Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Một Đêm, Một Ngày, Một Đời-full

Lượt xem :
ào tạo cất nhắc, hắn họ Sở tên Vân, là người trong ngàn ngươi mà cha sau khi biết được bệnh của ta vốn định chọn làm con rể. Hắn cầm cái hiệp nghị kia nhưng lại không chịu tiếp nhận, ta đã cực kỳ mệt mỏi, không muốn nhiều lời. Hắn là người chính trực, có lẽ nếu ko có Cao Phi ta thật sự sẽ kết hôn với hắn. Ta nói cho hắn biết: “Đây không phải là một khoản tiền phi nghĩa, sau khi ngươi cầm sẽ phải lao lực tâm tư quản lý. Nhất cử nhất động đều phải cân nhắc suy nghĩ, ngươi ko bao giờ là ngươi nữa mà là người phụ trách tập đoàn này. Một khi xảy ra chuyện gì, ngươi phải là người đứng mũi chịu sào. Nếu như dính đến pháp luật, ngươi còn phải gánh chịu trách nhiệm trước luật pháp. Ta cũng không cho rằng ngươi buôn bán lời.” Ta tin tưởng người có số tiền kia không phải là người áo cơm không lo, mà là người phải bán đứt tự do của mình. Ta bỏ qua số tiền đó, tin tưởng ta đã có thể sống nhẹ nhàng. Ta cũng lo cho cô nhi viện đầy đủ tài chính, hơn nữa chỉ dựa vào một mình ta thì ko ổn, cô nhi viện là một tổ chức từ thiện của xã hội, cũng cần ở bên ngoài tìm kiếm những đơn vị có lòng nhân ái. Nó là do ta sáng lập, nhưng cũng sớm đã độc lập với ta. Còn dư lại chính là hai căn biệt thự, một căn là khi cha ta còn sống ở, chỗ đó rất lớn. Còn một căn chính là nơi hiện tại ta và Cao Phi ở, một nơi ta đã hao hết tâm tư nhưng vẫn ko có hơi ấm nào của gia đình. Ta cảm thấy đem chỗ ở của cha ta cho cha mẹ Cao Phi, mặc kệ họ xử lý thế nào, cho thuê cũng tốt, bán cũng tốt, về sau sẽ bảo đảm cho họ áo cơm không lo, ít nhất đây là chút tâm ý cuối cùng của người làm con dâu như ta. Chỗ ở của ta hiện tại, ta luyến tiếc ko muốn cấp cho bất cứ kẻ nào, dù cho nơi đó lạnh như băng nhưng là nơi có những kỷ niệm của ta và Cao Phi. Ta chỉ muốn để cho Cao Phi, nhưng ta biết rõ tính tình hắn, người kiêu ngạo như vậy chắc chắn một mảnh cũng ko muốn. Cho nên, ta giữ lại nó, mặc cho nó bị gió thổi nắng phơi, xem như nó chứng kiến cho ta đoạn tình cảm này. Ta đi siêu thị mua rất nhiều thứ, quyết định đến thăm cha mẹ chồng. Kết hôn hai năm ta chỉ thấy bọn họ hai lần, lần thứ nhất khi cha ta thả bọn họ ra, lần thứ hai là ở hôn lễ của ta cùng Cao Phi. Hai lần bọn họ nhìn thấy ta đều là nơm nớp lo sợ, giống như là chuột nhìn thấy mèo, yêu tinh gặp phải Tôn Ngộ Không. Ta đứng trước cửa cố gắng hết sức điều hòa tâm tình của mình, trong lòng nói, Hà Du Cẩn, cố gắng lên, hảo hảo mìm cười. Ta tháo giày, mỉm cười bước vào, thanh âm vang dội hướng bên trong kêu: “Cha, mẹ. Con tới thăm hai người.” Ta tin tưởng thanh âm của ta vượt qua bảy mươi đê-xi-ben, bởi vì cha mẹ chồng ta đều sợ hãi. Cha chồng ta tay đang cầm kính lão dừng lại giữa ko trung, hồi lâu ko động. Ta cười hì hì đi vào, ngồi xổm xuống cầm kính đeo lên cho ông, “Ha ha, cha muốn xem báo sao?”, sau đó thực hòa nhã đem tờ báo trên bàn đưa đến. Ta xoay người hướng mẹ chồng nói: “Mẹ, con mua cho hai người rất nhiều thứ, con sẽ để vào trong tủ lạnh.” Ta như một người con dâu bình thường, hoàn toàn ko để ý nhị lão kinh ngạc, ta sắm vai một người con dâu nhu thuận. Ta nhét đầy mọi thứ vào tủ lạnh, sau đó lại đi làm vệ sinh. Ta một buổi sáng cùng một buổi chiều làm cho nhà bọn họ ko nhiễm một hạt bụi. Cho tới bây giờ ta cũng không biết mình có thể làm nhiều việc như vậy. Ta tỉ mỉ lau khắp sàn nhà, đem toàn bộ quần áo giặt xong, ta thậm chí còn xuống bếp làm năm món ăn. Ta bưng chén cơm mỉm cười nhìn bọn họ, thời điểm ta cười rộ lên kỳ thực rất đẹp mắt, cha mẹ già cũng rất thích. Lúc ăn cơm tối, ta thậm còn chuẩn bị nước nóng cho cha chồng rửa chân, ta đem một chiếc chậu nhỏ, trên tay cầm khăn lông nói với cha Cao Phi: “Cha, con rửa chân cho người.” Cha chồng ta nhìn mẹ chồng, mẹ chồng ta lại nhìn ta, muốn biết ta có tâm địa gian xảo gì, bởi vì năm đó với thủ đoạn để có được Cao Phi của ta, bọn họ vẫn cảm thấy sợ. Cha chồng đã lớn tuổi, hơn nữa bởi vì ngồi nhiều lâu ngày nên thần kinh cảm giác bị thoái hóa, trời lại lạnh, ta sợ ko nhiệt độ ko đủ nên chuẩn bị nước rất nóng. Ta từng chút từng chút rửa chân cho ông, nghĩ thầm, người này cho ta Cao Phi ta yêu nhất, ta rất cảm kích. Nhưng là vì liên quan đến ta ông chịu ko ít khổ cực, ta thấy thẹn với ông. Đại khái là bọn họ cũng không chịu được ta thần kinh thất thường như vậy liền gọi điện thoại cho Cao Phi. Cao Phi vừa vào cửa liền tức giận ngất trời. Ta vừa định nói, “Vừa vặn, Cao Phi, chúng ta người một nhà cùng nhau ngồi một chút đi.” liền bị hắn kéo đi ra ngoài. Đúng, ko phải là dắt đi mà là kéo đi, lôi đi, đem ta ẩy vào trong xe làm đầu ta đập vào trên ghế. Ta còn chưa kịp phản ứng, Cao Phi đã lái xe rời đi. Hắn mở miệng: “Hà Du Cẩn, ngươi phát bệnh thần kinh?” “Ta không có điên.” Ta sờ sờ cái gáy, rất đau. Cao Phi, ngươi là đồ tồi. “Vậy ngươi không có chuyện làm đi quấy rối cha mẹ ta?” Hắn trợn mắt với ta, hai mắt đỏ bừng. Trong trí nhớ của ta Cao Phi chưa từng như vậy, hắn luôn luôn nho nhã, sẽ không động thủ với nữ nhân, dù cho hận ta cũng sẽ không đả kích ngấm ngầm hay công khai. Hôm nay biểu hiện của hắn thực đã làm thay đổi suy nghĩ của ta. “Ta không có quấy rầy, Cao Phi, ta là yêu thích bọn họ.” Ta giải thích. Hắn bị từ ‘yêu thích’ của ta làm cho nghiến răng nghiến lợi, cắn răng nói: “Hà Du Cẩn, ta thực thay người bị ngươi yêu thích cảm thấy bi ai. Nếu như mỗi người cũng giống như ngươi, như vậy trên thế giới này yêu thích vốn là một loại tội ác. Ngươi rốt cuộc có biết hay không người bị ngươi yêu thích phải trả giá lớn như thế nào để gánh chịu yêu thích của ngươi?!” Hắn cơ hồ là gầm thét, như một con sư tử nguy hiểm nổi giận. Ta cắn răng, không còn lời nào để nói, đúng vậy, Cao Phi nói không sai. Bởi vì ta, một năm kia, bọn bắt cóc làm cho cha chồng ta trong quá trình chạy trốn té ngã gãy một chân, từ đó phải ngồi xe lăn sống qua ngày. Là ta có tội, ta đến nay vẫn cảm thấy áy náy, giống như tối hôm nay khi ta nắm một chân bị gãy của cha chồng, đó là lần đầu tiên ta đụng vào. Thần kinh ở chân lâu ngày đã thoái hóa, da thịt đã héo rút, một chân cong vẹo, nhìn như chân bó của nữ nhân xã hội cũ, khô héo như một cái cây già. Ta biết rõ tội của ta ko thể tha thứ. Nhưng ta cũng không phải cố ý. Ta cũng không biết sự tình sẽ như vậy, “Cao Phi, đối với tổn thương năm đó, ta không phải cố ý.” “Đúng, ngươi không phải cố ý!!! Nhưng bọn họ vẫn sợ ngươi ko phải sao? Ta cũng cố hết sức tránh cho ngươi tiếp xúc với họ thế nhưng hôm nay ngươi… Ta ko hiểu ngươi đến tìm họ làm gì. Ngươi có đầu óc hay ko? Ngươi vốn chính là ngu ngốc.” Cao Phi chất vấn ta, có lý có cứ, ta á khẩu ko trả lời được, ta ngồi yên tại chỗ, đầu bắt đầu đau, tầm mắt biến thành mơ hồ. Ta muốn nói xin lỗi, Cao Phi thật sự xin lỗi, đối với hắn cùng người nhà của hắn, đối với hắn ta cho tới bây giờ đều ko keo kiệt những thứ này. Thế nhưng ta nghĩ đến chính mình lại cảm thấy ủy khuất. Ta ko còn sống được bao lâu nữa. Đúng là ta dùng trăm phương ngàn kế để lấy được người mình yêu, nhưng người đó ko yêu ta, ko nói yêu ta. Cho dù là biểu hiện một chút trìu mến của nam nhân đối với nữ nhân cũng ko. Hắn hận ta sâu tận xương tủy, nhưng ta yêu hắn đến khắc sâu vào tâm khảm, yêu hơn cả bản thân mình nên ta mới muốn gần gũi với người nhà của hắn, mới muốn làm cho cha mẹ của hắn cảm thấy có một người con dâu thật tốt. Thế nhưng bên tai ta là lời trách mắng của Cao Phi, đầu ta rất đau, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ. Trước khi hoàn toàn ko còn cảm giác gì, ta nghe thấy mình nghẹn ngào nói: “Cao Phi, không nên mắng ta như vậy, ta sợ ngươi về sau sẽ hối hận!”

Chương 7: Cao Phi, trở về
Ta không biết ta ngủ bao lâu, lúc ta thức dậy đã nằm trên giường, may mắn là Cao Phi không mặc kệ đem ta ném ở trong xe. Ta đầu óc mơ mơ màng màng rời giường, phản ứng đầu tiên là tìm thuốc uống. Trực tiếp mở nắp ra, không có nước uống, ta trực tiếp nuốt xuống. Kỳ thật thuốc của ta rất dễ tìm, không cất giấu như những đồ gia truyền. Ta để thuốc trong tủ đầu giường, khom lưng mở ngăn kéo thứ nhất là có thể thấy. Ngăn kéo được sắp xếp nghiêm chỉnh. Tâm lý của ta có chút kỳ quái, một mặt ko hi vọng Cao Phi tìm được, nhưng mặt khác lại hi vọng hắn tìm được. Như vậy ít nhất chứng minh hắn quan tâm ta, ta vùng vẫy đấu tranh giữa hai ý nghĩ. Nhưng thời gian qua đi, ta biết ko cần phải suy nghĩ nữa, Cao Phi sẽ ko phát hiện ra, hắn chưa bao giờ động tay đến bất kỳ vật gì của ta. Không có đánh răng, lại không uống nước, sau khi uống thuốc miệng rất khó chịu. Ta xuống giường rửa mặt, sau đó tìm Cao Phi, tìm khắp nhà mới nhớ ra, giờ này Cao Phi chắc đã đi làm. Chỉ là đến lúc tan làm Cao Phi cũng không trở về. Ta lấy điện thoại, trong lòng như có lửa đốt, ta không biết Cao Phi có phải hay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Điện thoại một hồi rồi lại một hồi đổ chuông, cuối cùng như thường lệ đến hồi chuông thứ mười liền thông. “Cao Phi, ngươi đang ở đâu? Vì sao chưa về nhà?” Ta vội vàng hỏi những điều trong lòng suy nghĩ, hận giờ khắc này ko thể ở bên cạnh hắn. Cao Phi hiển nhiên bực mình, thanh âm chán ghét: “Ta khi nào thì nói qua cho ngươi ta về nhà?” Ta đang muốn nói thì đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ: “Phi, làm sao ngươi ở đây?” Ta không cần suy đoán cũng biết giọng nữ kia là ai, người yêu đầu tiên của Cao Phi, người ta bỏ bao công sức để chia rẽ. Nhưng ta biết rõ đây ko phải thời điểm để so đo, ta sẽ không giống trong phim truyền hình thường diễn, ba một tiếng cúp điện thoại, ta lựa chọn không nghe thấy, vẫn như cũ hảo ngôn hảo ngữ giải thích với Cao Phi. Nhưng ta làm sao lại quên, ta nguyện ý tiếp tục, không có nghĩa là đối phương cũng nguyện ý, Cao Phi ba một tiếng cúp điện thoại. Sau đó nửa tháng chưa có về nhà. Ta nắm điện thoại, vùi mình trên ghế sa lon nhìn xem bóng đêm từng chút từng chút bao phủ xuống. Ánh nắng chiều lập tức bị bóng tối vô biên thay thế. Ta ở trong lòng la to, Cao Phi, trở về. Trở về, Cao Phi. Chính là bao nhiêu lần vẫn chỉ có bóng dáng của ta. Ngày năm tháng tư. Năm nay thanh minh so với năm ngoái tốt hơn, nhớ rõ năm ngoái thời điểm đi tảo mộ cha, mưa rơi lác đác. Người tảo mộ rất nhiều, nhưng trước mộ cha ta lại thê lương, vắng lặng. Ta không có mang hoa cúc, mà là mang theo hoa hướng dương lúc tiền sinh cha thích nhất. Ta đem hoa để lên rồi quét dọn mộ. Ta quét dọn rất nghiêm túc, rất chăm chỉ, ta nghĩ giúp cha một lần thực tốt. Có lẽ sang năm ta sẽ cùng cha đồng dạng chôn sâu dưới đất. Lần đó, ta cũng đưa ra một điều kiện với Sở Vân, ta hi vọng hắn hàng năm có thể tới quét dọn mộ cho cha ta một lần, mặc kệ hắn là đại phú hay là nghèo túng bần cùng. Chưa ra khỏi khu mộ, điện thoại di động của ta liền vang lên. Ta cầm máy vừa nhìn chính là Cao Phi. Ta mừng rỡ mở ra, nghĩ thầm Cao Phi cuối cùng cũng để ý tới ta. Nhưng là vừa mở điện thoại ta mới biết được cái gì gọi là trời sập. Ta vội vã muốn chạy tới công ty của Cao nhưng còn chưa ra khỏi khu mộ, ta liền ngất xỉu ngã trên mặt đất.

Chương 8: Ngươi có thể thử một lần
Ta nhớ được ta đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ dường như Cao Phi trở về nói tha thứ cho ta. Thế nhưng ta vừa bước vào giấc mơ đều phát hiện tất cả đều là ảo ảnh, Cao Phi biến mất ko thấy. Hắn vẫn ko tha thứ cho ta. Ta bỗng chốc bị dọa chết, vén chăn lên ta liền xuống đất: “Cao Phi.” Hắn ở nơi nào, ta muốn thấy hắn, ta lấy điện thoại di động ra gọi một lần lại một lẫn nữa để xác thực tin tức, Cao Phi nói hắn được sắp xếp đi tỉnh khác nhậm chức trong hai năm. Ta không để ý hình tượng của mình vọt chạy ra ngoài, kinh động đến bác sĩ và y tá. Có người khuyên bảo ta: “Tiểu thư, thân thể ngươi không tốt, không thể lập tức xuất viện. Tiếp theo chúng ta còn nhất định phải làm một loạt kiểm tra, xin ngươi phối hợp đồng thời thông báo cho người nhà để chúng ta tiến hành trị liệu.” Đầu óc ta trống rỗng, nàng nói muốn người nhà, nếu như mất đi Cao Phi ta còn người nhà sao? Hiện tại chuyện duy nhất ta muốn làm là tìm Cao Phi trở về, nếu thực sự ta đã làm sai điều gì ta sẽ sửa đổi. Nếu hắn ko hi vọng ta gặp cha mẹ hắn, như vậy từ nay về sau sẽ ko gặp nữa, huống chi ta vốn chỉ định gặp một lần. Ta lao thẳng về phía cửa bệnh viện, đi tới bên dưới công ty của Cao Phi, ta run rẩy cầm di động gọi cho hắn, nói ta đang đứng dưới chờ hắn, Cao Phi có một chút không vui. Nhưng ta tuyên bố sẽ uy hiếp người khác, hắn mới đáp ứng ta xuống dưới. Ta tìm một quán cà phê gần đó gọi một ly đồ uống lạnh ngồi xuống, ta cần tỉnh táo, cần suy nghĩ một chút lát nữa nói sao cùng Cao Phi, như thế nào có thể làm cho hắn hồi tâm chuyển ý. Ta biết rõ ta rất nhếch nhác, vì tảo mộ, ta một thân quần áo đen, vì ngã xuống đất ngất đi nên trên quần áo đen còn dính bùn đất, ta ngủ mấy giờ trong bệnh viện, đầu tóc cũng rối bù. Ta cảm giác được ánh mắt khác thường của nhân viên phục vụ, ta cố gắng hết sức sửa sang lại vẻ ngoài của mình. Đồ uống còn chưa uống xong thì Cao Phi đã đến. Lâu như vậy không gặp hắn, một khắc nhìn thấy hắn đi về phía ta, ta đã khóc. Nước mắt chảy xuống, ko có khăn giấy ta liền lấy ống tay áo lau lau khóe mắt, khẩn trương hỏi: “Công ty phái ngươi đi tỉnh khác nhậm chức?” “Ân.” Cao Phi gọi một ly nước chanh, ngồi xuống đối diện ta. “Đi liền h
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1728/3526

pacman, rainbows, and roller s