Tiểu thuyết Huấn Luyện Cha Phúc Hắc-full
Lượt xem : |
ho hắn ta nhìn thấy Từ Hách Quân ôm một đứa bé sơ sinh thế này, thật sự cô chẳng còn mặt mũi nào.
“Chỉ là anh thấy có chuyện không bình thường, nên chờ ở dưới lầu một chút, nếu có việc cần…” Hắn liếc mắt qua Từ Hách Quân, bất ngờ nhận ra cầu thịt kì lạ trong ngực hắn… “A, đây,… đây là cái gì?”
“Đây là con của tôi.” Từ Hách Quân không nhanh không chậm giải thích.
“Con của cậu?” Ông Dục Kiệt không nén được kinh ngạc. Từ Hách Quân và Tô Tiểu Đại ở trên lầu không tới một tiếng đồng hồ mà đã có con? Không không, như bình thường đây là chuyện không thể! Hắn ta lập tức loại trừ ý tưởng hoang đường này. Nhưng hai người hẹn hò mới hơn ba tháng, không thể nhanh như thế đã… Cho nên, đứa bé này không có quan hệ gì với Tô Tiểu Đại phải không?
Nếu như không có quan hệ gì với cô ấy, vậy là có quan hệ với Từ Hách Quân… Đúng đúng, vậy hắn biết rồi, nhất định là Từ Hách Quân ở ngoài “ăn vụng” mới có, lại thêm vẻ mặt khó ở của Tô Tiểu Đại, nhất định là bạn gái đương nhiệm như cô bị ép chấp nhận sự thật… Hắn thật sự quá bội phục mình, vậy mà có thể trong thời gian ngắn như vậy, suy đoán được hết ngọn nguồn. (nghe thì suy luận có vẻ thần kì chứ nói thẳng là suy diễn kém thông minh kinh)
Chỉ có điều, thật không ngờ, Từ Hách Quân ngày thường đàng hoàng nghiêm túc thế mà lại nghĩ ăn cơm trả tiền…
“Cậu … muốn đưa Tiểu Đại về nhà?”
“Ừm.”
Ông Dục Kiệt cẩn thận xem xét tình huống trước mặt, tay Từ Hách Quân đặt trên chiếc xe mát, nghe nói nửa năm trước đấu giá trên mạng, cậu ta mới mua được, tuy là không có vấn đề gì, nhưng nghe tiếng máy nổ cũ kỹ kia, thật sự làm cho người ta không thể không lo lắng có lúc nó sẽ giở quẻ giữa đường, mà bây giờ, còn phải đèo một lớn một nhỏ, tình cảnh cổ quái này khiến cho hắn nhịn không được mở miệng —
“Ách, có vẻ cậu không tiện lắm.” Hắn chỉ bé con trong khăn, “Hay là để tôi đưa Tiểu Đại về? Dù gì cũng thuận đường.”
Từ Hách Quân ánh mắt buồn bã, vô ý thức nắm chặt tay của Tô Tiểu Đại, không ngờ đến, cô đã rút tay ra trước.
“Cũng tốt, để Dục Kiệt đưa em về, thằng bé có vẻ buồn ngủ, anh về nghỉ sớm đi, mai còn đi làm.”
Câu trả lời của cô lại càng rõ ràng, đúng không! Tô Tiểu Đại biết rõ một đoạn tình cảm một khi kết thúc thì phải kết thúc sạch sẽ, cô nhanh chóng lui về phía sau Ông Dục Kiệt, không dám nhìn mặt hắn nữa.
“Cũng phải” Từ Hách Quân không tức giận, cũng không khó chịu, chỉ cười nhàn nhạt. “Anh đúng là không tiện lắm. Dục Kiệt, cảm ơn cậu, Tiểu Đại nhắn tin cho anh, để anh biết em đã về nhà.”
Hắn để xe máy về chỗ cũ, đảm bảo Tô Tiểu Đại đã lên xe Ông Dục Kiệt đi rồi, hắn mới ôm con lên nhà.
Chương 4
Chuyện Từ Hách Quân có con không mất bao lâu đã truyền khắp tòa nhà.
“Đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong nha!”
“Có điều chuyện này cũng đột ngột quá đi!”
“Tiểu Đại mà biết chuyện này, cũng đáng thương quá!”
“Đừng nói cô ấy không biết, Tô Tiểu Đại sáng nay là ngồi xe Ông Dục Kiệt đến mà!”
“Thật hay giả vậy? Nhanh thế đã tìm được người mới rồi à?”
“Ừm hừm, gặp chuyện thế này đương nhiên là nhanh chóng mà chạy xa chứ sao! Hơn nữa, điều kiện kinh tế của Ông Dục Kiệt so với Từ Hách Quân hơn rất nhiều.” Nhưng nhân phẩm thì không tốt lắm.
“Cái này đúng!”
“Thế thì, đứa bé kia là của ai a?”
“Nghe nói… Là bí ẩn nha… Đến chính hắn còn chả biết.”
“Định mệnh, trên đời còn có chuyện như vậy!”
“Hắt xì!” Từ Hách Quân sáng sớm vừa mới đến công ty, đã nhận được ánh mắt đầy quan tâm của các đồng nghiệp, cùng với tiếng xì xào vo ve như ruồi xung quanh.
Hắn xoa xoa mũi, nghĩ là biết ai nói.
Lần đầu tiên hắn phát hiện, chuyện một người đàn ông chưa kết hôn đã có con, so với chuyện mẹ đơn thân còn phức tạp hơn… Chí ít phần lớn mẹ đơn thân còn biết con mình từ đâu ra!
Nhưng hắn và cục cưng đáng thương của hắn thì sao?
“Từ Hách Quân,” nữ ma đầu gào lên trong điện thoại nội bộ, “Vào phòng làm việc của tôi đi.”
Tức khắc, hắn chuyển vẻ mặt chua xót.
Đi vào phòng làm việc vô cùng quen thuộc của Tổng giám đốc, hôm nay, cửa vừa mở ra, hắn đã cảm nhận được ớn lạnh tản ra từ bên trong.
Mệnh hắn khổ quá mà…
Trong phòng làm việc cỡ 6 mét vuông, hai bên là giá sách gỗ sồi đơn giản, trần nhà được chỉnh thành 2 tầng, càng khiến người ta cảm giác trống trải, ngay chính giữa là bàn làm việc đồng màu nâu, mà nữ ma đầu… A, không phải, là Tổng giám đốc đại nhân, đang ngồi ở phía sau, vừa thấy hắn, ngẩng đầu lên khỏi màn hình…
Cô có một đôi mắt long lanh có hồn, có đôi khi hắn cảm thấy lông mày của cô không cần phải cô ý tô thêm nữa, vì đã đủ anh khí rồi, hôm này, cô đem tóc đen dài buộc gọn gàng sau đầu, thành một cái đuôi ngựa hoàn hảo, đồ công sở phẳng phiu mặc trên người cô, luôn luôn y như mới, rất khí thế, hằn thường nghĩ đến khuya nữ ma đầu về nhà chắc cũng là tình trạng muốn đánh nhau đến nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên, đi ra chém giết người ta.
Cô hẳn là cũng không có áo ngủ váy ngủ đâu! Hắn rất KUSO mà nghĩ.
“Đứa bé đâu?”
Ặc, bị hỏi trực tiếp như thế, Từ Hách Quân kinh ngạc rồi.
Hoàng Thượng Dung bấm bấm bút bi trong tay, không khách khí nói thẳng, “Tin tức này trong văn phòng đã truyền đi cả rồi, tôi không cần hỏi cũng có thể biết đại khái. Nói đi! Anh định làm thế nào với đứa bé?”
Hắn định làm thế nào với đứa bé? Thành thật mà nói, hắn cũng không biết, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ, hơn nữa bây giờ hỏi hắn không phải ai khác, mà chính là cấp trên cũng hắn.
Cái khỉ gì vậy?
Thấy hắn vẫn ngẩn người không nói lời nào, Hoàng Thượng Dung tăng mạnh khẩu khí, “Đứa bé đâu? Hiện giờ ở chỗ nào?”
“Ở nhà bảo mẫu.”
Lông mày vốn nhíu chặt của cô hơi thả lỏng, nhưng vẫn nghiêm nghị nhìn theo hắn, “Sau này cũng định gửi bảo mẫu sao?”
“Tôi phải đi làm, không có người trông, chỉ đành tiêu ít tiền mời bảo mẫu.”
Lông mày Hoàng Thượng Dung lại cau lại. “Một tháng trả cho bảo mẫu bao nhiêu? Anh có khả năng chi trả sao?”
“Tôi sẽ cố….” Tiết kiệm! Không những phải tiết kiệm tiền đi nhậu nhẹt chơi bời cuối tuần, mà nết có thể, hắn phải hết sức giảm tần suất đi ăn ngoài, nhưng mà hắn cũng không biết nấu cơm…. Cái này thảm!
Rút một tờ giấy, cô nhanh chóng phân tích cho hắn, “Một mình anh tháng lương 3 vạn rưỡi, thêm tiền tăng ca là 3 vạn tám, chỉ là thuê bảo mẫu một tháng ít nhẫn cũng phải 1 vạn rưỡi rồi! Còn lại 2 vạn, anh còn phải trả tiền thuê nhà, còn chi phí sinh hoạt.”
“Tiền sữa tiền tã của trẻ con cũng là mất tiền, một lon sữa bột năm trăm, ban đầu thì cũng tàm tạm, nhưng lớn hơn một chút, trẻ con một tháng ít cũng uốn ba bốn lon, tã thì càng không cần nói, cái đó so với giấy vệ sinh còn hao nhanh hơn, trừ đi tiền bảo mẫu, tiền chi cho đứa bé cũng ít nhất năm sáu ngàn, anh tính đến chưa? Lấy tình cảnh anh hiện tại, làm sao mà chăm sóc cho đứa bé được?”
Cô càng nói, Từ Hách Quân càng xanh lét mặt. Hắn biết thu nhập của mình không coi là nhiều, mỗi tuần một lần đi chơi với đồng nghiệp, cộng thêm chi tiêu sinh hoạt khác, vậy cũng không kém lương tháng của hắn bao nhiêu, bây giờ lại xem một đứa bé còn bú sữa… Không thay đổi là không được, ai, đây là sự thật của cuộc sống!
Nhìn hắn lại nín thít, Hoàng Thượng Dung tự động thay hắn nghĩ cách, “Gia đình đơn thân không phải có mình anh, cũng không phải anh là người cuối cùng, liên quan đến vấn đề này, anh xem bản kế hoạch này một chút.”
Cô rút ra một tập tài liệu, đặt trước mặt hắn.
“Tầng chúng ta có một góc để đồ linh tinh rộng chừng 10 m 2, bình thường nhiều đồ đạc ngổn ngang, tôi đã muốn chỉnh trang lại chỗ ấy từ lâu, nếu như kế hoạch này được thông qua, đồ đạc có thể dọn đi, cũng được một gian phòng trẻ con, từ tiền lương của mỗi người sử dụng, một tháng trừ một khoản tiền nhất định, mời một bảo mẫu chuyên nghiệp hoặc một giáo viên trông trẻ, để người ta chăm sóc con giúp chúng ta, mà cha mẹ cũng nhìn thấy được nên yên tâm, chi tiền như thế so với tìm bảo mẫu bên ngoài rõ ràng là hơn.”
Từ Hách Quân mắt lóe lên, kích động nhìn chằm chằm Hoàng Thượng Dung. Cô ấy, cô ấy vậy mà có thể vì hắn…
Bĩu môi một cái, cô vung tay đánh bật ánh mắt tôn kính đến mức đần độn của hắn: “Không cần quá cảm động, cái này không phải chỉ vì anh, nhân viên nữ gặp vấn đề này cũng không ít, nhưng lãnh đạo công ty có mấy con lợn hết lần này lần khác gạt đi, hiện giờ có một vị “anh em nam giới” như anh làm lung lay, nói vài lời, chắc chắn rằng bọn họ sẽ phải suy nghĩ lại.”
Hóa ra không phải cô làm vì hắn, mà là vì những đồng nghiệp nữ đã kết hôn trong công ty… Dù sự cảm kích của Từ Hách Quân giảm không ít, nhưng hắn vẫn cảm phục tầm nhìn xa và sự chu đáo của cô.
“Có muốn làm không?” Cô hỏi thẳng.
“Làm.” Có thể tiết kiệm tiền, sao không làm?
Tốt, đủ dứt khoát, Hoàng Thượng Dung giãn mày bày tỏ tán thành. “Vậy anh nghiên cứu một chút, chút nữa tôi sẽ thảo luận chi tiết với anh.”
Hắn đang muốn cúi đầu chào, tiếng nói cứng rắn của cô lại vang lên, “Cà phê và thuốc đau đầu của tôi đâu?”
Từ Hách Quân sửng sốt, nhớ lại, cũng lâu rồi cô không dùng mà, “Đầu cô lại đau sao?”
“Ừm,” Cô nhìn chằm chằm màn hình, một tay đè xuống huyệt Thái Dương day day, vẻ mặt không có gì thay đổi. “Tình trạng mấy ngày gần đây không tốt.”
Hắn tự chỉ vào mình, cố tình cười cười mà nói: “Là vì tôi không đến sao?”
Hoàng Thương Dung trừng mắt đẹp với hắn, sát khí nháy mắt ào tới, nhưng hắn cười nhún vai, không chút bận tâm.
“Cà, phê, của, tôi —“ gằn từng tiếng một.
“Vâng vâng, đến ngay.” Hắn cười cười mà đáp lại, xoay người, ra khỏi phòng Tổng giám đốc.
Một mình ngồi trong phòng, vốn chỉ có tiếng gõ bàn phím của cô, cũng tiếng bút viết loạt xoạt, và tiếng máy fax thỉnh thoảng kêu tít tít…
Lúc này, có một giọng nói bước sóng hơi thấp ——
“Làm vậy cô bạn hài lòng rồi chứ?”
“Cái gì mà hài lòng? Nó căn bản là không đành lòng…”
“Ra vậy a! Ai, A Dung nhà chúng ta bao giờ mới gả ra ngoài được đây?”
“Đừng quấy rầy.” Cô nhắm mắt, cố gắng không để ý đến tiếng nói trong đầu.
“Hừ, rõ ràng đâu có mạnh mẽ như thế, vậy mà cứ thích cổ tỏ vẻ…”
“Nhận sớm đi thế nào? Tôi thấy cái kia cũng là đứa trẻ tốt…”
“Không được không được! Tuổi của cái kia nhỏ hơn A Dung!”
“Có liên quan không? Hòa hợp mới là quan trọng!”
“Mấy người nói đủ chưa? Nhanh quay lại cho tôi!”
Phịch một tiếng, Hoàng Thượng Dung ra sức vỗ vào mặt bàn, đúng lúc này, Từ Hách Quân bưng cà phê vào, tiếng thì thầm nhanh chóng biến mất hoàn toàn, mà khi hắn nghe thấy tiếng rống của cô, không kìm được giật mình.
“Chuyện gì vậy?”
Nhìn thẳng thấy hắn đang ngơ ngác, cô nheo mắt, đáy mắt hiện lên ánh sáng rất kì diệu… “Không có gì.”
Nếu sếp đã nói là không có gì, vậy hắn cũng coi như không có gì! Từ Hách Quân đưa cà phê lên bàn cô, trên khay còn một hộp thuốc đau đầu, và một xấp tài liệu.
“Đây là phòng kế toán vừa đưa tới, xin cô kiểm tra rồi ký xác nhận.”
Bưng lên cốc cà phê, vừa để tới bên môi, cô khẽ nhấp một ngụm, liền cau mày hỏi: “Cà phê này không phải anh pha đúng không?”
A? Từ Hách Quân âm thầm kinh hãi. Vậy mà cô cũng biết? Vừa nãy Tuyết Phân nói muốn học pha cà phê, hắn mới dạy cô ấy làm theo từng bước đó! Hương vị đều giống như đúc mà! Nữ ma đầu làm sao mà phát hiện ra?
Hoàng Thượng Dung đặt cà phê sang một bên, nhàn nhạt ra lệnh, “Lại đi pha cho tôi một cốc khác.”
“Nhưng, cốc kia…”
Cô ngẩng đầu, hung dữ nhìn hắn, “Bảo anh đi pha thì anh đi pha, nói nhiều làm gì?”
Tại sao? Cà phê vừa đen vừa đắng, không phải đều giống nhau sao? Từ Hách Quân âm thầm rên rỉ, thầm nguyền rủa một tiếng “Nữ ma đầu”, chút cảm phục khi nãy cũng ném qua sau đầu.
Cánh cửa mới khép lại, tiếng bàn phím mới vang lên lẻ loi không lâu, bên tai cô lập tức vang lên tiếng bàn luận rào rào ——
“Ôi! Cô dữ thế, lại dọa thằng bé chạy mất rồi!”
Hành thâm bàn ngược Ba La mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không… Cô lẩm bẩm niệm.
“Nó đáng yêu quá nha, nhất là cái mông đó nha, thật muốn bóp nha!” Sột – tiếng nuốt nước bọt.
Sắc tức thị không, không tức t
“Chỉ là anh thấy có chuyện không bình thường, nên chờ ở dưới lầu một chút, nếu có việc cần…” Hắn liếc mắt qua Từ Hách Quân, bất ngờ nhận ra cầu thịt kì lạ trong ngực hắn… “A, đây,… đây là cái gì?”
“Đây là con của tôi.” Từ Hách Quân không nhanh không chậm giải thích.
“Con của cậu?” Ông Dục Kiệt không nén được kinh ngạc. Từ Hách Quân và Tô Tiểu Đại ở trên lầu không tới một tiếng đồng hồ mà đã có con? Không không, như bình thường đây là chuyện không thể! Hắn ta lập tức loại trừ ý tưởng hoang đường này. Nhưng hai người hẹn hò mới hơn ba tháng, không thể nhanh như thế đã… Cho nên, đứa bé này không có quan hệ gì với Tô Tiểu Đại phải không?
Nếu như không có quan hệ gì với cô ấy, vậy là có quan hệ với Từ Hách Quân… Đúng đúng, vậy hắn biết rồi, nhất định là Từ Hách Quân ở ngoài “ăn vụng” mới có, lại thêm vẻ mặt khó ở của Tô Tiểu Đại, nhất định là bạn gái đương nhiệm như cô bị ép chấp nhận sự thật… Hắn thật sự quá bội phục mình, vậy mà có thể trong thời gian ngắn như vậy, suy đoán được hết ngọn nguồn. (nghe thì suy luận có vẻ thần kì chứ nói thẳng là suy diễn kém thông minh kinh)
Chỉ có điều, thật không ngờ, Từ Hách Quân ngày thường đàng hoàng nghiêm túc thế mà lại nghĩ ăn cơm trả tiền…
“Cậu … muốn đưa Tiểu Đại về nhà?”
“Ừm.”
Ông Dục Kiệt cẩn thận xem xét tình huống trước mặt, tay Từ Hách Quân đặt trên chiếc xe mát, nghe nói nửa năm trước đấu giá trên mạng, cậu ta mới mua được, tuy là không có vấn đề gì, nhưng nghe tiếng máy nổ cũ kỹ kia, thật sự làm cho người ta không thể không lo lắng có lúc nó sẽ giở quẻ giữa đường, mà bây giờ, còn phải đèo một lớn một nhỏ, tình cảnh cổ quái này khiến cho hắn nhịn không được mở miệng —
“Ách, có vẻ cậu không tiện lắm.” Hắn chỉ bé con trong khăn, “Hay là để tôi đưa Tiểu Đại về? Dù gì cũng thuận đường.”
Từ Hách Quân ánh mắt buồn bã, vô ý thức nắm chặt tay của Tô Tiểu Đại, không ngờ đến, cô đã rút tay ra trước.
“Cũng tốt, để Dục Kiệt đưa em về, thằng bé có vẻ buồn ngủ, anh về nghỉ sớm đi, mai còn đi làm.”
Câu trả lời của cô lại càng rõ ràng, đúng không! Tô Tiểu Đại biết rõ một đoạn tình cảm một khi kết thúc thì phải kết thúc sạch sẽ, cô nhanh chóng lui về phía sau Ông Dục Kiệt, không dám nhìn mặt hắn nữa.
“Cũng phải” Từ Hách Quân không tức giận, cũng không khó chịu, chỉ cười nhàn nhạt. “Anh đúng là không tiện lắm. Dục Kiệt, cảm ơn cậu, Tiểu Đại nhắn tin cho anh, để anh biết em đã về nhà.”
Hắn để xe máy về chỗ cũ, đảm bảo Tô Tiểu Đại đã lên xe Ông Dục Kiệt đi rồi, hắn mới ôm con lên nhà.
Chương 4
Chuyện Từ Hách Quân có con không mất bao lâu đã truyền khắp tòa nhà.
“Đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong nha!”
“Có điều chuyện này cũng đột ngột quá đi!”
“Tiểu Đại mà biết chuyện này, cũng đáng thương quá!”
“Đừng nói cô ấy không biết, Tô Tiểu Đại sáng nay là ngồi xe Ông Dục Kiệt đến mà!”
“Thật hay giả vậy? Nhanh thế đã tìm được người mới rồi à?”
“Ừm hừm, gặp chuyện thế này đương nhiên là nhanh chóng mà chạy xa chứ sao! Hơn nữa, điều kiện kinh tế của Ông Dục Kiệt so với Từ Hách Quân hơn rất nhiều.” Nhưng nhân phẩm thì không tốt lắm.
“Cái này đúng!”
“Thế thì, đứa bé kia là của ai a?”
“Nghe nói… Là bí ẩn nha… Đến chính hắn còn chả biết.”
“Định mệnh, trên đời còn có chuyện như vậy!”
“Hắt xì!” Từ Hách Quân sáng sớm vừa mới đến công ty, đã nhận được ánh mắt đầy quan tâm của các đồng nghiệp, cùng với tiếng xì xào vo ve như ruồi xung quanh.
Hắn xoa xoa mũi, nghĩ là biết ai nói.
Lần đầu tiên hắn phát hiện, chuyện một người đàn ông chưa kết hôn đã có con, so với chuyện mẹ đơn thân còn phức tạp hơn… Chí ít phần lớn mẹ đơn thân còn biết con mình từ đâu ra!
Nhưng hắn và cục cưng đáng thương của hắn thì sao?
“Từ Hách Quân,” nữ ma đầu gào lên trong điện thoại nội bộ, “Vào phòng làm việc của tôi đi.”
Tức khắc, hắn chuyển vẻ mặt chua xót.
Đi vào phòng làm việc vô cùng quen thuộc của Tổng giám đốc, hôm nay, cửa vừa mở ra, hắn đã cảm nhận được ớn lạnh tản ra từ bên trong.
Mệnh hắn khổ quá mà…
Trong phòng làm việc cỡ 6 mét vuông, hai bên là giá sách gỗ sồi đơn giản, trần nhà được chỉnh thành 2 tầng, càng khiến người ta cảm giác trống trải, ngay chính giữa là bàn làm việc đồng màu nâu, mà nữ ma đầu… A, không phải, là Tổng giám đốc đại nhân, đang ngồi ở phía sau, vừa thấy hắn, ngẩng đầu lên khỏi màn hình…
Cô có một đôi mắt long lanh có hồn, có đôi khi hắn cảm thấy lông mày của cô không cần phải cô ý tô thêm nữa, vì đã đủ anh khí rồi, hôm này, cô đem tóc đen dài buộc gọn gàng sau đầu, thành một cái đuôi ngựa hoàn hảo, đồ công sở phẳng phiu mặc trên người cô, luôn luôn y như mới, rất khí thế, hằn thường nghĩ đến khuya nữ ma đầu về nhà chắc cũng là tình trạng muốn đánh nhau đến nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên, đi ra chém giết người ta.
Cô hẳn là cũng không có áo ngủ váy ngủ đâu! Hắn rất KUSO mà nghĩ.
“Đứa bé đâu?”
Ặc, bị hỏi trực tiếp như thế, Từ Hách Quân kinh ngạc rồi.
Hoàng Thượng Dung bấm bấm bút bi trong tay, không khách khí nói thẳng, “Tin tức này trong văn phòng đã truyền đi cả rồi, tôi không cần hỏi cũng có thể biết đại khái. Nói đi! Anh định làm thế nào với đứa bé?”
Hắn định làm thế nào với đứa bé? Thành thật mà nói, hắn cũng không biết, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ, hơn nữa bây giờ hỏi hắn không phải ai khác, mà chính là cấp trên cũng hắn.
Cái khỉ gì vậy?
Thấy hắn vẫn ngẩn người không nói lời nào, Hoàng Thượng Dung tăng mạnh khẩu khí, “Đứa bé đâu? Hiện giờ ở chỗ nào?”
“Ở nhà bảo mẫu.”
Lông mày vốn nhíu chặt của cô hơi thả lỏng, nhưng vẫn nghiêm nghị nhìn theo hắn, “Sau này cũng định gửi bảo mẫu sao?”
“Tôi phải đi làm, không có người trông, chỉ đành tiêu ít tiền mời bảo mẫu.”
Lông mày Hoàng Thượng Dung lại cau lại. “Một tháng trả cho bảo mẫu bao nhiêu? Anh có khả năng chi trả sao?”
“Tôi sẽ cố….” Tiết kiệm! Không những phải tiết kiệm tiền đi nhậu nhẹt chơi bời cuối tuần, mà nết có thể, hắn phải hết sức giảm tần suất đi ăn ngoài, nhưng mà hắn cũng không biết nấu cơm…. Cái này thảm!
Rút một tờ giấy, cô nhanh chóng phân tích cho hắn, “Một mình anh tháng lương 3 vạn rưỡi, thêm tiền tăng ca là 3 vạn tám, chỉ là thuê bảo mẫu một tháng ít nhẫn cũng phải 1 vạn rưỡi rồi! Còn lại 2 vạn, anh còn phải trả tiền thuê nhà, còn chi phí sinh hoạt.”
“Tiền sữa tiền tã của trẻ con cũng là mất tiền, một lon sữa bột năm trăm, ban đầu thì cũng tàm tạm, nhưng lớn hơn một chút, trẻ con một tháng ít cũng uốn ba bốn lon, tã thì càng không cần nói, cái đó so với giấy vệ sinh còn hao nhanh hơn, trừ đi tiền bảo mẫu, tiền chi cho đứa bé cũng ít nhất năm sáu ngàn, anh tính đến chưa? Lấy tình cảnh anh hiện tại, làm sao mà chăm sóc cho đứa bé được?”
Cô càng nói, Từ Hách Quân càng xanh lét mặt. Hắn biết thu nhập của mình không coi là nhiều, mỗi tuần một lần đi chơi với đồng nghiệp, cộng thêm chi tiêu sinh hoạt khác, vậy cũng không kém lương tháng của hắn bao nhiêu, bây giờ lại xem một đứa bé còn bú sữa… Không thay đổi là không được, ai, đây là sự thật của cuộc sống!
Nhìn hắn lại nín thít, Hoàng Thượng Dung tự động thay hắn nghĩ cách, “Gia đình đơn thân không phải có mình anh, cũng không phải anh là người cuối cùng, liên quan đến vấn đề này, anh xem bản kế hoạch này một chút.”
Cô rút ra một tập tài liệu, đặt trước mặt hắn.
“Tầng chúng ta có một góc để đồ linh tinh rộng chừng 10 m 2, bình thường nhiều đồ đạc ngổn ngang, tôi đã muốn chỉnh trang lại chỗ ấy từ lâu, nếu như kế hoạch này được thông qua, đồ đạc có thể dọn đi, cũng được một gian phòng trẻ con, từ tiền lương của mỗi người sử dụng, một tháng trừ một khoản tiền nhất định, mời một bảo mẫu chuyên nghiệp hoặc một giáo viên trông trẻ, để người ta chăm sóc con giúp chúng ta, mà cha mẹ cũng nhìn thấy được nên yên tâm, chi tiền như thế so với tìm bảo mẫu bên ngoài rõ ràng là hơn.”
Từ Hách Quân mắt lóe lên, kích động nhìn chằm chằm Hoàng Thượng Dung. Cô ấy, cô ấy vậy mà có thể vì hắn…
Bĩu môi một cái, cô vung tay đánh bật ánh mắt tôn kính đến mức đần độn của hắn: “Không cần quá cảm động, cái này không phải chỉ vì anh, nhân viên nữ gặp vấn đề này cũng không ít, nhưng lãnh đạo công ty có mấy con lợn hết lần này lần khác gạt đi, hiện giờ có một vị “anh em nam giới” như anh làm lung lay, nói vài lời, chắc chắn rằng bọn họ sẽ phải suy nghĩ lại.”
Hóa ra không phải cô làm vì hắn, mà là vì những đồng nghiệp nữ đã kết hôn trong công ty… Dù sự cảm kích của Từ Hách Quân giảm không ít, nhưng hắn vẫn cảm phục tầm nhìn xa và sự chu đáo của cô.
“Có muốn làm không?” Cô hỏi thẳng.
“Làm.” Có thể tiết kiệm tiền, sao không làm?
Tốt, đủ dứt khoát, Hoàng Thượng Dung giãn mày bày tỏ tán thành. “Vậy anh nghiên cứu một chút, chút nữa tôi sẽ thảo luận chi tiết với anh.”
Hắn đang muốn cúi đầu chào, tiếng nói cứng rắn của cô lại vang lên, “Cà phê và thuốc đau đầu của tôi đâu?”
Từ Hách Quân sửng sốt, nhớ lại, cũng lâu rồi cô không dùng mà, “Đầu cô lại đau sao?”
“Ừm,” Cô nhìn chằm chằm màn hình, một tay đè xuống huyệt Thái Dương day day, vẻ mặt không có gì thay đổi. “Tình trạng mấy ngày gần đây không tốt.”
Hắn tự chỉ vào mình, cố tình cười cười mà nói: “Là vì tôi không đến sao?”
Hoàng Thương Dung trừng mắt đẹp với hắn, sát khí nháy mắt ào tới, nhưng hắn cười nhún vai, không chút bận tâm.
“Cà, phê, của, tôi —“ gằn từng tiếng một.
“Vâng vâng, đến ngay.” Hắn cười cười mà đáp lại, xoay người, ra khỏi phòng Tổng giám đốc.
Một mình ngồi trong phòng, vốn chỉ có tiếng gõ bàn phím của cô, cũng tiếng bút viết loạt xoạt, và tiếng máy fax thỉnh thoảng kêu tít tít…
Lúc này, có một giọng nói bước sóng hơi thấp ——
“Làm vậy cô bạn hài lòng rồi chứ?”
“Cái gì mà hài lòng? Nó căn bản là không đành lòng…”
“Ra vậy a! Ai, A Dung nhà chúng ta bao giờ mới gả ra ngoài được đây?”
“Đừng quấy rầy.” Cô nhắm mắt, cố gắng không để ý đến tiếng nói trong đầu.
“Hừ, rõ ràng đâu có mạnh mẽ như thế, vậy mà cứ thích cổ tỏ vẻ…”
“Nhận sớm đi thế nào? Tôi thấy cái kia cũng là đứa trẻ tốt…”
“Không được không được! Tuổi của cái kia nhỏ hơn A Dung!”
“Có liên quan không? Hòa hợp mới là quan trọng!”
“Mấy người nói đủ chưa? Nhanh quay lại cho tôi!”
Phịch một tiếng, Hoàng Thượng Dung ra sức vỗ vào mặt bàn, đúng lúc này, Từ Hách Quân bưng cà phê vào, tiếng thì thầm nhanh chóng biến mất hoàn toàn, mà khi hắn nghe thấy tiếng rống của cô, không kìm được giật mình.
“Chuyện gì vậy?”
Nhìn thẳng thấy hắn đang ngơ ngác, cô nheo mắt, đáy mắt hiện lên ánh sáng rất kì diệu… “Không có gì.”
Nếu sếp đã nói là không có gì, vậy hắn cũng coi như không có gì! Từ Hách Quân đưa cà phê lên bàn cô, trên khay còn một hộp thuốc đau đầu, và một xấp tài liệu.
“Đây là phòng kế toán vừa đưa tới, xin cô kiểm tra rồi ký xác nhận.”
Bưng lên cốc cà phê, vừa để tới bên môi, cô khẽ nhấp một ngụm, liền cau mày hỏi: “Cà phê này không phải anh pha đúng không?”
A? Từ Hách Quân âm thầm kinh hãi. Vậy mà cô cũng biết? Vừa nãy Tuyết Phân nói muốn học pha cà phê, hắn mới dạy cô ấy làm theo từng bước đó! Hương vị đều giống như đúc mà! Nữ ma đầu làm sao mà phát hiện ra?
Hoàng Thượng Dung đặt cà phê sang một bên, nhàn nhạt ra lệnh, “Lại đi pha cho tôi một cốc khác.”
“Nhưng, cốc kia…”
Cô ngẩng đầu, hung dữ nhìn hắn, “Bảo anh đi pha thì anh đi pha, nói nhiều làm gì?”
Tại sao? Cà phê vừa đen vừa đắng, không phải đều giống nhau sao? Từ Hách Quân âm thầm rên rỉ, thầm nguyền rủa một tiếng “Nữ ma đầu”, chút cảm phục khi nãy cũng ném qua sau đầu.
Cánh cửa mới khép lại, tiếng bàn phím mới vang lên lẻ loi không lâu, bên tai cô lập tức vang lên tiếng bàn luận rào rào ——
“Ôi! Cô dữ thế, lại dọa thằng bé chạy mất rồi!”
Hành thâm bàn ngược Ba La mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không… Cô lẩm bẩm niệm.
“Nó đáng yêu quá nha, nhất là cái mông đó nha, thật muốn bóp nha!” Sột – tiếng nuốt nước bọt.
Sắc tức thị không, không tức t
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout.
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
234/234