Tiểu thuyết - Lên Nhầm Kiệu Hoa
Lượt xem : |
trầm tướng quân có những cấm kị cho dù là ai hắn cũng không nể nang mà nổi giận.
Thế nhưng để dỗ dành vị phu nhân này ngài ấy thậm chí không ngại xuống nước hạ giọng nhận lỗi. Quân lính cùng hớp chút khí lạnh ngưỡng mộ Vị tướng quân phu nhân kia, nàng quả nhiên thâm tàng bất lộ, thâm sâu khó lường. Lợi hại hơn cả thiên binh vạn mã của kẻ địch, uy phong hơn cả hoàng thượng triệu Quốc vương triều.
- Mọi người không mau vào vị trí đi, đứng đâu ngốc lăn ra làm gì? Hắn hừ lạnh lại trở lại là một tướng quân uy nghiêm lạnh lẽo. Các binh sĩ đang hóa đá kia nhanh chóng bừng tỉnh rồi lặng lẽ tản ra ai nấy vào việc của mình nhưng đều chung một suy nghĩ. Tướng quân của bọ hắn chắc chắn là kẻ đa nhân cách…Tính khí thay đổi còn nhanh hơn thời tiết. Kẻ thâm sâu khó lường hẳn vẫn nên là hắn, phu nhân cũng thật là đáng thương…
Trầm Thiên không lên tiếng an ủi nhưng bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng nàng như đang dỗ dành một hài tử khiến những uất ức trong lòng Mộng Nguyệt cũng dần dần nhẹ bớt đi.
- Nàng đã từng xem đánh trận chưa? Hắn nhỏ giọng hỏi giọng nói không mang theo uy nghiêm và lạnh lùng của lúc nãy mà có sự dịu dàng cưng chiều. Đoạn vô tình cùng các binh sĩ gần sát với bọn họ không khỏi quay đầu há miệng hớp một hơi khí lạnh. Hắn là Trầm tướng quân sao? Không phải bị kẻ địch dịch dung thành đó chứ. Đoạn Vô tình và các binh sĩ dường như đều bị dọa sợ đến ngốc lăng. Liếc mắt một cái Trầm Thiên chỉ hỏi nhẹ nhưng trong câu hỏi có mang theo giá rét của mùa đông
- Xem ra mọi người có vẻ quá rảnh rỗi nhỉ? Hắn quét mắt tới đâu mọi người dường như hóa đá tới đó. Rồi bỗng dưng hắn dừng tầm mắt lại ở một kẻ không biết sống chết hì hì cười nhìn hắn.
- Đoạn Vô Tình ta nghĩ ngươi chắc là dư sức điều trận phải không?. Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, làm không được lập tức trở về tướng quân phủ tại Sa Hà trấn dưỡng bệnh cho ta…Trừng mắt cùng hằn giọng đầy vẻ uy hiếp Trầm Thiên thật sự muốn tống tiểu tử kia trở về dưỡng bệnh.
- Ồ không thành vấn đề…khụ khụ…ta dư sứ…c…khụ..Mọi người nhìn bộ dáng nói không ra hơi kia của hắn mà cảm thấy e ngại. Bắt hắn đi điều trận có phải là có chút quá sức không.Thế nhưng Đoạn Vô tình chỉ khẽ lướt nhẹ các ngón chân hắn đã ở giữa trận đồ.
- Đó là đang làm gì? Mộng Nguyệt cảm thấy kỳ lạ đánh giặc chẳng phải hai bên cùng xông lên giết nhau đó sao. Thế nhưng cả buồi nàng chỉ thấy binh sĩ kéo kéo đào đào thứ gì đó rồi bây giờ thì núp vào một chỗ tay cầm những sợi dây. Đoạn Vô Tình không phải được lệnh điều trận sao ? Sao hắn lại một mình đứng đó như còn nhắm hết cả mắt lại thề kia.
- Chúng ta gọi đây là đánh úp. Chúng ta sẽ bất ngờ tấn công quân địch khi họ ngang qua. Trầm Thiên giải thích
- ồ…ô, ra là đánh lén…Mộng Nguyệt nhìn hắn nói ra suy nghĩ của bản thân. Thế nhưng nào có nói sai sao, sao binh sĩ lại trừng mắt với nàng.
- Trong khi giao chiến sẽ không phân biệt tốt xấu chỉ cần làm đối phương tổn thất nặng nề dù là đánh lén cũng không sao. Trầm Thiên cười xoa đầu tiểu thê tử trẻ con cưng chiều giải thích. Bọn họ ngồi đó chờ thì quả nhiên một lát sau quả nhiên có một đoàn quân lính của quân địch ngang qua. Chỉ nhìn qua nàng có thể nhận thấy sự chênh lệnh lực lượng hai bên. Quân lính của đối phương có đến cả ngàn người nhưng số quân lính hiện tại quanh đây không đến một trăm.
- cái này ta biết...nàng có xem qua binh pháp nha...
-Ồ...hắn có chút ngạc nhiên
- Họ đông vậy dù đánh lén ta cũng không thể thắng…Nàng thì thầm bên tai hắn sợ rằng mình lại nói sai sẽ bị những ánh mắt đáng sợ của quân lính quanh đây dọa khóc. Hắn khẽ nhướn mi nhìn nàng rồi mỉm cười.
- Vậy nàng cứ chờ xem. Vừa nói hắn vừa ra hiệu cho một binh sĩ. Chỉ trong nháy mắt trời đất như rung chuyển, các phiếm đá như di chuyển vây hãm quân địch bên trong. Trầm thiên lại phát tay, cung thủ bắn các mũi tên vế phía quân địch đang bị vây hãm. Chỉ trong chốc lát số quân địch chỉ còn lại hai phần ba. Lúc này Đoạn Vô Tình ở bên kia đứng dậy phất tay một cái các phiếm đá lần lượt di chuyển. Trầm thiên gật đầu cùng một binh sĩ lúc này các binh sĩ bắt đầu dựt các sợi thừng trong tay. Quân địch hỗn loạn sau đó liên tiếp tử thương vì các hố bẫy thiết kế trong trận. Hiện tại quân địch chỉ còn phân nửa lúc đầu, tướng lĩnh cầm binh của địch nhân phát ra tín hiệu cầu cứu viện quân. Trầm Thiên khẽ nhếch miệng cười phất tay ra hiệu lui quân. Binh lính bắt đầu rời nhanh khỏi vị trí ẩn nấp nhanh chóng vào thành đội hình. Nhưng ngay lúc này thân hình Đoạn vô tình khẽ rung lên phun ra một ngụm máu tươi lảo đảo. Trầm Thiên nhìn cục diện Thạch trận đang bị tác động bởi chủ tướng của quân địch cố phá nát các phiếm đá bằng các chưởng lược. xoay mình hắn đỡ lấy thân hình lảo đảo của phó tướng Vô Tình thế vào vị trí điều trận.
- Ngươi theo kế hoạch đưa binh rút khỏi đây. Hắn không quay lại nhìn vừa điều trân vừa ra lệnh. Chỉ trong chốc lát trận pháp biến đổi phức tạp hơn các phiếm đá vỡ vụn giờ lại chính là rào cản của bọn họ.
Triệu Cương là một nam tử thân cao to vạn vỡ dáng người có chút thô kệch cười hì hì hướng Mộng Nguyệt chạy đến
- Muội là trách đại ca không tham gia hỷ sự của muội sao. Ta còn có quân lênh bên mình không thể tham dự. Ngay cả tướng quân muội cũng thế thôi, rước dâu nhưng vẫn phải đánh trận. Muội dại nhân đại lượng bỏ qua cho đại ca này đi. Hắn bước đến khẽ đưa tay về phía nàng chỉ thấ nàng một mực lui lại run giọng đáp
- Ta không phải tỷ tỷ…. ta…ta.. và tỷ tỷ bị nhầm kiệu hoa…Chỉ nghĩ đến vị trí này thuộc về tỷ tỷ nàng thì lệ lại tràn khóe mi lặng lẽ rơi xuống. Thấy nàng khóc Triệu Cương cũng luống cuống tay chân không biết phải làm gì.
- Mộng Nguyệt quận chúa xin thứ lỗi tại hạ…tại hạ không phải có ý mạo phạm ngài…ta…tại hạ là có giao tình cùng tỷ tỷ người…ta…ta…hắn nhìn qua cầu cứu Vô tình thế nhưng tên kia làm như không thấy khiến hắn tức điên lên. Đang bối rối không biết làm thế náo dỗ nàng quận chúa kia thí một binh sĩ tiến lên hỏi
- Phó tướng quân lương xử trí thế nào ?
- Ai…ta sao biết được, tướng quân, đi hỏi huynh ấy là được. Triệu Cương ngao ngán đáp
- Tướng quân hiện vẫn chưa thấy trở về. Tên kia vẫn không từ bỏ ý hỏi cho ra.
- Sao lại thế,viện quân của bọn họ phái đi lần 2 cũng đã hơn nửa ngày, ta cũng đã về tới, tướng quân còn chưa trở về sao? Triệu cương cảm thấy tướng quân cũng thật chậm chạp.
- Người mà mọi người tập kích là người quan trọng sao ? Nàng run giọng hỏi, sợ rằng suy đoán của mình là đúng.
- Phải là nhi tử củaTam hoàng tử Bắc quốc. Vô Tình cười khổ, vì biết là nguy hiển nên Trầm tướng quân mới muốn tự mình hắn ở lại mà cho binh lính lui trước. Nghe được đáp án Mộng Nguyệt có chút hít thở không thông, hắn đang gặp nguy hiểm. Nàng thực sự rất sợ mất hắn, cố kìm nén cho nước mắt không trào ra khỏi khóe mi lúc này nàng cần bình tĩnh…nhung mà vẫn rất sợ. Cố bám vào một Phiếm đá nàng ngồi xuống một cách khó nhọc cố thở sâu để suy nghĩ.
- Làm sao vậy ? Triệu Cương cảm thấy khó hiểu nhìn nàng, tướng quân chỉ là về trễ chút thôi, có gì mà nghiên trọng. Triệu Cương ngu ngốc nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của bọn họ mà cảm thấy kì lạ.
- Hẳn là chàng cố gắng kéo dài thời gian để đợi quân tiếp viện lần hai xuất phát. Dù nàng không biết hắn làm thế nào để giữ chuân binh lính đến hỗ trợ khiến bọn họ phải cầu cứu viện trợ lần nữa thế nhưng một mình hắn liệu có thể cầm cự bao lâu với quân địch đông như vậy.
- Sao…ao.. ?Triệu Cương hét lớn giận dữ, có đánh nhau cũng không chừa phần hắn còn dụ hết quân địch để đánh một mình có phải đại ca đầu óc hỏng hóc chỗ nào rồi không. (akiaki : anh này đầu đất…nên hơi ngu)
- Phu nhân…Vô tình đưa mắt nhìn Mộng Nguyệt đang run lẩy bầy. Hắn định hỏi xem liệu nàng có chủ ý gì không nhưng thấy thế cũng nuốt câu hỏi vào trong bụng. Quả nhiên nàng ta giống như đồi đại nhát gan, yếu đuối,luôn phải dựa dẫm vào kẻ khác. Nàng ấy có thể biết chút binh pháp thế nhưng biết binh và dụng binh lại là hai việc.
- Triệu Cương Tướng quân, ngài hẳn là một mãnh tướng, việc giải vây cho Trầm tướng quân giao lại cho ngài. Mộng Nguyệt run giọng cố lấy dũng khí nói với Triệu Cương rồi quay sang Vô Tình :
- Đoạn tướng quân, ngài cùng ta chặn đường đuổi theo của quân địch. Hỗ trợ Triệu tướng quân và Thiên Trở về.
- Ý của phu nhân là… ? Vô Tình nheo mắt nhìn Mộng Nguyệt rồi đột nhiên bừng tỉnh Nàng là nói đến hẻm núi.
Mộng Nguyệt như hiểu nghi ngờ trong mắt hắn khẽ gật đầu. Nàng chỉ có thể hỗ trợ đến mức tốt nhất có thể, còn lại tất cả chỉ có thể trông chờ vào may mắn. Đoạn Vô Tình có chút nghiền ngẫm, hắn thực sự không thể nghĩ Nàng ta lại có thể nghĩ ngay ra một phương pháp mà theo như kinh nghiệm tham chiến của hắn thì nó quả nhiên là cách duy nhất hiệu quả nhất trong lúc này. Hẻm núi là nơi dễ thủ khó công gần nhất với nơi họ bày trận và xa quân doanh thế nên rất thuận lợi cho việc chặn lại truy binh của địch và an toàn rút quân khỏi đó. Nhưng nàng vì sao lại chọn Triệu Cương đi giải cứu tướng quân mà không phải hắn hay một ai khác.
Đợi một lúc thật lâu cũng không thấy bóng dáng của Triệu Cương cùng Trầm Thiên đâu. Mộng Nguyệt có cảm giác bất an trong lòng. Thời gian trở về càng chậm trễ họ càng nguy hiểm bấm các đầu ngón tay vào lòng bàn tay cố trấn tĩnh để giữ cho đầu óc thanh tỉnh nàng lúc này cần phải kiên cường. Khi mặt trời bắt đầu ngả dần về chiều ruốt cuộc họ cũng thấy bóng dáng của Triệu Cương trên lưng ngựa vừa phi hết tốc lực nhưng hắn cũng không thể không giữ chặt thân thể phía sau lưng hắn đang đổ rạp.
Mộng Nguyệt cố không nhìn hắn, nàng lúc này cần trấn tĩnh nhất. Khi truy binh vào hẻm núi Mộng Nguyệt nhắm mắt tĩnh tâm và cảm nhận gió thổi làm cho tinh thần nàng tỉnh táo hơn.
Vô Tình thấy truy quân của địch đã vào hẻm núi thế nhưng phu nhân thì cứ trơ ra như tượng đá không có chút phản ứng gì cũng cảm thấy gấp gáp thế nhưng do tin tưởng nàng ta nên hắn đành án binh bất động.
Lát sau Mộng Nguyệt bắt đầu ra hiệu, hai phiến đá được ném xuống phái dưới, một phiếm đá chặn đường truy kích của quân địch đang đuổi theo phía sau Triệu Cương và Trầm Thiên , một Phiếm khác chặn lại hẻm núi nhốt hết truy binh vào hẻm núi.
Sau khi đã nhốt bọn họ nàng lại ra hiệu đốt lửa ở phía ngoài, khói khiến quân địch ngộp lảo đảo và che tấm mắt quân địch. Lúc này nàng mới ra hiệu cho quân lính ném các phiếm đá từ trên hẻm núi xuống phía dưới. Chỉ một lúc thôi nhưng họ đã thành công tiêu diệt toàn bộ quân địch mà chỉ với vài binh lính có thể lực tráng kiện. Trầm Thiên Trong quân doanh đang được quân y băng bó với máu tươi nhiễm đỏ trường bào hơi thở ngày một mỏng manh suy yếu.
Dùng hết tốc lực trở về, Vô Tình có chút thắc mắc, với kẻ dày dặn kinh nghiệm như hắn hẳn cũng cần chút thời gian nghĩ ra kế hoạch nhưng nàng chỉ vừa đến nơi này lại có thể nhận thấy ngay hẻm núi là nơi lợi thế nhất của bọn họ
- Vì sao phu nhân lại chọn hẻm núi. Vô tình có chút do dự nhưng vẫn cố tìm lời giải đáp
- Ta trước giờ thích quan sát, khi đến đây cùng ngài đi qua hẻm núi ta từng nghĩ nếu bị địch đánh úp tại đây làm thế nào để thoát thân.
- Có cách sao? Hắn có chút hiếu kì, vị phu nhân này quả thật là người thâm sâu.
- Không có, nhưng nếu đi vòng qua tuy sẽ xa một đoạn nhưng an toàn hơn. Nàng vốn nhát gan nên thường phải học cách lường trước mọi nguy hiểm để tìm ra nơi an toàn nhất.
- Ồ….Câu trả lời của nàng thật ngoài dự đoán của hắn.
- Vậy phu nhân vì sao lại chọn Triệu Cương đi giải cứu tướng quân? Hắn lại có một thắc mắc lớn. Nàng có thể là người thận trọng nhưng nàng cũng chỉ vừa gặp mặt bọn họ, không thể biết về thực lực hay tính cách.
- Ta chỉ dùng người theo cách Thiên dùng người thôi, chàng là tướng quân hẳn biết được tính cách cũng như năng lực của mỗi người nên chắc sẽ dùng người không thể sai được.
- Ồ…vậy tướng quân dù
Thế nhưng để dỗ dành vị phu nhân này ngài ấy thậm chí không ngại xuống nước hạ giọng nhận lỗi. Quân lính cùng hớp chút khí lạnh ngưỡng mộ Vị tướng quân phu nhân kia, nàng quả nhiên thâm tàng bất lộ, thâm sâu khó lường. Lợi hại hơn cả thiên binh vạn mã của kẻ địch, uy phong hơn cả hoàng thượng triệu Quốc vương triều.
- Mọi người không mau vào vị trí đi, đứng đâu ngốc lăn ra làm gì? Hắn hừ lạnh lại trở lại là một tướng quân uy nghiêm lạnh lẽo. Các binh sĩ đang hóa đá kia nhanh chóng bừng tỉnh rồi lặng lẽ tản ra ai nấy vào việc của mình nhưng đều chung một suy nghĩ. Tướng quân của bọ hắn chắc chắn là kẻ đa nhân cách…Tính khí thay đổi còn nhanh hơn thời tiết. Kẻ thâm sâu khó lường hẳn vẫn nên là hắn, phu nhân cũng thật là đáng thương…
Trầm Thiên không lên tiếng an ủi nhưng bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng nàng như đang dỗ dành một hài tử khiến những uất ức trong lòng Mộng Nguyệt cũng dần dần nhẹ bớt đi.
- Nàng đã từng xem đánh trận chưa? Hắn nhỏ giọng hỏi giọng nói không mang theo uy nghiêm và lạnh lùng của lúc nãy mà có sự dịu dàng cưng chiều. Đoạn vô tình cùng các binh sĩ gần sát với bọn họ không khỏi quay đầu há miệng hớp một hơi khí lạnh. Hắn là Trầm tướng quân sao? Không phải bị kẻ địch dịch dung thành đó chứ. Đoạn Vô tình và các binh sĩ dường như đều bị dọa sợ đến ngốc lăng. Liếc mắt một cái Trầm Thiên chỉ hỏi nhẹ nhưng trong câu hỏi có mang theo giá rét của mùa đông
- Xem ra mọi người có vẻ quá rảnh rỗi nhỉ? Hắn quét mắt tới đâu mọi người dường như hóa đá tới đó. Rồi bỗng dưng hắn dừng tầm mắt lại ở một kẻ không biết sống chết hì hì cười nhìn hắn.
- Đoạn Vô Tình ta nghĩ ngươi chắc là dư sức điều trận phải không?. Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, làm không được lập tức trở về tướng quân phủ tại Sa Hà trấn dưỡng bệnh cho ta…Trừng mắt cùng hằn giọng đầy vẻ uy hiếp Trầm Thiên thật sự muốn tống tiểu tử kia trở về dưỡng bệnh.
- Ồ không thành vấn đề…khụ khụ…ta dư sứ…c…khụ..Mọi người nhìn bộ dáng nói không ra hơi kia của hắn mà cảm thấy e ngại. Bắt hắn đi điều trận có phải là có chút quá sức không.Thế nhưng Đoạn Vô tình chỉ khẽ lướt nhẹ các ngón chân hắn đã ở giữa trận đồ.
- Đó là đang làm gì? Mộng Nguyệt cảm thấy kỳ lạ đánh giặc chẳng phải hai bên cùng xông lên giết nhau đó sao. Thế nhưng cả buồi nàng chỉ thấy binh sĩ kéo kéo đào đào thứ gì đó rồi bây giờ thì núp vào một chỗ tay cầm những sợi dây. Đoạn Vô Tình không phải được lệnh điều trận sao ? Sao hắn lại một mình đứng đó như còn nhắm hết cả mắt lại thề kia.
- Chúng ta gọi đây là đánh úp. Chúng ta sẽ bất ngờ tấn công quân địch khi họ ngang qua. Trầm Thiên giải thích
- ồ…ô, ra là đánh lén…Mộng Nguyệt nhìn hắn nói ra suy nghĩ của bản thân. Thế nhưng nào có nói sai sao, sao binh sĩ lại trừng mắt với nàng.
- Trong khi giao chiến sẽ không phân biệt tốt xấu chỉ cần làm đối phương tổn thất nặng nề dù là đánh lén cũng không sao. Trầm Thiên cười xoa đầu tiểu thê tử trẻ con cưng chiều giải thích. Bọn họ ngồi đó chờ thì quả nhiên một lát sau quả nhiên có một đoàn quân lính của quân địch ngang qua. Chỉ nhìn qua nàng có thể nhận thấy sự chênh lệnh lực lượng hai bên. Quân lính của đối phương có đến cả ngàn người nhưng số quân lính hiện tại quanh đây không đến một trăm.
- cái này ta biết...nàng có xem qua binh pháp nha...
-Ồ...hắn có chút ngạc nhiên
- Họ đông vậy dù đánh lén ta cũng không thể thắng…Nàng thì thầm bên tai hắn sợ rằng mình lại nói sai sẽ bị những ánh mắt đáng sợ của quân lính quanh đây dọa khóc. Hắn khẽ nhướn mi nhìn nàng rồi mỉm cười.
- Vậy nàng cứ chờ xem. Vừa nói hắn vừa ra hiệu cho một binh sĩ. Chỉ trong nháy mắt trời đất như rung chuyển, các phiếm đá như di chuyển vây hãm quân địch bên trong. Trầm thiên lại phát tay, cung thủ bắn các mũi tên vế phía quân địch đang bị vây hãm. Chỉ trong chốc lát số quân địch chỉ còn lại hai phần ba. Lúc này Đoạn Vô Tình ở bên kia đứng dậy phất tay một cái các phiếm đá lần lượt di chuyển. Trầm thiên gật đầu cùng một binh sĩ lúc này các binh sĩ bắt đầu dựt các sợi thừng trong tay. Quân địch hỗn loạn sau đó liên tiếp tử thương vì các hố bẫy thiết kế trong trận. Hiện tại quân địch chỉ còn phân nửa lúc đầu, tướng lĩnh cầm binh của địch nhân phát ra tín hiệu cầu cứu viện quân. Trầm Thiên khẽ nhếch miệng cười phất tay ra hiệu lui quân. Binh lính bắt đầu rời nhanh khỏi vị trí ẩn nấp nhanh chóng vào thành đội hình. Nhưng ngay lúc này thân hình Đoạn vô tình khẽ rung lên phun ra một ngụm máu tươi lảo đảo. Trầm Thiên nhìn cục diện Thạch trận đang bị tác động bởi chủ tướng của quân địch cố phá nát các phiếm đá bằng các chưởng lược. xoay mình hắn đỡ lấy thân hình lảo đảo của phó tướng Vô Tình thế vào vị trí điều trận.
- Ngươi theo kế hoạch đưa binh rút khỏi đây. Hắn không quay lại nhìn vừa điều trân vừa ra lệnh. Chỉ trong chốc lát trận pháp biến đổi phức tạp hơn các phiếm đá vỡ vụn giờ lại chính là rào cản của bọn họ.
Triệu Cương là một nam tử thân cao to vạn vỡ dáng người có chút thô kệch cười hì hì hướng Mộng Nguyệt chạy đến
- Muội là trách đại ca không tham gia hỷ sự của muội sao. Ta còn có quân lênh bên mình không thể tham dự. Ngay cả tướng quân muội cũng thế thôi, rước dâu nhưng vẫn phải đánh trận. Muội dại nhân đại lượng bỏ qua cho đại ca này đi. Hắn bước đến khẽ đưa tay về phía nàng chỉ thấ nàng một mực lui lại run giọng đáp
- Ta không phải tỷ tỷ…. ta…ta.. và tỷ tỷ bị nhầm kiệu hoa…Chỉ nghĩ đến vị trí này thuộc về tỷ tỷ nàng thì lệ lại tràn khóe mi lặng lẽ rơi xuống. Thấy nàng khóc Triệu Cương cũng luống cuống tay chân không biết phải làm gì.
- Mộng Nguyệt quận chúa xin thứ lỗi tại hạ…tại hạ không phải có ý mạo phạm ngài…ta…tại hạ là có giao tình cùng tỷ tỷ người…ta…ta…hắn nhìn qua cầu cứu Vô tình thế nhưng tên kia làm như không thấy khiến hắn tức điên lên. Đang bối rối không biết làm thế náo dỗ nàng quận chúa kia thí một binh sĩ tiến lên hỏi
- Phó tướng quân lương xử trí thế nào ?
- Ai…ta sao biết được, tướng quân, đi hỏi huynh ấy là được. Triệu Cương ngao ngán đáp
- Tướng quân hiện vẫn chưa thấy trở về. Tên kia vẫn không từ bỏ ý hỏi cho ra.
- Sao lại thế,viện quân của bọn họ phái đi lần 2 cũng đã hơn nửa ngày, ta cũng đã về tới, tướng quân còn chưa trở về sao? Triệu cương cảm thấy tướng quân cũng thật chậm chạp.
- Người mà mọi người tập kích là người quan trọng sao ? Nàng run giọng hỏi, sợ rằng suy đoán của mình là đúng.
- Phải là nhi tử củaTam hoàng tử Bắc quốc. Vô Tình cười khổ, vì biết là nguy hiển nên Trầm tướng quân mới muốn tự mình hắn ở lại mà cho binh lính lui trước. Nghe được đáp án Mộng Nguyệt có chút hít thở không thông, hắn đang gặp nguy hiểm. Nàng thực sự rất sợ mất hắn, cố kìm nén cho nước mắt không trào ra khỏi khóe mi lúc này nàng cần bình tĩnh…nhung mà vẫn rất sợ. Cố bám vào một Phiếm đá nàng ngồi xuống một cách khó nhọc cố thở sâu để suy nghĩ.
- Làm sao vậy ? Triệu Cương cảm thấy khó hiểu nhìn nàng, tướng quân chỉ là về trễ chút thôi, có gì mà nghiên trọng. Triệu Cương ngu ngốc nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của bọn họ mà cảm thấy kì lạ.
- Hẳn là chàng cố gắng kéo dài thời gian để đợi quân tiếp viện lần hai xuất phát. Dù nàng không biết hắn làm thế nào để giữ chuân binh lính đến hỗ trợ khiến bọn họ phải cầu cứu viện trợ lần nữa thế nhưng một mình hắn liệu có thể cầm cự bao lâu với quân địch đông như vậy.
- Sao…ao.. ?Triệu Cương hét lớn giận dữ, có đánh nhau cũng không chừa phần hắn còn dụ hết quân địch để đánh một mình có phải đại ca đầu óc hỏng hóc chỗ nào rồi không. (akiaki : anh này đầu đất…nên hơi ngu)
- Phu nhân…Vô tình đưa mắt nhìn Mộng Nguyệt đang run lẩy bầy. Hắn định hỏi xem liệu nàng có chủ ý gì không nhưng thấy thế cũng nuốt câu hỏi vào trong bụng. Quả nhiên nàng ta giống như đồi đại nhát gan, yếu đuối,luôn phải dựa dẫm vào kẻ khác. Nàng ấy có thể biết chút binh pháp thế nhưng biết binh và dụng binh lại là hai việc.
- Triệu Cương Tướng quân, ngài hẳn là một mãnh tướng, việc giải vây cho Trầm tướng quân giao lại cho ngài. Mộng Nguyệt run giọng cố lấy dũng khí nói với Triệu Cương rồi quay sang Vô Tình :
- Đoạn tướng quân, ngài cùng ta chặn đường đuổi theo của quân địch. Hỗ trợ Triệu tướng quân và Thiên Trở về.
- Ý của phu nhân là… ? Vô Tình nheo mắt nhìn Mộng Nguyệt rồi đột nhiên bừng tỉnh Nàng là nói đến hẻm núi.
Mộng Nguyệt như hiểu nghi ngờ trong mắt hắn khẽ gật đầu. Nàng chỉ có thể hỗ trợ đến mức tốt nhất có thể, còn lại tất cả chỉ có thể trông chờ vào may mắn. Đoạn Vô Tình có chút nghiền ngẫm, hắn thực sự không thể nghĩ Nàng ta lại có thể nghĩ ngay ra một phương pháp mà theo như kinh nghiệm tham chiến của hắn thì nó quả nhiên là cách duy nhất hiệu quả nhất trong lúc này. Hẻm núi là nơi dễ thủ khó công gần nhất với nơi họ bày trận và xa quân doanh thế nên rất thuận lợi cho việc chặn lại truy binh của địch và an toàn rút quân khỏi đó. Nhưng nàng vì sao lại chọn Triệu Cương đi giải cứu tướng quân mà không phải hắn hay một ai khác.
Đợi một lúc thật lâu cũng không thấy bóng dáng của Triệu Cương cùng Trầm Thiên đâu. Mộng Nguyệt có cảm giác bất an trong lòng. Thời gian trở về càng chậm trễ họ càng nguy hiểm bấm các đầu ngón tay vào lòng bàn tay cố trấn tĩnh để giữ cho đầu óc thanh tỉnh nàng lúc này cần phải kiên cường. Khi mặt trời bắt đầu ngả dần về chiều ruốt cuộc họ cũng thấy bóng dáng của Triệu Cương trên lưng ngựa vừa phi hết tốc lực nhưng hắn cũng không thể không giữ chặt thân thể phía sau lưng hắn đang đổ rạp.
Mộng Nguyệt cố không nhìn hắn, nàng lúc này cần trấn tĩnh nhất. Khi truy binh vào hẻm núi Mộng Nguyệt nhắm mắt tĩnh tâm và cảm nhận gió thổi làm cho tinh thần nàng tỉnh táo hơn.
Vô Tình thấy truy quân của địch đã vào hẻm núi thế nhưng phu nhân thì cứ trơ ra như tượng đá không có chút phản ứng gì cũng cảm thấy gấp gáp thế nhưng do tin tưởng nàng ta nên hắn đành án binh bất động.
Lát sau Mộng Nguyệt bắt đầu ra hiệu, hai phiến đá được ném xuống phái dưới, một phiếm đá chặn đường truy kích của quân địch đang đuổi theo phía sau Triệu Cương và Trầm Thiên , một Phiếm khác chặn lại hẻm núi nhốt hết truy binh vào hẻm núi.
Sau khi đã nhốt bọn họ nàng lại ra hiệu đốt lửa ở phía ngoài, khói khiến quân địch ngộp lảo đảo và che tấm mắt quân địch. Lúc này nàng mới ra hiệu cho quân lính ném các phiếm đá từ trên hẻm núi xuống phía dưới. Chỉ một lúc thôi nhưng họ đã thành công tiêu diệt toàn bộ quân địch mà chỉ với vài binh lính có thể lực tráng kiện. Trầm Thiên Trong quân doanh đang được quân y băng bó với máu tươi nhiễm đỏ trường bào hơi thở ngày một mỏng manh suy yếu.
Dùng hết tốc lực trở về, Vô Tình có chút thắc mắc, với kẻ dày dặn kinh nghiệm như hắn hẳn cũng cần chút thời gian nghĩ ra kế hoạch nhưng nàng chỉ vừa đến nơi này lại có thể nhận thấy ngay hẻm núi là nơi lợi thế nhất của bọn họ
- Vì sao phu nhân lại chọn hẻm núi. Vô tình có chút do dự nhưng vẫn cố tìm lời giải đáp
- Ta trước giờ thích quan sát, khi đến đây cùng ngài đi qua hẻm núi ta từng nghĩ nếu bị địch đánh úp tại đây làm thế nào để thoát thân.
- Có cách sao? Hắn có chút hiếu kì, vị phu nhân này quả thật là người thâm sâu.
- Không có, nhưng nếu đi vòng qua tuy sẽ xa một đoạn nhưng an toàn hơn. Nàng vốn nhát gan nên thường phải học cách lường trước mọi nguy hiểm để tìm ra nơi an toàn nhất.
- Ồ….Câu trả lời của nàng thật ngoài dự đoán của hắn.
- Vậy phu nhân vì sao lại chọn Triệu Cương đi giải cứu tướng quân? Hắn lại có một thắc mắc lớn. Nàng có thể là người thận trọng nhưng nàng cũng chỉ vừa gặp mặt bọn họ, không thể biết về thực lực hay tính cách.
- Ta chỉ dùng người theo cách Thiên dùng người thôi, chàng là tướng quân hẳn biết được tính cách cũng như năng lực của mỗi người nên chắc sẽ dùng người không thể sai được.
- Ồ…vậy tướng quân dù
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
461/2259