Tiểu thuyết Lấy Nhầm Anh Chồng Nhiều Tiền-full
Lượt xem : |
thấp bên cạnh. “Hàn Ngữ, em muốn ngủ chưa? Tôi muốn tắt đèn .”
“Anh ngủ trước đi, để đèn cho tôi là được.”
Hướng Kình gật gật đầu, lơ đễnh kéo sô pha ra thành giường ngủ. Sáng mai còn có rất nhiều công sự phải làm, có thể đi ngủ sớm một chút liền đi ngủ sớm một chút.
Hàn Ngữ khổ sở nhìn anh nhắm mắt lại, thẳng đến Hướng Kình phát ra tiếng hít thở trầm trọng, xác nhận anh đã ngủ say, cô mới nhẹ nhàng tới, lặng lẽ đi vào bên cạnh anh.
Hàn Ngữ cúi người, nhẹ nhàng nhặt lên áo lông rơi trên mặt đất bị người ta quên đi, đi tới bên tủ quần áo của anh, thay anh treo lên.
Từ lúc đầu cho đến nay tuy anh đối tốt với cô nhưng cô cũng phát hiện ra không phải anh có tình cảm với mình mà chỉ là đồng tình, cảm kích mà thôi.
Lớp vỏ bọc của anh, làm cô cảm thấy khô cứng như đá, không thể nào nhìn thấu cũng rất khó phá vỡ làm cho cô muốn tìm một khe hở để đi vào cũng không thấy..
Kỳ thật anh không thích cái áo lông này, cũng. . . . . . Không thích cô...
“Chờ một chút, bác Ngô, bác nói cái gì, có thể nói lại lần nữa xem sao?”
Ở nhà nhận được điện thoại bác Ngô lái xe, Hàn Ngữ nghĩ mình nghe lầm nên xoa xoa lỗ tai lại vừa dùng lực vừa nghe, thiếu chút nữa thét chói tai.
“Bác nói hàng len của tôi ở hội bán hàng từ thiện bán được một trăm năm mươi vạn? !”
Là một trăm năm mươi vạn, không phải một trăm năm mươi đồng, cô quả thật không tính sai?
Mẹ chồng hôm nay mặc lễ phục lấp lánh đi tham gia hội bán hàng từ thiện, mà Hướng Thành gia cụ quyên ra vật bán hàng từ thiện, chính là áo choàng do chính thiếu phu nhân của Hướng gia, nghe bác Ngô đưa mẹ chồng đi trước nói, cái này bán hàng từ thiện phẩm còn không có lấy ra nữa, chỉ là ở hình lục thượng cũng đã có rất nhiều người hỏi thăm, thậm chí ngay cả mẹ chồng mình đều ra tiền cạnh tiêu, cuối cùng là từ một khác gia xí nghiệp chủ tịch phu nhân tiêu ở dưới.
Nghe được mình làm quần áo được hoan nghênh như vậy, Hàn Ngữ cao hứng nói không ra lời, ngắt điện thoại, cô vui vẻ ở trong phòng khách quay vòng vòng. Kết quả này, không biết Hướng Kình đã biết không? Hàn Ngữ hi vọng có thể thật nhanh nhìn thấy anh, cùng anh chia xẻ tin tức tốt.
Mới nghĩ như vậy, chuông điện thoại liền vang lên, cô hưng phấn mà nhấn nút nhận cuộc gọi, không đầu không đuôi liền hỏi: “Hướng Kình, anh đã trở về sao?”
“Là tôi. Cô là Hàn Ngữ hả?”
Đầu kia điện thoại truyền đến một thanh âm quen thuộc, làm tâm tình vui sướng nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
“Anh. . . . . . anh là anh hai sao?” Hàn Ngữ không dám xác định hỏi lại, cũng âm thầm cầu nguyện không phải là anh ta.
Đáng tiếc Thượng Đế không có nghe đến lời cầu nguyện của cô, người kia thái độ không kiên nhẫn quát: “Vô nghĩa! Chính là tôi, Hàn Phong! Tôi biết Hướng gia hiện tại không có ai, lão yêu bà kia đi tham gia bán hàng từ thiện, chồng cô còn chưa tan ca, còn không mau mở cửa, tôi có việc tìm cô!”
Hàn Ngữ không dám cãi lời lời của Hàn Phong, hơn nữa cũng không có lý do không cho anh ta vào, liền đè xuống chốt mở cửa.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Phong thân mặc tấy trang cao cấp bước vào.
“Anh. . . . . . anh là tìm em sao?” Hàn Ngữ không dám xác định, bởi vì anh ăn mặc giống tham gia yến hội long trọng.
“Ở đây, không phải tìm cô còn tìm ai?” Dù sao trong núi không hổ, Hàn Phong hoàn toàn xem Hướng gia làm nhà mình, nghênh ngang ngồi xuống.
Hàn Ngữ vội vàng mang lên một ly trà đá, Hàn Phong uống lên hai ngụm, không hờn giận nói: “Không có điểm tâm sao?”
Nếu nói đứa em này có ưu điểm gì, thì quả thực cô nấu ăn rất ngon. Từ khi cô xuất giá, Hàn gia đã thật lâu không có điểm tâm ăn ngon, hại Hàn Phong mỗi ngày đều thèm ăn, lại không thể mặt dày đến Hướng gia đòi ăn.
“Anh, xin lỗi, hôm nay em không có làm điểm tâm.” Điểm tâm Hàn Ngữ làm đều là chuẩn bị cho mẹ chồng cùng Hướng Kình ăn, hiện tại bọn họ một người đi tham gia yến hội, một người chưa tan ca, cho nên cô không có chuẩn bị.
Hàn Phong bĩu môi không vui . “Vẫn là ngu ngốc giống nhau! Quên đi. Hôm nay tôi tới tìm cô, là có việc. Tôi vừa rồi mới từ hội bán hàng từ thiện trở về. . . . . . Hướng gia lão yêu bà cũng tham gia hội bán hàng từ thiện, cô có biết không?”
“Biết.” Anh hai tự nhiên tham gia loại yến hội này? Hàn Ngữ cảm thấy có chút không tin nổi.
“Hướng Thành gia cụ năm nay thay đổi vật bán hàng từ thiện, nghe nói là hàng len của thiếu phu nhân Hướng gia, sản phẩm đó do cô chính tay làm ra hả?”
“Là mẹ chồng bảo em chuẩn bị .” Hàn Ngữ thành thật đáp.
Hàn Phong tức giận trừng mắt liếc cô một cái, “Cô thật là ngu ngốc!Sao trước kia không biết trổ tài làm cho Hàn Gia nổi danh hả?”
“Em. . . . Trước kia căn bản không biết có hội bán hàng từ thiện này, cũng không có người bảo em chuẩn bị vật bán hàng từ thiện mà!” Cô rất là vô tội.
Ngẫm lại cũng phải, ở trong xí nghiệp Hàn thị, Hàn Phong tuy là tổng giám đốc trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế chủ sự là phó tổng quản lí Hàn Thấm, cô luôn luôn yêu thương Hàn Ngữ, làm sao có thể để em mình vì chuyện bán hàng từ thiện này mà bận rộn?
Vừa đả thông tư tưởng, Hàn Phong cũng lười so đo, dù sao giá bán vài món quần áo, cũng không bổ sung được một cái lỗ nhỏ lỗ lã của Hàn Thị.
“Cái này không quan trọng. Tôi nghĩ, lão yêu bà nguyện ý muốn cô chuẩn bị vật bán hàng từ thiện, chắc hẳn ở Hướng gia cô cũng có địa vị nhất định, đúng không?” Hàn Phong tự cho mình là đúng.
Hàn Ngữ cũng không cho rằng như vậy, cô có ngốc cũng biết, khi mẹ chồng muốn mình chuẩn bị vật bán hàng từ thiện là muốn làm khó dễ mình, lúc đó cô chính là đúng dịp xông qua cửa ải thôi.
“Anh, em chỉ là cố hết sức thôi. . .”
“Tôi không muốn nghe cô nói vô nghĩa. Hàn Ngữ, Hàn gia nuôi cô nhiều năm như vậy, hiện tại đến thời điểm cô báo ân rồi .” Vẻ mặt của Hàn Phong hướng xuống dưới, “Hàn thị gần đây tài chính quay vòng khó khăn, tôi muốn cô lấy một số tiền từ Hướng gia, có thể điều bao nhiêu liền điều bấy nhiêu.”
“Cái gì? !” Hàn Ngữ giật mình trừng lớn mắt, khó xử đáp: “Tiền trong nhà, không phải em quản lí, em không có cách nào làm quyết định. . . . . .”
“Không phải cô quản lí, còn làm thiếu phu nhân làm cái gì?” Hàn Phong nói thật hay, Hàn thị vì quyết định sai lầm của anh mới có thể lỗ lã, mà Hàn gia đem hai cô con gái gả đến hai nhà giàu có, vì hôm nay. “Tôi mặc kệ cô dùng cách gì trộm, đoạt, lừa, tóm lại tôi thấy tiền là được rồi.”
Đây là vơ vét tài sản nhà người ta. Hàn Ngữ luôn luôn bình thản nhu nhược, nghe yêu cầu vô lý như thế, cũng không thể không muốn phản kháng.
“Anh, em không thể đáp ứng yêu cầu này của anh.” Hàn Ngữ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, “Tôi có thể nghĩ biện pháp kiếm tiền, thậm chí đồ ở nhà cũng có thể bán đi, nhưng dùng phương thức bất chính để đòi tiền Hướng Kình hoặc mẹ chồng, tuyệt đối em làm không được.”
“Ba!” Hàn Ngữ lời vừa mới dứt, một cái tát của Hàn Phong đã đánh tới.
“Cô là tên ăn cây táo, rào cây sung! Cô nghĩ rằng chúng tôi gả cô cho Hướng Kình làm cái gì? Cô chưa ra khỏi cửa bao lâu, mà dám chống đối người nhà?”
Hàn Ngữ che mặt, ngậm hai mắt đẫm lệ quật cường nhìn hắn ta, không nói một câu.
“Cô. . .” Xem bộ dáng của Hàn Ngữ, Hàn Phong càng xem càng giận, lại thêm một bàn tay khác, tát luôn bên má còn lại
Hàn Ngữ đau đến đều nhanh nói không ra lời, nhưng vẫn nhịn xuống đau đớn mở miệng, “Anh, hôm nay yêu cầu của anh em làm không được, bất quá Hướng Kình sắp trở lại,anh có muốn chính mình ra đề nghị với Hướng Kình hay không?”
Lời nói của Hàn Ngữ ám chỉ lệnh đuổi khách, Hàn Phong ác độc bùi ngùi trừng mắt với cô, hung ác nói, “chưa xong như vậy đâu, tôi sẽ lại đến tìm cô, hi vọng khi đó cô đã trở nên thông minh một chút.”
Sau khi nói xong, anh thở phì phì rời đi, mà Hàn Ngữ vỗ về mặt đau đến phát sưng của mình, bắt đầu lo lắng lát nữa Hướng Kình trở về, phải che dấu như thế nào.
Hướng Kình về nhà, hiếm khi không thấy cô vợ nhỏ của đứng ở cửa nghênh đón.
Trên bàn cơm đã dọn xong một ly nước ép trái cây bình thường anh sẽ uống, dép lê cũng xếp ra sẵn, nhưng thiếu một người cảm giác chính là rất quái lạ.
Buồn bực đổi giày xong, ngay cả cặp tài liệu anh còn cằm ở trên tay, không vào thư phòng, liền đi vào phòng ngủ.
Hướng Kình biết mẹ tối hôm nay tham gia hội bán hàng từ thiện, cho nên không ở nhà là bình thường, nhưng Hàn Ngữ bình thường trừ bỏ mua này nọ, buổi tối ít khi tùy tiện đi ra ngoài, hiện tại không thấy bóng dáng của cô, thực quỷ dị.
Mở cửa phòng ra,anh liếc mắt một cái liền nhìn đến cô gái nhỏ đưa lưng về phía cửa, ngồi ở mép giường, trong lòng khó hiểu nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi anh buông cặp tài liệu, đổi xong quần áo ở nhà, tư thế của cô vẫn giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả chào hỏi anh cũng không lên tiếng .
“Hàn Ngữ?” Hướng Kình đi về phía cô.“em làm sao vậy?”
Đưa lưng về phía anh cô lắc đầu, “Không. . . . . . Không có gì.”
Thật sự rất kỳ quái, anh từng bước đi tới phía trước, đưa tay chạm vào vai cô, “Hàn Ngữ, quay lại đây nhìn tôi nói chuyện.”
Do dự một chút,Hàn Ngữ chậm rãi xoay người, Hướng Kình thấy mặt cô, không biết nên khóc hay nên cười.
“Em. . . . Đang đắp mặt?” Hướng Kình nhìn chằm chằm lớp mặt nạ trên mặt Hàn Ngữ, cảm thấy là lạ làm sao.
Cô gật đầu như bằm tỏi, “Ừh, cho nên tôi không thể nói chuyện, mặt nạ sẽ rơi.”
Nheo lại mắt, Hướng Kình nhìn ánh mắt chột dạ của Hàn Ngữ sau một lúc lâu, đột nhiên ra khỏi phòng, làm cho Hàn Ngữ lo lắng đề phòng có chút ngây ngốc.
Qua rồi? Hàn Ngữ nhất thời nhẹ nhàng thở ra, vấn đề lo lắng lại hiện lên. Mặt nạ này còn phải mang bao lâu? Cũng không thể vẫn mang đến ngày mai sau khi Hướng Kình rời giường chứ?
Trong đầu còn đang suy tư về ngày mai làm sao bây giờ, Hướng Kình lại đi đến, lúc này vẻ mặt của anh không thoải mái như vừa rồi, mà là có chút nghiêm túc.
“Hàn Ngữ, dì Phùng nói với tôi, hôm nay có khách của em đến?”
Tâm Hàn Ngữ cả kinh, nguyên lai anh vừa mới đi ra ngoài hỏi dì Phùng? “Có. . . Có . . .” Cửa là cô mở, khi đó dì Phùng hẳn là ở phía sau làm việc, hẳn là sẽ không chú ý tới động tĩnh phòng khách ?
“Người nọ, là anh của em?” Hướng Kình không thèm nhìn lấy Hàn Ngữ một cái, “Nghe nói thái độ không tốt lắm, anh ta tới tìm em làm gì?”
“Anh ấy nói với em thái độ luôn luôn là như vậy, tìm em cũng chẳng có việc gì . . . . . .” Hàn Ngữ không biết trả lời như thế nào, đành phải lảng tránh ánh mắt của Hướng Kình.
Chỉ một việc nhỏ như vậy Hướng Kình làm như hiểu được cái gì, bàn tay to đột nhiên vươn qua, mạnh bóc xuống mặt nạ trên mặt cô, chỉ nghe đến Hàn Ngữ hét lên một tiếng, tay nhỏ bé phản xạ ôm lên mặt mình, nhưng hai phiến sưng đỏ trên mặt Hàn Ngữ, anh thấy rất rõ ràng.
“Anh ta đánh em?” Một ngọn lửa không hiểu từ trong bụng Hướng Kình sinh lên. Anh biết chính mình nên bảo trì bình tĩnh, hỏi rõ rang Hàn Ngữ đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nhưng khi anh nhìn thấy bộ dáng cô bị thương, lại một lòng chỉ muốn phóng đi đánh Hàn Phong khốn nạn kia! “ Dì Phùng nói Hàn Phong ở trong phòng khách rít gào, anh cư nhiên dám đánh em? anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Hơn nữa còn là ở trên địa bàn Hướng gia động đến người của anh, quả thực chán sống!
“Anh ấy. . .” Hàn Ngữ bị lửa giận của Hướng Kình làm hoảng sợ, nước mắt khi đối mặt Hàn Phong chưa chảy xuống, đều bị anh làm sợ tới mức trào ra, cô nói năng lộn xộn kể lại, “. . . . Anh ấy là đến đòi tiền . . . Bất quá, bất quá tôi không có đáp ứng anh ấy, tôi không có. . . ”
Cô có đáp ứng hay không cũng không phải trọng điểm? Trọng điểm là, cô cư nhiên ở trong phạm vi anh bảo hộ mà vẫn bị thương, này đối anh không chỉ ô nhục, còn là khiêu khích! Hướng Kình tức giận nghĩ.
“Em bị đánh thành như vậy, vừa rồi vì sao không nói?” Khuôn mặt trắng noãn của Hàn Ngữ, ngay cả anh cũng không dám dùng lực chạm vào một chút, hiện tại lại sưng đỏ vô cùng thê thảm, anh giận Hàn Phong kiêu ngạo vô lý, càng giận chính mình bất lực.
“Tôi. . . Tôi sợ anh sẽ xem thường tôi. . . Tôi cam đoan, tôi gả đến Hướng gia không có mục đích gì. . .” Hàn Ngữ nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô dĩ nhiên coi Hướng Kình là chồng cả đời mình, tâm cũng đặt hết lên người anh, nếu chuyện Hàn Phong bị hiểu lầm, cô nhất định sẽ đến chết mất.
Hướng Kình thế này mới thấy chính mình đã khống chế không được cảm xúc, dọa đến cô. Hướng Kình thở sâu, nói với chính mình không nên bị nước mắt của cô ảnh hưởng, nhưng bàn tay to vẫn nhịn không được đưa lên mặt Hàn Ngữ, thay cô lau đi một giọt nước mắt.
“Hàn Ngữ, e
“Anh ngủ trước đi, để đèn cho tôi là được.”
Hướng Kình gật gật đầu, lơ đễnh kéo sô pha ra thành giường ngủ. Sáng mai còn có rất nhiều công sự phải làm, có thể đi ngủ sớm một chút liền đi ngủ sớm một chút.
Hàn Ngữ khổ sở nhìn anh nhắm mắt lại, thẳng đến Hướng Kình phát ra tiếng hít thở trầm trọng, xác nhận anh đã ngủ say, cô mới nhẹ nhàng tới, lặng lẽ đi vào bên cạnh anh.
Hàn Ngữ cúi người, nhẹ nhàng nhặt lên áo lông rơi trên mặt đất bị người ta quên đi, đi tới bên tủ quần áo của anh, thay anh treo lên.
Từ lúc đầu cho đến nay tuy anh đối tốt với cô nhưng cô cũng phát hiện ra không phải anh có tình cảm với mình mà chỉ là đồng tình, cảm kích mà thôi.
Lớp vỏ bọc của anh, làm cô cảm thấy khô cứng như đá, không thể nào nhìn thấu cũng rất khó phá vỡ làm cho cô muốn tìm một khe hở để đi vào cũng không thấy..
Kỳ thật anh không thích cái áo lông này, cũng. . . . . . Không thích cô...
“Chờ một chút, bác Ngô, bác nói cái gì, có thể nói lại lần nữa xem sao?”
Ở nhà nhận được điện thoại bác Ngô lái xe, Hàn Ngữ nghĩ mình nghe lầm nên xoa xoa lỗ tai lại vừa dùng lực vừa nghe, thiếu chút nữa thét chói tai.
“Bác nói hàng len của tôi ở hội bán hàng từ thiện bán được một trăm năm mươi vạn? !”
Là một trăm năm mươi vạn, không phải một trăm năm mươi đồng, cô quả thật không tính sai?
Mẹ chồng hôm nay mặc lễ phục lấp lánh đi tham gia hội bán hàng từ thiện, mà Hướng Thành gia cụ quyên ra vật bán hàng từ thiện, chính là áo choàng do chính thiếu phu nhân của Hướng gia, nghe bác Ngô đưa mẹ chồng đi trước nói, cái này bán hàng từ thiện phẩm còn không có lấy ra nữa, chỉ là ở hình lục thượng cũng đã có rất nhiều người hỏi thăm, thậm chí ngay cả mẹ chồng mình đều ra tiền cạnh tiêu, cuối cùng là từ một khác gia xí nghiệp chủ tịch phu nhân tiêu ở dưới.
Nghe được mình làm quần áo được hoan nghênh như vậy, Hàn Ngữ cao hứng nói không ra lời, ngắt điện thoại, cô vui vẻ ở trong phòng khách quay vòng vòng. Kết quả này, không biết Hướng Kình đã biết không? Hàn Ngữ hi vọng có thể thật nhanh nhìn thấy anh, cùng anh chia xẻ tin tức tốt.
Mới nghĩ như vậy, chuông điện thoại liền vang lên, cô hưng phấn mà nhấn nút nhận cuộc gọi, không đầu không đuôi liền hỏi: “Hướng Kình, anh đã trở về sao?”
“Là tôi. Cô là Hàn Ngữ hả?”
Đầu kia điện thoại truyền đến một thanh âm quen thuộc, làm tâm tình vui sướng nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
“Anh. . . . . . anh là anh hai sao?” Hàn Ngữ không dám xác định hỏi lại, cũng âm thầm cầu nguyện không phải là anh ta.
Đáng tiếc Thượng Đế không có nghe đến lời cầu nguyện của cô, người kia thái độ không kiên nhẫn quát: “Vô nghĩa! Chính là tôi, Hàn Phong! Tôi biết Hướng gia hiện tại không có ai, lão yêu bà kia đi tham gia bán hàng từ thiện, chồng cô còn chưa tan ca, còn không mau mở cửa, tôi có việc tìm cô!”
Hàn Ngữ không dám cãi lời lời của Hàn Phong, hơn nữa cũng không có lý do không cho anh ta vào, liền đè xuống chốt mở cửa.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Phong thân mặc tấy trang cao cấp bước vào.
“Anh. . . . . . anh là tìm em sao?” Hàn Ngữ không dám xác định, bởi vì anh ăn mặc giống tham gia yến hội long trọng.
“Ở đây, không phải tìm cô còn tìm ai?” Dù sao trong núi không hổ, Hàn Phong hoàn toàn xem Hướng gia làm nhà mình, nghênh ngang ngồi xuống.
Hàn Ngữ vội vàng mang lên một ly trà đá, Hàn Phong uống lên hai ngụm, không hờn giận nói: “Không có điểm tâm sao?”
Nếu nói đứa em này có ưu điểm gì, thì quả thực cô nấu ăn rất ngon. Từ khi cô xuất giá, Hàn gia đã thật lâu không có điểm tâm ăn ngon, hại Hàn Phong mỗi ngày đều thèm ăn, lại không thể mặt dày đến Hướng gia đòi ăn.
“Anh, xin lỗi, hôm nay em không có làm điểm tâm.” Điểm tâm Hàn Ngữ làm đều là chuẩn bị cho mẹ chồng cùng Hướng Kình ăn, hiện tại bọn họ một người đi tham gia yến hội, một người chưa tan ca, cho nên cô không có chuẩn bị.
Hàn Phong bĩu môi không vui . “Vẫn là ngu ngốc giống nhau! Quên đi. Hôm nay tôi tới tìm cô, là có việc. Tôi vừa rồi mới từ hội bán hàng từ thiện trở về. . . . . . Hướng gia lão yêu bà cũng tham gia hội bán hàng từ thiện, cô có biết không?”
“Biết.” Anh hai tự nhiên tham gia loại yến hội này? Hàn Ngữ cảm thấy có chút không tin nổi.
“Hướng Thành gia cụ năm nay thay đổi vật bán hàng từ thiện, nghe nói là hàng len của thiếu phu nhân Hướng gia, sản phẩm đó do cô chính tay làm ra hả?”
“Là mẹ chồng bảo em chuẩn bị .” Hàn Ngữ thành thật đáp.
Hàn Phong tức giận trừng mắt liếc cô một cái, “Cô thật là ngu ngốc!Sao trước kia không biết trổ tài làm cho Hàn Gia nổi danh hả?”
“Em. . . . Trước kia căn bản không biết có hội bán hàng từ thiện này, cũng không có người bảo em chuẩn bị vật bán hàng từ thiện mà!” Cô rất là vô tội.
Ngẫm lại cũng phải, ở trong xí nghiệp Hàn thị, Hàn Phong tuy là tổng giám đốc trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế chủ sự là phó tổng quản lí Hàn Thấm, cô luôn luôn yêu thương Hàn Ngữ, làm sao có thể để em mình vì chuyện bán hàng từ thiện này mà bận rộn?
Vừa đả thông tư tưởng, Hàn Phong cũng lười so đo, dù sao giá bán vài món quần áo, cũng không bổ sung được một cái lỗ nhỏ lỗ lã của Hàn Thị.
“Cái này không quan trọng. Tôi nghĩ, lão yêu bà nguyện ý muốn cô chuẩn bị vật bán hàng từ thiện, chắc hẳn ở Hướng gia cô cũng có địa vị nhất định, đúng không?” Hàn Phong tự cho mình là đúng.
Hàn Ngữ cũng không cho rằng như vậy, cô có ngốc cũng biết, khi mẹ chồng muốn mình chuẩn bị vật bán hàng từ thiện là muốn làm khó dễ mình, lúc đó cô chính là đúng dịp xông qua cửa ải thôi.
“Anh, em chỉ là cố hết sức thôi. . .”
“Tôi không muốn nghe cô nói vô nghĩa. Hàn Ngữ, Hàn gia nuôi cô nhiều năm như vậy, hiện tại đến thời điểm cô báo ân rồi .” Vẻ mặt của Hàn Phong hướng xuống dưới, “Hàn thị gần đây tài chính quay vòng khó khăn, tôi muốn cô lấy một số tiền từ Hướng gia, có thể điều bao nhiêu liền điều bấy nhiêu.”
“Cái gì? !” Hàn Ngữ giật mình trừng lớn mắt, khó xử đáp: “Tiền trong nhà, không phải em quản lí, em không có cách nào làm quyết định. . . . . .”
“Không phải cô quản lí, còn làm thiếu phu nhân làm cái gì?” Hàn Phong nói thật hay, Hàn thị vì quyết định sai lầm của anh mới có thể lỗ lã, mà Hàn gia đem hai cô con gái gả đến hai nhà giàu có, vì hôm nay. “Tôi mặc kệ cô dùng cách gì trộm, đoạt, lừa, tóm lại tôi thấy tiền là được rồi.”
Đây là vơ vét tài sản nhà người ta. Hàn Ngữ luôn luôn bình thản nhu nhược, nghe yêu cầu vô lý như thế, cũng không thể không muốn phản kháng.
“Anh, em không thể đáp ứng yêu cầu này của anh.” Hàn Ngữ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, “Tôi có thể nghĩ biện pháp kiếm tiền, thậm chí đồ ở nhà cũng có thể bán đi, nhưng dùng phương thức bất chính để đòi tiền Hướng Kình hoặc mẹ chồng, tuyệt đối em làm không được.”
“Ba!” Hàn Ngữ lời vừa mới dứt, một cái tát của Hàn Phong đã đánh tới.
“Cô là tên ăn cây táo, rào cây sung! Cô nghĩ rằng chúng tôi gả cô cho Hướng Kình làm cái gì? Cô chưa ra khỏi cửa bao lâu, mà dám chống đối người nhà?”
Hàn Ngữ che mặt, ngậm hai mắt đẫm lệ quật cường nhìn hắn ta, không nói một câu.
“Cô. . .” Xem bộ dáng của Hàn Ngữ, Hàn Phong càng xem càng giận, lại thêm một bàn tay khác, tát luôn bên má còn lại
Hàn Ngữ đau đến đều nhanh nói không ra lời, nhưng vẫn nhịn xuống đau đớn mở miệng, “Anh, hôm nay yêu cầu của anh em làm không được, bất quá Hướng Kình sắp trở lại,anh có muốn chính mình ra đề nghị với Hướng Kình hay không?”
Lời nói của Hàn Ngữ ám chỉ lệnh đuổi khách, Hàn Phong ác độc bùi ngùi trừng mắt với cô, hung ác nói, “chưa xong như vậy đâu, tôi sẽ lại đến tìm cô, hi vọng khi đó cô đã trở nên thông minh một chút.”
Sau khi nói xong, anh thở phì phì rời đi, mà Hàn Ngữ vỗ về mặt đau đến phát sưng của mình, bắt đầu lo lắng lát nữa Hướng Kình trở về, phải che dấu như thế nào.
Hướng Kình về nhà, hiếm khi không thấy cô vợ nhỏ của đứng ở cửa nghênh đón.
Trên bàn cơm đã dọn xong một ly nước ép trái cây bình thường anh sẽ uống, dép lê cũng xếp ra sẵn, nhưng thiếu một người cảm giác chính là rất quái lạ.
Buồn bực đổi giày xong, ngay cả cặp tài liệu anh còn cằm ở trên tay, không vào thư phòng, liền đi vào phòng ngủ.
Hướng Kình biết mẹ tối hôm nay tham gia hội bán hàng từ thiện, cho nên không ở nhà là bình thường, nhưng Hàn Ngữ bình thường trừ bỏ mua này nọ, buổi tối ít khi tùy tiện đi ra ngoài, hiện tại không thấy bóng dáng của cô, thực quỷ dị.
Mở cửa phòng ra,anh liếc mắt một cái liền nhìn đến cô gái nhỏ đưa lưng về phía cửa, ngồi ở mép giường, trong lòng khó hiểu nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi anh buông cặp tài liệu, đổi xong quần áo ở nhà, tư thế của cô vẫn giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả chào hỏi anh cũng không lên tiếng .
“Hàn Ngữ?” Hướng Kình đi về phía cô.“em làm sao vậy?”
Đưa lưng về phía anh cô lắc đầu, “Không. . . . . . Không có gì.”
Thật sự rất kỳ quái, anh từng bước đi tới phía trước, đưa tay chạm vào vai cô, “Hàn Ngữ, quay lại đây nhìn tôi nói chuyện.”
Do dự một chút,Hàn Ngữ chậm rãi xoay người, Hướng Kình thấy mặt cô, không biết nên khóc hay nên cười.
“Em. . . . Đang đắp mặt?” Hướng Kình nhìn chằm chằm lớp mặt nạ trên mặt Hàn Ngữ, cảm thấy là lạ làm sao.
Cô gật đầu như bằm tỏi, “Ừh, cho nên tôi không thể nói chuyện, mặt nạ sẽ rơi.”
Nheo lại mắt, Hướng Kình nhìn ánh mắt chột dạ của Hàn Ngữ sau một lúc lâu, đột nhiên ra khỏi phòng, làm cho Hàn Ngữ lo lắng đề phòng có chút ngây ngốc.
Qua rồi? Hàn Ngữ nhất thời nhẹ nhàng thở ra, vấn đề lo lắng lại hiện lên. Mặt nạ này còn phải mang bao lâu? Cũng không thể vẫn mang đến ngày mai sau khi Hướng Kình rời giường chứ?
Trong đầu còn đang suy tư về ngày mai làm sao bây giờ, Hướng Kình lại đi đến, lúc này vẻ mặt của anh không thoải mái như vừa rồi, mà là có chút nghiêm túc.
“Hàn Ngữ, dì Phùng nói với tôi, hôm nay có khách của em đến?”
Tâm Hàn Ngữ cả kinh, nguyên lai anh vừa mới đi ra ngoài hỏi dì Phùng? “Có. . . Có . . .” Cửa là cô mở, khi đó dì Phùng hẳn là ở phía sau làm việc, hẳn là sẽ không chú ý tới động tĩnh phòng khách ?
“Người nọ, là anh của em?” Hướng Kình không thèm nhìn lấy Hàn Ngữ một cái, “Nghe nói thái độ không tốt lắm, anh ta tới tìm em làm gì?”
“Anh ấy nói với em thái độ luôn luôn là như vậy, tìm em cũng chẳng có việc gì . . . . . .” Hàn Ngữ không biết trả lời như thế nào, đành phải lảng tránh ánh mắt của Hướng Kình.
Chỉ một việc nhỏ như vậy Hướng Kình làm như hiểu được cái gì, bàn tay to đột nhiên vươn qua, mạnh bóc xuống mặt nạ trên mặt cô, chỉ nghe đến Hàn Ngữ hét lên một tiếng, tay nhỏ bé phản xạ ôm lên mặt mình, nhưng hai phiến sưng đỏ trên mặt Hàn Ngữ, anh thấy rất rõ ràng.
“Anh ta đánh em?” Một ngọn lửa không hiểu từ trong bụng Hướng Kình sinh lên. Anh biết chính mình nên bảo trì bình tĩnh, hỏi rõ rang Hàn Ngữ đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nhưng khi anh nhìn thấy bộ dáng cô bị thương, lại một lòng chỉ muốn phóng đi đánh Hàn Phong khốn nạn kia! “ Dì Phùng nói Hàn Phong ở trong phòng khách rít gào, anh cư nhiên dám đánh em? anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Hơn nữa còn là ở trên địa bàn Hướng gia động đến người của anh, quả thực chán sống!
“Anh ấy. . .” Hàn Ngữ bị lửa giận của Hướng Kình làm hoảng sợ, nước mắt khi đối mặt Hàn Phong chưa chảy xuống, đều bị anh làm sợ tới mức trào ra, cô nói năng lộn xộn kể lại, “. . . . Anh ấy là đến đòi tiền . . . Bất quá, bất quá tôi không có đáp ứng anh ấy, tôi không có. . . ”
Cô có đáp ứng hay không cũng không phải trọng điểm? Trọng điểm là, cô cư nhiên ở trong phạm vi anh bảo hộ mà vẫn bị thương, này đối anh không chỉ ô nhục, còn là khiêu khích! Hướng Kình tức giận nghĩ.
“Em bị đánh thành như vậy, vừa rồi vì sao không nói?” Khuôn mặt trắng noãn của Hàn Ngữ, ngay cả anh cũng không dám dùng lực chạm vào một chút, hiện tại lại sưng đỏ vô cùng thê thảm, anh giận Hàn Phong kiêu ngạo vô lý, càng giận chính mình bất lực.
“Tôi. . . Tôi sợ anh sẽ xem thường tôi. . . Tôi cam đoan, tôi gả đến Hướng gia không có mục đích gì. . .” Hàn Ngữ nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô dĩ nhiên coi Hướng Kình là chồng cả đời mình, tâm cũng đặt hết lên người anh, nếu chuyện Hàn Phong bị hiểu lầm, cô nhất định sẽ đến chết mất.
Hướng Kình thế này mới thấy chính mình đã khống chế không được cảm xúc, dọa đến cô. Hướng Kình thở sâu, nói với chính mình không nên bị nước mắt của cô ảnh hưởng, nhưng bàn tay to vẫn nhịn không được đưa lên mặt Hàn Ngữ, thay cô lau đi một giọt nước mắt.
“Hàn Ngữ, e
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
437/437