Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
Lượt xem : |
ôn cả áo ngoài và quần dài rồi nằm đè lên người cô.
Cơ thể Lôi Vận Trình càng lúc càng mềm nhũn dưới sự kích thích của anh, chút lí trí còn sót lại nhắc cô một chuyện quan trọng: “Em… em nhớ ra bây giờ không phải thời kì an toàn!”
Phong Ấn vươn tay ra phía trước, sục sạo một hồi, sau đó lôi ra một cái hộp nhỏ, huơ huơ trước mặt cô.
Đó là bao cao su. Lôi Vận Trình không dám tin vào mắt mình nữa: “Anh đã có ý từ trước rồi hả?”
Phong Ấn mỉm cười đầy tinh quái: “Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ có phụ nữ, yêu cầu được tấn công!”
Lôi Vận Trình không biết tại sao anh đột nhiên lại muốn cô như thế, nhưng cô biết hôm nay cho dù trời có sụp xuống cũng không ngăn nổi anh…
Lục Tự ra ngoài sân kiểm tra tình hình sữa chữa máy bay của mình, rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên đành quay về kí túc.
Vừa đặt chân lên lầu đã nghe thấy có tiếng điện thoại, qua phòng Phong Ấn mới phát hiện tiếng điện thoại truyền ra từ bên trong cánh cửa khép hờ này. Điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có người nghe, Lục Tự cảm thấy kì lạ liền gõ cửa:
- Phong Ấn? Tiểu Lí?
Không có tiếng trả lời, Lục Tự vừa bước vào đã nhìn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, trên giường bạn cùng phòng với Phong Ấn là Tiểu Lí có đặt mấy bộ quần áo. Lục Tự chạy vào gõ cửa phòng tắm: “Tiểu Lí? Có điện thoại đấy!”
Cửa phòng tắm hé mở, Tiểu Lí thò cái đầu ướt nhẹp toàn xà phòng ra, mắt nhắm mắt mở nói: “A Lục đại đội trưởng, giúp em nghe đi, em đang tắm!”
- Ok!
Lục Tự vào nghe máy, anh ta chưa kịp mở miệng, đầu bên kia đã vọng lại tiếng khóc nức nở: “Xin chào, cháu muốn gặp Phong Ấn…”
- Cậu ta không có ở đây, ai đó?
Lãnh Lãnh cầm điện thoại, chui trong chăn nói: “Cháu là Lãnh Lãnh, chú là ai?”
- Lãnh Lãnh? – Lục Tự nhíu mày: “Có phải mẹ cháu họ Hạ không?”
Lãnh Lãnh sụt sịt nói: “Chú là ai, sao lại biết mẹ cháu họ Hạ?”
Quả nhiên là đứa bé mà Hạ Viêm Lương dẫn về: “Chú là đồng nghiệp của Phong Ấn, cháu tìm chú ấy có chuyện gì? Chú có thể chuyển lời thay cháu!”
Lãnh Lãnh chu môi hồi lâu rồi nói: “Vậy thì làm phiền chú nói rằng Lãnh Lãnh đã ra viện rồi, sao vẫn chưa đến thăm Lãnh Lãnh, Lãnh Lãnh rất nhớ chú, mẹ cũng rất nhớ chú!”
Con ngươi trong mắt Lục Tự như thu nhỏ lại, liếc nhìn sang phòng tắm: “Được rồi, sau này Lãnh Lãnh đừng gọi đến số này nữa nhé, sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của chú ấy, đợi chú ấy chủ động gọi cho cháu nhé!”
Đặt điện thoại xuống, Lục Tự bỗng thấy nỗi phẫn nộ bùng lên.
Lãnh Lãnh bỏ chăn ra ngồi dậy, nào ngờ nhìn thấy Hạ Viêm Lương đang đứng bên giường, con bé sợ hãi giấu cái điện thoại ra đằng sau, lí nhí nói: “Con không gọi cho bố đâu!”
Hạ Viêm Lương cố nén nỗi chua xót trong lòng, ngồi xuống giường vuốt ve tóc con bé. Cô không tìm thấy điện thoại của mình nên đoán ngay ra là có chuyện gì: “Có phải bố nghe điện không?”
Lãnh Lãnh cúi đầu, khẽ lắc đầu, sau đó òa khóc: “Đã lâu lắm rồi bố không đến thăm con, có phải bố không cần Lãnh Lãnh nữa không?”
Cổ họng Hạ Viêm Lương như nghẹn lại, cô nhét cái máy DV ở đầu giường vào tay con bé: “Không đâu, con nhìn xem, chẳng phải bố từng nói cứ có thời gian thì sẽ đến thăm con sao, chẳng qua bố bận quá đấy mà!”
Lãnh Lãnh ôm lấy cái DV, vừa gạt nước mắt vừa gật đầu, ngày nào con bé cũng phải xem lại cảnh vui đùa của nó với Phong Ấn rồi mới chịu đi ngủ.
Chẳng ai có thể thay thế được vị trí của bố trong lòng con bé.
Lôi Vận Trình chưa bao giờ có cảm giác mình lại giống như một con dê chờ bị làm thịt như lúc này. Toàn thân cô run rẩy bên dưới thân hình vạm vỡ của Phong Ấn. Một cơn gió lạnh thổi qua. Bàn tay và thân hình áp sát vào người cô như một cái lò sưởi đang phả hơi ấm vào người cô. Cô không thể nghe thấy tiếng chim hót, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp và tiếng tim đập thình thịch của cả hai.
Phong Ấn dường như đang cố ý để lại vết tích lên người cô, anh đắm đuối thưởng thức từng tấc nhỏ trên người cô. Toàn thân Lôi Vận Trình râm ran như có hàng nghìn con côn trùng nhỏ xíu đang bò, ngoài cảm giác nhồn nhột là thứ cảm giác đê mê khó diễn ta thành lời.
Những giọt mồ hôi của anh đang túa ra, anh xé cái bao cao su ra, đeo vào cho mình: “Em chuẩn bị sẵn tâm lí đi nhé, anh không chỉ một lần là thỏa mãn đâu!”
Lôi Vận Trình nào có nghe được anh nói gì, tất cả ý thức của cô bây giờ đang bị anh chiếm hữu, có một thứ gì đó chuẩn bị xảy đến, mặc dù cô không biết là mình trông đợi cái gì. Cô khó chịu xoay người, kèm theo đó là cảm giác càng gần với anh hơn.
Phong Ấn giữ chặt lấy eo cô, kéo cằm cô lại gần: “Nói muốn anh đi!”
- Muốn… muốn anh… - Lôi Vận Trình hơi nheo mắt, cứ mỗi lần cô nói một chữ là Phong Ấn lại đi sâu thêm một chút vào bên trong cơ thể cô. Nơi ấy chật khít khiến anh phải nghiến chặt răng, không thể nào kiềm nén thêm được nữa, anh cúi đầu hôn lên môi cô, cố sức đi sâu vào thế giới bên trong của cô.
Có thứ gì đó như đang nổ tung trong đầu Phong Ấn. Cảm giác ôm khít và sự “đột phá” đã chứng minh tất cả, đã giải tỏa được câu đố bí ẩn bấy lâu nay anh vẫn suy đoán trong lòng. Anh cuồng si hôn lên môi cô, nuốt gọn toàn bộ nỗi đau của cô, bàn tay to vuốt ve cơ thể cô, khiến cô cảm nhận được sự kích thích, hưng phấn và cả thứ cảm xúc hỗn loạn.
Anh như một cỗ máy không biết mệt mỏi, cũng giống như một con dã thú đang nổ điên muốn xé tan cơ thể cô. Động tác của anh rất mạnh, thậm chí càng lúc càng mạnh mẽ, khiến cho cô cảm thấy rất đau, nhưng lại không muốn dừng lại. Cô không theo kịp tiết tấu của anh, tình dục với cô vẫn còn là một chuyện hoàn toàn xa lạ, cô chỉ biết để mặc cho anh dẫn dắt.
Cô giống như một chiếc thuyền nhỏ, còn anh là một con sóng lớn, cuốn phăng cô đi, nhấn chìm cô trong thế giới của cảm xúc. Anh khóa chặt cơ thể cô, dường như muốn đưa toàn cô cơ thể mình vào bên trong cô, ngắm nhìn cô bối rối, khóc lóc, rên rỉ gọi tên mình, dùng mọi thứ để khiến anh biết rằng người con gái yêu anh đến nhường ấy, trên đời này chỉ có một mình Lôi Vận Trình.
Không thể nào thay thế, cũng không thể nào mô phỏng.
Khoảng khắc cao trào, Phong Ấn có cảm giác hơi hối hận vì đã đeo bao cao su, nếu vậy biết đâu chừng cô sẽ mang trong người một sinh mạng nhỏ của anh.
Một đứa con trai hoặc một đứa con gái, con cái sẽ chứng minh rằng anh đã sớm đặt cô vào trái tim anh, nơi mà anh chưa từng mở ra với bất kì ai kể từ sau Hạ Viêm Lương.
Lôi Vận Trình mệt rũ nằm đè lên người anh, há miệng thở hồng hộc. Phong Ấn đắp cái áo sơ mi lên người cô, vuốt ve sống lưng cô: “Đau không?”
Lôi Vận Trình xấu hổ vùi mặt vào ngực anh. Phong Ấn thì thầm vào tai cô: “Có biết tại sao không? Lục Tự chưa từng động đến em, tối đó hai người không hề làm chuyện gì hết!”
Ý thức của cô như đông cứng lại, chớp chớp mắt vẻ không tin. Nụ hôn của Phong Ấn trượt xuống cổ cô, anh hít một hơi thật sâu: “Tin anh đi, anh có thể cảm nhận được!”
Lôi Vận Trình đột nhiên rơi nước mắt, không sao kìm nén được. Anh ôm siết lấy cô: “Anh đã từng nói cho dù hai người có chuyện đó thật anh cũng sẽ không để tâm mà, ngoan, đừng khóc!”
Nhưng cô để ý, cô muốn dành cho anh một Lôi Vận Trình nguyên vẹn nhất.
Phong Ấn vùi mặt vào cổ cô, hít hà mùi hương man mát trên người cô. Cô là một cô gái thông minh, hơn nữa còn là một cô gái mãi mãi không biết đến hai từ “bỏ cuộc”.
- Anh đã nói rất nhiều lần rằng em hãy xác định cho kĩ tình cảm của mình, nhưng sau này sẽ không còn cơ hội đó cho em đâu, nếu em yêu anh thì đừng bao giờ rời xa anh, không được phản bội, nghe chưa hả? Không được phản bội đâu…”
- Đây là việc duy nhất em không cần phải nghĩ, sẽ không còn có ai có thể khiến em chờ đợi mười năm ròng nữa! – Cô buột miệng, không hề suy nghĩ, cứ như thể yêu anh là một bản năng của cô vậy.
Từ trong ánh mắt Phong Ấn như trào lên một cảm xúc khó diễn tả, gần như muốn nhìn vào tận sâu thẳm tâm hồn cô, để xem xem liệu có phải từ trước đến giờ chỉ có mình anh tồn tại hay không?
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, định nói gì nhưng lại thôi.
- Em định nói gì? – Phong Ấn hôn chụt lên môi cô.
- Ngoài thích và cảm động ra, anh có chút nào… yêu em không? – Lôi Vận Trình nói xong, chưa đợi anh trả lời đã lấy tay bịt miệng anh lại, bộ dạng như sắp sửa khóc: “Anh có thể không trả lời, coi như em chưa từng hỏi!”
Phong Ấn thè lưỡi liếm vào tay cô, hôn lên tay cô, nhìn thẳng vào ánh mắt có phần rụt rè của cô. Lôi Vận Trình không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ngại ngùng ngoảnh mặt đi:
- Không cần trả lời em đâu, thật đấy… - giọng nói của cô nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, có thể cô đã quá nôn nóng, đã mười năm qua đi, ít nhất anh đã thích cô, chỉ cần có đủ thời gian chẳng nhẽ còn sợ anh không yêu cô sao?
Anh khẽ thở dài, siết tay ôm chặt cô hơn: “Anh sống hai chín năm rồi, em là người con gái duy nhất khiến cho anh thương đến mức không biết phải làm sao. Em vẫn còn trẻ như vậy mà đã trao cho anh cả mười năm quý báu. Anh đã nghĩ kĩ rồi, chỉ có cách dùng nốt mấy chục năm còn lại của cuộc đời để trao đổi với em mà thôi!”
Phong Ấn có thể cảm nhận rõ rệt cơ thể người con gái ấy đang cứng đờ ra, anh vùi mặt cô vào ngực mình, những ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của cô, tiếp tục nói như đang nói với chính mình: “Anh vốn định chờ đến khi em hai nhăm tuổi mới quyết định mọi thứ, tình cảm của con người cũng tràn đầy những biến số như chuyện phi hành!”, anh hôn lên tóc cô, một cách cẩn thận và trân trọng: “Tất cả những đau khổ mà em phải chịu đựng, kể từ khoảng khắc anh yêu em, anh đã ghi hết trong tim, và sẽ trả em cả vốn lẫn lời!”
Lôi Vận Trình mím chặt môi, nước mắt túa ra. Cô khóc không thành tiếng, Phong Ấn nhoẻn miệng cười như trút được gánh nặng, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, ôm lấy mặt cô rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Em vẫn còn sức mà khóc à? Có phải anh chưa đủ nỗ lực không?”
Lôi Vận Trình ôm ghì lấy cổ anh, nũng nịu nói: “Anh nói lại lần nữa đi, năn nỉ đấy, nói lại lần nữa đi mà!”
Phong Ấn kéo cằm cô xuống, quệt nước mắt cho cô rồi thì thầm vào tai cô.
Một câu yêu em, nói một lần làm sao cho đủ?
Giữa một rừng phong lá đỏ tuyệt đẹp, ở trong xe, hai con người đang quấn chặt lấy nhau, không thể tách rời. Phong Ấn xé cái bao thứ hai: “Anh đã xin phép trước rồi, tối nay khỏi cần phải quay về kí túc!”
Lôi Vận Trình đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Không về, chẳng nhẽ ngủ ở trong xe chắc?”
Phong Ấn tách hai chân cô ra, từ từ đi vào “khu cấm địa” khiến anh mê mẩn đến phát điên: “Anh có nhà trong trung tâm mà!”
- Thế sao không đi thẳng đến đó?
Phong Ấn nhếch môi cười: “Bởi vì anh chưa chơi “dã chiến” bao giờ, muốn thử xem sao!”
- Xấu xa! Ưm…
Những lời phía sau bị Phong Ấn chặn lại, anh còn phải làm những chuyện xấu hơn thế, đâu thể để phí thời gian tranh cãi với cô.
…
Căn hộ của Phong Ấn trong trung tâm thành phố không lớn lắm, thua xa so với căn biệt thự của nhà họ Phong, không có đồ đạc trang trí cầu kì, cũng chẳng có nội thật đắt tiền, bốn bề là tường trắng, sàn gỗ, rèm cửa một màu, ghế sô pha và giường.
Một vật duy nhất có thể coi là đồ trang trí, đó là chiếc lọ pha lê trên đầu giường, bên trong trống không, chỉ có một cành hoa dại đã khô héo. Phong Ấn bế Lôi Vận Trình về phòng, ném cô lên giường như thổ phỉ. Lôi Vận Trình như bị chăn đệm hút hết sức lực, nằm đơ ra giả chết. Phong Ấn nằm đè lên người cô, hôn lên mặt cô, chẳng mấy chốc, ngọn lửa trong người anh lại bùng lên, bàn tay to đang định cởi khuy áo của cô ra thì cô đã ngăn lại.
- Còn không mau kiếm cho em cái gì ăn, em sợ sẽ chết trước ngày mai vì bị anh hành hạ đấy!
Phong Ấn mở to mắt, kinh ngạc nhìn cô: “Anh còn chưa cho em ăn no sao?”
Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt, đạp anh một cái nhưng bị Phong Ấn tóm được chân.
- Em thế này khiến anh chẳng cảm thấy tự hào gì cả, thỉnh thoảng phải giả bộ yếu đuối anh sẽ càng yêu em hơn đấy! – Phong Ấn cắn một miếng vào chân cô, phản xạ trước khi tấn công lại của cô là lăn xuống khỏi giường.
- Anh ra ngoài tìm cái gì cho em ăn, em đi tắm một cái đi. Trong tủ cái gì cũng có, em tắm cho thơm tho sạch sẽ, tí anh ăn càng ngon!
Anh thay quần áo, trước khi ra ngoài còn không quên chớp chớp mắt, liếm mép đầy vẻ thèm thuồng với cô. Anh rất thích nhìn bộ dạng xấu hổ đến đỏ mặt của cô.
Lôi Vận Trình thư thái ngâm mình trong nước ấm, cảm giác đau giữa hai chân khiến cô không khỏi chửi thầm tên “chiến sĩ” đáng ghét kia, làm tình một lần mà mệt hơn b
Cơ thể Lôi Vận Trình càng lúc càng mềm nhũn dưới sự kích thích của anh, chút lí trí còn sót lại nhắc cô một chuyện quan trọng: “Em… em nhớ ra bây giờ không phải thời kì an toàn!”
Phong Ấn vươn tay ra phía trước, sục sạo một hồi, sau đó lôi ra một cái hộp nhỏ, huơ huơ trước mặt cô.
Đó là bao cao su. Lôi Vận Trình không dám tin vào mắt mình nữa: “Anh đã có ý từ trước rồi hả?”
Phong Ấn mỉm cười đầy tinh quái: “Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ có phụ nữ, yêu cầu được tấn công!”
Lôi Vận Trình không biết tại sao anh đột nhiên lại muốn cô như thế, nhưng cô biết hôm nay cho dù trời có sụp xuống cũng không ngăn nổi anh…
Lục Tự ra ngoài sân kiểm tra tình hình sữa chữa máy bay của mình, rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên đành quay về kí túc.
Vừa đặt chân lên lầu đã nghe thấy có tiếng điện thoại, qua phòng Phong Ấn mới phát hiện tiếng điện thoại truyền ra từ bên trong cánh cửa khép hờ này. Điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có người nghe, Lục Tự cảm thấy kì lạ liền gõ cửa:
- Phong Ấn? Tiểu Lí?
Không có tiếng trả lời, Lục Tự vừa bước vào đã nhìn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, trên giường bạn cùng phòng với Phong Ấn là Tiểu Lí có đặt mấy bộ quần áo. Lục Tự chạy vào gõ cửa phòng tắm: “Tiểu Lí? Có điện thoại đấy!”
Cửa phòng tắm hé mở, Tiểu Lí thò cái đầu ướt nhẹp toàn xà phòng ra, mắt nhắm mắt mở nói: “A Lục đại đội trưởng, giúp em nghe đi, em đang tắm!”
- Ok!
Lục Tự vào nghe máy, anh ta chưa kịp mở miệng, đầu bên kia đã vọng lại tiếng khóc nức nở: “Xin chào, cháu muốn gặp Phong Ấn…”
- Cậu ta không có ở đây, ai đó?
Lãnh Lãnh cầm điện thoại, chui trong chăn nói: “Cháu là Lãnh Lãnh, chú là ai?”
- Lãnh Lãnh? – Lục Tự nhíu mày: “Có phải mẹ cháu họ Hạ không?”
Lãnh Lãnh sụt sịt nói: “Chú là ai, sao lại biết mẹ cháu họ Hạ?”
Quả nhiên là đứa bé mà Hạ Viêm Lương dẫn về: “Chú là đồng nghiệp của Phong Ấn, cháu tìm chú ấy có chuyện gì? Chú có thể chuyển lời thay cháu!”
Lãnh Lãnh chu môi hồi lâu rồi nói: “Vậy thì làm phiền chú nói rằng Lãnh Lãnh đã ra viện rồi, sao vẫn chưa đến thăm Lãnh Lãnh, Lãnh Lãnh rất nhớ chú, mẹ cũng rất nhớ chú!”
Con ngươi trong mắt Lục Tự như thu nhỏ lại, liếc nhìn sang phòng tắm: “Được rồi, sau này Lãnh Lãnh đừng gọi đến số này nữa nhé, sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của chú ấy, đợi chú ấy chủ động gọi cho cháu nhé!”
Đặt điện thoại xuống, Lục Tự bỗng thấy nỗi phẫn nộ bùng lên.
Lãnh Lãnh bỏ chăn ra ngồi dậy, nào ngờ nhìn thấy Hạ Viêm Lương đang đứng bên giường, con bé sợ hãi giấu cái điện thoại ra đằng sau, lí nhí nói: “Con không gọi cho bố đâu!”
Hạ Viêm Lương cố nén nỗi chua xót trong lòng, ngồi xuống giường vuốt ve tóc con bé. Cô không tìm thấy điện thoại của mình nên đoán ngay ra là có chuyện gì: “Có phải bố nghe điện không?”
Lãnh Lãnh cúi đầu, khẽ lắc đầu, sau đó òa khóc: “Đã lâu lắm rồi bố không đến thăm con, có phải bố không cần Lãnh Lãnh nữa không?”
Cổ họng Hạ Viêm Lương như nghẹn lại, cô nhét cái máy DV ở đầu giường vào tay con bé: “Không đâu, con nhìn xem, chẳng phải bố từng nói cứ có thời gian thì sẽ đến thăm con sao, chẳng qua bố bận quá đấy mà!”
Lãnh Lãnh ôm lấy cái DV, vừa gạt nước mắt vừa gật đầu, ngày nào con bé cũng phải xem lại cảnh vui đùa của nó với Phong Ấn rồi mới chịu đi ngủ.
Chẳng ai có thể thay thế được vị trí của bố trong lòng con bé.
Lôi Vận Trình chưa bao giờ có cảm giác mình lại giống như một con dê chờ bị làm thịt như lúc này. Toàn thân cô run rẩy bên dưới thân hình vạm vỡ của Phong Ấn. Một cơn gió lạnh thổi qua. Bàn tay và thân hình áp sát vào người cô như một cái lò sưởi đang phả hơi ấm vào người cô. Cô không thể nghe thấy tiếng chim hót, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp và tiếng tim đập thình thịch của cả hai.
Phong Ấn dường như đang cố ý để lại vết tích lên người cô, anh đắm đuối thưởng thức từng tấc nhỏ trên người cô. Toàn thân Lôi Vận Trình râm ran như có hàng nghìn con côn trùng nhỏ xíu đang bò, ngoài cảm giác nhồn nhột là thứ cảm giác đê mê khó diễn ta thành lời.
Những giọt mồ hôi của anh đang túa ra, anh xé cái bao cao su ra, đeo vào cho mình: “Em chuẩn bị sẵn tâm lí đi nhé, anh không chỉ một lần là thỏa mãn đâu!”
Lôi Vận Trình nào có nghe được anh nói gì, tất cả ý thức của cô bây giờ đang bị anh chiếm hữu, có một thứ gì đó chuẩn bị xảy đến, mặc dù cô không biết là mình trông đợi cái gì. Cô khó chịu xoay người, kèm theo đó là cảm giác càng gần với anh hơn.
Phong Ấn giữ chặt lấy eo cô, kéo cằm cô lại gần: “Nói muốn anh đi!”
- Muốn… muốn anh… - Lôi Vận Trình hơi nheo mắt, cứ mỗi lần cô nói một chữ là Phong Ấn lại đi sâu thêm một chút vào bên trong cơ thể cô. Nơi ấy chật khít khiến anh phải nghiến chặt răng, không thể nào kiềm nén thêm được nữa, anh cúi đầu hôn lên môi cô, cố sức đi sâu vào thế giới bên trong của cô.
Có thứ gì đó như đang nổ tung trong đầu Phong Ấn. Cảm giác ôm khít và sự “đột phá” đã chứng minh tất cả, đã giải tỏa được câu đố bí ẩn bấy lâu nay anh vẫn suy đoán trong lòng. Anh cuồng si hôn lên môi cô, nuốt gọn toàn bộ nỗi đau của cô, bàn tay to vuốt ve cơ thể cô, khiến cô cảm nhận được sự kích thích, hưng phấn và cả thứ cảm xúc hỗn loạn.
Anh như một cỗ máy không biết mệt mỏi, cũng giống như một con dã thú đang nổ điên muốn xé tan cơ thể cô. Động tác của anh rất mạnh, thậm chí càng lúc càng mạnh mẽ, khiến cho cô cảm thấy rất đau, nhưng lại không muốn dừng lại. Cô không theo kịp tiết tấu của anh, tình dục với cô vẫn còn là một chuyện hoàn toàn xa lạ, cô chỉ biết để mặc cho anh dẫn dắt.
Cô giống như một chiếc thuyền nhỏ, còn anh là một con sóng lớn, cuốn phăng cô đi, nhấn chìm cô trong thế giới của cảm xúc. Anh khóa chặt cơ thể cô, dường như muốn đưa toàn cô cơ thể mình vào bên trong cô, ngắm nhìn cô bối rối, khóc lóc, rên rỉ gọi tên mình, dùng mọi thứ để khiến anh biết rằng người con gái yêu anh đến nhường ấy, trên đời này chỉ có một mình Lôi Vận Trình.
Không thể nào thay thế, cũng không thể nào mô phỏng.
Khoảng khắc cao trào, Phong Ấn có cảm giác hơi hối hận vì đã đeo bao cao su, nếu vậy biết đâu chừng cô sẽ mang trong người một sinh mạng nhỏ của anh.
Một đứa con trai hoặc một đứa con gái, con cái sẽ chứng minh rằng anh đã sớm đặt cô vào trái tim anh, nơi mà anh chưa từng mở ra với bất kì ai kể từ sau Hạ Viêm Lương.
Lôi Vận Trình mệt rũ nằm đè lên người anh, há miệng thở hồng hộc. Phong Ấn đắp cái áo sơ mi lên người cô, vuốt ve sống lưng cô: “Đau không?”
Lôi Vận Trình xấu hổ vùi mặt vào ngực anh. Phong Ấn thì thầm vào tai cô: “Có biết tại sao không? Lục Tự chưa từng động đến em, tối đó hai người không hề làm chuyện gì hết!”
Ý thức của cô như đông cứng lại, chớp chớp mắt vẻ không tin. Nụ hôn của Phong Ấn trượt xuống cổ cô, anh hít một hơi thật sâu: “Tin anh đi, anh có thể cảm nhận được!”
Lôi Vận Trình đột nhiên rơi nước mắt, không sao kìm nén được. Anh ôm siết lấy cô: “Anh đã từng nói cho dù hai người có chuyện đó thật anh cũng sẽ không để tâm mà, ngoan, đừng khóc!”
Nhưng cô để ý, cô muốn dành cho anh một Lôi Vận Trình nguyên vẹn nhất.
Phong Ấn vùi mặt vào cổ cô, hít hà mùi hương man mát trên người cô. Cô là một cô gái thông minh, hơn nữa còn là một cô gái mãi mãi không biết đến hai từ “bỏ cuộc”.
- Anh đã nói rất nhiều lần rằng em hãy xác định cho kĩ tình cảm của mình, nhưng sau này sẽ không còn cơ hội đó cho em đâu, nếu em yêu anh thì đừng bao giờ rời xa anh, không được phản bội, nghe chưa hả? Không được phản bội đâu…”
- Đây là việc duy nhất em không cần phải nghĩ, sẽ không còn có ai có thể khiến em chờ đợi mười năm ròng nữa! – Cô buột miệng, không hề suy nghĩ, cứ như thể yêu anh là một bản năng của cô vậy.
Từ trong ánh mắt Phong Ấn như trào lên một cảm xúc khó diễn tả, gần như muốn nhìn vào tận sâu thẳm tâm hồn cô, để xem xem liệu có phải từ trước đến giờ chỉ có mình anh tồn tại hay không?
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, định nói gì nhưng lại thôi.
- Em định nói gì? – Phong Ấn hôn chụt lên môi cô.
- Ngoài thích và cảm động ra, anh có chút nào… yêu em không? – Lôi Vận Trình nói xong, chưa đợi anh trả lời đã lấy tay bịt miệng anh lại, bộ dạng như sắp sửa khóc: “Anh có thể không trả lời, coi như em chưa từng hỏi!”
Phong Ấn thè lưỡi liếm vào tay cô, hôn lên tay cô, nhìn thẳng vào ánh mắt có phần rụt rè của cô. Lôi Vận Trình không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ngại ngùng ngoảnh mặt đi:
- Không cần trả lời em đâu, thật đấy… - giọng nói của cô nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, có thể cô đã quá nôn nóng, đã mười năm qua đi, ít nhất anh đã thích cô, chỉ cần có đủ thời gian chẳng nhẽ còn sợ anh không yêu cô sao?
Anh khẽ thở dài, siết tay ôm chặt cô hơn: “Anh sống hai chín năm rồi, em là người con gái duy nhất khiến cho anh thương đến mức không biết phải làm sao. Em vẫn còn trẻ như vậy mà đã trao cho anh cả mười năm quý báu. Anh đã nghĩ kĩ rồi, chỉ có cách dùng nốt mấy chục năm còn lại của cuộc đời để trao đổi với em mà thôi!”
Phong Ấn có thể cảm nhận rõ rệt cơ thể người con gái ấy đang cứng đờ ra, anh vùi mặt cô vào ngực mình, những ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của cô, tiếp tục nói như đang nói với chính mình: “Anh vốn định chờ đến khi em hai nhăm tuổi mới quyết định mọi thứ, tình cảm của con người cũng tràn đầy những biến số như chuyện phi hành!”, anh hôn lên tóc cô, một cách cẩn thận và trân trọng: “Tất cả những đau khổ mà em phải chịu đựng, kể từ khoảng khắc anh yêu em, anh đã ghi hết trong tim, và sẽ trả em cả vốn lẫn lời!”
Lôi Vận Trình mím chặt môi, nước mắt túa ra. Cô khóc không thành tiếng, Phong Ấn nhoẻn miệng cười như trút được gánh nặng, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, ôm lấy mặt cô rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Em vẫn còn sức mà khóc à? Có phải anh chưa đủ nỗ lực không?”
Lôi Vận Trình ôm ghì lấy cổ anh, nũng nịu nói: “Anh nói lại lần nữa đi, năn nỉ đấy, nói lại lần nữa đi mà!”
Phong Ấn kéo cằm cô xuống, quệt nước mắt cho cô rồi thì thầm vào tai cô.
Một câu yêu em, nói một lần làm sao cho đủ?
Giữa một rừng phong lá đỏ tuyệt đẹp, ở trong xe, hai con người đang quấn chặt lấy nhau, không thể tách rời. Phong Ấn xé cái bao thứ hai: “Anh đã xin phép trước rồi, tối nay khỏi cần phải quay về kí túc!”
Lôi Vận Trình đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Không về, chẳng nhẽ ngủ ở trong xe chắc?”
Phong Ấn tách hai chân cô ra, từ từ đi vào “khu cấm địa” khiến anh mê mẩn đến phát điên: “Anh có nhà trong trung tâm mà!”
- Thế sao không đi thẳng đến đó?
Phong Ấn nhếch môi cười: “Bởi vì anh chưa chơi “dã chiến” bao giờ, muốn thử xem sao!”
- Xấu xa! Ưm…
Những lời phía sau bị Phong Ấn chặn lại, anh còn phải làm những chuyện xấu hơn thế, đâu thể để phí thời gian tranh cãi với cô.
…
Căn hộ của Phong Ấn trong trung tâm thành phố không lớn lắm, thua xa so với căn biệt thự của nhà họ Phong, không có đồ đạc trang trí cầu kì, cũng chẳng có nội thật đắt tiền, bốn bề là tường trắng, sàn gỗ, rèm cửa một màu, ghế sô pha và giường.
Một vật duy nhất có thể coi là đồ trang trí, đó là chiếc lọ pha lê trên đầu giường, bên trong trống không, chỉ có một cành hoa dại đã khô héo. Phong Ấn bế Lôi Vận Trình về phòng, ném cô lên giường như thổ phỉ. Lôi Vận Trình như bị chăn đệm hút hết sức lực, nằm đơ ra giả chết. Phong Ấn nằm đè lên người cô, hôn lên mặt cô, chẳng mấy chốc, ngọn lửa trong người anh lại bùng lên, bàn tay to đang định cởi khuy áo của cô ra thì cô đã ngăn lại.
- Còn không mau kiếm cho em cái gì ăn, em sợ sẽ chết trước ngày mai vì bị anh hành hạ đấy!
Phong Ấn mở to mắt, kinh ngạc nhìn cô: “Anh còn chưa cho em ăn no sao?”
Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt, đạp anh một cái nhưng bị Phong Ấn tóm được chân.
- Em thế này khiến anh chẳng cảm thấy tự hào gì cả, thỉnh thoảng phải giả bộ yếu đuối anh sẽ càng yêu em hơn đấy! – Phong Ấn cắn một miếng vào chân cô, phản xạ trước khi tấn công lại của cô là lăn xuống khỏi giường.
- Anh ra ngoài tìm cái gì cho em ăn, em đi tắm một cái đi. Trong tủ cái gì cũng có, em tắm cho thơm tho sạch sẽ, tí anh ăn càng ngon!
Anh thay quần áo, trước khi ra ngoài còn không quên chớp chớp mắt, liếm mép đầy vẻ thèm thuồng với cô. Anh rất thích nhìn bộ dạng xấu hổ đến đỏ mặt của cô.
Lôi Vận Trình thư thái ngâm mình trong nước ấm, cảm giác đau giữa hai chân khiến cô không khỏi chửi thầm tên “chiến sĩ” đáng ghét kia, làm tình một lần mà mệt hơn b
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
115/1261