Tiểu thuyết - Hotgirl lưu lạc giang hồ
Lượt xem : |
thân đặt lên tay phải đang cầm đaocủa Lão thái bà , trong lúc bất chi bất giác nàng đã dùng hết kiếmthứ mười hai trong ngọc nữ thập tam kiếm .
Lão tháy bà thấysát chiêu ngay trước mắt cũng không dùng sáu chiêu đao phải trước nữamà xuất ra một chiêu thức trước giờ chưa từng thấy , như là tập trungtoàn bộ tinh túy của sáu chiêu lại với nhau .
Trong chớp mắt , khíthể ánh đao đã như lưu tinh , rất nhanh hướng đến ngực Hoàng Thi Hàm ,tốc độ cực nhanh, người khác muốn tránh mà không được.
Kiếm chi phi vũ ! Tâmniệm Hoàng Thi Hàm vừa động , thân mình hướng về bên phải non nửabước , nghiêng người , ngược lại cầm trường kiếm trong tay đâm về phíangực Lão thái bà.
Kiếm chi phi vũ vốnlà chi cuối cùng trong Ngọc nữ thập tam kiếm . Lúc trước Lão tháibà không có dự tính truyền thụ cả mười hai thức cho Hoàng Thi hàm ,mà chờ cho đến khi nàng đem mười hai chiêu thức diễn luyện thành thục, sau đó truyền thụ tiếp.
Vào nửa năm trước đây, Lão thái bà mới đưa Kiếm chi phi vũ truyền thụ cho Hoàng Thi Hàm .Chỉ với một chiêu thức này , Hoàng Thi Hàm phải mất nửa năm khổluyện , nhưng chưa từng có cơ hội đối phó với địch thủ , hôm nay làmột lần duy nhất .
Lão thái bà khôngngờ nàng biến chiêu phản công trở lại nhanh như thế nên muốn né tránhthì đã không kịp . Nhưng phản ứng của bà càng khiến cho người khácsợ hãi , dứt khoát đưa thân mình về phía trước , cánh tay trái hơicong , kiên định hướng chính mình đến phía mũi kiếm đang đâm tới .
Giờ khắc này Lãothái bà đã đứng trước quỷ môn quan , nhưng trên mặt bà lại hiện lênvẻ tươi cười vui mừng với chính đồ đệ bà một tay dạy dỗ ra , tàinăng chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã đạt tới cảnh giới , tên Kiếm Hậutừ nay đã có người kế tục , bà còn có gì thỏa mãn hơn ! “Cẩnthận!” Hoàng Thi Hàm khinh hô một tiếng , nhìn thấy mạng bà đã ởsớm tối , bản thân muốn thu chiêu cũng đã là không kịp , song mục lậptức đóng lại , tán đi nội lực toàn thân .
Kiếm khí thiếu nộilực , uy lực đã giảm phân nửa , nhưng nếu đâm trúng ngực , nếu khôngchết thì cũng tổn thương nghiêm trọng , đây là kết quả tất yếu , aicũng không thay đổi được .
Bỗng dưng , trên cánhtay trái của Lão thái bà đột nhiên xuất hiện một vết nứt , máu tươinhất thời vấy ra , chỉ nghe thấy bà kêu lên một tiếng đau đớn , nhưngbiểu tình trên mặt vẫn tươi cười đến kỳ lạ .
“Lão bà bà , ngươi…”Hoàng Thi Hàm không biết nên nói gì , ngay tưc thì gấp đến độ chảynước mắt .
Lão thái bà cười haha . “ Chẳng qua chỉ là chút da thịt bị tổn thương , không có gì !” Bàtừ trong túi lấy ra Kim Sang dược , rắc lên vết thương .
Hoàng Thi hàm khônghiểu vì sao và lại có biểu cảm như vậy , “Lão bà bà , ngươi … Khôngđau chứ ?” Nàng cảm thấy thập phần khó hiểu .
“ Đương nhiên đau rồi!”Lão thái bà vẫn ha ha cười , tiếp đó lại nói “Nhưng mà biểu hiệncủa ngươi làm cho vi sư quên đi đau đớn , ta thậm chí còn cảm thấy vuimừng .”
“ Hả?” Hoàng Thi hàmkhông hiểu . “Vì sao ?”
Lão thái bà khôngđáp hỏi lại “ Vừa rồi , vi sư xuất ra đao pháp , ngươi còn nhớ rõkhông ?”
“Nhớ rõ a !” HoàngThi Hàm gật gật đầu , “ Bà bà người vừa rồi xuất đao pháp tổngcộng có sáu thức , mãi đến chiêu cuối cùng …”
Lão thái bà khôngđợi nàng nói xong “ Bộ đao pháp này là Dương Tà thất nổi danh gianghồ tuyệt hoạt ‘Bắc Đấu thất tinh đao’ , người chết dưới bộ đao phápnày không biết có bao nhiêu , kẻ dục vọng muốn phá giải lại càngnhiều , chỉ tiếc trong chốn võ lâm không có người có thể làm được ,trừ bỏ vi sư !” Giả sử vừa rồi khi so chiêu nếu Lão thái bà nhườngnửa chiêu cho Hoàng Thi hàm , như vậy chiêu cuối cùng trong Ngọc Nữthập tam kiếm chính xác là có thể phá giải Bắc Đấu Thất Tinh đao ,huống chi Hoàng Thi Hàm giờ thực sự đã chứng minh được .
Thế nhưng bên tronglại có một nghi vấn rất lớn làm cho Hoàng Thi Hàm không hiểu nổi . “Lão bà bà , ngươi đã biết Ngọc Nữ thập tam kiếm có thể phá giảiBắc Đấu Thất Tinh đao pháp , vì sao hai mươi năm trước , các ngươi lạingang nhau , bất phân thắng bại chứ ?”
“ Bởi vì Đao thầnDương Tà Thất vốn là …” Nói đến đây , Lão thái bà bỗng nhiên im lặngkhông nói . Trầm tư một lát sau , bà mới lạnh lùng nói : “Tại sao cókết quả vậy ngươi không cần biết , ngươi chỉ cần nhớ rõ vào đêm trăngtròn Trung Thu , phải đánh bại đối phương trên Đoạn Hồn Lĩnh !” Trảiqua thời gian hai năm sớm chiều ở chung , Hoàng Thi Hàm rất rõ tínhtình của bà ; bà nếu không chịu nói sự thật , bất luận là kẻ nàocũng vô pháp từ miệng của bà nghe được chút tin tức nào .
Lão thái bà bỗngnhiên than nhẹ một tiếng , vẻ mặt nghiêm túc “ Nha đầu , bây giờ ngươiđã có hết chân truyền của vi sư , Kiếm Hậu từ nay về sau do ngươiphát dương quang đại , vi sư chuẩn bị quy ẩn núi rừng , từ nay về saukhông hỏi đến chuyện trong chốn giang hồ .”
“Ta ?” Hoàng Thi Hàmsửng sốt , cười khổ . “Lão bà bà , ngươi đừng nói giỡn với ta . Ta …cái gì cũng không biết , xuất môn có khi còn lạc đường ấy chứ .”
Lão thái bà cườinói : “ Cách trung thu tháng tám còn một trăm ngày .Trước mắt ngươiđã không cần tiếp tục ở đây , ngươi tức khắc lên đường , xuống núi đi!”
“Có lầm hay không vậy?” Hoàng Thi hàm nhất thời choáng váng , “Ít nhất ngươi cũng phảicùng ta xuống nũi , chờ đến ngày hẹn , ngươi cùng ta tiến đến ĐoạnHồn Lĩnh chứ !”
Lão thái bà lắc đầu, lập tức nghiêm mặt nói : “Những gì ngươi học đủ để cho ngươi xếpvào hàng cao thủ thứ hai trong võ lâm trung nguyên , thứ duy nhất ngươithiếu chính là kinh nghiệm giang hồ . Nếu ngươi chuyện gì cũng phảicùng vi sư , vi sư nhiều tuổi , còn có thể cùng ngươi đến lúc nào ?”
“ Nhưng mà …” HoàngThi Hàm úp mở , không phản bác được .
Lão thái bà kính tựnói : “Thân là người trong võ lâm ,làm chuyện gì , hết thảy đều phảidựa vào chính mình . Không thể dựa vào người khác được , nhớ lấy !”Nói xong , bà từ trên đất xách lên một bọc nhỏ đưa cho Hoàng Thi Hàm.
Hoàng Thi hàm vừa mởra , hồi ức tức khắc nảy lên trong lòng của nàng .
Hotgirl lưu lạc giang hồ - Chương 03 part 2
Trong bao quần áochứa quần áo của nàng , kế có : một đôi giầy đá bóng , quần bò ,T-shirt , đồng hồ , nhẫn , một bộ đồ lót , cùng với một đoản kiếmnàng chưa từng thấy trước đây , còn có một bộ trang phục .
“ Nha đầu , ngươi kiếmkê lại đi , nhìn xem có rơi mất thứ gì hay không ?” Lão thái bà đứngtrước mặt nàng , trên mặt không khỏi hiện lên một nét thương cảm khily biệt .
“Kiếm này không phảicủa ta” Hoàng Thi Hàm cầm lấy đoản kiếm , tỉ mỉ xem xét từng chitiết .
“Đây là binh khí vi sưnăm đó đeo bên mình , tên là ‘Phục Ma kiếm’ , ngay hôm nay vi sư truyềncho ngươi , hi vọng lần đi ra giang hồ này hết thảy đều thuận lơi.Phục Ma kiếm bề ngoài không thu hút nhưng khi Hoàng Thi Hàm cầm kiếmlên tay , từ từ rút kiếm khỏi vỏ bao thì ánh mắt không khỏi sángngời.
Hoàng Thi hàm tuyrằng chưa từng thấy qua một danh kiếm nhưng tốt xấu gì cũng được xưngtụng là một người luyện kiếm , hơn nữa lại có danh sư chỉ đạo , bởivậy nàng có thể dễ dàng cảm giác được sát khí lạnh lẽo Phục Makiếm truyền đến .
Năm đó Phục Ma kiếmvừa xuất , bọn đạo chính tà ma nghe thấy mất hồn mất vía , cũngbởi vậy sát khí của nó dần dần càng gia tăng . Người trong hắc đạongược lai xưng ta là ‘ Bạch phát ma nữ’ đây là sự việc bất ngờ .”Lão thái bà từ từ nói , bất tri bất giác nói ra truyện bụi trầnnhiều năm trước.
Một thân võ công củavi sư chỉ dùng đối phó với những kẻ có tâm địa bất chính , chỉ cầnlà người bị vi sư chọn , tuyệt khó thoát khỏi cái chết . Vi sư thaytrời hành đạo , tự cảm thấy không có lỗi với lương tâm của mình ,càng không có lỗi với thiên hạ chúng sinh . Sau này nắm chắc niềm tinnhư vậy …” Lão thái bà ghét ác như cừu , xuống tay vô tình , HoàngThi Hàm trước sự kiệm Giang Bắc mười tám trại , hiểu được nguyên tắclàm việc cùng thủ đoạn của bà .
Nhưng mà , lấy bạochế bạo , lấy giết chỉ có giết , dù sao cũng không phải là phươngthức mà một người văn minh có thể làm . Bởi vậy , Hoàng Thi Hàm rấtnhanh nghĩ đến việc phong cách làm việc của nàng khi vào giang hồ sẽkhác với bà , chỉ là không nói ra miệng mà thôi .
“ Lần đi giang hồ này, có lẽ ngươi sẽ gặp phải một số người không rõ nguyên nhân đến trảthù , đến lúc đó ngươi cần cân nhắc để lo liệu , vi sư không muốn thamdự bất cứ chuyện gì .” Lão thái bà nói đến đây , trên mặt hốt nhiênthoáng hiện vẻ nghiêm túc , “tóm lại danh ‘ Kiếm Hậu’ sau này hoàntoàn cột lên người ngươi ,hi vọng ngươi đừng phá hủy danh hào của nó, tự thu xếp ổn thỏa !”
“Vâng !’ Hoàng Thi Hàmcung kính đáp một tiếng .
Lão thái bà lại thâmsâu nhìn nàng một chút , lập tức chuyển đầu , không hề liếc mắtnhìn nàng một lần nào nữa . “Ngươi đi đi ! Đi!” Tuy bộ dạng của bàgiả bộ trấn định , nhưng Hoàng Thi Hàm đã sớ từ trong vành mắt nhìnthấy một lớp sương mờ . “lão bà bà , ta …” Hoàng Thi Hàm đau thươngkêu một tiếng , nước mắt không ngăn được trượt xuống từ hốc mắt .
Người không phải cỏcây , ai có thể vô tình . Hai năm qua thời gian nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn , nhưng hai người đã sớm bồi dưỡng đượcmột loại tình cảm không cần nói cũng biết , mà nay lịn rịn lưuluyến , đương nhiên cũng là việc cực kỳ hiển nhiên .
“Lão bà bà , ta khôngnỡ bỏ ngươi , ta … ta không nỡ đi ….” Hoàng Thi Hàm khóc , bỗng nhiênbước một bước dài gục trước người của bà , khóc rống không thôi .
Lão thái bà dịudàng vuốt ve lọn tóc của nàng , than nhẹ một tiếng : “Tiểu nha đầu ,thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn , đấy mới là nhân sinh .”“Tiểu nha đầu” Lão thái bà thấy nàng không nói lời nào cứ khóc mãi, đành phải nói tiếp “Đừng khóc nữa! Nói không chừng một ngày kia ,vi sư không chịu ngồi yên muốn đi ra giang mồ một chút , đến lúc đóchúng ta sẽ có một ngày gặp lại nhau .”
“Thật vậy sao ?”Hoàng Thi Hàm ngẩng đầu , hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn bà , “Bà bàngươi không được gạt ta , nhất định phải tới tìm ta nhé !”
Lão thái bà nghĩmột chút “Được , vi sư đáp ứng ngươi , ta nhất định sẽ gặp lạingươi.”
Hoàng Thi Hàm chậmrãi đứng dậy , đưa tay lau đi nước mắt trên mặt , “Lão bà bà , ngươiphải bảo trọng , ta xuống núi.”
“Ngươi cũng vậy” Lãothái bà miễn cưỡng cười “Giang hồ nham hiểm xảo trá , biết ngườibiết mặt nhưng không biết tâm đối phương , một ngày kia bản thân ngươitự có thể biết .”
Hoàng Thi hàm gậtđầu , “ đa tạ bà bà dạy bảo , lần đi giang hồ này ta nhất định vạnsự cẩn thận , chờ tới mười năm tháng tám chấm dứt cuộc hẹn ở ĐoạnHồn Lĩnh , ta sẽ quay lại đây thăm bà bà .” Nàng khoác tay nải lên vai“ Cáo từ , lão bà bà” Liền theo đó thả người một cái , hướng nhanhvề phía vách đá , chỉ trong nháy mắt , nàng đã biến mất không cònthấy bóng dáng .
Địa lý Trung Hoa đạilục Hoàng Thi Hàm không quá rõ nhưng nàng vẫn có thể biết đại kháimột điều , ra khỏi Thái Hành Sơn đi thẳng về hướng Đông Nam , ướcchừng bảy ngày là tới Khai Phong.
Khai Phong là mộttỉnh của Hà Nam đồng thời cũng là một trong số những kinh đô nổitiếng cũ , vốn là nơi thu hút nhiều người tới tham quan du lịch ,cónhững danh thắng xưa cũ nổi tiếng như Thiết tháp , Long đình cùng ĐạiTướng Quốc Tự nổi tiếng nhất .
Nàng chạy một mạchkhông dừng lại , thẳng đến khi vào thành Khai Phong thì mới phát hiệnngựa xe như nước ở trên đường , ngươi đi đường nối liền không dứt ,hiện ra một cảnh tượng dị thường náo nhiệt .
Bảy ngày lộ trìnhnày , Hoàng Thi Hàm nhờ lương khô và nước uống Lão thái bà chuẩn bịtrước nên không cảm thấy đói khát . Nhưng nhìn tửa lầu , trà quán haibên đường trước mắt , nhìn nhìn , đi tới đi lui , nàng bỗng nhiên cảmthấy một hồi ừng ực ừng ực mơ hồ từ trong bụng truyền ra .
Dù sao cách ngày hẹnvẫn còn sớm … Quản người ! Mình tìm một chỗ ăn rồi tính sau … Trướcý định , Hoàng Thi Hàm nhìn lướt chung quanh , ánh mắt rất nhanh dừngở bảng hiệu Khai Phong đại tửu lâu không xa .
Hoàng Thi Hàm sờ sờtúi trong người , trong túi có một bao bạc vụn , hai thỏi bạc nămlượng , cùng với một lá vàng . Sau khi xác định không rơi mất , nàngmới bước nhanh vào tửu lâu.
“Vị cô nương này mauvào bên trong” Mã hán tử mặc đồ như tiểu nhị cười dài chào đón ,lập tức dẫn Hoàng Thi Hàm đến chỗ ngồi .
Khai Phong đại tửu lâulà tòa lâu có kiến trúc hai tầng , lầu một tất cả đều là bàn lớnnhỏ còn lại lầu hai là kiểu ghế lô , nhưng không có cửa , không gianmở hoàn toàn .
“Chỗ ngồi này đượckhông ?” Tiểu nhị dùng ngón tay chỉ vào một bàn nhỏ.
Hoàng Thi Hàm lắcđầu , “Có chỗ nào thanh tịnh một chụt không?” Tiểu nhị hơi chần chờmột chút , cuối cùng vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp ,“Có , mời cô nương đi theo tôi” Lập tức dẫn nàng đi lên lầu hai.
Bởi vì Hoàng Thi Hàmlẻ loi một mình , một bàn bốn người ngồi đã là không tệ rồi ,huống chi trong tửu lâu này đã có bảy bàn đầy . Nhưng mà tiểu nhịthấy nàng khí thế bất phàm , hơn nữa những cô nương đi lưu lạc gianghồ thường có thói quen khen thưởng , hắn nghĩ thầm đợi nàng sau khiăn uống no đủ tất sẽ kiếm được tiền boa , bởi vậy mới dẫ
Lão tháy bà thấysát chiêu ngay trước mắt cũng không dùng sáu chiêu đao phải trước nữamà xuất ra một chiêu thức trước giờ chưa từng thấy , như là tập trungtoàn bộ tinh túy của sáu chiêu lại với nhau .
Trong chớp mắt , khíthể ánh đao đã như lưu tinh , rất nhanh hướng đến ngực Hoàng Thi Hàm ,tốc độ cực nhanh, người khác muốn tránh mà không được.
Kiếm chi phi vũ ! Tâmniệm Hoàng Thi Hàm vừa động , thân mình hướng về bên phải non nửabước , nghiêng người , ngược lại cầm trường kiếm trong tay đâm về phíangực Lão thái bà.
Kiếm chi phi vũ vốnlà chi cuối cùng trong Ngọc nữ thập tam kiếm . Lúc trước Lão tháibà không có dự tính truyền thụ cả mười hai thức cho Hoàng Thi hàm ,mà chờ cho đến khi nàng đem mười hai chiêu thức diễn luyện thành thục, sau đó truyền thụ tiếp.
Vào nửa năm trước đây, Lão thái bà mới đưa Kiếm chi phi vũ truyền thụ cho Hoàng Thi Hàm .Chỉ với một chiêu thức này , Hoàng Thi Hàm phải mất nửa năm khổluyện , nhưng chưa từng có cơ hội đối phó với địch thủ , hôm nay làmột lần duy nhất .
Lão thái bà khôngngờ nàng biến chiêu phản công trở lại nhanh như thế nên muốn né tránhthì đã không kịp . Nhưng phản ứng của bà càng khiến cho người khácsợ hãi , dứt khoát đưa thân mình về phía trước , cánh tay trái hơicong , kiên định hướng chính mình đến phía mũi kiếm đang đâm tới .
Giờ khắc này Lãothái bà đã đứng trước quỷ môn quan , nhưng trên mặt bà lại hiện lênvẻ tươi cười vui mừng với chính đồ đệ bà một tay dạy dỗ ra , tàinăng chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã đạt tới cảnh giới , tên Kiếm Hậutừ nay đã có người kế tục , bà còn có gì thỏa mãn hơn ! “Cẩnthận!” Hoàng Thi Hàm khinh hô một tiếng , nhìn thấy mạng bà đã ởsớm tối , bản thân muốn thu chiêu cũng đã là không kịp , song mục lậptức đóng lại , tán đi nội lực toàn thân .
Kiếm khí thiếu nộilực , uy lực đã giảm phân nửa , nhưng nếu đâm trúng ngực , nếu khôngchết thì cũng tổn thương nghiêm trọng , đây là kết quả tất yếu , aicũng không thay đổi được .
Bỗng dưng , trên cánhtay trái của Lão thái bà đột nhiên xuất hiện một vết nứt , máu tươinhất thời vấy ra , chỉ nghe thấy bà kêu lên một tiếng đau đớn , nhưngbiểu tình trên mặt vẫn tươi cười đến kỳ lạ .
“Lão bà bà , ngươi…”Hoàng Thi Hàm không biết nên nói gì , ngay tưc thì gấp đến độ chảynước mắt .
Lão thái bà cười haha . “ Chẳng qua chỉ là chút da thịt bị tổn thương , không có gì !” Bàtừ trong túi lấy ra Kim Sang dược , rắc lên vết thương .
Hoàng Thi hàm khônghiểu vì sao và lại có biểu cảm như vậy , “Lão bà bà , ngươi … Khôngđau chứ ?” Nàng cảm thấy thập phần khó hiểu .
“ Đương nhiên đau rồi!”Lão thái bà vẫn ha ha cười , tiếp đó lại nói “Nhưng mà biểu hiệncủa ngươi làm cho vi sư quên đi đau đớn , ta thậm chí còn cảm thấy vuimừng .”
“ Hả?” Hoàng Thi hàmkhông hiểu . “Vì sao ?”
Lão thái bà khôngđáp hỏi lại “ Vừa rồi , vi sư xuất ra đao pháp , ngươi còn nhớ rõkhông ?”
“Nhớ rõ a !” HoàngThi Hàm gật gật đầu , “ Bà bà người vừa rồi xuất đao pháp tổngcộng có sáu thức , mãi đến chiêu cuối cùng …”
Lão thái bà khôngđợi nàng nói xong “ Bộ đao pháp này là Dương Tà thất nổi danh gianghồ tuyệt hoạt ‘Bắc Đấu thất tinh đao’ , người chết dưới bộ đao phápnày không biết có bao nhiêu , kẻ dục vọng muốn phá giải lại càngnhiều , chỉ tiếc trong chốn võ lâm không có người có thể làm được ,trừ bỏ vi sư !” Giả sử vừa rồi khi so chiêu nếu Lão thái bà nhườngnửa chiêu cho Hoàng Thi hàm , như vậy chiêu cuối cùng trong Ngọc Nữthập tam kiếm chính xác là có thể phá giải Bắc Đấu Thất Tinh đao ,huống chi Hoàng Thi Hàm giờ thực sự đã chứng minh được .
Thế nhưng bên tronglại có một nghi vấn rất lớn làm cho Hoàng Thi Hàm không hiểu nổi . “Lão bà bà , ngươi đã biết Ngọc Nữ thập tam kiếm có thể phá giảiBắc Đấu Thất Tinh đao pháp , vì sao hai mươi năm trước , các ngươi lạingang nhau , bất phân thắng bại chứ ?”
“ Bởi vì Đao thầnDương Tà Thất vốn là …” Nói đến đây , Lão thái bà bỗng nhiên im lặngkhông nói . Trầm tư một lát sau , bà mới lạnh lùng nói : “Tại sao cókết quả vậy ngươi không cần biết , ngươi chỉ cần nhớ rõ vào đêm trăngtròn Trung Thu , phải đánh bại đối phương trên Đoạn Hồn Lĩnh !” Trảiqua thời gian hai năm sớm chiều ở chung , Hoàng Thi Hàm rất rõ tínhtình của bà ; bà nếu không chịu nói sự thật , bất luận là kẻ nàocũng vô pháp từ miệng của bà nghe được chút tin tức nào .
Lão thái bà bỗngnhiên than nhẹ một tiếng , vẻ mặt nghiêm túc “ Nha đầu , bây giờ ngươiđã có hết chân truyền của vi sư , Kiếm Hậu từ nay về sau do ngươiphát dương quang đại , vi sư chuẩn bị quy ẩn núi rừng , từ nay về saukhông hỏi đến chuyện trong chốn giang hồ .”
“Ta ?” Hoàng Thi Hàmsửng sốt , cười khổ . “Lão bà bà , ngươi đừng nói giỡn với ta . Ta …cái gì cũng không biết , xuất môn có khi còn lạc đường ấy chứ .”
Lão thái bà cườinói : “ Cách trung thu tháng tám còn một trăm ngày .Trước mắt ngươiđã không cần tiếp tục ở đây , ngươi tức khắc lên đường , xuống núi đi!”
“Có lầm hay không vậy?” Hoàng Thi hàm nhất thời choáng váng , “Ít nhất ngươi cũng phảicùng ta xuống nũi , chờ đến ngày hẹn , ngươi cùng ta tiến đến ĐoạnHồn Lĩnh chứ !”
Lão thái bà lắc đầu, lập tức nghiêm mặt nói : “Những gì ngươi học đủ để cho ngươi xếpvào hàng cao thủ thứ hai trong võ lâm trung nguyên , thứ duy nhất ngươithiếu chính là kinh nghiệm giang hồ . Nếu ngươi chuyện gì cũng phảicùng vi sư , vi sư nhiều tuổi , còn có thể cùng ngươi đến lúc nào ?”
“ Nhưng mà …” HoàngThi Hàm úp mở , không phản bác được .
Lão thái bà kính tựnói : “Thân là người trong võ lâm ,làm chuyện gì , hết thảy đều phảidựa vào chính mình . Không thể dựa vào người khác được , nhớ lấy !”Nói xong , bà từ trên đất xách lên một bọc nhỏ đưa cho Hoàng Thi Hàm.
Hoàng Thi hàm vừa mởra , hồi ức tức khắc nảy lên trong lòng của nàng .
Hotgirl lưu lạc giang hồ - Chương 03 part 2
Trong bao quần áochứa quần áo của nàng , kế có : một đôi giầy đá bóng , quần bò ,T-shirt , đồng hồ , nhẫn , một bộ đồ lót , cùng với một đoản kiếmnàng chưa từng thấy trước đây , còn có một bộ trang phục .
“ Nha đầu , ngươi kiếmkê lại đi , nhìn xem có rơi mất thứ gì hay không ?” Lão thái bà đứngtrước mặt nàng , trên mặt không khỏi hiện lên một nét thương cảm khily biệt .
“Kiếm này không phảicủa ta” Hoàng Thi Hàm cầm lấy đoản kiếm , tỉ mỉ xem xét từng chitiết .
“Đây là binh khí vi sưnăm đó đeo bên mình , tên là ‘Phục Ma kiếm’ , ngay hôm nay vi sư truyềncho ngươi , hi vọng lần đi ra giang hồ này hết thảy đều thuận lơi.Phục Ma kiếm bề ngoài không thu hút nhưng khi Hoàng Thi Hàm cầm kiếmlên tay , từ từ rút kiếm khỏi vỏ bao thì ánh mắt không khỏi sángngời.
Hoàng Thi hàm tuyrằng chưa từng thấy qua một danh kiếm nhưng tốt xấu gì cũng được xưngtụng là một người luyện kiếm , hơn nữa lại có danh sư chỉ đạo , bởivậy nàng có thể dễ dàng cảm giác được sát khí lạnh lẽo Phục Makiếm truyền đến .
Năm đó Phục Ma kiếmvừa xuất , bọn đạo chính tà ma nghe thấy mất hồn mất vía , cũngbởi vậy sát khí của nó dần dần càng gia tăng . Người trong hắc đạongược lai xưng ta là ‘ Bạch phát ma nữ’ đây là sự việc bất ngờ .”Lão thái bà từ từ nói , bất tri bất giác nói ra truyện bụi trầnnhiều năm trước.
Một thân võ công củavi sư chỉ dùng đối phó với những kẻ có tâm địa bất chính , chỉ cầnlà người bị vi sư chọn , tuyệt khó thoát khỏi cái chết . Vi sư thaytrời hành đạo , tự cảm thấy không có lỗi với lương tâm của mình ,càng không có lỗi với thiên hạ chúng sinh . Sau này nắm chắc niềm tinnhư vậy …” Lão thái bà ghét ác như cừu , xuống tay vô tình , HoàngThi Hàm trước sự kiệm Giang Bắc mười tám trại , hiểu được nguyên tắclàm việc cùng thủ đoạn của bà .
Nhưng mà , lấy bạochế bạo , lấy giết chỉ có giết , dù sao cũng không phải là phươngthức mà một người văn minh có thể làm . Bởi vậy , Hoàng Thi Hàm rấtnhanh nghĩ đến việc phong cách làm việc của nàng khi vào giang hồ sẽkhác với bà , chỉ là không nói ra miệng mà thôi .
“ Lần đi giang hồ này, có lẽ ngươi sẽ gặp phải một số người không rõ nguyên nhân đến trảthù , đến lúc đó ngươi cần cân nhắc để lo liệu , vi sư không muốn thamdự bất cứ chuyện gì .” Lão thái bà nói đến đây , trên mặt hốt nhiênthoáng hiện vẻ nghiêm túc , “tóm lại danh ‘ Kiếm Hậu’ sau này hoàntoàn cột lên người ngươi ,hi vọng ngươi đừng phá hủy danh hào của nó, tự thu xếp ổn thỏa !”
“Vâng !’ Hoàng Thi Hàmcung kính đáp một tiếng .
Lão thái bà lại thâmsâu nhìn nàng một chút , lập tức chuyển đầu , không hề liếc mắtnhìn nàng một lần nào nữa . “Ngươi đi đi ! Đi!” Tuy bộ dạng của bàgiả bộ trấn định , nhưng Hoàng Thi Hàm đã sớ từ trong vành mắt nhìnthấy một lớp sương mờ . “lão bà bà , ta …” Hoàng Thi Hàm đau thươngkêu một tiếng , nước mắt không ngăn được trượt xuống từ hốc mắt .
Người không phải cỏcây , ai có thể vô tình . Hai năm qua thời gian nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn , nhưng hai người đã sớm bồi dưỡng đượcmột loại tình cảm không cần nói cũng biết , mà nay lịn rịn lưuluyến , đương nhiên cũng là việc cực kỳ hiển nhiên .
“Lão bà bà , ta khôngnỡ bỏ ngươi , ta … ta không nỡ đi ….” Hoàng Thi Hàm khóc , bỗng nhiênbước một bước dài gục trước người của bà , khóc rống không thôi .
Lão thái bà dịudàng vuốt ve lọn tóc của nàng , than nhẹ một tiếng : “Tiểu nha đầu ,thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn , đấy mới là nhân sinh .”“Tiểu nha đầu” Lão thái bà thấy nàng không nói lời nào cứ khóc mãi, đành phải nói tiếp “Đừng khóc nữa! Nói không chừng một ngày kia ,vi sư không chịu ngồi yên muốn đi ra giang mồ một chút , đến lúc đóchúng ta sẽ có một ngày gặp lại nhau .”
“Thật vậy sao ?”Hoàng Thi Hàm ngẩng đầu , hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn bà , “Bà bàngươi không được gạt ta , nhất định phải tới tìm ta nhé !”
Lão thái bà nghĩmột chút “Được , vi sư đáp ứng ngươi , ta nhất định sẽ gặp lạingươi.”
Hoàng Thi Hàm chậmrãi đứng dậy , đưa tay lau đi nước mắt trên mặt , “Lão bà bà , ngươiphải bảo trọng , ta xuống núi.”
“Ngươi cũng vậy” Lãothái bà miễn cưỡng cười “Giang hồ nham hiểm xảo trá , biết ngườibiết mặt nhưng không biết tâm đối phương , một ngày kia bản thân ngươitự có thể biết .”
Hoàng Thi hàm gậtđầu , “ đa tạ bà bà dạy bảo , lần đi giang hồ này ta nhất định vạnsự cẩn thận , chờ tới mười năm tháng tám chấm dứt cuộc hẹn ở ĐoạnHồn Lĩnh , ta sẽ quay lại đây thăm bà bà .” Nàng khoác tay nải lên vai“ Cáo từ , lão bà bà” Liền theo đó thả người một cái , hướng nhanhvề phía vách đá , chỉ trong nháy mắt , nàng đã biến mất không cònthấy bóng dáng .
Địa lý Trung Hoa đạilục Hoàng Thi Hàm không quá rõ nhưng nàng vẫn có thể biết đại kháimột điều , ra khỏi Thái Hành Sơn đi thẳng về hướng Đông Nam , ướcchừng bảy ngày là tới Khai Phong.
Khai Phong là mộttỉnh của Hà Nam đồng thời cũng là một trong số những kinh đô nổitiếng cũ , vốn là nơi thu hút nhiều người tới tham quan du lịch ,cónhững danh thắng xưa cũ nổi tiếng như Thiết tháp , Long đình cùng ĐạiTướng Quốc Tự nổi tiếng nhất .
Nàng chạy một mạchkhông dừng lại , thẳng đến khi vào thành Khai Phong thì mới phát hiệnngựa xe như nước ở trên đường , ngươi đi đường nối liền không dứt ,hiện ra một cảnh tượng dị thường náo nhiệt .
Bảy ngày lộ trìnhnày , Hoàng Thi Hàm nhờ lương khô và nước uống Lão thái bà chuẩn bịtrước nên không cảm thấy đói khát . Nhưng nhìn tửa lầu , trà quán haibên đường trước mắt , nhìn nhìn , đi tới đi lui , nàng bỗng nhiên cảmthấy một hồi ừng ực ừng ực mơ hồ từ trong bụng truyền ra .
Dù sao cách ngày hẹnvẫn còn sớm … Quản người ! Mình tìm một chỗ ăn rồi tính sau … Trướcý định , Hoàng Thi Hàm nhìn lướt chung quanh , ánh mắt rất nhanh dừngở bảng hiệu Khai Phong đại tửu lâu không xa .
Hoàng Thi Hàm sờ sờtúi trong người , trong túi có một bao bạc vụn , hai thỏi bạc nămlượng , cùng với một lá vàng . Sau khi xác định không rơi mất , nàngmới bước nhanh vào tửu lâu.
“Vị cô nương này mauvào bên trong” Mã hán tử mặc đồ như tiểu nhị cười dài chào đón ,lập tức dẫn Hoàng Thi Hàm đến chỗ ngồi .
Khai Phong đại tửu lâulà tòa lâu có kiến trúc hai tầng , lầu một tất cả đều là bàn lớnnhỏ còn lại lầu hai là kiểu ghế lô , nhưng không có cửa , không gianmở hoàn toàn .
“Chỗ ngồi này đượckhông ?” Tiểu nhị dùng ngón tay chỉ vào một bàn nhỏ.
Hoàng Thi Hàm lắcđầu , “Có chỗ nào thanh tịnh một chụt không?” Tiểu nhị hơi chần chờmột chút , cuối cùng vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp ,“Có , mời cô nương đi theo tôi” Lập tức dẫn nàng đi lên lầu hai.
Bởi vì Hoàng Thi Hàmlẻ loi một mình , một bàn bốn người ngồi đã là không tệ rồi ,huống chi trong tửu lâu này đã có bảy bàn đầy . Nhưng mà tiểu nhịthấy nàng khí thế bất phàm , hơn nữa những cô nương đi lưu lạc gianghồ thường có thói quen khen thưởng , hắn nghĩ thầm đợi nàng sau khiăn uống no đủ tất sẽ kiếm được tiền boa , bởi vậy mới dẫ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1/3582