Tiểu thuyết Huấn Luyện Cha Phúc Hắc-full
Lượt xem : |
hị sắc…
“Cô đi bóp đi! Nó mà không đốt chết cô mới là lạ!”
“Ôi! Người ta chỉ là nói thôi mà! Sao lại coi là thật được?”
Thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị…
Một luồng ánh sáng nhạt đến không thể nhìn thấy, giống như ánh chiều tà chiếu trên thủy tinh màu, mơ hồ tựa bên người Hoàng Thượng Dung.
Cô ta giật nhẹ cổ áo của cô, “Cô bạn sờ qua rồi, mau nói cho ta biết, có phải rất cong không?”
Phịch một tiếng, Hoàng Thượng Dung cũng không chịu nổi cơn đau kịch liệt từ Thái Dương truyền tới nữa, bất thình lình, chụp bàn, hướng ra phía ngoài gọi: “Từ Hách Quân! Cà phê!”
Tối, đèn trong tầng đã tắt gần hết, Từ Hách Quân tạm biệt đồng nghiệp cuối cùng tan ca, nghe thang máy ting một tiếng, hắn cũng biết, đêm nay chỉ còn lại hắn một mình làm thêm giờ.
Hắn làm cho xong báo biểu tháng này, tranh thủ cắn sandwich trong miệng, đưa tay xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ, lấy từ trong góc sâu của ngăn tủ một tập tài liêu, đó là bản kế hoạch xây phòng trẻ em mà Tổng giám đốc đưa cho hắn.
Nhanh chóng đọc lướt qua một lần, hắn phát hiện cái kế hoạch này có phần quá vĩ đại, tuy rằng mỗi người dùng một tháng phải trả mấy nghìn tệ coi như kinh phí, nhưng còn có công ty trợ cấp nữa, về hoạt động thì không có vấn đề gì, chỉ có điều, hạn chế tuổi từ 0 đến 4, tất cả đều nằm trong chu cấp, cái này thì có phần khó.
Đứng ở góc độ của người kinh doanh, công ty tốt nhất nên đơn thuần là chỗ đi làm, đương nhiên, Khai Thạc quy mô không nhỏ, cho dù Cạnh Tường là công ty con, chế độ nghỉ ngơi và phúc lợi công ty đương nhiên không ít, chỉ là, xây dựng phòn trẻ em, có thể sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung làm việc của nhân viên hay không, rồi để trẻ nhỏ vừa chập chững trong Khai Thạc có thích hợp không, phòng trẻ em không phải là nhà trẻ, được nhiên không thể đành đồng.
Điên thoại trên bàn vang lên, hắn vừa nhìn thấy số hiển thị, liền nhận ——
“Yo! Có khỏe không?”
“Không chết được.” Hắn cười gượng.
“Đã nói rồi, cậu tìm được mẹ thằng bé chưa?”
“Chưa.” Từ Hách Quân thở dài.
“Thật sự cậu không có chút ấn tượng nào?”
Ấn tượng? Ặc, hắn còn đang trẻ tuổi khí thịnh, đêm nào cũng xem như đêm xuân, hắn làm sao nhớ nổi 10 tháng trước hắn lên giường với ai? Tính thời gian, lần đó trùng đúng tiệc cuối năm liên hoan với đồng nghiệp, một người không thoát khỏi mời rượu hai ba vòng, hắn gần như uống say đến phải nhờ đồng nghiệp khiêng về nhà, làm sao mà nhớ được nhiều thế?
“Không có thời gian nói lại chuyện này, bố em khỏe không?”
“… Chú ấy bị cậu làm tức suýt tụ máu não đấy.” (chú là chồng của dì…)
Từ Hách Quân dừng lời một chút, “Chờ em sắp xếp tốt chuyện này, em sẽ về xem ông ấy một chút.”
Tương Túc Hoa thở dài: “Kỳ thực, ông ấy cũng chỉ là nổi giận, người bình thường ai chả vậy! Bây giờ cậu sống một mình bên ngoài, cái gì cũng phải tự lập, còn vô cớ tòi ra một thắng con trai, dì hỏi cậu có cần hỗ trợ không đấy! Nếu không, quay về đi!” Hắn biết em họ mình vừa mới bị Tô Tiểu Đại đá —— khổ thân!
Tuy rằng hai người qua lại không lâu, chưa nói tới cái gì mà thề non hẹn biển, nhưng ở giai đoạn đặc biệt này lại bị bỏ rơi, em họ bây giờ cô đơn thế nào, có thể tưởng tượng được.
“Nhưng mà, Tổng giám đốc của em giúp không ít.”
“Tổng giám đốc? Nữ hoàng đế đó á!”
Hoàng Thượng Dung, cấp dưới quen gọi cô là nữ ma đầu, người cùng vai vế, khách hàng, hay là cấp trên, thỉnh thoảng cũng nói đùa cô là nữ hoàng.
Năm nay cô đã 31 tuổi, vừa tốt nghiệp đã mang thành tích xuất sắc bước vào bộ phận tiêu thụ của Khai Thạc, một đường đi lên, lấy tác phong dũng mãnh mà nổi danh, 26 tuổi thành trưởng phòng, 28 tuổi đi theo Tổng giám đốc trợ giúp xử lý công việc, 29 tuổi là phó tổng giám đốc, năm ngoái vừa đi tu nghiệp một năm ở nước ngoài, về nước liền nhảy lên làm nữ tổng giám đốc trẻ nhất của công ty.
Anh ta thường nói, lấy năng lực của cô mà nói, nhất định trước 40 tuổi sẽ tiến vào hàng ngũ lãnh đạo cao cấp chủ chốt của Khai Thạc.
Anh ta chưa từng gặp người phụ nữ nào liều mạng như vậy, không, phải nói, ngay cả đàn ông cũng chưa từng thấy ai có một nửa sức lực của cô, sở thích ngoài làm việc chỉ có làm việc, việc định liệu trước mọi việc chỉ là thường thức, cái cô cần, là nghĩ cái người khác không nghĩ đến, làm cái người khác không, không muốn và không dám làm. Toàn thể công ty, có cô dẫn dắt, cái gì cũng nhanh hơn người khác, tốt hơn người khác, tỉ mỉ hơn người khác! Ngay cả một vài người lớn tuổi, bảo thủ gặp phải Hoàng Thượng Dung cường thế như vậy, cũng không dám ho he trước mặt cô.
Người phụ nữ này, trừ “mạnh mẽ” ra, không biết còn tính từ nào mà miêu tả nữa.
Từ Hách Quân mỉm cười: “Tuy rằng cô ấy nghiêm khắc, nhưng chỗ cần tỉ mỉ thì tuyệt đối sẽ không qua loa…” Tuy là thường làm hơi quá.
Kế hoạch xây phòng trẻ em của cô, năm năm trước đã bị người ta gạt phăng không thương tiếc, nói là cái gì không phù hợp với hiệu quả kinh tế, yêu cầu công ty quá nhiều, biến nơi làm việc thành nhà trẻ…
Hắn xem qua biên bản cuộc họp, lúc đó ngay cả nhân viên nữ cũng không đồng ý được đến 3 phần, phần nhiều vì giữ miếng cơm, thà tiêu thêm tiền, làm thêm giờ, tìm một bảo mẫu bên ngoài, cũng không dám đứng cùng chịu ồn ào với cô, cuối cùng chỉ có một mình cô một phía, cũng không ai quan tâm.
Bây giờ cô quăng củ khoai nóng bỏng tay cho hắn, tuy rằng thuyết phục nhiều người thì hơi khó, nhưng cũng không phải là không thể, chỉ cần điều chỉnh một chút thôi…
____________________________________
trích Bát nhã ba la mật đa tâm kinh
bước sóng thấp là tần số cao (giải nghĩa như không =)))
Hình như mùa hè này mình chỉ có mỗi việc ăn, ngủ, edit. Tội ham hố :v
Chương 5
“Đúng vậy! Cô ấy là một nhân tài.” Tương Túc Hoa không hề ngại ngần ca ngợi, “Cho nên, lúc đầu chú ấy mới xếp cậu bên cạnh cô ấy để học hỏi, chú nói đầu óc cậu rất tốt, nhưng không đủ mạnh mẽ, nếu…”
“Rồi rồi, biết anh nói gì rồi.” Từ Hách Quân ngắt ngang lời hắn, “Nhưng em thật sự không cảm thấy mình có chỗ nào không đúng.”
“Đương nhiên là có!” Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu sợ hãi, “Tương lai cậu phải tiếp nhận công ty! Đương nhiên phải rèn luyện nhiều, ít nhất phải rèn được cái khí thế dưới một người trên vạn người ý!”
Từ Hách Quân vô tình bĩu môi, “Muốn em làm việc, có thể, nhưng em không thích đứng trước mọi người, có đạn, em ăn đủ đầu tiên! Không cần, em mặc kệ! Anh đến rồi, không bằng thế này, em làm trợ lý giấu mặt của anh, anh cứ mát mặt mà ngồi ghế tổng giám đốc, thế được chưa?”
“Không được!” Tương Túc Hoa nghe xong toàn thân run rẩy. Hai anh em họ từ bé cũng đã thân thiết, ý đồ chơi dại là nó ra, nghịch ngợm phá phách nó cũng lợi hại nhất, ơ nhưng mà, cứ lần nào xui xẻo bị người lớn phát hiện, thì Hách Quân cũng là thằng chạy nhanh nhất! Ai muốn làm bia đỡ cho cái đứa như thế chứ! “Cậu đừng tưởng bở!”
“Làm lão đại, đứng đầu gió, không có chuyện gì người ta lôi ra khai đao, em cũng tình nguyện làm lão nhị thôi, dưới một người, trên vạn người, tất cả đều nắm trong tay em, cho dù đột nhiên có chuyện cũng không bổ được lên đầu em.” Hắn cười ha ha.
“Vậy mà mày còn đẩy anh lên đài? Thật %*@#^” Tương Túc Hoa thầm mắng, “Được rồi, đừng hãm hại anh. Dì bảo anh nói với cậu, chờ việc của cậu xử lý xong, mang cháu trai về cho dì ôm.”
Dì muốn ôm cháu trai muốn điên rồi, thế mà cố tình Hách Quân lại cứ chơi đùa không xác định, đối với chuyện lập gia đình, hắn toàn lấy cớ mình chưa công thành danh toại, không mơ tưởng lấy vợ sinh con. Có điều, kế hoạch không theo kịp thời thế, người tính không bằng trời tính, tự nhiên có đứa con trai từ trên trời rơi xuống cho hắn ôm!
(dip cắt ngang!! Nếu mà không phải đột nhiên mẹ nuôi của em nhỏ xuất hiện, thì dip thề, đây chính là tình huống của phụ tử văn trong đam mỹ!!!!)
Vốn dì cũng rất vui vẻ, dự định ôm cháu trai là ôm luôn không trả nữa, nhưng mà chú tức gần chết, nghĩ đến Hách Quân hai năm trước còn bất chấp mọi người phản đối quyết tự mình đi làm trong công ty nhà mình, từ nhân viên quèn làm lên, nói phải sống tự lập, trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, bây giờ, được đâu ra thằng con trai, giỏi quá rồi, chú còn chờ xem một người đàn ông như nó định nuôi con ra sao đấy!
Từ Hách Quân khổ sở kêu một tiếng, “Oh, không phải chứ!”
“Hà hà, chính là phải đấy!” Nhịn không được cười trên nỗi đau người khác.
Góc phòng làm việc truyền đến tiếng gì đó, Từ Hách Quân lập tức cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên. Là cô! Còn tưởng đã tan làm rồi chứ.
Hoàng Thượng Dung hình như tưởng rằng cả tầng chỉ còn lại cô tăng ca, thoạt nhìn hơi không tỉnh táo, chun buộc tóc buộc chặt cũng rơi xuống, lập tức mái tóc thẳng xinh đẹp đen nhánh chảy xuôi trên bờ vai, đôi mắt mơ màng không còn khí thế kinh người như buổi sáng, từ trong phòng làm việc, còn vừa xoay vai vừa vặn eo, nhìn thấy hắn, lập tức trợn tròn mắt, như thế lại mặc lại áo giáp, thẳng lưng lên, thu lại mọi động tác, hai tay gập quanh ngực, nhìn hắn chằm chằm.
(địp: aww so cute)
Hóa ra nữ ma đầu cũng có lúc nghỉ ngơi nha! Hắn cong môi cười nhạt.
“Còn chưa về sao?” Cô nhíu mày, cố gắng tạo ra dáng vẻ đạo mạo hàng ngày.
“Vâng, tăng ca ạ.” Từ Hách Quân sắp lại bản kế hoạch xây phòng trẻ em đặt trên bàn hắn.
“Ặc, đúng rồi, anh không nói tôi cũng quên.” Cô nhìn đồng hồ đeo tay. “Vậy anh đi đặt hai suất cơm hộp đi, chúng ta vừa ăn cơm vừa bàn, hôm nay tôi cũng uống đủ cà phê rồi, giúp tôi rót cốc trà ướp hoa là được.”
Đáng ghét! Đúng là nữ ma đầu, chỉ biết sai dịch người ta!
Từ Hách Quân thở dài, cầm đồ uống trên bàn lên, uống cạn đáy lon trà bí dào, rồi mới ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng Dung đang im lặng.
Hộp cơm của cô đã trống không, mà hắn mới ăn được mấy và, đáng ghét! Ngay cả ăn cơm cũng ăn thua cô! Thế là hắn lại căm phẫn mà và hai miếng cơm nhét vào miệng. (dip: OMG!!) Vừa rồi đều là cô nghe hắn báo cáo, tay trái cầm đũa, tay phải cầm bút ghi chép ý kiến của hắn, bản lĩnh một lúc hai việc thế này, thôi giờ đến lượt hắn ăn cơm.
Vừa uống trà nóng, Hoàng Thượng Dung vừa tập trung vào bản báo cáo của hắn, nhân lúc hắn đang ăn, bút đưa trên giấy trắng ghi chép.
Cô không những có năng lực làm việc mạnh mẽ, ngay cả bề ngoài cũng luôn giữ ở trạng thái sạch sẽ chau chuốt, thân là nữ cường nhân, cô có vẻ rất vừa ý tốn thời gian và tiền bạc vào việc bảo dưỡng sắc đẹp, đầu ngón tay thon dài luôn là những móng tay sơn một lớp sơn màu sáng, từ khi hắn vào công ty làm đến giờ, chưa lần nào thấy sơn của cô bị tróc. Dáng người cũng được giữ rất tốt.
Những nữ nhân viên cùng độ tuổi với cô không ai có thể mặc được kiểu chân váy bó cạp cao eo 23 tấc như cô, trừ trên cổ tay trái cô đeo một chiếc đồng hồ Gucci kiểu cổ, thỉnh thoảng khi tâm tình tốt, sẽ hào phóng đeo một chiếc dây chuyền Tiffany. Trừ những điều này, trước không nhìn phụ kiện cô mang, mái tóc dài lúc nãy còn buông xõa, giờ đã được cô buộc lại đơn giản mà chỉnh tề sau đầu. Đối với cô, cuộc sống dường như chưa có bao giờ thả lỏng được.
Nhưng nghiêm khắc thì sao, dù gì cũng là người! Cô cũng không có lúc “xõa” sao? (ấy đang định cho là relax mode các cậu thấy sao?)
Ví dụ, mặc đồ ở nhà, rúc vào sofa xem tivi, ăn bỏng ngô, hay cười hô hô không để ý hình tượng, thậm chí là tóc tai bù xù lao ra đuổi theo xe rác?
“Tổng giám đốc, cô vừa… Có phải cô vừa viết chữ tay phải, cầm đũa tay trái?”
“Phải.”
“Cô… thuận tay trái?” Hắn biết có những người thuận tay trái để cho tiện sẽ phải tập dùng tay phải để viết chữ, cầm đũa.
“Không phải, tôi thuận tay phải.”
“Vậy cô sao lại…”
Hoàng Thượng Dung lúc này khoanh tay ngồi nhìn hắn, “Tôi luyện, làm nhiều việc cùng lúc, có thể tiết kiểm nhiều thời gian.” Như là vừa ăn vừa ghi chép.
(em cũng thế, nhưng mà ăn thìa cơ)
“Vậy… sẽ không tốt cho dạ dày!” Từ Hách Quân lương tâm trỗi dậy.
(true(y), sau một năm học suốt ngày vừa ăn vừa ghi giờ ăn cơm hơi nát một tí, chuối tiêu ăn nhiều một tí, thịt gà ăn nhiều một tí (…) là dip lại bị lên cơn)
“Lắm chuyện, ăn cơm của anh đi.” Cô một tiếng cắt ngang quan tâm của hắn, lấy quyển kế hoạch quăng xuống trước mặt hắn.
“Ý của anh khi nãy là, nếu công dụng của phòng trẻ em quá phức tạp, thì sẽ gây ra ảnh hưởng với chức năng của công ty — cuối cùng là tới đây để trông trẻ, hay đi làm.”
Tải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
“Cô đi bóp đi! Nó mà không đốt chết cô mới là lạ!”
“Ôi! Người ta chỉ là nói thôi mà! Sao lại coi là thật được?”
Thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị…
Một luồng ánh sáng nhạt đến không thể nhìn thấy, giống như ánh chiều tà chiếu trên thủy tinh màu, mơ hồ tựa bên người Hoàng Thượng Dung.
Cô ta giật nhẹ cổ áo của cô, “Cô bạn sờ qua rồi, mau nói cho ta biết, có phải rất cong không?”
Phịch một tiếng, Hoàng Thượng Dung cũng không chịu nổi cơn đau kịch liệt từ Thái Dương truyền tới nữa, bất thình lình, chụp bàn, hướng ra phía ngoài gọi: “Từ Hách Quân! Cà phê!”
Tối, đèn trong tầng đã tắt gần hết, Từ Hách Quân tạm biệt đồng nghiệp cuối cùng tan ca, nghe thang máy ting một tiếng, hắn cũng biết, đêm nay chỉ còn lại hắn một mình làm thêm giờ.
Hắn làm cho xong báo biểu tháng này, tranh thủ cắn sandwich trong miệng, đưa tay xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ, lấy từ trong góc sâu của ngăn tủ một tập tài liêu, đó là bản kế hoạch xây phòng trẻ em mà Tổng giám đốc đưa cho hắn.
Nhanh chóng đọc lướt qua một lần, hắn phát hiện cái kế hoạch này có phần quá vĩ đại, tuy rằng mỗi người dùng một tháng phải trả mấy nghìn tệ coi như kinh phí, nhưng còn có công ty trợ cấp nữa, về hoạt động thì không có vấn đề gì, chỉ có điều, hạn chế tuổi từ 0 đến 4, tất cả đều nằm trong chu cấp, cái này thì có phần khó.
Đứng ở góc độ của người kinh doanh, công ty tốt nhất nên đơn thuần là chỗ đi làm, đương nhiên, Khai Thạc quy mô không nhỏ, cho dù Cạnh Tường là công ty con, chế độ nghỉ ngơi và phúc lợi công ty đương nhiên không ít, chỉ là, xây dựng phòn trẻ em, có thể sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung làm việc của nhân viên hay không, rồi để trẻ nhỏ vừa chập chững trong Khai Thạc có thích hợp không, phòng trẻ em không phải là nhà trẻ, được nhiên không thể đành đồng.
Điên thoại trên bàn vang lên, hắn vừa nhìn thấy số hiển thị, liền nhận ——
“Yo! Có khỏe không?”
“Không chết được.” Hắn cười gượng.
“Đã nói rồi, cậu tìm được mẹ thằng bé chưa?”
“Chưa.” Từ Hách Quân thở dài.
“Thật sự cậu không có chút ấn tượng nào?”
Ấn tượng? Ặc, hắn còn đang trẻ tuổi khí thịnh, đêm nào cũng xem như đêm xuân, hắn làm sao nhớ nổi 10 tháng trước hắn lên giường với ai? Tính thời gian, lần đó trùng đúng tiệc cuối năm liên hoan với đồng nghiệp, một người không thoát khỏi mời rượu hai ba vòng, hắn gần như uống say đến phải nhờ đồng nghiệp khiêng về nhà, làm sao mà nhớ được nhiều thế?
“Không có thời gian nói lại chuyện này, bố em khỏe không?”
“… Chú ấy bị cậu làm tức suýt tụ máu não đấy.” (chú là chồng của dì…)
Từ Hách Quân dừng lời một chút, “Chờ em sắp xếp tốt chuyện này, em sẽ về xem ông ấy một chút.”
Tương Túc Hoa thở dài: “Kỳ thực, ông ấy cũng chỉ là nổi giận, người bình thường ai chả vậy! Bây giờ cậu sống một mình bên ngoài, cái gì cũng phải tự lập, còn vô cớ tòi ra một thắng con trai, dì hỏi cậu có cần hỗ trợ không đấy! Nếu không, quay về đi!” Hắn biết em họ mình vừa mới bị Tô Tiểu Đại đá —— khổ thân!
Tuy rằng hai người qua lại không lâu, chưa nói tới cái gì mà thề non hẹn biển, nhưng ở giai đoạn đặc biệt này lại bị bỏ rơi, em họ bây giờ cô đơn thế nào, có thể tưởng tượng được.
“Nhưng mà, Tổng giám đốc của em giúp không ít.”
“Tổng giám đốc? Nữ hoàng đế đó á!”
Hoàng Thượng Dung, cấp dưới quen gọi cô là nữ ma đầu, người cùng vai vế, khách hàng, hay là cấp trên, thỉnh thoảng cũng nói đùa cô là nữ hoàng.
Năm nay cô đã 31 tuổi, vừa tốt nghiệp đã mang thành tích xuất sắc bước vào bộ phận tiêu thụ của Khai Thạc, một đường đi lên, lấy tác phong dũng mãnh mà nổi danh, 26 tuổi thành trưởng phòng, 28 tuổi đi theo Tổng giám đốc trợ giúp xử lý công việc, 29 tuổi là phó tổng giám đốc, năm ngoái vừa đi tu nghiệp một năm ở nước ngoài, về nước liền nhảy lên làm nữ tổng giám đốc trẻ nhất của công ty.
Anh ta thường nói, lấy năng lực của cô mà nói, nhất định trước 40 tuổi sẽ tiến vào hàng ngũ lãnh đạo cao cấp chủ chốt của Khai Thạc.
Anh ta chưa từng gặp người phụ nữ nào liều mạng như vậy, không, phải nói, ngay cả đàn ông cũng chưa từng thấy ai có một nửa sức lực của cô, sở thích ngoài làm việc chỉ có làm việc, việc định liệu trước mọi việc chỉ là thường thức, cái cô cần, là nghĩ cái người khác không nghĩ đến, làm cái người khác không, không muốn và không dám làm. Toàn thể công ty, có cô dẫn dắt, cái gì cũng nhanh hơn người khác, tốt hơn người khác, tỉ mỉ hơn người khác! Ngay cả một vài người lớn tuổi, bảo thủ gặp phải Hoàng Thượng Dung cường thế như vậy, cũng không dám ho he trước mặt cô.
Người phụ nữ này, trừ “mạnh mẽ” ra, không biết còn tính từ nào mà miêu tả nữa.
Từ Hách Quân mỉm cười: “Tuy rằng cô ấy nghiêm khắc, nhưng chỗ cần tỉ mỉ thì tuyệt đối sẽ không qua loa…” Tuy là thường làm hơi quá.
Kế hoạch xây phòng trẻ em của cô, năm năm trước đã bị người ta gạt phăng không thương tiếc, nói là cái gì không phù hợp với hiệu quả kinh tế, yêu cầu công ty quá nhiều, biến nơi làm việc thành nhà trẻ…
Hắn xem qua biên bản cuộc họp, lúc đó ngay cả nhân viên nữ cũng không đồng ý được đến 3 phần, phần nhiều vì giữ miếng cơm, thà tiêu thêm tiền, làm thêm giờ, tìm một bảo mẫu bên ngoài, cũng không dám đứng cùng chịu ồn ào với cô, cuối cùng chỉ có một mình cô một phía, cũng không ai quan tâm.
Bây giờ cô quăng củ khoai nóng bỏng tay cho hắn, tuy rằng thuyết phục nhiều người thì hơi khó, nhưng cũng không phải là không thể, chỉ cần điều chỉnh một chút thôi…
____________________________________
trích Bát nhã ba la mật đa tâm kinh
bước sóng thấp là tần số cao (giải nghĩa như không =)))
Hình như mùa hè này mình chỉ có mỗi việc ăn, ngủ, edit. Tội ham hố :v
Chương 5
“Đúng vậy! Cô ấy là một nhân tài.” Tương Túc Hoa không hề ngại ngần ca ngợi, “Cho nên, lúc đầu chú ấy mới xếp cậu bên cạnh cô ấy để học hỏi, chú nói đầu óc cậu rất tốt, nhưng không đủ mạnh mẽ, nếu…”
“Rồi rồi, biết anh nói gì rồi.” Từ Hách Quân ngắt ngang lời hắn, “Nhưng em thật sự không cảm thấy mình có chỗ nào không đúng.”
“Đương nhiên là có!” Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu sợ hãi, “Tương lai cậu phải tiếp nhận công ty! Đương nhiên phải rèn luyện nhiều, ít nhất phải rèn được cái khí thế dưới một người trên vạn người ý!”
Từ Hách Quân vô tình bĩu môi, “Muốn em làm việc, có thể, nhưng em không thích đứng trước mọi người, có đạn, em ăn đủ đầu tiên! Không cần, em mặc kệ! Anh đến rồi, không bằng thế này, em làm trợ lý giấu mặt của anh, anh cứ mát mặt mà ngồi ghế tổng giám đốc, thế được chưa?”
“Không được!” Tương Túc Hoa nghe xong toàn thân run rẩy. Hai anh em họ từ bé cũng đã thân thiết, ý đồ chơi dại là nó ra, nghịch ngợm phá phách nó cũng lợi hại nhất, ơ nhưng mà, cứ lần nào xui xẻo bị người lớn phát hiện, thì Hách Quân cũng là thằng chạy nhanh nhất! Ai muốn làm bia đỡ cho cái đứa như thế chứ! “Cậu đừng tưởng bở!”
“Làm lão đại, đứng đầu gió, không có chuyện gì người ta lôi ra khai đao, em cũng tình nguyện làm lão nhị thôi, dưới một người, trên vạn người, tất cả đều nắm trong tay em, cho dù đột nhiên có chuyện cũng không bổ được lên đầu em.” Hắn cười ha ha.
“Vậy mà mày còn đẩy anh lên đài? Thật %*@#^” Tương Túc Hoa thầm mắng, “Được rồi, đừng hãm hại anh. Dì bảo anh nói với cậu, chờ việc của cậu xử lý xong, mang cháu trai về cho dì ôm.”
Dì muốn ôm cháu trai muốn điên rồi, thế mà cố tình Hách Quân lại cứ chơi đùa không xác định, đối với chuyện lập gia đình, hắn toàn lấy cớ mình chưa công thành danh toại, không mơ tưởng lấy vợ sinh con. Có điều, kế hoạch không theo kịp thời thế, người tính không bằng trời tính, tự nhiên có đứa con trai từ trên trời rơi xuống cho hắn ôm!
(dip cắt ngang!! Nếu mà không phải đột nhiên mẹ nuôi của em nhỏ xuất hiện, thì dip thề, đây chính là tình huống của phụ tử văn trong đam mỹ!!!!)
Vốn dì cũng rất vui vẻ, dự định ôm cháu trai là ôm luôn không trả nữa, nhưng mà chú tức gần chết, nghĩ đến Hách Quân hai năm trước còn bất chấp mọi người phản đối quyết tự mình đi làm trong công ty nhà mình, từ nhân viên quèn làm lên, nói phải sống tự lập, trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, bây giờ, được đâu ra thằng con trai, giỏi quá rồi, chú còn chờ xem một người đàn ông như nó định nuôi con ra sao đấy!
Từ Hách Quân khổ sở kêu một tiếng, “Oh, không phải chứ!”
“Hà hà, chính là phải đấy!” Nhịn không được cười trên nỗi đau người khác.
Góc phòng làm việc truyền đến tiếng gì đó, Từ Hách Quân lập tức cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên. Là cô! Còn tưởng đã tan làm rồi chứ.
Hoàng Thượng Dung hình như tưởng rằng cả tầng chỉ còn lại cô tăng ca, thoạt nhìn hơi không tỉnh táo, chun buộc tóc buộc chặt cũng rơi xuống, lập tức mái tóc thẳng xinh đẹp đen nhánh chảy xuôi trên bờ vai, đôi mắt mơ màng không còn khí thế kinh người như buổi sáng, từ trong phòng làm việc, còn vừa xoay vai vừa vặn eo, nhìn thấy hắn, lập tức trợn tròn mắt, như thế lại mặc lại áo giáp, thẳng lưng lên, thu lại mọi động tác, hai tay gập quanh ngực, nhìn hắn chằm chằm.
(địp: aww so cute)
Hóa ra nữ ma đầu cũng có lúc nghỉ ngơi nha! Hắn cong môi cười nhạt.
“Còn chưa về sao?” Cô nhíu mày, cố gắng tạo ra dáng vẻ đạo mạo hàng ngày.
“Vâng, tăng ca ạ.” Từ Hách Quân sắp lại bản kế hoạch xây phòng trẻ em đặt trên bàn hắn.
“Ặc, đúng rồi, anh không nói tôi cũng quên.” Cô nhìn đồng hồ đeo tay. “Vậy anh đi đặt hai suất cơm hộp đi, chúng ta vừa ăn cơm vừa bàn, hôm nay tôi cũng uống đủ cà phê rồi, giúp tôi rót cốc trà ướp hoa là được.”
Đáng ghét! Đúng là nữ ma đầu, chỉ biết sai dịch người ta!
Từ Hách Quân thở dài, cầm đồ uống trên bàn lên, uống cạn đáy lon trà bí dào, rồi mới ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng Dung đang im lặng.
Hộp cơm của cô đã trống không, mà hắn mới ăn được mấy và, đáng ghét! Ngay cả ăn cơm cũng ăn thua cô! Thế là hắn lại căm phẫn mà và hai miếng cơm nhét vào miệng. (dip: OMG!!) Vừa rồi đều là cô nghe hắn báo cáo, tay trái cầm đũa, tay phải cầm bút ghi chép ý kiến của hắn, bản lĩnh một lúc hai việc thế này, thôi giờ đến lượt hắn ăn cơm.
Vừa uống trà nóng, Hoàng Thượng Dung vừa tập trung vào bản báo cáo của hắn, nhân lúc hắn đang ăn, bút đưa trên giấy trắng ghi chép.
Cô không những có năng lực làm việc mạnh mẽ, ngay cả bề ngoài cũng luôn giữ ở trạng thái sạch sẽ chau chuốt, thân là nữ cường nhân, cô có vẻ rất vừa ý tốn thời gian và tiền bạc vào việc bảo dưỡng sắc đẹp, đầu ngón tay thon dài luôn là những móng tay sơn một lớp sơn màu sáng, từ khi hắn vào công ty làm đến giờ, chưa lần nào thấy sơn của cô bị tróc. Dáng người cũng được giữ rất tốt.
Những nữ nhân viên cùng độ tuổi với cô không ai có thể mặc được kiểu chân váy bó cạp cao eo 23 tấc như cô, trừ trên cổ tay trái cô đeo một chiếc đồng hồ Gucci kiểu cổ, thỉnh thoảng khi tâm tình tốt, sẽ hào phóng đeo một chiếc dây chuyền Tiffany. Trừ những điều này, trước không nhìn phụ kiện cô mang, mái tóc dài lúc nãy còn buông xõa, giờ đã được cô buộc lại đơn giản mà chỉnh tề sau đầu. Đối với cô, cuộc sống dường như chưa có bao giờ thả lỏng được.
Nhưng nghiêm khắc thì sao, dù gì cũng là người! Cô cũng không có lúc “xõa” sao? (ấy đang định cho là relax mode các cậu thấy sao?)
Ví dụ, mặc đồ ở nhà, rúc vào sofa xem tivi, ăn bỏng ngô, hay cười hô hô không để ý hình tượng, thậm chí là tóc tai bù xù lao ra đuổi theo xe rác?
“Tổng giám đốc, cô vừa… Có phải cô vừa viết chữ tay phải, cầm đũa tay trái?”
“Phải.”
“Cô… thuận tay trái?” Hắn biết có những người thuận tay trái để cho tiện sẽ phải tập dùng tay phải để viết chữ, cầm đũa.
“Không phải, tôi thuận tay phải.”
“Vậy cô sao lại…”
Hoàng Thượng Dung lúc này khoanh tay ngồi nhìn hắn, “Tôi luyện, làm nhiều việc cùng lúc, có thể tiết kiểm nhiều thời gian.” Như là vừa ăn vừa ghi chép.
(em cũng thế, nhưng mà ăn thìa cơ)
“Vậy… sẽ không tốt cho dạ dày!” Từ Hách Quân lương tâm trỗi dậy.
(true(y), sau một năm học suốt ngày vừa ăn vừa ghi giờ ăn cơm hơi nát một tí, chuối tiêu ăn nhiều một tí, thịt gà ăn nhiều một tí (…) là dip lại bị lên cơn)
“Lắm chuyện, ăn cơm của anh đi.” Cô một tiếng cắt ngang quan tâm của hắn, lấy quyển kế hoạch quăng xuống trước mặt hắn.
“Ý của anh khi nãy là, nếu công dụng của phòng trẻ em quá phức tạp, thì sẽ gây ra ảnh hưởng với chức năng của công ty — cuối cùng là tới đây để trông trẻ, hay đi làm.”
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout.
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
211/211