Polaroid
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu-full

Lượt xem :


“Cơ hội tốt như thế em chịu từ bỏ hả?”

Doãn Tiểu Mạt bị Kỷ Tiên Tiên bức đến đau tim: “Chị, chị đừng khiến em xấu mặt”.

Đùa cái gì chứ, song ca với Ngũ Trác Hiên ư? Mới chỉ nhìn trực diện thôi mà tim cô cũng đã nhảy nhót tưng bừng rồi.

Kỷ Tiên Tiên cười rạng rỡ tiếp tục giơ tay vẫy vẫy: “Ở đây này”.

Người dẫn chương trình liếc mắt qua mọi người, cười nói: “Bạn nữ kia có vẻ rất nhiệt tình”.

Kỷ Tiên Tiên chỉ vào Doãn Tiểu Mạt, dùng khẩu hình nói: “Cô ấy, cô ấy!”.

Người dẫn chương trình hiểu ý, liền nhanh nhẹn: “Vậy xin mời cô gái mặc bộ lễ phục màu trắng lên sân khấu”.

Ngũ Trác Hiên cũng nhìn về phía này.

Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, Doãn Tiểu Mạt đã chui xuống gầm bàn từ lúc nào.

Kỷ Tiên Tiên uất ức nói: “Mau ra đây cho chị! Mất mặt quá đi mất “.

Doãn Tiểu Mạt kiên quyết không chịu đầu hàng.

Hội trường cười ầm lên. Nhiều người nghĩ rằng đây là kế hoạch ban tổ chức sắp xếp trước nên hào hứng ngồi xem.

“Chị bị em bức tức chết tới nơi rồi.” Kỷ Tiên Tiên oán giận.

Doãn Tiểu Mạt làm như không nghe thấy.

Người dẫn chương trình dùng mắt thăm dò, Kỷ Tiên Tiên buông tay, nhìn lại anh ta với vẻ tiếc nuối. Anh ta không còn cách nào khác đành cười lấy lệ, chương trình thì vẫn phải tiếp tục, thế nên anh ta đành phải tùy ý mời một người khác lên sân khấu. Cô gái kia chắc hẳn cũng là người hâm mộ trung thành của Ngũ Trác Hiên, không chỉ hát được tất cả các ca khúc của anh mà còn có thể nói chính xác được năm phát hành.

Giọng hát của cô ta rất khá, phối hợp ăn ý với Ngũ Trác Hiên. Cô ta nói đã yêu thích Ngũ Trác Hiên nhiều năm, hôm nay lần đầu tiên mới được gặp anh ngoài đời.

Người dẫn chương trình thuận đà lên tiếng đùa một câu, cuối cùng cô gái may mắn kia được như ước nguyện ôm Ngũ Trác Hiên một cái.

Kỷ Tiên Tiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải em nhát gan thì giờ cái ôm kia là của em rồi đấy”.

Doãn Tiểu Mạt từ lúc chui ra khỏi gầm bàn vẫn chưa dám ngẩng đầu. việc này tuyệt đối không thể nói với Hoa Lưu Ly, bằng không cô ấy sẽ loan tin ầm lên trong câu lạc bộ mất.

Kỷ Tiên Tiên kéo tai Doãn Tiểu Mạt: “Em đã làm uổng phí tâm tư của Giám đốc Lương rồi đấy, biết không hả?”

Doãn Tiểu Mạt ngớ người không hiểu gì, Kỷ Tiên Tiên cũng không nói nữa. Doãn Tiểu Mạt nhân cơ hội mọi người đang chú ý trên sân khấu liền vội vàng chuồn đi, nếu bị người ta chụp được bộ dáng xấu hổ kia của cô rồi tung lên mạng thì cô thật sự không có mặt mũi đâu mà đi gặp người khác nữa.

Cô tới phòng thay đồ thay lại quần áo, lúc đi ra đã thấy Kỷ Tiên Tiên chờ bên ngoài.

“Giám đốc Lương bảo chị nói với em, đợi chị ấy đưa em về.”

“À vâng.” Doãn Tiểu Mạt đã sẵn sàng tâm lý ăn mắng.

Lương Băng cũng không bắt cô chờ lâu, những chuyện còn lại đều giao cho người khác xử lý rồi ra đưa Doãn Tiểu Mạt về nhà. Dọc đường, Lương Băng một mực im lặng, Doãn Tiểu Mạt biết mình sai nên cũng không dám lên tiếng.

Xe dừng ngoài cổng khu tập thể, Doãn Tiểu Mạt đang định mở cửa xuống xe thì Lương Băng nói: “Chờ đã!”.

Doãn Tiểu Mạt lập tức dừng lại: “Gì thế chị?”

Lương Băng xoay người, lẳng lặng nhìn cô.

Doãn Tiểu Mạt thấy thế lại càng sợ: “Chị dâu, có chuyện gì chị cứ nói ra đi ạ”.

“Tiểu Mạt, không phải em thích Ngũ Trác Hiên sao?”

“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt không phủ nhận.

Lương Băng nhìn cô bằng ánh mắt khó tin: “Sao hôm nay chị tạo cơ hội cho em mà em không nắm lấy?”. Lời nói này cũng coi như đã là khách khí lắm rồi. Doãn Tiểu Mạt không biết nắm cơ hội, đúng là đã lãng phí tâm huyết của cô, lại còn khiến cô mất mặt.

Doãn Tiểu Mạt không trả lời, mà hỏi lại: “Cái đó thì có liên quan gì tới chuyện em thích anh ấy?”.

“Chẳng lẽ em không muốn làm bạn với anh ta?” Lương Băng lại hỏi.

Doãn Tiểu Mạt hiểu ý của chị dâu, cô cười: “Chị, với em chuyện đó không thể thành sự thật được, chị nghĩ có thể dỡ bầu trời xuống dễ dàng thế sao?”. Cô biết tự lượng sức mình, xưa nay chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được sự ưu ái của Ngũ Trác Hiên. Chỉ cần ở đằng sau lặng lẽ quan tâm anh ấy là tốt rồi.

“Tháo ra cái vỏ ngôi sao thì anh ta cũng chỉ là một con người bình thường, không xa xôi như em tưởng tượng.” Lương Băng chậm rãi nói.

Doãn Tiểu Mạt kéo lấy tay Lương Băng: “Chị dâu, em biết chị rất quan tâm em. Nhưng em nghĩ, quan hệ thần thượng và fan vẫn thích hợp với em hơn”.

“Người khác đều ước ao có cơ hội tiếp xúc gần gũi với sao, còn em lại ngược đời, lúc nào cũng trốn xa tít mù khơi.” Lương Băng thật sự hết cách với cô.

Doãn Tiểu Mạt cười khúc khích: “Có một câu nói là khoảng cách sinh ra cái đẹp đấy chị!”.

Lương Băng đánh vào lưng Doãn Tiểu Mạt, cô bé này tâm tính thật tốt! Thực ra Lương Băng không cần quan tâm tới Doãn Tiểu Mạt nhiều như thế nhưng vẫn không kìm được mà yêu thương cô.

“Chị dâu, nếu không còn việc gì nữa thì em lên nhà đây.”

Lương Băng định nói gì rồi lại thôi. Bỏ đi, những chuyện khác tạm thời chưa cần nói với con bé.

Nghê Thiến lại đi công tác, nhà cửa im ắng. Vốn đã quen với sự ồn ào của Nghê Thiến nên Doãn Tiểu Mạt chưa kịp thích ứng với không gian yên tĩnh này.

Tối nay Doãn Tiểu Mạt có phần hưng phấn, chắc chắn sẽ không ngủ nổi, cô dự định thức cả đêm để vẽ tranh minh họa mới.

Cô có thói quen trước khi làm việc sẽ lên QQ, xem có tin nhắn nào hay không. Lần này vừa mới đăng nhập đã thấy hình đại diện của Hoa Lưu Ly nhấp nháy dưới góc màn hình bên phải.

Hoa Lưu Ly: “Lên rồi hả, vừa đúng lúc đang muốn tìm nàng hóng chuyện!”.

Trà Chanh Bạc Hà: “Chuyện gì???”.

Hoa Lưu Ly gửi cho cô một bức ảnh, sau đó hỏi: “Biết cô gái kia không? Tớ down ảnh trên weibo xuống đấy”.

Đầu óc Doãn Tiểu Mạt tê liệt! Không biết ai đã chụp được cô từ sau lưng, hơi nghiêng mặt, sau đó đăng lên weibo, lại còn kèm thêm một cậu: Chuyện cười đặc sắc nhất ở cuộc họp hằng năm mới đây.

Doãn Tiểu Mạt đánh vài chữ rồi lại xóa đi, cuối cùng trả lời Hoa Lưu Ly: “Không biết”.

Hoa Lưu Ly có vẻ rất phấn khích: “Nghe nói cô gái này được gọi lên sân khấu hát cùng Ngũ Trác Hiên, nhưng mà trong lúc cấp bách cô ấy đã chui xuống gầm bàn để trốn, có chuyện này thật hả?”.

Doãn Tiểu Mạt thành thật đáp: “Thật”.

Hoa Lưu Ly gửi sang một cái biểu tượng khoa trương: “Cô gái này ngốc chết đi được! Tớ cầu còn không được.”

Doãn Tiểu Mạt không biết phải đáp thế nào, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì chỉ bị chụp lưng.

Hoa Lưu Ly lại hỏi: “Cô gái này xinh không?”.

Trà Chanh Bạc Hà: “Bình thường thôi”.

Đây là lời nhận xét của chính cô về bản thân mình, hoàn toàn không xạo.

Hoa Lưu Ly: “Cậu không chụp ảnh cô ấy à?”

Doãn Tiểu Mạt chợt thấy một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu: “Cậu làm gì mà hứng thú với cô ta thế?”.

Hoa Lưu Ly cười ha ha: “Tớ quá tò mò, trên đời này lại có người nhát gan đến thế”.

Doãn Tiểu Mạt thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống, cô càng thêm kiên định, quyết không kể sự thật với Hoa Lưu Ly. Sợ nói dài nói dai thành nói dại, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách: “Tớ bận rồi, nói chuyện sau nhé”.

Hoa Lưu Ly: “Vẽ tranh lão Ngũ à?”.

Doãn Tiểu Mạt vốn không ngờ cô ấy lại nhắc tới, nhất thời hứng thú tăng vọt: “Ừ”.

Hoa Lưu Ly: “Cố lên! Trông chờ!!!”.

Doãn Tiểu Mạt cầm tấm bảng vẽ cảm ứng, nhắm mắt hồi tưởng lại tạo hình của Ngũ Trác Hiên đêm nay, bắt đầu vẽ.

Đây là tấm đầu tiên cô không nhìn vào ảnh chụp làm mẫu, vẽ hoàn toàn dựa vào ký ức. Tinh thần hôm nay quả thật rất tốt, Doãn Tiểu Mạt phác lại hình ảnh hoàn mỹ của Ngũ Trác Hiên lúc anh đứng trên sân khấu biểu diễn. Vẽ xong, cô hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình rồi đăng lên weibo, sau đó tắt trang web tập trung vẽ tranh minh họa cho tòa soạn.

Ba ngày sau khi bàn bạc với Tào Tử Di, trong đầu cô đã định hình được ý tưởng chung, nhưng mới vẽ được mấy nét lại thấy thiếu thiếu cái gì đó, có thế nào cũng không tiếp tục được. Cô thở dài, đứng dậy đi lấy một cốc nước, chậm rãi uống.

Tò mò, Doãn Tiểu Mạt mở trang web ra xem phản ứng của mọi người về bức vẽ khi nãy nhưng ngay lập tức nhận được hai tin nhắn riêng, một là của Hoa Lưu Ly: “Tiểu Bạc Hà, màu cà vạt cậu vẽ sai rồi”.

Tin còn lại là của Ngũ Trác Hiên: “Hôm nay bạn cũng có mặt ở hội trường đúng không?”.

Doãn Tiểu Mạt đổ mồ hôi, không kịp suy nghĩ liền trả lời: “Không có”.

Có lẽ Ngũ Trác Hiên cũng đang online, anh lập tức nhắn lại: “Thế bản Q[1"> dựa vào đâu mà vẽ?”.

[1"> Một thể loại vẽ hoạt họa (như manga, anime)

Doãn Tiểu Mạt nghĩ ra đáp án cực nhanh: “Trên weibo có người post ảnh chụp, em dựa vào đó để vẽ”.

Ngũ Trác Hiên lời ít ý nhiều: “Cà vạt”.

Sao anh ấy cũng nhắc tới cà vạt thế??? Doãn Tiểu Mạt ngây người không hiểu cái gì, cô quay ra tìm bức ảnh trên mạng. Trong ảnh, cà vạt của Ngũ Trác Hiên màu đỏ tía, Doãn Tiểu Mạt lại vẽ chiếc cà vạt màu xanh ngọc.

Cô cẩn thận hồi tưởng một chút, chợt tỉnh ngộ. Lúc ấy đang đùa giỡn với Kỷ Tiên Tiên, cô quay đầu lại thì thấy Ngũ Trác Hiên, khoảnh khắc đó để lại ấn tượng trong não cô rất sâu. Cô nhớ khi đó anh đeo cà vạt màu xanh ngọc, sau đó lên sân khấu biểu diễn mới đổi một chiếc khác màu đỏ tía. Chi tiết này chỉ những người có mặt ở hiện trường mới biết được. Thảo nào Hoa Lưu Ly nói cô vẽ màu sai, còn Ngũ Trác Hiên chỉ cần liếc qua cũng nhìn ra đầu mối.

Doãn Tiểu Mạt tròn mắt, làm sao cô có thể xóa bỏ nghi ngờ của Ngũ Trác Hiên bây giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui, mãi không tìm ra giải pháp, Doãn Tiểu Mạt lại sợ Ngũ Trác Hiên thấy mình lâu không hồi âm, cho rằng mình chột dạ, cô cắn môi, phó thác số phận: “À, em nghĩ màu xanh ngọc hợp hơn nên tự ý đổi, thật xin lỗi”.

Ngũ Trác Hiên: “Thế à, tôi cũng nghĩ vậy!”.

Doãn Tiểu Mạt há hốc miệng, đây là kiểu “tự sướng” của anh ấy ư? Cô sầm mặt, có cảm giác mình vừa hiểu thêm được một chút về Ngũ Trác Hiên.


Chương 3: Ngẫu nhiên
Đến buổi gia sư tuần tiếp theo, Doãn Tiểu Mạt vẫn còn chút thấp thỏm khi tới nhà Lạc Lạc. Ở trước mặt cô bé bảy tuổi này, cô không có chút khả năng vượt trội nào đáng nói, cô phải chuẩn bị tinh thần trước mọi tình huống có thể xảy ra.

Lạc Lạc quả nhiên bắt đầu chơi khó Doãn Tiểu Mạt: “Cô giáo Doãn, nhìn thấy cô gầy như thế này chắc môn thể dục hằng năm đều trượt đúng không?”.

Một câu nói hết sức ngây thơ đã đâm một nhát vào nỗi đau thầm kín của Doãn Tiểu Mạt. Vận động hoàn toàn là thế yếu của cô, đặc biệt là cuộc thi chạy tám trăm mét, lịch sử đau xót đến nỗi đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết. Nhưng làm sao cô có thể thừa nhận việc này trước mặt Lạc Lạc được chứ.

“Sao có chuyện đó! Cô là học sinh đứng đầu môn thể dục ở trường đấy, Chẳng có đại hội thể dục thể thao nào thiếu được cô đâu.”

Lạc Lạc nâng cằm. Con ngươi đen to tròn xoe: “Xem ra dây thần kinh vận động của cô rất phát triển! Lát nữa đi chơi bowling với cháu nhé?”

Trước đây đã có lần Doãn Tiểu Mạt đi chơi trò này với Lương Khai Khai và Tưởng Văn, cứ phải gọi là vô cùng thê thảm! Dù thế nào cũng không thể đồng ý với Lạc Lạc được. Cô nhíu mày, chợt nảy ra sáng kiến: “Bowling chẳng có gì thú vị cả, chúng ta chơi trò cân não nào xem ai phản ứng nhanh hơn đi!”.

“Ấu trĩ.” Lạc Lạc khinh bỉ nhìn cô.

Doãn Tiểu Mạt bực mình nói: “Cô không tin cháu có thể trả lời được hết!”.

Lạc Lạc vặn mình nói: “Không tin cô có thể thử xem”.

Doãn Tiểu Mạt sột soạt mở sách, tìm thấy một câu mà mình cho rằng khá khó: “Vì sao cò trắng lúc ngủ lại co một chân lên?”.

“Vì co hai chân nó sẽ bị ngã!” Lạc Lạc bóp mũi khinh bỉ.

“Á… ” Doãn Tiểu Mạt nhìn đáp án thấy đúng là như vậy, vẫn không phục: “Lại lần nữa”.

“Hỏi!”

Doãn Tiểu Mạt lại hùng hổ tìm, cuối cùng cũng thấy một câu có vẻ cổ quái, rất có sức cân não: “Bố của anh họ của em trai họ của em gái của bố cháu và chị dâu của con trai của chú cháu có quan hệ gì?”. Cô còn đắc ý nói: “Cho cháu ba giây!”.

Lạc Lạc chẳng cần suy nghĩ, lập tức trả lời: “Thân thích”.

Doãn Tiểu Mạt choáng váng, đáp án quả nhiên là như vậy.

“Không vui!” Lạc Lạc xua tay, vênh mặt tự đắc nói: “Không chơi nữa”.

Doãn Tiểu Mạt trán đã đầy mồ hôi, tr
<<1 ... 56789 ... 37>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
450/4031