Tiểu thuyết Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo-full
Lượt xem : |
ấm ức trong đôi mắt làm người ta không khỏi xót xa.
“Đồng Đồng…”
Tuyệt đối không thể tiếp tục nghe giọng nói đáng thương này nữa.
“Im ngay!” Vì an toàn bản thân, tôi đành gào lên với hắn. Vừa cảnh giác nhìn hắn, tôi vừa nhảy vội xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay rút từ tủ áo một chiếc quần mặc vào người.
Mặc quần xong liền phóng như bay ra ngoài cửa.
“Đồng Đồng, em đi đâu thế?” Vĩnh Kỳ ở sau lưng gọi với theo.
Hình như hắn rất đau lòng. Hừ, tôi còn đau lòng hơn đây này, danh tiếng cả đời thế là đi tong. Tôi bịt tai, chạy một mạch ra khỏi ký túc xá.
Lúc tâm trạng rối như tơ vò thì phải trốn đến một nơi không người.
Tôi lượn nguyên một vòng trong khuôn viên trường, góc khuất nào cũng có một đôi tình nhân chiếm giữ. Sinh viên bây giờ quả nhiên chẳng ai đến trường để học cả, thật không ra thể thống gì. Hết cách, tôi đành đút tay vào túi quần, đi lung tung vô định dọc mấy con đường.
Trong lòng rối bời.
Nếu Vĩnh Kỳ đuổi theo thì làm thế nào? Tôi không yên tâm, chốc chốc lại quay đầu nhìn đằng sau. Một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng ai, đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.
Sao Vĩnh Kỳ không đuổi theo? Bình thường hắn đều chạy theo, cho dù tôi có đuổi thế nào cũng không chịu đi cơ mà.
Tôi đứng lại, chau mày.
Lẽ nào là do bị đả kích quá lớn?
Lượn qua lượn lại vài vòng trong trường, cơn chấn động vì việc lúc nãy cũng dần dần lắng xuống. Tôi bất giác phát hiện mình không hề dời mắt khỏi ký túc xá ở trước đó không xa.
“Làm cái quỷ gì đây?”, tôi ảo nảo vò đầu: “Có trốn cũng không trốn được, sớm muộn gì cũng phải về phòng thôi”.
Nghĩ đi nghĩ lại, đắn đo do dự cả ngày trời, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định.
Rút chìa khóa mở cửa, chầm chậm thò đầu vào.
Trong phòng yên ắng. Nhìn thấy thân hình nằm dài trên giường, tôi cũng yên tâm phần nào.
“Tôi về rồi đây”. Nói bằng giọng bé đến mức chỉ có mình nghe được, tôi bước vào phòng như không có chuyện gì xảy ra.
Đóng cửa, đi vào nhà tắm rửa tay, chạm cái này, đụng cái kia… khóe mắt vẫn quan sát Vĩnh Kỳ lúc này đang nằm quay mặt vào tường.
Hắn chẳng có phản ứng gì cả.
Tôi kinh ngạc. Hắn ngủ rồi hay vẫn còn đang giận dỗi? Tôi cầm chiếc hamburger mua về làm quà giảng hòa, nhẹ nhàng bước đến cạnh giường.
“Có đói không?” Tôi mở lớp giấy bọc ngoài của chiếc hamburger: “Tôi đoán là anh chẳng chịu tự đi mua cơm đâu. Hôm nay vừa trở lại trường, ăn hamburger xem như chúc mừng vậy”.
Vĩnh Kỳ vẫn không nhúc nhích. Có vẻ mùi thơm của hamburger vô dụng với hắn. Tôi khịt mũi: “Anh không ăn thì tôi ăn. Tôi đang đói chết được đây, ăn vèo cái là hết, đến vụn bánh anh cũng không có mà ăn đâu…”.
Kế khích tướng dường như hiệu nghiệm, Vĩnh Kỳ quay người, ngồi dậy.
Chỉ không gặp có một tiếng mà trông hắn dường như tiều tụy đi nhiều. Tôi sững người nhìn bộ dạng suy sụp của hắn.
“Anh có ăn không?” Cổ họng đắng ngắt, tôi cố tìm chủ đề để nói, tay huơ huơ chiếc hamburger duy nhất có khả năng hòa giải tình huống lúc naỳ trước mặt hắn: “Anh không ăn thì tôi ăn hết nhé”.
Chiếc hamburger trong tay bị hắn giật lấy. Tôi yên tâm phần nào, ít ra quan hệ hai bên còn chưa đến mức không thể cứu vãn. Tiếp theo, eo cũng bị hắn túm lấy. Vĩnh Kỳ giật mạnh một cái, ôm chặt tôi vào lòng.
Mặc dù chỉ cần đưa tay là đẩy được hắn ra, nhưng mối quan hệ nhân quả phức tạp có khả năng xảy ra đã khiến tôi suy nghĩ kỹ hơn truóc khi hành động. Bởi vậy, tôi chỉ có thể lúng túng dựa vào ngực hắn, nhíu mày hỏi: “Anh lại định làm gì nữa?”.
Dường như Vĩnh Kỳ thâm trầm từ tốn hơn nhiều, hắn bẻ một miếng nhỏ hamburger, nhẹ nhàng đưa vào miệng tôi: “Không phải em đói sao?”.
Tôi càng yên tâm hơn.
Cuối cùng Vĩnh Kỳ cũng chịu mở lời, giọng nói dịu dàng của hắn làm tôi chỉ muốn òa khóc.
Không nói lời nào, tôi ngoan ngoãn há miệng đón lấy miếng hamburger hắn đưa cho. Cảm giác được người khác bón thật tốt. Tất nhiên không tính đến lần bị Vĩnh Kỳ dùng miệng bón cháo.
Ăn một lúc năm, sáu miếng, bụng tôi bắt đầu phản kháng, nhưng động tác của Vĩnh Kỳ vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
“Không ăn nữa”. Tôi lắc đầu nhìn miếng bánh.
“Sao thế?” Giọng hắn nhẹ nhàng: “Không phải em đói à?”
“Hì hì” Chết tiệt, lúc nãy dùng chiêu khích tướng làm gì, giờ thì hay rồi! Tôi quyết định nói ra sự thật: “Thực ra… lúc nãy tôi đã ăn ở quán McDonald rồi”. Nhìn sắc mặt của hắn có chút thay đổi, tôi vội vã bổ sung: “Anh cũng biết mà, hamburger phải ăn lúc nóng mới ngon. Cái này là mua về cho anh đấy”, tôi chỉ vào cái hamburger chỉ còn một nửa trên tay hắn.
Vĩnh Kỳ nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt cổ quái, không biết đang nghĩ gì. Tôi cố gắng đoán thử nhưng rất nhanh liền bỏ cuộc. Thôi đi, tâm sự của hắn có bao giờ tôi đoán trúng được đâu?
“Mua một cái hamburger coi như đền bù sao?” Hắn nhìn tôi bằng cặp mắt vô cùng ấm ức.
“Không phải ý đó…”, tôi lắc đầu.
“Anh không ăn”. Vĩnh Kỳ quay đầu đi: “Chẳng đói tí nào cả”.
Sau một thời qian dài chăm sóc hắn, tôi đã có trái tim của gà mẹ: “Vĩnh Kỳ, đừng dỗi nữa. Không ăn gì anh sẽ bị đau bụng đấy”.
“Anh ăn rồi. Thứ của em, anh đã nuốt sạch rồi”.
Tôi hít vào một hơi lạnh buốt, mặt mày trắng bệch.
Vĩnh Kỳ liếc tôi một cái: “Em chẳng hề giúp anh, đương nhiên có thể vui vẻ ăn hamburger rồi”. Lời trách cứ thật quá đáng, lại còn chẳng hợp lý tẹo nào.
“Không ăn thì thôi”. Tôi nhảy dựng lên, giằng lấy cái hamburger trên tay hắn vứt xuống đất: “Anh chết đói luôn cho xong”.
Hắn không thèm nhìn miếng hamburger dưới đất lấy một cái, xoay người nằm trở lại giường.
Phản ứng của hắn làm tôi chưng hửng, không biết nên làm gì.
“Chẳng hơi đâu mà để ý anh. Có bản lĩnh thì sau này đừng có kêu đói với tôi”. Tôi hấp tấp hốt chiếc hamburger vào thùng rác rồi bỏ đi tắm.
Vừa tắm vừa lầm bầm chửi rủa. Xong xuôi bước ra ngoài, ánh mắt lại bất giác hướng về lưng hắn.
Hừ, nếu không phải vì dì và mẹ, tôi chẳng thèm quan tâm chuyện sống chết của anh làm gì.
Thầm tự hào về tấm lòng hiếu thảo hiếm có của mình, tôi khẽ khàng tiến về phía Vĩnh Kỳ.
Ngồi bên cạnh giường, ngón tay khẽ động đậy.
Chẳng hiểu tại sao, đột nhiên muốn giơ tay chạm vào người hắn. Tôi bị ý nghĩ hoang đường của mình làm cho giật nảy. Chạm vào người hắn? Chẳng thà đi sờ đuôi con hổ đang thức còn hơn.
Nhưng lúc này rời đi, lại có chút không cam tâm.
Đang do dự thì Vĩnh Kỳ đột nhiên ngồi dậy.
“A!” Tôi giật mình hét lên một tiếng, cả người đã bị hắn kéo ngã xuống giường.
Hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi.
“Tắm rồi à?”
Tôi mở to mắt, thật thà gật đầu: “Ừ”.
“Anh cũng tắm rồi”. Hắn nhắm mắt lại, ghé mặt vào má tôi dụi dụi mấy cái: “Ngủ đi”.
Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, tôi nhất thời quên mất mỗi đứa chúng tôi đều có một cái giường.
“Vĩnh Kỳ, anh nới lỏng tay một chút, tôi không thở được”.
“Ôm chặt một chút mới tốt”. Hắn nhắm mắt, giọng nói nhẹ bỗng như sắp chìm vào giấc ngủ: “Anh phải ôm chặt Đồng Đồng của anh”.
Tôi chỉ có thể ngước mắt lườm hắn. Thôi vậy, đêm nay đành ngủ như thế này. Còn chuyện đập cho hắn một trận thì để mai tính.
“Đồng Đồng, đêm nào đi ngủ anh cũng phải ôm em vào lòng”. Giọng nói mơ hồ của Vĩnh Kỳ bỗng vang lên.
Cơn buồn ngủ làm mí mắt trĩu nặng, tôi cũng lơ mơ hỏi lại: “Tại sao?”.
“Bởi vì ôm chặt em sẽ không bị rơi xuống giường”.
Lý do thật có sức thuyết phục.
“Ừm”.
Cứ thế, tôi đồng ý trong vô thức.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra. Tôi lặng lẽ đến sân vận động, sau đó đi mua đồ ăn sáng.
Vĩnh Kỳ vẫn lười chảy thây, nhàn hạ ngồi bên bàn chờ bữa sáng tôi mang về.
Hai đứa ngồi đối diện cúi đầu húp cháo, tôi bỗng ngẩng lên hét một tiếng thảm thiết.
“Sao thế?”
Tôi trợn mắt, ngây ra một lúc: “Anh đã ôm tôi suốt đêm qua”.
Vĩnh Kỳ bình tĩnh gật đầu xác nhận: “Đúng thế”.
“Tại sao sáng nay tỉnh dậy tôi lại có thể bình thản như thế, một chút phản ứng cũng không có?” Tôi kinh ngạc hét lên: “Tại sao tôi lại phải ngủ chung giường với anh?”, lẽ nào tôi đã quá quen việc ngủ chung giường, đắp chung chăn với hắn rồi? Da gà dựng hết lên.
“Chuyện này hết sức bình thường, hơn nữa, em cũng đã đồng ý sau này sẽ ngủ chung giường với anh rồi”.
Tôi chau mày nhớ lại cuộc đối thoại đêm hôm qua, lắc đầu: “Nói mớ không tính”.
Vĩnh Kỳ trợn tròn đôi mắt long lanh như mắt mèo nhìn tôi: “Không tính?”.
“Chứ sao, chẳng nhẽ anh thật sự muốn tối nào cũng ôm tôi đi ngủ chắc?”
“Đồng Đồng nói lời không giữ lời”. Vĩnh Kỳ đẩy tô cháo trước mặt sang một bên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em nói sẽ hết lòng yêu thương che chở anh, thế mà bây giờ lại nhẫn tâm lừa gạt tâm hồn non nớt của anh”.
“Tâm hồn non nớt?”, tôi làm bộ muốn ói, lườm hắn.
Vĩnh Kỳ đứng dậy kéo tay tôi: “Không đi đâu hết, em nói cho rõ ràng trước đã”.
“Nói cái gì?”
“Nói là tối nào cũng sẽ để anh ôm đi ngủ”.
“Đó là nói mớ thôi”. Tôi hất tay hắn ra.
Vĩnh Kỳ đứng sau lưng tôi, bắt đầu lẩm bẩm bằng giọng đáng thương: “Không giữ chữ tín, anh chẳng hạnh phúc gì cả”.
Thực ra tôi đã tính mặc xác bốn cái điều kiện chết tiệt của hắn, thế nên mặt mày vẫn tỉnh bơ sắp xếp sách vở: “Anh không hạnh phúc thì tôi cũng bó tay, tôi đối với anh đã rất tốt rồi, mua cả bữa sáng cho anh còn gì”.
“Anh phải gọi điện cho bác”.
“Hừ, lại giở chiêu cũ”.
“Anh đã là người của em rồi”. Vĩnh Kỳ nói rành rọt từng chữ: “Em bắt nạt anh, đánh anh chửi anh, còn bắt anh phải dùng miệng…”
Bộp bộp! Cặp sách, hộp cơm đồng loạt rơi xuống đất.
“… lại còn bắt anh phải nuốt hết thứ đó”. Vĩnh Kỳ kể khổ: “Sao em lại đối xử với anh như thế?”.
Tôi quay người, lao vào bịt miệng hắn: “Im mồm, anh nói bậy”.
“Anh nói bậy chỗ nào?” Vĩnh Kỳ lườm tôi một cái tóe khói: “Em định không thực hiện giao ước phải không?”.
Trước ánh mắt sắc bén của hắn, tôi chỉ có thể cúi đầu.
Bây giờ đúng là có mười cái miệng cũng cãi không lại.
Vĩnh Kỳ cúi đầu còn thấp hơn tôi, trông như thể vừa bị đánh hội đồng, nhìn bộ dạng có lẽ chẳng có sức đâu mà đến lớp nữa.
Tôi đành xuống nước: “Anh muốn thế nào?”.
“Yêu cầu của anh không cao”. Vĩnh Kỳ thô lỗ nói:”Anh chỉ mong em đừng quên giao ước của chúng ta”.
“Ừ”.
Lúc này sắc mặt Vĩnh Kỳ mới đỡ hơn một chút: “Vậy… đầu tiên, em không được nói mà không giữ lời, sau này đêm nào cũng phải để anh ôm, ngủ cùng anh”.
“Anh không được kẹp chặt cổ tôi”. Tôi ra điều kiện.
“Thứ hai”, hắn đột nhiên cười hì hì, vẻ tội nghiệp rầu rĩ lúc nãy đã không cánh mà bay: “Mỗi sáng thức dậy phải có nụ hôn chào buổi sáng”.
“Hôn chào buổi sáng?” Tôi nhìn hắn nghi hoặc.
Hắn liền nhắm mắt, hớn hở chu môi ra.
Nắm tay tôi tự động siết chặt lại, nhưng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn lại chỉ có thể thở dài, miễn cưỡng chạm nhẹ lên môi hắn.
“Được rồi”.
“Đơn giản thế thôi à?”
“Anh còn muốn thế nào nữa?”, tôi gầm khẽ: “Được voi đòi tiên!”.
Vĩnh Kỳ quả nhiên được voi đòi tiên, vèo một cái đã lao đến, ép tôi vào tường. Đôi môi nóng bỏng mạnh mẽ không chút khách khí, trực tiếp đè lên môi tôi, đầu lưỡi càn quét từng ngóc ngách.
Bất ngờ trước cuộc xăm lăng của hắn, tôi vừa rên rỉ phản kháng vừa đau khổ nghĩ đến câu thành ngữ “thả hổ về rừng”.
“Đồng Đồng có tiến bộ rồi”. Hôn đã đời xong, Vĩnh Kỳ nháy mắt cười tươi: “Chắc đã quen với nụ hôn của anh rồi đúng không?”.
Nhìn cái bản mặt đắc ý của hắn, tôi thật không biết nên đập cho hắn một trận hay là nên chui vào góc tường mà khóc một trận cho thỏa.
“Đi học thôi”. Hắn xách cặp, nắm chặt tay tôi như sợ vừa bước ra cửa tôi sẽ chạy mất hút không bằng.
Lớp học vẫn như cũ, hai đứa chết tiệt Uông Ly Ly và Hà Đông Bình thì tôi tuyệt đối không thèm để ý đến nữa rồi. Đàm Diệu Ngôn giờ ra chơi vẫn cứ tìm đủ mọi cách lại gần tôi. Còn Vĩnh Kỳ thì
“Đồng Đồng…”
Tuyệt đối không thể tiếp tục nghe giọng nói đáng thương này nữa.
“Im ngay!” Vì an toàn bản thân, tôi đành gào lên với hắn. Vừa cảnh giác nhìn hắn, tôi vừa nhảy vội xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay rút từ tủ áo một chiếc quần mặc vào người.
Mặc quần xong liền phóng như bay ra ngoài cửa.
“Đồng Đồng, em đi đâu thế?” Vĩnh Kỳ ở sau lưng gọi với theo.
Hình như hắn rất đau lòng. Hừ, tôi còn đau lòng hơn đây này, danh tiếng cả đời thế là đi tong. Tôi bịt tai, chạy một mạch ra khỏi ký túc xá.
Lúc tâm trạng rối như tơ vò thì phải trốn đến một nơi không người.
Tôi lượn nguyên một vòng trong khuôn viên trường, góc khuất nào cũng có một đôi tình nhân chiếm giữ. Sinh viên bây giờ quả nhiên chẳng ai đến trường để học cả, thật không ra thể thống gì. Hết cách, tôi đành đút tay vào túi quần, đi lung tung vô định dọc mấy con đường.
Trong lòng rối bời.
Nếu Vĩnh Kỳ đuổi theo thì làm thế nào? Tôi không yên tâm, chốc chốc lại quay đầu nhìn đằng sau. Một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng ai, đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.
Sao Vĩnh Kỳ không đuổi theo? Bình thường hắn đều chạy theo, cho dù tôi có đuổi thế nào cũng không chịu đi cơ mà.
Tôi đứng lại, chau mày.
Lẽ nào là do bị đả kích quá lớn?
Lượn qua lượn lại vài vòng trong trường, cơn chấn động vì việc lúc nãy cũng dần dần lắng xuống. Tôi bất giác phát hiện mình không hề dời mắt khỏi ký túc xá ở trước đó không xa.
“Làm cái quỷ gì đây?”, tôi ảo nảo vò đầu: “Có trốn cũng không trốn được, sớm muộn gì cũng phải về phòng thôi”.
Nghĩ đi nghĩ lại, đắn đo do dự cả ngày trời, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định.
Rút chìa khóa mở cửa, chầm chậm thò đầu vào.
Trong phòng yên ắng. Nhìn thấy thân hình nằm dài trên giường, tôi cũng yên tâm phần nào.
“Tôi về rồi đây”. Nói bằng giọng bé đến mức chỉ có mình nghe được, tôi bước vào phòng như không có chuyện gì xảy ra.
Đóng cửa, đi vào nhà tắm rửa tay, chạm cái này, đụng cái kia… khóe mắt vẫn quan sát Vĩnh Kỳ lúc này đang nằm quay mặt vào tường.
Hắn chẳng có phản ứng gì cả.
Tôi kinh ngạc. Hắn ngủ rồi hay vẫn còn đang giận dỗi? Tôi cầm chiếc hamburger mua về làm quà giảng hòa, nhẹ nhàng bước đến cạnh giường.
“Có đói không?” Tôi mở lớp giấy bọc ngoài của chiếc hamburger: “Tôi đoán là anh chẳng chịu tự đi mua cơm đâu. Hôm nay vừa trở lại trường, ăn hamburger xem như chúc mừng vậy”.
Vĩnh Kỳ vẫn không nhúc nhích. Có vẻ mùi thơm của hamburger vô dụng với hắn. Tôi khịt mũi: “Anh không ăn thì tôi ăn. Tôi đang đói chết được đây, ăn vèo cái là hết, đến vụn bánh anh cũng không có mà ăn đâu…”.
Kế khích tướng dường như hiệu nghiệm, Vĩnh Kỳ quay người, ngồi dậy.
Chỉ không gặp có một tiếng mà trông hắn dường như tiều tụy đi nhiều. Tôi sững người nhìn bộ dạng suy sụp của hắn.
“Anh có ăn không?” Cổ họng đắng ngắt, tôi cố tìm chủ đề để nói, tay huơ huơ chiếc hamburger duy nhất có khả năng hòa giải tình huống lúc naỳ trước mặt hắn: “Anh không ăn thì tôi ăn hết nhé”.
Chiếc hamburger trong tay bị hắn giật lấy. Tôi yên tâm phần nào, ít ra quan hệ hai bên còn chưa đến mức không thể cứu vãn. Tiếp theo, eo cũng bị hắn túm lấy. Vĩnh Kỳ giật mạnh một cái, ôm chặt tôi vào lòng.
Mặc dù chỉ cần đưa tay là đẩy được hắn ra, nhưng mối quan hệ nhân quả phức tạp có khả năng xảy ra đã khiến tôi suy nghĩ kỹ hơn truóc khi hành động. Bởi vậy, tôi chỉ có thể lúng túng dựa vào ngực hắn, nhíu mày hỏi: “Anh lại định làm gì nữa?”.
Dường như Vĩnh Kỳ thâm trầm từ tốn hơn nhiều, hắn bẻ một miếng nhỏ hamburger, nhẹ nhàng đưa vào miệng tôi: “Không phải em đói sao?”.
Tôi càng yên tâm hơn.
Cuối cùng Vĩnh Kỳ cũng chịu mở lời, giọng nói dịu dàng của hắn làm tôi chỉ muốn òa khóc.
Không nói lời nào, tôi ngoan ngoãn há miệng đón lấy miếng hamburger hắn đưa cho. Cảm giác được người khác bón thật tốt. Tất nhiên không tính đến lần bị Vĩnh Kỳ dùng miệng bón cháo.
Ăn một lúc năm, sáu miếng, bụng tôi bắt đầu phản kháng, nhưng động tác của Vĩnh Kỳ vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
“Không ăn nữa”. Tôi lắc đầu nhìn miếng bánh.
“Sao thế?” Giọng hắn nhẹ nhàng: “Không phải em đói à?”
“Hì hì” Chết tiệt, lúc nãy dùng chiêu khích tướng làm gì, giờ thì hay rồi! Tôi quyết định nói ra sự thật: “Thực ra… lúc nãy tôi đã ăn ở quán McDonald rồi”. Nhìn sắc mặt của hắn có chút thay đổi, tôi vội vã bổ sung: “Anh cũng biết mà, hamburger phải ăn lúc nóng mới ngon. Cái này là mua về cho anh đấy”, tôi chỉ vào cái hamburger chỉ còn một nửa trên tay hắn.
Vĩnh Kỳ nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt cổ quái, không biết đang nghĩ gì. Tôi cố gắng đoán thử nhưng rất nhanh liền bỏ cuộc. Thôi đi, tâm sự của hắn có bao giờ tôi đoán trúng được đâu?
“Mua một cái hamburger coi như đền bù sao?” Hắn nhìn tôi bằng cặp mắt vô cùng ấm ức.
“Không phải ý đó…”, tôi lắc đầu.
“Anh không ăn”. Vĩnh Kỳ quay đầu đi: “Chẳng đói tí nào cả”.
Sau một thời qian dài chăm sóc hắn, tôi đã có trái tim của gà mẹ: “Vĩnh Kỳ, đừng dỗi nữa. Không ăn gì anh sẽ bị đau bụng đấy”.
“Anh ăn rồi. Thứ của em, anh đã nuốt sạch rồi”.
Tôi hít vào một hơi lạnh buốt, mặt mày trắng bệch.
Vĩnh Kỳ liếc tôi một cái: “Em chẳng hề giúp anh, đương nhiên có thể vui vẻ ăn hamburger rồi”. Lời trách cứ thật quá đáng, lại còn chẳng hợp lý tẹo nào.
“Không ăn thì thôi”. Tôi nhảy dựng lên, giằng lấy cái hamburger trên tay hắn vứt xuống đất: “Anh chết đói luôn cho xong”.
Hắn không thèm nhìn miếng hamburger dưới đất lấy một cái, xoay người nằm trở lại giường.
Phản ứng của hắn làm tôi chưng hửng, không biết nên làm gì.
“Chẳng hơi đâu mà để ý anh. Có bản lĩnh thì sau này đừng có kêu đói với tôi”. Tôi hấp tấp hốt chiếc hamburger vào thùng rác rồi bỏ đi tắm.
Vừa tắm vừa lầm bầm chửi rủa. Xong xuôi bước ra ngoài, ánh mắt lại bất giác hướng về lưng hắn.
Hừ, nếu không phải vì dì và mẹ, tôi chẳng thèm quan tâm chuyện sống chết của anh làm gì.
Thầm tự hào về tấm lòng hiếu thảo hiếm có của mình, tôi khẽ khàng tiến về phía Vĩnh Kỳ.
Ngồi bên cạnh giường, ngón tay khẽ động đậy.
Chẳng hiểu tại sao, đột nhiên muốn giơ tay chạm vào người hắn. Tôi bị ý nghĩ hoang đường của mình làm cho giật nảy. Chạm vào người hắn? Chẳng thà đi sờ đuôi con hổ đang thức còn hơn.
Nhưng lúc này rời đi, lại có chút không cam tâm.
Đang do dự thì Vĩnh Kỳ đột nhiên ngồi dậy.
“A!” Tôi giật mình hét lên một tiếng, cả người đã bị hắn kéo ngã xuống giường.
Hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi.
“Tắm rồi à?”
Tôi mở to mắt, thật thà gật đầu: “Ừ”.
“Anh cũng tắm rồi”. Hắn nhắm mắt lại, ghé mặt vào má tôi dụi dụi mấy cái: “Ngủ đi”.
Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, tôi nhất thời quên mất mỗi đứa chúng tôi đều có một cái giường.
“Vĩnh Kỳ, anh nới lỏng tay một chút, tôi không thở được”.
“Ôm chặt một chút mới tốt”. Hắn nhắm mắt, giọng nói nhẹ bỗng như sắp chìm vào giấc ngủ: “Anh phải ôm chặt Đồng Đồng của anh”.
Tôi chỉ có thể ngước mắt lườm hắn. Thôi vậy, đêm nay đành ngủ như thế này. Còn chuyện đập cho hắn một trận thì để mai tính.
“Đồng Đồng, đêm nào đi ngủ anh cũng phải ôm em vào lòng”. Giọng nói mơ hồ của Vĩnh Kỳ bỗng vang lên.
Cơn buồn ngủ làm mí mắt trĩu nặng, tôi cũng lơ mơ hỏi lại: “Tại sao?”.
“Bởi vì ôm chặt em sẽ không bị rơi xuống giường”.
Lý do thật có sức thuyết phục.
“Ừm”.
Cứ thế, tôi đồng ý trong vô thức.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra. Tôi lặng lẽ đến sân vận động, sau đó đi mua đồ ăn sáng.
Vĩnh Kỳ vẫn lười chảy thây, nhàn hạ ngồi bên bàn chờ bữa sáng tôi mang về.
Hai đứa ngồi đối diện cúi đầu húp cháo, tôi bỗng ngẩng lên hét một tiếng thảm thiết.
“Sao thế?”
Tôi trợn mắt, ngây ra một lúc: “Anh đã ôm tôi suốt đêm qua”.
Vĩnh Kỳ bình tĩnh gật đầu xác nhận: “Đúng thế”.
“Tại sao sáng nay tỉnh dậy tôi lại có thể bình thản như thế, một chút phản ứng cũng không có?” Tôi kinh ngạc hét lên: “Tại sao tôi lại phải ngủ chung giường với anh?”, lẽ nào tôi đã quá quen việc ngủ chung giường, đắp chung chăn với hắn rồi? Da gà dựng hết lên.
“Chuyện này hết sức bình thường, hơn nữa, em cũng đã đồng ý sau này sẽ ngủ chung giường với anh rồi”.
Tôi chau mày nhớ lại cuộc đối thoại đêm hôm qua, lắc đầu: “Nói mớ không tính”.
Vĩnh Kỳ trợn tròn đôi mắt long lanh như mắt mèo nhìn tôi: “Không tính?”.
“Chứ sao, chẳng nhẽ anh thật sự muốn tối nào cũng ôm tôi đi ngủ chắc?”
“Đồng Đồng nói lời không giữ lời”. Vĩnh Kỳ đẩy tô cháo trước mặt sang một bên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em nói sẽ hết lòng yêu thương che chở anh, thế mà bây giờ lại nhẫn tâm lừa gạt tâm hồn non nớt của anh”.
“Tâm hồn non nớt?”, tôi làm bộ muốn ói, lườm hắn.
Vĩnh Kỳ đứng dậy kéo tay tôi: “Không đi đâu hết, em nói cho rõ ràng trước đã”.
“Nói cái gì?”
“Nói là tối nào cũng sẽ để anh ôm đi ngủ”.
“Đó là nói mớ thôi”. Tôi hất tay hắn ra.
Vĩnh Kỳ đứng sau lưng tôi, bắt đầu lẩm bẩm bằng giọng đáng thương: “Không giữ chữ tín, anh chẳng hạnh phúc gì cả”.
Thực ra tôi đã tính mặc xác bốn cái điều kiện chết tiệt của hắn, thế nên mặt mày vẫn tỉnh bơ sắp xếp sách vở: “Anh không hạnh phúc thì tôi cũng bó tay, tôi đối với anh đã rất tốt rồi, mua cả bữa sáng cho anh còn gì”.
“Anh phải gọi điện cho bác”.
“Hừ, lại giở chiêu cũ”.
“Anh đã là người của em rồi”. Vĩnh Kỳ nói rành rọt từng chữ: “Em bắt nạt anh, đánh anh chửi anh, còn bắt anh phải dùng miệng…”
Bộp bộp! Cặp sách, hộp cơm đồng loạt rơi xuống đất.
“… lại còn bắt anh phải nuốt hết thứ đó”. Vĩnh Kỳ kể khổ: “Sao em lại đối xử với anh như thế?”.
Tôi quay người, lao vào bịt miệng hắn: “Im mồm, anh nói bậy”.
“Anh nói bậy chỗ nào?” Vĩnh Kỳ lườm tôi một cái tóe khói: “Em định không thực hiện giao ước phải không?”.
Trước ánh mắt sắc bén của hắn, tôi chỉ có thể cúi đầu.
Bây giờ đúng là có mười cái miệng cũng cãi không lại.
Vĩnh Kỳ cúi đầu còn thấp hơn tôi, trông như thể vừa bị đánh hội đồng, nhìn bộ dạng có lẽ chẳng có sức đâu mà đến lớp nữa.
Tôi đành xuống nước: “Anh muốn thế nào?”.
“Yêu cầu của anh không cao”. Vĩnh Kỳ thô lỗ nói:”Anh chỉ mong em đừng quên giao ước của chúng ta”.
“Ừ”.
Lúc này sắc mặt Vĩnh Kỳ mới đỡ hơn một chút: “Vậy… đầu tiên, em không được nói mà không giữ lời, sau này đêm nào cũng phải để anh ôm, ngủ cùng anh”.
“Anh không được kẹp chặt cổ tôi”. Tôi ra điều kiện.
“Thứ hai”, hắn đột nhiên cười hì hì, vẻ tội nghiệp rầu rĩ lúc nãy đã không cánh mà bay: “Mỗi sáng thức dậy phải có nụ hôn chào buổi sáng”.
“Hôn chào buổi sáng?” Tôi nhìn hắn nghi hoặc.
Hắn liền nhắm mắt, hớn hở chu môi ra.
Nắm tay tôi tự động siết chặt lại, nhưng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn lại chỉ có thể thở dài, miễn cưỡng chạm nhẹ lên môi hắn.
“Được rồi”.
“Đơn giản thế thôi à?”
“Anh còn muốn thế nào nữa?”, tôi gầm khẽ: “Được voi đòi tiên!”.
Vĩnh Kỳ quả nhiên được voi đòi tiên, vèo một cái đã lao đến, ép tôi vào tường. Đôi môi nóng bỏng mạnh mẽ không chút khách khí, trực tiếp đè lên môi tôi, đầu lưỡi càn quét từng ngóc ngách.
Bất ngờ trước cuộc xăm lăng của hắn, tôi vừa rên rỉ phản kháng vừa đau khổ nghĩ đến câu thành ngữ “thả hổ về rừng”.
“Đồng Đồng có tiến bộ rồi”. Hôn đã đời xong, Vĩnh Kỳ nháy mắt cười tươi: “Chắc đã quen với nụ hôn của anh rồi đúng không?”.
Nhìn cái bản mặt đắc ý của hắn, tôi thật không biết nên đập cho hắn một trận hay là nên chui vào góc tường mà khóc một trận cho thỏa.
“Đi học thôi”. Hắn xách cặp, nắm chặt tay tôi như sợ vừa bước ra cửa tôi sẽ chạy mất hút không bằng.
Lớp học vẫn như cũ, hai đứa chết tiệt Uông Ly Ly và Hà Đông Bình thì tôi tuyệt đối không thèm để ý đến nữa rồi. Đàm Diệu Ngôn giờ ra chơi vẫn cứ tìm đủ mọi cách lại gần tôi. Còn Vĩnh Kỳ thì
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1570/3368