XtGem Forum catalog
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh-full

Lượt xem :
an Tâm phe phẩy giấy báo kết quả trước mặt Thạch Thảo, cười đến sặc nước bọt.

Thạch Thảo chụp lấy tờ giấy xem thật kĩ, điểm cao chót vót thế này không thủ khoa còn có thể là gì. Nghiến răng nghiến lợi.

"Đan Tâm, cười vui nhỉ."

Thạch Thảo bắt đầu xắn tay áo, dám lừa cô Đan Tâm này chán sống rồi.

Đan Tâm co giò bỏ chạy.

Thiên Vũ có thấy không em đạt thủ khoa rồi, em không làm anh thất vọng vậy anh cũng không được làm em thất vọng đâu. Dù như thế nào cũng không được tan biến, phải sống để còn quay về tìm em. Có nhớ không quà tốt nghiệp anh vẫn chưa tặng em đó.

Một tháng sau, sân bay.

"Sao ai cũng đi hết vậy. Chỉ còn tớ và Hùng ở Việt Nam vậy thì buồn chết mất."

Thạch Thảo ngồi trên ghế chờ ai oán. Dương Huy bay sang Mĩ đã đành, đến cả Đan Tâm cũng.....không chịu đâu.

"Thạch Thảo đừng như vậy tớ sẽ không muốn đi nữa."

Cô chưa từng có ý định du học. Lần này là do cô đậu thủ khoa, lại có thêm cái mác trẻ mồ côi nên nhận được một suất đi du học ở Anh. Đi du học cũng tốt, cô sẽ kiếm thêm nhiều việc làm để không còn thời gianh nhớ tới anh. Cô không sợ Thiên Vũ về đây tìm cô, nếu không tìm thấy anh tự biết đi hỏi Thạch Thảo hỏi tình hình. Lần đó anh làm cho cô khóc nhiều như vậy cô sẽ cho anh bay qua bay lại đến chóng mặt luôn.

"Đan Tâm vé này, giờ bay đến rồi chuẩn bị đi."

Hùng đưa vé máy bay cho Đan Tâm, hắn cũng đã từng nghĩ tới việc đi du học nhưng cứ nghĩ để Thạch Thảo ở Việt Nam một mình lại không nỡ, thế là đành thôi. Chỉ cần nỗ lực hết mình dù có ở đâu cũng thành công.

"Hai người ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, qua bên đó tớ sẽ gọi điện về. Còn cậu không được bắt nạt Thạch Thảo đâu đó, thử để tớ ở bên đó nghe được gì thì cậu chết là cái chắc."

Hùng cười ngất, ai mới là người bắt nạt ai.

"Yên tâm, tớ sẽ nâng Thạch Thảo như nâng trứng hứng như hứng hoa. Cô ấy nói tớ đi hướng đông tớ tuyệt đối không đi hướng tây, cũng không nhìn sang nam, bắc. Lời cô ấy nói ra là thánh chỉ bất tuân sẽ tự chém đầu. Đại tỉ đã vừa lòng chưa ạ."

"Ừ, tạm thời được......... tớ phải đi đây."

Hai..... con bạn thân nhất của cô đi rồi, buồn thật đấy.

"Về thôi nhìn nữa cũng không quay lại đâu."

"Những lời anh nói lúc nãy là thật không phải nói cho vui đó chứ?"

"Nói cho vui, em xem anh là loại người chỉ biết nói bằng miệng."

Lắc đầu, lại lắc đầu, tất nhiên là không phải vậy. Cô chỉ sợ mật ngọt chết ruồi, cô không muốn giống như Đan Tâm đau khổ vì thất tình. Đan Tâm không nói cũng không thể hiện ra ngoài nhưng cô biết Đan Tâm cũng chẳng vui vẻ gì. Lần này đi du học e hơn phân nửa lí do là để quên Lâm Thiên Vũ.

"Lại nghĩ lung tung rồi phải không?';

"Đâu có, chúng ta về thôi."

Thôi vậy, được đến đâu hay đến đó. Vào đại học cô và Hùng phải học xa nhau tình cảm chắc gì giữ được đến khi học xong. Tình đầu mong manh, dễ vỡ cô cũng chẳng hi vọng nhiều.


Chương 29
Biệt thự Lâm gia.

Cố Mĩ Yên ngồi trên ghế xem kế hoạch phát triển năm nay của DL, trong phòng phản phất mùi thuốc làm bà hơi khó chịu. Nhìn đến con trai nằm trên giường không biết bao giờ mới tỉnh dậy, Thiên Vũ nằm đó được một năm rưỡi rồi.

Tiếng lật trang giấy đều đều, êm tai làm người ta cứ muốn ngủ mãi. Lâm Thiên vũ trong cơn mê cố hết sức vùng vẫy muốn mở mắt ra nhưng làm thế nào cũng không được. Hắn thấy Đan Tâm khóc rất nhiều, một mình ngồi trong đêm tối đôi mắt đẫm nước trông rỗng, vô hồn. Mỗi lần nhìn thấy Đan Tâm khóc trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt, cô đau hắn càng đau.

"Đan.....Tâm."

"Cạch."

Tập hồ sơ trên tay Cố Mĩ Yên rơi xuống bàn. Tiếng nói kia rất nhỏ nếu không phải trong phòng quá yên tĩnh bà sẽ không nghe thấy. Tiến lại gần con trai, Lâm Thiên vũ mê sản cả người đổ đầy mồ hôi trộm. Nằm ở đây một năm rưỡi, có lúc bà thấy con trai nhíu mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó, có lúc còn khẽ cười rất vui vẻ.

"Thiên Vũ.... Thiên Vũ."

Cố Mĩ Yên lay gọi con trai nhưng Lâm Thiên vũ vẫn nằm đó yên tĩnh không nói gì nữa. Chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ, điện thoại cho cả chồng và con trai trưởng của bà về nhà.

Bác sĩ kiểm tra một lượt, cười nói.

"Lâm phu nhân, nhị thiếu sắp tỉnh lại rồi."

"Thật... thật sao?"

Cố Mĩ Yên ngồi trên mép giường khóe mắt đỏ hồng ngân ngấn nước. Con trai bà sắp tỉnh lại, một năm rưỡi chờ đợi cuối cùng cũng nghe được tin tốt.

"Bác sĩ có thể ra ngoài được rồi."

Lâm Thiên Vân mở cửa bước vào.

"Mĩ Yên, Thiên Vũ sao rồi?"

"Bác sĩ nói nó sắp tỉnh lại. Thiên Bình đâu sao không về cùng ông."

"Có đối tác quan trọng vừa từ Mĩ sang nó phải ở ở lại công ti lo liệu tạm thời chưa về được."

Âu Dương Thiếu Phong, Dương Thừa Văn đến ngay sau đó, Nghe Lâm Thiên Bình báo tin là họ bỏ hết công việc để đến đây.

Âu Dương Thiếu Phong cúi người mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Thiên Vũ, hai gương mặt càng lúc càng tiến gần nhau hơn.

"Cậu nhìn đủ chưa hả?"

Dương Thừa Văn kéo Âu Dương Thiếu Phong ra, định chơi trò boy kiss boy sao.

"Tớ thấy Thiên Vũ vẫn như ngày nào làm gì có dấu hiệu tỉnh lại."

Tiếp tục cúi đầu nhìn.

Lâm Thiên Vũ lại rơi vào mộng. Trên bãi đá ven biển Đan Tâm mặc chiếc váy đen cúp ngực đó đêm đen bao trùm, nuốt gọn cô. Cả thế giới chỉ còn một màu đen mờ ảo. Đan Tâm cười vẫy tay gọi hắn nhưng hắn làm cách nào cũng không lại gần được cô. Hắn bước một bước cô lại lùi một bước, cứ thế xa dần. Gió càng lớn sóng biển càng mạnh, sóng biển va vào bãi đá thét gào ầm ĩ, biển nổi lên cột sóng rất cao nay sau lưng Đan Tâm. Hắn muốn cất tiếng gọi cô nhưng cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh nào. Cột sóng đổ ập xuống người Đan Tâm kéo cô ra biển, bóng dáng mất dần trong biển nước. Không..... không thể nào. Lâm Thiên Vũ kinh hoàng giãy giụa trong mộng cảnh, ý thức dần rõ ràng, hai mắt mở ra trừng lớn.

"A...."

Âu Dương Thiếu Phong kêu khẽ một tiếng, giật bắn mình lùi ra xa. Đôi mắt đang khép chặt tự dưng mở ra trừng hắn như muốn đòi mạng....khoang...khoang đã.

"Thiên Vũ cậu tỉnh."

Cả ba người còn lại nghe thấy tiếng kêu chạy đến vây quanh giường Lâm Thiên Vũ.

Cố Mĩ Yên nước mắt tràn mi ngồi xuống giường.

"Thiên Vũ... cuối cùng con cũng tỉnh."

Lâm Thiên Vũ đảo mắt nhìn quanh, hắn đang ở nhà. Từ nay hắn không còn là ma nữa, Đan Tâm anh về rồi.

Cổ họng đau rát khó khăn lên tiếng, giơ tay lau đi những giọt nước mắt vui mừng rơi trên gò má Cố Mĩ Yên. Lâu ngày không hoạt động cả cơ thể gần như không còn là của hắn nữa.

"Sao mẹ lại khóc."

Cố Mĩ Yên lung tung lau nước mắt, cười thật tươi.

"Không khóc, tại mẹ vui quá thôi."

"Con ngủ được bao lâu rồi."

"Một năm rưỡi."

Lâu vậy sao. Hắn ở bên cạnh Đan Tâm chưa tới một năm lúc trở về còn phải ngủ thêm nửa năm nữa. Chỉ ngủ thôi cũng bỏ phí nhiều thời gian như vậy, không biết Đan Tâm sao rồi.

Lâm Thiên Vũ gắn gượng ngồi dậy cả người đau nhức, rã rời ra từng mảnh như bị cả chiếc xe tải chạy qua.

"Cẩn thận."

Lâm Thiên Vân giúp con trai ngồi dậy, lấy gối đắt sau lưng.

"Ba, anh hai đâu."

"Công ti có việc tạm thời anh con chưa về được."

Dương Thừa Văn đặt ghế ngồi bên giường.

"Ngủ chán chưa."

"Không chán thì tỉnh làm gì, xin lỗi vì thời gian qua đã để mọi người phải lo lắng."

Âu Dương Thiếu Phong vỗ vai Lâm Thiên Vũ nói đùa như thật.

"Cậu muốn tự sát thì cũng phải vì chuyện xứng đáng chứ, vì tình tớ không nghĩ cậu thiếu sáng suốt như thế."

Âu Dương Thiếu Phong vừa ngồi xuống ghế đã bị Dương Thừa Văn âm thầm vỗ lưng, vỗ đến nỗi Âu Dương Thiếu Phong muốn thổ huyết. Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nhắc tới mấy chuyện này.

Lâm Thiên Vũ cười hai người này chắc thời gian qua rất lo cho hắn.

"Thừa Văn tha cho Thiếu Phong đi. tự sát vì tình tớ chưa yêu Nghi Anh đến mức đó đâu."

Lâm Thiên Vũ cho rằng mình yêu Nghi Anh rất nhiều nhưng từ khi quen Đan Tâm hắn mới phát hiện ra hắn không yêu Nghi Anh nhiều như hắn nghĩ.

Lâm thiên Vũ nói vậy ai sẽ tin đây không yêu tới mức đó mà uống rượu say gây tai nạn, họ nghĩ hắn chỉ đang lừa mình dối người thôi.

"Cậu tìm gì vậy?"

Lâm Thiên Vũ nhìn quanh, hắn muốn tìm điện thoại gọi cho Đan Tâm, giấc mơ vừa nãy làm hắn thấy hơi sợ. Hắn sợ cô giống như trong giấc mơ bị nước cuốn trôi còn hắn chỉ có thể đứng đó nhìn cô trôi theo dòng nước.

"Điện thoại."

"Đừng nhìn nữa điện thoại của con bị thiêu rụi trong vụ tai nạn rồi. Con vừa tỉnh hãy nghĩ ngơi cho khỏe, muốn gọi cho ai thì để sau."

Cố Mĩ Yên không nhắc thì hắn cũng quên mất hôm đó hắn để điện thoại trong xe. Trong đầu hắn chỉ còn mỗi giấc mơ và bóng dáng cô độc của Đan Tâm làm sao cũng không hết lo được.

"Thiếu Phong cho tớ mượn điện thoại."

Âu Dương Thiếu Phong thắc mắc nhưng vẫn lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Thiên Vũ.

Cầm điện thoại trên tay Lâm Thiên Vũ bấm số gọi cho Đan Tâm, số điện thoại cô hắn còn nhớ rất rõ. Có trời mới biết hắn lúc này muốn nghe giọng nói cô như thế nào. Lâm Thiên Vũ hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, giọng Đan Tâm hắn không nghe thấy nhưng giọng cô điện thoại viên thì hắn nghe sắp nhàm tai rồi. Đã xảy ra việc gì, không gọi được làm hắn lo lắng muốn điên lên. Chỉ mơi nửa năm cô không thể thay số điện thoại, cả gương mặt tràn ngập bất an và lo lắng.

Lâm Thiên Vân nhíu mày con trai ông không sao đấy chứ gọi đi gọi lại mỗi một số.

Gọi điện N lần nhưng thứ hắn nghe được vẫn là giọng cảu cô điện thoại viên. Đáng chết, Lâm Thiên Vũ bực mình cầm chặt điện thoại như muốn bóp nát.

Dương Thừa Văn không chịu được nữa, lên tiếng.

"Cậu gọi cho Nghi Anh."

Ngoài cô ta hắn không nghĩ ra được người mà Thiên vũ đang cố gọi là ai.

Lâm Thiên Vũ ngẩn người một lát rồi tiếp tục gọi, lần này hắn gọi cho Thạch Thảo. Cầu trời có người bắt mấy, trong số bạn bè của Đan Tâm hắn chỉ biết mỗi số của Thạch Thảo. Còn Nghi Anh hắn đã sớm vứt cái tên nay ra khỏi đầu từ đời nào rồi.

Lâm Thiên Vũ chờ cuối cùng có người nghe máy. Thở phào nhẹ nhõm ít nhất hắn có thẻ hỏi tình hình của Đan Tâm từ Thạch Thảo.

"A lô, ai vậy?"

"Cô là Thạch Thảo phải không?"

Cả bốn người tám con mắt tròn xoe nhìn Lâm Thiên Vũ. Thế là thế nào, tiếng Việt. Lâm Thiên Vũ biết nói tiếng Việt từ lúc nào.

"Đúng, là tôi. Xin hỏi anh là ai?"

"Tôi là Lâm Thiên Vũ, bạn trai của Đan Tâm."

"Cái gì.... Lâm Thiên Vũ....anh là Lâm Thiên Vũ."

Thạch Thảo hét lớn tỉnh ngủ hẳn, xuống giường đi ra ngoài tìm chỗ nói chuyện. Cô đang ở trong kí túc xá của trường. Hể nhắc tới Lâm Thiên Vũ là cô lại nhớ tới những ngày tháng sống không một tia vui vẻ của Đan Tâm, máu nóng bốc lên ngùn ngụt.

"Anh gọi cho tôi làm gì? Tôi nhớ là tôi không quen biết gì anh."

Thái độ của Thạch Thảo làm Lâm Thiên Vũ chau mày, ngữ khí này là sao? Trước giờ hắn chưa từng đắt tội với mama của Đan Tâm.

"Cô không sao chứ?"

Ở bên kia điện thoại Thạch Thảo cười mỉa.

"Tôi thì có thể làm sao người có làm sao là Đan Tâm kìa."

Như được dội một gáo nước lạnh vào người, cả cơ thể Lâm Thiên Vũ lạnh toát cộng thêm với giấc mơ lúc nãy hắn không thể không nghĩ bậy.

"Đan Tâm làm sao? Thạch Thảo làm ơn nói cho tôi biết."

"Anh đừng có giả ngốc với tôi, làm sao đến bây giờ anh còn có thế nói ra câu "tôi là bạn trai của Đan Tâm". Anh có biết ngày anh bỏ đi không lời từ biệt Đan Tâm đã thảm hại đến thế nào không? Nó như một cái xác không hồn ôm lấy tôi khóc cạn cả nước mắt, cả ngày không ăn gì chỉ biết đi tìm anh. Lúc tôi đến tìm nó tôi còn tưởng là mình thấy ma."

Tay cầm điện thoại của Lâm Thiên Vũ nổi lên gân xanh, nước mắt vô thức rơi xuống. Đan Tâm anh xin lỗi, nếu biết trước có thể trở về làm người anh đã để lại lời nhắn cho em như thế em dã không cần đau khổ tới mức đó.

Nam nhi không dễ rơi lệ vậy mà Lâm Thiên Vũ lại đang khóc. Dù không hiểu chuyện gì đang xả ra, Lâm Thiên Vũ đang nói chuyện với ai nhưng sự bất lực, tự trách và cả hối hận ở đáy mắt Lâm Thiên Vũ làm bốn người họ thấy không thoải mái.

(Cuối cùng chị Thảo đã cho anh Vũ nếm mùi của bốn chữ "hối hận không kịp")

Âu Dương Thiếu Phong muốn giật lấy điện thoại bị Lâm Thiên Vũ đưa tay chặn lại, ra hiệu h
<<1 ... 1718192021 ... 30>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
368/5447