Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
Lượt xem : |
ôi anh, một cái hôn trộm.
Em có đủ tự tin, vì vậy Phong Ấn là, anh nhất định phải đợi em đấy!
Em tốt hơn bất cứ ai, yêu anh hơn bất cứ ai!
Phong Ấn cuối cùng vẫn không cho cô tiễn, Lôi Vận Trình đành nhượng bộ, bảo anh mang theo túi cơm mà cô đã chuẩn bị.
Nhìn thấy anh bỏ hành lí vào cốp xe, Lôi Vận Trình chợt thấy sống mũi cay cay, cô chạy lại kéo vạt áo của anh không chịu buông tay. Hành động ấu trĩ của cô khiến Phong Ấn dở khóc dở cười: “Có đến mức thế này không? Mau bỏ tay ra, ngoan nào!”
- Anh không có gì khác nói với em sao? – giọng nói của Lôi Vận Trình thoáng run run.
Phong Ấn vò vò đầu: “Có phải em còn muốn anh hôn tạm biệt không hả?”
Mặt cô như xị ra, ánh mắt ủ rũ như bị sương mù. Phong Ấn thở dài, nâng cằm cô lên: “Anh nói em có chịu nghe không? Đừng thích anh nữa, cứ coi anh như anh trai đi, có được không?”
Lôi Vận Trình ngẩng cao đầu nhìn anh, ánh mắt và tư thế đủ để cho anh thấy đáp án. Phong Ấn chẳng chút thương tình, giằng lấy vạt áo ra khỏi tay cô: “Thế thì anh chẳng còn gì nói với em rồi, anh đi đây Răng Thép!”
Lôi Vận Trình không biết có phải mỗi cô gái thích một người đàn ông mà anh ta không yêu mình có đều giống như cô không? Biết rõ là từng hành động, lời nói của anh đều làm mình tổn thương, thế nhưng trong lòng vẫn đầy ắp hình ảnh của anh ta. Từ bỏ… dường như là từ ngữ mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Phong Ấn đi rồi, ngay một câu tạm biệt cũng không nói với cô. Sự ra đi của anh khiến cho trái tim cô đột nhiên trống rỗng một khoảng, tuy nhiên cô cũng chẳng có thời gian mà tiếp tục đắm mình trong nỗi buồn. Tiếp theo đó là hàng loạt những bài kiểm tra lớn nhỏ khiến cả người cô bỗng trở thành một cỗ máy. Lôi Dật Thành thường xuyên gọi cô dậy lúc buổi sáng phát hiện cô thường nằm ngủ gục trên bàn học, tay vẫn còn đang cầm bút. Trong chuyện học hành từ trước đến giờ cô không bao giờ phải lo lắng, đầu óc linh hoạt, phản xạ nhanh, thực sự không cần phải học bán mạng như thế.
Lúc đưa Lôi Vận Trình đến trường, cô thường ngồi dựa lưng vào ghế tranh thủ ngủ một chút, Lôi Dật Thành cuối cùng không nhịn được đành lên tiếng khuyên nhủ: “Em hà tất phải ép mình khổ sở như thế?”
- Em đâu có thấy đang tự ép mình đâu, cứ yên tâm đi, em tự lo được mà! – Lôi Vận Trình dụi đôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm, vươn vai một cái rồi đeo ba lô lên vai, không quên mỉm cười trấn án Lôi Dật Thành.
Không chỉ có Lôi Dật Thành mà ngay cả Yến Kì cũng không thể bàng quan được nữa. Giờ nghỉ trưa, Yến Kì kéo cô ra phòng tự học, ép cô ngủ một giấc, Lôi Vận Trình ngoan ngoãn nằm bò ra bàn, không nhúc nhích. Yến Kì tưởng rằng Lôi Vận Trình đã ngủ say liền đi vòng qua bên kia mới phát hiện hai mắt cô trống rỗng nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Yến Kì bực mình vốn định mắng cho Lôi Vận Trình một trận, nhưng chợt phát hiện Lôi Vận Trình có gì đó không bình thường: “Trình Trình, cậu sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Lôi Vận Trình không đáp lời, Yến Kì liền huơ huơ tay trước mặt bạn: “Trình Trình, đừng dọa tớ chứ!”
Lôi Vận Trình khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại nói: “Tớ ngủ một lát, lúc nào vào lớp nhớ gọi tớ đấy!”
Yến Kì không dám làm ầm, đành bắt chước Lôi Vận Trình ngồi yên lặng nhìn ra ngoài. Chẳng bao lâu sau có một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời. Trong tầm mắt, chiếc máy bay nhỏ xíu như một món đồ chơi.
Máy bay… Phong Ấn…
Yến Kì đột nhiên hiểu ra, khẽ nắm lấy tay Lôi Vận Trình, dường như để truyền thêm cho cô sức mạnh, cho cô sức mạnh để kiên trì đến cùng.
Cô không sao, ngoài một nỗi nhớ điên cuồng về một người…
Kể từ sau lần Lôi Vận Trình cảnh cáo Lục Tự không được đến trường gây thêm phiền phức cho cô, Lục Tự cũng rất biết điều không gửi hoa tặng quà đến cho Lôi Vận Trình nữa. Buổi tự học tối kết thúc, Lôi Vận Trình vẫn là người cuối cùng ra khỏi trường như thường lệ, nhìn thấy cái bóng như ma ám của Lục Tự đang đợi mình, cô không coi anh ta như không khí nữa mà chủ động đi về phía anh ta.
Lục Tự đang ngồi dựa lưng vào xe, tư thế rất thoải mái, ánh đèn đêm bao trùm khiến cho những đường nét trên mặt anh trở nên không rõ ràng. Không hiểu tại sao trái tim anh chợt rung lên, cô gái này đang đi về phía anh, thế nhưng trong lòng lại chẳng có chỗ nào dành cho anh.
- Cuối cùng thì kì nghỉ phép của anh cũng hết nhỉ? Đến chào tạm biệt tôi phải không? – Lôi Vận Trình mỉm cười, cố tình không che giấu niềm vui, cuối cùng cũng không bị anh ta làm phiền nữa.
Lục Tự nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, nụ cười trên mặt chợt thu lại, không kiềm chế được, đưa tay lên chạm vào mặt cô: “Sao em lại biến mình thành ra thế này?”
Lôi Vận Trình nhanh nhẹn tránh bàn tay của anh ta: “Tôi rất ổn, không mượn anh phải nhọc lòng!”
Không phải lần đầu bị cô từ chối nên Lục Tự đã sớm quen rồi, Lục Tự nghiêng đầu ra hiệu bảo cô lên xe, nhưng cô vẫn đứng yên không nhúc nhích: “Tôi tự về được rồi, khỏi cần anh đưa, nếu có chuyện gì thì mau nói đi!”
- Em cứ coi như là bố thí cho anh một lần đi, nói chuyện với anh một lát có được ko?
Nếu là thường ngày chắc chắn Lôi Vận Trình đã từ chối thẳng thừng, chỉ có điều lần này cô gần như nhìn thấy vẻ ảm đạm trong con mắt anh ta. Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt thấy anh ta rất giống mình.
Để đánh tan tâm lí đề phòng của cô, Lục Tự dẫn cô đến một quảng trường đông người, giữa quảng trường có một đài phun nước, ánh đèn màu lấp lánh hòa vào tiếng nhạc du dương, đẹp tuyệt diệu! Hai người ngồi lại trong xe.
Cô lấy tay chống cằm thưởng thức âm nhạc, Lục Tự lặng lẽ châm một điếu thuốc, từ dạo quen biết cô rõ ràng anh ta hút thuốc nhiều hơn, đây tuyệt đối không phải là một điềm báo tốt: “Bọn em chắc sắp kiểm tra đợt đầu rồi nhỉ?”
Lôi Vận Trình không đoái hoài đến anh ta. Lục Tự có hơi bực bội dập tắt thuốc lá, xoay đầu cô lại.
- Dù gì trong thời gian vừa rồi anh cũng đổ không ít công sức lên người em, chẳng nhẽ em không thể nể mặt anh chút sao? Có phải ngoài Phong Ấn ra, không có thằng đàn ông nào có thể lọt vào mắt em không hả?
- Làm gì có chuyện đó? Anh ấy đâu phải là người đàn ông giỏi giang nhất thiên hạ! – Lôi Vận Trình gạt tay Lục Tự ra, không muốn anh ta chạm vào người mình.
Cái đáp án này khiến cho Lục Tự vô cùng ngạc nhiên: “Anh còn tưởng trong mắt em thằng đó là tốt nhất, những gã đàn ông khác chỉ là đống phân thôi chứ!”
Lôi Vận Trình phì cười: “Anh tởm quá đi!”
Lục Tự nhìn thẳng vào mắt cô, tự mỉa mai: “Đúng là chẳng dễ dàng gì. Đến tận lúc chuẩn bị đi rồi mới phát hiện khi em cười có hai má lúm đồng tiền kìa!”
Lôi Vận Trình cảm thấy không thoải mái liền quay ngoắt mặt đi, trở lại bộ dạng lạnh lùng như trước.
- Có phải em nghĩ anh mang em ra mua vui không?
- Chẳng nhẽ không phải?
Lục Tự trầm ngâm giây lát rồi nói thẳng thắn: “Đúng là như thế, nói thật lòng em là mẫu phụ nữ mà anh thích, xinh đẹp, gầy nhưng không yếu, không ham hư vinh, không ngây thơ, có gan, có hơi đanh đá, kiêu ngạo, biết chừng mực… à sai rồi, em vẫn chưa hẳn là một phụ nữ, ít nhất thì thân hình vẫn còn phát triển nữa!”, hàm ý của anh ta là cô vẫn chưa đủ “độ cong” cần thiết, là điều duy nhất khiến cho anh ta cảm thấy nuối tiếc.
Lôi Vận Trình trừng mắt: “Đa tạ anh vì đã có cách đánh giá khách quan!”
- Em có biết anh từng thề với cậu ta là trong một tháng sẽ cưa đổ em không!
Lôi Vận Trình ngoảnh đầu lại trừng mắt nhìn anh ta: “Nói như vậy có nghĩa hôm nay là đến kì hạn rồi, anh đã nghĩ ra cách gì chưa?”
- Không cưa được thì chiếm đoạt, em nghĩ sao? – Lục Tự nửa đùa nửa thật hù dọa cô. Lôi Vận Trình cười khẩy rồi đẩy cửa xe bỏ đi.
Lục Tự chẳng chút do dự, đuổi theo kéo cô lại, dùng vũ lực ôm siết cô vào lòng, Lôi Vận Trình vừa thấy anh ta cúi đầu xuống liền nhắm chặt mắt lại, bỗng thấy trên trán có gì đó mềm mềm chạm phải.
Lục Tự chỉ chạm môi lên trán cô: “Chạy đi đâu chứ, em tưởng anh cưỡng bức em thật đấy à? Anh đã chán sống đâu cơ chứ, Phong Ấn sẽ giết anh ngay khi nó trở về ấy chứ!”, không nói đến Lôi Khải và Lôi Dật Thành, chỉ cần mình Phong Ấn cũng đủ băm nhuyễn anh ta ra rồi.
Lôi Vận Trình mở mắt ra, tỏ vẻ băn khoăn với những gì anh ta vừa nói. Lục Tự biết cô đang băn khoăn cái gì: “Lúc ấy Phong Ấn không phản đối, còn nói cho anh một số thứ có liên quan đến em, em có biết tại sao thằng đó lại làm như vậy không?”
Mắt cô chợt tối sầm xuống: “Anh định nói rằng bởi vì anh ấy không thích tôi, hoàn toàn không quan tâm tôi ở bên cạnh ai chứ gì? Bỏ tay của anh ra!”
Lục Tự buông tay ra, đưa tay lên vuốt mái tóc cô: “Sai rồi, bởi vì ngay từ đầu nó đã biết anh chỉ có ý định chơi đùa với em mà thôi!”
Lôi Vận Trình cười khẩy, không đáp lời.
Anh ta trầm ngâm hồi lâu sau đó mới nói tiếp: “Để anh đưa em về, yên tâm đi, anh hứa không làm bậy! Anh không phải là công tử nhà giàu, anh là quân nhân, cái thân phận này đáng để em tin tưởng đấy!”
Lục Tự quả thực có hơi hoảng trước những gì anh ta nói, lông mày cô chợt chau lại. Lục Tự không giục cô nữa, chỉ kéo cánh cửa ghế lái phụ đợi cô cân nhắc. Lôi Vận Trình hít một hơi thật sâu, thỏa hiệp: “Anh mà không nói thì suýt nữa là tôi quên mất anh làm cái gì đấy!”
Lục Tự nhếch môi cười, cô chỉ tin tưởng một “quân nhân” chứ không phải con người Lục Tự.
Cả chặng đường không nói không rằng. Lôi Vận Trình bảo Lục Tự đỗ xe ở chỗ cách nhà mình hai ngã rẽ. Đối với người đàn ông này, cô chẳng có chút thiện cảm hay kiên nhẫn nào, nhưng cô không phải Phong Ấn, không thể quá tuyệt tình như anh, ngay cả một câu tạm biệt cũng không cho cô.
- Cám ơn! – Lôi Vận Trình xuống xe ném lại hai từ rồi định đi, Lục Tự đột nhiên khóa cửa xe, khiến cô ngơ ngác rồi cảnh giác quay đầu lại nhìn anh ta.
Khuôn mặt của Lục Tự bị bóng tối che khuất, những ngón tay anh ta đang nhịp nhịp trên vô lăng: “lần này không trả tiền xe nữa à?”
Lục Tự lúc này khiến cho Lôi Vận Trình có chút sợ hãi.
- Anh cũng nghiện rồi đấy à? – Lôi Vận Trình móc ra một trăm tệ, đập vào tay anh ta như lần trước, chỉ có điều lần này bị anh ta tóm chặt cả tay lẫn tiền. Lôi Vận Trình vùng vẫy nhưng không thắng nổi anh ta, đành bực bội nói: “Lục Tự, sự chịu đựng của tôi có giới hạn đấy!”
- Giới hạn chịu đựng của em là tùy người mà thay đổi, liệu cơm gắp mắm phải không? Nếu như anh là Phong Ấn, liệu em có giới hạn chịu đựng không? – Lục Tự chậm rãi nghiêng người lại, gần như áp sát vào người cô, khiến cô chẳng thể né tránh, đành phải dùng một bàn tay bịt chặt miệng lại đề phòng anh ta có ý đồ với cô.
Tuy nhiên Lục Tự chỉ nhìn chăm chú vào mắt cô, đó là sự nghiêm túc mà Lôi Vận Trình chưa bao giờ nhìn thấy ở anh ta.
- Nếu như anh nói rằng trải qua thời gian vừa qua, anh thực sự có hứng thú với em, em sẽ thế nào?
Lôi Vận Trình khựng người: “Vậy thì tôi chỉ có thể nói rằng: may quá anh sắp đi rồi, nếu không tôi sẽ chết vì bực bội, đợi khi nào anh về đây thì tôi đã vào trường hàng không, chúng ta gần như chẳng có cơ hội chạm mặt nữa!”
Lục Tự nhoẻn miệng cười, khẽ hôn lên bàn tay cô đang dùng để che miệng lại: “Về lí thuyết là thế, nhưng bao giờ chẳng có những việc xảy ra ngoài dự kiến. Chúng ta cứ chờ xem rốt cuộc thần may mắn đứng về phía ai?”
Lúc ấy cô chỉ cảm thấy người đàn ông này quá sức ngông cuồng, về sau lúc gặp lại anh ta mới không khỏi nghi ngờ thượng đế rốt cuộc đã tạo ra bao nhiêu rào cản giữa cô và Phong Ấn để thử thách tình cảm của cô dành cho anh?
Nếu như lúc ấy cô không đưa ra yêu cầu hẹn hò với Phong Ấn, không quen với Lục Tự, liệu những chuyện sau này có xảy ra không?
Chương 3: Chịu khổ vì anh
Rèm cửa khẽ tung bay trong gió, mùi hương tường vi tràn ngập khắp sân. Mùa hè nóng rực, tiếng ve râm ran.
Lôi Vận Trình không còn nhớ đã chia tay với Phong Ấn bao lâu rồi, cô luôn khiến cho cuộc sống của mình trở nên nhiều màu sắc, để cho bản thân không còn có một phút, một giây nào rảnh rỗi để suy nghĩ. Từ vòng sơ tuyển phi công, kiểm tra trình độ văn hóa và sức khỏe toàn diện, kiểm tra tố chất tâm lí, thẩm tra chính trị đến phúc tra… Các vòng thi đã đào thải không ít thí sinh dự thi. Còn Lôi Vận Trình chắc chắn là một trong những thí sinh thuận lợi nhất, ai ai cũng bảo cô giỏi. Nhưng ngoài bản thân và những người xung quanh cô ra, chẳng ai biết được để được như vậy cô đã phải nỗ lực đến nhường nào.
Thi đại học với cô giống như một bài kiểm tra đột xuất. Học viện không quân là nguyện vọng đầu tiên và cũng là duy nhất của cô. Những ngày tháng chờ đợi giấy báo, Thương Ti
Em có đủ tự tin, vì vậy Phong Ấn là, anh nhất định phải đợi em đấy!
Em tốt hơn bất cứ ai, yêu anh hơn bất cứ ai!
Phong Ấn cuối cùng vẫn không cho cô tiễn, Lôi Vận Trình đành nhượng bộ, bảo anh mang theo túi cơm mà cô đã chuẩn bị.
Nhìn thấy anh bỏ hành lí vào cốp xe, Lôi Vận Trình chợt thấy sống mũi cay cay, cô chạy lại kéo vạt áo của anh không chịu buông tay. Hành động ấu trĩ của cô khiến Phong Ấn dở khóc dở cười: “Có đến mức thế này không? Mau bỏ tay ra, ngoan nào!”
- Anh không có gì khác nói với em sao? – giọng nói của Lôi Vận Trình thoáng run run.
Phong Ấn vò vò đầu: “Có phải em còn muốn anh hôn tạm biệt không hả?”
Mặt cô như xị ra, ánh mắt ủ rũ như bị sương mù. Phong Ấn thở dài, nâng cằm cô lên: “Anh nói em có chịu nghe không? Đừng thích anh nữa, cứ coi anh như anh trai đi, có được không?”
Lôi Vận Trình ngẩng cao đầu nhìn anh, ánh mắt và tư thế đủ để cho anh thấy đáp án. Phong Ấn chẳng chút thương tình, giằng lấy vạt áo ra khỏi tay cô: “Thế thì anh chẳng còn gì nói với em rồi, anh đi đây Răng Thép!”
Lôi Vận Trình không biết có phải mỗi cô gái thích một người đàn ông mà anh ta không yêu mình có đều giống như cô không? Biết rõ là từng hành động, lời nói của anh đều làm mình tổn thương, thế nhưng trong lòng vẫn đầy ắp hình ảnh của anh ta. Từ bỏ… dường như là từ ngữ mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Phong Ấn đi rồi, ngay một câu tạm biệt cũng không nói với cô. Sự ra đi của anh khiến cho trái tim cô đột nhiên trống rỗng một khoảng, tuy nhiên cô cũng chẳng có thời gian mà tiếp tục đắm mình trong nỗi buồn. Tiếp theo đó là hàng loạt những bài kiểm tra lớn nhỏ khiến cả người cô bỗng trở thành một cỗ máy. Lôi Dật Thành thường xuyên gọi cô dậy lúc buổi sáng phát hiện cô thường nằm ngủ gục trên bàn học, tay vẫn còn đang cầm bút. Trong chuyện học hành từ trước đến giờ cô không bao giờ phải lo lắng, đầu óc linh hoạt, phản xạ nhanh, thực sự không cần phải học bán mạng như thế.
Lúc đưa Lôi Vận Trình đến trường, cô thường ngồi dựa lưng vào ghế tranh thủ ngủ một chút, Lôi Dật Thành cuối cùng không nhịn được đành lên tiếng khuyên nhủ: “Em hà tất phải ép mình khổ sở như thế?”
- Em đâu có thấy đang tự ép mình đâu, cứ yên tâm đi, em tự lo được mà! – Lôi Vận Trình dụi đôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm, vươn vai một cái rồi đeo ba lô lên vai, không quên mỉm cười trấn án Lôi Dật Thành.
Không chỉ có Lôi Dật Thành mà ngay cả Yến Kì cũng không thể bàng quan được nữa. Giờ nghỉ trưa, Yến Kì kéo cô ra phòng tự học, ép cô ngủ một giấc, Lôi Vận Trình ngoan ngoãn nằm bò ra bàn, không nhúc nhích. Yến Kì tưởng rằng Lôi Vận Trình đã ngủ say liền đi vòng qua bên kia mới phát hiện hai mắt cô trống rỗng nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Yến Kì bực mình vốn định mắng cho Lôi Vận Trình một trận, nhưng chợt phát hiện Lôi Vận Trình có gì đó không bình thường: “Trình Trình, cậu sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Lôi Vận Trình không đáp lời, Yến Kì liền huơ huơ tay trước mặt bạn: “Trình Trình, đừng dọa tớ chứ!”
Lôi Vận Trình khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại nói: “Tớ ngủ một lát, lúc nào vào lớp nhớ gọi tớ đấy!”
Yến Kì không dám làm ầm, đành bắt chước Lôi Vận Trình ngồi yên lặng nhìn ra ngoài. Chẳng bao lâu sau có một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời. Trong tầm mắt, chiếc máy bay nhỏ xíu như một món đồ chơi.
Máy bay… Phong Ấn…
Yến Kì đột nhiên hiểu ra, khẽ nắm lấy tay Lôi Vận Trình, dường như để truyền thêm cho cô sức mạnh, cho cô sức mạnh để kiên trì đến cùng.
Cô không sao, ngoài một nỗi nhớ điên cuồng về một người…
Kể từ sau lần Lôi Vận Trình cảnh cáo Lục Tự không được đến trường gây thêm phiền phức cho cô, Lục Tự cũng rất biết điều không gửi hoa tặng quà đến cho Lôi Vận Trình nữa. Buổi tự học tối kết thúc, Lôi Vận Trình vẫn là người cuối cùng ra khỏi trường như thường lệ, nhìn thấy cái bóng như ma ám của Lục Tự đang đợi mình, cô không coi anh ta như không khí nữa mà chủ động đi về phía anh ta.
Lục Tự đang ngồi dựa lưng vào xe, tư thế rất thoải mái, ánh đèn đêm bao trùm khiến cho những đường nét trên mặt anh trở nên không rõ ràng. Không hiểu tại sao trái tim anh chợt rung lên, cô gái này đang đi về phía anh, thế nhưng trong lòng lại chẳng có chỗ nào dành cho anh.
- Cuối cùng thì kì nghỉ phép của anh cũng hết nhỉ? Đến chào tạm biệt tôi phải không? – Lôi Vận Trình mỉm cười, cố tình không che giấu niềm vui, cuối cùng cũng không bị anh ta làm phiền nữa.
Lục Tự nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, nụ cười trên mặt chợt thu lại, không kiềm chế được, đưa tay lên chạm vào mặt cô: “Sao em lại biến mình thành ra thế này?”
Lôi Vận Trình nhanh nhẹn tránh bàn tay của anh ta: “Tôi rất ổn, không mượn anh phải nhọc lòng!”
Không phải lần đầu bị cô từ chối nên Lục Tự đã sớm quen rồi, Lục Tự nghiêng đầu ra hiệu bảo cô lên xe, nhưng cô vẫn đứng yên không nhúc nhích: “Tôi tự về được rồi, khỏi cần anh đưa, nếu có chuyện gì thì mau nói đi!”
- Em cứ coi như là bố thí cho anh một lần đi, nói chuyện với anh một lát có được ko?
Nếu là thường ngày chắc chắn Lôi Vận Trình đã từ chối thẳng thừng, chỉ có điều lần này cô gần như nhìn thấy vẻ ảm đạm trong con mắt anh ta. Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt thấy anh ta rất giống mình.
Để đánh tan tâm lí đề phòng của cô, Lục Tự dẫn cô đến một quảng trường đông người, giữa quảng trường có một đài phun nước, ánh đèn màu lấp lánh hòa vào tiếng nhạc du dương, đẹp tuyệt diệu! Hai người ngồi lại trong xe.
Cô lấy tay chống cằm thưởng thức âm nhạc, Lục Tự lặng lẽ châm một điếu thuốc, từ dạo quen biết cô rõ ràng anh ta hút thuốc nhiều hơn, đây tuyệt đối không phải là một điềm báo tốt: “Bọn em chắc sắp kiểm tra đợt đầu rồi nhỉ?”
Lôi Vận Trình không đoái hoài đến anh ta. Lục Tự có hơi bực bội dập tắt thuốc lá, xoay đầu cô lại.
- Dù gì trong thời gian vừa rồi anh cũng đổ không ít công sức lên người em, chẳng nhẽ em không thể nể mặt anh chút sao? Có phải ngoài Phong Ấn ra, không có thằng đàn ông nào có thể lọt vào mắt em không hả?
- Làm gì có chuyện đó? Anh ấy đâu phải là người đàn ông giỏi giang nhất thiên hạ! – Lôi Vận Trình gạt tay Lục Tự ra, không muốn anh ta chạm vào người mình.
Cái đáp án này khiến cho Lục Tự vô cùng ngạc nhiên: “Anh còn tưởng trong mắt em thằng đó là tốt nhất, những gã đàn ông khác chỉ là đống phân thôi chứ!”
Lôi Vận Trình phì cười: “Anh tởm quá đi!”
Lục Tự nhìn thẳng vào mắt cô, tự mỉa mai: “Đúng là chẳng dễ dàng gì. Đến tận lúc chuẩn bị đi rồi mới phát hiện khi em cười có hai má lúm đồng tiền kìa!”
Lôi Vận Trình cảm thấy không thoải mái liền quay ngoắt mặt đi, trở lại bộ dạng lạnh lùng như trước.
- Có phải em nghĩ anh mang em ra mua vui không?
- Chẳng nhẽ không phải?
Lục Tự trầm ngâm giây lát rồi nói thẳng thắn: “Đúng là như thế, nói thật lòng em là mẫu phụ nữ mà anh thích, xinh đẹp, gầy nhưng không yếu, không ham hư vinh, không ngây thơ, có gan, có hơi đanh đá, kiêu ngạo, biết chừng mực… à sai rồi, em vẫn chưa hẳn là một phụ nữ, ít nhất thì thân hình vẫn còn phát triển nữa!”, hàm ý của anh ta là cô vẫn chưa đủ “độ cong” cần thiết, là điều duy nhất khiến cho anh ta cảm thấy nuối tiếc.
Lôi Vận Trình trừng mắt: “Đa tạ anh vì đã có cách đánh giá khách quan!”
- Em có biết anh từng thề với cậu ta là trong một tháng sẽ cưa đổ em không!
Lôi Vận Trình ngoảnh đầu lại trừng mắt nhìn anh ta: “Nói như vậy có nghĩa hôm nay là đến kì hạn rồi, anh đã nghĩ ra cách gì chưa?”
- Không cưa được thì chiếm đoạt, em nghĩ sao? – Lục Tự nửa đùa nửa thật hù dọa cô. Lôi Vận Trình cười khẩy rồi đẩy cửa xe bỏ đi.
Lục Tự chẳng chút do dự, đuổi theo kéo cô lại, dùng vũ lực ôm siết cô vào lòng, Lôi Vận Trình vừa thấy anh ta cúi đầu xuống liền nhắm chặt mắt lại, bỗng thấy trên trán có gì đó mềm mềm chạm phải.
Lục Tự chỉ chạm môi lên trán cô: “Chạy đi đâu chứ, em tưởng anh cưỡng bức em thật đấy à? Anh đã chán sống đâu cơ chứ, Phong Ấn sẽ giết anh ngay khi nó trở về ấy chứ!”, không nói đến Lôi Khải và Lôi Dật Thành, chỉ cần mình Phong Ấn cũng đủ băm nhuyễn anh ta ra rồi.
Lôi Vận Trình mở mắt ra, tỏ vẻ băn khoăn với những gì anh ta vừa nói. Lục Tự biết cô đang băn khoăn cái gì: “Lúc ấy Phong Ấn không phản đối, còn nói cho anh một số thứ có liên quan đến em, em có biết tại sao thằng đó lại làm như vậy không?”
Mắt cô chợt tối sầm xuống: “Anh định nói rằng bởi vì anh ấy không thích tôi, hoàn toàn không quan tâm tôi ở bên cạnh ai chứ gì? Bỏ tay của anh ra!”
Lục Tự buông tay ra, đưa tay lên vuốt mái tóc cô: “Sai rồi, bởi vì ngay từ đầu nó đã biết anh chỉ có ý định chơi đùa với em mà thôi!”
Lôi Vận Trình cười khẩy, không đáp lời.
Anh ta trầm ngâm hồi lâu sau đó mới nói tiếp: “Để anh đưa em về, yên tâm đi, anh hứa không làm bậy! Anh không phải là công tử nhà giàu, anh là quân nhân, cái thân phận này đáng để em tin tưởng đấy!”
Lục Tự quả thực có hơi hoảng trước những gì anh ta nói, lông mày cô chợt chau lại. Lục Tự không giục cô nữa, chỉ kéo cánh cửa ghế lái phụ đợi cô cân nhắc. Lôi Vận Trình hít một hơi thật sâu, thỏa hiệp: “Anh mà không nói thì suýt nữa là tôi quên mất anh làm cái gì đấy!”
Lục Tự nhếch môi cười, cô chỉ tin tưởng một “quân nhân” chứ không phải con người Lục Tự.
Cả chặng đường không nói không rằng. Lôi Vận Trình bảo Lục Tự đỗ xe ở chỗ cách nhà mình hai ngã rẽ. Đối với người đàn ông này, cô chẳng có chút thiện cảm hay kiên nhẫn nào, nhưng cô không phải Phong Ấn, không thể quá tuyệt tình như anh, ngay cả một câu tạm biệt cũng không cho cô.
- Cám ơn! – Lôi Vận Trình xuống xe ném lại hai từ rồi định đi, Lục Tự đột nhiên khóa cửa xe, khiến cô ngơ ngác rồi cảnh giác quay đầu lại nhìn anh ta.
Khuôn mặt của Lục Tự bị bóng tối che khuất, những ngón tay anh ta đang nhịp nhịp trên vô lăng: “lần này không trả tiền xe nữa à?”
Lục Tự lúc này khiến cho Lôi Vận Trình có chút sợ hãi.
- Anh cũng nghiện rồi đấy à? – Lôi Vận Trình móc ra một trăm tệ, đập vào tay anh ta như lần trước, chỉ có điều lần này bị anh ta tóm chặt cả tay lẫn tiền. Lôi Vận Trình vùng vẫy nhưng không thắng nổi anh ta, đành bực bội nói: “Lục Tự, sự chịu đựng của tôi có giới hạn đấy!”
- Giới hạn chịu đựng của em là tùy người mà thay đổi, liệu cơm gắp mắm phải không? Nếu như anh là Phong Ấn, liệu em có giới hạn chịu đựng không? – Lục Tự chậm rãi nghiêng người lại, gần như áp sát vào người cô, khiến cô chẳng thể né tránh, đành phải dùng một bàn tay bịt chặt miệng lại đề phòng anh ta có ý đồ với cô.
Tuy nhiên Lục Tự chỉ nhìn chăm chú vào mắt cô, đó là sự nghiêm túc mà Lôi Vận Trình chưa bao giờ nhìn thấy ở anh ta.
- Nếu như anh nói rằng trải qua thời gian vừa qua, anh thực sự có hứng thú với em, em sẽ thế nào?
Lôi Vận Trình khựng người: “Vậy thì tôi chỉ có thể nói rằng: may quá anh sắp đi rồi, nếu không tôi sẽ chết vì bực bội, đợi khi nào anh về đây thì tôi đã vào trường hàng không, chúng ta gần như chẳng có cơ hội chạm mặt nữa!”
Lục Tự nhoẻn miệng cười, khẽ hôn lên bàn tay cô đang dùng để che miệng lại: “Về lí thuyết là thế, nhưng bao giờ chẳng có những việc xảy ra ngoài dự kiến. Chúng ta cứ chờ xem rốt cuộc thần may mắn đứng về phía ai?”
Lúc ấy cô chỉ cảm thấy người đàn ông này quá sức ngông cuồng, về sau lúc gặp lại anh ta mới không khỏi nghi ngờ thượng đế rốt cuộc đã tạo ra bao nhiêu rào cản giữa cô và Phong Ấn để thử thách tình cảm của cô dành cho anh?
Nếu như lúc ấy cô không đưa ra yêu cầu hẹn hò với Phong Ấn, không quen với Lục Tự, liệu những chuyện sau này có xảy ra không?
Chương 3: Chịu khổ vì anh
Rèm cửa khẽ tung bay trong gió, mùi hương tường vi tràn ngập khắp sân. Mùa hè nóng rực, tiếng ve râm ran.
Lôi Vận Trình không còn nhớ đã chia tay với Phong Ấn bao lâu rồi, cô luôn khiến cho cuộc sống của mình trở nên nhiều màu sắc, để cho bản thân không còn có một phút, một giây nào rảnh rỗi để suy nghĩ. Từ vòng sơ tuyển phi công, kiểm tra trình độ văn hóa và sức khỏe toàn diện, kiểm tra tố chất tâm lí, thẩm tra chính trị đến phúc tra… Các vòng thi đã đào thải không ít thí sinh dự thi. Còn Lôi Vận Trình chắc chắn là một trong những thí sinh thuận lợi nhất, ai ai cũng bảo cô giỏi. Nhưng ngoài bản thân và những người xung quanh cô ra, chẳng ai biết được để được như vậy cô đã phải nỗ lực đến nhường nào.
Thi đại học với cô giống như một bài kiểm tra đột xuất. Học viện không quân là nguyện vọng đầu tiên và cũng là duy nhất của cô. Những ngày tháng chờ đợi giấy báo, Thương Ti
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
359/5438