Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full
Lượt xem : |
ly hôn rồi lại lấy người khác, lại tiếp tục giày vò.
Họ vào Mc Donald, cái quán bé bằng lòng bàn tay mà người len như cá mòi.
Hai chị em ngồi xuống một chỗ khá yên tĩnh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy con gái vợ sau của ông Lục – Tôn Hiểu Bạch đang đứng đợi ai đó cạnh quầy thu ngân. Tôn Hiểu Bạch mặc toàn đồ hiệu, lại biết trang điểm, muốn không bị chú ý cũng khó.
Lục Trình Trình bĩu môi:
- Đợi nó đi rồi thì em ra mua, chả muốn chào. – Cô bé lại nói. – Thần kinh, giàu như thế còn đến cái chỗ hạ đẳng này làm gì.
Đồ Nhiễm nói:
- Em trông tay nó cầm ví nam, chắc là hẹn hò. Con gái một khi đã yêu, sẽ làm ra những chuyện không giống bình thường.
Lục Trình Trình khinh thường:
- Ai thèm để ý đến nó, chắc chắn là nhắm vào tiền của nó rồi, không biết gã đui què sứt mẻ nào nữa.
Nói đoạn bèn nhìn chằm chằm về phía đó, trước quầy người đứng lố nhố, đa phần đều là nam giới, người làm chân sai vặt cho bạn gái, người trả tiền cho con.
Đồ Nhiễm cũng liếc mắt qua đó, bỗng phát hiện bóng lưng của một người hình như quen biết, đang muốn nhìn kỹ thì lại nghe thấy Lục Trình Trình hỏi cô:
- Chị, chị muốn ăn gì, em có phiếu ưu đãi nè.
Cô cúi xuống nhìn, chọn qua loa vài món giá rẻ, nhớ tới người đàn ông vừa nãy, cô lại ngẩng đầu lên tìm. Ai ngờ vừa mới cúi xuống một lúc mà đã không thấy đâu, ngay cả Tôn Hiểu Bạch vừa đợi bạn cũng không thấy nữa.
Trình Trình bê cơm về, vừa ăn vừa nói:
- Tôn Huệ Quốc lúc nào cũng nói Tôn Hiểu Bạch xinh đẹp, em lại chẳng thấy thế, chẳng qua là trát đầy son phấn vào thôi, già đầu mà còn học đòi bọn trẻ con đeo kính sát tròng làm đẹp, mặt thì như đeo mặt nạ. Sau này Tôn Huệ Quốc mà bảo nó đẹp, em sẽ nói, chẳng bằng một góc chị dâu em, cho bà ta tức… – Cô bé cười khanh khách. – Tức vẹo cả mũi.
Đồ Nhiễm cười cười tiếp lời:
- Nhắc tới người đẹp, chị đã từng gặp một người xinh lắm.
- Ai ạ?
- Lần trước ở đám cưới nhớ không, họ Lý, cũng là bác sĩ.
Cô bé nói luôn:
- Ồ, chị Tiểu Hạ, chị ấy là đại mỹ nhân.
Đồ Nhiễm hỏi:
- Em thân với cô ấy lắm à?
Trình Trình nhìn cô, vừa nhai đồ ăn vừa ậm ờ qua quýt:
- Không thân, gặp vài lần thôi ạ.
Đồ Nhiễm cười cười nhìn cô bé:
- Gì mà ấp úng thế, chẳng phải là mối tình đầu của anh trai em sao, thế thì có sao, đều sắp ba mươi cả rồi, ai mà chưa từng có quá khứ? Cũng đâu phải là bị đồng tính chứ.
Cô bé thở phào:
- Hóa ra chị biết rồi, họ cũng chỉ yêu nhau hồi đi học thôi, sau đó thì chia tay.
Đồ Nhiễm chỉ nói mò một câu, không ngờ lại trúng phóc, cô cúi đầu uống một ngụm nước, thản nhiên nói:
- Thông thường tình đầu mà thành thì không nhiều, chị còn tưởng anh hai em nói khoác, đại mỹ nhân mà lại thèm để mắt đến anh ấy ư? Anh ấy còn nói là mình đề nghị chia tay trước, chỉ giỏi phét lác, chị không tin.
- Anh chị vui thật, chuyện này cũng nói được nữa. – Lục Trình Trình cười. – Chị Tiểu Hạ xinh đẹp, anh hai cũng rất đẹp trai mà. Nhưng hồi trước anh ấy nói chị ấy muốn chia tay, bây giờ sao lại thay đổi, có lẽ muốn tỏ vẻ trước mặt chị đấy.
Đồ Nhiễm cười khẽ.
Mới ăn được một chút đã thấy no, dạo này thời tiết oi bức, luôn cảm thấy dạ dày ấm ách, hơi chua chua.
Trên đường về, trời đã tối, hiệu thuốc nơi góc đường thắp ngọn đèn sáng lóa. Cô lưỡng lự một lúc, bước vào mua hai que thử thai.
Vừa trả tiền, điện thoại đã vang lên réo rắt, cô nghe máy, bà Vương Vĩ Lệ gấp gáp nói:
- Con mau về đây, em trai con về rồi.
Nghe vậy, Đồ Nhiễm thầm nhủ đây là chuyện tốt, sao nghe giọng mẹ lại như cháy nhà đến nơi. Không đợi cô lên tiếng, bà đã liến thoắng kể một tràng, thì ra nhà hàng xóm ra quán nét bắt thằng cháu trốn học, đúng lúc gặp bà Vương Vĩ Lệ đi chợ về, nhất thời nhiệt tình đi vào tìm người giúp họ, cháu nhà người ta thì không tìm được, ngược lại lại thấy thằng con trai nhà mình đang phì phèo điếu thuốc ngồi trong góc chơi game.
Thoạt đầu bà mừng rỡ, sau lại sửng sốt, nhìn kỹ lại cách ăn mặc của Đồ Loan chẳng có chút khí chất nào của du học sinh về nước, đã thấy nghi ngờ, muốn lôi con trai về nhà hỏi cho rõ, nó lại cười khì khì:
- Mẹ, yên nào, để con làm nốt nhiệm vụ này rồi sẽ theo mẹ về… Đúng rồi, bây giờ mọi người ở tòa nhà số mấy vậy?
Bà Vương Vĩ Lệ nhìn xung quanh toàn lũ thanh niên mười mấy tuổi da vàng vọt, mắt mũi đờ dẫn, chỉ có con trai mình là lớn hơn một chút, nhưng thần sắc bệ rạc. Bà cuống lên, không cho nó phân bua mà sa sầm mặt, lôi xềnh xệch về nhà. Về đến nhà cũng chẳng hỏi được ngọn ngành gì, người ta còn phải ăn phải ngủ. Chẳng còn cách nào khác, bà bèn cấp tốc gọi điện cho con gái, lòng nóng như lửa đốt.
Nghe xong, Đồ Nhiễm cảm thấy không ổn, hết chuyện này đến chuyện khác, cả ngày không lúc nào ngơi, đầu đau như búa bổ.
Toàn thân cô rã rời, nhưng những chuyện cần lo vẫn cứ phải lo, bèn dứt khoát không về nhà nữa mà đi thẳng về nhà mẹ, cũng may tối nay Lục Trình Vũ trực, không cần phải nấu cơm.
Đến nhà mẹ, Đồ Loan đang ngủ vùi trong phòng, bà Vương Vĩ Lệ xót con trai, bèn hạ giọng thì thào với Đồ Nhiễm. Cô mặc kệ, đi vào vỗ mặt thằng em cho nó tỉnh lại.
Cô nhéo tai nó hỏi:
- Nói, rốt cuộc là chuyện gì?
Thằng em dụi mắt ngáp:
- Còn chuyện gì nữa, học xong thì về thôi.
Đồ Nhiễm thò tay ra:
- Bằng tốt nghiệp đâu? Đưa đây tao xem.
Em trai cô ra sức đập xuống giường:
- Mấy cái người này làm sao thế nhỉ, hùa vào với dân cả nước kỳ thị dân du học phải không, em vừa về mà mọi người tra hỏi như phạm nhân ấy.
Đồ Nhiễm cười lạnh:
- Gào cái gì mà gào, mày còn nói lí lẽ nữa hả, tao không dễ lừa như mẹ đâu, đừng có chưa học xong đã chuồn về đấy nhé, ngoan ngoãn đưa bằng tốt nghiệp cho chị đây xem, nếu không chị mày sẽ thẩm vấn mày thật đấy. – Nói đoạn cô gí cái bóng đèn bàn vào mặt cậu em.
Đồ Loan cũng cười, mắt trợn lên:
- Đồ Nhiễm, chị có biết thế này gọi là gì không? Ghen tị, từ nhỏ chị đã ghen tị với em, đã muốn bới móc những chuyện không hay của em, rồi đi mách mẹ giành công, muốn mẹ để ý đến chị hơn chứ gì?
Đồ Nhiễm cũng chẳng thèm tức giận:
- Mặc kệ mày muốn nói gì, tao chỉ xem bằng tốt nghiệp, mẹ cũng chỉ muốn nhìn thấy bằng tốt nghiệp.
Thấy kế khích tướng không có tác dụng, Đồ Loan xoay người ngủ tiếp:
- Bằng tốt nghiệp chưa phát, em bảo họ mấy hôm nữa gửi chuyển phát nhanh về.
Đồ Nhiễm chọc vào lưng cậu ta:
- Đừng có lừa chị, cũng đừng có định chuồn. Mấy ngày này chị bảo mẹ không đi đâu hết, ở nhà trông chừng mày, bao giờ bằng tốt nghiệp của mày tới thì mới cho mày ra khỏi cửa.
Lại đợi thêm mười mấy ngày nữa, đến bóng dáng người đưa thư cũng chẳng thấy đâu.
Lại truy hỏi, Đồ Loan chỉ ậm ừ, cũng chẳng bận tâm đến chuyện tìm việc làm, cả ngày ngủ vùi trong nhà cứ như đang chờ chết.
Đồ Nhiễm suy tính, lẳng lặng gọi riêng thằng nhóc đi ăn cơm, gọi vài món nhậu, vừa ăn vừa trò chuyện, càng nói càng thân thiết.
Chẳng bao lâu sau, em trai cô uống đã hơi cao hứng, ngập ngừng muốn nói lại thôi, Đồ Nhiễm an ủi cậu em:
- Em có chuyện gì phiền muộn thì cứ nói ra, chị chỉ có một đứa em là em thôi, chị không giúp em thì giúp ai?
Nghe vậy, Đồ Loan không nói gì, chỉ bò ra bàn uống rượu.
Đồ Nhiễm hỏi:
- Có phải em không muốn học không?
Cậu ta vẫn không lên tiếng.
Đồ Nhiễm thăm dò:
- Có phải ở bên đó em đã gặp chuyện gì không? Yêu hả?
Nghe vậy, Đồ Loan lấy tay che mắt, rấm rức khóc thành tiếng, nói ngắt quãng:
- Chị, em không có tiền, ai cũng chê cười em, lũ bạn em hoặc là con nhà giàu, hoặc con quan chức, chỉ có em phải tự đi làm thêm. Sau đó gặp cô ấy, còn tưởng cô ấy khác mọi người, ai ngờ cô ấy cũng hám lợi như họ.
Kìm nén chán chê, cơn giận dữ của Đồ Nhiễm bất chợt bùng nổ, vung tay tát em trai một cái:
- Trông cái bộ dạng nhu nhược của mày kìa, không ra hồn!
Nói đoạn đứng dậy định bỏ đi.
Đồ Loan bị đánh đến ngẩn ngơ, một mực níu cô lại:
- Chị, chị đi đâu? Tuyệt đối đừng cho mẹ biết, mẹ mà biết thì chỉ có nước nhảy lầu thôi.
Đồ Nhiễm mắng xa xả:
- Cút đi, mày đã bao nhiêu tuổi rồi, có còn là đàn ông không, nếu tao mà có đứa con trai như mày thì đã nhảy lầu từ lâu rồi, mắt không thấy, tim không đau. Cái bộ dạng nhu nhược của mày thì đứa con gái nào thèm, người ta không để mắt đến mày là đúng rồi, yêu mày để cả đời phải hít gió Tây Bắc, bị người ta khinh bỉ chắc? Đúng là không có tương lai!
Nói xong cô bèn gạt tay cậu ta ra, trả tiền rồi bỏ đi một mạch.
Ra đến cửa, cô lại lo thằng em uống say quá không về được nhà, bèn quanh quẩn cạnh cửa nhà hàng, nhất thời không biết nên làm gì, huyệt thái dương giật đùng đùng, bụng bảo dạ: thằng bé này bị chiều từ nhỏ nên hư rồi, vẫn chưa trưởng thành, không chịu nổi thất bại, chi bằng cho nó lang thang đầu đường xó chợ vài hôm, bỏ đói vài ngày, cho một bài học, cho tiệt cái thói than thân trách phận này đi.
Một lúc sau, Đồ Loan loạng choạng đi ra, cô lại không đành lòng, vẫn gọi một chiếc taxi, đẩy vào trong rồi cùng về nhà.
Dọc đường, Đồ Nhiễm hỏi chuyện học hành, Đồ Loan không thích nói nhiều, nhưng hỏi chuyện cô gái kia thì lại lắm lời hơn hẳn, nó kể cô gái kia hơn nó bốn, năm tuổi, cũng sang bên đó học, đang học tiến sĩ. Giữa hai đứa đều có cảm giác, thổ lộ lại bị từ chối, lý do là cậu còn nhỏ tuổi, chẳng có gì trong tay, không hợp, vân vân và vân vân.
Đồ Loan nói, trong khoảnh khắc ấy cậu ta dường như đã mất điểm tựa tinh thần.
Đồ Nhiễm vừa tức vừa buồn cười:
- Cô gái đó cũng hai bảy, hai tám tuổi rồi, đòi người ta ngây thơ như cậu thì mới là bó tay đấy, cười cũng bị người ta cười tới chết rồi. Không phải cô ấy hám lợi, mà là cậu quá ngây thơ.
Cô rì rầm nói với cậu em rất nhiều chuyện, quanh đi quẩn lại vẫn là động viên cậu, bảo cậu phải kiên cường, phấn chấn lên, hy vọng cậu có thể hoàn thành việc học. Những gì cần nói cũng đã nói hết, chẳng biết thằng nhãi này nghe lọt tai được bao nhiêu.
Mấy ngày này, ngoài đi làm, đi chợ nấu cơm, Đồ Nhiễm chỉ mải mốt về nhà mẹ để làm công tác tư tưởng cho cậu em, ngày nào cũng mệt nhoài.
Một hôm cô dậy sớm, bất chợt nhớ ra chuyện ngày hôm đó, lại nghĩ dạo này bụng dưới hay trướng đau, kinh nguyệt chậm, vội trở dậy tìm que thử thai, thấp thỏm chờ đợi, tim đập thình thịch.
Một lúc sau cô cầm lên, liếc nhanh một cái, không phát hiện điều gì bất thường.
Cô không cam lòng, nhìn đi nhìn lại, mới thấy có thêm một vạch mờ mờ, xem lại hướng dẫn, như thế tức là “có thai”.
Cô không biết làm thế nào, bèn gọi điện cho Lục Trình Vũ, cũng không biết nên gọi là tin vui hay tin buồn, đang lúc do dự thì anh nghe máy. Đầu dây bên kia hỏi:
- Chuyện gì thế?
Giọng anh vừa gấp gáp vừa lạnh nhạt, sự thôi thúc trong lòng Đồ Nhiễm lập tức giảm xuống hơn nửa, phút chốc không còn hứng thú nói chuyện.
Thấy cô không lên tiếng, anh nói:
- Đồ Nhiễm, bây giờ anh rất bận.
Cô ừ một tiếng:
- Vậy anh làm việc đi.
Chưa kịp ấn tắt máy, đầu bên kia đã vang lên tiếng “tút tút” liên hồi, chói tai, nhức nhối, không ngừng xuyên vào màng nhĩ.
**
Mấy ngày này, vì chuyện của mình mà Đồ Nhiễm cũng không có thời gian lo lắng đến rắc rối của cậu em trai, tan làm một cái là chạy thẳng đến hiệu thuốc, vơ một đống que thử thai về, mỗi loại một nắm.
Đầu tiên cô lên mạng tìm hiểu, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến kết quả “dương tính nhẹ”, có khả năng là do chất lượng que thử không đạt yêu cầu, cũng có thể là do mang thai ngoài tử cung, gọi nôm na là “chửa ngoài dạ con”.
Nhớ lại kinh nghiệm một năm trước, mấy chữ “chửa ngoài dạ con” cứ ám ảnh cô, vốn định tới thẳng bệnh viện để kiểm tra, nhưng không hiểu sao phòng khám phụ khoa đã để lại cho cô một chuỗi ấn tượng kinh hoàng, vì thế cô cứ lần lữa mãi, đem hết hy vọng gửi gắm vào que thử thai.
Buổi tối Lục Trình Vũ không ở nhà nên Đồ Nhiễm cũng không muốn về, bèn đi dạo thêm một chút, tới nhà Chu Tiểu Toàn quấy rối.
Còn chưa tới dưới lầu đã thấy một chiếc xe hơi màu đỏ phóng từ cửa tiểu khu ra, lướt vèo qua bên cạnh, cô cảm thấy cái xe đó rất quen, hình như giống xe của Tôn Hiểu Bạch. Cô bèn ngoái lại nhìn, chiếc xe đã rẽ năm, bảy ngã, mất hú
Họ vào Mc Donald, cái quán bé bằng lòng bàn tay mà người len như cá mòi.
Hai chị em ngồi xuống một chỗ khá yên tĩnh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy con gái vợ sau của ông Lục – Tôn Hiểu Bạch đang đứng đợi ai đó cạnh quầy thu ngân. Tôn Hiểu Bạch mặc toàn đồ hiệu, lại biết trang điểm, muốn không bị chú ý cũng khó.
Lục Trình Trình bĩu môi:
- Đợi nó đi rồi thì em ra mua, chả muốn chào. – Cô bé lại nói. – Thần kinh, giàu như thế còn đến cái chỗ hạ đẳng này làm gì.
Đồ Nhiễm nói:
- Em trông tay nó cầm ví nam, chắc là hẹn hò. Con gái một khi đã yêu, sẽ làm ra những chuyện không giống bình thường.
Lục Trình Trình khinh thường:
- Ai thèm để ý đến nó, chắc chắn là nhắm vào tiền của nó rồi, không biết gã đui què sứt mẻ nào nữa.
Nói đoạn bèn nhìn chằm chằm về phía đó, trước quầy người đứng lố nhố, đa phần đều là nam giới, người làm chân sai vặt cho bạn gái, người trả tiền cho con.
Đồ Nhiễm cũng liếc mắt qua đó, bỗng phát hiện bóng lưng của một người hình như quen biết, đang muốn nhìn kỹ thì lại nghe thấy Lục Trình Trình hỏi cô:
- Chị, chị muốn ăn gì, em có phiếu ưu đãi nè.
Cô cúi xuống nhìn, chọn qua loa vài món giá rẻ, nhớ tới người đàn ông vừa nãy, cô lại ngẩng đầu lên tìm. Ai ngờ vừa mới cúi xuống một lúc mà đã không thấy đâu, ngay cả Tôn Hiểu Bạch vừa đợi bạn cũng không thấy nữa.
Trình Trình bê cơm về, vừa ăn vừa nói:
- Tôn Huệ Quốc lúc nào cũng nói Tôn Hiểu Bạch xinh đẹp, em lại chẳng thấy thế, chẳng qua là trát đầy son phấn vào thôi, già đầu mà còn học đòi bọn trẻ con đeo kính sát tròng làm đẹp, mặt thì như đeo mặt nạ. Sau này Tôn Huệ Quốc mà bảo nó đẹp, em sẽ nói, chẳng bằng một góc chị dâu em, cho bà ta tức… – Cô bé cười khanh khách. – Tức vẹo cả mũi.
Đồ Nhiễm cười cười tiếp lời:
- Nhắc tới người đẹp, chị đã từng gặp một người xinh lắm.
- Ai ạ?
- Lần trước ở đám cưới nhớ không, họ Lý, cũng là bác sĩ.
Cô bé nói luôn:
- Ồ, chị Tiểu Hạ, chị ấy là đại mỹ nhân.
Đồ Nhiễm hỏi:
- Em thân với cô ấy lắm à?
Trình Trình nhìn cô, vừa nhai đồ ăn vừa ậm ờ qua quýt:
- Không thân, gặp vài lần thôi ạ.
Đồ Nhiễm cười cười nhìn cô bé:
- Gì mà ấp úng thế, chẳng phải là mối tình đầu của anh trai em sao, thế thì có sao, đều sắp ba mươi cả rồi, ai mà chưa từng có quá khứ? Cũng đâu phải là bị đồng tính chứ.
Cô bé thở phào:
- Hóa ra chị biết rồi, họ cũng chỉ yêu nhau hồi đi học thôi, sau đó thì chia tay.
Đồ Nhiễm chỉ nói mò một câu, không ngờ lại trúng phóc, cô cúi đầu uống một ngụm nước, thản nhiên nói:
- Thông thường tình đầu mà thành thì không nhiều, chị còn tưởng anh hai em nói khoác, đại mỹ nhân mà lại thèm để mắt đến anh ấy ư? Anh ấy còn nói là mình đề nghị chia tay trước, chỉ giỏi phét lác, chị không tin.
- Anh chị vui thật, chuyện này cũng nói được nữa. – Lục Trình Trình cười. – Chị Tiểu Hạ xinh đẹp, anh hai cũng rất đẹp trai mà. Nhưng hồi trước anh ấy nói chị ấy muốn chia tay, bây giờ sao lại thay đổi, có lẽ muốn tỏ vẻ trước mặt chị đấy.
Đồ Nhiễm cười khẽ.
Mới ăn được một chút đã thấy no, dạo này thời tiết oi bức, luôn cảm thấy dạ dày ấm ách, hơi chua chua.
Trên đường về, trời đã tối, hiệu thuốc nơi góc đường thắp ngọn đèn sáng lóa. Cô lưỡng lự một lúc, bước vào mua hai que thử thai.
Vừa trả tiền, điện thoại đã vang lên réo rắt, cô nghe máy, bà Vương Vĩ Lệ gấp gáp nói:
- Con mau về đây, em trai con về rồi.
Nghe vậy, Đồ Nhiễm thầm nhủ đây là chuyện tốt, sao nghe giọng mẹ lại như cháy nhà đến nơi. Không đợi cô lên tiếng, bà đã liến thoắng kể một tràng, thì ra nhà hàng xóm ra quán nét bắt thằng cháu trốn học, đúng lúc gặp bà Vương Vĩ Lệ đi chợ về, nhất thời nhiệt tình đi vào tìm người giúp họ, cháu nhà người ta thì không tìm được, ngược lại lại thấy thằng con trai nhà mình đang phì phèo điếu thuốc ngồi trong góc chơi game.
Thoạt đầu bà mừng rỡ, sau lại sửng sốt, nhìn kỹ lại cách ăn mặc của Đồ Loan chẳng có chút khí chất nào của du học sinh về nước, đã thấy nghi ngờ, muốn lôi con trai về nhà hỏi cho rõ, nó lại cười khì khì:
- Mẹ, yên nào, để con làm nốt nhiệm vụ này rồi sẽ theo mẹ về… Đúng rồi, bây giờ mọi người ở tòa nhà số mấy vậy?
Bà Vương Vĩ Lệ nhìn xung quanh toàn lũ thanh niên mười mấy tuổi da vàng vọt, mắt mũi đờ dẫn, chỉ có con trai mình là lớn hơn một chút, nhưng thần sắc bệ rạc. Bà cuống lên, không cho nó phân bua mà sa sầm mặt, lôi xềnh xệch về nhà. Về đến nhà cũng chẳng hỏi được ngọn ngành gì, người ta còn phải ăn phải ngủ. Chẳng còn cách nào khác, bà bèn cấp tốc gọi điện cho con gái, lòng nóng như lửa đốt.
Nghe xong, Đồ Nhiễm cảm thấy không ổn, hết chuyện này đến chuyện khác, cả ngày không lúc nào ngơi, đầu đau như búa bổ.
Toàn thân cô rã rời, nhưng những chuyện cần lo vẫn cứ phải lo, bèn dứt khoát không về nhà nữa mà đi thẳng về nhà mẹ, cũng may tối nay Lục Trình Vũ trực, không cần phải nấu cơm.
Đến nhà mẹ, Đồ Loan đang ngủ vùi trong phòng, bà Vương Vĩ Lệ xót con trai, bèn hạ giọng thì thào với Đồ Nhiễm. Cô mặc kệ, đi vào vỗ mặt thằng em cho nó tỉnh lại.
Cô nhéo tai nó hỏi:
- Nói, rốt cuộc là chuyện gì?
Thằng em dụi mắt ngáp:
- Còn chuyện gì nữa, học xong thì về thôi.
Đồ Nhiễm thò tay ra:
- Bằng tốt nghiệp đâu? Đưa đây tao xem.
Em trai cô ra sức đập xuống giường:
- Mấy cái người này làm sao thế nhỉ, hùa vào với dân cả nước kỳ thị dân du học phải không, em vừa về mà mọi người tra hỏi như phạm nhân ấy.
Đồ Nhiễm cười lạnh:
- Gào cái gì mà gào, mày còn nói lí lẽ nữa hả, tao không dễ lừa như mẹ đâu, đừng có chưa học xong đã chuồn về đấy nhé, ngoan ngoãn đưa bằng tốt nghiệp cho chị đây xem, nếu không chị mày sẽ thẩm vấn mày thật đấy. – Nói đoạn cô gí cái bóng đèn bàn vào mặt cậu em.
Đồ Loan cũng cười, mắt trợn lên:
- Đồ Nhiễm, chị có biết thế này gọi là gì không? Ghen tị, từ nhỏ chị đã ghen tị với em, đã muốn bới móc những chuyện không hay của em, rồi đi mách mẹ giành công, muốn mẹ để ý đến chị hơn chứ gì?
Đồ Nhiễm cũng chẳng thèm tức giận:
- Mặc kệ mày muốn nói gì, tao chỉ xem bằng tốt nghiệp, mẹ cũng chỉ muốn nhìn thấy bằng tốt nghiệp.
Thấy kế khích tướng không có tác dụng, Đồ Loan xoay người ngủ tiếp:
- Bằng tốt nghiệp chưa phát, em bảo họ mấy hôm nữa gửi chuyển phát nhanh về.
Đồ Nhiễm chọc vào lưng cậu ta:
- Đừng có lừa chị, cũng đừng có định chuồn. Mấy ngày này chị bảo mẹ không đi đâu hết, ở nhà trông chừng mày, bao giờ bằng tốt nghiệp của mày tới thì mới cho mày ra khỏi cửa.
Lại đợi thêm mười mấy ngày nữa, đến bóng dáng người đưa thư cũng chẳng thấy đâu.
Lại truy hỏi, Đồ Loan chỉ ậm ừ, cũng chẳng bận tâm đến chuyện tìm việc làm, cả ngày ngủ vùi trong nhà cứ như đang chờ chết.
Đồ Nhiễm suy tính, lẳng lặng gọi riêng thằng nhóc đi ăn cơm, gọi vài món nhậu, vừa ăn vừa trò chuyện, càng nói càng thân thiết.
Chẳng bao lâu sau, em trai cô uống đã hơi cao hứng, ngập ngừng muốn nói lại thôi, Đồ Nhiễm an ủi cậu em:
- Em có chuyện gì phiền muộn thì cứ nói ra, chị chỉ có một đứa em là em thôi, chị không giúp em thì giúp ai?
Nghe vậy, Đồ Loan không nói gì, chỉ bò ra bàn uống rượu.
Đồ Nhiễm hỏi:
- Có phải em không muốn học không?
Cậu ta vẫn không lên tiếng.
Đồ Nhiễm thăm dò:
- Có phải ở bên đó em đã gặp chuyện gì không? Yêu hả?
Nghe vậy, Đồ Loan lấy tay che mắt, rấm rức khóc thành tiếng, nói ngắt quãng:
- Chị, em không có tiền, ai cũng chê cười em, lũ bạn em hoặc là con nhà giàu, hoặc con quan chức, chỉ có em phải tự đi làm thêm. Sau đó gặp cô ấy, còn tưởng cô ấy khác mọi người, ai ngờ cô ấy cũng hám lợi như họ.
Kìm nén chán chê, cơn giận dữ của Đồ Nhiễm bất chợt bùng nổ, vung tay tát em trai một cái:
- Trông cái bộ dạng nhu nhược của mày kìa, không ra hồn!
Nói đoạn đứng dậy định bỏ đi.
Đồ Loan bị đánh đến ngẩn ngơ, một mực níu cô lại:
- Chị, chị đi đâu? Tuyệt đối đừng cho mẹ biết, mẹ mà biết thì chỉ có nước nhảy lầu thôi.
Đồ Nhiễm mắng xa xả:
- Cút đi, mày đã bao nhiêu tuổi rồi, có còn là đàn ông không, nếu tao mà có đứa con trai như mày thì đã nhảy lầu từ lâu rồi, mắt không thấy, tim không đau. Cái bộ dạng nhu nhược của mày thì đứa con gái nào thèm, người ta không để mắt đến mày là đúng rồi, yêu mày để cả đời phải hít gió Tây Bắc, bị người ta khinh bỉ chắc? Đúng là không có tương lai!
Nói xong cô bèn gạt tay cậu ta ra, trả tiền rồi bỏ đi một mạch.
Ra đến cửa, cô lại lo thằng em uống say quá không về được nhà, bèn quanh quẩn cạnh cửa nhà hàng, nhất thời không biết nên làm gì, huyệt thái dương giật đùng đùng, bụng bảo dạ: thằng bé này bị chiều từ nhỏ nên hư rồi, vẫn chưa trưởng thành, không chịu nổi thất bại, chi bằng cho nó lang thang đầu đường xó chợ vài hôm, bỏ đói vài ngày, cho một bài học, cho tiệt cái thói than thân trách phận này đi.
Một lúc sau, Đồ Loan loạng choạng đi ra, cô lại không đành lòng, vẫn gọi một chiếc taxi, đẩy vào trong rồi cùng về nhà.
Dọc đường, Đồ Nhiễm hỏi chuyện học hành, Đồ Loan không thích nói nhiều, nhưng hỏi chuyện cô gái kia thì lại lắm lời hơn hẳn, nó kể cô gái kia hơn nó bốn, năm tuổi, cũng sang bên đó học, đang học tiến sĩ. Giữa hai đứa đều có cảm giác, thổ lộ lại bị từ chối, lý do là cậu còn nhỏ tuổi, chẳng có gì trong tay, không hợp, vân vân và vân vân.
Đồ Loan nói, trong khoảnh khắc ấy cậu ta dường như đã mất điểm tựa tinh thần.
Đồ Nhiễm vừa tức vừa buồn cười:
- Cô gái đó cũng hai bảy, hai tám tuổi rồi, đòi người ta ngây thơ như cậu thì mới là bó tay đấy, cười cũng bị người ta cười tới chết rồi. Không phải cô ấy hám lợi, mà là cậu quá ngây thơ.
Cô rì rầm nói với cậu em rất nhiều chuyện, quanh đi quẩn lại vẫn là động viên cậu, bảo cậu phải kiên cường, phấn chấn lên, hy vọng cậu có thể hoàn thành việc học. Những gì cần nói cũng đã nói hết, chẳng biết thằng nhãi này nghe lọt tai được bao nhiêu.
Mấy ngày này, ngoài đi làm, đi chợ nấu cơm, Đồ Nhiễm chỉ mải mốt về nhà mẹ để làm công tác tư tưởng cho cậu em, ngày nào cũng mệt nhoài.
Một hôm cô dậy sớm, bất chợt nhớ ra chuyện ngày hôm đó, lại nghĩ dạo này bụng dưới hay trướng đau, kinh nguyệt chậm, vội trở dậy tìm que thử thai, thấp thỏm chờ đợi, tim đập thình thịch.
Một lúc sau cô cầm lên, liếc nhanh một cái, không phát hiện điều gì bất thường.
Cô không cam lòng, nhìn đi nhìn lại, mới thấy có thêm một vạch mờ mờ, xem lại hướng dẫn, như thế tức là “có thai”.
Cô không biết làm thế nào, bèn gọi điện cho Lục Trình Vũ, cũng không biết nên gọi là tin vui hay tin buồn, đang lúc do dự thì anh nghe máy. Đầu dây bên kia hỏi:
- Chuyện gì thế?
Giọng anh vừa gấp gáp vừa lạnh nhạt, sự thôi thúc trong lòng Đồ Nhiễm lập tức giảm xuống hơn nửa, phút chốc không còn hứng thú nói chuyện.
Thấy cô không lên tiếng, anh nói:
- Đồ Nhiễm, bây giờ anh rất bận.
Cô ừ một tiếng:
- Vậy anh làm việc đi.
Chưa kịp ấn tắt máy, đầu bên kia đã vang lên tiếng “tút tút” liên hồi, chói tai, nhức nhối, không ngừng xuyên vào màng nhĩ.
**
Mấy ngày này, vì chuyện của mình mà Đồ Nhiễm cũng không có thời gian lo lắng đến rắc rối của cậu em trai, tan làm một cái là chạy thẳng đến hiệu thuốc, vơ một đống que thử thai về, mỗi loại một nắm.
Đầu tiên cô lên mạng tìm hiểu, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến kết quả “dương tính nhẹ”, có khả năng là do chất lượng que thử không đạt yêu cầu, cũng có thể là do mang thai ngoài tử cung, gọi nôm na là “chửa ngoài dạ con”.
Nhớ lại kinh nghiệm một năm trước, mấy chữ “chửa ngoài dạ con” cứ ám ảnh cô, vốn định tới thẳng bệnh viện để kiểm tra, nhưng không hiểu sao phòng khám phụ khoa đã để lại cho cô một chuỗi ấn tượng kinh hoàng, vì thế cô cứ lần lữa mãi, đem hết hy vọng gửi gắm vào que thử thai.
Buổi tối Lục Trình Vũ không ở nhà nên Đồ Nhiễm cũng không muốn về, bèn đi dạo thêm một chút, tới nhà Chu Tiểu Toàn quấy rối.
Còn chưa tới dưới lầu đã thấy một chiếc xe hơi màu đỏ phóng từ cửa tiểu khu ra, lướt vèo qua bên cạnh, cô cảm thấy cái xe đó rất quen, hình như giống xe của Tôn Hiểu Bạch. Cô bèn ngoái lại nhìn, chiếc xe đã rẽ năm, bảy ngã, mất hú
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
52/4694