Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm

Lượt xem :
Lôi Vận Trình từ xưa đến nay cực nhanh, cũng rất tinh tế, không phải là một đối thủ dễ đối phó.

Hướng Bắc Ninh đưa máy bay lên cao, động tác rất đẹp mắt và nhanh nhẹn. Lôi Vận Trình dán mắt vào đuôi máy bay của cậu ta, đẩy cần điều khiển, đuổi sát phía sau.

Lục Tự đương nhiên phải giao cho Phong Ấn đối phó, anh ta lái máy bay theo hướng khác, Phong Ấn bám sát phía sau, cả hai đều rất quen thuộc với chiến thuật của nhau, do vậy càng khiến cho cuộc đối đầu thêm nảy lửa, nhất thời khó phân định thắng thua.

Trên đài chỉ huy, chỉ huy và chính ủy đều có mặt, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng bên cạnh lại có người báo cáo tình hình tham số của các máy bay. Mục Phong nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn, đột nhiên cười: “Hai thằng ranh này, bảo chúng nó đừng có liều mạng với nhau mà chúng nó không chịu nghe, đúng là…”

Phó chỉ huy cũng cười: “Lên trời rồi còn ai để ý anh nói cái gì nữa, tướng ở ngoài có thể không nghe theo lệnh vua mà!”

Mục Phong mở mic: “705, 711 chú ý tư thế bay, duy trì cự li an toàn!”

Ở độ cao mấy nghìn mét, Lục Tự đột ngột quay lại lao về phía đuôi máy bay của Phong Ấn, bật loa nói: “705, cuối cùng vẫn bị tao cắn được nhé!”

- Có gì đáng đắc chí chứ? – Phong Ấn bất cần nói rồi đột ngột lộn mấy vòng, thoát khỏi tầm mắt của Lục Tự: “Ai khóa được ai còn chưa biết đâu!”

Lục Tự hừ giọng, giọng nói Hướng Bắc Ninh truyền đến: “711, 705 ở bên dưới, phía trái anh, cự li là 15!”

- Nghe rõ! – Lục Tự đẩy cần điều khiển đuổi theo, Phong Ấn lại nhanh nhẹn đưa máy bay lên cao.

Đồng hồ đo độ cao quay rất nhanh, 1200, 1400, 1600…

Lục Tự bám đuổi sát phía sau, đôi lông mày đằng sau cặp kính bảo vệ mắt nhíu chặt lại.

Ở phía khác, Lôi Vận Trình đang bám sát Hướng Bắc Ninh, bị bỏ lại rồi nhưng lại nhanh chóng đuổi kịp.

- 706, cậu nên tự biết lượng sức mình, đừng có cố quá!

- Đừng có coi thường người khác nhé, có giỏi thì giở bãn lĩnh của cậu ra đi! – Lôi Vận Trình ghét nhất là bị người khác khinh thường, Hướng Bắc Ninh đang cố tình khích tướng.

Phong Ấn huấn luyện cô bao nhiêu lâu, truyền thụ cho cô kinh nghiệm của nhiều năm làm phi công của anh, giờ chính là cơ hội tốt để “mài gươm”, sao cô có thể để người khác giành phần thắng chứ? Sự thực đúng là như vậy, Hướng Bắc Ninh đến giờ vẫn chưa nếm được “trái ngọt” nào, cậu ta đương nhiên không thể để mình luôn bị rơi vào thế bị động như vậy. Hướng Bắc Ninh đột ngột lộn nhào, bay vòng ra sau lưng cô, tình thế hoàn toàn lật ngược, nhưng Lôi Vận Trình như một con thỏ nhỏ vừa chạy nhanh vừa linh hoạt.

- 705, cá mắc câu rồi! – Lôi Vận Trình báo cáo với Phong Ấn.

Phong Ấn nhếch môi cười: “Bám chặt lấy!”

Lục Tự bám đuổi lên tận mây xanh, độ cao gần hai mười nghìn mét: “Mày định bay ra khỏi trái đất đấy à? Mày có lên trời hay chui xuống đất cũng không thoát khỏi bàn tay tao đâu!”

Phong Ấn nhướn mày: “Được thôi, thế thì mày chớ có để mất dấu tao đấy!”

Vừa dứt lời, anh đã lộn nhào, đẩy kịch cần ga, từ độ cao hai mươi nghìn mét bổ nhào xuống đất. Lục Tự vô cùng kinh ngạc, Phong Ấn đúng là một kẻ liều mạng ở trên trời. Tuy nhiên Lục Tự đâu có chịu từ bỏ dễ dàng, anh ta cũng tăng tốc đuổi theo.

Mục Phong nhíu mày, nói qua mic: “705, 711, chú ý tốc độ coi chừng điểm mù!”

- Rõ!

Điểm mù là hiện tượng sinh lí do phần đầu bị thiếu máu gây ra hiện tượng nhìn mọi vật thấy mờ hoặc mất thị giác tạm thời. Khi máy bay bổ nhào từ trên cao xuống, một lượng máu rất lớn đổ dồn xuống thân dưới tạo ra áp lực lên đến vài G, khiến cho não bộ thiếu máu trầm trọng.

Lục Tự nghiến răng, trước mắt anh đã bắt đầu mờ dần, kèm theo đó là hiện tượng chóng mặt.

Phong Ấn nắm chặt cần điều khiển và cần ga: “706, báo cáo tốc độ, độ cao và tọa độ!”

Lôi Vận Trình siết gạt mồ hôi, lắc máy bay, cố gắng kéo dài thời gian để tránh bị Hướng Bắc Ninh khóa chặt, đồng thời chuyển hướng bay về phía tọa độ đã hẹn trước với Phong Ấn.

Khi giảm xuống độ cao 2800 mét, thị lực của Lục Tự đã trở lại bình thường. Phong Ấn lập tức chuyển sang bay thẳng, suýt chút nữa bị Lục Tự khóa chặt. Về phía Lôi Vận Trình, cô đã ngày một đến gần hai người, Hướng Bắc Ninh gần như đã nhìn ra trò mèo vờn chuột này của cô nhưng lại không thể xác định được. Nhưng Lôi Vận Trình và Phong Ấn chẳng để cho cậu ta có cơ hội phản ứng, lập tức có một hành động khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

Phong Ấn đột ngột hướng máy bay lên trên, hai cú lộn nhào liên tiếp khiến tốc độ của máy bay giảm đi, Lục Tự bởi vì quán tính nên đột nhiên bị trượt xuống trước mặt Phong Ấn. Cùng lúc Lục Tự nghĩ rằng mình đã bị Phong Ấn khóa chặt, Lôi Vận Trình đã lái máy bay bất ngờ xuất hiện ở đuôi máy bay của anh, Lục Tự bị khóa chặt mà không hề được hệ thống cảnh báo.

Âm thanh truyền đến từ đài phát thanh: “711 đã bị bắn rơi, mau rút khỏi trận đối kháng!”

Lục Tự chớp chớp mắt, cứ nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

Hướng Bắc Ninh định ngăn chặn nhưng đã không kịp, cậu không ngờ tốc độ của Lôi Vận Trình lại nhanh nhẹn như vậy. Lục Tự đã rút ra khỏi trận đối kháng nhưng vẫn còn có cậu, nhưng lần nay Hướng Bắc Ninh rõ ràng lại sai nữa. Hướng Bắc Ninh vừa bám đuổi được Lôi Vận Trình thì tiếng Lục Tự hốt hoảng vọng đến: “712, 705 ở ngay sau cậu đấy! Mau hướng sang trái, tăng tốc để cắt đuôi!”

Hướng Bắc Ninh giật nảy mình, lập tức tăng tốc, đáng tiếc là đã muộn.

Phong Ấn xuất quỷ nhập thần, không biết từ lúc nào đã vòng ra sau lưng Hướng Bắc Ninh, dễ dàng cắn đuôi máy bay cậu ta, nhắm chuẩn và khóa chặt: “Đừng chạy nữa, trò chơi đã kết thúc rồi!”, nói rồi liền ấn nút phóng đạn.

- Anh đã bị bắn hạ, mau rút khỏi đội hình chiến đấu!

Hướng Bắc Ninh lần đầu tiên nghe được câu này, đúng là dở khóc dở cười.

Phó chỉ huy ngồi trong phòng chỉ huy, vừa uống hết cốc nước thì thắng thua đã được phận định. Ngũ chính ủy cười ha ha: “Cái cậu Phong Ấn này khiến Lục Tự chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt thôi, chẳng biết đối phó thế nào nữa!”

Mục Phong lắc đầu không dám tin vào mắt mình: “Đừng nói là Lục Tự, ngay cả tôi cũng không ngờ cậu ta lại làm như vậy!”

Lục Tự thở dài: “705, mày gian quá!”

- Phục chưa? – Phong Ấn nhẹ nhàng nói.

Lục Tự hừ giọng: “Chỉ không ngờ hai người phối hợp ăn ý đến thế mà thôi!”

Vỏn vẹn chưa đầy vài giây, vốn dĩ cả anh và Hướng Bắc Ninh đều chiếm thế thượng phong, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, tình hình đã thay đổi hoàn toàn. Anh bị Lôi Vận Trình bắt thình lình bắn hạ, còn Hướng Bắc Ninh xét về kinh nghiệm và kĩ thuật thì đều kém xa Phong Ấn, thua cũng là điều đương nhiên.

- 01, 705, 706 yêu cầu quay về sân bay!

- Yêu cầu được chấp nhận!

Lôi Vận Trình đỗ máy bay ở sân bay, leo xuống thang đã thấy Phong Ấn đứng ở bên dưới chờ cô. Lôi Vận Trình kiêu ngạo mím môi chờ đợi sự tán dương từ anh. Phong Ấn bật ngón tay cái lên với cô: “Hoàn hảo!”

Lục Tự đã xuống máy bay, xách mũ bảo hiểm đi về phía hai người, nhìn Lôi Vận Trình từ đầu đến chân: “Em được lắm đấy Lôi Vận Trình, anh thành bại tướng dưới tay em rồi!”

- Em không dám, chỉ là ăn may thôi mà! – Lôi Vận Trình vội vàng xua tay.

Phong Ấn thản nhiên nói: “Có gì mà phải ngại, thắng là thắng chứ sao!”

©STENT

Lục Tự trừng mắt: “Mày dám dùng cái chiêu đểu ấy à?”

Phong Ấn đẩy gọng kính râm lên sống mũi: “Xem ra anh vẫn chưa chịu tâm phục khẩu phục nhỉ Lục đại đội trưởng? Đợi khi nào diễn tập thật chúng ta lại tìm cơ hội so tài lần nữa nhé! Đảm bảo anh sẽ thua tâm phục khẩu phục!”

Lục Tự bất cần lườm Phong Ấn: “Đừng có nói quá kẻo cắn phải lưỡi đấy!”

Lôi Vận Trình đi theo sau hai người, không khỏi phì cười.

Danh sách tám người tham gia đã được xác định, Lục Tự mặc dù thảm bại dưới tay Lôi Vận Trình nhưng là chủ lực đội hai nên đương nhiên không thể vắng mặt anh. Hướng Bắc Ninh biểu hiện cũng cực kì xuất sắc, Mục Phong có ý tạo cơ hội rèn luyện cho người mới nên đâu thể bỏ qua cậu ta.

Cuộc diễn tập diễn ra vào nửa tháng sau, mới chớp mắt mà đã gần đến ngày diễn tập.

Trong nửa tháng này, nhiệm vụ của mọi người không nhiều lắm, chủ yếu là tập trung luyện tập thể dục và điều chỉnh trạng thái tâm lí.

Trong phòng tác chiến, những người có liên quan ngồi ở hai dãy bàn, Mục Phong triệu tập cuộc họp cuối cùng trước buổi diễn tập: “Về chiến thuật thì ban nãy hai đại đội trưởng đã nói qua rồi, thủ trưởng quân khu rất coi trọng đợt diễn tập này, mọi người làm cho tốt nhé, nín nhịn ba tháng nay rồi, giờ phải giải phóng hết thôi!”

Ngũ chính ủy cũng tiếp lời: “Ngoài ra, ai còn có vấn đề hoặc yêu cầu gì có thể đưa ra ngay bây giờ!”

Mọi người đều không có vấn đề gì, Lôi Vận Trình rụt rè đứng dậy: “Chính ủy, cháu có một đề nghị!”

- Nói đi!

- Đợi đợt diễn tập kết thúc, cháu xin nghỉ hai ngày có được không ạ?

- Cháu có chuyện gì thế?

Lôi Vận Trình bẽn lẽn nói: “Chuyện riêng tư ạ!”

Mục Phong bật cười: “Cái cô này, chỉ cần cô đánh bại Lục Tự như hôm vừa rồi, bắn hạ được bao nhiêu máy bay anh sẽ cho cô nghỉ bấy nhiêu ngày!”

Mục Phong vừa nói xong, bên dưới đã cười ồ lên, Lục Tự ngại ngùng nhoẻn miệng cười gượng gạo: “Mục chỉ huy, anh cố ý để tôi không còn mặt mũi nào ở lại sư đoàn này phải không?”

Lôi Vận Trình như sáng mắt lên: “Anh cứ yên tâm!”

Phong Ấn đợi họp xong liền gọi cô lại: “Em đúng là điếc không sợ súng, những phi công được chọn đều là những người giàu kinh nghiệm, em tưởng mình thật sự có thể bắn hạ họ sao?”

Lôi Vận Trình chu môi: “Cố gắng thôi, thắng thì vẻ vang, thua cũng chẳng mất mặt, gọi là học hỏi, tích lũy kinh nghiệm mà!”, cô vỗ vỗ ngực: “Cho dù có thua, hai mươi năm nữa chị đây vẫn là một mỹ nhân, sợ gì chứ!”

- Hai mươi năm sau á? Lúc đó em đã lớn tuổi rồi, còn mỹ nhân gì chứ? – phía sau đột nhiên không có tiếng động gì, Phong Ấn đứng lại, ngoảnh đầu lại nhìn, Lôi Vận Trình đang ngửa cổ nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ: “Sao thế?”

Vẻ mặt Lôi Vận Trình ngẩn ngơ nói: “Em chỉ đang nghĩ xem chúng ta hai mươi năm về sau sẽ thế nào nhỉ, lúc ấy em là già cỗi, nhăn nheo rồi, cũng chẳng thể bay được nữa!”

Phong Ấn ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của cô, khẽ nhoẻn miệng cười: “Hai mươi năm sau, một bạn ‘Phong con’ chắc cũng mười mấy tuổi rồi ấy nhỉ?”

Lôi Vận Trình thoáng ngẩn ra rồi chợt xoay người sà vào lòng anh. Phong Ấn nâng cằm cô lên, những ngón tay khẽ siết chặt, ánh mắt cực kì dịu dàng: “Em đã nghĩ đến chuyện sinh cho anh một đứa con chưa? Anh thích con gái, sinh cho anh một đứa nhé?”

Trái tim cô khẽ rung lên, đột nhiên nhớ đến đứa bé đi cùng với Hạ Viêm Lương.

Đằng sau có tiếng đằng hắng vang lên.

Phong Ấn nhanh chóng buông cô ra, chào Ngũ chính ủy: “Ngũ chính ủy vẫn chưa đi ăn cơm ạ?”

- Ừ, ban nãy chỉnh sửa chỗ tài liệu cho xong, đang định đi thì bị hai người chặn đường đây! – Ngũ chính ủy mỉm cười nhìn Lôi Vận Trình: “Chú ý chút nhé, đây là chỗ nói chuyện yêu đương của hai người đấy à?”

Phong Ấn vội vàng nhận lỗi về phần mình: “Cháu sẽ chú ý ạ!”

Ngũ chính ủy lạnh lùng gật đầu: “Ừ!”

Đợi Ngũ chính ủy đi rồi, Lôi Vận Trình liền hừ giọng, Phong Ấn vội vàng cười giả lả: “Anh sai rồi, anh không nên trêu em không đúng địa điểm như thế!”

Chẳng mấy khi được nhìn thấy bộ dạng khúm núm nhận lỗi của Phong Ấn, Lôi Vận Trình càng được hể ra oai.

Sắp đến ngày diễn tập rồi, Lôi Vận Trình đành phải tạm gác những chuyện chưa làm rõ này sang một bên.

Trước ngày diễn tập, Mục Phong cho mọi người nghỉ ngơi thư giãn, chỉ sắp xếp một số hoạt động đơn giản. Lôi Vận Trình thích chơi, các tế bào vận động cũng rất nhanh, chơi cầu lông với một đám đàn ông nhưng không hề yếu thế, mồ hôi nhỏ giọt trên mặt cô. Có người khác vào thay cho cô, Lôi Vận Trình ngồi xuống sân thở hổn hển.

Một cái áo tập luyện đột nhiên rơi xuống đầu cô, Lôi Vận Trình ngẩng đầu lên, hóa ra là Lục Tự: “Mặc vào đi, kẻo cảm lạnh!”

Lục Tự cũng mới ra sân, mồ hôi nhỏ giọt. Anh ta ngồi xuống đất, uống nốt nửa chai nước còn lại trong, chẳng buồn liếc cô lấy một cái.

Lôi Vận Trình vừa mặc áo vừa lén liếc khuôn mặt nghiêng của anh ta, ngẫm nghĩ một lát rồi lấy một chai nước mới nguyên từ trong cái hòm bên cạnh ra đưa cho anh ta: “Này!”

Lục Tự vô cùng n
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
608/4189

The Soda Pop