The Soda Pop
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full

Lượt xem :
hàng ngô đồng Pháp, cùng với gió thu ùa về, những chiếc lá ngô đồng to bằng bàn tay tung bay trong gió, kết thành thảm lá vàng rực dưới chân mang thêm hơi ấm cho mùa thu đầy gió.

Cô lấy điện thoại ra xem lịch, ngày bốn tháng mười một có ghi chú nhỏ.

Sinh nhật của Hàn Mặc Ngôn.

Hàn Mặc Ngôn rất ít khi tổ chức sinh nhật, trong công ty chẳng mấy ai biết đến ngày sinh của anh, Lục Nhiễm cũng chỉ một lần tình cờ xem được trong chứng minh thư.

Thấy Hàn Mặc Ngôn không có ý định tổ chức, cô cũng không chủ động nhắc đến.

Nhưng, trước đây trong vai trò của một cấp dưới thì không mấy thích hợp, nay đã là bạn gái… thì cũng nên tặng quà.

Lục Nhiễm không hề có khái niệm gì về lĩnh vực này, suy nghĩ mãi, cuối cùng cô quyết định gọi điện cho Lâm Tĩnh. Cô bạn còn đang áy náy về sự việc Bùi Hàm lần trước, nghe Lục Nhiễm hỏi thế, tức tốc lên mạng tra ra một loạt những thông tin liên quan đến “sinh nhật người yêu nên tặng cái gì” gửi cho Lục Nhiễm.

Nhận được một loạt những đáp án rối tinh rối mù ấy, Lục Nhiễm cười mà như mếu, nói với Lâm Tĩnh: “Theo cậu, bữa tối với nến, chocolate và champagne liệu có thích hợp với Hàn Mặc Ngôn không? Cậu nghĩ ra cái gì hiện thực hơn một chút đi?”.

Lâm Tĩnh ngớ ra, rồi trả lời: “Từ từ, để tớ nghĩ đã…, thực ra vấn đề không phải ở chỗ tặng cái gì, mà quan trọng nhất vẫn là tấm lòng, có tấm lòng thì tặng gì mà chẳng được”.

“Tấm lòng?”

Biết lấy gì để bày tỏ tấm lòng?

Cô đem câu hỏi ấy về nhà, bị mẹ cốc cho một cái vào đầu.

“Dốt! Làm thế nào để bày tỏ tấm lòng? Chính là tự tay làm một điều gì đó? Chắc cũng sắp sinh nhật Hàn Mặc Ngôn rồi phải không?”.

Lục Nhiễm gật đầu.

“Được rồi, mẹ sẽ dạy con!”.

Người phụ nữ trang phục xa xỉ cầu kỳ chọn mãi từ trong đống quần áo của mình ra một cái tạp dề vải hoa, thử đi thử lại trước gương, quay lại cười duyên với Lục Nhiễm: “Thế nào hả con? Đã ra dáng một bà chủ gia đình chưa?”.

Không nhẫn tâm làm trái sự mong đợi của mẹ, bỏ qua khuôn mặt trang điểm cầu kỳ, bỏ qua thân hình chuẩn như người mẫu bởi chế độ làm đẹp ngặt nghèo của mẹ, Lục Nhiễm nói: “Vâng, giống ạ”.

Nghe thấy thế, mẹ vui vẻ kéo Lục Nhiễm vào bếp, vẫn đôi bàn tay nhanh nhẹn thành thạo như khi trang điểm, mẹ chuẩn bị dụng cụ, nước sôi, sau đó lấy từ trong tủ lạnh ra củ từ và sườn lợn.

Củ từ rửa sạch, gọt vỏ, cắt miếng, hấp chín rồi lấy ra. Sườn rửa sạch cho vào nồi, bắc lên bếp, thêm hành, gừng muối, rượu vừa đủ, rồi cho nước vào, sau khi nước sôi thì cho củ từ vào. Mẹ làm những việc ấy hết sức nhàn hạ, chỉ một tiếng sau, đã thấy mùi thơm thoang thoảng của sườn và củ từ bay ra.

Lục Nhiễm nhìn thấy trong nồi củ từ tròn bóng, sườn nhừ tơi, mềm sụn, điểm xuyết hành gừng trông rất hấp dẫn.

“Mẹ ơi, sao mẹ cũng biết làm những việc này?”.

Mệ cô cúi xuống, vui vẻ gắp một miếng sườn cho vào miệng cười híp cả mắt: “Con tưởng là mẹ con chỉ biết mỗi đi du lịch, làm đẹp, dạo phố và mua đồ hay sao? Lúc trước, một tay mẹ thuần phục bố con, bố con còn tưởng là lấy được vợ hiền mẹ đảm về nhà… nhưng mà đã lấy về rồi, có hối hận thì đã muộn”.

Lục Nhiễm không biết nói gì, nhưng trong lòng cô đang rất ngưỡng mộ… tuy rằng bố mẹ đều bận, thường xuyên vắng nhà, nhưng tình cảm vẫn rất mặn nồng.

Đến khi nào, cô và Hàn Mặc Ngôn mới được như vậy. Vừa nghĩ, Lục Nhiễm vừa tự tay vào bếp làm theo những gì mẹ vừa hướng dẫn.

Tự mình làm mới biết, những việc nhìn bề ngoài tưởng chừng rất đơn giản cũng chẳng dễ dàng gì, cho bao nhiêu hành gừng muối, khi nào thì cho củ từ, khi nào thì cho sườn, canh có bọt thì phải làm thế nào, tất cả đều phải học từng tí một… Quả thực là Lục Nhiễm không có chút năng khiếu nào về việc này, cô làm hai lần đều thảm bại, nếu không vì ninh lâu quá củ từ nát bét thì cũng ra chưa đủ thời gian, chẳng ra vị gì…

Nhưng bản tính Lục Nhiễm không biết cam chịu thất bại, một lần không được thì hai lần, ba lần…

Chỉ đến khi trong nhà hết sạch củ từ, Lục Nhiễm cũng coi như là mò mẫm được những bước đầu tiên.

Vươn vai một cái, Lục Nhiễm thêm háo hức chờ đợi sinh nhật của Hàn Mặc Ngôn… Không biết đến lúc đó, Hàn Mặc Ngôn sẽ có phản ứng như thế nào?

Hôm đó, vẫn theo lệ thường, cô đến công ty làm việc.

Làm nhân viên của Hàn Mặc Ngôn thì chỉ có làm việc và làm việc, một kẻ cuồng công việc sao có thể để cho người khác nghỉ ngơi.

Bận đến tối tăm mặt mũi, Lục Nhiễm còn nhận được điện thoại của Đỗ Hàn.

Sự kiên trì của cô gái này cũng khiến Lục Nhiễm dở khóc dở cười. Ban đầu, đầu dây bên kia Đỗ Hàn oán thán rằng mãi mới có được số điện thoại của Lục Nhiễm, sau đó nhiệt tình nhắc lại đề nghị trước đây của mình và còn bổ sung thêm là mình đã thay đổi bản kế hoạch rất nhiều, chắc chắn có tính khả thi hơn.

Cô đã quay lại làm cho Hàn Mặc Ngôn, đương nhiên không còn thời gian hợp tác với Đỗ Hàn.

Nhưng vì Đỗ Hàn quá nhiệt tình, Lục Nhiễm không dám từ chối ngay, sau một hồi suy nghĩ, cô nhớ ra trong một lần ăn cơm Lục Tề có nhắc đến việc muốn mở rộng sang mảng văn hóa nghệ thuật mà chưa tìm được người thích hợp, hay là… hè hè…

Cô tế nhị nói với Đỗ Hàn rằng hiện giờ mình không tham gia được, nhưng cô sẽ tìm cho Đỗ Hàn một người hợp tác.

Sáu giờ tối, toàn bộ nhân viên lần lượt xuống quẹt thẻ ra về.

Lục Nhiễm gõ cửa phòng làm việc của Hàn Mặc Ngôn, Hàn Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm giấu sau cặp kính… Chắc vì làm việc quá sức dài ngày mà thị lực bị giảm sút đáng kể nên tuần trước Lục Nhiễm đã đi chọn mua cho Hàn Mặc Ngôn một cặp kính gọng đen.

Đã quen với Hàn Mặc Ngôn trước đây, nên ban đầu Lục Nhiễm cũng có chút không quen, có điều, Lục Nhiễm cũng phải thừa nhận là, cặp mắt kính cô lựa cho Hàn Mặc Ngôn khiến cả con người anh trở nên hiền hòa hơn, ít nhất cũng che được đôi mắt lạnh lùng băng giá.

Ngước mắt nhìn Lục Nhiễm, không biết có phải tác dụng tâm lý hay vì nguyên nhân gì khác, giọng nói đều đều của Hàn Mặc Ngôn cũng trở nên mềm mại hơn: “Chắc khoảng mười lăm phút nữa, chờ anh tí”.

Lục Nhiễm gật đầu: “Tối nay anh có việc gì không?”.

“Sao thế?”.

Lục Nhiễm đưa ngón tay lên miệng, cười đáp: “Có chút việc”.

Hàn Mặc Ngôn gật đầu tuy không hiểu có chuyện gì.

Vừa ngồi vào xe, Lục Nhiễm vẫn chưa kịp nói gì thì Hàn Mặc Ngôn có điện thoại.

Ngắt điện thoại, Hàn Mặc Ngôn có vẻ hơi áy náy: “Anh phải về nhà ký nhận một thứ”.

Đúng là điều Lục Nhiễm đang mong đợi, cô cười tươi như hoa: “Vâng”.

Xe chuyển phát nhanh đỗ ngoài khu biệt thự của Hàn Mặc Ngôn, anh nhân viên lấy từ trên xe xuống một cái hộp nhỏ.

Cầm lấy chiếc hộp, Hàn Mặc Ngôn nói: “Anh đưa em về nhé”.

Lục Nhiễm lắc đầu, mỉm cười: “Em mượn bếp nhà anh một lát được không?”.

Hàn Mặc Ngôn ngẩn người giây lát, rồi gật đầu đồng ý.

Lấy sườn và củ từ đã chuẩn bị sẵn ra, Lục Nhiễm xắn tay áo, bắt đầu làm việc.

Bếp của Hàn Mặc Ngôn hiếm khi nổi lửa nên vẫn mới tinh, may mà, bát đũa xoong nồi đều đủ cả.

Ngay từ đầu, Hàn Mặc Ngôn đã rất ngạc nhiên khi thấy Lục Nhiễm vào bếp, nhưng khi nhìn thấy vẻ thuần thục của cô thì vẻ kinh ngạc lộ hẳn ra ngoài…

Hình ảnh Lục Nhiễm mà Hàn Mặc Ngôn vẫn biết thật chẳng có điểm nào liên quan đến bếp núc.

Lục Nhiễm thấy vậy, khuôn mặt đầy vẻ tự đắc khoái trá: “Sao hả? Rất kinh ngạc đúng không?”.

Hàn Mặc Ngôn trầm ngâm giây lát, rồi gật đầu.

Hơi vênh cằm lên, khuôn mặt càng lộ vẻ tự mãn: “Anh còn không biết nhiều thứ. Nhưng không sao, đằng nào thì sau này anh cũng biết thôi. Hàn Mặc Ngôn, chúc mừng sinh nhật!”.

Tự nhiên, Hàn Mặc Ngôn nhớ đến một câu nói.

Nếu một người chịu rửa tay nấu cho bạn một bát canh ngon, chắc chắn người đó rất yêu bạn.

Trầm ngâm giây lát, Hàn Mặc Ngôn cũng xắn tay áo, giọng đều đều: “Thực ra anh cũng biết làm”.

Lục Nhiễm chưa từng nghĩ là Hàn Mặc Ngôn sẽ vào bếp.

Đồ ăn trong tủ lạnh không còn nhiều, cà chua, trứng gà, thịt nguội và bắp cải, không biết Hàn Mặc Ngôn tìm đâu ra một chiếc tạp dề hình ô vuông trắng xanh, nhanh chóng thái cà chua, thịt nguội và bắp cải, rồi bắc nồi lên bếp.

Động tác của Hàn Mặc Ngôn rất nhanh, tư thế thái rau cũng chăm chú y như khi làm việc.

Khi tập trung, những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt Hàn Mặc Ngôn có một phong thái rất đặc biệt. Rau xào rất nhanh, chẳng bao lâu, Hàn Mặc Ngôn đã bưng ra hai đĩa.

Trứng sốt cà chua, bắp cải xào thịt nguội, cộng thêm món sườn hầm củ từ Lục Nhiễm đã làm xong, cũng đủ một mâm cơm.

Lần đầu tiên ăn cơm ở nhà Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm không giấu nổi sự thích thú, cả căn phòng giá lạnh cũng thêm phần ấm cúng.

Cả Hàn Mặc Ngôn và Lục Nhiễm đều không phải người nhiều lời, bên bàn ăn chỉ còn tiếng bát đũa va vào nhau lách cách.

Tuy không phải thứ gì thật ngon, nhưng hương vị ngọt ngào của hai đĩa thức ăn cứ miên man trong miệng Lục Nhiễm.

Không bao lâu, Lục Nhiễm đã ăn sạch mọi thứ.

Đặt đũa xuống, Lục Nhiễm nghe thấy giọng nói của Hàn Mặc Ngôn: “Em đói lắm à?”.

Lục Nhiễm đang uống canh nghe thế suýt sặc, ho hắng vài tiếng rồi chuyển đề tài: “Sao anh biết nấu cơm?”.

“Hồi đại học sống một mình”.

Không nhiều lời, Hàn Mặc Ngôn chỉ nói mỗi một câu.

Không khí quá tuyệt vời, Lục Nhiễm cũng không muốn nghĩ nhiều.

Hộp đồ chuyển phát nhanh Hàn Mặc Ngôn vừa nhận vẫn đang ở trên bàn, đứng ở chỗ Lục Nhiễm có thể nhìn thấy hàng chữ in trên hộp:

Người gửi: Hàn Sâm.

Hình như Hàn Mặc Ngôn cũng nhớ ra cái bọc này, không chần chừ xé toang ra, bên trong là một số giấy tờ, Hàn Mặc Ngôn liếc mắt qua một chút rồi đặt trả về chỗ cũ.

Lục Nhiễm có chút hiếu kỳ.

“Chỉ là giấy tờ sang nhượng quyền sử dụng đất”. Hàn Mặc Ngôn khẽ nhếch môi vẫn không cười và bổ sung thêm: “Qùa sinh nhật”.

Nếu là một người bình thường, món quà này sẽ khiến con trai không thể cảm động hơn, nhưng đối với Hàn Mặc Ngôn mà nói… quan hệ bố con thế này cũng thật khiến người khác chạnh lòng.

Cô làm việc cho Hàn Mặc Ngôn ba năm, nhưng chưa một lần gặp bố anh, chủ tịch hội đồng quản trị trên danh nghĩa của cô.

Đem ra so sánh, ít nhất cô còn có Lục Tề luôn quan tâm chăm sóc,

Hàn Mặc Ngôn luôn sống một mình.

Định mở lời, nhưng Lục Nhiễm cũng không biết làm thế nào để an ủi Hàn Mặc Ngôn.

Hàn Mặc Ngôn đã đứng dậy, cầm lấy áo khoác, nhìn đồng hồ treo tường nói: “Cũng không còn sớm, anh đưa em về”.

Không một chút tổn thương hay buồn bã.

Lục Nhiễm bỗng cảm thấy vừa rồi mình thật buồn cười, Hàn Mặc Ngôn đâu cần cô an ủi, người đàn ông trước mặt cô quá mạnh mẽ và lạnh lùng, ba năm nay cô chưa từng thấy anh thất thần, bi thương hay buồn bã.

Nhưng, con người ai chẳng có lúc mất mát buồn bã bi thương?

Hay là… không ai có thể khiến Hàn Mặc Ngôn trở nên như vậy?

Cô dựa vào cửa kính xe bình tĩnh nhìn ánh sáng bên ngoài, gió đêm man mác.

Ánh mắt Lục Nhiễm xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

Lúc đèn đỏ, Hàn Mặc Ngôn đột nhiên lên tiếng: “Ngăn hộc trước mặt em có ảnh lần trước đấy”.

Lục Nhiễm mở hộc, bên trong là một số tấm ảnh, trên cùng là tấm ảnh một người nhìn nghiêng.

Sau lưng là cát vàng biển xanh, nhưng ánh mắt trống rỗng như không có gì đọng lại.

Người đó, chính là cô.

Lục Nhiễm lặng lẽ lấy tập ảnh, để tấm ảnh trên cùng sang một bên, xem tiếp những tấm tiếp theo.

Những tấm ảnh còn lại đều chụp phong cảnh bên bờ biển, cát vàng, hải âu, trời xanh, mây trắng, tấm nào cũng đặc sắc hút mắt, nhưng cô thấy thật vô vị.

Trong đầu cô ong ong một câu hỏi: Người Hàn Mặc Ngôn chụp thực sự là cô ư?

Một lúc lâu sau cô mới đặt mấy tấm ảnh phong cảnh về chỗ cũ, cầm bức ảnh của mình lên, ngắm kỹ, người trong ảnh không xinh đẹp, chỉ để lại ấn tượng sâu sắc về một khoảnh khắc ánh mắt trống rỗng.

Chính trong khoảnh khắc ấy, tấm ảnh trở nên sống động.

Lục Nhiễm cứ ngồi nhìn tấm ảnh rất lâu, cho đến khi xe của Hàn Mặc Ngôn về đến cổng nhà cô.

Cũng có thể Hàn Mặc Ngôn không biết rằng, đây là lần đầu tiên anh khiến cô hiểu ra rằng, hóa ra cảm thấy mãn nguyện cũng không phải việc gì khó khăn.

Có thể không nhiều, nhưng Hàn Mặc Ngôn… chí
<<1 ... 2223242526 ... 30>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
858/4439