càng thêm chặt, thanh âm lại bình thản, hắn nói: “Không quên lời thề trong hôn lễ, Hà Du Cẩn, đời này ngươi vĩnh viễn sẽ không nghe được lời ta nói yêu ngươi.” Bác sĩ cũng ko dự liệu được ta phải đi nhanh như vậy, Cao Phi mang theo ta lo sợ bất an qua tháng sáu tháng sáu phồn hoa rực rỡ. Ta nói với Cao Phi đây ko phải thời kỳ chết, vì vậy, ta thật không có chết. Ta nghĩ ta ko có một trăm sinh mạng, nhưng ta có một đặc quyền. Chỉ là hồi quang phản chiếu của ta xuất hiện ở tuần cuối tháng bảy. Đêm hôm đó, ba giờ đêm, ta hoàn toàn không hề ngủ, hơn nữa tinh thần vô cùng phấn chấn. Ta nhìn quanh bốn phía cùng với Cao Phi. Trong nhà cũng sớm đã trở thành nửa cái phòng khám chữa bệnh, những dụng cụ thường dùng trong phòng bệnh đều có. Ta rời giường, lấy bộ quần áo ta thích nhất từ trong tủ, sau đó trang điểm một chút, sắc mặt hồng nhuận lạ lùng. Đây là ngày ta xinh đẹp nhất trong mấy tháng nay. Ta đến thư phòng cầm lấy một quyển chuyện thơ, ta có chút khác người, thời điểm hiểu biết thích khoe khoang, giống như kỹ nữ hiểu được như thế nào khoe khoang phong tình. Ta chuẩn bị tốt hết thảy. Ta đi gọi Cao Phi. Ta rất may mắn vì đã sáng suốt không nhập viện trị liệu. Nếu không, ta sớm đã bị tra trấn ko thành hình người, thời gian cuối cùng phải trải qua cùng bác sĩ và những dụng cụ trị liệu. Đánh thức Cao Phi cũng ko làm ta mất bao nhiêu khí lực, sau tai nạn xe cộ hắn luôn ngủ ko sâu. Ta chỉ như con cừu nhỏ cọ cọ hắn, hắn rất nhanh liền tỉnh, mở mắt ra nhìn ta rồi ngồi bật dậy, mi mắt lúc này càng thêm sâu. Tựa hồ có lời muốn nói, nhưng nhìn cách ta ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, giống như đoán điều gì, cuối cùng cái gì cũng ko nói. Ta ngồi ở kế bên nhìn Cao Phi lái xe. Lúc này hơn nửa đêm, ít người, xe cũng ít. Đèn đường mờ vàng xen lẫn
Chương 12: Ta nghĩ chúng ta cần có một lần ân ái hoàn mỹ
Ngày năm tháng năm Hôm đó Cao Phi rất khuya mới ngủ, hắn giống như chớp mắt một cái liền biến thành một đứa trẻ, vô luận ta khuyên nhủ như thế nào, hắn đều để ngoài tai. Cho đến khi ta đi ngủ trước hắn vẫn còn đang thống khổ vướng mắc. Trong lòng ta thương xót, lần đầu tiên cảm thấy Cao Phi của ta để cho ta đau lòng như vậy. Nhưng may mắn chính là ngày hôm sau khi thức dậy, Cao Phi không tiếp tục như vậy nữa. Ta chôn đầu trong lồng ngực hắn, hắn cũng không đẩy ra, ngược lại dung năm ngón tay vuốt nhẹ mái tóc ta hỏi: “Có muốn uống thuốc hay ko?” Ta thừa nhận đây là câu nói thỏa mãn nhất đời này ta được nghe, Cao Phi trước kia hận ta, rời giường trong vòng nửa giờ sẽ không nói với ta bất cứ lời nào, cho dù là lời nói hắn cũng keo kiệt với ta như vậy. Ta đắc ý, chôn trước ngực hắn cười: “Ngươi đút cho ta?” Lại sợ hắn cự tuyệt liền nói: “Ta không còn khí lực.” Cao Phi dừng tay lại, thật lâu ko nói gì. Ta nghĩ ta hẳn là thỏa mãn, mặc dù Cao Phi có đôi khi ko nói nhiều nhưng đôi khi hắn cũng trở nên đặc biệt nhạy cảm. Ta có thể cảm nhận được. Thân thể của ta càng ngày càng kém, thường xuyên không thể ra cửa, ngày đó ta một mình ngây ngô đang nghe nhạc, đúng lúc là bài hát “Hiroshima love” của Mạc Văn Úy, chỗ đó giọng hát của Mạc Văn Úy rất độc đáo “Không cùng thời gian hảo hảo đến yêu ngươi, sớm nên ngừng trò chơi phong lưu.” Ta kỳ thật không phải rất thích Mạc Văn Úy, nhưng lại thích bài hát này của nàng. Khi đó Cao Phi vừa vặn tiến đến, nghe được câu hát này, hắn vừa định bước vào đột nhiên ngừng lại, đứng ở cửa nhìn ta. Ánh tà dương buông xuống, sắc vàng chói lọi vô hạn. Hồi lâu, hắn đột nhiên đi tới hôn môi của ta. Từng chút từng chút một, ko thật sâu. Chính là ta ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của hắn, ko đành lòng. Ngày mười lăm tháng năm Mỗi một ngày còn lại đối với ta đều vô cùng quý giá. Cao Phi đã ko còn đi làm nữa. Nhưng hắn có rất nhiều việc để làm, hắn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ta giống như một loại công việc. Ta không cam lòng, chỉ là, một đêm nào tỉnh lại ta đột nhiên hôn Cao Phi. Sau tai nạn xe cộ, ta ko chủ động hôn hắn. Ta mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình còn có một ít chuyện chưa làm xong. Ta nghĩ chúng ta cần có một lần ân ái hoàn mỹ. Ta mở nút áo của Cao Phi. Cao Phi tỉnh lại cầm lấy tay của ta hỏi ta làm sao vậy? Ta chỉ lắc đầu, tay vẫn cứ tiếp tục. Ta nói: “Cao Phi, ta muốn ngươi.” Đây là lần ta biểu đạt lộ liễu nhất, bất kỳ nam nhân nào cũng ko chịu được nữ nhân khiêu khích như vậy. Nhưng Cao Phi của ta lại cự tuyệt. Hắn hôn hôn mi mắt ta nói: “Ngoan ngoãn, đừng làm rộn!” Ta vốn nên thôi đi, thân thể đã kém như vậy ta sao có thể trải qua một hồi ân ái như thường. Nhưng là, ngươi có tin hay không nhân định thắng thiên? Ta nghĩ có lẽ đêm đó ta bị thứ kỳ quái gì đó bám vào người, dục vọng mãnh liệt trong nội tâm ta trỗi dậy. Ta rất nhanh lột sạch quần áo Cao Phi, sau đó là chính mình. Ta cảm thấy Cao Phi vô cùng mê người, sau đó, ta liền giống như phù thủy hưởng thụ nhấm nháp cống phẩm. Ta ở dưới thân hắn khẩn cầu nói: “Cao Phi, một lần thôi.” Cuối cùng, ta lại dùng đòn sát thủ, lệ rơi đầy mặt, có đôi khi cảm thấy nữ nhân có thể rơi lệ thực là hạnh phúc. Ta nói: “Cao Phi, cho đến nay ngươi ko có một lần tự nguyện cùng ta ân ái.” Lại không được, ta vừa đấm vừa xoa, “Cao Phi, chỉ cần ngươi cẩn thận một chút, ôn nhu một chút.” Cao Phi không đấu thắng ta, hắn cúi người đem mình tiến vào, mỗi cử động đều dè dặt tựa như bất cứ lúc nào ta cũng có thể mất đi mạng sống. Chờ qua hồi lâu mới chuyển động một chút, mỗi lần đều là chậm rãi di chuyển. Ta tại dưới thân hắn phụ họa, theo ánh trăng lưu động ngắm nhìn khuôn mặt hắn, thân thể hắn. Ta nhìn thấy ánh trăng biến thành tia nắng ban mai, chúng ta trong đêm tối cùng ban ngày liên tiếp ân ái, đột nhiên cảm giác vô cùng hạnh phúc, ta ngẩng đầu hôn Cao Phi. Hắn không tận hứng, cũng không thể tận hứng, trong mắt hắn cùng trên mặt là vẻ lo lắng, duy nhất tận hứng chỉ có ta. Ta tất cả một đêm một ngày một đời chỉ vì một cái trong nháy mắt kia…
Chương 13: Ngươi có thích Thương Ương Gia Thố hay ko?
Khi ta còn bé, cha vì thân thể của ta đã khổ cực tìm rất nhiều cách. Chuyện yêu ma quỷ quái gì đều từng thử qua. Khi cha tìm đến Phật giáo, ta mới biết đến Thương Ương Gia Thố. Hắn có một bài thơ, ta đặc biệt thích. Đêm hôm đó, ta nghe một khúc Phạn ko vì hiểu biết, chỉ vì tìm kiếm hơi thở của ngươi. Ta trải qua luân hồi, không vì siêu độ, chỉ vì chạm đến dấu tay của ngươi. Một năm kia, ta dập đầu trước tượng Phật, không vì hướng Phật, chỉ vì muốn gần ấm áp của ngươi. Một đời kia, ta đi khắp mười ngọn núi lớn, không vì tu luyện, chỉ vì giữa đường có thể gặp được ngươi. Ta rốt cục có thể tưởng tượng thành mối quan hệ của ta và Cao Phi, ta chính là vì cái mục đích thuần túy kia mới xuất hiện trên cõi đời này. Thông thường, cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng. Ta hàm chứa cười nhìn khuôn mặt Cao Phi dần dần mơ hồ, sau đó bắt đầu hôn mê. Cao Phi quần áo chỉnh tế đứng ở đó nhìn ta tỉnh lại, hắn tiến đến ôm ta. Người ích kỷ phải đến trình độ nào mới tính là cực phẩm, ta vì vui thích một lát của chính mình suýt nữa làm cho Cao Phi trở thành tội phạm giết người. Hắn ôm ta cảm kích, ta mỉm cười với hắn. Hắn nói ta có chút cảm giác làm cho người khác căm hận. Tỷ như thời điểm ngươi bắt đầu xuất hiện trong sinh mệnh ta. Đôi khi lại có chút cảm giác làm cho người ta sợ hãi, tỷ như thời điểm ngươi phải rời khỏi. Hắn nói, Hà Du Cẩn, ngươi vĩnh viễn không biết ta đến cỡ nào hận ngươi, cũng không biết ta quan tâm ngươi nhiều như thế nào. Hắn không lựa chọn nói yêu, chỉ nói quan tâm. Ta ở trong lòng hắn gật đầu muốn nói biết rõ, nhưng không mở miệng được. Hắn nói, kỳ thật ngươi có thể xả thân cứu ta, điểm này căn bản ta cũng ko bất ngờ. Dựa theo cá tính yêu hận của Hà Du Cẩn, có việc gì là ko thể làm. Ta thậm chí cảm thấy ngươi cho người sắp xếp, tự biên tự diễn cũng có thể. Chỉ là lúc thấy ngươi nằm trong bênh viện, ta mới đột nhiên cảm giác ngươi cũng ko mạnh mẽ như vậy. Cũng chính là buổi sáng hôm đó ngươi rời nhà, ta sau khi tỉnh dậy ko thấy bóng dáng ngươi, ko có ai lén lút đến hôn ta, mà ta cũng ko cần thiết phải giả bộ ngủ say cái gì cũng ko cảm giác. Ta mở điện thoại tìm số của ngươi, nhưng phát hiện ko có. Ta dựa vào trí nhớ để gọi, thế nhưng có mấy số ko thể nhớ được. Hà Du Cẩn, ngươi nói xem chúng ta sống chung đã hai năm, vì sao số điện thoại của ngươi ta cũng ko nhớ được. Còn có, ta đi tìm ngươi, nhưng phát hiện, ta không biết ngươi bình thường hay đến nơi nào, thậm chí khu mộ của cha ngươi ở đâu ta cũng ko biết. Ta thẳng đến lúc đó mới giật mình sợ hãi, ta nghĩ kỳ thực ta có thể đối tốt với ngươi một chút. Ta cười với Cao Phi, hắn bộc trực thực thành khẩn. Hắn nhìn nhìn ta một chút, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu đến siết chặt ta, giọng nói phút chốc thay đổi.”Cho nên, cám ơn ngươi lúc này đã tỉnh lại, ngươi hại ta nhiều như vậy nếu còn muốn để cho ta biến thành tội phạm giết người, ngươi sớm muộn sẽ gặp báo ứng.” Ta núp trong ngực hắn khanh khách cười, giống như một lần trước đây, tiếng cười thanh thúy như con gà con, ta nói: “Cao Phi, ta yêu ngươi.” Đây là mục đích đời này của Hà Du Cẩn, là mục đích duy nhất Hà Du Cẩn khi sống trên đời theo đuổi. Hắn ôm ta càng thêm chặt, thanh âm lại bình thản, hắn nói: “Không quên lời thề trong hôn lễ, Hà Du Cẩn, đời này ngươi vĩnh viễn sẽ không nghe được lời ta nói yêu ngươi.” Bác sĩ cũng ko dự liệu được ta phải đi nhanh như vậy, Cao Phi mang theo ta lo sợ bất an qua tháng sáu tháng sáu phồn hoa rực rỡ. Ta nói với Cao Phi đây ko phải thời kỳ chết, vì vậy, ta thật không có chết. Ta nghĩ ta ko có một trăm sinh mạng, nhưng ta có một đặc quyền. Chỉ là hồi quang phản chiếu của ta xuất hiện ở tuần cuối tháng bảy. Đêm hôm đó, ba giờ đêm, ta hoàn toàn không hề ngủ, hơn nữa tinh thần vô cùng phấn chấn. Ta nhìn quanh bốn phía cùng với Cao Phi. Trong nhà cũng sớm đã trở thành nửa cái phòng khám chữa bệnh, những dụng cụ thường dùng trong phòng bệnh đều có. Ta rời giường, lấy bộ quần áo ta thích nhất từ trong tủ, sau đó trang điểm một chút, sắc mặt hồng nhuận lạ lùng. Đây là ngày ta xinh đẹp nhất trong mấy tháng nay. Ta đến thư phòng cầm lấy một quyển chuyện thơ, ta có chút khác người, thời điểm hiểu biết thích khoe khoang, giống như kỹ nữ hiểu được như thế nào khoe khoang phong tình. Ta chuẩn bị tốt hết thảy. Ta đi gọi Cao Phi. Ta rất may mắn vì đã sáng suốt không nhập viện trị liệu. Nếu không, ta sớm đã bị tra trấn ko thành hình người, thời gian cuối cùng phải trải qua cùng bác sĩ và những dụng cụ trị liệu. Đánh thức Cao Phi cũng ko làm ta mất bao nhiêu khí lực, sau tai nạn xe cộ hắn luôn ngủ ko sâu. Ta chỉ như con cừu nhỏ cọ cọ hắn, hắn rất nhanh liền tỉnh, mở mắt ra nhìn ta rồi ngồi bật dậy, mi mắt lúc này càng thêm sâu. Tựa hồ có lời muốn nói, nhưng nhìn cách ta ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, giống như đoán điều gì, cuối cùng cái gì cũng ko nói. Ta ngồi ở kế bên nhìn Cao Phi lái xe. Lúc này hơn nửa đêm, ít người, xe cũng ít. Đèn đường mờ vàng xen lẫn
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
616/4197