Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
Lượt xem : |
/>
- Uống thêm chút nữa đi, em sốt đến mức cạn sạch cả nước trong người rồi! – Phong Ấn kéo chăn: “Ra đây Răng Thép, không uống thì lấy đâu ra sức, cũng không xinh đâu… Anh không thích con gái xấu đâu… Vậy anh đi nhé!”
- … anh đi đi!
Từ trong chăn vọng ra tiếng khàn khàn, âm lượng không to lắm, nhưng cực kì kiên quyết. Trong lòng Phong Ấn chợt cảm thấy không vui và xót xa. Anh ngậm một ngụm nước, giật cái chăn ra, lấy tay xoay thẳng mặt cô lại rồi áp môi vào môi cô, buộc cô phải há miệng ra.
Đầu óc Lôi Vận Trình bỗng nhiên trống rỗng, dòng nước ấm ấm chảy vào miệng cô, cùng với nó còn có lưỡi của anh, cuốn lấy lưỡi của cô, hôn siết khiến cô không thể thở nổi.
Nụ hôn không sâu, rất nhanh nhưng mạnh mẽ. Phong Ấn ngậm môi cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh không đi!”
Mắt Lôi Vận Trình như mờ đi.
Phong Ấn cắn nhẹ vào đôi môi mềm mại của cô: “Phương Mặc Dương mất hết nhân tính, đẫ hành hạ em ra thế này, cứ thế này mà đi anh làm sao yên tâm được?”
Lông mày cô khẽ nhíu lại, một dòng nước trong veo trào ra nơi khóe mắt: “Anh lừa em, anh không thích em, đâu có quan tâm đến sự sống chết của em?”
Phong Ấn lau nước mắt cho cô: “Ai nói thế, anh thích mà!”
Lôi Vận Trình càng khóc to hơn: “Thế tại sao anh để Lục Tự gọi em là Răng Thép?”
Cách xưng hô này chỉ có mình Phong Ấn biết, từ khi còn nhỏ ai mà gọi cô như thế sẽ bị Lôi Dật Thành đánh, nhưng Lôi Dật Thành lúc ấy nhỏ hơn Phong Ấn hai tuổi, làm sao đánh lại anh, lâu dần cách xưng hô này trở thành đặc quyền của anh.
Không có đáp án, cô tấm tức ngoảnh mặt đi, nước mắt liên tục trào ra, khóc đến mưc cơ thể run lên. Phong Ấn khôong hiểu nổi cô sốt lâu như vậy, cơ thể lấy đâu ra mà lắm nước thế?
Đang lúc anh không biết phải nói thế nào thì cô y tá đẩy xe bước vào, nhìn thấy hai người đang dính lấy nhau, không nhịn được cười: “Bệnh nhân cần thay thuốc rồi, hai người đợi một chút hay là tôi phải đợi một chút đây?”
Phong Ấn lập tức đứng dậy, ái ngại gật đầu. Trên lưng Lôi Vận Trình có vết thương, có một chỗ bị sưng to, giờ vết sưng đã bớt, vết sứt da cũng đang liền lại.
Y tá kiểm tra xong liền vui mừng nói: “Hồi phục tốt lắm, chắc là không để lại sẹo đâu, mà cho dù có để lại sẹo thì bạn trai của em cũng không vì vậy mà bỏ em đâu!”
Mặt Lôi Vận Trình nóng bừng lên:”Anh ấy không phải là bạn trai của em, là anh… anh trai em!”
Đương nhiên cô y tá không tin, ai mà chẳng từng trải qua cái thời e thẹn của thiếu nữ? Cô nhìn anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh, vui vẻ nói:
- Hai “anh em” cũng tình cảm quá nhỉ!
Phong Ấn chỉ cười không nói gì, đợi y tá đi rồi mới mở hộp cơm ra, gắp một đũa khoai tây bón vào miêng cô.
- Anh trai bón cơm cho em nhé!
Lôi Vận Trình nhớ lại cách anh bón nước cho cô ban nãy, mặt không khỏi nóng bừng lên.
Phong Ấn cũng nghĩ lại, không thể hiểu nổi sao mình lại hôn cô ấy…
Hướng Bắc Ninh xin nghỉ đến thăm Lôi Vận Trình, còn mua rất nhiều đồ. Khoảnh khắc đẩy cửa phòng bệnh của cô, nhìn thấy một người đàn ông ngồi quay lưng lại với mình, Hướng Bắc Ninh giật thót mình. Phong Ấn ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Hướng Bắc Ninh và những túi đồ cậu ta xách trong tay là Phong Ấn đã đoán ngay ra người này.
Hướng Bắc Ninh nhìn Lôi Vận Trình, gật đầu chào Phong Ấn: “Em là lớp trưởng của Lôi Vận Trình, đến thăm bạn ấy xem hồi phục thế nào rồi!”
- Cảm ơn nhé! - Phong Ấn nhoẻn miệng cười, đưa tay ra bắt tay Hướng Bắc Ninh: “Hướng Bắc Ninh, nghe danh đã lâu, chào cậu, tôi là Phong Ấn!”
Quả nhiên là anh ta, Hướng Bắc Ninh cười đáp lễ.
Lôi Vận Trình đang ngủ, Hướng Bắc Ninh không gọi cô dậy mà nói chuyện với Phong Ấn một lát. Mọi hành động cử chỉ của Phong Ấn đều đậm chất quân nhân, trầm ổn, chững chạc, tự tin, trên người luôn toát ra ánh hào quang khiến cho Hướng Bắc Ninh cảm thấy vô cùng áp lực.
Hướng Bắc Ninh cảm thấy hơi hụt hẫng, hóa ra bản thân mình đã đoán đúng, Lôi Vận Trình muốn làm phi công là vì người đàn ông này.
Lúc Lôi Vận Trình tỉnh lại đã rất muộn, Phong Ấn kể chuyện Hướng Bắc Ninh đến thăm cho cô nghe: “Cậu ta là người xuất sắc nhất trong lớp học sinh mới bọn em phải không?”
Lôi Vận Trình gật đầu: “Về trình độ văn hóa, em với cậu ta tương đương nhau, nhưng về thể lực thì em luôn kém cậu ta. Chân cậu ta cứ như thể có gắn động cơ vậy, em có làm thế nào cũng không đuổi kịp được!”
Điệu bộ tức tối của cô rất đáng yêu, Phong Ấn đưa quả táo đã gọt xong cho cô: “Sức lực ở chân em mà sao với chân của con trai đương nhiên vẫn còn non kém hơn!”
- Em đã cố gắng luyện tập lắm rồi mà! – Lôi Vận Trình tức tối cắn một miếng táo.
Cơn sốt đã hạ nên người cũng tỉnh táo hơn hẳn, nói chuyện cũng có sức hơn, không còn phều phào như người ốm nữa. Phong Ấn đột nhiên cảm thấy Lôi Vận Trình tràn đầy sức sống tuyệt vời biết bao! Lần đầu tiên nhìn thấy cô ở thành phố C này, anh gần như không dám tin vào mắt mình nữa, cô gái nằm trên giường bệnh sao có thể là cô được? So với bộ dạng kiệt quệ thì bộ dạng cô lúc sốt li bì còn khiến anh khó chịu hơn nhiều.
- Đỗ Nghiên Thanh nói không sai, Phương Mặc Dương đúng là một kẻ biến thái chính hiệu, xu hướng ngược đãi học viên ngày càng nghiêm trọng, gần như ngày nào cũng bắt em chạy mười nghìn mét – Lôi Vận Trình hoa chân múa tay mắng chửi Phương Mặc Dương.
Phong Ấn lắng nghe rồi cùng cô phê phán Phuong Mặc Dương. Y tá trực ca đêm đến gõ cửa, nhắc nhở hai người họ về thời gian, Phong Ấn nhìn đồng hồ, đổ nước sôi vào trong cái cốc nhỏ của cô trên đầu giường rồi nói: “Em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh lại vào với em!”
Lôi Vận Trình gật đầu, nhưng anh vừa quay đi cô đã đột nhiên kéo tay anh lại, Phong Ấn trêu cô: “Sao, còn bắt anh ở lại với em à?”
Cô cắn chặt môi, chậm rãi gật đầu.
Phong Ấn vốn tưởng cô nói đùa, nào ngờ lại thấy bộ dạng của cô rất nghiêm túc: “Em có biết em đang nói cái gì không hả? Buổi tối, em bảo anh ở lại?”
Lôi Vận Trình hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Có được không?”
Phong Ấn nhìn cô chăm chú, nhếch môi vẻ đùa cợt: “Bảo anh ở lại mà không sợ anh ăn thịt em à?”
Tim Lôi Vận Trình đập thình thịch, tạm thời như ngừng hô hấp.
…
Cuối cùng Phong Ấn vẫn đi, Lôi Vận Trình nằm trên giường chán nản nghịch cái điện thoại mà anh cố ý để lại cho cô giải sầu. Chơi điện tử một lúc là thấy chán, cô bắt đầu lật giở nhật kí điện thoại của anh.
… Hạ
Khi nhìn thấy chữ này, trực giác của Lôi Vận Trình lập tức nghĩ đến Hạ Viêm Lương, cảm thấy các sợi thần kinh như căng ra. Người mang họ Hạ nhiều như vậy, sao cứ nhất định là cô ta?
Cô đặt điện thoại về chỗ cũ, đổi sang một tư thế thoải mái hơn để chuẩn bị ngủ, nhưng vì ban ngày ngủ nhiều quá nên giờ cô chẳng còn buồn ngủ chút nào Rèm cửa kéo một nửa, nằm trên giường cũng có thể nhìn thấy ánh trăng vằng vặc bên ngoài. Lôi Vận Trình cắn móng tay, suy nghĩ lại trở lại với nhật kí cuộc gọi của anh. Cuối cùng cô quyết định mở máy của anh lên xem lại một lần lượt. Điện thoại hiển thị cuộc điện thoại cuối cùng với người họ “Hạ” kia là vào trưa ngày hôm qua, chính là lúc anh đi mua cơm cho cô.
Cô do dự một chút rồi vào hòm thư tin nhắn của anh, kết quả khiến cô thất vọng, hòm thư tin nhắn trống rỗng, ngay cả một cái tin rác cũng không có. Tâm trạng tự nhiên cảm thấy khó chịu bởi một chữ “Hạ” gây ra. Lôi Vận Trình từ từ chìm vào giấc ngủ trong sự lo lắng và bức bối đó. Nửa đêm, nghe thấy tiếng cửa khe khẽ vang lên, cô còn tưởng là y tá trực ban nên không để ý. Mãi đến khi phát giác tiếng bước chân không những không đi xa mà tiến gần lại giường cô, cô mới cảm nhận có gì đó bất thường.
Cô còn chưa kịp xoay người thì đã bị một bàn tay bịt chặt mắt, một giọng đàn ông trầm trầm vang lên: “Cấm kêu la, tao đến cướp tiền, nếu mày không ngoan ngoãn, không biết chừng tao lại trở thanh kẻ cướp sắc đấy!”
Cô cố nhịn cười: “Nhưng mà tôi không có tiền!”
Người đàn ông dường như đang suy ngẫm, sau đó cúi xuống thì thầm vào tai cô: “Vậy thì chúng ta thương lượng, không có tiền thì cướp sắc nhé!”
Lôi Vận Trình bật cười ha hả, kéo tay anh xuống, vui mừng ngoảnh đầu lại nhìn anh vào: “Sao anh lại lẻn vào đây?”
- Nói nhỏ thôi! – Phong Ấn đặt ngón tay lên miệng cô ra hiệu im lặng: “Bệnh viện đâu phải là căn cứ địa quân sự, có gì khó đâu?”
Phong Ấn mang cho cô ít đồ ăn đêm, đỡ Lôi Vận trình ngồi dựa lưng vào thành giường, bỏ đũa ra đưa cho cô. Lôi Vận Trình không giơ tay đón lấy đôi đũa mà mím chặt môi nhìn anh.
Phong Ấn liền hỏi: “Mới có mấy ngày mà đã đâm ra lười biếng rồi à, tính khí tiểu thư lại quay lại rồi!”
- Người bị thương, bị bệnh cần được chăm sóc đặc biệt – Lôi Vận trình đắc chí nghiêng đầu, nhướn mày nói.
- Thưa nàng công chúa dẫm phải gai mồng tơi, tư tưởng này của cô là không ổn đâu đấy! – Phong Ấn nói đùa vài câu nhưng tay vẫn bón cho cô ăn.
Lôi Vận Trình xoa xoa cái bụng đã no kềnh của mình, vươn vai một cái: “Cuộc sống được ngủ, được ăn đêm, lại có người hầu hạ thật là hạnh phúc!”
Phong Ấn vừa thu dọn vừa lắc đầu: “Thật không ngờ em lại ăn giỏi thế!”
- Trước đây em không thế này đâu, kể từ khi vào trường không quân mới thế đấy!
Bản thân kế hoạch huấn luyện của Phương Mặc Dương đã có cường độ rất cao, huống hồ cô còn bị “chăm sóc đặc biệt”, gần như tất cả mọi người đều ăn nhiều gấp đôi trước đây, một số nam sinh càng ăn khủng khiếp hơn.
Phong Ấn từng trải qua những gì hiện gờ cô đang phải nếm trải, đương nhiên anh hiểu rõ nổi khổ arong đó. Thu dọc các thứ xong, Phong Ấn từ trong nhà vệ sinh đi ra, khẽ nhếch miêng cười. Lôi Vận Trình tự giác ngồi dịch ra nhường cho anh một nửa giường. Phòng bệnh của cô là phòng đôi, nhưng hiện giờ chỉ có mình cô nằm, một cái giường bệnh bỏ không, nhưng lúc tối đã bị cô y tá đẩy đi rồi.
Lôi Vận Trình vùi mình vào trong chăn ấm, chỉ gối một nửa cái gối, đôi mắt đảo như rang lạc, hết nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng dừng lại trên người anh. Phong Ấn vặn nhỏ cái đèn ở đầu giường rồi ra bên ngoài hút điếu thuốc, sau đó mới quay lại. Lôi Vận Trình không biết anh đang nghĩ cái gì, chỉ biết anh vẫn đang từ chối cô. Lôi Vận Trình lặng lẽ kéo chăn trùm kín mặt.
Phụ nữ là loài động vật cực kì nhạy cảm, bên cạnh đó cũng rất thông minh. Nhưng bất cứ người phụ nữ thông minh vào khi dính đến tình yêu đều cam tâm tình nguyện khiến cho bản thân ngu đi một chút, sẽ tham lam chút ấm áp nhất thời.
Phong Ấn chỉ cởi áo khoác ngoài rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, tay chống vào đâu, nằm nghiêng, chăm chú nhìn Lôi vận Trình trùm chăn kín mít, chỉ hở cái đỉnh đầu.
Sự động đậy của cái chăn cùng với sức nặng khiến đệm lún xuống làm cho trái tim cô đập loạn nhịp. Cô biết có một đôi mắt đang chằm chằm nhìn mình, qua một lớp chăn rồi mà cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh.
- Em định tự làm mình chết ngột à? – Phong Ấn cố nén cười, lấy tay búng vào trán cô, lập tức nghe thấy cô la lên đau.
Lôi Vận Trình hất tung chăn ra, lấy tay xoa xoa chỗ bị búng rồi trừng mắt nạt: “Anh nhẹ tay một chút có được không hả, đau chết mất!”
Phong Ấn nhấc tay cô ra, trên trán cô hằn rõ một vết đỏ: “Mới búng nhẹ một cái đã đỏ lựng lên rồi, da non thế à?”
- Ai da dày như anh chứ, em là con gái mà! – Lôi Vận Trình đau thật, tức tối bẹo vai anh.
Phong Ấn không buồn né tránh, để mặc cho cô đánh: “Con gái nên được bảo vệ, nên làm những chuyện con gái nên làm, sống cuộc sống của con gái, chứ không phải là tập luyện như một thằng đàn ông!”
Trong câu nói của anh có hàm ý, Lôi Vận Trình nghe là hiểu ngay: “Đó là sự suy nghĩ của bọn anh thôi, không phải bất cứ cô gái nào cũng muốn là bông hoa cả đời sống trong nhà kính. Bản thân em cũng có ước muốn, có phải nỗ lực và trả giá vì nó cũng xứng đáng thôi!”
- Cái mà em gọi là ước muốn có đáng để em làm như vậy không? Em có từng nghĩ sẽ gây ra phiền toái cho người khác chưa?
Lôi Vận Trình khựng người, dè dặt hỏi: “Anh… ghét em lắm phải không?”
- Nói thật lòng ư?
Cô gật đầu, Phong Ấn bẹo má cô: “Không ghét, hơn nữa còn rất hâm mộ Lôi Dật Thành, tại sao anh không có một đứa em gái thú vị như thế này, tốt nhất là cũng đeo cái niềng răng giống như em!”
Lôi Vận Trình bĩu môi, vỗ vào tay anh: “Bảo bố mẹ anh sinh một đứa là được rồi!”
- Phiền toái lắm, đây chẳng phải có sẵn rồi ư? Nào, gọi một tiếng anh trai đi!
- Em không gọi! – Lôi Vạ Trình ngoảnh mặt đi
- … anh đi đi!
Từ trong chăn vọng ra tiếng khàn khàn, âm lượng không to lắm, nhưng cực kì kiên quyết. Trong lòng Phong Ấn chợt cảm thấy không vui và xót xa. Anh ngậm một ngụm nước, giật cái chăn ra, lấy tay xoay thẳng mặt cô lại rồi áp môi vào môi cô, buộc cô phải há miệng ra.
Đầu óc Lôi Vận Trình bỗng nhiên trống rỗng, dòng nước ấm ấm chảy vào miệng cô, cùng với nó còn có lưỡi của anh, cuốn lấy lưỡi của cô, hôn siết khiến cô không thể thở nổi.
Nụ hôn không sâu, rất nhanh nhưng mạnh mẽ. Phong Ấn ngậm môi cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh không đi!”
Mắt Lôi Vận Trình như mờ đi.
Phong Ấn cắn nhẹ vào đôi môi mềm mại của cô: “Phương Mặc Dương mất hết nhân tính, đẫ hành hạ em ra thế này, cứ thế này mà đi anh làm sao yên tâm được?”
Lông mày cô khẽ nhíu lại, một dòng nước trong veo trào ra nơi khóe mắt: “Anh lừa em, anh không thích em, đâu có quan tâm đến sự sống chết của em?”
Phong Ấn lau nước mắt cho cô: “Ai nói thế, anh thích mà!”
Lôi Vận Trình càng khóc to hơn: “Thế tại sao anh để Lục Tự gọi em là Răng Thép?”
Cách xưng hô này chỉ có mình Phong Ấn biết, từ khi còn nhỏ ai mà gọi cô như thế sẽ bị Lôi Dật Thành đánh, nhưng Lôi Dật Thành lúc ấy nhỏ hơn Phong Ấn hai tuổi, làm sao đánh lại anh, lâu dần cách xưng hô này trở thành đặc quyền của anh.
Không có đáp án, cô tấm tức ngoảnh mặt đi, nước mắt liên tục trào ra, khóc đến mưc cơ thể run lên. Phong Ấn khôong hiểu nổi cô sốt lâu như vậy, cơ thể lấy đâu ra mà lắm nước thế?
Đang lúc anh không biết phải nói thế nào thì cô y tá đẩy xe bước vào, nhìn thấy hai người đang dính lấy nhau, không nhịn được cười: “Bệnh nhân cần thay thuốc rồi, hai người đợi một chút hay là tôi phải đợi một chút đây?”
Phong Ấn lập tức đứng dậy, ái ngại gật đầu. Trên lưng Lôi Vận Trình có vết thương, có một chỗ bị sưng to, giờ vết sưng đã bớt, vết sứt da cũng đang liền lại.
Y tá kiểm tra xong liền vui mừng nói: “Hồi phục tốt lắm, chắc là không để lại sẹo đâu, mà cho dù có để lại sẹo thì bạn trai của em cũng không vì vậy mà bỏ em đâu!”
Mặt Lôi Vận Trình nóng bừng lên:”Anh ấy không phải là bạn trai của em, là anh… anh trai em!”
Đương nhiên cô y tá không tin, ai mà chẳng từng trải qua cái thời e thẹn của thiếu nữ? Cô nhìn anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh, vui vẻ nói:
- Hai “anh em” cũng tình cảm quá nhỉ!
Phong Ấn chỉ cười không nói gì, đợi y tá đi rồi mới mở hộp cơm ra, gắp một đũa khoai tây bón vào miêng cô.
- Anh trai bón cơm cho em nhé!
Lôi Vận Trình nhớ lại cách anh bón nước cho cô ban nãy, mặt không khỏi nóng bừng lên.
Phong Ấn cũng nghĩ lại, không thể hiểu nổi sao mình lại hôn cô ấy…
Hướng Bắc Ninh xin nghỉ đến thăm Lôi Vận Trình, còn mua rất nhiều đồ. Khoảnh khắc đẩy cửa phòng bệnh của cô, nhìn thấy một người đàn ông ngồi quay lưng lại với mình, Hướng Bắc Ninh giật thót mình. Phong Ấn ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Hướng Bắc Ninh và những túi đồ cậu ta xách trong tay là Phong Ấn đã đoán ngay ra người này.
Hướng Bắc Ninh nhìn Lôi Vận Trình, gật đầu chào Phong Ấn: “Em là lớp trưởng của Lôi Vận Trình, đến thăm bạn ấy xem hồi phục thế nào rồi!”
- Cảm ơn nhé! - Phong Ấn nhoẻn miệng cười, đưa tay ra bắt tay Hướng Bắc Ninh: “Hướng Bắc Ninh, nghe danh đã lâu, chào cậu, tôi là Phong Ấn!”
Quả nhiên là anh ta, Hướng Bắc Ninh cười đáp lễ.
Lôi Vận Trình đang ngủ, Hướng Bắc Ninh không gọi cô dậy mà nói chuyện với Phong Ấn một lát. Mọi hành động cử chỉ của Phong Ấn đều đậm chất quân nhân, trầm ổn, chững chạc, tự tin, trên người luôn toát ra ánh hào quang khiến cho Hướng Bắc Ninh cảm thấy vô cùng áp lực.
Hướng Bắc Ninh cảm thấy hơi hụt hẫng, hóa ra bản thân mình đã đoán đúng, Lôi Vận Trình muốn làm phi công là vì người đàn ông này.
Lúc Lôi Vận Trình tỉnh lại đã rất muộn, Phong Ấn kể chuyện Hướng Bắc Ninh đến thăm cho cô nghe: “Cậu ta là người xuất sắc nhất trong lớp học sinh mới bọn em phải không?”
Lôi Vận Trình gật đầu: “Về trình độ văn hóa, em với cậu ta tương đương nhau, nhưng về thể lực thì em luôn kém cậu ta. Chân cậu ta cứ như thể có gắn động cơ vậy, em có làm thế nào cũng không đuổi kịp được!”
Điệu bộ tức tối của cô rất đáng yêu, Phong Ấn đưa quả táo đã gọt xong cho cô: “Sức lực ở chân em mà sao với chân của con trai đương nhiên vẫn còn non kém hơn!”
- Em đã cố gắng luyện tập lắm rồi mà! – Lôi Vận Trình tức tối cắn một miếng táo.
Cơn sốt đã hạ nên người cũng tỉnh táo hơn hẳn, nói chuyện cũng có sức hơn, không còn phều phào như người ốm nữa. Phong Ấn đột nhiên cảm thấy Lôi Vận Trình tràn đầy sức sống tuyệt vời biết bao! Lần đầu tiên nhìn thấy cô ở thành phố C này, anh gần như không dám tin vào mắt mình nữa, cô gái nằm trên giường bệnh sao có thể là cô được? So với bộ dạng kiệt quệ thì bộ dạng cô lúc sốt li bì còn khiến anh khó chịu hơn nhiều.
- Đỗ Nghiên Thanh nói không sai, Phương Mặc Dương đúng là một kẻ biến thái chính hiệu, xu hướng ngược đãi học viên ngày càng nghiêm trọng, gần như ngày nào cũng bắt em chạy mười nghìn mét – Lôi Vận Trình hoa chân múa tay mắng chửi Phương Mặc Dương.
Phong Ấn lắng nghe rồi cùng cô phê phán Phuong Mặc Dương. Y tá trực ca đêm đến gõ cửa, nhắc nhở hai người họ về thời gian, Phong Ấn nhìn đồng hồ, đổ nước sôi vào trong cái cốc nhỏ của cô trên đầu giường rồi nói: “Em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh lại vào với em!”
Lôi Vận Trình gật đầu, nhưng anh vừa quay đi cô đã đột nhiên kéo tay anh lại, Phong Ấn trêu cô: “Sao, còn bắt anh ở lại với em à?”
Cô cắn chặt môi, chậm rãi gật đầu.
Phong Ấn vốn tưởng cô nói đùa, nào ngờ lại thấy bộ dạng của cô rất nghiêm túc: “Em có biết em đang nói cái gì không hả? Buổi tối, em bảo anh ở lại?”
Lôi Vận Trình hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Có được không?”
Phong Ấn nhìn cô chăm chú, nhếch môi vẻ đùa cợt: “Bảo anh ở lại mà không sợ anh ăn thịt em à?”
Tim Lôi Vận Trình đập thình thịch, tạm thời như ngừng hô hấp.
…
Cuối cùng Phong Ấn vẫn đi, Lôi Vận Trình nằm trên giường chán nản nghịch cái điện thoại mà anh cố ý để lại cho cô giải sầu. Chơi điện tử một lúc là thấy chán, cô bắt đầu lật giở nhật kí điện thoại của anh.
… Hạ
Khi nhìn thấy chữ này, trực giác của Lôi Vận Trình lập tức nghĩ đến Hạ Viêm Lương, cảm thấy các sợi thần kinh như căng ra. Người mang họ Hạ nhiều như vậy, sao cứ nhất định là cô ta?
Cô đặt điện thoại về chỗ cũ, đổi sang một tư thế thoải mái hơn để chuẩn bị ngủ, nhưng vì ban ngày ngủ nhiều quá nên giờ cô chẳng còn buồn ngủ chút nào Rèm cửa kéo một nửa, nằm trên giường cũng có thể nhìn thấy ánh trăng vằng vặc bên ngoài. Lôi Vận Trình cắn móng tay, suy nghĩ lại trở lại với nhật kí cuộc gọi của anh. Cuối cùng cô quyết định mở máy của anh lên xem lại một lần lượt. Điện thoại hiển thị cuộc điện thoại cuối cùng với người họ “Hạ” kia là vào trưa ngày hôm qua, chính là lúc anh đi mua cơm cho cô.
Cô do dự một chút rồi vào hòm thư tin nhắn của anh, kết quả khiến cô thất vọng, hòm thư tin nhắn trống rỗng, ngay cả một cái tin rác cũng không có. Tâm trạng tự nhiên cảm thấy khó chịu bởi một chữ “Hạ” gây ra. Lôi Vận Trình từ từ chìm vào giấc ngủ trong sự lo lắng và bức bối đó. Nửa đêm, nghe thấy tiếng cửa khe khẽ vang lên, cô còn tưởng là y tá trực ban nên không để ý. Mãi đến khi phát giác tiếng bước chân không những không đi xa mà tiến gần lại giường cô, cô mới cảm nhận có gì đó bất thường.
Cô còn chưa kịp xoay người thì đã bị một bàn tay bịt chặt mắt, một giọng đàn ông trầm trầm vang lên: “Cấm kêu la, tao đến cướp tiền, nếu mày không ngoan ngoãn, không biết chừng tao lại trở thanh kẻ cướp sắc đấy!”
Cô cố nhịn cười: “Nhưng mà tôi không có tiền!”
Người đàn ông dường như đang suy ngẫm, sau đó cúi xuống thì thầm vào tai cô: “Vậy thì chúng ta thương lượng, không có tiền thì cướp sắc nhé!”
Lôi Vận Trình bật cười ha hả, kéo tay anh xuống, vui mừng ngoảnh đầu lại nhìn anh vào: “Sao anh lại lẻn vào đây?”
- Nói nhỏ thôi! – Phong Ấn đặt ngón tay lên miệng cô ra hiệu im lặng: “Bệnh viện đâu phải là căn cứ địa quân sự, có gì khó đâu?”
Phong Ấn mang cho cô ít đồ ăn đêm, đỡ Lôi Vận trình ngồi dựa lưng vào thành giường, bỏ đũa ra đưa cho cô. Lôi Vận Trình không giơ tay đón lấy đôi đũa mà mím chặt môi nhìn anh.
Phong Ấn liền hỏi: “Mới có mấy ngày mà đã đâm ra lười biếng rồi à, tính khí tiểu thư lại quay lại rồi!”
- Người bị thương, bị bệnh cần được chăm sóc đặc biệt – Lôi Vận trình đắc chí nghiêng đầu, nhướn mày nói.
- Thưa nàng công chúa dẫm phải gai mồng tơi, tư tưởng này của cô là không ổn đâu đấy! – Phong Ấn nói đùa vài câu nhưng tay vẫn bón cho cô ăn.
Lôi Vận Trình xoa xoa cái bụng đã no kềnh của mình, vươn vai một cái: “Cuộc sống được ngủ, được ăn đêm, lại có người hầu hạ thật là hạnh phúc!”
Phong Ấn vừa thu dọn vừa lắc đầu: “Thật không ngờ em lại ăn giỏi thế!”
- Trước đây em không thế này đâu, kể từ khi vào trường không quân mới thế đấy!
Bản thân kế hoạch huấn luyện của Phương Mặc Dương đã có cường độ rất cao, huống hồ cô còn bị “chăm sóc đặc biệt”, gần như tất cả mọi người đều ăn nhiều gấp đôi trước đây, một số nam sinh càng ăn khủng khiếp hơn.
Phong Ấn từng trải qua những gì hiện gờ cô đang phải nếm trải, đương nhiên anh hiểu rõ nổi khổ arong đó. Thu dọc các thứ xong, Phong Ấn từ trong nhà vệ sinh đi ra, khẽ nhếch miêng cười. Lôi Vận Trình tự giác ngồi dịch ra nhường cho anh một nửa giường. Phòng bệnh của cô là phòng đôi, nhưng hiện giờ chỉ có mình cô nằm, một cái giường bệnh bỏ không, nhưng lúc tối đã bị cô y tá đẩy đi rồi.
Lôi Vận Trình vùi mình vào trong chăn ấm, chỉ gối một nửa cái gối, đôi mắt đảo như rang lạc, hết nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng dừng lại trên người anh. Phong Ấn vặn nhỏ cái đèn ở đầu giường rồi ra bên ngoài hút điếu thuốc, sau đó mới quay lại. Lôi Vận Trình không biết anh đang nghĩ cái gì, chỉ biết anh vẫn đang từ chối cô. Lôi Vận Trình lặng lẽ kéo chăn trùm kín mặt.
Phụ nữ là loài động vật cực kì nhạy cảm, bên cạnh đó cũng rất thông minh. Nhưng bất cứ người phụ nữ thông minh vào khi dính đến tình yêu đều cam tâm tình nguyện khiến cho bản thân ngu đi một chút, sẽ tham lam chút ấm áp nhất thời.
Phong Ấn chỉ cởi áo khoác ngoài rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, tay chống vào đâu, nằm nghiêng, chăm chú nhìn Lôi vận Trình trùm chăn kín mít, chỉ hở cái đỉnh đầu.
Sự động đậy của cái chăn cùng với sức nặng khiến đệm lún xuống làm cho trái tim cô đập loạn nhịp. Cô biết có một đôi mắt đang chằm chằm nhìn mình, qua một lớp chăn rồi mà cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh.
- Em định tự làm mình chết ngột à? – Phong Ấn cố nén cười, lấy tay búng vào trán cô, lập tức nghe thấy cô la lên đau.
Lôi Vận Trình hất tung chăn ra, lấy tay xoa xoa chỗ bị búng rồi trừng mắt nạt: “Anh nhẹ tay một chút có được không hả, đau chết mất!”
Phong Ấn nhấc tay cô ra, trên trán cô hằn rõ một vết đỏ: “Mới búng nhẹ một cái đã đỏ lựng lên rồi, da non thế à?”
- Ai da dày như anh chứ, em là con gái mà! – Lôi Vận Trình đau thật, tức tối bẹo vai anh.
Phong Ấn không buồn né tránh, để mặc cho cô đánh: “Con gái nên được bảo vệ, nên làm những chuyện con gái nên làm, sống cuộc sống của con gái, chứ không phải là tập luyện như một thằng đàn ông!”
Trong câu nói của anh có hàm ý, Lôi Vận Trình nghe là hiểu ngay: “Đó là sự suy nghĩ của bọn anh thôi, không phải bất cứ cô gái nào cũng muốn là bông hoa cả đời sống trong nhà kính. Bản thân em cũng có ước muốn, có phải nỗ lực và trả giá vì nó cũng xứng đáng thôi!”
- Cái mà em gọi là ước muốn có đáng để em làm như vậy không? Em có từng nghĩ sẽ gây ra phiền toái cho người khác chưa?
Lôi Vận Trình khựng người, dè dặt hỏi: “Anh… ghét em lắm phải không?”
- Nói thật lòng ư?
Cô gật đầu, Phong Ấn bẹo má cô: “Không ghét, hơn nữa còn rất hâm mộ Lôi Dật Thành, tại sao anh không có một đứa em gái thú vị như thế này, tốt nhất là cũng đeo cái niềng răng giống như em!”
Lôi Vận Trình bĩu môi, vỗ vào tay anh: “Bảo bố mẹ anh sinh một đứa là được rồi!”
- Phiền toái lắm, đây chẳng phải có sẵn rồi ư? Nào, gọi một tiếng anh trai đi!
- Em không gọi! – Lôi Vạ Trình ngoảnh mặt đi
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1053/1053