Tiểu thuyết - Mảnh hành tây nào không rơi lệ
Lượt xem : |
ến ước mơ của mình. Tô Ái Ái vừa nghĩ vừa cảm thấy lồng ngực nóng bỏng khác thường, giống như Hạo tử năm đó vì niềm yêu thích của bản thân mà gắng hết lòng hết sức để cảm thấy tự hào.
Cô cười phá lên nói: “Liệt Tình vẫn bảo tớ nếu có thời gian ghé qua khoa quan hệ quốc tế thì nhớ gửi lời thăm hỏi ân cần của cô ấy tới Hạo Tử.”
Hầu như khi hai người đứng cùng một chỗ thì đề tài của cuộc trò chuyện chỉ là Hạo Tử và Liệt Tình, một cuộc trò chuyện như vậy, nói đi nói lại rồi cười phá lên vui vẻ, không khí cũng trở nên sôi động không ít.
Nhắc đến Liệt Tình, Phương Ca nói: “Cô ấy nha, không phải cô ấy thường xuyên oán hận đồ ăn Mỹ không ngon sao?”
Ái Ái nói: “ừ, cô ấy nói thứ cô ấy nhớ nhất là món cháo hoa quế ở quầy bán quà vặt lớp mười!” Nghĩ đến ngữ điệu thèm nhỏ dãi của Liệt Tình, cô lại thấy buồn cười.
Phương Ca cười nhẹ, lắc đầu, nói: “Cô ấy đúng là người không có thịt bò khô Tiểu Khang thì không thể sống nổi nữa, tài nghệ của người này đến bây giờ vẫn thuộc đẳng cấp EVERYTHING là món trứng xào, cái gì cũng chỉ có trứng và trứng! Thật là…”
Sân bóng rổ truyền đến tiếng truyền bóng “bịch bịch”, tiếng hét to của đám con trai quanh quẩn trong khoảnh sân nhỏ.
Tô Ái Ái dựa sát vào lan can rồi ngửa đầu lên, nhìn Phương Ca, chàng trai mà cô thích, đôi mắt to của anh vẫn trong trẻo như nước, khóe môi xinh xắn của anh vẫn hơi nhếch lên, nhất là khi cười sẽ để lộ ra hàm trăng trắng đều như bắp ngô. Khi anh nói “Cô ấy nha”, anh nói “Thật là”… giống như đang nói đến một đứa trẻ cần được người ta che chở, chăm sóc, ngữ điệu mang theop một chút bất đắc dĩ và một chút chiều chuộng.
Nhưng, Liệt Tình rõ ràng là một người dũng mãnh và kiên cường như vậy!
“Bụp” một tiếng, một quả bóng rổ đập vào lan can, Tô Ái Ái ngồi xổm xuống để nhặt quả bóng, lúc vừa cúi mặt xuống, cảm thấy dòng nhiệt nóng bỏng trong mắt sắp muốn chảy ra rồi, hít hít mũi nhanh chóng đứng lên, cố gắng giơ tay thật cao, dùng sức ném quả bóng ra sân.
Lạnh quá, cô nắm chặt tay để vào trong túi, sờ phải đôi găng tay bằng lông dê.
Không phải lúc mua cô đã chọn một đôi găng tay bằng lông dê cực kì mềm mại sao? Tại sao trong khoảnh khắc này nó lại đâm vào tay cô đau đến vậy?
Đôi găng tay đó vẫn không thể nào tặng đi được, lúc dạ tiệc, Tống Tiểu Kiều vẫn xuất hiện, vẫn được xếp cho ngồi lên mấy hàng ghế đầu. A Đan làm công tác hậu cần, không cần nghĩ cũng biết bạn học Âu Dương làm sao có thể bỏ bạn gái trong ngày lễ Noel để qua đây làm mấy việc này được?
Tô Ái Ái cũng được ngồi ở hàng ghế trên, hơi nghiêng mặt đã nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Tống Tiểu Kiều, cô đứng lên, vỗ vỗ vai người đứng bên ngoài lối đi, chỉ chỉ vào ghế của mình, im lặng trong bóng tối rời khỏi hội trường.
Thì ra, cô không phải là Liệt Tình, cũng chẳng phải là Tống Tiểu Kiều, cô chỉ là Tô Ái Ái, chỉ là Tô Ái Ái ngốc nghếch yêu thầm Phương Ca mà thôi.
Ra khỏi hội trường tổ chức dạ tiệc, sắc trời đã tối om từ lâu, vườn trường sáng hơn bởi ánh đèn vàng vọt, chiếu lên mặt đất lại thành một khối mờ ảo. Ngày lễ Noel, các đôi yêu nhau đều đi ra ngoài ăn chơi rồi, không còn hoạt động vụng trộm trong sân trường nữa, trên đường đi cũng chẳng có mấy bóng người. Dưới mỗi bóng đèn đều có một khoảng sáng phản chiếu trên mặt đất, đi qua từng khoảng sáng một, trên mỗi ô vuông gạch bên lề đường đều có những vân tối nhàn nhạt, rất vắng vẻ. Tô Ái Ái quàng lại khăn, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, hà hơi lên đó.
Cô cúi đầu, tay để trong túi áo, trong lòng bàn tay cầm chặt lấy đôi găng tay lông dê kia, cô đi như vậy trong vườn trường, gặp người cầm bình thủy, gặp người cầm suất cơm tối, gặp người cầm sách vở…
Đột nhiên Tô Ái Ái bị ai đó gọi lại: “Tô Ái Ái”
Tô Ái Ái chẳng muốn quan tâm, nhưng vẫn xoay người lại, trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Haiz, gần đây hình như cô luôn bị người này chặn đường thì phải.
Chỉ có một mình Âu Dương, anh được bao bọc bởi chiếc áo bành-tô màu vàng với cổ áo bằng lông thú, lại quàng thêm chiếc khăn quàng cổ có đường vân carô màu xám, trong đường vân carô còn có sợi len màu đỏ kéo dài, phối hợp rất đẹp, làm cho khuôn mặt vốn tinh xảo càng thêm sáng sủa.Anh đi tới, có vẻ như tâm trạng không tệ, hỏi: “Dạ tiệc kết thúc sớm vậy sao? Anh còn đang định đi xem.”
Tô Ái Ái lắc đầu, không muốn nói nhưng vẫn phải mở miệng: “Không phải, là em đi ra trước.”
Âu Dương đứng ở đó, nghiêng đầu quan sát Tô Ái Ái, đôi đồng tử màu đen được chiếu sáng chuyển động, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Tô Ái Ái, em chờ anh một chút!” Xoay người chạy về kí túc xá nam.
Tô Ái Ái còn chưa kịp nói gì, chỉ biết đứng đó chờ đợi.
Trình độ thể dục thể thao của Âu dương cũng phải ngang tầm với Liệt Tình, thoắt cái đã trở lại, ném một thứ gì đó vào lòng Tô Ái Ái, Tô Ái Ái vừa đón lấy không ngờ lại chính là chiếc thẻ cơm cô đánh mất.
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn người nào đó đang cười rất vui vẻ phía trước, cô thấy anh như ma quỷ vậy, thì ra nam sinh trên con đường tình nhân đó ngày ấy chính là anh, thì ra tên ma quỷ các bạn trong phòng của cô đã mắng chửi không tiếc lời lại chính là người cô đã quen biết từ lâu!
Tô Ái Ái cúi đầu, lật mặt sau của tấm thẻ cơm lên, phù, tấm ảnh đằng sau vẫn còn!
Giọng nói của Âu Dương rất dứt khoát: “Xin lỗi, anh đã xem rồi!”
Lúc ấy anh chỉ định cầm chiếc thẻ cơm này lên xem là ai không may đi lén lút theo dõi người ta lại còn để lại tấm thẻ cơm, không ngờ lại nhìn thấy tấm ảnh đó.
Anh dựa lưng lên bồn hoa, thả lỏng tay, cũng không giải thích gì, dù sao xem thì cũng đã xem rồi.
Tô Ái Ái bất chợt cảm thấy nóng bừng từ sau gáy chạy thẳng lên đầu, chợt nghĩ tới trong khu vườn trường này, bí mật ẩn sâu trong lòng cô không ai biết đến đã bị mọi người lột sạch trước mắt.
“Bộp” một tiếng, lớp vỏ nhăn nheo của quả hạnh bị bóc ra, lộ ra nhân trắng bóng.
Nói thật, Âu Dương này đúng là đen đủi, trả tấm ảnh này cho Tô Ái Ái ngày hôm nay, hiệu quả còn tốt hơn cả đem gà tặng cho chồn, tuyết còn phủ thêm vài lớp sương.
Tô Ái Ái lớn tiếng nói: “Anh sao có thể làm như vậy!”
Cô không biết người trước mặt này xem xong bức ảnh kia đã cười nhạo cô bao lâu, chỉ cảm thấy dù có mắng mỏ anh thế nào cũng phải là quá đáng.
Nhưng cô thực sự chẳng biết phải nói gì, cô cảm thấy cả ngày hôm nay thật tồi tệ, trời thì lạnh, tâm trạng cũng không tốt, đột nhiên bụng lại quặn đau.
Cô ôm bụng ngồi xuống đất, đến cuối cùng chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu duy nhất: “Anh sao có thể làm như vậy!”
Âu Dương bình thường rất oai phong thấy Tô Ái Ái ngồi bệt xuống đất, bất chợt cảm thấy mình như một đứa trẻ phạm lỗi, chẳng biết làm thế nào, cũng ngồi bệt xuống đất.
Trước kí túc xá của nam sinh, người đến người đi, còn có cả tiếng nói rất lớn của người đứng trên hành lang,
Anh một chút cũng không để tâm, chỉ ngồi bệt như vậy, nhìn thẳng vào mắt Tô Ái Ái, âm điệu cũng dịu dàng hơn nhiều: “Được rồi, được rồi, là lỗi của anh, anh nhận lỗi.” Nâng má, nghiêng đầu hỏi “Em muốn đi đâu? Anh dìu em đi!”
Tô Ái Ái phun ra: “Về phòng!~”
Âu Dương nói: “Đúng rồi, đúng rồi, về phòng!” Nhảy lên, muốn kéo Tô Ái Ái đi.
Tô Ái Ái vốn là chẳng để ý đến anh, muốn tự mình đứng lên, nhưng vừa đứng dậy đã bị anh kéo đi.
Dọc đường, cô cắn môi, ôm bụng, không muốn để anh dìu, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn anh, hôm nay tâm trạng cô rất tệ, anh đúng là đụng phải họng súng rồi.
Âu dương cũng không giận, đáng lẽ anh đóng vai một người giúp đỡ đứng cạnh người gặp cảnh khốn quẫn kia nhưng thấy dáng vẻ quật cường đó của cô, anh nhất quyết thu tay, đút vào túi áo, chỉ chậm rãi đi theo cô, trên mặt vẫn là nét cười như cũ.
Rất nhanh đã đến kí túc xá, anh vuốt vuốt mái tóc dựng đứng của mình, có vẻ như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng mở miệng: “Tô Ái Ái, thực ra, con trai cũng không tốt, không cao thượng như trong tưởng tượng của con gái đâu, em xem, thực ra hầu hết con trai đều giống như anh vậy, thích ngắm con gái xinh, thích ở bên cạnh con gái xinh, thỉnh thoảng còn nói một vài chuyện đen tối nữa…”
Tô Ái Ái không đợi anh nói xong, nghiến răng nhả ra từng chữ một: “Anh ấy không phải là anh!”
Khuôn mặt dưới ánh trăng lộ ra vẻ tái nhợt rất rõ.
Âu Dương vốn chỉ muốn hạ thấp bản thân để khuyên Tô Ái Ái mà thôi, nhưng chẳng biết tại sao khi nghe cô nói ra câu kia, trong tim như có một quả bom phát nổ, anh trước nay chưa từng lấy lòng khoe mã với cô gái nào trên đường như vậy. Anh bỗng nhiên nắm chặt tay Tô Ái Ái, ngón tay thon dài bấu chặt lên tay áo khoác, rất nhanh đã nắm được cánh tay cô.
Anh kéo cô lại, nói rất nhanh: “Vậy anh ta là cái dạng gì? Là thần tiên sao? Tô Ái Ái, em nói chúng tôi không nên phong lưu, nhưng em như vậy thì nên gọi là gì đây, tô điểm một cách quá đáng một tên con trai, ép bản thân yêu người ta đến muốn chết muốn sống, ngay cả một câu thổ lộ cũng không dám nói. Với tôi, yêu một người là phải yêu một cách hoàn chỉnh, cho dù người ta có một đống khuyết điểm cũng vẫn yêu. Nhưng em thì sao, đặt người ta ở vị trí tối cao nhất trong lòng mình, không cho phép bất cứ kẻ nào xâm phạm đến, ngay cả chính em cũng không thể! Thực ra, em như vậy không phải là thực sự yêu anh ta, em chỉ là đang yêu cái người là anh ta trong tưởng tượng của em mà thôi!” Lúc Âu Dương nói như vậy, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Tô Ái Ái, như muốn bóp chặt cả vào xương cốt cô,
Sau cùng, anh vẫn buông tay cô, lạnh lùng nói: “Thực ra em như vậy là hùa vào góp vui đó!”
Anh nhả ra từng chữ một: “Em đang cùng bản thân em chơi trò hùa vào góp vui, nghiêm túc đấy!”
Anh kéo cô lại, khuôn mặt hai người gần sát vào nhau, trong miệng anh còn thở ra làn khói trắng, phả lên gương mặt cô, mang theo mùi bạc hà thơm mát, giống như băng giá đánh lên mặt cô. Đôi đồng tử đen láy của anh dưới ánh trăng càng sáng rực không chút che giấu, trong con ngươi ánh lên khuôn mặt của Tô Ái Ái.
Một lúc lâu sau, Tô Ái Ái gỡ từng ngón tay anh trên người mình ra, cô khẽ cười nói: “Ai mới là người hùa vào góp vui thực sự chứ? Nếu như tôi không thích anh ấy nữa thì tôi chẳng còn là gì cả!” Hai dòng hơi thở của họ phả ra hòa quyện vào nhau.
Giãy ra khỏi tay anh, cô trái lại rất bình tĩnh, cô hỏi lại: “Âu Dương, tôi thích anh ấy, liên quan gì đến anh ấy? Lại liên quan gì đến anh?”
Lúc nói ra những lời này, cô giống như một chiến sĩ nhỏ, đầu ngẩng cao, quật cường nâng cằm lên.
Tô Ái Ái xoay người muốn chạy lên lầu.
Âu Dương bất giác nắm chặt lấy cổ tay cô.
Cô quay đầu lại, một cơn gió mạnh thổi tới, trong mắt cô lấp loáng đầy nước.(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Khăn quàng cổ màu trắng bị gió thổi tung lên, che đi khuôn mặt cô. Đôi đồng tử bất giác trở nên mơ hồ, tựa như hạt mưa trong gió, cô xoay xoay cổ tay, anh buông ra…
Lúc cô chạy vào kí túc, khăn quàng cổ màu trắng bị thổi bay xuống đất, cô cũng không ngoảnh lại, từng bước chân cứ giẫm lên cả chiếc khăn, giống như phía sau có thú dữ và nước lũ đuổi theo, vội vã chạy lên cầu thang.
Anh yên lặng đi tới, nhặt chiếc khăn quàng cổ lên, phủi bụi bặm trên đó, nhưng dấu chân vẫn không thể phủi sạch được, dấu chân rất đậm in chặt trên chiếc khăn màu trắng…
Tô Ái Ái về phòng, mới phát hiện nguyên nhân đau bụng là… bạn thân đã đến thăm …
Lão Tiền vẫn chưa về, Đường Đường đã đi sang phòng khác, Tiểu Mỹ đang ở dưới lầu nói chuyện điện thoại, hôm nay có lẽ cô nàng có rất nhiều điều muốn tâm sự.
Tô Ái Ái đem đôi găng tay bỏ vào ngăn kéo, khóa lại, rửa mặt, ôm cốc nước, khoanh chân, ngồi ngẩn ngơ trước màn hình máy tính
Cô suy nghĩ xem có nên không, nhưng vẫn động động ngón tay, đánh chữ:
Liệt Tình, cậu bảo con người cần bao nhiêu thời gian mới có thể không thích một người nữa?
Nhưng, nếu tớ không thích anh ấy, tớ nên làm cái gì bây giờ? Mỗi tối tớ đều rất vui vẻ vì có thể gặp được anh ấy trong trường, rồi những hồi ức từ thời cấp ba đến giờ, tớ phải đặt chúng ở đâu đây? Có phải sau này sẽ không còn nhớ đến nữa không? Nếu như tớ không thích anh ấy nữa, vậy mỗi đêm trước khi ngủ tớ phải thôi miên bản thân thế nào mới có thể cong khóe miệng để mơ thấy mộng đẹp đây? Nếu như tớ không thích anh ấy nữa, trái tim tớ có phải mãi mãi sẽ không còn đập nhanh nữa không? Vậy, đôi mắt tớ thì sao, nếu như không còn kiếm tìm hình bóng anh ấy trong đám đông, đôi mắt của tớ lại nên theo thói quen nhìn về phương nào?
Liệt Tình, nếu như Tô Ái Ái không còn thích Phương Ca nữa thì Tô Ái Ái sẽ không còn là Tô Ái Ái nữa!
- By Ái Ái
Chương 6: Hana và Alice
(Chú thích: Bộ phim kể về hai cô bạn sắp vào cấp III, Hana và Alice (Alice là nickname của Arisugawa, chữ Alice đọc gần giống như Arisu theo cách phát âm của người Nhật). Alice nhút nhát, thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, còn Hana quỷ quái, ít biểu h
Cô cười phá lên nói: “Liệt Tình vẫn bảo tớ nếu có thời gian ghé qua khoa quan hệ quốc tế thì nhớ gửi lời thăm hỏi ân cần của cô ấy tới Hạo Tử.”
Hầu như khi hai người đứng cùng một chỗ thì đề tài của cuộc trò chuyện chỉ là Hạo Tử và Liệt Tình, một cuộc trò chuyện như vậy, nói đi nói lại rồi cười phá lên vui vẻ, không khí cũng trở nên sôi động không ít.
Nhắc đến Liệt Tình, Phương Ca nói: “Cô ấy nha, không phải cô ấy thường xuyên oán hận đồ ăn Mỹ không ngon sao?”
Ái Ái nói: “ừ, cô ấy nói thứ cô ấy nhớ nhất là món cháo hoa quế ở quầy bán quà vặt lớp mười!” Nghĩ đến ngữ điệu thèm nhỏ dãi của Liệt Tình, cô lại thấy buồn cười.
Phương Ca cười nhẹ, lắc đầu, nói: “Cô ấy đúng là người không có thịt bò khô Tiểu Khang thì không thể sống nổi nữa, tài nghệ của người này đến bây giờ vẫn thuộc đẳng cấp EVERYTHING là món trứng xào, cái gì cũng chỉ có trứng và trứng! Thật là…”
Sân bóng rổ truyền đến tiếng truyền bóng “bịch bịch”, tiếng hét to của đám con trai quanh quẩn trong khoảnh sân nhỏ.
Tô Ái Ái dựa sát vào lan can rồi ngửa đầu lên, nhìn Phương Ca, chàng trai mà cô thích, đôi mắt to của anh vẫn trong trẻo như nước, khóe môi xinh xắn của anh vẫn hơi nhếch lên, nhất là khi cười sẽ để lộ ra hàm trăng trắng đều như bắp ngô. Khi anh nói “Cô ấy nha”, anh nói “Thật là”… giống như đang nói đến một đứa trẻ cần được người ta che chở, chăm sóc, ngữ điệu mang theop một chút bất đắc dĩ và một chút chiều chuộng.
Nhưng, Liệt Tình rõ ràng là một người dũng mãnh và kiên cường như vậy!
“Bụp” một tiếng, một quả bóng rổ đập vào lan can, Tô Ái Ái ngồi xổm xuống để nhặt quả bóng, lúc vừa cúi mặt xuống, cảm thấy dòng nhiệt nóng bỏng trong mắt sắp muốn chảy ra rồi, hít hít mũi nhanh chóng đứng lên, cố gắng giơ tay thật cao, dùng sức ném quả bóng ra sân.
Lạnh quá, cô nắm chặt tay để vào trong túi, sờ phải đôi găng tay bằng lông dê.
Không phải lúc mua cô đã chọn một đôi găng tay bằng lông dê cực kì mềm mại sao? Tại sao trong khoảnh khắc này nó lại đâm vào tay cô đau đến vậy?
Đôi găng tay đó vẫn không thể nào tặng đi được, lúc dạ tiệc, Tống Tiểu Kiều vẫn xuất hiện, vẫn được xếp cho ngồi lên mấy hàng ghế đầu. A Đan làm công tác hậu cần, không cần nghĩ cũng biết bạn học Âu Dương làm sao có thể bỏ bạn gái trong ngày lễ Noel để qua đây làm mấy việc này được?
Tô Ái Ái cũng được ngồi ở hàng ghế trên, hơi nghiêng mặt đã nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Tống Tiểu Kiều, cô đứng lên, vỗ vỗ vai người đứng bên ngoài lối đi, chỉ chỉ vào ghế của mình, im lặng trong bóng tối rời khỏi hội trường.
Thì ra, cô không phải là Liệt Tình, cũng chẳng phải là Tống Tiểu Kiều, cô chỉ là Tô Ái Ái, chỉ là Tô Ái Ái ngốc nghếch yêu thầm Phương Ca mà thôi.
Ra khỏi hội trường tổ chức dạ tiệc, sắc trời đã tối om từ lâu, vườn trường sáng hơn bởi ánh đèn vàng vọt, chiếu lên mặt đất lại thành một khối mờ ảo. Ngày lễ Noel, các đôi yêu nhau đều đi ra ngoài ăn chơi rồi, không còn hoạt động vụng trộm trong sân trường nữa, trên đường đi cũng chẳng có mấy bóng người. Dưới mỗi bóng đèn đều có một khoảng sáng phản chiếu trên mặt đất, đi qua từng khoảng sáng một, trên mỗi ô vuông gạch bên lề đường đều có những vân tối nhàn nhạt, rất vắng vẻ. Tô Ái Ái quàng lại khăn, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, hà hơi lên đó.
Cô cúi đầu, tay để trong túi áo, trong lòng bàn tay cầm chặt lấy đôi găng tay lông dê kia, cô đi như vậy trong vườn trường, gặp người cầm bình thủy, gặp người cầm suất cơm tối, gặp người cầm sách vở…
Đột nhiên Tô Ái Ái bị ai đó gọi lại: “Tô Ái Ái”
Tô Ái Ái chẳng muốn quan tâm, nhưng vẫn xoay người lại, trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Haiz, gần đây hình như cô luôn bị người này chặn đường thì phải.
Chỉ có một mình Âu Dương, anh được bao bọc bởi chiếc áo bành-tô màu vàng với cổ áo bằng lông thú, lại quàng thêm chiếc khăn quàng cổ có đường vân carô màu xám, trong đường vân carô còn có sợi len màu đỏ kéo dài, phối hợp rất đẹp, làm cho khuôn mặt vốn tinh xảo càng thêm sáng sủa.Anh đi tới, có vẻ như tâm trạng không tệ, hỏi: “Dạ tiệc kết thúc sớm vậy sao? Anh còn đang định đi xem.”
Tô Ái Ái lắc đầu, không muốn nói nhưng vẫn phải mở miệng: “Không phải, là em đi ra trước.”
Âu Dương đứng ở đó, nghiêng đầu quan sát Tô Ái Ái, đôi đồng tử màu đen được chiếu sáng chuyển động, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Tô Ái Ái, em chờ anh một chút!” Xoay người chạy về kí túc xá nam.
Tô Ái Ái còn chưa kịp nói gì, chỉ biết đứng đó chờ đợi.
Trình độ thể dục thể thao của Âu dương cũng phải ngang tầm với Liệt Tình, thoắt cái đã trở lại, ném một thứ gì đó vào lòng Tô Ái Ái, Tô Ái Ái vừa đón lấy không ngờ lại chính là chiếc thẻ cơm cô đánh mất.
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn người nào đó đang cười rất vui vẻ phía trước, cô thấy anh như ma quỷ vậy, thì ra nam sinh trên con đường tình nhân đó ngày ấy chính là anh, thì ra tên ma quỷ các bạn trong phòng của cô đã mắng chửi không tiếc lời lại chính là người cô đã quen biết từ lâu!
Tô Ái Ái cúi đầu, lật mặt sau của tấm thẻ cơm lên, phù, tấm ảnh đằng sau vẫn còn!
Giọng nói của Âu Dương rất dứt khoát: “Xin lỗi, anh đã xem rồi!”
Lúc ấy anh chỉ định cầm chiếc thẻ cơm này lên xem là ai không may đi lén lút theo dõi người ta lại còn để lại tấm thẻ cơm, không ngờ lại nhìn thấy tấm ảnh đó.
Anh dựa lưng lên bồn hoa, thả lỏng tay, cũng không giải thích gì, dù sao xem thì cũng đã xem rồi.
Tô Ái Ái bất chợt cảm thấy nóng bừng từ sau gáy chạy thẳng lên đầu, chợt nghĩ tới trong khu vườn trường này, bí mật ẩn sâu trong lòng cô không ai biết đến đã bị mọi người lột sạch trước mắt.
“Bộp” một tiếng, lớp vỏ nhăn nheo của quả hạnh bị bóc ra, lộ ra nhân trắng bóng.
Nói thật, Âu Dương này đúng là đen đủi, trả tấm ảnh này cho Tô Ái Ái ngày hôm nay, hiệu quả còn tốt hơn cả đem gà tặng cho chồn, tuyết còn phủ thêm vài lớp sương.
Tô Ái Ái lớn tiếng nói: “Anh sao có thể làm như vậy!”
Cô không biết người trước mặt này xem xong bức ảnh kia đã cười nhạo cô bao lâu, chỉ cảm thấy dù có mắng mỏ anh thế nào cũng phải là quá đáng.
Nhưng cô thực sự chẳng biết phải nói gì, cô cảm thấy cả ngày hôm nay thật tồi tệ, trời thì lạnh, tâm trạng cũng không tốt, đột nhiên bụng lại quặn đau.
Cô ôm bụng ngồi xuống đất, đến cuối cùng chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu duy nhất: “Anh sao có thể làm như vậy!”
Âu Dương bình thường rất oai phong thấy Tô Ái Ái ngồi bệt xuống đất, bất chợt cảm thấy mình như một đứa trẻ phạm lỗi, chẳng biết làm thế nào, cũng ngồi bệt xuống đất.
Trước kí túc xá của nam sinh, người đến người đi, còn có cả tiếng nói rất lớn của người đứng trên hành lang,
Anh một chút cũng không để tâm, chỉ ngồi bệt như vậy, nhìn thẳng vào mắt Tô Ái Ái, âm điệu cũng dịu dàng hơn nhiều: “Được rồi, được rồi, là lỗi của anh, anh nhận lỗi.” Nâng má, nghiêng đầu hỏi “Em muốn đi đâu? Anh dìu em đi!”
Tô Ái Ái phun ra: “Về phòng!~”
Âu Dương nói: “Đúng rồi, đúng rồi, về phòng!” Nhảy lên, muốn kéo Tô Ái Ái đi.
Tô Ái Ái vốn là chẳng để ý đến anh, muốn tự mình đứng lên, nhưng vừa đứng dậy đã bị anh kéo đi.
Dọc đường, cô cắn môi, ôm bụng, không muốn để anh dìu, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn anh, hôm nay tâm trạng cô rất tệ, anh đúng là đụng phải họng súng rồi.
Âu dương cũng không giận, đáng lẽ anh đóng vai một người giúp đỡ đứng cạnh người gặp cảnh khốn quẫn kia nhưng thấy dáng vẻ quật cường đó của cô, anh nhất quyết thu tay, đút vào túi áo, chỉ chậm rãi đi theo cô, trên mặt vẫn là nét cười như cũ.
Rất nhanh đã đến kí túc xá, anh vuốt vuốt mái tóc dựng đứng của mình, có vẻ như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng mở miệng: “Tô Ái Ái, thực ra, con trai cũng không tốt, không cao thượng như trong tưởng tượng của con gái đâu, em xem, thực ra hầu hết con trai đều giống như anh vậy, thích ngắm con gái xinh, thích ở bên cạnh con gái xinh, thỉnh thoảng còn nói một vài chuyện đen tối nữa…”
Tô Ái Ái không đợi anh nói xong, nghiến răng nhả ra từng chữ một: “Anh ấy không phải là anh!”
Khuôn mặt dưới ánh trăng lộ ra vẻ tái nhợt rất rõ.
Âu Dương vốn chỉ muốn hạ thấp bản thân để khuyên Tô Ái Ái mà thôi, nhưng chẳng biết tại sao khi nghe cô nói ra câu kia, trong tim như có một quả bom phát nổ, anh trước nay chưa từng lấy lòng khoe mã với cô gái nào trên đường như vậy. Anh bỗng nhiên nắm chặt tay Tô Ái Ái, ngón tay thon dài bấu chặt lên tay áo khoác, rất nhanh đã nắm được cánh tay cô.
Anh kéo cô lại, nói rất nhanh: “Vậy anh ta là cái dạng gì? Là thần tiên sao? Tô Ái Ái, em nói chúng tôi không nên phong lưu, nhưng em như vậy thì nên gọi là gì đây, tô điểm một cách quá đáng một tên con trai, ép bản thân yêu người ta đến muốn chết muốn sống, ngay cả một câu thổ lộ cũng không dám nói. Với tôi, yêu một người là phải yêu một cách hoàn chỉnh, cho dù người ta có một đống khuyết điểm cũng vẫn yêu. Nhưng em thì sao, đặt người ta ở vị trí tối cao nhất trong lòng mình, không cho phép bất cứ kẻ nào xâm phạm đến, ngay cả chính em cũng không thể! Thực ra, em như vậy không phải là thực sự yêu anh ta, em chỉ là đang yêu cái người là anh ta trong tưởng tượng của em mà thôi!” Lúc Âu Dương nói như vậy, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Tô Ái Ái, như muốn bóp chặt cả vào xương cốt cô,
Sau cùng, anh vẫn buông tay cô, lạnh lùng nói: “Thực ra em như vậy là hùa vào góp vui đó!”
Anh nhả ra từng chữ một: “Em đang cùng bản thân em chơi trò hùa vào góp vui, nghiêm túc đấy!”
Anh kéo cô lại, khuôn mặt hai người gần sát vào nhau, trong miệng anh còn thở ra làn khói trắng, phả lên gương mặt cô, mang theo mùi bạc hà thơm mát, giống như băng giá đánh lên mặt cô. Đôi đồng tử đen láy của anh dưới ánh trăng càng sáng rực không chút che giấu, trong con ngươi ánh lên khuôn mặt của Tô Ái Ái.
Một lúc lâu sau, Tô Ái Ái gỡ từng ngón tay anh trên người mình ra, cô khẽ cười nói: “Ai mới là người hùa vào góp vui thực sự chứ? Nếu như tôi không thích anh ấy nữa thì tôi chẳng còn là gì cả!” Hai dòng hơi thở của họ phả ra hòa quyện vào nhau.
Giãy ra khỏi tay anh, cô trái lại rất bình tĩnh, cô hỏi lại: “Âu Dương, tôi thích anh ấy, liên quan gì đến anh ấy? Lại liên quan gì đến anh?”
Lúc nói ra những lời này, cô giống như một chiến sĩ nhỏ, đầu ngẩng cao, quật cường nâng cằm lên.
Tô Ái Ái xoay người muốn chạy lên lầu.
Âu Dương bất giác nắm chặt lấy cổ tay cô.
Cô quay đầu lại, một cơn gió mạnh thổi tới, trong mắt cô lấp loáng đầy nước.(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Khăn quàng cổ màu trắng bị gió thổi tung lên, che đi khuôn mặt cô. Đôi đồng tử bất giác trở nên mơ hồ, tựa như hạt mưa trong gió, cô xoay xoay cổ tay, anh buông ra…
Lúc cô chạy vào kí túc, khăn quàng cổ màu trắng bị thổi bay xuống đất, cô cũng không ngoảnh lại, từng bước chân cứ giẫm lên cả chiếc khăn, giống như phía sau có thú dữ và nước lũ đuổi theo, vội vã chạy lên cầu thang.
Anh yên lặng đi tới, nhặt chiếc khăn quàng cổ lên, phủi bụi bặm trên đó, nhưng dấu chân vẫn không thể phủi sạch được, dấu chân rất đậm in chặt trên chiếc khăn màu trắng…
Tô Ái Ái về phòng, mới phát hiện nguyên nhân đau bụng là… bạn thân đã đến thăm …
Lão Tiền vẫn chưa về, Đường Đường đã đi sang phòng khác, Tiểu Mỹ đang ở dưới lầu nói chuyện điện thoại, hôm nay có lẽ cô nàng có rất nhiều điều muốn tâm sự.
Tô Ái Ái đem đôi găng tay bỏ vào ngăn kéo, khóa lại, rửa mặt, ôm cốc nước, khoanh chân, ngồi ngẩn ngơ trước màn hình máy tính
Cô suy nghĩ xem có nên không, nhưng vẫn động động ngón tay, đánh chữ:
Liệt Tình, cậu bảo con người cần bao nhiêu thời gian mới có thể không thích một người nữa?
Nhưng, nếu tớ không thích anh ấy, tớ nên làm cái gì bây giờ? Mỗi tối tớ đều rất vui vẻ vì có thể gặp được anh ấy trong trường, rồi những hồi ức từ thời cấp ba đến giờ, tớ phải đặt chúng ở đâu đây? Có phải sau này sẽ không còn nhớ đến nữa không? Nếu như tớ không thích anh ấy nữa, vậy mỗi đêm trước khi ngủ tớ phải thôi miên bản thân thế nào mới có thể cong khóe miệng để mơ thấy mộng đẹp đây? Nếu như tớ không thích anh ấy nữa, trái tim tớ có phải mãi mãi sẽ không còn đập nhanh nữa không? Vậy, đôi mắt tớ thì sao, nếu như không còn kiếm tìm hình bóng anh ấy trong đám đông, đôi mắt của tớ lại nên theo thói quen nhìn về phương nào?
Liệt Tình, nếu như Tô Ái Ái không còn thích Phương Ca nữa thì Tô Ái Ái sẽ không còn là Tô Ái Ái nữa!
- By Ái Ái
Chương 6: Hana và Alice
(Chú thích: Bộ phim kể về hai cô bạn sắp vào cấp III, Hana và Alice (Alice là nickname của Arisugawa, chữ Alice đọc gần giống như Arisu theo cách phát âm của người Nhật). Alice nhút nhát, thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, còn Hana quỷ quái, ít biểu h
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
245/5324