XtGem Forum catalog
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo-full

Lượt xem :
ng thì một tiếng hét thảm thiết đã làm chấn động cả trường.

“A! Có trộm!”

Trộm? Tôi sao? Còn chưa kịp phản ứng thì đèn đóm xung quanh đã sáng trưng.

“Đừng kêu, là mình mà”. Nhận ra người trước mặt là Đới Xuân Triều, tôi vội vàng nhắc nhở cô ấy.

Đới Xuân Triều cũng nhận ra tôi sau tấm lưới chống trộm: “A? Đồng Đồng?”.

Tôi đang định giải thích thì nhận ra trên trán cô ấy có một miếng băng gạc: “Trán cậu bị làm sao thế?”. Ôi, lúc này mà mình còn hỏi linh tinh gì thế?

“Cái này hả? Là tại chiều nay…”, không đợi Đới Xuân Triều nói hết, hiệu quả của tiếng thét lúc nãy đã xuất hiện.

Bạn cùng phòng với Đới Xuân Triều, Uông Ly Ly hớt hải lao ra: “Tên trộm đâu? Xuân Triều, đừng sợ, mình bảo vệ cậu. Ủa? Lương Thiếu Đồng?”, cô nàng một tay lấy chậu che chắn bản thân, một tay huơ huơ vợt tennis.

Chẳng trách giờ mới ló mặt, thì ra là bận tìm vũ khí.

“Con gái, không phải sợ! Bác đến đây!”, sau lưng gầm lên một tràng, tôi quay đầu nhìn. Bác bảo vệ mọi ngày vẫn luôn hiền từ đang lăm lăm cây chổi quét nhà lao về phía tôi.

Trời ạ, người béo thế mà cũng chạy nhanh được như vậy sao?

Có nên chạy trốn không? Đầu óc tôi hoạt động như điên, mau chóng đưa ra quyết định. Không thể chạy, nếu chạy thì coi như tự nhận mình là trộm. Nhưng nếu không chạy, liệu có thể giải thích ổn thỏa không?

Có điều chỉ trong khoảng thời gian suy nghĩ ngắn ngủi ấy, tôi đã mất cơ hội để chạy.

“Tao đánh chết mày, đồ biến thái! Gọi cảnh sát mau!”

“Đánh hắn!”

“Đừng đánh, xin hãy nghe cháu giải thích…”

Thế giới đại loạn, tôi khóc không thành tiếng.

“Dám nhìn trộm con gái! Đánh chết không tha!”

“Đừng đánh, cậu ấy là bạn cùng lớp của tụi cháu.”

“Đừng đánh Đồng Đồng.”

Nữ sinh đổ ra ngày càng nhiều, sau khi ăn mấy cán chổi của bác bảo vệ, có lẽ nhờ thái độ thành khẩn đứng im chịu đòn của tôi, cộng thêm tiếng van nài của Đới Xuân Triều và một số bạn nữ khác, trận đánh hội đồng cuối cùng cũng dừng lại.

Tôi bị vây vào giữa, hứng chịu hàng loạt những ánh mắt kỳ quái của bọn họ.

“Lương Thiếu Đồng?”

“Đồng Đồng?”

“Cậu lén lút đột nhập vào ký túc xá nữ để làm gì?”

Tôi vuốt mồ hôi trên trán: “Ờ, mình đến… mình đến…”. Thật khó mở miệng, nếu tôi kể về vụ cá cược, chắc chắn bọn họ sẽ tra hỏi người thắng được cái gì, sau đó sẽ lộ ra những chuyện mất mặt như bị Vĩnh Kỳ ôm hôn…

“Nói, không nói gọi cảnh sát đến.”

“Đừng mà, đừng mà.” Tôi lại vuốt mồ hôi lần nữa: “Bởi vì, việc này, nói ra xấu hổ lắm…”, ấp a ấp úng, tôi thật sự không nói được thành lời.

Mọi người càng thấy đáng ngờ.

Một bạn nữ bên khoa Cơ điện huých tay cô nàng Uông Ly Ly, lúc này vừa buông chậu nhựa xuống: “Ly Ly, thì ra lớp cậu có một tên trộm”.

“Cậu đừng nói bậy, Đồng Đồng không phải trộm.” Uông Ly Ly tự dưng phát huy tinh thần đoàn kết tương thân tương ái, đứng về phe tôi: “Lớp tớ chả có tên trộm nào cả”.

“Thế hắn vào đây làm gì?”

“Sao mình biết được, Xuân Triều đứng ở ban công nói chuyện với cậu ta, cậu hỏi bạn ấy đi.”

“Mọi người không cần hỏi nữa, để mình nói.” Đới Xuân Triều đứng bên cạnh tôi, đột nhiên đỏ mặt, cô bạn nói khẽ với tôi: “Đồng Đồng, chuyện này nói ra có chút xấu hổ. Nhưng mà… nếu không nói ra, hậu quả càng nghiêm trọng”.

Tôi ngơ ngác nhìn cô bạn.

Đới Xuân Triều thẹn thùng nhìn tôi một cái, rồi quay sang nói rõ ràng với mọi người: “Đồng Đồng đến hỏi mình, vết thương trên trán mình thế nào rồi”.

Đám đông nhốn nháo.

“Đồng Đồng, không phải chứ? Chỉ vì chuyện bé xíu thế mà cậu phải trèo vào ký túc xá nữ à?”

“Con gái, con cũng bắt đầu yêu đương rồi à?”, bác bảo vệ nhìn Đới Xuân Triều, rồi quay ra quan sát tôi, lắc đầu thở dài: “Ôi chao, học sinh thời nay có học hành gì đâu? Chỉ toàn làm ấy chuyện linh tinh vớ vẩn”.

Uông Ly Ly lớn tiếng tán thưởng: “Đồng Đồng, cậu đến chỉ vì lo cho vết thương của Xuân Triều sao? Wow, cậu thật lãng mạn đó!”, cô ta che miệng la hét.

Lúc này, tôi mới biết tâm trạng của lũ con gái là thứ khó đoán nhất trên thế gian này. Chỉ trong vòng vài giây, ánh mắt bọn họ từ chỗ coi thường chuyển sang ngưỡng mộ, cứ như thể nhìn thấy mối tình đẹp đẽ lãng mạn nhất quả đất không bằng.

Đới Xuân Triều cưới với tôi: “Thực ra vết thương này là do chiều nay ngủ dậy mình chẳng may đập phải thành giường. Chỉ chảy máu một tí thôi, cậu không cần lo lắng đâu”.

Tình thế biển đổi không ngờ, tôi đương nhiên phải tranh thủ tát nước theo mưa, bày ra bộ mặt ngượng ngùng: “Nhưng mình không đến nhìn tận mắt thì không yên tâm nổi”.

“Sao không gọi Đới Xuân Triều ra ngoài? Làm gì mà phải lén lén lút lút trèo tường vào?”, từ đám đông truyền ra một câu hỏi.

Không cần lo lắng, lập tức sẽ có người giải vây giúp tôi thôi.

“Lương Thiếu Đồng da mặt mỏng, không dám biểu lộ trước bàn dân thiên hạ đâu. Bây giờ thì hay rồi, ai cũng biết.” Hạ Mẫn vẻ mặt say mê nói: “Nếu người ấy của mình cũng chịu trèo tường vào đây để được nhìn mình một cái thì …”

“Đúng thế, đúng thế.” Tôi gật đầu lia lịa, vô cùng tán thành câu nói của Hạ Mẫn.

Đúng lúc tôi đang mở cờ trong bụng vì đã tai qua nạn khỏi thì một giọng nam uy phong vang lên.

“Tên trộm đâu rồi? Bắt được chưa? Các em mau về phòng ngủ đi, phần còn lại để chúng tôi giải quyết.”

“Đồng Đồng không phải trộm.”

“Hiểu lầm thôi, là bạn cùng lớp của tụi cháu.”

“Cậu ấy không phải vào trộm đồ đâu.”

“Các em đừng ồn ào nữa, chuyện này để chúng tôi xử lý. Lương Thiếu Đồng, em đi theo chúng tôi.”

Đúng là lên voi xuống chó, tôi lại đổ mồ hôi như tắm.

Mặc dù có một cơ số nữ sinh đứng ra năn nỉ xin xỏ hộ, tôi vẫn bị đội trực ban nghiêm túc thực hiện quy định của nhà trường lôi đi, để lại sau lưng biết bao ánh mắt lo lắng của Đới Xuân Triều và các bạn nữ khác.

Trong phòng trực ban, tôi cúi đầu im lặng.

“Thật không ra thể thống gì, loạn quá đi mất.”

“Sinh viên thời nay chẳng còn ra thể thống gì nữa rồi.”

“Nếu khi nãy em không kịp giải thích thì đã bị đánh hội đồng đến tàn phế chứ chẳng đùa.”

“Lén trèo vào để gặp bạn gái à? Nếu bạn gái không ra mặt thì sao? Em định giải thích thế nào với mọi người? Hành động mà không chịu động não gì cả.”

Bạn gái? Mặt tôi khó coi như thể vừa ăn nhầm một miếng thịt hỏng.

“Không cần biết là vì lý do gì, vi phạm nội quy thì phải bị xử lý. Lần sau muốn lãng mạn cũng phải kiểm tra nội quy trường đã nhé.” Cuối cùng, thấy giám thị bị lôi dậy giữa đêm để xử lý vụ án “nửa đêm đột nhập ký túc xá nữ” đã đưa ra một quyết định tàn nhẫn.

Vậy là, trong cùng một ngày, bởi những lý do khác nhau, tôi, Hà Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn, đều bị ghi sổ học bạ vì vi phạm nội quy nhà trường lần thứ nhất.

Trời ạ, Lương Thiếu Đồng tôi cực kỳ vô tội cơ mà!

Thảm… nước mắt lã chã.


Chương 8
Khoảng ba giờ sáng, cuối cùng tôi cũng lê được tấm thân tàn tạ cùng một bụng đầy oan ức rời khỏi phòng trực ban.

Gió đêm lạnh tê tái, thầy giám thị đi ngang qua tôi còn không quên trừng mắt vài cái ra vẻ cảnh cáo rồi mới bỏ đi. Tôi cảm thấy bản thân giống một chú chó hoang ai cũng khinh thường, ai cũng có thể lại gần đạp cho một phát.

Cơn giận dữ không hiểu từ đâu đến bỗng dâng lên cuồn cuộn, tôi cắn môi, đứng thẫn thờ trong gió lạnh.

Sau lưng vang lên tiếng giầy đạp lên cỏ, tôi quay đầu, nhìn thấy ngay Vĩnh Kỳ.

Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, đến ánh mắt hướng về phía tôi cũng vô cùng hung dữ. Tay đút túi áo, mắt hắn nhìn trừng trừng vào tôi nhưng không nói câu nào.

Nỗi buồn vì bị đánh dấu vào học bạ đã khiến tôi gần như chết lặng, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi quay bước đi về ký túc.

Lúc này, tôi không muốn cãi nhau với hắn, cũng không muốn đổ trách nhiệm về sự đen đủi của mình lên đầu hắn.

Vĩnh Kỳ lặng lẽ đi sau tôi, có lẽ hắn định lên lớp tôi một trận vì dám giở thủ đoạn bỉ ổi chỉ để giành chiến thắng trong vụ cá cược ngày mai.

Quả nhiên vừa vào phòng, Vĩnh Kỳ liền cất tiếng.

Hắn nói bằng một giọng lạnh lùng, hoàn toàn không có chút thông cảm: “Em là đồ ngốc”.

Tôi quá mệt, không muốn tốn hơi phản bác, chỉ cúi đầu cởi giầy rồi tắt đèn nằm lên giường, mặc kệ Vĩnh Kỳ đứng đó tức giận với bóng tối.

Căn phòng yên tĩnh trở lại. Ban đêm ở trường lúc nào cũng im lìm như thế, tựa hồ chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Có điều, thật sự đã xảy ra chuyện, tôi đã bị đánh dấu vào học bạ rồi.

Nghĩ đến đây, tôi khó chịu đến nỗi chỉ muốn dùng hết sức bình sinh hét ầm lên, nhưng tôi cứ phải tự kiềm lại. Với tâm trạng như thế, dù rất mệt thì tôi cũng không tài nào ngủ nổi.

Đèn tắt một lúc lâu, mắt tôi vẫn mở thao láo, trừng trừng nhìn bức tường trước mặt.

Đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt lên eo.

Là Vĩnh Kỳ. Tôi khẽ cựa quậy nhưng không phản kháng, lòng thầm nhủ: Vĩnh Kỳ, tôi đã chịu đủ rồi, anh đừng quấy rầy tôi nữa. Không gian yên ắng thế này, chắc Vĩnh Kỳ có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi chứ? Cho dù chưa bao giờ hắn làm nổi điều đó.

Vĩnh Kỳ rón ra rón rén leo lên giường tôi. Nếu là ngày thường, tôi nhất định đã cảnh giác tối đa, đạp hắn xuống không thương tiếc, nhưng lúc này tôi chẳng còn chút sức lực nào.

“Đồng Đồng.” Vĩnh Kỳ nằm xuống, ôm tôi từ sau.

Xem như hắn còn chút tình người, còn biết an ủi đứa em trai đáng thương, bất giác cảm thấy công lao làm trâu làm ngựa bao ngày nay cũng phần nào được đền đáp. Không ngờ hắn thì thầm vào tai tôi: “Anh biết em đã bị đánh dấu vào học bạ”.

Đồ khốn, cố tình xát muối vào vết thương của người khác.

Nỗi đau tôi khó khăn lắm mới dằn xuống được lại bị hắn bới lên.

“Anh cút đi!”, tôi nghiến răng nghiến lợi, thúc tay vào ngực hắn.

Lúc nổi điên, ai cũng như một ngọn núi lửa sắp tuôn trào và tôi, nhất định là ngọn núi lửa có sức công phá ghê gớm.

“Hà Vĩnh Kỳ, đều tại anh!”

“Anh là tên khốn khiếp, tại sao anh lại phải hại tôi?”

“Tại sao?”, tôi gào lên tức tối, mắt đỏ ửng, trông như mãnh thú nhìn thấy cái gì cũng muốn dùng răng xé nát.

Vĩnh Kỳ vẫn im lặng, căn phòng chỉ còn tiếng gào thét phẫn nộ của tôi.

“Tại sao lúc nào cũng là tôi chứ?”

“Tôi đã làm gì có lỗi với anh? Sao anh phải hại tôi mới được?”

Vòng tay hắn đột nhiên siết lại, cho dù tôi có giãy giụa thế nào, hắn cũng vẫn ôm chặt lấy tôi. Tôi càng giãy càng mệt, hắn càng ôm càng chặt.

Cuối cùng tôi dừng lại, thở phì phò.

“Đồng Đồng, em khóc đi”. Vĩnh Kỳ quay người tôi lại.

Tôi mệt nhoài, chỉ có thể thẫn thờ nhìn hắn.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Khóc đi, anh biết em muốn khóc”.

Tôi bình tĩnh trở lại: “Tôi chẳng muốn khóc tẹo nào”, cố mở mắt thật to, chỉ sợ chớp mắt một cái cũng đủ làm nước mắt trào ra.

“Khóc đi”

Tôi lắc đầu, bướng bỉnh đáp: “Không”.

“Anh biết em rất buồn”. Vĩnh Kỳ chăm chú nhìn tôi, lướt ngón tay lên lông mi tôi như kiểm tra xem nó có ướt không. Tôi đang định quay mặt đi thì hắn trầm giọng nói: “Xin lỗi”.

Tôi có chút kinh ngạc.

“Anh không biết chuyện sẽ thành ra thế này”. Đôi mắt Vĩnh Kỳ ánh lên nét bi thương, giọng nói của hắn ta đột ngột trầm thấp đến mức làm trái tim tôi như se lại: “Anh không bao giờ muốn em phải buồn”.

Chớp mắt, một giọt lệ long lanh lăn dài trên khuôn mặt khôi ngô của hắn.

Vĩnh Kỳ đang khóc.

Tôi hoàn toàn ngây người, chắc bởi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tôi được nhìn thấy giọt lệ nào trong vắt đẹp đẽ như thế, vậy nên con tim mới không kiềm được mà rung động nhường này.

Cảm động đến nỗi tay chân cứng đơ, đầu óc quay cuồng hỗn loạn, nỗi xót xa khẽ khàng xâm chiếm toàn thân.

Vĩnh Kỳ, đừng khóc.

Em đã luôn chăm sóc anh, làm cu li đầy tớ cho anh, không để người khác bắt nạt anh, sao anh lại khóc cơ chứ?

Tôi cảm thấy mình đang lơ lửng trong một thế giới vừa kỳ quái vừa xa lạ, bên tai nghe thấy âm thanh hoang mang mờ mịt của Vĩnh Kỳ: “Đồng Đồng, anh yêu em nhiều đến thế, nhưng anh phải làm gì mới đúng đây?”.

Chuyện gì thế này? Tôi bất giác quên béng chu
<<1 ... 1213141516 ... 27>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
863/863