Tiểu thuyết Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Dõi Cô Dâu
Lượt xem : |
"Để xem đã, đến lúc đó hãy nói."
"No-ell vui vẻ."
Anh đặt điện thoại xuống lại có một cuộc gọi nữa, anh lập lại những câu vừa mới trả lời sau đó cúp máy, rồi cứ ngồi trên giường im lặng một lúc lâu.
Không biết anh đang nghĩ gì?
Thân hình to lớn của anh che hết ánh sáng, không biết vì sao cô thấy bóng lưng kia thật cô đơn, không kìm lòng được giơ tay lên đụng vào anh.
Anh quay người lại, thấy cô đã thức lập tức đưa tay lên trán cô. "Sao lại thức dậy, lại sốt sao?"
"Không có." Cô khẽ lắc đầu, tay nhỏ bé đặt lên bàn tay anh.
Adam nhìn cô gái trước mặt, không hiểu sao ngực bỗng thắt chặt lại. Cô nằm trên cái gối trắng như tuyết, mái tóc đen hơi rối ôm khuôn mặt hình trứng ngỗng, ánh sáng nhạt xuyên qua bức màn chiếu lên người cô khiến cô trở nên mông lung.
"Adam." Cô nhìn anh, nhẹ giộng gọi tên anh.
Cô dùng vẻ mặt dịu dàng lại yếu ớt nhìn anh, khiến anh động lòng, anh khàn giọng đáp lại: "Hả?"
"Em..."
Cô mới mở miệng thì chuông cửa vang lên, anh không cử động chỉ nhìn cô.
Đường Lâm cười nhạt lắc lắc đầu, "Thôi anh đi mở cửa trước đi."
Vốn anh muốn hỏi cô định nói gì nhưng chuông cửa lại vang lên anh đành đứng lên đi ra ngoài, cứ tưởng là Ban Đốn mang tài liệu đến ai ngờ vừa mở cửa thì thấy ngoài Ban Đốn còn có một vị mỹ nữ tóc vàng vì leo cầu thang mà thở hổn hển.
Cô ấy thấy người mở cửa là anh thì sửng sốt một chút, sau đó nhìn lại số nhà, xác định mình tìm đúng mới hỏi: "Xin hỏi Đường Lâm có ở đây không?"
"Cô là ai?" Anh nhận gì đó trong tay Ban Đốn mặt không đổi sắc nhìn cô.
"Á Lệ Toa." Cố gắng không thở gấp, mỉm cười lấy danh thiếp đưa cho anh, lại đưa một tấm cho Ban Đốn, "Hai vị là?"
Không ai trả lời cô.
Ban Đốn nhìn thấy tên công ty và chức vị của cô trên danh thiếp thì lập tức nhìn qua phía Adam.
"Cô tìm cô ấy có chuyện gì không?" Adam hỏi một đằng, trả lời một nẻo, hỏi lại cô.
Nhạy bén phát hiện thái độ của hai người này rất lạ Á Lệ Toa nhíu mày, bày ra bộ dáng vô cũng lễ phép nhưng lại nở một nụ cười nghi ngờ và lạnh lẽo nói: "Tôi là bạn của cô ấy."
Anh mím môi, trừng một lúc lâu sau đó mới nghiêng người để cho cô vào nhà.
Ban Đốn cũng vào theo, Adam không thèm nhìn anh ta một cái, bỏ lại hai người kia và Kiều Khả ở phòng khách.
Anh vào phòng ngủ Đường Lâm ngồi ở trên giường khỏi giường.
"Có một cô gái tên Á Lệ Toa - Spacek đến tìm em." Anh nói.
"Á Lệ Toa đến đây?" Đường Lâm vừa nghe vậy liền cảm thấy nhức đầu.
"Nếu em không muốn gặp cô ta, anh có thể nói cô ta đi về."
"Thôi, dù sao cô ấy cũng đến đây rồi." Cô cười khổ. "Em ra ngoài gặp cô ấy một lát."
"Em đường xuống giường." Anh nhíu mày, "Để anh đi gọi cô ta."
Không đợi cô đồng ý anh đã đi ra ngoài khiến cô muốn từ chối cũng không được.
Cô chỉ bị cảm mà thôi người đàn ông này lại xem cô như búp bê pha lê rồi.
Cô nghĩ cô nên tức giận khi anh trông đông quản tây nhưng bên môi luôn nở nụ cười, tâm trạng đang tốt nhưng khi nhìn thấy Á Lệ Toa bước vào thì liền tiêu tan hết.
Nhìn mỹ nữ tóc vàng trước mặt, nói cô ấy là tổng biên tộc nhưng thực tế cô ấy giống người mẫu trong các tạp chí người mẫu hơn.
"Người ở bên ngoài nhìn giống ông Arnold là ai vậy?" Á Lệ Toa vừa mở miệng lền hỏi thẳng cô: "Bạn trai của cậu hả?"
Bạn trai? Có coi là vậy không?
Không biết Adam có đồng ý không, Đường Lâm âm thầm thở dài, nhếch môi hỏi vấn đề khác: "Sao cậu biết địa chỉ nhà mình."
"Mình hỏi James." Á Lệ Toa trợn mắt hạnh lên, sau đó mới nhận thấy sắc mặt của Đường Lâm hơi tái lại ngồi trên giường, "Cậu bị sao vậy?"
"Cảm mạo." Đường Lâm nhìn cô, vừa nói xong cũng ho lên.
Á Lệ Toa lùi lại một bước,"Cậu có khỏe không?"
Thấy Á Lệ Toa hơi luống cuống, Đường Lâm liền nghĩ không biết nếu mình ho thêm vài cái người phụ nữ này có rời khỏi đây sớm một chút hay không?
Nhưng đó chỉ là nghĩ thôi chứ cô không có làm như vậy, đành phải nhìn Á Lệ Toa cười nói: "Mình ổn mà."
"Cậu đi khám chưa?" Cô ta hỏi.
"Khám rồi." Đường Lâm mà nói: "Nếu cậu muốn nhắc đến đề nghị hôm trước thì đáp án của mình vẫn vậy, tốt nhất cậu nên đi tìm người khác."
"Không cần." Á Lệ Toa híp mắt, kiên quyết nói: "Mình muốn tìm người tốt nhất."
Đường Lâm rút khăn giấy, cố ý dùng lực hỉ mũi, sau đó nói: "James mới là người tốt nhất, coi như không phải anh ta thì vẫn còn nhiều người khác, cậu đừng quá để mắt đến mình."
"Tại sao cậu lại ngoan cố như vậy?" Á Lệ Toa buồn bực nhìn cô.
"Người ngoan cố chính là cậu." Đường Lâm buồn cười nói.
Mặt Á Lệ Toa hiện lên tia khó xử, sau đó thở dài ngồi xuống trên cái ghế gần đó. "Mình nói thật với cậu, cha mình muốn mình quay lại Newyork kết hôn với người nối nghiệp của ông ấy, ông ấy vẫn cho rằng công việc này của mình chỉ là trò chơi, mình cãi nhau với ông ấy một trận, ông ấy cho rằng mình tuyệt đối không làm được trò chống gì, mình nói mình nhất định sẽ làm mục tin tức này đi lên, ông ấy nói nếu mình không đạt được mục tiêu thì nhất định phải trở về nghe theo sắp xếp của ông ấy, mình đã đồng ý."
"Sau đó thì sao?" Đường Lâm nhìn cô, biết nhất định có phần sau.
Á Lệ Toa căm giận bất bình nói: "Ông ấy nói ông ấy muốn thấy thực tế, sau đó mình trở về mới biết ông ấy đã lên tiếng phong bế mình, hiện tại không có một nhiếp ảnh gia nào dám hợp tác với mình, không phải mình không tìm những người khác nhưng không ai muốn đắc tội với ông ấy."
Khó trách cô ấy không tìm được người.
Robe - Spacek có thế lực vô cùng lớn, ông ta được xưng là hoàng đế truyền thông cũng không sai, thật sự nếu có người giúp Á Lệ Toa thì chẳng khác nào tự hủy tương lai của mình.
"Cậu là hy vọng cuối cùng của mình". Á Lệ Toa nghiêm nghị nói: "Coi như không vì mình, cậu cũng nên vì chính bản thân mình mà suy nghĩ, cậu có thể buông tha máy chụp hình sao? Đây không chỉ là suy nghĩ của mình mà cũng chính là suy nghĩ của James."
Đường Lâm mím môi không nói.
"Anh ta muốn mình tiện thể nhắn lại lại cho cậu". Á Lệ Toa đứng lên, thành khẩn nhìn cô nói: "Nếu cậu cứ buông tha như vậy đó chính là thua, trốn tránh nó không bằng đối mặt nó, cậu sẽ phát hiện kỳ thật nó sẽ không khó khăn như trong tưởng tượng."
* * *
"Tôi tưởng là anh sợ chó."
Nhìn thấy chú chó đáng yêu trong phòng khách, Ban Đốn không nhịn được ngồi xổm xuống vừa gãi gãi cổ và lỗ tai nó vừa tò mò nhìn Adam.
"Không phải tôi sợ." Adam trừng anh ta.
"Ừ! Đúng rồi anh không sợ chỉ là không thích." Ban Đốn đứng lên, sửa lại cho đúng.
Mặt Adam không thay đổi ngồi xuống ghế sô pha, lấy bút ra cũng không nhìn anh ta mang đế tài liệu gì liền ký tên lên đó.
"Anh không xem qua sao?" Ban Đốn thấy vậy không đồng ý nhíu mày, "Anh không sợ tôi bán công ty của anh sao?"
"Công ty này vốn không phải của tôi." Vẻ mặt Adam lạnh lùng, vừa ký tên vừa nói: "Tiền vốn không phải của tôi, người quản lý công ty cũng không phải tôi."
"Công ty này đương nhiên là của anh." Ban Đốn cau chặt mày, nghiêm mặt nói: "Có lẽ ban đầu tiền vốn là của cha anh, nhưng lợi nhuận có được là do bán phần mềm của anh, tôi chỉ được giao phó đến đây quản lý mà thôi."
"Phần mềm không phải mình tôi viết."
"Đúng, chỉ là phần mềm bán được nhiều nhất đều do anh viết." Ban Đốn giật giật khóe miệng nói.
Adam liếc anh ta, không nói gì nữa, chỉ là ký tên lên phần tài liệu cuối cùng, sau đó đóng lại, trả toàn bộ lại cho anh ta.
Ban Đốn đưa tay nhận lấy, trước khi đi nhìn về phía cửa phòng ngủ, không nhịn được quay người lại hỏi: "Anh có quan hệ gì với cô gái ở đây?"
Adam khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng mở miệng: "Chuyện này không liên quan đến anh."
Ban Đốn đẩy đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi, "Bạn cô ấy làm việc cho tòa soạn, lại phụ trách tạp chí nhiều chuyện, trừ khi anh muốn những thứ này lên trang bìa, nếu không nên chú ý một chút."
"Anh nói xong chưa?" Adam lạnh lùng cảnh cáo.
"Chưa." Ban Đốn nhìn thẳng anh: "Cha anh muốn tôi chuyển lời cho anh, lễ giáng sinh muốn họp mặt gia đình, nếu anh không quay về ông ấy sẽ đến đây. Lời tôi đã chuyển anh muốn làm sao thì làm."
Nói xong anh ta còn vỗ vỗ đầu Kiều Khả, mới cầm tài liệu xoay người rời đi.
Đáng ghét! Cái lão già chết tiệt kia.
Adam trừng mắt đóng cửa lại, không nhịn được thầm mắng.
Khi anh còn bé việc gì cái lão già kia cũng quản, giờ lão bất tử đã về hưu nhưng không biết có phải cuộc sống rất nhàm chán hay không lại bắt đầu trông đông quản tây.
Khấu ca thì nói gì cũng không động, Lam Tư thì không nghe những gì lão già nói, căn bản Alex không cho ông ta nói còn Hawke thì xem lời nói của ông ta như gió thoảng qua tai, con mẹ nó xui xẻo nhất chính là con út anh đây.
Trước kia một năm anh không nói chuyện với lão già chết tiệt đó được vài câu, bây giờ đụng tý là lão già kia lại gọi điện cho anh nói là nhớ anh, anh lại không thể không bắt máy vì lão già kia có bệnh tim.
Nếu không phải mùa hè năm ngoái anh tận mắt thấy lão già lên cơn đau ngất đi thì anh thật hoài nghi không biết có phải lão giả bệnh vì muốn khiến mọi lời nghe theo lời lão hay không?
Năm ngoái Alex cũng theo chân Khấu ca và Hawke cưới vợ, không biết tại sao ba người phụ nữ kia lại cùng một giuộc với lão già, rõ ràng các cô ấy cùng tuổi với anh thậm chí có người còn nhỏ tuổi hơn anh, lại dùng thân phận chị dâu vênh mặt hất hàm sai khiến anh.
Vừa nghĩ tới khi về nhà lớn đối mặt với ba người họ thì anh liền cảm thấy nhức đầu, anh tình nguyện đón giáng sinh ở đây, ít nhất nơi này cực kỳ yên tĩnh.
Chương 7
Bầu trời buổi chiều giống như một quả cầu lửa thiêu đốt trên đường chân trời.
Xe tải chạy băng băng trên thảo nguyên đầy cát bụi, đất đai khô nứt, nhìn phía xa chỉ thấy một mảnh màu trắng, sau đó xe dừng lại.
Cô và người đồng hành bước xuống xe, đây là một thôn xóm cách xa thành thị, trong có mấy ngôi nhà xây bằng đất, xung quanh yên tĩnh, gà không có, chó cũng có, khắp nơi đều im lặng.
Lâm...
Có người gọi cô, cô xoay người lại, nhóm người đồng hành đang chuyển đồ trên xe xuống, người gọi cô là James, cô đi về phía anh ta đang đi lại bị một mùi hôi gây chú ý, mùi này được truyền tới từ mấy nóc nhà bằng đất kia, cửa căn phòng mở không quá nửa, bên trong có một đứa bé ngồi trên chiếu dựa lưng vào tường, cô dừng lại đưa tay mở cửa rộng ra thêm chút nữa.
Lâm...
Đứa bé kia gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, bụng hơi lồi ra, đôi mắt to đen trống rỗng mờ mịt nhìn cô, bờ môi nó khô nứt, xung quanh ruồi nhặng bay đầy, khi đến gần còn thấy một người phụ nữ gầy gò tàn tật đang nằm gần nó.
" Lâm! Tỉnh tỉnh!"
Khi cô tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nước mắt rơi đầy mặt, toàn thân run rẩy, điều duy nhất cô cảm nhận được là hơi ấm trong ngực anh.
Xung quanh tối đen, cảnh tượng trong trí nhớ lại rất rõ nét thậm trí cả mùi hôi cũng rất rõ ràng.
Cô muốn ói.
Cô đẩy anh ra lảo đảo bước xuống giường chạy vội vào nhà tắm quỳ trên sản ghé mặt vào bồn cầu ói thốc ói tháo, trong có những gì cô đều ói ra hết đến mật cũng muốn ói ra nhưng vẫn không có cách nào ngừng nôn khan, cho đến khi ngừng ói cô cũng không có cách nào quên đi cảnh tượng hãi hùng ấy, cô bất lực ngồi co lại trên sàn khóc nức nở, sau đó anh vào.
Cô không muốn thấy anh, không muốn thấy bất kỳ ai cô chỉ muốn một mình.
"Đừng đụng vào tôi.... Tránh ra..." Cô che kín khuôn mặt đầy nước mắt, khàn giọng đuổi người, "Tránh ra..."
Anh không đi ra mà ngồi xổm xuống lấy khăn lông lau mặt cho cô, cô tức giận đẩy anh ra thế nhưng anh lại đi rót nước ép cô súc miệng, sau đó bế cô lên cô không đẩy anh ra nữa để mặc anh ôm mình về giường.
Sau khi đặt cô lên giường anh im lặng quay lại phòng tắm dọn dẹp những thứ cô mới ói ra rồi đi vào phòng tắm lấy cho cô ly sữa nóng lại bỏ chút rượu Brandy vào đó.
Cô nằm trên giường co thành một cục, nước mắt không ngừng rơi, toàn thân run rẩy, cô không nghĩ để ý đến anh, anh ngồi lên giường kéo cô vào lòng, đưa ly sữa đến bên môi cô.
"Uống đi." Anh nói.
Cô im lặng rơi nước mắt, chỉ lắc đầu.
"Một chút thôi cũng được." Anh ôm cô, nhẹ giọng dụ dỗ.
"Em không có cách nào..." Cô vẫn lắc đầu, ngón tay cứng ngắc nắm chặt áo sơ mi đen của anh, vùi đầu vào ngực anh, nghẹn ngào run giọng nói: "Em sẽ ói..."
Anh thấy vậy, không ép cô nữa rồi để ly sữa sang một bên, im lặng ôm cô vào lòng.
Cô giống như đứa trẻ ở trong lòng anh rơi nước mắt nhưng vẫn không khóc ra tiếng. Trước kia anh thấy cô ban đêm khi ngủ thường gặp ác mộng rồi tỉnh, mỗi lần anh ở đối diện nhìn cô co rúc trên giường khóc không ra tiếng anh luôn hy vọng mình có thể an ủi cô, hiện tại anh ở đây nhưng chưa bao giờ cảm thấy vô lực như bây giờ. Anh biết nhất định ác mộng này có liên đến công việc trước kia của cô, cũng không biết được rốt cuộc khi đó cô gặp phải tình huống gì, chết tiệt thậm chí anh không biết trước kia cô làm nghề gì!
Anh vô duyên vô cớ lại cảm thấy bực mình.
Ngoài cửa sổ mưa phùn bay
"No-ell vui vẻ."
Anh đặt điện thoại xuống lại có một cuộc gọi nữa, anh lập lại những câu vừa mới trả lời sau đó cúp máy, rồi cứ ngồi trên giường im lặng một lúc lâu.
Không biết anh đang nghĩ gì?
Thân hình to lớn của anh che hết ánh sáng, không biết vì sao cô thấy bóng lưng kia thật cô đơn, không kìm lòng được giơ tay lên đụng vào anh.
Anh quay người lại, thấy cô đã thức lập tức đưa tay lên trán cô. "Sao lại thức dậy, lại sốt sao?"
"Không có." Cô khẽ lắc đầu, tay nhỏ bé đặt lên bàn tay anh.
Adam nhìn cô gái trước mặt, không hiểu sao ngực bỗng thắt chặt lại. Cô nằm trên cái gối trắng như tuyết, mái tóc đen hơi rối ôm khuôn mặt hình trứng ngỗng, ánh sáng nhạt xuyên qua bức màn chiếu lên người cô khiến cô trở nên mông lung.
"Adam." Cô nhìn anh, nhẹ giộng gọi tên anh.
Cô dùng vẻ mặt dịu dàng lại yếu ớt nhìn anh, khiến anh động lòng, anh khàn giọng đáp lại: "Hả?"
"Em..."
Cô mới mở miệng thì chuông cửa vang lên, anh không cử động chỉ nhìn cô.
Đường Lâm cười nhạt lắc lắc đầu, "Thôi anh đi mở cửa trước đi."
Vốn anh muốn hỏi cô định nói gì nhưng chuông cửa lại vang lên anh đành đứng lên đi ra ngoài, cứ tưởng là Ban Đốn mang tài liệu đến ai ngờ vừa mở cửa thì thấy ngoài Ban Đốn còn có một vị mỹ nữ tóc vàng vì leo cầu thang mà thở hổn hển.
Cô ấy thấy người mở cửa là anh thì sửng sốt một chút, sau đó nhìn lại số nhà, xác định mình tìm đúng mới hỏi: "Xin hỏi Đường Lâm có ở đây không?"
"Cô là ai?" Anh nhận gì đó trong tay Ban Đốn mặt không đổi sắc nhìn cô.
"Á Lệ Toa." Cố gắng không thở gấp, mỉm cười lấy danh thiếp đưa cho anh, lại đưa một tấm cho Ban Đốn, "Hai vị là?"
Không ai trả lời cô.
Ban Đốn nhìn thấy tên công ty và chức vị của cô trên danh thiếp thì lập tức nhìn qua phía Adam.
"Cô tìm cô ấy có chuyện gì không?" Adam hỏi một đằng, trả lời một nẻo, hỏi lại cô.
Nhạy bén phát hiện thái độ của hai người này rất lạ Á Lệ Toa nhíu mày, bày ra bộ dáng vô cũng lễ phép nhưng lại nở một nụ cười nghi ngờ và lạnh lẽo nói: "Tôi là bạn của cô ấy."
Anh mím môi, trừng một lúc lâu sau đó mới nghiêng người để cho cô vào nhà.
Ban Đốn cũng vào theo, Adam không thèm nhìn anh ta một cái, bỏ lại hai người kia và Kiều Khả ở phòng khách.
Anh vào phòng ngủ Đường Lâm ngồi ở trên giường khỏi giường.
"Có một cô gái tên Á Lệ Toa - Spacek đến tìm em." Anh nói.
"Á Lệ Toa đến đây?" Đường Lâm vừa nghe vậy liền cảm thấy nhức đầu.
"Nếu em không muốn gặp cô ta, anh có thể nói cô ta đi về."
"Thôi, dù sao cô ấy cũng đến đây rồi." Cô cười khổ. "Em ra ngoài gặp cô ấy một lát."
"Em đường xuống giường." Anh nhíu mày, "Để anh đi gọi cô ta."
Không đợi cô đồng ý anh đã đi ra ngoài khiến cô muốn từ chối cũng không được.
Cô chỉ bị cảm mà thôi người đàn ông này lại xem cô như búp bê pha lê rồi.
Cô nghĩ cô nên tức giận khi anh trông đông quản tây nhưng bên môi luôn nở nụ cười, tâm trạng đang tốt nhưng khi nhìn thấy Á Lệ Toa bước vào thì liền tiêu tan hết.
Nhìn mỹ nữ tóc vàng trước mặt, nói cô ấy là tổng biên tộc nhưng thực tế cô ấy giống người mẫu trong các tạp chí người mẫu hơn.
"Người ở bên ngoài nhìn giống ông Arnold là ai vậy?" Á Lệ Toa vừa mở miệng lền hỏi thẳng cô: "Bạn trai của cậu hả?"
Bạn trai? Có coi là vậy không?
Không biết Adam có đồng ý không, Đường Lâm âm thầm thở dài, nhếch môi hỏi vấn đề khác: "Sao cậu biết địa chỉ nhà mình."
"Mình hỏi James." Á Lệ Toa trợn mắt hạnh lên, sau đó mới nhận thấy sắc mặt của Đường Lâm hơi tái lại ngồi trên giường, "Cậu bị sao vậy?"
"Cảm mạo." Đường Lâm nhìn cô, vừa nói xong cũng ho lên.
Á Lệ Toa lùi lại một bước,"Cậu có khỏe không?"
Thấy Á Lệ Toa hơi luống cuống, Đường Lâm liền nghĩ không biết nếu mình ho thêm vài cái người phụ nữ này có rời khỏi đây sớm một chút hay không?
Nhưng đó chỉ là nghĩ thôi chứ cô không có làm như vậy, đành phải nhìn Á Lệ Toa cười nói: "Mình ổn mà."
"Cậu đi khám chưa?" Cô ta hỏi.
"Khám rồi." Đường Lâm mà nói: "Nếu cậu muốn nhắc đến đề nghị hôm trước thì đáp án của mình vẫn vậy, tốt nhất cậu nên đi tìm người khác."
"Không cần." Á Lệ Toa híp mắt, kiên quyết nói: "Mình muốn tìm người tốt nhất."
Đường Lâm rút khăn giấy, cố ý dùng lực hỉ mũi, sau đó nói: "James mới là người tốt nhất, coi như không phải anh ta thì vẫn còn nhiều người khác, cậu đừng quá để mắt đến mình."
"Tại sao cậu lại ngoan cố như vậy?" Á Lệ Toa buồn bực nhìn cô.
"Người ngoan cố chính là cậu." Đường Lâm buồn cười nói.
Mặt Á Lệ Toa hiện lên tia khó xử, sau đó thở dài ngồi xuống trên cái ghế gần đó. "Mình nói thật với cậu, cha mình muốn mình quay lại Newyork kết hôn với người nối nghiệp của ông ấy, ông ấy vẫn cho rằng công việc này của mình chỉ là trò chơi, mình cãi nhau với ông ấy một trận, ông ấy cho rằng mình tuyệt đối không làm được trò chống gì, mình nói mình nhất định sẽ làm mục tin tức này đi lên, ông ấy nói nếu mình không đạt được mục tiêu thì nhất định phải trở về nghe theo sắp xếp của ông ấy, mình đã đồng ý."
"Sau đó thì sao?" Đường Lâm nhìn cô, biết nhất định có phần sau.
Á Lệ Toa căm giận bất bình nói: "Ông ấy nói ông ấy muốn thấy thực tế, sau đó mình trở về mới biết ông ấy đã lên tiếng phong bế mình, hiện tại không có một nhiếp ảnh gia nào dám hợp tác với mình, không phải mình không tìm những người khác nhưng không ai muốn đắc tội với ông ấy."
Khó trách cô ấy không tìm được người.
Robe - Spacek có thế lực vô cùng lớn, ông ta được xưng là hoàng đế truyền thông cũng không sai, thật sự nếu có người giúp Á Lệ Toa thì chẳng khác nào tự hủy tương lai của mình.
"Cậu là hy vọng cuối cùng của mình". Á Lệ Toa nghiêm nghị nói: "Coi như không vì mình, cậu cũng nên vì chính bản thân mình mà suy nghĩ, cậu có thể buông tha máy chụp hình sao? Đây không chỉ là suy nghĩ của mình mà cũng chính là suy nghĩ của James."
Đường Lâm mím môi không nói.
"Anh ta muốn mình tiện thể nhắn lại lại cho cậu". Á Lệ Toa đứng lên, thành khẩn nhìn cô nói: "Nếu cậu cứ buông tha như vậy đó chính là thua, trốn tránh nó không bằng đối mặt nó, cậu sẽ phát hiện kỳ thật nó sẽ không khó khăn như trong tưởng tượng."
* * *
"Tôi tưởng là anh sợ chó."
Nhìn thấy chú chó đáng yêu trong phòng khách, Ban Đốn không nhịn được ngồi xổm xuống vừa gãi gãi cổ và lỗ tai nó vừa tò mò nhìn Adam.
"Không phải tôi sợ." Adam trừng anh ta.
"Ừ! Đúng rồi anh không sợ chỉ là không thích." Ban Đốn đứng lên, sửa lại cho đúng.
Mặt Adam không thay đổi ngồi xuống ghế sô pha, lấy bút ra cũng không nhìn anh ta mang đế tài liệu gì liền ký tên lên đó.
"Anh không xem qua sao?" Ban Đốn thấy vậy không đồng ý nhíu mày, "Anh không sợ tôi bán công ty của anh sao?"
"Công ty này vốn không phải của tôi." Vẻ mặt Adam lạnh lùng, vừa ký tên vừa nói: "Tiền vốn không phải của tôi, người quản lý công ty cũng không phải tôi."
"Công ty này đương nhiên là của anh." Ban Đốn cau chặt mày, nghiêm mặt nói: "Có lẽ ban đầu tiền vốn là của cha anh, nhưng lợi nhuận có được là do bán phần mềm của anh, tôi chỉ được giao phó đến đây quản lý mà thôi."
"Phần mềm không phải mình tôi viết."
"Đúng, chỉ là phần mềm bán được nhiều nhất đều do anh viết." Ban Đốn giật giật khóe miệng nói.
Adam liếc anh ta, không nói gì nữa, chỉ là ký tên lên phần tài liệu cuối cùng, sau đó đóng lại, trả toàn bộ lại cho anh ta.
Ban Đốn đưa tay nhận lấy, trước khi đi nhìn về phía cửa phòng ngủ, không nhịn được quay người lại hỏi: "Anh có quan hệ gì với cô gái ở đây?"
Adam khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng mở miệng: "Chuyện này không liên quan đến anh."
Ban Đốn đẩy đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi, "Bạn cô ấy làm việc cho tòa soạn, lại phụ trách tạp chí nhiều chuyện, trừ khi anh muốn những thứ này lên trang bìa, nếu không nên chú ý một chút."
"Anh nói xong chưa?" Adam lạnh lùng cảnh cáo.
"Chưa." Ban Đốn nhìn thẳng anh: "Cha anh muốn tôi chuyển lời cho anh, lễ giáng sinh muốn họp mặt gia đình, nếu anh không quay về ông ấy sẽ đến đây. Lời tôi đã chuyển anh muốn làm sao thì làm."
Nói xong anh ta còn vỗ vỗ đầu Kiều Khả, mới cầm tài liệu xoay người rời đi.
Đáng ghét! Cái lão già chết tiệt kia.
Adam trừng mắt đóng cửa lại, không nhịn được thầm mắng.
Khi anh còn bé việc gì cái lão già kia cũng quản, giờ lão bất tử đã về hưu nhưng không biết có phải cuộc sống rất nhàm chán hay không lại bắt đầu trông đông quản tây.
Khấu ca thì nói gì cũng không động, Lam Tư thì không nghe những gì lão già nói, căn bản Alex không cho ông ta nói còn Hawke thì xem lời nói của ông ta như gió thoảng qua tai, con mẹ nó xui xẻo nhất chính là con út anh đây.
Trước kia một năm anh không nói chuyện với lão già chết tiệt đó được vài câu, bây giờ đụng tý là lão già kia lại gọi điện cho anh nói là nhớ anh, anh lại không thể không bắt máy vì lão già kia có bệnh tim.
Nếu không phải mùa hè năm ngoái anh tận mắt thấy lão già lên cơn đau ngất đi thì anh thật hoài nghi không biết có phải lão giả bệnh vì muốn khiến mọi lời nghe theo lời lão hay không?
Năm ngoái Alex cũng theo chân Khấu ca và Hawke cưới vợ, không biết tại sao ba người phụ nữ kia lại cùng một giuộc với lão già, rõ ràng các cô ấy cùng tuổi với anh thậm chí có người còn nhỏ tuổi hơn anh, lại dùng thân phận chị dâu vênh mặt hất hàm sai khiến anh.
Vừa nghĩ tới khi về nhà lớn đối mặt với ba người họ thì anh liền cảm thấy nhức đầu, anh tình nguyện đón giáng sinh ở đây, ít nhất nơi này cực kỳ yên tĩnh.
Chương 7
Bầu trời buổi chiều giống như một quả cầu lửa thiêu đốt trên đường chân trời.
Xe tải chạy băng băng trên thảo nguyên đầy cát bụi, đất đai khô nứt, nhìn phía xa chỉ thấy một mảnh màu trắng, sau đó xe dừng lại.
Cô và người đồng hành bước xuống xe, đây là một thôn xóm cách xa thành thị, trong có mấy ngôi nhà xây bằng đất, xung quanh yên tĩnh, gà không có, chó cũng có, khắp nơi đều im lặng.
Lâm...
Có người gọi cô, cô xoay người lại, nhóm người đồng hành đang chuyển đồ trên xe xuống, người gọi cô là James, cô đi về phía anh ta đang đi lại bị một mùi hôi gây chú ý, mùi này được truyền tới từ mấy nóc nhà bằng đất kia, cửa căn phòng mở không quá nửa, bên trong có một đứa bé ngồi trên chiếu dựa lưng vào tường, cô dừng lại đưa tay mở cửa rộng ra thêm chút nữa.
Lâm...
Đứa bé kia gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, bụng hơi lồi ra, đôi mắt to đen trống rỗng mờ mịt nhìn cô, bờ môi nó khô nứt, xung quanh ruồi nhặng bay đầy, khi đến gần còn thấy một người phụ nữ gầy gò tàn tật đang nằm gần nó.
" Lâm! Tỉnh tỉnh!"
Khi cô tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nước mắt rơi đầy mặt, toàn thân run rẩy, điều duy nhất cô cảm nhận được là hơi ấm trong ngực anh.
Xung quanh tối đen, cảnh tượng trong trí nhớ lại rất rõ nét thậm trí cả mùi hôi cũng rất rõ ràng.
Cô muốn ói.
Cô đẩy anh ra lảo đảo bước xuống giường chạy vội vào nhà tắm quỳ trên sản ghé mặt vào bồn cầu ói thốc ói tháo, trong có những gì cô đều ói ra hết đến mật cũng muốn ói ra nhưng vẫn không có cách nào ngừng nôn khan, cho đến khi ngừng ói cô cũng không có cách nào quên đi cảnh tượng hãi hùng ấy, cô bất lực ngồi co lại trên sàn khóc nức nở, sau đó anh vào.
Cô không muốn thấy anh, không muốn thấy bất kỳ ai cô chỉ muốn một mình.
"Đừng đụng vào tôi.... Tránh ra..." Cô che kín khuôn mặt đầy nước mắt, khàn giọng đuổi người, "Tránh ra..."
Anh không đi ra mà ngồi xổm xuống lấy khăn lông lau mặt cho cô, cô tức giận đẩy anh ra thế nhưng anh lại đi rót nước ép cô súc miệng, sau đó bế cô lên cô không đẩy anh ra nữa để mặc anh ôm mình về giường.
Sau khi đặt cô lên giường anh im lặng quay lại phòng tắm dọn dẹp những thứ cô mới ói ra rồi đi vào phòng tắm lấy cho cô ly sữa nóng lại bỏ chút rượu Brandy vào đó.
Cô nằm trên giường co thành một cục, nước mắt không ngừng rơi, toàn thân run rẩy, cô không nghĩ để ý đến anh, anh ngồi lên giường kéo cô vào lòng, đưa ly sữa đến bên môi cô.
"Uống đi." Anh nói.
Cô im lặng rơi nước mắt, chỉ lắc đầu.
"Một chút thôi cũng được." Anh ôm cô, nhẹ giọng dụ dỗ.
"Em không có cách nào..." Cô vẫn lắc đầu, ngón tay cứng ngắc nắm chặt áo sơ mi đen của anh, vùi đầu vào ngực anh, nghẹn ngào run giọng nói: "Em sẽ ói..."
Anh thấy vậy, không ép cô nữa rồi để ly sữa sang một bên, im lặng ôm cô vào lòng.
Cô giống như đứa trẻ ở trong lòng anh rơi nước mắt nhưng vẫn không khóc ra tiếng. Trước kia anh thấy cô ban đêm khi ngủ thường gặp ác mộng rồi tỉnh, mỗi lần anh ở đối diện nhìn cô co rúc trên giường khóc không ra tiếng anh luôn hy vọng mình có thể an ủi cô, hiện tại anh ở đây nhưng chưa bao giờ cảm thấy vô lực như bây giờ. Anh biết nhất định ác mộng này có liên đến công việc trước kia của cô, cũng không biết được rốt cuộc khi đó cô gặp phải tình huống gì, chết tiệt thậm chí anh không biết trước kia cô làm nghề gì!
Anh vô duyên vô cớ lại cảm thấy bực mình.
Ngoài cửa sổ mưa phùn bay
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
70/3651