XtGem Forum catalog
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh-full

Lượt xem :
à cái gì, trước giờ cậu có bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng khi nhìn Đan Tâm để nhìn tôi chưa? Cậu lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, tôi có gì không xứng đáng với cậu chứ."

Nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp, bất kì ai nhìn vào cũng thấy đau lòng.

"Đủ rồi đấy, muốn cãi nhau thì hai người về nhà mà cãi."

Đăng Quân bực mình quay mặt đi chỗ khác, Đan Tâm lúc nào cũng chỉ biết cam chịu hắn chỉ muốn đòi lại công bằng cho chị mình thôi mà, thế có gì là sai.

"Đưa Kim Ngọc về nhà đi ngoài này gió lớn cảm lạnh thì không hay đâu."

"Vậy còn...."

"Đừng lo, Tâm Tâm tìm Lâm Thiên Vũ đi chơi, ăn tối ở ngoài rồi về."

Lâm Thiên Vũ, Đăng Quân nhíu mày tên này từ đâu chui ra chưa nghe thấy bao giờ.

Muốn hỏi nhưng Đan Tâm đa quay sang phía Thạch Thảo, tỏ ý không tiếp thêm bất kì câu hỏi nào nữa.

"Xin lỗi làm hỏng không khí của mọi người rồi."

"Không sao, bà tìm Lâm Thiên Vũ đi chơi thật hả? Cho tớ đi cùng đi."

"Đi làm gì, bọn tớ hẹn hò bà đi theo làm bóng đèn hả, trời vẫn còn sáng tớ không cần đèn."

Thạch Thảo đập Đan Tâm, ăn nói thế này đây.

"Hai vị đại gia, tiểu nữ giao mama cho hai vị, đưa mama về cẩn thận mama mà có mất sợi tóc nào tiểu nữ không tha cho hai ngài đâu. Nhất là ngài đấy, lớp trưởng."

Hùng gật đầu.

"Đó là nhiệm vụ không cần nhắc, muốn đi đâu thì đi đi."

Dương Huy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, lúc này trong lòng Đan Tâm hẳn không thoải mái cứ để cô đi tìm Lâm Thiên Vũ xả bất bối.

"Ừ, đi đây."

Đan Tâm kéo tay Lâm Thiên Vũ cùng đi, không quên lấy tai nghe không dây đeo lên tai, lấy điện thoại ra làm như đang gọi cho ai đó. Kể từ khi quen Lâm Thiên Vũ tai nghe và điện thoại là vật bất li thân của cô.

"Thiên Vũ chúng ta ra ngoài ăn tối đi, ở nhà có người lạ em không muốn về, em sợ ăn không vào."

"Vậy em muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được, em sẽ ăn thật no, ăn đến khi nào không ăn được nữa mới về nhà."

Bóng dáng Đan Tâm cô đơn, lặng lẽ nhưng chỉ có cô mới biết cô không vó một mình, cô còn có Thiên Vũ anh luôn ở bên cạnh quan tâm, an ủi cô. Như thế là đủ. Hai bàn tay nắm chặt cùng bước đi trên bờ biển.

Mặt trời chỉ còn là một chấm nhỏ xíu ở phía chân trời. Đêm đen buông xuống gió thổi càng mạnh.

"Chị là Thạch Thảo?"

Thạch Thảo gật gật đầu, em trai Đan Tâm đẹp không thua kém gì Dương Huy đâu.

Hùng liếc xéo bạn gái nhắc nhở cô bạn trai cô đang ở bên cạnh.

"Chị có biết Lâm Thiên Vũ kia là ai không?"

"Chỉ nghe nói chưa gặp bao giờ nhưng là bạn trai Đan Tâm."

"Bạn trai?"

Tâm Tâm bảo bối có bạn trai từ lúc nào?

"Trơ trẽn, vừa mới lao vào lòng cậu nay lại vui vẻ bên người khác. Không biết xấu hổ."

"Cậu im miệng, đi về nhà đi."

Kim Ngọc vùng vằng bỏ đi, Đan Tâm không còn ở đây ở lại cũng chẳng có nghĩa lí gì.

"Anh chàng đó chưa từng xuất hiện cậu tự hỏi Đan Tâm đi. À mà này hai người đừng có như lúc nãy có được không, chúng tôi sẽ nghĩ hai người loạn luân đấy,"

"Ba người biết toi là em trai Đan Tâm?"

"Ừ, hoa hồng cậu tặng Đan Tâm rất đẹp, khiến một người điên lên vì ghen đấy."

Thạch Thảo liếc mắt nhìn Dương Huy, nghĩ đến hôm đó không nhịn nổi cười thành tiếng.

Dương Huy vuốt mũi, ho khan.

"Tôi theo đuổi chị cậu đáng tiếc chị cậu không cho tôi cơ hội."

"Chị tôi rất cố chấp, một khi dã nhận định ai đó không dẽ thay đổi đâu."

Khi chỉ còn một mình, Đăng Quân lấy điện thoại ra điện cho Đan Tâm có bạn trai mà không nói một tiếng nào, đáng ra hắn phải là người biết đầu tiên chứ. Giọng cô diện thoại viên ngọt ngào thông báo cho Đăng Quân biết số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được mong quý khách vui lòng gọi lại sau. Đăng Quân bực mình nhét điện thoại vào túi quần. Được lắm, đi chơi với bạn trai cả điện thoại cũng tắt.


Chương 24
Đăng Quân từ ngoài đi vào nhìn mẹ và em gái ngồi trên sô pha xem tivi thở dài thườn thượt.

Đồng Hiểu Hiểu không rời mắt khỏi màn hình, quan tâm tới côn trai.

"Sao lại thở dài, có chuyện không vui?"

Đăng Quân ngồi phịch xuống sô pha ai oán, gương mặt như vừa bị mất tiền.

"Tâm Tâm bảo bối không cần con nữa, Tâm Tâm có bạn trai rồi."

Đồng Hiểu Hiểu ngẩn ra, có bạn trai từ lúc nào???

Đan Linh quay phắt sang nhìn Đăng Quân không thể tin được.

"Đó là kẻ nào, kẻ nào đã cướp chị Tâm ra khỏi tay anh."

"Không biết, chỉ có Tâm Tâm bảo bối biết kẻ đó là ai. Hừm..... anh phải xem kẻ nào to gan lớn mật dám cướp Tâm Tâm bảo bối ra khỏi tay anh."

Đồng Hiểu Hiểu với lấy gối ôm trên sô pha ném vào mặt con trai đang hào khí bừng bừng quyết tâm giành lại thứ đã mất.

"Hai đứa thôi ngay đi ra ngoài đùa vui đã đành về nhà còn đóng kịch nữa là sao."

"Mẹ à con chỉ muốn biết kẻ đó là người như thế nào thôi, nếu không tốt đừng mong con giao Tâm Tâm bảo bối cho anh ta."

"Con gặp Đan Tâm ở đâu hả?"

"Con gặp ngoài biển."

"Thế sao Đan Tâm không về cùng con?"

Đăng Quân liếc nhìn lên lầu nơi ba cậu đang dẫn Kim Ngọc đi tham quan nhà.

"Kim ngọc nói vài chuyện làm Tâm Tâm không vui hơn nữa Tâm Tâm nói ở nhà có người lạ về nhà sợ ăn không vào nên hẹn Lâm Thiên Vũ ra ngoài đi ăn rồi."

Mặt Đồng Hiểu Hiểu trầm lại, người lạ ở đây không phải Trần Chí Viễn_ chồng bà thì còn có thể là ai. Sinh khó là do sức khỏe của bà không tốt nhưng lại để liên lụy đến Đan Tâm, sinh cọn ra mà không chăm sóc con được ngày nào bà còn tư cách gì để làm mẹ của Đan Tâm.

"Lâm Thiên Vũ là tên bạn trai của Đan Tâm?"

Đăng Quân gật gật đầu, trên lầu Kim Ngọc vừa mở cửa phòng của Đan Tâm.

"Không được đi vào phòng đó."

Kim Ngọc giật này mình, mặt thoáng hiện vẻ bối rối, khẽ đóng cửa lại. Quay đầu nhìn Trần Chí Viễn ở sau lưng.

"Chú, con không biết phòng này không được phép vào."

"Không sao, đi xuống thôi."

Trần Chí Viễn xa xầm mặt, dĩ nhiên không vừa lòng với con trai.

Gia đình ông trước khi Đan Tâm biết được sự thật nó là con của ai rất hạnh phúc, nhưng sau khi nó biết vợ ông lấy li hôn để ép ông nhận con, Đan Linh không còn thân thiết với ông như lúc trước, Đăng Quân không những không kính trọng ông mà còn chống đối, làm trái ý ông. Từ khi nó sinh ra nó đã làm vợ ông sống dở chết dở, ba ông đột tử, hai người mẹ không nhìn mặt ông. Tất cả cũng đều vì một mình nó, đứa con sao chổi.

"Căn phòng đó là của ai thế?"

Đan Linh bỏ gối ôm xuống đứng dậy lấy nước uống luôn tiện trả lời cho Kim Ngọc.

"Là phòng của chị tôi, không được phép của chị ấy không ai được bước vào đó, nhất là cô."

"Chị...? Cậu và Đăng Quân còn có chị? Sao lâu nay tôi không nghe cậu nói."

Thật ra cô biết chị tôi đấy.

"Tôi có cần phải báo cáo với cậu chuyện tôi có chị hay không?"

Trần Chí Viễn đen mặt, quát Đan Linh.

"Con ăn nói thế hả, nó không phải là chị con."

"Chị có thể không phải là con ba nhưng vẫn là chị của con, đó là sự thật."

Đan Linh bỏ ra phòng bếp, cô cũng có cảm giác bữa cơm tối nay ăn không vào. Ba của cô, người cô xem như là tấm gương để học tập không ngờ lại quá đáng như vậy. Ông đối xử rất tốt với cô riêng Đan Tâm ông chẳng xem ra gì đó cũng là con do ông sinh ra mà, cô thật sự không hiểu nổi.

Đồng Hiểu Hiểu đã nói hết lời với chồng cũng không thể thay đổi định kiến đã trở thành thâm căn cố đế trong ông. Đối với chồng bà thứ đã vứt đi sẽ không bao giờ nhặt lại.

"Thôi chúng ta đi ăn cơm."

"Cô, chúng ta không chờ chị kia về ăn cùng hay sao?"

"Không nó ra ngoài ăn cùng bạn rồi."

"Con rất muốn gặp chị ấy, trông chị có giống cô hay không?"

Kim Ngọc rất thông minh, chuyện không nên hỏi thì nên ít lời lại. Xem ra người chị này không được chào đón trong gia đình Đăng Quân, đúng ra là không được chú Chí Viễn chào đón.

"Cậu sẽ không muốn gặp chị tôi đâu."

Đăng Quân đi lướt qua người Kim Ngọc để lại một câu vô cùng khó hiểu.

"Cậu nói thế là ý gì?"

"Ý trên mặt chữ ấy, cậu sẽ sớm biết thôi, đừng vội."

Đầu Kim Ngọc hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng. Không muốn gặp, làm như cô có thù oán gì với chị của Đăng Quân ấy.

Hơn tám giờ tối Đan Tâm cùng Lâm Thiên Vũ về nhà. Dù không muốn nhưng vẫn phải về, gì chứ đó là nhà của cô mà, tại sao cô phải ở ngoài trong khi họ ở nhà vui vẻ bên nhau. Đan Tâm mở cổng tiến từng bước vào nhà. Trong phòng khách ba mẹ, Đăng Quân, Đan Linh và cả Kim Ngọc cùng quây quần bên nhau xem tin tức buổi tối, không ai chú ý tới cô đã về. Cô cứ đứng thế tựa người vào cửa chờ xem đến bao giờ họ mới phát hiện có người. Thất vọng thay người phát hiện ra cô lại là Kim Ngọc cô oan gia bé nhỏ của cô.

Kim Ngọc như lò xo đứng bật dậy khỏi sô pha, trợn tròn hai mắt nhìn Đan Tâm.

"Chị tới đây làm gì?"

Đan Tâm nhún vai.

"Không biết, muốn tới thì tới thôi."

Trừ Trần Chí Viễn tất cả điều nhìn ra cửa.

Đồng Hiểu Hiểu nhìn con gái cười dịu dàng.

"Con về rồi à, nhanh vào nhà đi."

Kim Ngọc trơ ra , đầu nổ tung. không lẽ............

"Vâng."

Đan Tâm vào nhà nhìn người ba mà cô luôn gọi là bác không chút cảm xúc, thưa gửi lễ phép.

"Thưa bác, con đã về."

Trần Chí Viễn không liếc mắt nhìn Đan Tâm lấy một cái, xem cô như không tồn tại, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

Cô chẳng hơi đâu mà để ý "người ta" đối với mình thế nào quay lại trò chuyện với mẹ, cô thích bà, từ nhỏ bà luôn đối xử rất tốt với cô.

"Mẹ ra đây đón Tết sao không gọi điện cho con, ít nhất cũng phải báo để con ra sân bay đón mẹ chứ."

"Con ra sân bay đón mẹ vậy ai đi chơi với bạn trai con."

Đan Tâm cứng họng trân trối nhìn Đăng Quân, tên lẻo mép.

"Thông tin của mẹ thật nhanh nhạy."

Đăng Quân cũng trừng mắt nhìn lại Đan Tâm, nhìn cái gì mà nhìn.

"Tâm Tâm bảo bối, Lâm Thiên Vũ kia là tên khốn nào thế, người ở đâu, gia cảnh như thế nào, có đối xử tốt với Tâm Tâm không, có........."

"Dừng."

Đan Tâm hét lên chấm dứt bản trường ca bất tận. Dở khóc dở cười liếc nhìn Lâm Thiên Vũ cũng đang méo mặt đứng bên cạnh, lấy điện thoại mở phần soạn thảo tin nhắn ra nói chuyện với Lâm Thiên Vũ.

"Sợ không?"

Lâm Thiên Vũ lắc đầu, chỉ mới thế này đã sợ thì không phải nam nhi.

"Em nhắn tin cho ai thế?"

"Thiên Vũ hỏi em đã xảy ra thế chiến thứ ba chưa."

Lâm Thiên Vũ trân trối, hắn nói với cô như thế khi nào. Nói dối cũng không chớp mắt lấy một cái.

"Vậy em trả lời sao?"

"Chưa nhưng mà sắp rồi, không hôm nay thì cũng ngày mai làm sao tránh khỏi chứ."

Sống cùng một nhà với ông ấy thế chiến thứ ba không xảy ra mới là lạ.

Đan Linh lay lay người Kim Ngọc, sốc đến vậy sao...

"Đã tỉnh chưa?"

"Chị....chị cậu là Đan Tâm?"

"Đúng."

Đăng Quân ngồi vắt chéo chân dựa lưng vào ghế, hai tay gác lên thành ghế, dáng ngồi rất giống các vị đại gia lắm tiền nhiều của, nếu thêm một điếu xì gà và một cô em có thân hình nóng bỏng bên cạnh thì càng tuyệt vời.

"Giờ cậu đã hiểu lời tôi nói lúc nãy có ý gì chưa."

"Vậy ra trước nay hai người xem tôi là con ngốc mà đem ra đùa bỡn."

"Đừng nói khó nghe vậy chứ, đó là do cậu ngốc nên mới dễ tin như vậy thôi, trước tôi chưa từng

nói Đan Tâm là bạn gái tôi."

Những lời tai nghe mắt thấy chưa hẳn lúc nào cũng là sự thật. Chuyện giữa Đăng Quân và Đan Tâm là một ví dụ.

Trần Chí Viễn không chịu được nữa tắt ti vi, không vui đứng dậy đi lên lầu. Trước khi đi còn không quên tặng cho Đan Tâm một ánh mắt lạnh như băng, sắc như dao.

Kim Ngọc cũng đứng dậy xin phép đi lên phòng, ở lại đay cô cũng chỉ là người thừa.

"Đan Tâm ngồi xuống đi."

Đan Tâm ngồi xuống ghế sô pha, xích vào trong cho Lâm Thiên Vũ cùng ngồi.

Tình cảnh này khiến Lâm Thiên Vũ nhớ tới một việc vô cùng trọng đại.

"Anh tự dưng có cảm giác con rể về nhà ra mắt mẹ vợ."

Đan Tâm suýt sắc nước bọt nhéo thắc lưng Lâm Thiên Vũ, cái gì mà con rể về nhà ra mắt mẹ vợ. Cô và anh còn lâu mới tới mức đó.

Đan Linh túm lấy Đan Tâm, tò mò làm cô sắp nghẹn chết rồi.

"Chị, anh Thiên Vũ bạn trai chị có đẹp trai không?"

"Tất nhiên là đẹp rồi, đẹp hơn cả anh Quân nhà mình."

<<1 ... 1213141516 ... 30>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
372/5451