Tiểu thuyết - Mảnh hành tây nào không rơi lệ
Lượt xem : |
hướng giới tính kia!” Hình như rất bất bình, nói tiếp: “Thiếu gia anh đây vẫn luôn có bạn gái đấy!”
Anh bạn nhỏ cầm một chiếc chân gà, bổ sung: “Vẫn luôn có những cô bạn gái khác nhau!”
Tô Ái Ái vươn tay đến, vốn là định bắt tay với anh bạn nhỏ, thấy anh ta một tay cầm chiếc chân gà gặm đến mức chân gà chỉ còn lại ngón giữa, vậy nên vẫn là thôi đi, gật đầu nói: “Đó đó, vậy mà nói là không phong lưu!”
A Đan há miệng: “Anh mà phong lưu thì tên Âu Dương kia tính là gì? Đồng chí Tô Ái Ái, em có thấy Âu Dương kia phong lưu không?”
Tô Ái Ái nhai miếng khoai tây chiên, ngẩng đầu nhìn Âu Dương, người đó một tay chống lên má, một tay quay lon bia, nuốt nốt nửa ngụm bia trong miệng, đồng tử sáng ngời, thấy Tô Ái Ái nhìn mình bèn mỉm cười, nhất định chính là một bước phóng điện một bước.
Tô Ái Ái không nói nhiều, gật đầu kiên định trả lời: “Phong lưu!”
A Đan cười, đi đến đập vào người Âu Dương, Âu Dương đấm cho anh ta một cái: “Lại kéo tôi vào trò!”
A Đan chỉ chỉ Âu Dương, nói: “Thực ra em cũng có đôi chút thành kiến quá, tên nhóc Âu Dương này từ nhỏ đã hấp dẫn con gái rồi, đó là một chuyện bất đắc dĩ mà, cho dù cậu ấy không đi tìm người ta thì người ta cũng đến tìm cậu ấy, nhưng thực sự cậu ấy chưa bao giờ bắt cá hai tay! Thực ra, anh cảm thấy thế này, chuyện tình cảm bây giờ, mỗi người sẽ lại thay đổi thôi, mỗi thời kì đều sẽ có những tâm trạng khác nhau, phát hiện đối phương không thích hợp thì không nên miễn cưỡng, chia tay sớm một chút đối với cả hai đều là một loại giải thoát. Đàn ông và đàn bà ở bên nhau chẳng phải là vì mọi người đều muốn thoải mái sao?”
Âu Dương và A Đan dường như đã thống nhất ý kiến, vui vẻ cụng ly.
Tô Ái Ái cãi lại: “Đó là ý kiến của con trai thôi, đại đa số con gái dưới tình huống này, dù cảm thấy không thích hợp vẫn phải cố gắng tiếp tục, đi tìm lối thoát cho chính mình là hành vi rất vô trách nhiệm!”
A Đan giơ tay: “Đấy đấy, đấy chính là điểm khác biệt giữa con trai và con gái, nếu một cô gái muốn chia tay thì hầu hết đều không chia tay được, lại nghĩ cố lên một chút là được rồi. Nhưng nếu một người con trai muốn chia tay thì tuyệt đối là đã suy nghĩ rất rõ ràng. Tình yêu không phải là tha thứ, cũng không phải là thói quen. Cô gái à, anh vẫn đang yêu đương, em có thấy anh khoan dung không?”
Tô Ái Ái nha miếng khoai tây đến mức nếu phát ra tiếng “rồn rột”, nói: “Đàn ông con trai ấy à, ăn chơi đàng điếm, gặp dịp thì chơi!”
Âu Dương cầm một chiếc đũa, chấm vào bia, vẽ lên mặt bàn lưu lại vết nước lờ mờ, anh nói: “Tôi cũng có cố gắng, cũng có một tình yêu đích thực, nhưng yêu là có thể giả vờ sao? Nếu như tình yêu đã qua rồi, giả vờ yêu người khác mới là gặp dịp thì chơi.”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại, bỗng chốc trở nên chân thực: “Bất kể là ai sống trên đời này đều mong muốn có một người đối tốt với mình thực sự, con trai hay con gái đều muốn tiếp nhận sự ấm áp của nhau.” Rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thản như thường lệ, trừng mắt nhìn: “Cái gọi là con trai và con gái hiểu rõ về nhau chính là em biết anh dài hay ngắn, anh biết em nông hay sâu.” (kinh, câu nói quá hiểm)
A Đan ở chỗ kia cười đến đập bàn đá ghế, anh bạn nhỏ cũng cười ha ha, Tô Ái Ái uống một ngụm coca mới hiểu ra lời người kia vừa nói có chút kì lạ, ngoài miệng lại không thể nói gì, mặt thoáng chốc đỏ bừng.
A Đan nói: “Haiz, em gái, anh nói thật. Em đi hỏi mà xem, có người đàn ông nào cả đời chỉ yêu một người phụ nữ không? Hơn nữa một người đàn ông cả đời chỉ có một người phụ nữ, con gái các em nghĩ người đàn ông đó tồn tại trên đời này sao?”
Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, đều phải trải qua năm lần bảy lượt chia tay, đề cao năng lực kéo dài, năng lực chống đả kích, như vậy mới có sức quyến rũ nha!”
Anh bạn nhỏ kết thúc đề tài bằng một câu tổng kết: “Được rồi, đã hiểu rõ, bất kể là nam hay nữ đều phải yêu đương nhiều một chút, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!”
Tô Ái Ái gõ gõ vài cái chén, lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng em vẫn nghĩ rằng, một người phụ nữ cả đời chỉ yêu một người đàn ông cũng chẳng phải là một chuyện đáng xấu hổ!”
Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô dưới ánh đèn có vẻ mơ hồ, con ngươi đen bóng cũng có vẻ không vui, trong phút chốc lại khiến mọi người không biết nói gì.
Đột nhiên, bàn tay nhỏ đã say đến mức không biết trời đất gì nữa đứng lên, nâng lon bia đã cạn trong tay, hô to : “Cạn ly”
Nói xong không ngờ anh ta lại gục luôn mặt xuống bàn, tất cả mọi người cười ầm lên.
Trong phòng tiếp tục ăn uống bét nhè, con chó màu vàng chán nản đứng lên, vẫy vẫy đuôi, lắc lư đi ra chỗ khác.
Những tên nam sinh này tuy rằng mồm miệng chẳng sạch sẽ gì nhưng đều sống rất thật, ung dung tự tại. Tô Ái Ái cầm theo đĩa lạc, nghiêng đầu nghe A Đan, Âu dương và anh bạn nhỏ nói chuyện, lúc nhập thần sẽ theo thói quen cắn đũa, lúc nghe thấy gì đó buồn cười sẽ nhếch miệng cười nhẹ, đầu đũa trượt ra chọc vào lợi cô, cô buông chiếc đũa xuống che miệng.
Vừa ngẩng đầu liền thấy Âu Dương nghiêng đầu vừa cừoi vừa nhìn cô, có lẽ hành động đáng buồn cười kia của cô đều bị anh ta thấy hết, Tô Ái Ái lập tức đỏ mặt, vùi đầu vào đám lạc trên bàn, chẳng có dũng khí ngẩng đầu lên lần nữa…
Bắt đầu từ khi Liệt Tình đi Mỹ, đẳng cấp QQ của Ái Ái tăng tốc rất nhanh, mới sáng sớm đã bắt đầu online, ngồi đó nói chuyện phiếm với Liệt Tình.
Liệt Tình có vẻ như đã thích ứng được với cuộc sống ở nơi đất khách New York, chuyện gì cũng kể, Ái Ái lúc nào cũng chăm chú nghe như nghe tin tức.
Liệt Tình gửi: Có vài người da đen, rất thích coi thường người châu Á. Ông nội nó chứ, hôm qua tớ đi mua coffee, lúc bước ra ngoài không ngờ lại đụng vào một người da đen cuồng khỏa thân.”
Tô Ái Ái che miệng cười, gõ: “Không thể nào, thực sự khỏa thân sao?”
Liệt Tình trả lời “Ừ!” còn gửi thêm icon cái đầu nhỏ bốc hỏa, cực kỳ giống phong cách của Liệt Tình!
Tô Ái Ái gõ: “Ha, vậy cậu làm sao?”
Liệt Tình nhanh chóng trả lời “Tớ đương nhiên là choáng váng rồi, tim đập cực nhanh! Có điều chỉ choáng váng nửa giây thôi, bà cô ta đây liền giơ chân lên, nhắm vào mục tiêu quan trọng nhất, đạp mạnh một cái! Ông nội nhà nó, đừng tưởng rằng con gái Phương Đông dễ bắt nạt nhé!”
Ngụm nước trong miệng Ái Ái suýt nữa thì phun thẳng lên màn hình, nuốt xuống, cười ha ha đến mức không nhấc nổi thắt lưng lên nữa, đúng là tác phong điển hình của Liệt Tình!
Đường Đường trở mình trên giường, nói: “Bó tay cậu, có thể cười đến mức đó sao?”
Tô Ái Ái vừa nhìn về màn hình vừa đem sự tích anh dũng của Liệt Tình kể cho các bạn trong phòng nghe…
Cái gì hai người cũng kể cho nhau nghe, chỉ là không kể về Phương Ca.
Mùa đông vừa đến, cuộc sống trong kí túc có chút vất vả, tầng cao nhất luôn bị gió lùa, ngày nào gió cũng ù ù thổi vào.
Các khớp xương của Tô Ái Ái vốn là luôn bị đông cứng vào mùa này, quấn hai chiếc chăn vẫn còn chưa đủ, gắng gượng trải thêm một tấm đệm lông xuống giường, cái giường ngày nào cũng như bị bày binh bố trận, trải từng tầng từng tầng xong rồi, chui vào trong đó mới có thể ngủ được một chút, năm ngón tay như bị đặt dưới chân núi.
Những ngày như vậy, công trình lớn nhất chính là rời giường.
May mắn là đoàn lãnh đạo kiểm tra đó đã đi rồi, đám diễn viên cũng lui về phía hậu trường luôn. (học sinh giả vờ chăm chỉ thì bị gọi là diễn viên)
Chuông báo thức buổi sáng lần lượt reo lên, điện thoại của cậu reo xong thì di động của tôi bắt đầu reo, đám nhiều chuyện buổi sáng đều không có tinh thần như nhau, ngoại trừ Đường Đường.
Đường Đường xem xong bản tin dự báo thời tiết, vừa vươn tay lấy quần áo vừa thông báo: “Hôm nay nhiệt độ cao nhất, 8 độ! Có phải mặc quần bông không nhỉ?” Ngẩng đầu gọi “Ái Ái, cậu có mặc không?”
Đám con gái màu đông vừa tới đã đặt ra quy định, ai dậy muộn nhất sẽ phải đi đổi quần bông.
Quán quân không thể nghi ngờ chính là lão Tiền, lão Tiền luôn là người dậy sớm nhất, bởi vì cô nàng phải trang điểm, tinh thần như vậy khiến Tô Ái Ái vĩnh viễn không theo kịp.
Tô Ái Ái từ từ nhắm hai mắt lại, tay sờ sờ quần áo trong chăn, mò được một chiếc, mặc vào, vùi sâu vào trong chăn, kín rồi, lát sau, tay lại mò thêm được cái nữa.
Tiểu Mỹ đang thay quần áo ở giường đối diện, nhìn thấy, tức cười: “Tô Ái Ái, lại có người như cậu vậy sao? Sợ lạnh đến mức đó!”
Tô Ái Ái dụi mắt, nói “Đừng nóng, tớ ôm chăn lúc nữa!”
Lão Tiền vừa gắn mi giả lên, vừa mắng: “Ôm! Cậu đi mà ôm con gà con ấy! Nhanh lên, hôm nay ai xuống mua bữa sáng vậy?”
Ngay sau đó, bàn bạc ai đi mua bữa sáng, đi ra ngoài một vòng thử nghiệm nhiệt độ không khí, răng đánh lập cập vào nhau.
Buổi sáng trên đại học đều bắt đầu một cách sôi nổi như thế.
Tình yêu qua điện thoại, ưu điểm lớn nhất chính là giảm bớt phiền toái, không cần hai người phải ở bên nhau bàn bạc xem cùng ăn món gì, cùng đi chơi ở đâu, ai phải trả tiền. Nhưng phiền phức lớn nhất cũng chính là quá ít phiền toái, đôi khi tức giận muốn tìm đối phương than thở một chút, cũng không biết phải đi đâu mới có thể than thở được!
Thanh mai trúc mã của Tiểu Mỹ đã rất lâu không gọi điện tới cho cô nàng, khiến Tôn Tiểu Mỹ mấy hôm nay đều bị mây đen ám ảnh!
Đường Đường nói: “Anh ta không gọi đến thì cậu gọi cho anh ta đi!”
Lão Tiền nói: “Con gái làm sao có thể quấn người ta như thế được, đặc biệt là yêu xa, phải cho họ thời gian và không gian chứ! Không gian là điều rất quan trọng!”
Tô Ái Ái chẳng biết nói gì cho phải, Tôn Tiểu Mỹ vốn là cô gái có chừng mực nhất trong phòng, cô thì sao? Cô cái gì cũng không biết rõ, làm sao có thể đi nói người khác được?
Lại là một tối nữa, điện thoại vẫn như cũ không chịu đổ chuông, Tô Ái Ái quấn chăn ngồi xổm trên ghế online, nói qua nói lại vài câu với Đường Đường lúc nào cũng nằm trong chăn xem tạp chí. Lão Tiền lại có một anh bạn trai mới, học năm thứ ba, đã đi ra ngoài rồi. Tiểu Mỹ hơi nghĩ ngợi, vẫn quyết định cầm thẻ điện thoại, bấm một dãy số.
Đường Đường thầm thì: “Xem đi, tớ đã bảo rồi mà, cô nàng không chịu được đâu!”
Tô Ái Ái chỉ “Hừ” một tiếng cho xong chuyện., nháy nháy mắt mỉm cười.
Nào biết Tiểu Mỹ chưa nói được mấy câu, đã “cạch” một tiếng, cúp máy, mặt không chút thay đổi đi nhanh về giường, nằm úp sấp lên bàn, vùi mặt xuống, không phát ra một tiếng động.
Đường Đường ngồi xuống hỏi: “Thế nào rồi? Không sao chứ?”
Tô Ái Ái nhíu mày, thấy bờ vai Tiểu Mỹ đang run lên bèn kéo kéo tay áo Đường Đường, thở dài, nhẹ nhàng cầm hộp khăn giấy đặt bên cạnh Tiểu Mỹ.
Trong chuyện tình cảm, cô không đảm đương nổi chức vụ cố vấn, cô chỉ là một chiến sĩ đã sớm bị giết chết trên sa trường, một manh áo giáp cũng không để lại.
Trong phòng vô cùng yên lặng, chỉ có tiếng “tạch tạch” rất nhỏ thỉnh thoảng phát ra từ con chuột máy tính trong tay Tô Ái Ái.
Đột nhiên, Tôn Tiểu Mỹ đứng lên, chiếc ghế bị đẩy về phía sau, kêu lên “kèn kẹt” một tiếng.
Không đợi Tô Ái Ái và Đường Đường kịp phản ứng, Tiểu Mỹ đã chạy ra khỏi phòng.
Đường Đường nhảy dựng lên, lớn tiếng quát: “Lại có chuyện gì rồi, muộn như này rồi, cô ấy còn muốn đi đâu chứ!” Đứng lên mới phát hiện bản thân quần áo không chỉnh tề, vội vàng chui lại như cũ.
Tô Ái Ái chạy xuống giường, khoác thêm áo lông, vừa cầm điện thoại di động vừa an ủi Đường Đường: “Không sao đâu, tớ đi xem sao! Cậu đừng vội, tớ sẽ gọi điện cho cậu!”
Chẳng kịp chờ đợi gì, mau chóng chạy ra ngoài!
Tôn Tiểu Mỹ nhất định là kiện tướng điền kinh thời trung học, tại sao thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu rồi?
Tô Ái Ái thở dốc chạy xuống lầu, đứng trước tòa kí túc xá nhìn đông nhìn tây, sắp đến giờ khóa cửa rồi, trước cửa kí túc tất cả đều là các đôi yêu nhau, tay cầm phích nước, bịn rịn quyến luyến, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tôn Tiểu Mỹ đâu cả!
Tô Ái Ái nghiến răng một cái, chọn phía bên trái, đang chạy lại bị một ai đó siết chặt cổ tay, kéo lại, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Âu Dương.
Âu Dương nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Ái Ái nói: “Tôi…” há miệng thở dốc “Tôi đuổi người!”
Lắc lắc cánh tay ý bảo muốn chạy tiếp, Âu dương nới lỏng tay, Tô Ái Ái lập tức chạy đi.
Chạy một lúc, không ngờ Âu Dương cũng chạy theo bên cạnh cô, anh hỏi: “Là ai? Có đặc điểm gì?”
Tô Ái Ái hít một ngụm không khí “Bạn cùng phòng của tôi…Tóc tết hai bên…mặc áo lông màu xám!”
Âu Dương cười cười nói: “Cả trường này có rất nhiều nữ sinh tết tóc hai bên mặc áo lông màu xám đấy!”
Tô Ái Ái thực sự không chạy nổi nữa, chỉ có thể đi bộ mà thôi, cô chạy thê thảm đến mức đó vậy mà n
Anh bạn nhỏ cầm một chiếc chân gà, bổ sung: “Vẫn luôn có những cô bạn gái khác nhau!”
Tô Ái Ái vươn tay đến, vốn là định bắt tay với anh bạn nhỏ, thấy anh ta một tay cầm chiếc chân gà gặm đến mức chân gà chỉ còn lại ngón giữa, vậy nên vẫn là thôi đi, gật đầu nói: “Đó đó, vậy mà nói là không phong lưu!”
A Đan há miệng: “Anh mà phong lưu thì tên Âu Dương kia tính là gì? Đồng chí Tô Ái Ái, em có thấy Âu Dương kia phong lưu không?”
Tô Ái Ái nhai miếng khoai tây chiên, ngẩng đầu nhìn Âu Dương, người đó một tay chống lên má, một tay quay lon bia, nuốt nốt nửa ngụm bia trong miệng, đồng tử sáng ngời, thấy Tô Ái Ái nhìn mình bèn mỉm cười, nhất định chính là một bước phóng điện một bước.
Tô Ái Ái không nói nhiều, gật đầu kiên định trả lời: “Phong lưu!”
A Đan cười, đi đến đập vào người Âu Dương, Âu Dương đấm cho anh ta một cái: “Lại kéo tôi vào trò!”
A Đan chỉ chỉ Âu Dương, nói: “Thực ra em cũng có đôi chút thành kiến quá, tên nhóc Âu Dương này từ nhỏ đã hấp dẫn con gái rồi, đó là một chuyện bất đắc dĩ mà, cho dù cậu ấy không đi tìm người ta thì người ta cũng đến tìm cậu ấy, nhưng thực sự cậu ấy chưa bao giờ bắt cá hai tay! Thực ra, anh cảm thấy thế này, chuyện tình cảm bây giờ, mỗi người sẽ lại thay đổi thôi, mỗi thời kì đều sẽ có những tâm trạng khác nhau, phát hiện đối phương không thích hợp thì không nên miễn cưỡng, chia tay sớm một chút đối với cả hai đều là một loại giải thoát. Đàn ông và đàn bà ở bên nhau chẳng phải là vì mọi người đều muốn thoải mái sao?”
Âu Dương và A Đan dường như đã thống nhất ý kiến, vui vẻ cụng ly.
Tô Ái Ái cãi lại: “Đó là ý kiến của con trai thôi, đại đa số con gái dưới tình huống này, dù cảm thấy không thích hợp vẫn phải cố gắng tiếp tục, đi tìm lối thoát cho chính mình là hành vi rất vô trách nhiệm!”
A Đan giơ tay: “Đấy đấy, đấy chính là điểm khác biệt giữa con trai và con gái, nếu một cô gái muốn chia tay thì hầu hết đều không chia tay được, lại nghĩ cố lên một chút là được rồi. Nhưng nếu một người con trai muốn chia tay thì tuyệt đối là đã suy nghĩ rất rõ ràng. Tình yêu không phải là tha thứ, cũng không phải là thói quen. Cô gái à, anh vẫn đang yêu đương, em có thấy anh khoan dung không?”
Tô Ái Ái nha miếng khoai tây đến mức nếu phát ra tiếng “rồn rột”, nói: “Đàn ông con trai ấy à, ăn chơi đàng điếm, gặp dịp thì chơi!”
Âu Dương cầm một chiếc đũa, chấm vào bia, vẽ lên mặt bàn lưu lại vết nước lờ mờ, anh nói: “Tôi cũng có cố gắng, cũng có một tình yêu đích thực, nhưng yêu là có thể giả vờ sao? Nếu như tình yêu đã qua rồi, giả vờ yêu người khác mới là gặp dịp thì chơi.”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại, bỗng chốc trở nên chân thực: “Bất kể là ai sống trên đời này đều mong muốn có một người đối tốt với mình thực sự, con trai hay con gái đều muốn tiếp nhận sự ấm áp của nhau.” Rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thản như thường lệ, trừng mắt nhìn: “Cái gọi là con trai và con gái hiểu rõ về nhau chính là em biết anh dài hay ngắn, anh biết em nông hay sâu.” (kinh, câu nói quá hiểm)
A Đan ở chỗ kia cười đến đập bàn đá ghế, anh bạn nhỏ cũng cười ha ha, Tô Ái Ái uống một ngụm coca mới hiểu ra lời người kia vừa nói có chút kì lạ, ngoài miệng lại không thể nói gì, mặt thoáng chốc đỏ bừng.
A Đan nói: “Haiz, em gái, anh nói thật. Em đi hỏi mà xem, có người đàn ông nào cả đời chỉ yêu một người phụ nữ không? Hơn nữa một người đàn ông cả đời chỉ có một người phụ nữ, con gái các em nghĩ người đàn ông đó tồn tại trên đời này sao?”
Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, đều phải trải qua năm lần bảy lượt chia tay, đề cao năng lực kéo dài, năng lực chống đả kích, như vậy mới có sức quyến rũ nha!”
Anh bạn nhỏ kết thúc đề tài bằng một câu tổng kết: “Được rồi, đã hiểu rõ, bất kể là nam hay nữ đều phải yêu đương nhiều một chút, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!”
Tô Ái Ái gõ gõ vài cái chén, lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng em vẫn nghĩ rằng, một người phụ nữ cả đời chỉ yêu một người đàn ông cũng chẳng phải là một chuyện đáng xấu hổ!”
Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô dưới ánh đèn có vẻ mơ hồ, con ngươi đen bóng cũng có vẻ không vui, trong phút chốc lại khiến mọi người không biết nói gì.
Đột nhiên, bàn tay nhỏ đã say đến mức không biết trời đất gì nữa đứng lên, nâng lon bia đã cạn trong tay, hô to : “Cạn ly”
Nói xong không ngờ anh ta lại gục luôn mặt xuống bàn, tất cả mọi người cười ầm lên.
Trong phòng tiếp tục ăn uống bét nhè, con chó màu vàng chán nản đứng lên, vẫy vẫy đuôi, lắc lư đi ra chỗ khác.
Những tên nam sinh này tuy rằng mồm miệng chẳng sạch sẽ gì nhưng đều sống rất thật, ung dung tự tại. Tô Ái Ái cầm theo đĩa lạc, nghiêng đầu nghe A Đan, Âu dương và anh bạn nhỏ nói chuyện, lúc nhập thần sẽ theo thói quen cắn đũa, lúc nghe thấy gì đó buồn cười sẽ nhếch miệng cười nhẹ, đầu đũa trượt ra chọc vào lợi cô, cô buông chiếc đũa xuống che miệng.
Vừa ngẩng đầu liền thấy Âu Dương nghiêng đầu vừa cừoi vừa nhìn cô, có lẽ hành động đáng buồn cười kia của cô đều bị anh ta thấy hết, Tô Ái Ái lập tức đỏ mặt, vùi đầu vào đám lạc trên bàn, chẳng có dũng khí ngẩng đầu lên lần nữa…
Bắt đầu từ khi Liệt Tình đi Mỹ, đẳng cấp QQ của Ái Ái tăng tốc rất nhanh, mới sáng sớm đã bắt đầu online, ngồi đó nói chuyện phiếm với Liệt Tình.
Liệt Tình có vẻ như đã thích ứng được với cuộc sống ở nơi đất khách New York, chuyện gì cũng kể, Ái Ái lúc nào cũng chăm chú nghe như nghe tin tức.
Liệt Tình gửi: Có vài người da đen, rất thích coi thường người châu Á. Ông nội nó chứ, hôm qua tớ đi mua coffee, lúc bước ra ngoài không ngờ lại đụng vào một người da đen cuồng khỏa thân.”
Tô Ái Ái che miệng cười, gõ: “Không thể nào, thực sự khỏa thân sao?”
Liệt Tình trả lời “Ừ!” còn gửi thêm icon cái đầu nhỏ bốc hỏa, cực kỳ giống phong cách của Liệt Tình!
Tô Ái Ái gõ: “Ha, vậy cậu làm sao?”
Liệt Tình nhanh chóng trả lời “Tớ đương nhiên là choáng váng rồi, tim đập cực nhanh! Có điều chỉ choáng váng nửa giây thôi, bà cô ta đây liền giơ chân lên, nhắm vào mục tiêu quan trọng nhất, đạp mạnh một cái! Ông nội nhà nó, đừng tưởng rằng con gái Phương Đông dễ bắt nạt nhé!”
Ngụm nước trong miệng Ái Ái suýt nữa thì phun thẳng lên màn hình, nuốt xuống, cười ha ha đến mức không nhấc nổi thắt lưng lên nữa, đúng là tác phong điển hình của Liệt Tình!
Đường Đường trở mình trên giường, nói: “Bó tay cậu, có thể cười đến mức đó sao?”
Tô Ái Ái vừa nhìn về màn hình vừa đem sự tích anh dũng của Liệt Tình kể cho các bạn trong phòng nghe…
Cái gì hai người cũng kể cho nhau nghe, chỉ là không kể về Phương Ca.
Mùa đông vừa đến, cuộc sống trong kí túc có chút vất vả, tầng cao nhất luôn bị gió lùa, ngày nào gió cũng ù ù thổi vào.
Các khớp xương của Tô Ái Ái vốn là luôn bị đông cứng vào mùa này, quấn hai chiếc chăn vẫn còn chưa đủ, gắng gượng trải thêm một tấm đệm lông xuống giường, cái giường ngày nào cũng như bị bày binh bố trận, trải từng tầng từng tầng xong rồi, chui vào trong đó mới có thể ngủ được một chút, năm ngón tay như bị đặt dưới chân núi.
Những ngày như vậy, công trình lớn nhất chính là rời giường.
May mắn là đoàn lãnh đạo kiểm tra đó đã đi rồi, đám diễn viên cũng lui về phía hậu trường luôn. (học sinh giả vờ chăm chỉ thì bị gọi là diễn viên)
Chuông báo thức buổi sáng lần lượt reo lên, điện thoại của cậu reo xong thì di động của tôi bắt đầu reo, đám nhiều chuyện buổi sáng đều không có tinh thần như nhau, ngoại trừ Đường Đường.
Đường Đường xem xong bản tin dự báo thời tiết, vừa vươn tay lấy quần áo vừa thông báo: “Hôm nay nhiệt độ cao nhất, 8 độ! Có phải mặc quần bông không nhỉ?” Ngẩng đầu gọi “Ái Ái, cậu có mặc không?”
Đám con gái màu đông vừa tới đã đặt ra quy định, ai dậy muộn nhất sẽ phải đi đổi quần bông.
Quán quân không thể nghi ngờ chính là lão Tiền, lão Tiền luôn là người dậy sớm nhất, bởi vì cô nàng phải trang điểm, tinh thần như vậy khiến Tô Ái Ái vĩnh viễn không theo kịp.
Tô Ái Ái từ từ nhắm hai mắt lại, tay sờ sờ quần áo trong chăn, mò được một chiếc, mặc vào, vùi sâu vào trong chăn, kín rồi, lát sau, tay lại mò thêm được cái nữa.
Tiểu Mỹ đang thay quần áo ở giường đối diện, nhìn thấy, tức cười: “Tô Ái Ái, lại có người như cậu vậy sao? Sợ lạnh đến mức đó!”
Tô Ái Ái dụi mắt, nói “Đừng nóng, tớ ôm chăn lúc nữa!”
Lão Tiền vừa gắn mi giả lên, vừa mắng: “Ôm! Cậu đi mà ôm con gà con ấy! Nhanh lên, hôm nay ai xuống mua bữa sáng vậy?”
Ngay sau đó, bàn bạc ai đi mua bữa sáng, đi ra ngoài một vòng thử nghiệm nhiệt độ không khí, răng đánh lập cập vào nhau.
Buổi sáng trên đại học đều bắt đầu một cách sôi nổi như thế.
Tình yêu qua điện thoại, ưu điểm lớn nhất chính là giảm bớt phiền toái, không cần hai người phải ở bên nhau bàn bạc xem cùng ăn món gì, cùng đi chơi ở đâu, ai phải trả tiền. Nhưng phiền phức lớn nhất cũng chính là quá ít phiền toái, đôi khi tức giận muốn tìm đối phương than thở một chút, cũng không biết phải đi đâu mới có thể than thở được!
Thanh mai trúc mã của Tiểu Mỹ đã rất lâu không gọi điện tới cho cô nàng, khiến Tôn Tiểu Mỹ mấy hôm nay đều bị mây đen ám ảnh!
Đường Đường nói: “Anh ta không gọi đến thì cậu gọi cho anh ta đi!”
Lão Tiền nói: “Con gái làm sao có thể quấn người ta như thế được, đặc biệt là yêu xa, phải cho họ thời gian và không gian chứ! Không gian là điều rất quan trọng!”
Tô Ái Ái chẳng biết nói gì cho phải, Tôn Tiểu Mỹ vốn là cô gái có chừng mực nhất trong phòng, cô thì sao? Cô cái gì cũng không biết rõ, làm sao có thể đi nói người khác được?
Lại là một tối nữa, điện thoại vẫn như cũ không chịu đổ chuông, Tô Ái Ái quấn chăn ngồi xổm trên ghế online, nói qua nói lại vài câu với Đường Đường lúc nào cũng nằm trong chăn xem tạp chí. Lão Tiền lại có một anh bạn trai mới, học năm thứ ba, đã đi ra ngoài rồi. Tiểu Mỹ hơi nghĩ ngợi, vẫn quyết định cầm thẻ điện thoại, bấm một dãy số.
Đường Đường thầm thì: “Xem đi, tớ đã bảo rồi mà, cô nàng không chịu được đâu!”
Tô Ái Ái chỉ “Hừ” một tiếng cho xong chuyện., nháy nháy mắt mỉm cười.
Nào biết Tiểu Mỹ chưa nói được mấy câu, đã “cạch” một tiếng, cúp máy, mặt không chút thay đổi đi nhanh về giường, nằm úp sấp lên bàn, vùi mặt xuống, không phát ra một tiếng động.
Đường Đường ngồi xuống hỏi: “Thế nào rồi? Không sao chứ?”
Tô Ái Ái nhíu mày, thấy bờ vai Tiểu Mỹ đang run lên bèn kéo kéo tay áo Đường Đường, thở dài, nhẹ nhàng cầm hộp khăn giấy đặt bên cạnh Tiểu Mỹ.
Trong chuyện tình cảm, cô không đảm đương nổi chức vụ cố vấn, cô chỉ là một chiến sĩ đã sớm bị giết chết trên sa trường, một manh áo giáp cũng không để lại.
Trong phòng vô cùng yên lặng, chỉ có tiếng “tạch tạch” rất nhỏ thỉnh thoảng phát ra từ con chuột máy tính trong tay Tô Ái Ái.
Đột nhiên, Tôn Tiểu Mỹ đứng lên, chiếc ghế bị đẩy về phía sau, kêu lên “kèn kẹt” một tiếng.
Không đợi Tô Ái Ái và Đường Đường kịp phản ứng, Tiểu Mỹ đã chạy ra khỏi phòng.
Đường Đường nhảy dựng lên, lớn tiếng quát: “Lại có chuyện gì rồi, muộn như này rồi, cô ấy còn muốn đi đâu chứ!” Đứng lên mới phát hiện bản thân quần áo không chỉnh tề, vội vàng chui lại như cũ.
Tô Ái Ái chạy xuống giường, khoác thêm áo lông, vừa cầm điện thoại di động vừa an ủi Đường Đường: “Không sao đâu, tớ đi xem sao! Cậu đừng vội, tớ sẽ gọi điện cho cậu!”
Chẳng kịp chờ đợi gì, mau chóng chạy ra ngoài!
Tôn Tiểu Mỹ nhất định là kiện tướng điền kinh thời trung học, tại sao thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu rồi?
Tô Ái Ái thở dốc chạy xuống lầu, đứng trước tòa kí túc xá nhìn đông nhìn tây, sắp đến giờ khóa cửa rồi, trước cửa kí túc tất cả đều là các đôi yêu nhau, tay cầm phích nước, bịn rịn quyến luyến, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tôn Tiểu Mỹ đâu cả!
Tô Ái Ái nghiến răng một cái, chọn phía bên trái, đang chạy lại bị một ai đó siết chặt cổ tay, kéo lại, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Âu Dương.
Âu Dương nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Ái Ái nói: “Tôi…” há miệng thở dốc “Tôi đuổi người!”
Lắc lắc cánh tay ý bảo muốn chạy tiếp, Âu dương nới lỏng tay, Tô Ái Ái lập tức chạy đi.
Chạy một lúc, không ngờ Âu Dương cũng chạy theo bên cạnh cô, anh hỏi: “Là ai? Có đặc điểm gì?”
Tô Ái Ái hít một ngụm không khí “Bạn cùng phòng của tôi…Tóc tết hai bên…mặc áo lông màu xám!”
Âu Dương cười cười nói: “Cả trường này có rất nhiều nữ sinh tết tóc hai bên mặc áo lông màu xám đấy!”
Tô Ái Ái thực sự không chạy nổi nữa, chỉ có thể đi bộ mà thôi, cô chạy thê thảm đến mức đó vậy mà n
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
115/5194