Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full
Lượt xem : |
n, tay anh không ngừng vuốt ve xuống phía dưới, luồn vào dưới váy. Đầu cô ong lên, vội vàng túm lấy tay anh:
- Không được không được, ban ngày ban mặt, đừng ở đây…
Anh chẳng nói chẳng rằng, kìm nén hơi thở, hơi thở nóng hổi phả quanh người cô, cứ chuyện ta ta làm. Phía trên người cô mềm nhũn, đành phải gục lên vai anh thở dốc, trong lòng lại sợ bị người khác bắt gặp, run run nói:
- Lục Trình Vũ, anh đã nghe thấy bao giờ chưa?
Anh nói luôn:
- Chưa.
Cô lại nói:
- Có một bài thơ, Giai nhân mềm tựa bông, vung kiếm chém kẻ ngông, đầu người tuy không rớt, quân từ khốc khô lòng[19">. Cho nên anh hãy còn trẻ, cứ từ từ.
[19"> Bài từ trong tác phẩm Kim Bình Mai (tạm dịch), hàm ý khuyên răn các bậc mày râu không nên đam mê tửu sắc: “Giai nhân thể tự tô, trượng kiếm trảm ngu phu. Bất kiến nhân đầu lạc, giáo quân cốt tủy khô”, ý nói giai nhân mềm mại nhưng lại như thanh kiếm giết người, tuy đầu không rơi nhưng vẫn có thể khiến người quân tử kiệt sức mà chết.
Động tác của anh ngừng lại, bật cười khùng khục trong cổ họng:
- Có phải là giai nhân không, phải nếm thử mới biết.
Cô phát nhẹ anh một cái, rồi lại nhéo cánh tay anh:
- Đương nhiên em không phải, anh đi mà tìm người khác, em không thèm.
Anh vẫn cười, cắn nhẹ thùy tai cô trêu chọc:
- Nếu đúng thật là giai nhân, thì anh nguyện chết khô xương tuỷ.
Tim cô lại nảy lên, cô tựa vào ngực anh không nói gì, trong phút chốc anh cũng ngừng lại, cũng không nói không rằng, tựa như đang nghĩ ngợi điều gì. Cô ngước mắt lên, thấy anh quay mặt nhìn thằng về phía rừng cây, rồi lại nghe thấy anh suỵt một tiếng:
- May mà chưa làm, có người đến.
Nói đoạn cúi xuống nhìn cô cười cười.
Mưa vẫn ào ào như trút nước, cành lá trập trùng, chưa thấy bóng người, đã nghe tiếng nói.
Nghe giọng có vẻ là người địa phương, đoán chừng có khoảng hai ba người đàn ông, cười nói rộn ràng, họ cũng tới tránh mưa.
Đồ Nhiễm vội đẩy Lục Trình Vũ ra, chỉnh trang lại quần áo trên người. Những chỗ khác thì không sao, nhưng cúc áo bị người ta giật mất, muốn che cũng không che được.
Lục Trình Vũ khom người nhặt cúc áo lên, thấy hai tay cô đang khép cổ áo không biết phải làm thế nào, nửa che nữa đậy càng thêm quyến rũ, bèn cởi áo sơ mi của mình ra cho cô khoác, còn mình thì cởi trần đứng bên cạnh. Đồ Nhiễm cầm chiếc áo trong tay, tấm áo ấy rất rộng, mang theo hơi ẩm, lại mang theo mùi xà bông và mùi mồ hôi trên cơ thể anh. Cô cảm thấy khá hơn một chút, không còn lúng túng như trước nữa, bèn xoay người nhìn sang phía bên kia của ngôi đình.
Một lúc sau, có ba người đàn ông trẻ đi tới, vội vàng chen vào trong đình, không gian xung quanh bỗng càng thêm chật chội.
Ba người họ vừa rủa xả thời tiết, vừa cởi quần áo trên người ra vắt nước, lau mặt lau mồ hôi, mùi mồ hôi đàn ông lập tức tràn ngập. Người dẫn đầu nhìn Đồ Nhiễm một cái, một lát sau lại liếc thêm mấy cái nữa, lúc này mới quay sang hỏi Lục Trình Vũ:
- Từ thành phố xuống à? Đi chơi à?
Lục Trình Vũ gật đầu, đứng dịch về phía Đồ Nhiễm.
Hai người còn lại nhìn Đồ Nhiễm, cũng cười:
- Đi tuần trăng mật hả.
Lần này Lục Trình Vũ không trả lời mà khẽ nghiêng người, chống tay lên cây cột cạnh cô, ngăn cách cô với ba người kia không một chút dấu vết. Cô ngước mắt lên cười với anh, nghe thấy anh hỏi khẽ:
- Cười cái gì?
Cô không nói gì, lườm anh một cái, sau đó cổ tay liền bị anh túm lấy, nghe thấy anh nói nhỏ bằng giọng khàn khàn:
- Lát nữa sẽ xử lý em.
Cô đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh rồi lại nhìn trộm mấy người kia, thấy họ vẫn thảnh thơi đứng đó nhìn. Nghĩ tới quần áo mình không được chỉnh tể, trong lòng cô không thoải mái.
Một lúc sau, cô nghe thấy anh nói:
- Mưa ngớt rồi, đi thôi.
Nói đoạn bèn che chắn cho cô đi ra ngoài. Cô cởi giày ra, bắt chước anh đi chân trần trên đất, họ chạy chầm chậm, đi được một quãng xa, Đồ Nhiễm mới không nhịn được phì cười. Lục Trình Vũ nhìn cô, tà tà lên tiếng:
- Cười cái gì, ranh con hơn hai chục tuổi đầu, bò trên đất mà cũng tưởng được du ngoạn thủy cung, được bay lên trời, huống hồ quần áo lại xộc xệch, tội gì người ta không nhìn.
Cô tức tối nhìn anh, bất chợt cười:
- Em đâu có cười người ta, em cười cái đồ nhà anh, miệng hùm gan sứa.
Anh không nói gì, lôi cô về phía trước, về đến khách sạn, anh đóng cửa lại, ấn cô lên cửa, véo cằm cô, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô:
- Cười đi, sao không cười nữa?
Đồ Nhiễm có phần không thở nổi, vội nói:
- Em nói lung tung, sao anh lại là con hổ giấy được chứ, cho dù đúng thế thì cũng có chỗ nhất định không phải làm bằng giấy.
Nghe vậy anh rất khoái chí, cúi đầu cười, vỗ vỗ mặt cô:
- Vừa mới mắc mưa, mau thay quần áo ướt ra, không khéo bị cảm bây giờ.
Nói rồi bèn rướn lên, lột quần áo trên người cô ra như đang bóc vỏ hành lúc nấu cơm, cuối cùng chỉ còn lại một miếng trắng phau nõn nà. Anh bế cô quẳng vào bồn tắm, vặn vòi nước nóng, nói gọn lỏn:
-Tắm!
Mặt cô đỏ lựng, toàn thân nóng bừng, kéo soạt tấm rèm tắm, trừng mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bóng anh lướt qua, anh đã bước ra ngoài. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngẩn ra một lúc, sau đó mới cầm vòi sen lên kỳ cọ.
Đang lúc váng vất, thình lình tấm rèm tắm bị kéo soạt ra, Lục Trình Vũ dựa vào bức tường bên kia, tay cầm một lon bia, nheo mắt nhìn cô.
Thỉnh thoảng anh lại nhấp một ngụm, giọng khàn đặc:
- Tắm đi, anh muốn xem.
Tim Đồ Nhiễm đập thình thịch, trong lúc hoảng loạn, chỉ biết dùng khăn tắm che người. Nước nóng giội xuống, cô nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt sâu thẳm như có thứ gì đó đang nhảy nhót, như lửa, lại như nước, vừa nóng bỏng người lại lạnh thấu xương, đôi mắt ấy cứ nhìn cô chằm chằm, nếu nói nó chất đầy dục vọng, thì thà nói là thanh tâm quả dục[20">, tựa như trước mắt anh không tồn tại thứ gì, mà anh chỉ lặng lẽ xuất thần thôi.
[20"> Tâm hồn thanh tịnh, kìm nén dục vọng.
Không kìm chế được, cô hít vào một hơi thật sâu, lại bị làn hơi nóng ấm áp xung quanh bao phủ, vì thế cô khẽ quay đi, chậm rãi xối nước nóng lên người.
Anh nói:
- Quay lại!
Cô không nhúc nhích, trước ngực bỗng lạnh toát khiến cô không khỏi rùng mình. Cô quay người lại nhìn, thấy anh cầm lon bia giơ lên không trung, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ngả ngớn, ngón tay đang miết lon bia khẽ dừng lại, rồi lập tức đặt lon bia lên bồn rửa mặt. Lon bia lăn vào một xó, anh bước vào bồn tắm.
Anh không nói gì, cầm tay cô đặt lên thắt lưng trên eo mình, đỡ lấy gáy cô, phủ môi mình lên môi cô. Ngụm bia lành lạnh tràn vào, từ từ nhấn chìm trái tim sắp cháy rụi của cô. Cô cởi thắt lưng của anh ra, dịu dàng, tỉ mỉ, quần áo rơi xuống, họ quấn chặt lấy nhau trong làn nước nóng ấm áp, sau đó lại ướt sũng lăn lộn trên giường.
Đồ Nhiễm cảm thấy mình giống như một phiến lá, một giây trước còn đang run rẩy trên ngọn kia, ngay giây tiếp theo đã cuốn theo chiều gió, không ngừng xoay tròn, không ngừng rơi xuống không thể tự mình làm chủ, có thứ gì đó rần rật chạy trong huyết mạch, gặm nhấm khắp nơi. Cuối cùng, những vết thương ấy toác ra, máu tanh dường như đang dâng trào từ đoạn cuối sinh mệnh, đầm đìa.
Cơ thể nóng hừng hực mà vạm vỡ của anh bỗng căng lên, chỉ chực bùng nổ, cô bỗng túm được một tia tỉnh táo từ trong hơi thở của anh, đưa bàn tay mềm mại chặn ngực anh, khàn giọng nói:
- Anh quên gì rồi?
Anh nén tiếng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn cô từ trên cao, lông mày hơi nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, suy nghĩ trong thoáng chốc, sau đó phủ phục người xuống, thì thầm vào tai cô:
- Muốn có con không!
²²
Đồ Nhiễm nhắm mắt lại, vùi mặt vào gối.
Sức nặng và hơi nóng đè trên người bỗng tan biến, chỉ còn lại một lớp mồ hôi ướt sũng, không phân biệt được là của anh hay của cô. Trên gối vẫn còn dấu vết những giọt nước mắt không kìm nén được của cô.
Cô nhớ lại câu nói trước đó của anh.
Cô khẽ cử động, tay chân vẫn tê rần. Cô chậm chạp mò mẫm lấy chiếc chăn bên cạnh đắp lên người, bên tai vang lên tiếng anh hỏi:
- Có được tính là hoàn mỹ không?
- Gì cơ? – Cô còn chưa định thần lại
Anh tiến sát lại:
- Món quà em muốn có được coi là hoàn mỹ không?
- Bình thường. – Cô lặng lẽ đáp.
Anh túm lấy eo cô, tăng thêm lực nơi cánh tay.
Vừa đau vừa nhột, cô luôn mồm “ừ ừ” mấy tiếng, lại ngượng ngùng không nói nên lời.
Lục Trình Vũ cười, buông cô ra rồi bước xuống giường, lấy một chiếc khăn tắm quấn sơ sài quanh eo, sau đó cầm bao thuốc trên tủ đầu giường lên, rút một điếu ngậm trong mồm, lấy bật lửa ra châm rồi nói:
- Mới dùng 50% công lực thôi.
Cô xoay mặt nhìn anh:
-100% thì thế nào?
Anh đứng cạnh giường, tay buông thõng, ngón tay lướt từ trán đến xương sống của cô, rồi trượt xuống phía dưới, tựa như một cọng lông vũ mơn man, khẽ khàng nói:
- Sẽ làm em bị thương.
Cô không nhịn được hứ một tiếng, kéo chăn quấn chặt vào người.
Anh bật cười, tiếng cười lại bị tiếng chuông tin nhắn điện thoại ngày càng lớn át đi.
Cô vẫn nằm trên giường, không cần nhìn cũng biết, anh cầm điện thoại ra ngoài ban công.
Mưa đã tạnh, mặt trời ngả về Tây, nắng nhạt nhòa yếu ớt xuyên qua những đám mây, những giọt nước trong veo đọng trên lan can thỉnh thoảng lại rơi tí tách.
Cô từ từ ngồi dậy, mặc áo khoác tắm, ngoảnh ra ngoài cửa sổ. Anh ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, ngón tay bấm trên phím điện thoại, miệng ngậm điếu thuốc, làn khói mỏng lững lờ, tàn thuốc đã cháy thành một đoạn dài, nhưng vẫn chưa rơi xuống.
Cô vào bếp mở tủ lạnh, tìm một ít bơ phết lên bánh mì sandwich, cho hai cốc sữa vào lò vi sóng quay nóng. Sau đó cô đặt mấy thứ đó lên khay, bê ra ngoài ban công, đặt trên chiếc bàn tròn ngoài đó, cầm một lát bánh mì tì lên lan can, vừa nhâm nhi vừa ngắm nhìn hồ nước cạnh cánh rừng. Mặt hồ ảm đạm, màu sắc đã tan biến.
Ăn xong, cô quay người lại để lấy thêm thì nhìn thấy điện thoại đã được tiện tay đặt lên bệ cửa sổ, còn anh đang ngửa đầu trên ghế lơ đãng hút thuốc.
Lúc này anh rất thảnh thơi, hoặc có thể nói đối tác bên cạnh khiến anh cảm thấy thoải mái, khi làm hết sức chăm chú, xong việc rồi cũng không bám riết lấy anh, hỏi mãi những câu hỏi nhàm chán vặt vãnh như “Anh có yêu em không”, “Em có phải là người mà anh luôn mong đợi không”, hay “Sau này anh có dự định gì”… liên miên không dứt.
Nhớ năm xưa, sau cơn mây mưa, thực sự điên cuồng, lời yêu thường không đi qua não mà chui thẳng qua mồm, sau đó dần dần nói ít đi, người kia lại níu chặt lấy anh không rời, như thể nhất định phải nghe được mới yên tâm. Khi anh trả lời qua loa, cô lại nói, lời đàn ông nói trên giường đâu thể coi là thật. Từ đó trở đi, anh lại càng ít nói, những lời ngon ý ngọt dường như đã trở thành cấm kỵ. Người kia lại bảo, anh không yêu em, chỉ muốn tìm đại một người phụ nữ để lên giường thôi. Nghe những lời như vậy, trống ngực anh đập thình thịch, hình như cũng hơi mơ hồ.
Người con gái hơn hai mươi tuổi, mắt ngấn lệ, mê man nhìn anh:
- Lục Trình Vũ, em và anh ở bên nhau thật sự rất mệt mỏi, không có một chút cảm giác an toàn nào anh có biết không…
Anh bừng tỉnh lại từ dư âm của hormone phát tiết, bất chợt nổi giận, lạnh lùng nhìn cô:
- Vứt mẹ cái cảm giác an toàn ấy đi, sau này đừng có nhắc tới mấy chữ này trước mặt anh.
Rõ ràng là cô bị giật mình, lập tức im bặt, ngồi bên mép giường khóc thút thít.
Khi đó anh không một xu dính túi, nghèo rớt mùng tơi, người nhà đột nhiên lâm bệnh qua đời, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào có thêm việc làm để kiếm học phí cho năm tới, tương lai mờ mịt mông lung, ngay cả bản thân cũng chưa từng biết phải đi đâu để tìm cái gọi là “cảm giác an toàn”. Anh đứng trước cửa sổ một lúc, ổn định lại tâm trạng, lòng lại bắt đầu phiền muộn, cuối cùng vẫn xuống nước trước, bước tới vuốt tóc cô, dỗ dành.
Những ngày bên nhau sau này, mâu thuẫn ngày càng nhiều, ngoài lúc ở trên giường ra thì chỉ toàn cãi nhau, hai bên đều hết sức mệt mỏi, gặp nhau cũng chẳng có gì để nói, làm tình trở thành gánh nặng, cho tới một hôm, cô nói, chia tay đi, chúng ta không hợp.
Lục Trình Vũ chậm rãi phả ra một vòng khói, thấy Đồ Nhiễm bê ly sữa lên trước mặt anh, anh lắc đầu, nhìn cô rồi vỗ lên đầu gối mình. Cô bước tới ngồi lên đùi anh, ngả đầu lên vai anh, khép hờ mắt lại.
Trán cô chạm vào chiếc cằm l
- Không được không được, ban ngày ban mặt, đừng ở đây…
Anh chẳng nói chẳng rằng, kìm nén hơi thở, hơi thở nóng hổi phả quanh người cô, cứ chuyện ta ta làm. Phía trên người cô mềm nhũn, đành phải gục lên vai anh thở dốc, trong lòng lại sợ bị người khác bắt gặp, run run nói:
- Lục Trình Vũ, anh đã nghe thấy bao giờ chưa?
Anh nói luôn:
- Chưa.
Cô lại nói:
- Có một bài thơ, Giai nhân mềm tựa bông, vung kiếm chém kẻ ngông, đầu người tuy không rớt, quân từ khốc khô lòng[19">. Cho nên anh hãy còn trẻ, cứ từ từ.
[19"> Bài từ trong tác phẩm Kim Bình Mai (tạm dịch), hàm ý khuyên răn các bậc mày râu không nên đam mê tửu sắc: “Giai nhân thể tự tô, trượng kiếm trảm ngu phu. Bất kiến nhân đầu lạc, giáo quân cốt tủy khô”, ý nói giai nhân mềm mại nhưng lại như thanh kiếm giết người, tuy đầu không rơi nhưng vẫn có thể khiến người quân tử kiệt sức mà chết.
Động tác của anh ngừng lại, bật cười khùng khục trong cổ họng:
- Có phải là giai nhân không, phải nếm thử mới biết.
Cô phát nhẹ anh một cái, rồi lại nhéo cánh tay anh:
- Đương nhiên em không phải, anh đi mà tìm người khác, em không thèm.
Anh vẫn cười, cắn nhẹ thùy tai cô trêu chọc:
- Nếu đúng thật là giai nhân, thì anh nguyện chết khô xương tuỷ.
Tim cô lại nảy lên, cô tựa vào ngực anh không nói gì, trong phút chốc anh cũng ngừng lại, cũng không nói không rằng, tựa như đang nghĩ ngợi điều gì. Cô ngước mắt lên, thấy anh quay mặt nhìn thằng về phía rừng cây, rồi lại nghe thấy anh suỵt một tiếng:
- May mà chưa làm, có người đến.
Nói đoạn cúi xuống nhìn cô cười cười.
Mưa vẫn ào ào như trút nước, cành lá trập trùng, chưa thấy bóng người, đã nghe tiếng nói.
Nghe giọng có vẻ là người địa phương, đoán chừng có khoảng hai ba người đàn ông, cười nói rộn ràng, họ cũng tới tránh mưa.
Đồ Nhiễm vội đẩy Lục Trình Vũ ra, chỉnh trang lại quần áo trên người. Những chỗ khác thì không sao, nhưng cúc áo bị người ta giật mất, muốn che cũng không che được.
Lục Trình Vũ khom người nhặt cúc áo lên, thấy hai tay cô đang khép cổ áo không biết phải làm thế nào, nửa che nữa đậy càng thêm quyến rũ, bèn cởi áo sơ mi của mình ra cho cô khoác, còn mình thì cởi trần đứng bên cạnh. Đồ Nhiễm cầm chiếc áo trong tay, tấm áo ấy rất rộng, mang theo hơi ẩm, lại mang theo mùi xà bông và mùi mồ hôi trên cơ thể anh. Cô cảm thấy khá hơn một chút, không còn lúng túng như trước nữa, bèn xoay người nhìn sang phía bên kia của ngôi đình.
Một lúc sau, có ba người đàn ông trẻ đi tới, vội vàng chen vào trong đình, không gian xung quanh bỗng càng thêm chật chội.
Ba người họ vừa rủa xả thời tiết, vừa cởi quần áo trên người ra vắt nước, lau mặt lau mồ hôi, mùi mồ hôi đàn ông lập tức tràn ngập. Người dẫn đầu nhìn Đồ Nhiễm một cái, một lát sau lại liếc thêm mấy cái nữa, lúc này mới quay sang hỏi Lục Trình Vũ:
- Từ thành phố xuống à? Đi chơi à?
Lục Trình Vũ gật đầu, đứng dịch về phía Đồ Nhiễm.
Hai người còn lại nhìn Đồ Nhiễm, cũng cười:
- Đi tuần trăng mật hả.
Lần này Lục Trình Vũ không trả lời mà khẽ nghiêng người, chống tay lên cây cột cạnh cô, ngăn cách cô với ba người kia không một chút dấu vết. Cô ngước mắt lên cười với anh, nghe thấy anh hỏi khẽ:
- Cười cái gì?
Cô không nói gì, lườm anh một cái, sau đó cổ tay liền bị anh túm lấy, nghe thấy anh nói nhỏ bằng giọng khàn khàn:
- Lát nữa sẽ xử lý em.
Cô đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh rồi lại nhìn trộm mấy người kia, thấy họ vẫn thảnh thơi đứng đó nhìn. Nghĩ tới quần áo mình không được chỉnh tể, trong lòng cô không thoải mái.
Một lúc sau, cô nghe thấy anh nói:
- Mưa ngớt rồi, đi thôi.
Nói đoạn bèn che chắn cho cô đi ra ngoài. Cô cởi giày ra, bắt chước anh đi chân trần trên đất, họ chạy chầm chậm, đi được một quãng xa, Đồ Nhiễm mới không nhịn được phì cười. Lục Trình Vũ nhìn cô, tà tà lên tiếng:
- Cười cái gì, ranh con hơn hai chục tuổi đầu, bò trên đất mà cũng tưởng được du ngoạn thủy cung, được bay lên trời, huống hồ quần áo lại xộc xệch, tội gì người ta không nhìn.
Cô tức tối nhìn anh, bất chợt cười:
- Em đâu có cười người ta, em cười cái đồ nhà anh, miệng hùm gan sứa.
Anh không nói gì, lôi cô về phía trước, về đến khách sạn, anh đóng cửa lại, ấn cô lên cửa, véo cằm cô, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô:
- Cười đi, sao không cười nữa?
Đồ Nhiễm có phần không thở nổi, vội nói:
- Em nói lung tung, sao anh lại là con hổ giấy được chứ, cho dù đúng thế thì cũng có chỗ nhất định không phải làm bằng giấy.
Nghe vậy anh rất khoái chí, cúi đầu cười, vỗ vỗ mặt cô:
- Vừa mới mắc mưa, mau thay quần áo ướt ra, không khéo bị cảm bây giờ.
Nói rồi bèn rướn lên, lột quần áo trên người cô ra như đang bóc vỏ hành lúc nấu cơm, cuối cùng chỉ còn lại một miếng trắng phau nõn nà. Anh bế cô quẳng vào bồn tắm, vặn vòi nước nóng, nói gọn lỏn:
-Tắm!
Mặt cô đỏ lựng, toàn thân nóng bừng, kéo soạt tấm rèm tắm, trừng mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bóng anh lướt qua, anh đã bước ra ngoài. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngẩn ra một lúc, sau đó mới cầm vòi sen lên kỳ cọ.
Đang lúc váng vất, thình lình tấm rèm tắm bị kéo soạt ra, Lục Trình Vũ dựa vào bức tường bên kia, tay cầm một lon bia, nheo mắt nhìn cô.
Thỉnh thoảng anh lại nhấp một ngụm, giọng khàn đặc:
- Tắm đi, anh muốn xem.
Tim Đồ Nhiễm đập thình thịch, trong lúc hoảng loạn, chỉ biết dùng khăn tắm che người. Nước nóng giội xuống, cô nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt sâu thẳm như có thứ gì đó đang nhảy nhót, như lửa, lại như nước, vừa nóng bỏng người lại lạnh thấu xương, đôi mắt ấy cứ nhìn cô chằm chằm, nếu nói nó chất đầy dục vọng, thì thà nói là thanh tâm quả dục[20">, tựa như trước mắt anh không tồn tại thứ gì, mà anh chỉ lặng lẽ xuất thần thôi.
[20"> Tâm hồn thanh tịnh, kìm nén dục vọng.
Không kìm chế được, cô hít vào một hơi thật sâu, lại bị làn hơi nóng ấm áp xung quanh bao phủ, vì thế cô khẽ quay đi, chậm rãi xối nước nóng lên người.
Anh nói:
- Quay lại!
Cô không nhúc nhích, trước ngực bỗng lạnh toát khiến cô không khỏi rùng mình. Cô quay người lại nhìn, thấy anh cầm lon bia giơ lên không trung, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ngả ngớn, ngón tay đang miết lon bia khẽ dừng lại, rồi lập tức đặt lon bia lên bồn rửa mặt. Lon bia lăn vào một xó, anh bước vào bồn tắm.
Anh không nói gì, cầm tay cô đặt lên thắt lưng trên eo mình, đỡ lấy gáy cô, phủ môi mình lên môi cô. Ngụm bia lành lạnh tràn vào, từ từ nhấn chìm trái tim sắp cháy rụi của cô. Cô cởi thắt lưng của anh ra, dịu dàng, tỉ mỉ, quần áo rơi xuống, họ quấn chặt lấy nhau trong làn nước nóng ấm áp, sau đó lại ướt sũng lăn lộn trên giường.
Đồ Nhiễm cảm thấy mình giống như một phiến lá, một giây trước còn đang run rẩy trên ngọn kia, ngay giây tiếp theo đã cuốn theo chiều gió, không ngừng xoay tròn, không ngừng rơi xuống không thể tự mình làm chủ, có thứ gì đó rần rật chạy trong huyết mạch, gặm nhấm khắp nơi. Cuối cùng, những vết thương ấy toác ra, máu tanh dường như đang dâng trào từ đoạn cuối sinh mệnh, đầm đìa.
Cơ thể nóng hừng hực mà vạm vỡ của anh bỗng căng lên, chỉ chực bùng nổ, cô bỗng túm được một tia tỉnh táo từ trong hơi thở của anh, đưa bàn tay mềm mại chặn ngực anh, khàn giọng nói:
- Anh quên gì rồi?
Anh nén tiếng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn cô từ trên cao, lông mày hơi nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, suy nghĩ trong thoáng chốc, sau đó phủ phục người xuống, thì thầm vào tai cô:
- Muốn có con không!
²²
Đồ Nhiễm nhắm mắt lại, vùi mặt vào gối.
Sức nặng và hơi nóng đè trên người bỗng tan biến, chỉ còn lại một lớp mồ hôi ướt sũng, không phân biệt được là của anh hay của cô. Trên gối vẫn còn dấu vết những giọt nước mắt không kìm nén được của cô.
Cô nhớ lại câu nói trước đó của anh.
Cô khẽ cử động, tay chân vẫn tê rần. Cô chậm chạp mò mẫm lấy chiếc chăn bên cạnh đắp lên người, bên tai vang lên tiếng anh hỏi:
- Có được tính là hoàn mỹ không?
- Gì cơ? – Cô còn chưa định thần lại
Anh tiến sát lại:
- Món quà em muốn có được coi là hoàn mỹ không?
- Bình thường. – Cô lặng lẽ đáp.
Anh túm lấy eo cô, tăng thêm lực nơi cánh tay.
Vừa đau vừa nhột, cô luôn mồm “ừ ừ” mấy tiếng, lại ngượng ngùng không nói nên lời.
Lục Trình Vũ cười, buông cô ra rồi bước xuống giường, lấy một chiếc khăn tắm quấn sơ sài quanh eo, sau đó cầm bao thuốc trên tủ đầu giường lên, rút một điếu ngậm trong mồm, lấy bật lửa ra châm rồi nói:
- Mới dùng 50% công lực thôi.
Cô xoay mặt nhìn anh:
-100% thì thế nào?
Anh đứng cạnh giường, tay buông thõng, ngón tay lướt từ trán đến xương sống của cô, rồi trượt xuống phía dưới, tựa như một cọng lông vũ mơn man, khẽ khàng nói:
- Sẽ làm em bị thương.
Cô không nhịn được hứ một tiếng, kéo chăn quấn chặt vào người.
Anh bật cười, tiếng cười lại bị tiếng chuông tin nhắn điện thoại ngày càng lớn át đi.
Cô vẫn nằm trên giường, không cần nhìn cũng biết, anh cầm điện thoại ra ngoài ban công.
Mưa đã tạnh, mặt trời ngả về Tây, nắng nhạt nhòa yếu ớt xuyên qua những đám mây, những giọt nước trong veo đọng trên lan can thỉnh thoảng lại rơi tí tách.
Cô từ từ ngồi dậy, mặc áo khoác tắm, ngoảnh ra ngoài cửa sổ. Anh ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, ngón tay bấm trên phím điện thoại, miệng ngậm điếu thuốc, làn khói mỏng lững lờ, tàn thuốc đã cháy thành một đoạn dài, nhưng vẫn chưa rơi xuống.
Cô vào bếp mở tủ lạnh, tìm một ít bơ phết lên bánh mì sandwich, cho hai cốc sữa vào lò vi sóng quay nóng. Sau đó cô đặt mấy thứ đó lên khay, bê ra ngoài ban công, đặt trên chiếc bàn tròn ngoài đó, cầm một lát bánh mì tì lên lan can, vừa nhâm nhi vừa ngắm nhìn hồ nước cạnh cánh rừng. Mặt hồ ảm đạm, màu sắc đã tan biến.
Ăn xong, cô quay người lại để lấy thêm thì nhìn thấy điện thoại đã được tiện tay đặt lên bệ cửa sổ, còn anh đang ngửa đầu trên ghế lơ đãng hút thuốc.
Lúc này anh rất thảnh thơi, hoặc có thể nói đối tác bên cạnh khiến anh cảm thấy thoải mái, khi làm hết sức chăm chú, xong việc rồi cũng không bám riết lấy anh, hỏi mãi những câu hỏi nhàm chán vặt vãnh như “Anh có yêu em không”, “Em có phải là người mà anh luôn mong đợi không”, hay “Sau này anh có dự định gì”… liên miên không dứt.
Nhớ năm xưa, sau cơn mây mưa, thực sự điên cuồng, lời yêu thường không đi qua não mà chui thẳng qua mồm, sau đó dần dần nói ít đi, người kia lại níu chặt lấy anh không rời, như thể nhất định phải nghe được mới yên tâm. Khi anh trả lời qua loa, cô lại nói, lời đàn ông nói trên giường đâu thể coi là thật. Từ đó trở đi, anh lại càng ít nói, những lời ngon ý ngọt dường như đã trở thành cấm kỵ. Người kia lại bảo, anh không yêu em, chỉ muốn tìm đại một người phụ nữ để lên giường thôi. Nghe những lời như vậy, trống ngực anh đập thình thịch, hình như cũng hơi mơ hồ.
Người con gái hơn hai mươi tuổi, mắt ngấn lệ, mê man nhìn anh:
- Lục Trình Vũ, em và anh ở bên nhau thật sự rất mệt mỏi, không có một chút cảm giác an toàn nào anh có biết không…
Anh bừng tỉnh lại từ dư âm của hormone phát tiết, bất chợt nổi giận, lạnh lùng nhìn cô:
- Vứt mẹ cái cảm giác an toàn ấy đi, sau này đừng có nhắc tới mấy chữ này trước mặt anh.
Rõ ràng là cô bị giật mình, lập tức im bặt, ngồi bên mép giường khóc thút thít.
Khi đó anh không một xu dính túi, nghèo rớt mùng tơi, người nhà đột nhiên lâm bệnh qua đời, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào có thêm việc làm để kiếm học phí cho năm tới, tương lai mờ mịt mông lung, ngay cả bản thân cũng chưa từng biết phải đi đâu để tìm cái gọi là “cảm giác an toàn”. Anh đứng trước cửa sổ một lúc, ổn định lại tâm trạng, lòng lại bắt đầu phiền muộn, cuối cùng vẫn xuống nước trước, bước tới vuốt tóc cô, dỗ dành.
Những ngày bên nhau sau này, mâu thuẫn ngày càng nhiều, ngoài lúc ở trên giường ra thì chỉ toàn cãi nhau, hai bên đều hết sức mệt mỏi, gặp nhau cũng chẳng có gì để nói, làm tình trở thành gánh nặng, cho tới một hôm, cô nói, chia tay đi, chúng ta không hợp.
Lục Trình Vũ chậm rãi phả ra một vòng khói, thấy Đồ Nhiễm bê ly sữa lên trước mặt anh, anh lắc đầu, nhìn cô rồi vỗ lên đầu gối mình. Cô bước tới ngồi lên đùi anh, ngả đầu lên vai anh, khép hờ mắt lại.
Trán cô chạm vào chiếc cằm l
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
56/4698