Tiểu thuyết - Hotgirl lưu lạc giang hồ
Lượt xem : |
y , bà già chếttiệt , bà rốt cuộc chết ở đâu rồi? Mau lên tiếng !”
“Ngươi gọi hồn ai !”Người theo tiếng hiện ra , chỉ thấy Lão thái bà đột nhiên từ trêntrời giáng xuống , bất ngờ xuất hiện ở trước mắt Hoàng Thi Hàm
Bất luận là kẻ nàonghe thấy người khác kêu to chính mình như vậy khẳng định sẽ bị chọcgiận gần chết , nhưng ngoài dự liệu chính là , thần sắc Lão tháibà không thay đổi , giống như tuyệt đối không tức giận .
“Chuyện gì ? Ngươi kêulão thân làm cái gì ?” Lão thái bà nhìn chằm chằm nàng .
Hoàng Thi Hàm làm rabiểu tình thực cổ quái . “Bà không phải sư phụ tôi sao? Bây giờ tôisắp chết dói , sao bà không quan tâm chút nào ?”
Lão thái bà khôngđáp hỏi lại . “Ngươi trái một câu bà già chết tiệt , phải một câubà già chết tiệt ; trong mắt ngươi có thể coi ta đây là sư phụ sao ?”
“Tôi ...” Hoàng ThiHàm nói quanh co một hồi , sau đó lúng túng nói : “Lão bà bà , ngươiđừng nóng giận chứ … Ngươi không rõ , ở niên đại của tôi lớn lên ,rất ít dùng đến danh từ ‘sư phụ’ này , thật sự là tôi gọi không quenmiệng thôi .”
“Được , nếu vậy saunày ngươi có thể gọi là là lão bà bà , lão thân không miễn cưỡng .”Lão thái bà dừng lại một lúc , tiếp đó lại nói : “Vấn đề ăn uốngcủa ngươi , ngươi yên tâm , việc lúc trước lão thân đáp ứng với ngươituyệt đối làm được,” Lời vừa dứt , bà đưa tay vào trong tay áo , lấyra một bình sứ trắng , mở ra , một viên sáp cầu to trơn xuất hiệntrong lòng bàn tay.
“Đây là cái gì?”Hoàng Thi Hàm khó hiểu.
Lão thái bà khôngđáp , ngón tay nhẹ nhàng sờ , viên sáp cầu kia vỡ ra thành hai nửa ,chỉ thấy một viên thuốc đen to chừng hạt châu từ sáp cầu lăn ra .
Ăn nó ngươi sẽ khôngcảm thấy đói khát . Lão thái bà cười dài đem viên thuốc màu đen đưatới .
Hoàng Thi Hàm khôngchút nghĩ ngợi đưa tay tiếp lấy , lập tức để sát mũi trước mũi húthà , “đây là vật gì ? Ngửi mùi cũng thật thơm đấy”
Lão thái bá vẫntránh mà không đáp “Ngươi chắc là đói bụng lắm rồi! Mau ăn nó , đừnghỏi nhiều như vậy” Hoàng Thi Hàm trầm ngâm một chút , dù sao đang đóibụng cái gì ăn đều ngon , lập tức đưa tay lên , đem viên thuốc màu đento bỏ vào trong miệng .
Viên thuốc màu đenvừa vào miệng quả nhiên thần kỳ . Hoàng Thi Hàm chỉ cảm thấy cảmgiác đói khát khó chịu ban đầu không thấy đâu nữa , kế tiếp là taychân cảm thấy khoan khoái khó hiểu .
Sau khi Lão thái bàthấy nàng ăn viên thuốc , trên mặt đột nhiên thoáng xuất hiện một nụcười cực kỳ quỷ dị , “Lão thân đi ra ngoài một chút , nếu ngươi cóchuyện gì , kêu to ta một tiếng là được …” Nói xong , bà đã bước mộtbước dài biến mất khỏi cửa động .
“Này , sao bà có thểnói đi là đi …” Nói đến đây , một luồng máu nóng phút chốc từ lòngbàn chân Hoàng Thi Hàm cuộn lên , thẳng tới ót ; sau đó toàn thânnàng bỗng nhiên có một loại khô nóng không có cách nào kháng cự .
Cái loại cảm giácnày giống như đang đặt mình ở giữa liệt hỏa đang hừng hực cháy ,máu trong cơ thể càng giống như núi lửa đang sôi trào điên cuồng , khiếncho người khác không thể chịu đựng được .
Tại sao lại như vậy ?Hoàng Thi Hàm nghĩ hoài không hiểu .
Hotgirl lưu lạc giang hồ - Chương 02 part 2
Nàng nghĩ đây chỉ làmột loại hiện tượng ngắn ngủi , nhưng thân thể của nàng càng lúccàng nóng hơn , giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy ,cuối cùng hóa thành tro tàn.
“Trời ạ ! Mình sắpchịu không nổi … Mình sắp nóng chết mất …” Chỉ qua một thời gianngắn , lý trí của nàng hiển nhiên bởi vì cơ thể không thể chịu đựngđược cảm giác khô nóng khó hiểu này , thân bất do kỷ cởi xiêm y .
Trong chớp mắt ,Hoàng Thi Hàm đã cởi xuống hết , trần như nhộng . Nhưng mà , hiệuquả rõ ràng không được .
“Này , bà già , vừarồi bà cho tôi ăn là cái gì ?” Mơ hồ , Hoàng Thi Hàm cuối cùng cũngnhớ tới mấu chốt của vấn đề , nhưng không biết có thể tìm được đápán hay không .
Nàng rống lớn , cảmgiác khô nóng trong cơ thể sinh sôi không ngừng lan tràn khắp cơ thểnàng tới từng tế bào , mỗi một lỗ chân lông , khiến cho nàng hoàntoàn đánh mất lý trí.
“Oa…” Hoàng Thi Hàmgào thét lên , bỗng nhiên bước một bước dài phóng tới cửa động ,nàng sống cũng không bằng chết .
Nàng chuẩn bị nhảyxuống núi tự sát , giải thoát khổ sở bản thân đang phải chịu đựng .Trên thực tế , cái loại thống khổ này nàng không có khả năng chịuđược .
Ngay khi thân thể củanàng sắp đến gần cửa động , một trận quái phong bỗng phóng ra trướcmắt , không khoan nhượng thổi nàng vào trong động , đồng thời trongkhông trung vang lên thanh âm của lão thái bà : “Đúng là vô dụng , nhưvậy mà đã muốn tự tìm cái chết , tương lai sao có thể tựu thànhđại sự!”
“Tôi không muốn chịukhổ như thế , để cho tôi chết đi …” Hoàng Thi Hàm vẫn quyết ý hướngvề phía cửa động .
Kết quả giống nhaulần nữa phát sinh , cả người Hoàng Thi Hàm đổ xuống.
Nàng không biết quáiphong này là chưởng lực của lão thái bà , chỉ cho là ông trời đangcản trở nàng , lập tức đem tam tự kinh mà bản thân biết đem ra mắng ,còn không có ý muốn dừng lại .
Mắng mắng , ý thứccủa nàng đã dần mơ hồ , nàng hoàn toàn không biết tâm mạch của mìnhsắp tê liệt mà chết ; thân hình cũng ngăn không được run rẩy co rúm.
Ngay khi nàng sắp hônmê trong nháy mắt từ không trung lại vang lên thanh âm của lão thái bà: “Cô gái trẻ , ngươi có phải nóng đến chịu không nổi nữa hay không ?Chẳng lẽ ngươi đã quên Hàn Ngọc Sàn vạn năm sao ?” Một câu bừng tỉnhngười trong mộng .
Đúng vậy , Hoàng ThiHàm từng nằm qua giường ngọc kia , vẫn còn nhớ lúc đấy lạnh đếnmức nhảy khỏi giường , lúc này nàng sao không suy nghĩ đến thì ragiường Ngọc Thạch có thể có công dụng kỳ diệu chứ ?
Hoàng Thi Hàm khônglãng phí phút nào , lập tức lảo đảo hướng đến Hàn Ngọc Sàng vạnnăm , sau đó động tác cực kỳ nhanh nằm xuống .
Nói cũng kỳ quái ,thân thể của nàng vốn đang khô nóng khó chịu , nhưng vừa nằm xuốngkhối giường Ngọc Thạch , lại dần dần bình ổn , chẳng qua kết quảvẫn lúc lạnh lúc nóng , khiến trái tim nàng không thể chịu nổi , chonên ngất đi .
“Tôi… Tôi hôn mê trongbao lâu?” Hoàng Thi Hàm từ trong mộng tỉnh lại , hé mắt ra liền nhìnthấy Lão thái bà ngồi ở mép giường , trên mặt hiện ra vẻ hiền lànhhòa ái trước giờ chưa từng thấy .
“Không lâu , mới bảyngày mà thôi” Lão thái bà cười nhạt , “ Bây giờ ngươi cảm thấy thếnào ? Có chỗ nào … không khỏe không ?”
“Bảy ngày? Tôi ngủ mêbảy ngày ?” Hoàng Thi Hàm cả người hơi tỉnh táo , bất ngờ phát hiệnmình mặc trên người xiêm y quái dị , hình như là đồ hóa trang diễn catứ hí* ( một loại kịch địa phương ở Đài Loan và Phúc Kiến)
“Đúng rồi ! Tôi quênhỏi bà ….” Hoàng Thi Hàm giống như là nhớ ra điều gì đó , “Tôi trướcgiờ chưa gặp qua việc lạ như vậy , vì sao …” Không đợi nàng nói hết ,Lão thái bà đã đoạt trước nói : “Lão thân thấy ngươi không chịu nằmở trên giường lớn , cho nên đành phải cho ngươi ăn – Liệt Dương Đan- vào. Cũng may ngươi có năng lực thích ứng tốt , lại có thể nằm trêngiường này tới bảy ngày bảy đêm, không những hóa giải độc tính LiệtDương đan , đồng thời cũng nhận được âm mạch khí trong Hàn ngọc ,thật sự là đáng mừng .”
“Hả ?” Hoàng Thi Hàmkhông hiểu “Vậy thì có gì đáng mừng?”
Lão thái bà nét mặtđầy vẻ nghiêm túc . “Bây giờ nội lực của ngươi đã đủ tám phần hảohầu , nếu vận dụng đúng , là đạt tới chi cảnh thu phát tự nhiên ;đến lúc đó lão thân sẽ tiếp tục giúp ngươi một tay , đả thông haimạch Nhâm Đốc , từ đó ,lại phối hợp thêm quyền cước kiếm thuật ,trong thiên hạ , ai dám cùng ngươi tranh phong nội lực chứ?’
Hoàng Thi Hàm nhịnkhông được cười ha ha “Lão thái à , đừng nói giỡn với tôi , vì saotôi luôn nghe thấy ngươi nói chuyện buồn cười vậy ?”
“Chẳng lẽ ngươi khôngtin những gì lão thân nói ?” Lão thái bà thực ra cũng không cảm thấybất ngờ .
“Tôi không tin” HoàngThi Hàm không muốn giấu diếm , nói lời ngay thật.
“Được , vậy bây giờchúng ta sẽ chứng thật một chút !” Ngay tức khắc , Lão thái bà bỗngnhiên phát chường nhanh như điện , bàn tay to vung lên , chén đèn dầutrên thạch bích tức khắc chợt lóe , dập tắt . Trong động tức thì rơivào trong bóng đêm , đưa tay không thấy được năm ngón.
Tuy nhiên , khi HoàngThi Hàm nỗ lực trừng lớn đôi con ngươi , đánh giá bốn phía một lầnthì không ngờ phát hiện thấy bích họa trên tường , văn tự lại càngthấy rõ ràng .
“ Di ? Vì sao tôi nhìnthấy ?” Hoàng Thi Hàm tim thình thịch đập , không hiểu thế nào .
“Đó là bởi vì ngươiđem lực chú ý tập trung lên trên mắt , khí trong cơ thể liền tự nhiênngưng tụ , cho nên ngươi mới có thể nhìn thấy trong bóng đêm .” Lãothái bà chậm rãi nói . “Nói cách khác , nếu ngươi hiểu được cáchsử dụng hòa tan nội lực vào trong huyết mạch , tập trung ở hai tay ,tự nhiên có thể dễ dàng nâng vật nặng ; tập trung ở hai chân , nhưvậy chân của ngươi nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, sauđó đạt tới cảnh giới bước đi như bay.”
Lời nói khiến HoàngThi Hàm nghe cảm thấy hứng thú . “Nếu vậy , phải tới khi nào tôi mớicó thể tùy tâm sở dục vận dụng nội lực , đạt tới loại cảnh giớimà bà nói ?”
Lão thái bà khôngnghĩ ngợi gì nói : “Nếu ngươi kiên trì hăng say tu luyện , hành côngkhẩu quyết trên thạch bích , nhanh thì nửa năm , tất có thể đạt tớituyệt hảo ; ngược lại thì vô kỳ , lão thân cũng không dám nói xằng.”
“Nửa năm a! Lâu nhưvậy !” Hoàng Thi Hàm lè lưỡi “đó thực là những năm tháng buồn chánđó!”
Lão thái bà không cholà đúng . “Chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện nghiêm túc , thờigian lẽ nào còn có thể tồn tại .” Hoàng Thi Hàm chăm chăm nhìn bà ,cẩn thận nhai nuốt từng câu từng chữ.
Lão thái bà mỉmcười với nàng , “ngươi giống với lão thân , đều là người có cửuhuyền âm mạch trên người , cho nên lão thân có thể hiểu suy nghĩ củangươi . Ngươi yên tâm đi ! Nói không chừng bằng tư chất của ngươi khôngđến nửa năm liền có thể thành , bây giơ cần làm bản thân bối rốichứ ? Nếu cần cái gì , gọi ta một tiếng là được .” Lão thái bàchỉ tay lên trên thạch bích , cười nói : “Ta sẽ ở trên đầu!”
Hoàng Thi Hàm men theotay bà ngưng mắt nhìn lại , lúc này mới phát hiện phía trên có mộtcái động nhỏ , khó trách lúc trước bà ta luôn như có như không nhưnglại biết nàng không nằm ở trên giường Ngọc Thạch , thì ra là như vậy.
“Cô gái trẻ ! văn tựtrên tín bích cùng hĩnh vẽ ngươi hãy thu hết lại , ngươi chỉ cần theothứ bản thân nhìn thấy , tuần tự diễn luyện từng chút , tin rằngtrong tương lai không lâu , nội lực trong cơ thể ngươi sẽ đạt tới cảnhgiới thu phát tự nhiên . Lão thân tại đây chúc ngươi thành công .” Nóixong những lời này , Lão thái bà lại thâm sâu liếc mắt nhìn nàngmột cái , lập tức thả người , vọt khỏi động , bóng dáng tức thìbiến mất .
Mình thật sự có nộilực ? Hoàng Thi Hàm ngây ngốc ngồi ngẩn người trên giường Ngọc thạch, lập tức liền rơi vào thế giới mơ mộng của bản thân .
Khí tức là cái gọilà nội lực . Tuy rằng theo khoa học Phương Tây nghiên cứu lý luộn nólà không có căn cứ , nhưng nó đích xác có tồn lại là một loại vậtvô hình .
m khí ? Cửu huyền âmmạch ? Dung nhập vào cơ thể ? Chân khí ? Nội lực ? Mấy thứ này HoàngThi Hàm không phải muốn là hiểu được .
Suy nghĩ của nàngcùng lực chú ý khi này đã bất tri bất giác dừng ở trên một bứchọa .ánh mắt chuyên chú thế này , so với nàng năm đó học thi lên đạihọc K thì chỉ có hơn chứ không kém ; nàng đã hoàn toàn bị bức họakia làm cho hấp dẫn.
Đó là một bức tranhgiống như khỏa thân , khắp thân đầu những điểm hồng nhỏ , phân biệtcác tên khác nhau ; văn tự phía dưới thì lý giải từng công năng mỗicái .
Hoàng Thi Hàm cũngkhông vội đọc giải thích cùng công năng mà đem lực chú ý đặt ở điểmđen trong điểm nhỏ .
Dựa vào lời dặn củamũi tên , điểm đen nhỏ này là phương hướng , lộ tuyến của huyết mạchchạy đi .
Học một biết mười ,giả sử nói được người ngoài dùng lục điểm trúng , như vậy chỉ cầnlấy nội lực trong cơ thể , chạy theo lộ tuyến bình thường , là cóthể thoát được việc bị kiềm chế . Hoàng Thi Hàm nghĩ thầm : Wow ,nếu vậy xem ra , trong phim võ hiệp là đều có lý mà làm theo a .
Đúng như những lờilão thái bà nói : Chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện nghiêm túc, thời gian có lẽ là không còn tồn tại . Mà khi này , Hoàng Thi Hàmnhìn không rời mắt ở bức họa , sớm đã tiến vào chi cảnh vong ngãchưa tỉnh .
***
Hửng sáng , mặt trờimới lên . Một mảnh sương mù xuyên thủng tầng tầng mây trôi , chỉ thânhai thân ảnh như ưng giương cánh , một đường từ dưới cách nhanh chóngnhư bão tố . Chỉ bằng trong nháy mắt , song song bình yên vô sợ dừngtrên đỉnh núi.
“Lão bà bà , ngàyhôm nay sao không buộc ta trở lại chuồng chó tối tăm kia ?”
“Không cần ! Chẳng lẽngươi không nhớ rõ , ngươi đã ở chỗ đấy bao lâu?”
“Đương nhiên nhớ rõ a! Thiếu ba ngày nữa là được nửa năm …Chẳng lẽ bằng công lực hiệntại của ta , đã không cần phải tiếp tục chờ đợi ở nơi đấy nữa sao?”
“Không sai , nội lựccủa ngươi đã đủ hỏa hầu , kế tiếp là diễn luyện chiêu thức …” Trảiqua gần nửa năm khổ tâm tu luyện , khi này Ho
“Ngươi gọi hồn ai !”Người theo tiếng hiện ra , chỉ thấy Lão thái bà đột nhiên từ trêntrời giáng xuống , bất ngờ xuất hiện ở trước mắt Hoàng Thi Hàm
Bất luận là kẻ nàonghe thấy người khác kêu to chính mình như vậy khẳng định sẽ bị chọcgiận gần chết , nhưng ngoài dự liệu chính là , thần sắc Lão tháibà không thay đổi , giống như tuyệt đối không tức giận .
“Chuyện gì ? Ngươi kêulão thân làm cái gì ?” Lão thái bà nhìn chằm chằm nàng .
Hoàng Thi Hàm làm rabiểu tình thực cổ quái . “Bà không phải sư phụ tôi sao? Bây giờ tôisắp chết dói , sao bà không quan tâm chút nào ?”
Lão thái bà khôngđáp hỏi lại . “Ngươi trái một câu bà già chết tiệt , phải một câubà già chết tiệt ; trong mắt ngươi có thể coi ta đây là sư phụ sao ?”
“Tôi ...” Hoàng ThiHàm nói quanh co một hồi , sau đó lúng túng nói : “Lão bà bà , ngươiđừng nóng giận chứ … Ngươi không rõ , ở niên đại của tôi lớn lên ,rất ít dùng đến danh từ ‘sư phụ’ này , thật sự là tôi gọi không quenmiệng thôi .”
“Được , nếu vậy saunày ngươi có thể gọi là là lão bà bà , lão thân không miễn cưỡng .”Lão thái bà dừng lại một lúc , tiếp đó lại nói : “Vấn đề ăn uốngcủa ngươi , ngươi yên tâm , việc lúc trước lão thân đáp ứng với ngươituyệt đối làm được,” Lời vừa dứt , bà đưa tay vào trong tay áo , lấyra một bình sứ trắng , mở ra , một viên sáp cầu to trơn xuất hiệntrong lòng bàn tay.
“Đây là cái gì?”Hoàng Thi Hàm khó hiểu.
Lão thái bà khôngđáp , ngón tay nhẹ nhàng sờ , viên sáp cầu kia vỡ ra thành hai nửa ,chỉ thấy một viên thuốc đen to chừng hạt châu từ sáp cầu lăn ra .
Ăn nó ngươi sẽ khôngcảm thấy đói khát . Lão thái bà cười dài đem viên thuốc màu đen đưatới .
Hoàng Thi Hàm khôngchút nghĩ ngợi đưa tay tiếp lấy , lập tức để sát mũi trước mũi húthà , “đây là vật gì ? Ngửi mùi cũng thật thơm đấy”
Lão thái bá vẫntránh mà không đáp “Ngươi chắc là đói bụng lắm rồi! Mau ăn nó , đừnghỏi nhiều như vậy” Hoàng Thi Hàm trầm ngâm một chút , dù sao đang đóibụng cái gì ăn đều ngon , lập tức đưa tay lên , đem viên thuốc màu đento bỏ vào trong miệng .
Viên thuốc màu đenvừa vào miệng quả nhiên thần kỳ . Hoàng Thi Hàm chỉ cảm thấy cảmgiác đói khát khó chịu ban đầu không thấy đâu nữa , kế tiếp là taychân cảm thấy khoan khoái khó hiểu .
Sau khi Lão thái bàthấy nàng ăn viên thuốc , trên mặt đột nhiên thoáng xuất hiện một nụcười cực kỳ quỷ dị , “Lão thân đi ra ngoài một chút , nếu ngươi cóchuyện gì , kêu to ta một tiếng là được …” Nói xong , bà đã bước mộtbước dài biến mất khỏi cửa động .
“Này , sao bà có thểnói đi là đi …” Nói đến đây , một luồng máu nóng phút chốc từ lòngbàn chân Hoàng Thi Hàm cuộn lên , thẳng tới ót ; sau đó toàn thânnàng bỗng nhiên có một loại khô nóng không có cách nào kháng cự .
Cái loại cảm giácnày giống như đang đặt mình ở giữa liệt hỏa đang hừng hực cháy ,máu trong cơ thể càng giống như núi lửa đang sôi trào điên cuồng , khiếncho người khác không thể chịu đựng được .
Tại sao lại như vậy ?Hoàng Thi Hàm nghĩ hoài không hiểu .
Hotgirl lưu lạc giang hồ - Chương 02 part 2
Nàng nghĩ đây chỉ làmột loại hiện tượng ngắn ngủi , nhưng thân thể của nàng càng lúccàng nóng hơn , giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy ,cuối cùng hóa thành tro tàn.
“Trời ạ ! Mình sắpchịu không nổi … Mình sắp nóng chết mất …” Chỉ qua một thời gianngắn , lý trí của nàng hiển nhiên bởi vì cơ thể không thể chịu đựngđược cảm giác khô nóng khó hiểu này , thân bất do kỷ cởi xiêm y .
Trong chớp mắt ,Hoàng Thi Hàm đã cởi xuống hết , trần như nhộng . Nhưng mà , hiệuquả rõ ràng không được .
“Này , bà già , vừarồi bà cho tôi ăn là cái gì ?” Mơ hồ , Hoàng Thi Hàm cuối cùng cũngnhớ tới mấu chốt của vấn đề , nhưng không biết có thể tìm được đápán hay không .
Nàng rống lớn , cảmgiác khô nóng trong cơ thể sinh sôi không ngừng lan tràn khắp cơ thểnàng tới từng tế bào , mỗi một lỗ chân lông , khiến cho nàng hoàntoàn đánh mất lý trí.
“Oa…” Hoàng Thi Hàmgào thét lên , bỗng nhiên bước một bước dài phóng tới cửa động ,nàng sống cũng không bằng chết .
Nàng chuẩn bị nhảyxuống núi tự sát , giải thoát khổ sở bản thân đang phải chịu đựng .Trên thực tế , cái loại thống khổ này nàng không có khả năng chịuđược .
Ngay khi thân thể củanàng sắp đến gần cửa động , một trận quái phong bỗng phóng ra trướcmắt , không khoan nhượng thổi nàng vào trong động , đồng thời trongkhông trung vang lên thanh âm của lão thái bà : “Đúng là vô dụng , nhưvậy mà đã muốn tự tìm cái chết , tương lai sao có thể tựu thànhđại sự!”
“Tôi không muốn chịukhổ như thế , để cho tôi chết đi …” Hoàng Thi Hàm vẫn quyết ý hướngvề phía cửa động .
Kết quả giống nhaulần nữa phát sinh , cả người Hoàng Thi Hàm đổ xuống.
Nàng không biết quáiphong này là chưởng lực của lão thái bà , chỉ cho là ông trời đangcản trở nàng , lập tức đem tam tự kinh mà bản thân biết đem ra mắng ,còn không có ý muốn dừng lại .
Mắng mắng , ý thứccủa nàng đã dần mơ hồ , nàng hoàn toàn không biết tâm mạch của mìnhsắp tê liệt mà chết ; thân hình cũng ngăn không được run rẩy co rúm.
Ngay khi nàng sắp hônmê trong nháy mắt từ không trung lại vang lên thanh âm của lão thái bà: “Cô gái trẻ , ngươi có phải nóng đến chịu không nổi nữa hay không ?Chẳng lẽ ngươi đã quên Hàn Ngọc Sàn vạn năm sao ?” Một câu bừng tỉnhngười trong mộng .
Đúng vậy , Hoàng ThiHàm từng nằm qua giường ngọc kia , vẫn còn nhớ lúc đấy lạnh đếnmức nhảy khỏi giường , lúc này nàng sao không suy nghĩ đến thì ragiường Ngọc Thạch có thể có công dụng kỳ diệu chứ ?
Hoàng Thi Hàm khônglãng phí phút nào , lập tức lảo đảo hướng đến Hàn Ngọc Sàng vạnnăm , sau đó động tác cực kỳ nhanh nằm xuống .
Nói cũng kỳ quái ,thân thể của nàng vốn đang khô nóng khó chịu , nhưng vừa nằm xuốngkhối giường Ngọc Thạch , lại dần dần bình ổn , chẳng qua kết quảvẫn lúc lạnh lúc nóng , khiến trái tim nàng không thể chịu nổi , chonên ngất đi .
“Tôi… Tôi hôn mê trongbao lâu?” Hoàng Thi Hàm từ trong mộng tỉnh lại , hé mắt ra liền nhìnthấy Lão thái bà ngồi ở mép giường , trên mặt hiện ra vẻ hiền lànhhòa ái trước giờ chưa từng thấy .
“Không lâu , mới bảyngày mà thôi” Lão thái bà cười nhạt , “ Bây giờ ngươi cảm thấy thếnào ? Có chỗ nào … không khỏe không ?”
“Bảy ngày? Tôi ngủ mêbảy ngày ?” Hoàng Thi Hàm cả người hơi tỉnh táo , bất ngờ phát hiệnmình mặc trên người xiêm y quái dị , hình như là đồ hóa trang diễn catứ hí* ( một loại kịch địa phương ở Đài Loan và Phúc Kiến)
“Đúng rồi ! Tôi quênhỏi bà ….” Hoàng Thi Hàm giống như là nhớ ra điều gì đó , “Tôi trướcgiờ chưa gặp qua việc lạ như vậy , vì sao …” Không đợi nàng nói hết ,Lão thái bà đã đoạt trước nói : “Lão thân thấy ngươi không chịu nằmở trên giường lớn , cho nên đành phải cho ngươi ăn – Liệt Dương Đan- vào. Cũng may ngươi có năng lực thích ứng tốt , lại có thể nằm trêngiường này tới bảy ngày bảy đêm, không những hóa giải độc tính LiệtDương đan , đồng thời cũng nhận được âm mạch khí trong Hàn ngọc ,thật sự là đáng mừng .”
“Hả ?” Hoàng Thi Hàmkhông hiểu “Vậy thì có gì đáng mừng?”
Lão thái bà nét mặtđầy vẻ nghiêm túc . “Bây giờ nội lực của ngươi đã đủ tám phần hảohầu , nếu vận dụng đúng , là đạt tới chi cảnh thu phát tự nhiên ;đến lúc đó lão thân sẽ tiếp tục giúp ngươi một tay , đả thông haimạch Nhâm Đốc , từ đó ,lại phối hợp thêm quyền cước kiếm thuật ,trong thiên hạ , ai dám cùng ngươi tranh phong nội lực chứ?’
Hoàng Thi Hàm nhịnkhông được cười ha ha “Lão thái à , đừng nói giỡn với tôi , vì saotôi luôn nghe thấy ngươi nói chuyện buồn cười vậy ?”
“Chẳng lẽ ngươi khôngtin những gì lão thân nói ?” Lão thái bà thực ra cũng không cảm thấybất ngờ .
“Tôi không tin” HoàngThi Hàm không muốn giấu diếm , nói lời ngay thật.
“Được , vậy bây giờchúng ta sẽ chứng thật một chút !” Ngay tức khắc , Lão thái bà bỗngnhiên phát chường nhanh như điện , bàn tay to vung lên , chén đèn dầutrên thạch bích tức khắc chợt lóe , dập tắt . Trong động tức thì rơivào trong bóng đêm , đưa tay không thấy được năm ngón.
Tuy nhiên , khi HoàngThi Hàm nỗ lực trừng lớn đôi con ngươi , đánh giá bốn phía một lầnthì không ngờ phát hiện thấy bích họa trên tường , văn tự lại càngthấy rõ ràng .
“ Di ? Vì sao tôi nhìnthấy ?” Hoàng Thi Hàm tim thình thịch đập , không hiểu thế nào .
“Đó là bởi vì ngươiđem lực chú ý tập trung lên trên mắt , khí trong cơ thể liền tự nhiênngưng tụ , cho nên ngươi mới có thể nhìn thấy trong bóng đêm .” Lãothái bà chậm rãi nói . “Nói cách khác , nếu ngươi hiểu được cáchsử dụng hòa tan nội lực vào trong huyết mạch , tập trung ở hai tay ,tự nhiên có thể dễ dàng nâng vật nặng ; tập trung ở hai chân , nhưvậy chân của ngươi nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, sauđó đạt tới cảnh giới bước đi như bay.”
Lời nói khiến HoàngThi Hàm nghe cảm thấy hứng thú . “Nếu vậy , phải tới khi nào tôi mớicó thể tùy tâm sở dục vận dụng nội lực , đạt tới loại cảnh giớimà bà nói ?”
Lão thái bà khôngnghĩ ngợi gì nói : “Nếu ngươi kiên trì hăng say tu luyện , hành côngkhẩu quyết trên thạch bích , nhanh thì nửa năm , tất có thể đạt tớituyệt hảo ; ngược lại thì vô kỳ , lão thân cũng không dám nói xằng.”
“Nửa năm a! Lâu nhưvậy !” Hoàng Thi Hàm lè lưỡi “đó thực là những năm tháng buồn chánđó!”
Lão thái bà không cholà đúng . “Chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện nghiêm túc , thờigian lẽ nào còn có thể tồn tại .” Hoàng Thi Hàm chăm chăm nhìn bà ,cẩn thận nhai nuốt từng câu từng chữ.
Lão thái bà mỉmcười với nàng , “ngươi giống với lão thân , đều là người có cửuhuyền âm mạch trên người , cho nên lão thân có thể hiểu suy nghĩ củangươi . Ngươi yên tâm đi ! Nói không chừng bằng tư chất của ngươi khôngđến nửa năm liền có thể thành , bây giơ cần làm bản thân bối rốichứ ? Nếu cần cái gì , gọi ta một tiếng là được .” Lão thái bàchỉ tay lên trên thạch bích , cười nói : “Ta sẽ ở trên đầu!”
Hoàng Thi Hàm men theotay bà ngưng mắt nhìn lại , lúc này mới phát hiện phía trên có mộtcái động nhỏ , khó trách lúc trước bà ta luôn như có như không nhưnglại biết nàng không nằm ở trên giường Ngọc Thạch , thì ra là như vậy.
“Cô gái trẻ ! văn tựtrên tín bích cùng hĩnh vẽ ngươi hãy thu hết lại , ngươi chỉ cần theothứ bản thân nhìn thấy , tuần tự diễn luyện từng chút , tin rằngtrong tương lai không lâu , nội lực trong cơ thể ngươi sẽ đạt tới cảnhgiới thu phát tự nhiên . Lão thân tại đây chúc ngươi thành công .” Nóixong những lời này , Lão thái bà lại thâm sâu liếc mắt nhìn nàngmột cái , lập tức thả người , vọt khỏi động , bóng dáng tức thìbiến mất .
Mình thật sự có nộilực ? Hoàng Thi Hàm ngây ngốc ngồi ngẩn người trên giường Ngọc thạch, lập tức liền rơi vào thế giới mơ mộng của bản thân .
Khí tức là cái gọilà nội lực . Tuy rằng theo khoa học Phương Tây nghiên cứu lý luộn nólà không có căn cứ , nhưng nó đích xác có tồn lại là một loại vậtvô hình .
m khí ? Cửu huyền âmmạch ? Dung nhập vào cơ thể ? Chân khí ? Nội lực ? Mấy thứ này HoàngThi Hàm không phải muốn là hiểu được .
Suy nghĩ của nàngcùng lực chú ý khi này đã bất tri bất giác dừng ở trên một bứchọa .ánh mắt chuyên chú thế này , so với nàng năm đó học thi lên đạihọc K thì chỉ có hơn chứ không kém ; nàng đã hoàn toàn bị bức họakia làm cho hấp dẫn.
Đó là một bức tranhgiống như khỏa thân , khắp thân đầu những điểm hồng nhỏ , phân biệtcác tên khác nhau ; văn tự phía dưới thì lý giải từng công năng mỗicái .
Hoàng Thi Hàm cũngkhông vội đọc giải thích cùng công năng mà đem lực chú ý đặt ở điểmđen trong điểm nhỏ .
Dựa vào lời dặn củamũi tên , điểm đen nhỏ này là phương hướng , lộ tuyến của huyết mạchchạy đi .
Học một biết mười ,giả sử nói được người ngoài dùng lục điểm trúng , như vậy chỉ cầnlấy nội lực trong cơ thể , chạy theo lộ tuyến bình thường , là cóthể thoát được việc bị kiềm chế . Hoàng Thi Hàm nghĩ thầm : Wow ,nếu vậy xem ra , trong phim võ hiệp là đều có lý mà làm theo a .
Đúng như những lờilão thái bà nói : Chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện nghiêm túc, thời gian có lẽ là không còn tồn tại . Mà khi này , Hoàng Thi Hàmnhìn không rời mắt ở bức họa , sớm đã tiến vào chi cảnh vong ngãchưa tỉnh .
***
Hửng sáng , mặt trờimới lên . Một mảnh sương mù xuyên thủng tầng tầng mây trôi , chỉ thânhai thân ảnh như ưng giương cánh , một đường từ dưới cách nhanh chóngnhư bão tố . Chỉ bằng trong nháy mắt , song song bình yên vô sợ dừngtrên đỉnh núi.
“Lão bà bà , ngàyhôm nay sao không buộc ta trở lại chuồng chó tối tăm kia ?”
“Không cần ! Chẳng lẽngươi không nhớ rõ , ngươi đã ở chỗ đấy bao lâu?”
“Đương nhiên nhớ rõ a! Thiếu ba ngày nữa là được nửa năm …Chẳng lẽ bằng công lực hiệntại của ta , đã không cần phải tiếp tục chờ đợi ở nơi đấy nữa sao?”
“Không sai , nội lựccủa ngươi đã đủ hỏa hầu , kế tiếp là diễn luyện chiêu thức …” Trảiqua gần nửa năm khổ tâm tu luyện , khi này Ho
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
941/2739