Insane
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh-full

Lượt xem :
êu lên đau đớn, cầm lấy cổ tay mà Đan Tâm mới buôn ra. Mẹ kiếp con bé này mảnh mai thế này mà lại biết võ, lực tay còn mạnh hơn cả hắn.

Anh đầu đinh nhìn đồng bọn bị đau nhảy ra tương trợ, thề sẽ đem cô em này ăn sạch sẽ.

Cô ghét nhất ánh mắt trần trụi của anh chàng này, chân nhất lên luồng qua háng anh đầu đinh dừng lạ ở nơi có "tiểu đệ đệ" với một lực "vừa phải". Anh đầu đinh ăn đau ở chỗ hiểm, ôm lấy "tiểu đệ đệ" nhảy tưng tưng.

Lâm Thiên Vũ đứng xem kịch cười đến nỗi hai mắt cũng nheo lại, cô bé này thì ra là chân nhân bất lộ tướng.

Chỉ còn anh chàng trí thức, đàn em ra trận thất bại thảm hại, thân làm đại ca mà đứng đó là không được đâu, nhìn khắp cơ thể của ông anh này nơi đó là đáng đánh nhất.

Ông anh trí thức trước khi ra trận không quên gửi thư khiêu chiến mang đầy tính nhân văn sâu sắc.

"Em gái làm hai người bạn của anh thành ra thế này, em đi không được rồi. Anh cũng không thể nhìn thấy bạn bị đánh mà khoanh tay đứng nhìn, nếu anh có lỡ tay làm em bị thương đừng trách anh không thương hoa tiếc ngọc."

Đan Tâm khinh bỉ, thương hoa tiếc ngọc cái khỉ gì, đánh thì đánh đại cho rồi còn làm ra vẻ ta đây bị ép buộc mà chắc gì anh đã động được vào sợi tóc của tôi mà thương với không thương.

Đan Tâm nhìn ông anh trí thức hùng hổ tiến lại gần, nhẹ nhàng phô diễn một cú đá xoay người đẹp mắt đầy tính thường thức mĩ thuật.

"Bốp...."

Anh trí thức lãnh ngay cú đá vào mặt, chiếc kính giả cận trên mặt rơi xuống vỡ nát. khuôn mặt trí thức tàn tạ. Như thế này xem anh lần sau anh làm sao giả danh trí thức.

Đan Tâm nhàn nhã ngồi bắt chéo chân trên chiếc xe novor, lúc này nếu có thêm điếu thuốc trông Đan Tâm sẽ không khác gì chị hai của một băng nhóm xã hội đen nào đó.

"Em hôm nay chỉ là đánh xã giao, nếu còn tái diễn lại lần nữa hứa danh dự với ba anh. Lúc ba anh đi là hai chân khi về phải bò bằng bốn chân."

Đan Tâm trả lại xe cho ba anh chàng xấu số, ba người họ đi rồi cô mới thả tà áo dài xuống, lúc nãy đánh người vướng víu quá phải buộc lên, chỉnh lại trang phục trở thành thục nữ như lúc ban đầu.

Nhìn gương mặt đẹp trai ngốc xít của Lâm Thiên Vũ, Đan Tâm bật cười. Đèn đường chiếu vào làm cho cô và cỏ nụ cười kia bừng sáng in sâu vào đáy mắt Lâm Thiên Vũ, có cái gì đó dần thay đổi.

"Thiên Vũ anh làm sao vậy, giống như chưa bao giờ nhìn thấy con gái đánh nhau ấy."

Lâm Thiên Vũ đè nén cảm giác kì lạ không biết từ đâu đến, lườm Đan Tâm.

"Con gái đánh nhau tôi thấy nhiều rồi, chỉ duy con gái mặc áo dài mà đánh nhau thì chỉ có mình cô"

Đan Tâm cười khanh khách, nhặt chiếc ba lô ở dưới đất đeo lên vai,không còn sớm nữa về nhà thôi.

Có một chuyện Lâm Thiên Vũ muốn hỏi cô lâu rồi nhưng không có cơ hội, hôm nay có thể là cơ hội đó.

Lâm Thiên Vũ túm lấy tay phải Đan Tâm, mở lòng bàn tay cô ra soi dưới đèn đường, mấy hôm trước hắn để ý thấy trong lòng bàn tay cô có một vết sẹo hơi mờ là do dao cắt phải. Không thể là do trong lúc nấu ăn cắt trúng được.

"Vết sẹo này.... tại sao lại ở trên tay cô?"

Đan Tâm không đổi sắc mặt rút tay lại, không chỉ có hắn mà còn Thạch Thảo, Hùng, Dương Huy và cả mấy đứa bạn trong lớp cũng hỏi cô câu này, cô chưa bao giờ trả lời và hôm nay cũng thế. Nhưng Lâm Thiên Vũ đặc biệt hơn mấy người kia, có lẽ là do hắn ở chung nhà với cô hay vì một lí do nào khác cô cũng lười suy nghĩ. Có lẽ một ngày nào đó đẹp trời cô sẽ kể cho hắn nghe sau. Đan Tâm đi giật lùi, hướng mặt đối diện với hắn, nụ cười trên môi không đổi nhưng sao hắn thấy nó cô đơn và buồn đến thế. Đan Tâm mà trước giờ hắn thấy là người luôn vui vẻ, thông minh, tinh nghịch và cũng thật đáng yêu, chưa bao giờ có nụ cười làm hắn đau lòng thế này. Quá khứ của cô như thế nào để hôm nay trên môi phải mang nụ cười cô đơn kia.

"Thiên Vũ, lúc nào có tâm trạng tôi sẽ kể cho anh nghe, quá khứ ai cũng có nhưng không phải lúc nào cũng là một màu hồng hạnh phúc."

Khi đã nằm trên giường Lâm Thiên Vũ không tài nào ngủ được, gió lùa qua cửa sổ thổi vào lành lạnh, mỗi lần nhắm mắt lại đều thấy nụ cười đẹp như một thiên thần khi lần đầu cô gọi hắn là hồn ma đẹp trai. Không biết từ khi nào nụ cười đó đã in sâu vào trí nhớ rồi khảm vào tim hắn, cảm giác lạ lùng đó lại ùa về. Hắn đã từng yêu một lần cảm giác đó hắn biết nhưng hắn không nghỉ tới sẽ có một ngày hắn rung động trước cô bé này, có thể rung động hôm nay chỉ là nhất thời. Hắn không muốn dễ dàng yêu một người để rồi kết cục sẽ giống như hắn và Nghi Anh. Đan Tâm không giống Nghi Anh nhưng hắn chỉ là một hồn ma không có tương lai, không biết ngày trở về. Phát sinh loại tình cảm này với cô cũng chỉ đem lại đau buồn cho cô mà thôi. Mà chắc gì cô sẽ chấp nhận một hồn ma như hắn. Không sợ hắn, cho hắn ở lại đây là một chuyện yêu hắn lại là một chuyện hoàn toàn khác. Tốt nhất hắn không nên tự mình đa tình.


Chương 11
"Thạch Thảo"

Tan học Dương Huy đạp xe phóng như bay đuổi theo Thạch Thảo. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Thạch Thảo là bạn thân của Đan Tâm, hẳn phải rõ Đan Tâm thích gì, ghét gì, gia đình như thế nào. Mấy tháng nay ngoài việc biết Đan Tâm sống một mình, nghiện ngôn tình, học dở hắn không biết gì về cô cả, phải tìm hiểu một chút mới có thể vạch ra kế hoạch theo đuổi cô. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Đan Tâm hắn đã có cảm giác rất lạ với cô gái này, ngây thơ, hồn nhiên, khi cười đẹp như một thiên thần chỉ có điều hình như Đan Tâm có bí mật gì đó khó nói, nhất là vết sẹo trong lòng bàn tay phải.

"Dương Huy có việc gì không?"

"Mời cậu đi uống trà sữa, được chứ?"

Không cần nghĩ Thạch Thảo cũng biết anh chàng đẹp trai này muốn moi tin tức của Đan Tâm từ miệng cô, hay đây. Cuối cùng cũng ra tay rồi.

"Được thôi."

Cả hai đi cào quán trà sữa, quán này cô và Đan Tâm hay lui tới. Âm nhạc nhẹ nhàng, phong cách cổ điển và hiện đại được kết hợp tinh tế, rất trang nhã và đặc biệt yên tĩnh.

Thạch thảo khuấy đều ly tà sữa, không đợi Dương huy lên tiếng đã hỏi thẳng, anh chàng này không tồi, gia cảnh, năng lực, bề ngoài đều thích hợp làm bạn trai Đan Tâm.

"Cậu muốn biết gì về Đan Tâm."

"Mọi thứ, những gì cậu biết tớ đều muốn biết."

Uống ngụm trà sữa cho nhuận giọng Thạch Thảo bắt đầu báo cáo.

"Như cậu đã biết Đan Tâm sống một mình, không có ba mẹ, có một người chú ở Hồ Chí Minh hình như còn một đứa em gái tên Đan Linh, tớ cũng không rõ lắm Đan Tâm không hay nhắc tới gia đình mình. Gia cảnh giàu có. Thứ cậu ấy thích thì rất nhiều và thay đổi theo tâm trạng, thích nhất biển, có thể ngồi mấy tiếng ngoài biển mà không nói lấy một câu đôi khi chỉ nhìn biển rồi về. Còn thứ Đan Tâm ghét sao, tuy cậu ấy không nói nhưng tớ có thể cảm nhận được Đan Tâm rất ghét sinh nhật của mình, lúc mới quen tớ phải nói khô cả họng Đan Tâm mới chịu tổ chức sinh nhật, tuy bây giờ không còn như thế nữa, Đan Tâm chỉ vui vẻ khi có mặt bạn bè còn lúc tiệc tan ai biết được cậu ấy như thế nào, nhưng chắc sẽ không vui đâu."

Cô phải cố gắng rất nhiều mới trở thành bạn của Đan Tâm. Đan Tâm không hòa đồng chút nào, ngôn tình cũng là cô đưa Đan Tâm đọc rồi mới trở thành nghiện như ngày hôm nay. Cô cũng chỉ có thể nói chừng đó thôi, còn lại phải tự Dương Huy tìm hiểu.

Ghét sinh nhật, Dương Huy không hiểu??????

"Tại sao lại ghét, ngày đó là ngày vui mà?"

Thạch Thảo nhún vai, trân châu tan trong miệng mùi vị rất đặc biệt, trà sữa trân châu ở đây là ngon nhất.

"Tớ không biết, hỏi Đan Tâm rất nhiều lần rồi nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh."

Câu chuyện kết thúc tại đây, không ai nói gì cho tới khi Thạch Thảo xử lí xong ly trà sữa.

"Về thôi."

"Ừ, à mà này, 25-12 là sinh nhật Đan Tâm. Cậu biết phải làm gì rồi chứ, Đan Tâm không thích những thứ cầu kì đâu."

........................................................................................................................................

Đan Tâm bỏ từng quả dâu tây mọng đỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt mùi vị rất ngon. Vừa ăn vừa nhìn Lâm Thiên Vũ chấm bài, cách ba tuần hồn ma đẹp trai sẽ ra bài tập để kiểm tra khả năng tiếp thu tiếng Anh của cô.

Lâm Thiên Vũ đặt bút xuống, quay lại nhìn người nào đó ăn rất mất hình tượng, nhăn mặt.

"Thiên Vũ, anh ăn không?"

Đan Tâm cười "dịu dàng" đôi mắt ánh lên vẻ ngây thơ vô số tội, đưa mấy quả dâu tây đến trước mặt Lâm Thiên Vũ, nhìn rất ngon nha, hồn ma đẹp trai ăn đi nào. Để xem bộ dáng khi ăn của anh như thế nào mà dám nhăn mặt.

"Không ăn."

Bé con này rõ ràng biết hắn không ăn được thứ gì rồi mà. Từ khi là hồn ma hắn không thể ăn, không thể uống, chỉ có thể hít thở, mấy trái dâu tây mọng đỏ này cũng như đôi môi kia chỉ có thể nhìn không thể ăn.

Đan Tâm còn muốn ép hồn ma đẹp trai ăn thì điện thoại reo lên. Ai vậy nhỉ, nhìn đến ngớ người. Bà ngoại, đã bao lâu rồi bà không gọi cho cô.

"Đan Tâm nghe điện thoại."

"Hả, ừ."


Chương 12
"A lô, bà ngoại con nghe đây."

"Con làm gì mà lâu thế hả?"

"Hì, tại con hơi bất ngờ, bà rất lâu không gọi điện cho con rồi."

"Con bé này bà không gọi con cũng có thể gọi cho bà mà."

Đan Tâm lè lưỡi cười hì hì. Không biết bà gọi cho cô có việc gì không đây, cầu trời không phải là bản trường ca bất tận đó nữa.

Lâm Thiên Vũ nhìn Đan Tâm đầy kinh ngạc, bé con này không biết tí gì về tiếng Anh nhưng tiếng Trung thì không khác người Trung chính gốc như hắn là bao. Đan Tâm học tiếng Trung từ khi nào nhỉ???

"Lần sau con sẽ gọi mà bà gọi cho con có việc gì không?"

"Gọi thăm con không được sao, con làm như bà có chuyện mới gọi cho con ấy."

Bà ngoại ở bên kia điện thoại nằm trên ghế dài phơi nắng ai oán, cháu gái bà làm như bà không thương nó vậy, trong số năm đứa cháu bà quan tâm nhất vẫn là Đan Tâm. Nó là đứa trẻ bất hạnh. Cố nén tiếng thở dài, bà không muốn Đan Tâm nhận ra sự bất thường của mình.

"Sao đây, sắp tới sinh nhật con rồi muốn bà tặng cho con thứ gì?"

Cô đoán cấm có sai chính là bài ca này. Đan Tâm im lặng, cô không thích sinh nhật một chút nào. Đối với người khác đó là ngày vui nhưng đối với cô thì không khác gì ngày tận thế. Cô mất đi tình thương yêu của ba mẹ, sự ấm áp của một gia đình cũng vào ngày đó.

Lâm Thiên Vũ thấy nụ cười trên môi Đan Tâm vụt tắt, tâm trạng cũng trùng theo. Hắn ngồi xa nên chỉ thoáng nhe thấy bà cô nói cái gì đó liên quan đến sinh nhật. Dinh nhật của ai?.... Không lẽ là của Đan Tâm, ôi chúa ơi, hắn đúng là đáng chết vạn lần, sao hắn có thể vô tâm như thế chứ.Hắn....hắn không biết sinh nhật của cô là ngày nào.

"Bà ngoại con không cần quà đâu."

"Đan Tâm bà biết con không thích sinh nhật nhưng không được như thế biết chưa, con không có lỗi gì cả những thứ đó đều là sai lầm của ba mẹ con."

"Con biết nhưng con vẫn không thích, nếu bà muốn tặng quà thì cứ tùy ý đi ạ con sẽ vui vẻ nhận lấy."

Bên kia điện thoại truyền ra tiếng thở dài, con bé này vẫn như vậy.

"Bà nhớ hồi nhỏ con rất thích hoa lavender, bà sẽ nói cậu làm thành hoa khô gửi về cho con, được không?"

(Lavender_còn gọi là hoa oải hương hay huân y thảo nó có ý nghĩa là chờ đợi một tình yêu, sự thủy chung, ngờ vực)

"Vâng, bà cứ gửi về đi."

Nhà cậu cô có một vườn lavender nhỏ, lúc nào cô sang Trung Quốc vào dịp hoa nở thể nào cô cũng ngắt vài cành bỏ vào quần áo, hương thơm lưu lại rất lâu. Cô thích hoa này nhưng đó là hồi còn học tiểu học. Bây giờ cô còn thích lavender hay không cô cũng không biết nữa. Cô đã sớm vứt tên loài hoa này ra khỏi đầu vậy mà bà ngoại vẫn nhớ.

Đan Tâm cố lấy lại tinh thần, quá khứ nên xếp vào ngăn tủ rồi khóa lại. Đan Tâm mày vẫn luôn kiên cường mà, hãy cười mà sống, sống thật tốt.

"Không nói chuyện của con nữa, chuyến du lịch lãng mạn ở Pháp của bà thế nào, có kiếm về được ông ngoại nào cho con không đó?"

Đan Tâm nói chuyên cả tiếng đồng hồ, vừa buông điện thoại xuống đã ngã phịch xuống giường ôm lấy gấu bông chui vào chăn bông ấm áp."

"Tôi không biết em cũng biết nói tiếng Trung đấy."

Đan Tâm từ trong chăn ấm ngồi phắt dậy, "em" xưng hô theo kiểu này mới nha, hắn vẫn luôn gọi là "cô", sao tự dưng thay đổi 360 độ thế nhỉ.

Lâm Thiên Vũ buồn cười, biết ngay là thế mà. Gọi là cô nghe thật xa lạ, từ ngày hắn nhận ra tình cảm của mình đã không muốn gọi Đan Tâm là cô nữa.

"Em nhỏ hơn tôi hai tuổi, muốn gọi là cô để trở thành bà cô hả?"

Tạm thời lấy lí do củ chuối này vậy.

Đây là đang nói cô già, Lâm Thiên Vũ tôi già anh sẽ là ông cụ móm mém không còn chiếc răng nào. Em thì em, dù ngh
<<1 ... 34567 ... 30>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1309/3107